Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 69

C69. Chim sẻ đứng sau
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử


Tình chỉ đẹp khi còn dang dở,
Ngọc vỡ tan, hoa nở trăng tròn.
Dung nhan năm tháng phai mòn,
Ngọc vơi ánh sáng, hoa tàn trong gương.
 
Trăng phản chiếu tơ vương bóng nước,
Sen trong đầm thuở trước ngát hương.
Tinh vân ngũ sắc đầu tường,
Giày trong đêm tối dẫn đường quân vương.
 
Nước lũ dâng cao và chy xiết, khiến cho vic truy tìm tung tích ca Vân La thêm phn khó khăn. Nht Su sai người tìm kiếm khp sông Nh và c sông Tô Lch, nhưng mãi mà chng th thu được kết qu gì. 
 
Nguyên Ninh nghe nói sông Tô Lch có ngôi đn Dc Anh rt thiêng, bên trong th phng Hoàng hu h Phm ca Mai Hc Đế, người đã hy sinh oanh lit trên dòng sông Tô Lch trong cuc chiến chng quân Đường. Vy nên trước khi hi cung, nàng đã đến đn Dc Anh thành tâm khn vái, mong Hoàng hu s hin linh phù h cho vic truy tìm tung tích ca Vân La.
 
Khong chng by, tám ngày sau, Thu Linh nm mơ thy Phm Hoàng hu tay cm nhành liu trước gió, bèn k li chuyn này cho Nguyên Ninh biết. Nguyên Ninh tâu li vi Nht Su, chàng lin mi Tư thiên lnh đến gii mng. 
 
Tư thiên lnh nói liu thuc hành Mc, gió là Phong, hai th này hp li là qu Tn, đi din cho hướng đông nam, xem chng gic mng này ca Thu Linh là do Phm Hoàng hu hiển linh để “tiên nhân ch lộ.”
 
Quân Thánh Dc theo đó tìm đến h lưu ca sông Nh  hướng đông nam, cui cùng tìm được thi hài cVân La trôi dt đến thôn Dưỡng Phú, trùng hp thay đây cũng chính là quê nhà ca nàng.
 
Nghe người bên dưới k li, khi đi quân Thánh Dc tìm đến, thi hài ca Vân La nm gn bên b sông x Mái, đt cát chung quanh bi cao thành mt gò ln. Cũng t lúc tìm được tung tích ca Vân La, bão giông mi chu dng hn, cơn lũ cũng dn qua đi.
 
Vcó thin cvi Vân La, cũng kỳ vng rt nhiu vào đa tr trong bng nàng, cho nên Thượng hoàng đi vs ra đi ca Vân La thp phn đau xót. Còn Nht Su, tuy rng tình cm ca chàng đi vi Vân La vn còn chưa phát trin đến mc đm sâu, nhưng nhng ngày gn đây, ngoài nhng lúc chuyên tâm cùng vi Quý phi và các Hà đê s bàn bc cách khc phc thiên tai, trong đu Nht Su vn luôn nh đến hình bóng ca nàng.
 
Cho dù Vân La chưa bao gi là mu người con gái mà Nht Su thích, nhưng không th ph nhn được rng, tm chân tình mà nàng dành cho Nht Su là tht. Mt người trước đó còn đng s s trước mt mình, nói cười vui v vi người thân, đôi tay lúc nào cũng v v cái bng, nghĩ v mt tương lai hnh phúc, đùng mt cái nói mt là mt, nói ra đi là ra đi. Thú tht mà nói, Nht Su vn còn chưa tin rng đây là s tht. Nhưng mà cuc tranh lun sôi ni ca các Hà đê s trước mt khiến Nht Su chua xót nhn ra, qu thc là sinh mng ca Vân La đã b cơn lũ kia cun đi tht ri.
 
"Thn thiếp mun sinh cho b h mt hoàng t b bm, mun giúp chàng quên đi ni s ca vic cưỡi nga!" Ti hôm qua, Nht Su đã nm mơ thy Vân La đng trước mt chàng, nói rõ nhng ldu dàng đó. Vy mà...
 
"B h..." - ging ca mt Hà đê s nào đó không giu được s sng st, bi l ông ta đã thy mt git nước mt lăn dài trên gò má Nht Su.
 
