Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 70

C70. Vạch trần sự thật

Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử


Gương mặt Thanh Y theo ngón tay của Huyền Dao dần ngẩng lên. Ngay khi hai cặp mắt của nàng và Huyền Dao chạm nhau, Huyền Dao đã chán ghét hất hàm Thanh Y sang một bên, khiến cho một lọn tóc ở bên trán của nàng rơi xuống, phủ hết cả một nửa gương mặt. 

 

“Còn về lý do tại sao bổn cung lại muốn thiêu trụi viện Nhã Cúc, có lẽ ngươi là người hiểu rõ nhất!” - Huyền Dao vừa nói vừa rảo bước quay về phía chiếc ghế bên cửa sổ. Nàng khoan thai ngồi xuống rồi xoa vuốt hình thêu trên váy, cứ như thế mà lạnh lùng nói: “Bởi vì viện Nhã Cúc có chứa một số thứ không hợp mắt bổn cung.”

 

Thanh Y nghe đến đây thì giật mình nhìn lại, chỉ thấy Huyền Dao nhoẻn miệng cười: “Tất nhiên là không phải đám cỏ khô bốc mùi mà hằng ngày ngươi vẫn phơi trong viện… Mà là ả tiện nhân người không ra người, ma không ra ma!”

 

“Điện hạ…” - Thanh Y lắp bắp nói.

 

Huyền Dao trầm mặt: “Nếu không phải Tiêu Thoa tinh ý kiểm tra số chén đĩa bưng khỏi viện Nhã Cúc, nhận ra thức ăn trong viện của ngươi tiêu hao nhiều hơn bình thường, bổn cung cũng không nghĩ lá gan của ngươi lại to đến như vậy, lén đem con tiện nhân đó từ lãnh cung về chỗ của mình.” - Huyền Dao nói đến đây thì nheo đôi mắt phượng, cứ thế mà nghiến răng nói: “Ngươi giỏi lắm! Ngày đó ở lãnh cung có một cái xác bị cháy đen, mọi người đều nghĩ đó chính là xác của Hồng Yên, duy chỉ có bổn cung bị ngươi lừa, nghĩ rằng đó thực chất là xác của con tiện nhân kia. Không ngờ mọi chuyện lại thật giả khó lường như vậy, cái xác đó đúng thật là của Hồng Yên, còn con tiện nhân kia thì đã được ngươi đem về chỗ của mình. Ngươi dày công tính kế trộm long tráo phụng, qua mặt được cả bổn cung, có phải là muốn dùng ả tiện nhân này để uy hiếp bổn cung hay không?”

 

Thanh Y xua tay đáp: “Tần thiếp không có… tần thiếp không có thưa Lệ Anh Nguyên phi điện hạ. Tần thiếp chỉ thấy cô ta rất tội nghiệp, cho nên mới đem về chỗ của mình chăm sóc. Tần thiếp xin thề bản thân không hề có ý định dùng cô ta cho mục đích gì, kính xin điện hạ hãy suy xét!”

 

Huyền Dao đập mạnh xuống bàn rồi hét lớn: “Ngươi không có, lẽ nào con tiện nhân đó không có? Mấy năm qua nó đã bị bổn cung hành hạ đến sống dở chết dở, một khi có thể thoát ra ngoài, lẽ nào lại bỏ qua cơ hội tố cáo bổn cung?”

 

Thanh Y lắc đầu ấp úng nói: “Dạ không đâu ạ… căn bản cô ta không thể làm… bởi lẽ cô ta đã là một người câm…”

 