Ngay lúc đó, mu bàn tay lnh lo ca Nht Su lin được sưởm bi Thiên Tuyết. "Đông cung không được khóc!" - câu nói đó văng vng bên tai, khiến Nht Su git mình tr v vi thc ti, ch biết gp gáp đưa ngón tay lên mi mt, ri lng l di chuyn xung gò má, nhanh chóng lau đi git l kia. Lúc này Thiên Tuyết mi ct tiếng: "Thiên tai p đến bt ng, mng sng ca người dân cùng vi mùa màng theo đó b hu hoi. B h vì con dân Đi Vit mà rơi nước mt, qu thc là đc minh quân khiến thn thiếp kính phc. Ti nay chúng ta cũng đã bàn lun xong nhng đim chính, nếu tâm trng ca người không tt, thn thiếp s cùng vi chúng khanh gia lui xung trước, ngày mai chúng ta li tiếp tc bàn bc chuyn này?"
 
Nht Su lng l gt đu. Đi đến khi tt c Hà đê s ri đi, Thiên Tuyết mi nh ging hi: "B h không sao ch? Trước mt thì mi chuyn cũng đã dn tho..."
 
Nht Su vn gi ngón tay nơi hc mt, ch bun bã đáp: "Cơn lũ đã qua, nhưng mà đau thương và mt mác vn còn li..."
 
Thiên Tuyết thn th nói: "B h tht s là người nng tình..."
 
Nàng nói đến đây thì do d hi lâu, cui cùng vn dn hết kiên đnh đ nói tiếp: "Bây gi Hà đê s đã lui xung hết, có mt chuyn thn thiếp mun nói riêng vb h... Ln này đê điu b tht thngười không th không truy cu trách nhim ca Đi hành khin Trn Khc Chung!"
 
Ánh mt ca Nht Su t đau bun chuyn sang qu quyết: "Đó va hay là chuyn mà trm mun bàn bc vi nàng!"
 
—-oOo—-
 
Lúc Nguyên Ninh đến cung Quan Triu thì đã thy Nht Su đang đ thư, dưới tay chàng chính là quyn Thu vân tuỳ bút. 
 
"Thn thiếp xin kính chào b h!"
 
"Nàng đến ri sao?" - Nht Su dng tay ri ngước mt nhìn lên, ch thy gương mt đm l ca Nguyên Ninh chng khác nào hoa lê dưới mưa, trong lòng dn lan to ni yêu thương vô hn. C thế chàng chm rãi dang rng hai tay, m áp nói: "Li đây vi trm!"
 
Nguyên Ninh bước đến ngã vào lòng Nht Su, c hng c thế mà nghn ngào: “Nghe nói quân Thánh Dc đã tìm được Vân La. Thn thiếp mun gp mt nàng y ln cui, nhưng người bên dưới nói là không th…”
 
Nht Su v nh vai Nguyên Ninh, nói kh: “Trong lòng trm cũng có cùng tâm trng ging y như nàng!”
 
Nguyên Ninh áp má vào long bào, c tìm ly hơm, ch thy quyn Thu Vân tuỳ bút trước mt đang được đin d bn câu thơ:
 
Bt tri th x hu hà duyên,
K đ đng nhân thiu bc thuyn.
Đường tướng lch phiên lưu bch ct,
Nh giang thường nht tng thanh yên.
 
Đông Kiu vãn vng - Cnh chiu ti Cu Đông.
 
Có phi nơi đây có duyên lành?
Bao ln thuyđ cũng cùng khanh,
Tướng Đường my đt chìm xương trng,
Sông Nh ngày ngày ph khói xanh.
 
Ln đu tiên Nht Su gp Vân La chính là  bên b sông Nh, ln cui cùng hai người gp nhau cũng là  trên dòng sông này. Nguyên Ninh đc qua my câu thơ kia, ch lng l lau nước mt nói: "B h đ thơ cho Vân La sao?"
 
Nht Su chm rãi gt đu: "Nghe nói sau khi quân Thánh Dc tìm được thi hài ca Vân La, cơn lũ cùng vi bão giông mi chu nguôi ngoai. Xem b đây là do nàng y sng khôn thác thiêng,  bên dưới hin linh phù h cho non sông Đi Vit. Ngày trước Hoàng hu ca Mai Hc Đế anh dũng chiến đu vi gic Đường, khi còn sng Vân La cũng đã tng giúp trm dp lon đám gic h Đinh. Vy nên trm d đnh s truy phong Vân La làm Thn phi, dng đn th  gò đt xMái, nơi tìm được thi hài nàng y. Trmun phong Vân La tr thành Phúc thn trn gi ti đó, hy vng nàng y s phù h cho người dân các vùng lân cn!”
 
Nguyên Ninh cm đng nói: "Có được ân đin này ca b h, thn thiếp tin rng Vân La s mm cười nơi chín sui!"
 
Tuy rng Vân La được truy phong làm Đ nh Thn phi, nhưng Đi Vit va tri qua thiên tai, tang l ca nàng cũng chlàm theo l nghi dành cho Đ tam T phi – Quý, Thc, Hin, Đc. Sut nhng ngày này, ngoài vic ph giúp Huyn Dao lo liu tang s cho Vân La, Nguyên Ninh cũng dành thi gian giúp đ Thanh Y dn đến ch  mi. Nguyên là vì trong trn bão giông ln này, sét đã đánh trúng sân sau ca vin Nhã Cúc. Bên trong vin cha nhiu tho dược khô, dn đến vic mi la bén nhanh, cng vi vic có gió ln thi mnh, khiến ngn la bùng lên d di. Khi y trên dưới phi tn đã xut cung, phn đông h nhân cũng đi theo hu h. Mãi đến lúc có người phát hin, vin Nhã Cúc đã cháy hơn quá na, có mun dp tt cũng chng th nào. May mà ngn la không lan đến nhng nơi khác trong hu cung, ch có mt mình vin Nhã Cúc b cháy ri.
 
Tuy rng chuyn này là tai ho bt ng, nhưng cũng bi Thanh Y tích tr quá nhiu tho dượ trong vin, cho nên bn thân cũng không th tránh được liên can. Đ bù đp cho khon tin vin thượng kh chi vào vic sa san vin Nhã Cúc, Thanh Y b tr mt năm bng lc. Nhưng mà có Huyn Dao nói đ vài phn, hình pht ca Thanh Y được gim xung thành na năm.
 
Có điu chuyn khiến cho Thanh Y bn tâm không phi chuyn này, mà là chuyn nàng đang b Huyn Dao gi đến cung Vĩnh Xuân, cho dù Huyn Dao chính là người nói đ cho nàng. Chưa bao gi Bích Vân trông thy ch nhân mình lo lng đến vy.
 
Ngay lúc này ti cung Vĩnh Xuân, Đàm Hoa đang ro bước bên trong khuôn viên, bt giác trông thy được mt cung nhai mt đ hoe, lin cao ging ct tiếng: "Đng li! Vì c gì mà ngươi li khóc?"
 
Cung n kia nghe Đàm Hoa quát tháo như thế, lin lau vi nước mt s hãi quỳ xung: "Nô tỳ không có thưa Thc phi đin h! Là do khi nãy có côn trùng bay vào mt nô tỳ, cho nên nô tỳ mi chy nước mt!"
 
Đàm Hoa liếc nhìn nàng ta thêm ln na ri th ht mt hơi: "S làm sao nếu b dng thm hi ca ngươi khiến Quan gia nghĩ rng ngươi đang b Nguyên phi trách pht?”
 
Cung n kia nghe đến đây thì thn sc đã kinh hn bc vía, ch biết xua xua tay, ming p úng nói không thành tiếng. Đàm Hoa nói xong câu này thì tiếng đến bóp má cung n kia ri nghiến răng nói: “Mau lui xung ra mt sch s cho bn cung!"
 
“Nô tỳ… s đi làm ngay…”
 
Cung n kia khó khăn nói ri gp gáp ri đi. Đàm Hoa liếc na mt nhìn bóng lưng nàng ta dn dn khut dng, ch lnh lùng nói vi Bch Lãng: "Nguyên phi hin lương, đc đ, đây chính là đim mnh và cũng là đim yếu ca ch y. Bn nô tài trong cung Vĩnh Xuân càng lúc càng không ra gì, còn không bng mt góc ca nô tài trong cung Hàm Xuân.”
 
Đàm Hoa nói đến đây thì thân người đt nhiên khng li: "Bch Lãng... vn chưa tìm được tung tích ca H Thu ư?"
 
Bch Lãng cúi đu đáp: "D thưa đin h... vn chưa..."
 