Huyền Dao cười lạnh: “Đúng! Con tiện nhân đó cả gan dám chống đối bổn cung, bổn cung làm sao để cho nó yên thân được cơ chứ? Nhưng mà câm thì sao? Câm nhưng vẫn còn có tay có chân, vẫn có thể dùng hành động để diễn đạt ý nghĩ của mình. Chỉ có người chết thì mới là kẻ câm thật sự, không thể tiết lộ bất kỳ điều gì. Ngày đó ngươi phóng hoả đốt cháy lãnh cung rồi âm thầm tráo xác Hồng Yên với con tiện nhân đó, thủ đoạn tinh vi đến mức bổn cung cũng bị qua mắt, nghĩ rằng tiện nhân đó đã bị lửa thiêu rồi. Vậy nên bây giờ bổn cung cũng dùng theo cách của ngươi, nhóm lửa thiêu trụi mọi thứ ở viện Nhã Cúc, khiến cho con tiện nhân đó thực sự bị cháy thành tro, không còn bất kỳ tung tích gì nữa. Bí mật của bổn cung bây giờ chỉ còn có mỗi một mình ngươi biết. Nếu như ngươi đã động lòng trắc ẩn với con tiện nhân đó như vậy, ngươi nói xem, bổn cung có nên cho ngươi đi theo xuống dưới bầu bạn với ả ta hay không?”

 

Huyền Dao nói đến đây thì nhắm mắt cười lạnh, đưa ngón trỏ đặt trên chiếc mày ngài: “Bổn cung quên mất, ngươi bây giờ đã là Mục Phu nhân - phi tần của Quan gia, đâu thể muốn trị tội thì trị tội, muốn ban chết thì ban chết. Bổn cung muốn xử lý ngươi, thật sự là phải cần tìm thêm một lý do chính đáng. Thôi thì đành tìm kẻ khác dễ xử lý hơn vậy, tỷ dụ như bà nội của ngươi chẳng hạn?”

 

“Điện hạ…” - Thanh Y nghe Huyền Dao nói ra câu đó liền di chuyển bằng đầu gối đến bên cạnh nàng ta, giọng điệu van nài nói: “Bà nội của tần thiếp đã già yếu rồi, xin người hãy tha cho bà đi ạ!”

 

Huyền Dao lạnh lùng bóp má Thanh Y, cứ thế mà đay nghiến nói: “Mấy năm qua bổn cung đều để yên cho mụ già đó sống tốt đó chứ, kẻ giờ đây khiến cho mụ phải bỏ mạng là ngươi! Ngươi cả gan dám đem con tiện nhân đó ra khỏi lãnh cung, vậy thì phải lường trước sẽ có ngày hôm nay rồi chứ? Bổn cung không những muốn bà nội của ngươi phải chết, mà còn chết một cách khó coi nhất!”

 

Miệng của Thanh Y bị bóp đến méo mó, nhưng vẫn cố nói rõ từng chữ: “Điện hạ… lẽ nào người không nghĩ… không nghĩ rằng nếu như người… đụng đến một sợi tóc của bà nội… tần thiếp sẽ đem… sẽ đem toàn bộ chuyện tốt mà người đã làm với Văn… Văn Đức Phu nhân… nói rõ cho Quan gia biết hay sao…”

 

Huyền Dao nghe đến đoạn này, bản thân dường như không làm chủ được ngón tay của mình, cứ thế mà bóp chặt miệng của Thanh Y, tay còn lại đưa lên bóp cổ nàng: “Ngươi dám?”

 

Thanh Y cố sức nói: “Người cũng đừng… nghĩ rằng sau khi giết tần thiếp… thì mọi chuyện sẽ êm đẹp… Chỉ cần… chỉ cần tần thiếp bỏ mạng… ngay lập tức sẽ có người đến cung Quan Triều… thay tần thiếp nói rõ mọi chuyện…”

 

Hai mắt Huyền Dao lúc này chỉ toàn là tia máu. Lệ Uyển thấy nàng ta đã mất dần bình tĩnh, liền đưa tay can ngăn, nhẹ giọng nói: “Điện hạ… không được đâu ạ!”