Đàm Hoa có chút bt an: "Ngươi nói xem... nếu H Thu cũng ging như  dân n thô kch kia, b nước lũ cun trôi, vy thì đây có phi là báo ng không? Báo ng này có tìm đến bn cung hay không?"
 
Bch Lãng xua tay nói: "Đin h nghĩ nhiu r... C cho là qu thc có chuyn đó, vy thì chuyn này cũng ch giáng xung đu mt mình H Thu là đ. Du sao thì toàn b mi chuyn cũng do mt mình cô ta tính kế..."
 
Đàm Hoa cm thy đu môi có hơi khô khc: "Ngươi nói rt đúng..."
 
C như thế Đàm Hoa cùng Bch Lãng bước vào trong snh chính ca cung Vĩnh Xuân. Lúc này Huyn Dao đang ngi trên ghế cao bên cnh ca s, trông thy Đàm Hoa bước vào trong, sc mt ca nàng có hơi nghiêm ngh: "Mau ngi vào đây đi, ch có chuyn này mun hi em cho rõ!"
 
Hiếm khi Huyn Dao li nghiêm túc như vy, trong lòng Đàm Hoa bng có hơi bt an, ch biết “D” mt tiếng ri chm rãi ngi xung, điu b có chút mt t nhiên. Nàng bâng quơ vut nh xung đm ghế, bt giác cm thy có th gì vướng  lòng bàn tay: “Là tóc ư?”
 
Tiêu Thoa nghe đến đây thì há hc ming mm ri trng mt nhìn cung n đang đng  bên cnh, còn cô ta thì sm đã không th đng vng, ch biết gp gáp quỳ xung nói: “Nô tỳ… nô tỳ có ti!”
 
Ch có Huyn Dao bình tĩnh ta không, như sc tri thanh thiên không mt chút mây gn. Nàng pht tay nói mt câu “Không sao” ri đng dy ly khăn la lau tay cho Đàm Hoa, c như thế mà t tn nói: “Tóc mai ca công chúa hơi dày, ch s là vướng vào mt, cho nên khi nãy ch đã bo vú nuôi ct bt. Đàm Hoa, ch này nói chuyn có chút không tin, đi theo ch vào trong!”
 
Huyn Dao dt tay Đàm Hoa đi vào trong phòng ng, khi bước qua ch cung n đang quỳ kia, Đàm Hoa lin cc vào đu cô ta: “Vy là do tin tỳ này quét dn không sch, qu đúng là vô dng!”
 
Huyn Dao c đưa tay can ngăn mà cũng chng kp: “y, em làm gì thế? Chuyn này không có gì to tác, đng h chút là đánh mng cung n! Mau, chúng ta đi vào trong nói chuyn!”
 
Đàm Hoa vì câu này ca Huyn Dao mi chu nguôi gin, ch biết đi theo nàng vào phòng ng. Rèm ca ngăn cách hai gian phòng làm t ngc ph thuý, lúc này chúng  đó đánh vào nhau lách cách, càng khiến cho không gian thêm phn tĩnh lng.
 
Đàm Hoa thy không khí có hơi ngt ngt, lin m li ct tiếng bt chuyn trước: “Xem b công chúa ging Quan gia hơn là ging ch, vn chưa tròn mt tui mà tóc đã mc nhiu như vy ri. Nghe m ca ch nói, lúc nh ch có rt ít tóc, phi lên ba thì mi có mt chm tóc trên đnh đu.”
 
Đàm Hoa c nghĩ khi nhc li chuyn cũ, Huyn Dao s cm thy vui, ai ng sc mt ca nàng lúc này li lnh lo ta băng, khiến Đàm Hoa có chút lo lng, ch biết lãng tránh ánh mt ca nàng. Nhìn thy b dng rt rè ca Đàm Hoa, Huyn Dao lin chm rãi ly ra t trong bàn trang đim mt lá thư b ướt: “Em xem đi!”
 
Đàm Hoa cm thy đu lưỡi ca mình khô ran, khó khăn lm mi nói ra tròn vành rõ ch: “Đây… đây là cái gì?”
 
“Không lâu sau khi tìm được thi hài ca Thn phi, quân Thánh Dc cũng đã tìm được tung tích ca Điêu Tường và HThu. T trên người ca H Thu tìm được lá thư này, đây là di vt mà H Thu đã cn thn ct gi, có chết cũng không buông. Em t đc đi!”
 
Đàm Hoa nut vào trong mt ngm kinh s, ch biết gp gáp m lá thư ra. Ch  bên trong vn đã b nhoè, nhưng Đàm Hoa vn có th đc ra đượ đó toàn là nhng li t cáo mình. 
 
“Sao… sao con tin tỳ này li dám…” – Đàm Hoa trn ngược mt xé nát bc thư kia. Huyn Dao âm thm, lng l nhìn nàng ta, sau cùng ôm trán su não nói: “Nhìn thái đ va ri ca em, xem b nhng li H Thu nói trong thư hoàn toàn là s tht… Bn cung ch nghĩ thường ngày em có hơi hng hách, ngang tàn mt chút, không ng rng em li nhn tâm và đc ác như thế, dám hi chết c Thn phi và đa con trong bng nàng ta…”
 
Đàm Hoa nghe đến đây thì xua tay nói: “Không có… ch Huyn Dao, đây hoàn toàn là nhng li vu khng ca HThu!”
 
Huyn Dao chau mày ch vào nhng mnh vn ca bc thư đã b xé nát: “H Thu đã nói rõ rành rành trong đây, k tiếp tay trong chuyn ác này là tên th ln h Kiu sng  Đông B Đu. Nếu như em nói chuyn này không liên can đến mình, được, bn cung s sai người truy tìm tung tích ca hn ri gii đến hoàng cung. Đến lúc đó ba mt mt li, th xem em có còn mnh ming chi ti không?”
 
Đàm Hoa mt mày tái mét, ch biết đng dy chy đến quỳ xung đt nm ly tay Huyn Dao: “Ch ơi, em sai ri ch ơi! Vn dĩ em ch mun con tin nhân đó ngã xung nước vùng vy mt chút, theo đó mà mt đi long thai, không phi mun hi chế. Tt c cũng do con tin nhân đó bc phước, xui xo, cho nên mi b mng dưới lòng sông. Đây hoàn toàn là chuyn ngoài ý mun!”
 
Huyn Dao gt tay Đàm Hoa ra ri tr tay trước mt nàng: “Bây gi Thn phi đã mt xác hai mng, vy mà cô l đó luôn ming gi nàng ta là “tin nhân.” Cho dù không phi cô mun hi chết Thn phi thì sao ch, l nào cô nghĩ vic hãm hi long thai là ti nh ư?”
 
Đàm Hoa ngi bch dưới đt, mt tht thn, sau đó dường như nàng nghĩ ra chuyn gì, lin ôm ly bàn tay thon dài ca Huyn Dao mà khóc lóc, năn n: “Ch Huyn Dao, ch kín k gi em đến đây, âm thm nói rõ nhng chuyn này, hn là không mun dn em vào ch chết. Xin ch hãy tha li cho em! Qu tht là em đã quá h đ, hoàn toàn không nghĩ mi chuyn li ra nông ni này!”
 
Huyn Dao hít sâu mt hơi, lng l thu tay li: “Đương nhiên là bn cung không mun nhìn em rơi vào ch chết, bng không đã không tn nhicông sc như vy mua chuc k phát hin bc thư, buc hn phi gi kín cái ming ca mình!”
 
Đàm Hoa hoang mang nói: “Chuyn này… còn có k khác biết sao?”
 
Huyn Dao ôm đu su não nói: “Tóm li bn cung đã thu xếp mi chuyn cho em, ch ti cho m con Thn phi b chết đi oan mng. Ngày thường  trong cung Hàm Xuân em cũng không làm gì, sp ti hãy cùng bn cung ngày ngày đc kinh cu siêu cho m con nàng ta, đ Thn phi và đa con yu mnh sm ngày đu thai chuyn kiếp!”
 
Đàm Hoa mím môi tht thn nói: “D… d vâng!”
 
Mãi mt lúc sau, Huyn Dao mi buông tay khi trán. Trông thy Đàm Hoa ngi bch dưới đt, rt cuc nàng cũng không nhịn ni mà chìa tay kéo nàng ta ngi dy: “Mau đng lên đi!”
 