 

Nghe thấy tiếng khuyên ngăn của Lệ Uyển, Huyền Dao mới nới lỏng bàn tay. Tiếp sau đó, chỉ có tiếng ho sặc sụa của Thanh Y vang dội khắp căn phòng. Lệ Uyển trông thấy bộ dạng thảm hại của nàng ở dưới đất, đưa mắt đảo một vòng rồi nhẹ giọng nói: “Mấy năm qua Mục Phu nhân cũng xem như là người khôn ngoan, biết giữ kín cái miệng của mình. Lệ Anh Nguyên phi điện hạ cũng là người giữ chữ tín, không hề đụng đến một cái móng tay của bà nội cô. Cả hai bên đều giữ đúng lời hứa của mình, giao kèo này phải nên kéo dài mãi mãi mới phải. Nhưng lần này Mục Phu nhân lại suy nghĩ quá nông cạn, vì thương cảm cho một người dưng mà suýt nữa đã làm hại đến máu mủ của mình, chuyện này quả thật là không đáng tý nào!”

 

Lệ Uyển nói đến đây thì đặt nhẹ tay lên vai Huyền Dao: “Có điều xét thấy Mục Phu nhân cũng không phải là kẻ ngu ngốc, quả thật không có ý muốn chống đối điện hạ, biểu hiện ở chỗ lần đó cô ta đã đồng ý giúp tần thiếp giữ chân Đức phi, ngăn không cho ả ta đi đến thuyền ngự ngủ chung với ả Phu nhân kia, chuyện này cũng xem như là lấy công chuộc tội! Hiện tại cái kẻ sống dở chết dở kia cũng đã bị lửa biến thành tro, tần thiếp xin thay mặt Mục Phu nhân, cầu xin Lệ Anh Nguyên phi điện hạ cứ coi như chưa có chuyện gì, tiếp tục để bà nội của cô ta sống yên lành bên ngoài! Mục Phu nhân đương nhiên sẽ tự biết sống an phận trong cung, không cần vì những người không đáng, chuyện không đáng mà tổn hại đến người thân duy nhất của mình.” - Lệ Uyển nói đến đây thì quay sang nhìn Thanh Y: “Cô nói xem, có đúng không?”

 

Thanh Y sầu não nói không nên lời, chỉ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Lúc này Huyền Dao mới lạnh lùng nói: “Bổn cung đồng ý cho ngươi sống an phận trong cung, chắc gì ngươi đã đồng ý sống an phận? Chẳng phải bây giờ ngươi đã leo đến bậc Phu nhân rồi sao, còn qua lại vô cùng thân thiết với Đức phi nữa? Hay là…”

 

Huyền Dao nói đến đây thì bước xuống vuốt nhẹ lọn tóc trước mặt Thanh Y: “Hay là ngươi hãy cắt tóc đi tu, đổi lại bổn cung sẽ cho phép hai bà cháu của ngươi được tiếp tục yên ổn?”

 

Ánh mắt Thanh Y không giấu nổi vẻ sửng sốt, nhưng mà thần thái của Huyền Dao càng lúc càng bình tĩnh hơn, không những thế còn có chút ngạo mạn: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ bản thân mình là phi tần của Quan gia thật sao? So với việc trở thành một phi tần bị ghẻ lạnh trong cung, cắt tóc đi tu có gì khác biệt đâu chứ? Bổn cung chỉ là đang thành toàn cho ngươi mà thôi!”

 

—-oOo—-

 

Thanh Y rời khỏi cung Vĩnh Xuân khi màn đêm đã bao trùm Cấm Thành. Nàng đi vội một mạch đến cung Hội Xuân. Lúc này Nguyên Ninh đang ngồi bên ánh nến, đôi tay cẩn thận thêu từng mũi chỉ. Ánh nến lay động khiến mi mắt của nàng loé lên những vệt sáng, bởi lẽ ở bên trong mi mắt đỏ hoe kia là hai hàng ngấn lệ.

 

Thanh Y đứng ngây người trong sân nhìn Nguyên Ninh qua cửa sổ hồi lâu, cho đến khi Thuỷ Linh nhận ra hình bóng của nàng: “Nô tỳ xin kính chào Mục Phu nhân!”

 

Nguyên Ninh dừng lại mũi thêu, quay đầu nhìn về phía Thanh Y gượng cười, nói: “Là chị  sao?”