Đàm Hoa y theo li Huyn Dao đng lên, sau đó lng l ngi vào ghế, cui cùng vò nát chiếc khăn la trong tay mà c nói: “Có chuyn này em nghĩ mãi không ra, ngày thường em vn luôn đi tt vi H Thu, còn cho nó hc ch, đc sách đ giúp em cai qun lc vin. Không ng con tin tỳ này li dùng ch hc được đ viết ra mt bc thư làm phn, rt cu đng sau nó còn có ai sai khiến? Là Quý phi, Thái hu, hay là Hin phi và Đc phi?”
 
Huyn Dao th ht ra mt hơi lnh lùng: “Có tht là em vn luôn đi tt vi h nhân không? Bn cung nghe nói ngày đó sau khi em b cm túc, H Thu ngày nào cũng b đày đo, có ln còn b ngã lên đng sành s b v, khiến c người chi chít vết thương, may mà được Quỳnh Phương Phu nhân đem đến vin thái y.”
 
Đàm Hoa nghiến răng nói: “Không ng nó li vì chuynày mà ghi thù em. Thường ngày em vn luôn đi tt vi nó, bây gi trách pht mt chút có đáng gì đâu ch? Đúng là loi tiu nhân h tin, chết đi cũng không đáng tiếc!”
 
Huyn Dao th dài: “Nô tài bên cnh chung quy cũng không phi thân thích, rut rà. Cho dù thế nào đi chăng na, em vn phi luôn luôn đi x tt vi bn h. Bng không, hu qu s rt khôn lường!”
 
Chân mày của Đàm Hoa dần giãn ra, nàng ta mỉm cười đáp: “May mà trong cung còn có ch là ch h ca em!”
 
Huyn Dao gt đu nói: “Đúng vy!  trong cung này bn cung ch có em là người thân, đã là người thân thì phi luôn giúp đ, bo bc nhau…” – Huyn Dao nói đến đây thì lin đưa khăn tay che nhân trung, sc mt bun bã nói: “Ch tiếc là bn cung du sao cũng là ngườ hu cung, không dám  trước mt Quan gia nói đ vài li cho cha…”
 
Đàm Hoa kinh ngc hi: “Nói đ cho cha của chị ư?”
 
Huyn Dao gt đu: “Triu ta đp đê quai vạc*, ngăn cho nước lũ không tràn vào rung. Tuy nhiên đt đai có được màu m hay không là nh vào phù sa do sông bi đp. Nếu không có phù sa tràn vào rung, v mùa s không được bội thu. Do đó khi vụ mùa chm dt, triu đình s cho phép người dân m đê đ cho nước tràn vào, sau đó đóng lại trước khi đợt gieo cấy và mùa lũ kéo tới. Nhưng những chỗ được phép mở đê cũng bị giới hạn và quản lý chặt chẽ bởi Hà đê sứ, không phải chỗ nào muốn mở là mở, nhất là những khúc sông trọng yếu. Ln này đám gia đinh trong phủ của cha đã làm bậy, tự ý mở đê trên khúc sông không được cho phép để dẫn nước vào ruộng. Không may bão giông ập tới bất thình lình, bọn chúng không xoay sở kịp, dẫn đến việc vỡ đê… Cha vì thế mà không thể tránh được liên can… Nếu có ai ở trước mặt Quan gia nói đỡ cho cha thì tốt, tiếc là chị…”
 
*đê quai vạc: bờ đê được đắp theo hình dạng giống như quai vạc.
 
Đàm Hoa nghe đến đây thì nhanh nhảu nói: “Chuyện này chị cứ để cho em!”
 
Huyền Dao nắm chặt tay Đàm Hoa: “Thật chứ? Em sẽ ở trước mặt bệ hạ nói đỡ cho cha chị ư?”
 
Đàm Hoa gật đầu đáp: “Cha chị cũng chính là bác ruột của em! Ngoài chị ra thì bác rất thương em. Chẳng phải khi nãy chị đã nói rồi sao, trong cung này chỉ có chúng ta là người thân với nhau. Lúc này ở nhà có chuyện, đương nhiên là em phải giúp sức để xoay chuyển tình hình.”
 
Huyền Dao mỉm cười đáp: “Nếu vậy mọi chuyện đành phải trông cậy vào em. Nãy giờ em ngồi dưới đất, hẳn là xiêm y cũng đã bị dơ rồi. Mau về cung Hàm Xuân thay quần áo và nghỉ ngơi đi!”
 