 

Thanh Y bước vội vào trong, đi về phía chiếc bàn của Nguyên Ninh ngồi xuống. “Trời cũng đã tối rồi, vậy mà em còn thêu gì thế?”

 

Nguyên Ninh sờ nhẹ đoá hoa bìm biếc trên khung thêu, trong lòng có chút thổn thức: “Em đã hứa với Vân La, rằng sẽ tặng cho nàng một con diều lụa thêu hình hoa bìm biếc. Mấy hôm nay vì tiếc thương cho nàng ấy, cho nên mấy mũi thêu đều không được đẹp. Em vừa mới gỡ chúng ra sửa lại một chút!”

 

Nguyên Ninh nói đến đây thì cảm thấy lồng ngực có chút đau nhói. “Nếu ngày đó em đến ngủ cùng Vân La, có lẽ chuyện đau lòng này đã không xảy ra…”

 

Thanh Y vò lấy chiếc khăn trong tay, cõi lòng cũng vô cùng khó xử: “Xin lỗi… tất cả cũng tại ta… cũng bởi vì ta… mà tối hôm đó em đã không đến thuyền ngự của nàng ấy…”

 

Nguyên Ninh nghe đến đây thì cầm tay Thanh Y, nói khẽ: “Có lẽ… đây chính là số mệnh. Nhiều khi em thấy ông trời thật bất công, vì lại để cho một người tốt như Vân La rời xa dương thế sớm như vậy!”

 

“Nguyên Ninh, hãy để ta phụ giúp em làm xong con diều này. Ngoài nó ra, ta… ta có thể làm được điều gì cho Vân La nữa không?”

 

Nguyên Ninh nhìn con diều hãy còn dang dở, thầm nghĩ lại những lời mà Vân La đã nói trước đó. “Nàng ấy muốn cùng Quan gia ngồi trên lưng ngựa rồi cùng nhau nhìn ngắm cánh diều bay cao. Đây là điều mà ngày đó Vân La đã nói với em… Con ngựa mà nàng ấy muốn cùng Quan gia cưỡi là Bán Dạ Bảo Câu!”

 

Thanh Y lẩm bẩm: “Bán Dạ Bảo Câu? Nghe nói nó chính là con ngựa khó thuần phục nhất ở trường săn, mà Quan gia trước giờ đều không tự mình cưỡi ngựa…”

 

Ánh mắt của Nguyên Ninh có chút kiên định: “Em nhất định sẽ giúp Vân La hoàn thành tâm nguyện ấy!”

 

Thanh Y nắm tay Nguyên Ninh chân thành nói: “Nếu có thể giúp được gì cho em, ta sẽ nguyện dốc hết công sức của mình. Nguyên Ninh à, trước giờ em đối xử rất tốt với ta… nhưng ta đối với em… thực chất có một số chuyện ta đã nợ em rất nhiều, không biết cả đời này có thể trả hết được không…”

 

Nguyên Ninh không giấu được sự thắc mắc: “Chị Thanh Y sao lại nói những lời như thế? Có chuyện gì ư?”

 

Thanh Y gượng cười, lắc đầu nói: “Không có gì! Chỉ là qua những chuyện xảy ra, ta thấy cuộc đời thật vô thường. Có thể hôm nay ta vẫn còn có thể được ở bên cạnh em, nhưng ngày mai, ngày kia như thế nào, ta thực sự không thể chắc chắn được. Vậy nên có lời gì vẫn còn giữ trong lòng, ta muốn tối nay nói hết với em. Nguyên Ninh à, em là một trong những người tốt nhất mà ta đã gặp. Ta thực sự mong rằng, chuỗi ngày tiếp theo của em, tương lai của em, tất cả đều chìm trong sự hạnh phúc, đủ đầy, trọn vẹn!”

 

“Chị Thanh Y…”

 

Thanh Y lau nước mắt rồi cố gắng cười: “Chẳng phải đã nói sẽ phụ em thêu cho xong những đoá hoa này sao? Khi không lại nói ra những lời này… Nguyên Ninh à, hãy để ta cùng em hoàn thành con diều này cho Vân La nhé!”

 

—-oOo—-

 

Thanh Y tìm đến cung Vạn Thọ khi trời đã dần khuya. Lúc này Thái hậu đang ở trong điện thờ niệm kinh, thấy tàn nhang rơi ra khỏi mép bàn, bà tò mò quay đầu nhìn lại. Trông thấy Thanh Y đang quỳ ngoài sân, Thái hậu bèn chép miệng nói: “Gọi Mục Phu nhân vào đây!”

 

Cô Tịnh Văn đáp một tiếng “dạ vâng” rồi ra ngoài dẫn Thanh Y vào trong. Sau khi dập đầu lạy Thái hậu, Thanh Y cũng đi thẳng vào vấn đề chính: “Dạ bẩm Thái hậu điện hạ, tần thiếp mạo muội đến đây làm phiền người… chính là muốn lớn mật xin người một ân điển!”

 

Thái hậu ngắn gọn đáp: “Con đã cất công đến đây, hẳn là đã suy nghĩ thấu đáo. Vậy thì có chuyện gì cứ thẳng thắn nói!”

 

Thanh Y cắn môi: “Thật ra trước khi Thần phi gặp phải tai ương, nàng ta đã mời Đức phi đến thuyền ngự của mình để ngủ lại cùng. Nếu không phải Đức phi bận phụ giúp tần thiếp làm cờ phướn cầu an cho Ý Trinh công chúa, bản thân đã có thể đúng hẹn đến ngủ cùng Thần phi. Nếu là như thế, chuyện ngoài ý muốn tối hôm đó hẳn là đã không xảy ra. Vậy nên suốt thời gian qua, tần thiếp đã vì chuyện này mà ray rứt không yên, chỉ mong có thể cắt tóc đi tu, nương nhờ cõi Phật để chuộc lại lỗi lầm của mình! Kính xin Thái hậu điện hạ hãy thành toàn cho ý nguyện của tần thiếp!”

 

Thái hậu khẽ “Ồ” một tiếng rồi cầm tay cô Tịnh Văn đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, sau cùng bà xoay người đáp: “Nói vậy con đã cứu Đức phi một mạng!”

 

Thanh Y vẫn quỳ dưới đất. Nghe xong câu này, nàng chỉ thấy trước mắt là một mảng sương mù dày đặc, sương mù của sự mơ hồ: “Dạ thưa Thái hậu…”

 

Thái hậu thong thả ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ: “Hẳn là con cũng biết Thần phi mang trong người một thân võ nghệ, sao có thể giống như lời đám người kia phỏng đoán, vì ngủ say nên mới bị nước lũ cuốn trôi? Trong chuyện này đương nhiên có ẩn khuất. Nếu ngày đó quả thật Đức phi đến ngủ cùng Thần phi, e là tính mạng cũng bị đe doạ. Vậy nên già này mới nói, con đây chính là đã cứu Đức phi một mạng, không cần vì chuyện này mà cảm thấy day dứt!”

 

Thanh Y lẩm bẩm “Không… không”, sau đó nàng di chuyển bằng đầu gối về phía Thái hậu: “Tội trạng của tần thiếp quả thực sâu như biển. Tần thiếp không những có lỗi với Thần phi, mà còn có lỗi với Văn Đức Phu nhân… Người biết mà… nguyên do cái chết của nàng ấy…”

 

Thái hậu đưa ngón trỏ đặt lên môi, cứ thế mà lắc đầu nói: “Đó đã là chuyện của nhiều năm về trước. Người xưa cũng đã ra đi, con cũng không còn là cung nữ hầu việc ở phòng ngự dược. Mọi việc hãy để cho nó trôi vào quên lãng!”