Đợi đến khi Đàm Hoa rời đi, Huyền Dao mới chậm rãi hít sâu một hơi rồi lạnh lùng nói: “Thục phi cũng đã đi rồi, ngươi hãy mau bước ra đi!”
 
Ở đằng sau bình phong trong góc phòng bước ra một người, không ai khác mà chính là Lệ Uyển. Trông thấy nàng ta, Huyền Dao liền cong môi nói: “Thế nào? Nhìn thấy Thục phi quỳ dưới đất, khóc lóc, van nài, ngươi đã cảm thấy hả dạ rồi chứ?”
 
Lệ Uyển chậm rãi đáp: “Hả dạ! Nhưng vẫn không hả dạ bằng lúc nhìn thấy cô ta bị tống cổ vào lãnh cung!”
 
Huyền Dao cười lạnh, trong ánh mắt rõ ràng là có vài tia ác độc: “Ngươi yên tâm! So với ngươi, bổn cung còn hận Thục phi gấp trăm ngàn lần! Nếu bổn cung không hận Thục phi, sao lại đứng sau lưng của ngươi bày ra một cái bẫy lớn như thế, dồn Thục phi vào con đường chết? Người thân gì chứ, em họ gì chứ? Ả biết rõ tình cảm của bổn cung đối với Quan gia sâu đậm đến nhường nào, vậy mà bấy lâu nay lại độc chiếm ân sủng của Quan gia. Bổn cung hận là không thể ngay lập tức dùng vải trắng treo ả lên cao, đem hạc đỉnh hồng tưới lên khắp ngũ tạng của ả ta, một dao tiễn ả xuống âm ty địa phủ!”
 
Huyền Dao nói đến đó thì hai mắt đã hằn rõ những tia máu của sự thù hận, nhưng mà bản thân nhanh chóng lấy lại vẻ hiền lành mà người ta vẫn thấy thường ngày: “Có điều hiện giờ Thục phi vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên bổn cung tạm thời để cho ả được yên thân. Sau khi cha có thể thoát được ải hung hiểm lần này, bổn cung nhất định sẽ để cho Thục phi nếm mùi đau khổ!”
 
Nói xong câu này, Huyền Dao đưa mắt nhìn ra ngoài, chợt thấy Tiêu Thoa đang đứng bên rèm ngọc, tay phải túm lấy cổ áo của cung nữ phạm lỗi, cho nên nàng liền lạnh lùng nói: “Đem vào đây!”
 
Lệ Uyển dường như hiểu rõ ý Huyền Dao, ngay lập tức tiến đến bên cạnh nàng rót một tách trà. Tiêu Thoa “dạ” một tiếng rồi đem cung nữ kia vào trong, chỉ thấy nàng ta liên tục khóc lóc, van xin: “Nô tỳ sai rồi… nô tỳ biết lỗi rồi thưa Lệ Anh Nguyên phi điện hạ… Nô tỳ quét dọn không sạch… xin người hãy tha cho nô tỳ!”
 
Huyền Dao thong thả mỉm cười, cầm chiếc kéo vàng mà Tiêu Thoa đưa tới, chỉ điềm nhiên bước đến chỗ cung nữ kia rồi nhẹ giọng nói: “Ngươi làm việc đã lâu trong cung Vĩnh Xuân mà không biết tính tình của bổn cung ư? Ở cung Vĩnh Xuân này chỉ có thưởng, không có phạt. Bổn cung gọi ngươi vào đây là muốn thưởng cho ngươi một tách tuyết trà. Ngặt nỗi trà ngon như vậy, sợ rằng ngươi uống sẽ không quen, cho nên phải có thêm chất dẫn. Ngươi nói xem, “chất dẫn” này ngươi tự tay cắt, hay là bổn cung cắt?”
 
Cung nữ đó sợ hãi đến độ lắp bắp không nói ra thành lời. Huyền Dao không đủ kiên nhẫn chờ thêm, cứ thế mà vung kéo tuỳ tiện cắt vài lọn tóc trên đầu nàng ta, sau đó đem nhúm tóc cầm được trong tay cắt nhỏ thêm, cuối cùng rải vào tách trà mà Lệ Uyển đưa tới, ngắn gọn nói: “Uống!”
 