 

Thanh Y lắc đầu nói: “Chuyện đó dẫu không còn có ai nhớ đến, nhưng vẫn là nỗi dằn vặt trong lòng tần thiếp. Giờ đây cứ mỗi lần tần thiếp đối diện với Đức phi, tội lỗi mà ngày đó tần thiếp đã gây ra lại hiện về như in. Thái hậu điện hạ… Chỉ cần tần thiếp còn sống trên đời, sẽ còn có nhiều người vô tội bị liên luỵ. Lý do sống duy nhất của tần thiếp tới thời điểm hiện tại, chính là để cho bà nội của mình được yên ổn trải qua những tháng ngày cuối cùng của tuổi xế chiều… Cầu xin người hãy rộng lòng thương xót, bảo vệ tính mạng cho bà nội tần thiếp… Tần thiếp không biết phải làm gì khác hơn, chỉ có thể dùng tính mạng của mình để chuộc lại lỗi lầm, kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa để đền đáp ân tình của Thái hậu!”

 

Thanh Y nói đến đây liền rút ngay chiếc trâm sắc nhọn ở trên đầu định cứa vào cổ, nhưng mà ngay lập tức cổ tay đã bị cô Tịnh Văn bấu chặt lấy. Ở dưới đất lúc này chỉ có tiếng “leng keng” của trâm bạc rơi xuống.

 

Bấy giờ Thái hậu mới trầm mặt nói: “Chén thuốc mà Nguyên Nguyệt đã uống trước khi chết là do già này đích thân sai con đem đến lãnh cung, cho nên chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến con cả! Tất cả cũng là do Nguyên Nguyệt quá nhu nhược, quá vô dụng, không thể tự mình lật đổ Nguyên phi, chẳng hề xứng đáng với thân phận truyền nhân của nhánh Yên Sinh. Vậy nên thay vì nhìn thấy nó khổ sở sống tàn tạ từng ngày ở lãnh cung, già này đã quyết định mượn tay con để ban thuốc cho nó. Chí ít là sau khi làm xong chuyện này, Nguyên Nguyệt sẽ có thể dùng cái chết của mình để đổi lại một chút cơ hội cho nhánh Yên Sinh. Con chỉ cần biết ngày nào con còn sống trong cung, chỉ cần nhìn thấy con, Quan gia sẽ nhớ đến việc con là người cuối cùng đưa thuốc đến cho Nguyên Nguyệt, cũng là người đã từng hầu việc cho Nguyên phi, khiến Quan gia nghi ngờ cái chết của Nguyên Nguyệt có liên quan đến nó, không dễ dàng ban cho nó ngôi vị Hoàng hậu, như vậy là đã đủ!”

 

Thanh Y nhìn chiếc trâm bạc ở xa tầm tay, cứ thế mà muốn chồm người đến ôm chân Thái hậu, nhưng cơ thể đã bị cô Tịnh Văn giữ lại. Nàng bất lực nói: “Thái hậu điện hạ… xin người hãy cho tần thiếp được rõ. Tần thiếp đã đem thuốc độc đến cho Văn Đức Phu nhân, nhưng mà vẫn có thể sống được tới ngày hôm nay, tất cả đều có lý do cả. Quan gia không giết tần thiếp, trái lại còn cho tần thiếp trở thành phi tần, thực chất là vì sợ tần thiếp bị diệt khẩu, muốn giữ lại tính mạng của tần thiếp để tra ra người đứng sau sai khiến là ai. Nguyên phi cũng không thể giết chết tần thiếp, bởi vì tần thiếp đã nghe theo lời của Thái hậu điện hạ, đe doạ cô ta rằng sau khi tần thiếp chết, tự ắt sẽ có người vạch trần bộ mặt thật của cô ta cho Quan gia. Nhưng mà tần thiếp thực sự không thể hiểu được, vốn dĩ tần thiếp đã không tuân theo lời của Thái hậu điện hạ, không dám đổ hết tội trạng lên đầu Nguyên phi vì sợ thế lực đằng sau cô ta sẽ hãm hại bà nội mình, chỉ có thể khiến Quan gia nghi kỵ cô ta. Thú thật mà nói, cho dù tần thiếp không còn sống trên đời, nhưng cái chết của Văn Đức Phu nhân là thật, chuyện tần thiếp đã từng hầu việc trong cung của Nguyên phi cũng là thật, Quan gia vẫn sẽ vì chuyện đó mà nghi kỵ cô ta. Đối với Thái hậu điện hạ, tần thiếp đã là một con cờ vô dụng, lại nắm được bí mật của người. Nhưng mà tại sao… người vẫn để cho tần thiếp được sống?”

 

Thái hậu lộ ra một nụ cười đầy ý nhị: “Nếu như con đã hỏi như vậy, già này cũng có một thắc mắc muốn hỏi ngược lại con. Già này không giống Nguyên phi, không hề đem tính mạng của bà nội con ra uy hiếp, nhưng tại sao con không đem toàn bộ chân tướng, rằng bà già này mới là kẻ đứng sau cái chết của Nguyên Nguyệt, đem tất cả sự thật nói cho Quan gia biết?”

 

Thanh Y ngẩng mặt nhìn lên, cứ thế mà chậm rãi đáp: “Là vì… cho dù không phải Thái hậu điện hạ sai tần thiếp làm chuyện này… sớm muộn gì Nguyên phi cũng sẽ bắt tần thiếp làm chuyện đó, nói không chừng còn tàn độc hơn. Lại thêm trước khi chết… Văn Đức Phu nhân đã nói rõ từng chữ với tần thiếp. Nàng ấy nói nàng ấy rất biết ơn chén thuốc này của Thái hậu điện hạ, chén thuốc này đúng là thứ mà nàng ấy cần nhất lúc này… Nàng ấy xin tần thiếp đừng tiết lộ chuyện này với bất kỳ ai… đồng thời cũng cảm ơn… và xin lỗi tần thiếp rất nhiều…”

 

Dường như mi mắt của Thái hậu có chút ẩm ướt: “Nguyên Nguyệt thật sự đã nói những lời đó?”

 

Thanh Y gật đầu, chỉ thấy Thái hậu nhắm nghiền mắt, hít một hơi dài khi tiếp lời: “Câu trả lời của con khiến già này có chút bất ngờ. Vốn dĩ chỉ nghĩ rằng bấy lâu nay con không khai ra đầu đuôi mọi chuyện, bởi vì muốn trông đợi già này sẽ vì sự trung thành đó mà bảo toàn tính mạng cho bà nội của con. Không ngờ tất cả đều là do con muốn giữ chữ tín với Nguyên Nguyệt. Bà già này nhẫn tâm dùng độc dược tước đi sinh mạng cháu gái của mình, nhưng đến lúc nhắm mắt lâm chung, nó vẫn luôn nghĩ đến người cô tàn độc, chuyện này quả thực…”

 

Thái hậu nói đến đây thì có chút nghẹn ngào, chỉ khi được cô Tịnh Văn vỗ nhẹ vai, bà mới có thể nói tiếp: “Hôm nay con cất công đến đây, ý định ban đầu là cầu xin già này cho phép con được xuất gia, hẳn là biết rằng nếu như con tự mình cầu xin chuyện này, Quan gia chắc chắn sẽ không đồng ý. Chỉ khi già này mở miệng nói giúp con, ý nguyện này của con mới được Quan gia chấp thuận…”

 

Thái hậu nói đến đây thì thở dài: “Thôi được rồi, từ nay con hãy đến chùa Tư Phúc xuất gia đi! Còn việc tại sao bấy lâu nay bà già này vẫn giữ lại tính mạng cho con, con đến đó tự ắt sẽ biết!”

 

Đợi đến khi Thanh Y dập đầu tạ ơn rồi rời đi, Thái hậu mới chép miệng nói: “Gọi Hoàng Phu nhân đến đây!”

 

Lúc Tuệ Doanh đến cung Vạn Thọ thì Thái hậu đã từ điện thờ trở về phòng ngủ. Quần áo của bà lúc này có chút bình dị, nhưng cũng không giấu được vẻ quý phái, sang trọng của bậc mẫu nghi thiên hạ. Tuy Thái hậu vẫn tự xưng là “già này”, nhưng trên dưới hậu cung từ trước đến giờ, vốn dĩ đều không có bất kỳ một ai dám nghĩ bà là một bà già quá tuổi, vô dụng, chỉ được mỗi sự hiếu thuận, kính nể của Quan gia. Bởi lẽ suy cho cùng, Thái hậu chính là người chiến thắng sau cùng giữa hậu cung của Thái thượng hoàng. Đằng sau sự vẻ vang, vinh hiển này, lẽ nào là một người chỉ biết an phận?

 

Tuệ Doanh thông minh đến như vậy, sao lại không hiểu được đạo lý này cơ chứ? Nàng càng phải hiểu rõ, đã là nửa đêm mà Thái hậu vẫn gọi nàng gấp gáp đến cung Vạn Thọ như thế này, hẳn là phải có chuyện hệ trọng lắm!

 

Cứ như thế, Tuệ Doanh bước vào trong phòng ngủ của Thái hậu mà ngón tay khẽ run, chỉ biết dùng bàn tay trái nắm chặt bàn tay phải. Tiểu tiết này vậy mà cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của Thái hậu: “Sao lại run rẩy thế kia? Có phải là trời đêm bên ngoài lạnh lẽo lắm không?”

 

Thái hậu nói đến đây thì cười nhạt: “Có lạnh cũng không lạnh bằng đêm mưa hôm đó, càng không lạnh bằng sự vô tình, độc ác của ngươi!”

 

Tuệ Doanh nghe đến đây thì khiếp sợ quỳ xuống: “Thái hậu điện hạ…”

 

Thái hậu thở hắt ra một hơi chán ghét: “Ngày đó bổn cung đã ở đây nói với ngươi những lời gì, vậy mà ngươi lại xem như gió thoảng mây bay, không xem lời nói của bổn cung có một chút trọng lượng nào hết!”

 

Tuệ Doanh hoang mang nói: “Thái hậu điện hạ… tần thiếp ngu dốt, không biết là mình đã làm sai chuyện gì… kính xin Thái hậu điện hạ hãy rộng lượng bỏ qua!”

 

Thái hậu nhếch mép cười: “Ngươi đã làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, thế mà không thể tự mình biết được ư? Tịnh Văn!”

 

Cô Tịnh Văn “dạ” một tiếng rồi bước lên một bước: “Xem ra Hoàng Phu nhân đã quá coi thường Thái hậu điện hạ rồi! Người đồng ý giúp Phu nhân thoát ra khỏi viện Yên Đào, nhưng mọi chuyện lẽ nào lại dễ dàng, đơn giản như thế. Trong lòng Thái hậu điện hạ đương nhiên vẫn còn có chút nghi ngờ ở chỗ Phu nhân, điện hạ vẫn còn muốn kiểm tra bụng dạ của người thêm nhiều lần nữa. Phu nhân có lẽ đã quá chủ quan, cho nên mới để lộ cái đuôi của mình trước một người câm điếc!”

 

Tuệ Doanh lúc này mới hiểu được chuyện mà Thái hậu nói đến là gì, chỉ biết chống hai tay xuống nền gạch lạnh lẽo: “Cô gái lái thuyền… cô gái lái thuyền tối đêm đó là người của Thái hậu sao? Cô ta vốn dĩ không phải một người câm điếc…”

 

Cô Tịnh Văn tiếp lời: “Phu nhân thông minh đến như vậy, một người giả mạo đương nhiên không thể để cho người buông bỏ đề phòng. Cô gái đó thực chất vẫn là một người câm điếc, nhưng mà người câm điếc thì vẫn có tri giác, vẫn có thể truyền đạt được mọi chuyện mà Phu nhân đã làm tối đêm đó một cách rành mạch, rõ ràng!”

 

Tuệ Doanh nghe đến đây thì bò đến ôm lấy chân Thái hậu: “Tần thiếp… tần thiếp đã sai rồi thưa Thái hậu điện hạ!”

 

Thái hậu vung chân hất bàn tay của Tuệ Doanh ra xa, chỉ lạnh lùng nói: “Sai? Ngươi sai ở chỗ nào?”

 

“Tần thiếp… tần thiếp…” - Tuệ Doanh có chút đắn đo