Cung nữ kia vẫn còn sợ hãi không chịu uống, ngay lập tức hai má đã bị Huyền Dao bóp chặt, miệng méo mó cố gắng van nài, nhưng mà Huyền Dao vẫn lạnh lùng đem tách trà chứa đầy tóc đổ vào miệng cô ta.
 
Nước trà cùng với tóc trôi xuống cổ họng của cung nữ kia. Vài sợi tóc bởi vì bị cắt quá nham nhở, cho nên bị mắc vào cổ họng của cô ta, khiến cho cung nữ kia không ngừng ho khan đến đỏ mặt tía tai, gân cổ và gân trán theo đó nổi lên, bộ dạng thảm hại vô cùng.
 
Huyền Dao trông thấy cảnh đó vậy mà lại cảm thấy hả hê vô cùng, chỉ ung dung phủi sạch những mảnh tóc còn vương trên tay, sau đó lạnh lùng nói: “Uống xong rồi thì hãy mau dọn dẹp cho cẩn thận. Nếu như ngươi vẫn để sót lại một cọng tóc giống như khi nãy, bổn cung sẽ bắt ngươi uống cạn cả bình trà.”
 
Huyền Dao nói xong thì vân vê đầu móng tay tinh xảo, sau đó bực dọc nói: “Cùng một buổi sáng mà có đến hai con tiện tỳ được thưởng trà, chuyện này cũng thật là hiếm.”
 
Lệ Uyển cúi đầu nói nhỏ: “Dạ thưa điện hạ, xem bộ không phải là hai mà là ba.”
 
Huyền Dao nhướng mày nhìn Tiêu Thoa, sau đó cong môi cười lạnh: “Đến rồi sao?”
 
Tiêu Thoa liền đáp: “Mục Phu nhân đang đứng chờ trước cửa.”
 
“Phu nhân ư? Con tiện tỳ hầu việc ở phòng ngự dược đó cũng xứng sao? Mau cho nó vào đây!”
 
Mãi đến khi Thanh Y bước vào trong, cung nữ vừa nãy bị trách phạt vẫn đang khổ sở bò dưới đất, cố gắng banh mắt để tìm kiếm và thu dọn những mảnh tóc bị sót lại. Cô ta bò đến chân Thanh Y, xém chút nữa thì bàn tay đã va vào chân của nàng, chỉ biết sợ hãi lui về phía sau.
 
Thanh Y nuốt một ngụm kinh sợ vào trong. Huyền Dao trước giờ luôn giả tạo như thế, lúc nào cũng trưng bộ mặt hiền lành, nhân từ trước mặt Quan gia và chúng phi tần, nhưng mà ở sau lưng lại là một con người thâm hiểm, tàn độc. Nàng ta không dùng cách đánh đập để trừng phạt nô tài, bởi vì như thế sẽ để lại vết thương trên người bọn họ. Thay vào đó, Huyền Dao dùng những thủ đoạn kín kẽ hơn để hành hạ nô tài. 
 
“Trà tóc” là một trong số những hình phạt đó. Trước đây Thanh Y đã từng nếm qua loại trà này từ chỗ của Huyền Dao, bây giờ xem bộ nàng ta cũng chuẩn bị nó để thưởng cho nàng. Nghĩ đến đó, Thanh Y phó mặc quỳ xuống đất: “Tần thiếp xin kính chào Lệ Anh Nguyên phi điện hạ. Tần thiếp đã phạm phải tội lớn… kính xin điện hạ hãy rộng lượng bỏ qua!”
 
Huyền Dao cười lạnh: “Ồ! Mục Phu nhân làm sai việc gì mà phải xin tội trước mặt bổn cung?”
 
Thanh Y chầm chậm ngẩng mặt lên, sau cùng nhẹ giọng nói: “Tần thiếp vô tình khiến cho viện Nhã Cúc bị cháy, đây chính là tội lớn của tần thiếp.”
 
Huyền Dao cười thành tiếng: “Mục Phu nhân nói đùa với bổn cung đó ư? Hơn ai hết chúng ta đều biết, đám cháy đó đâu phải là do sét đánh trúng viện Nhã Cúc gây ra…”
 
Huyền Dao nói đến đây thì rời ghế tiến đến dùng ngón tay áp út nâng cằm Thanh Y: “Mà là do bổn cung sai người phóng hoả thiêu trụi nó!”

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương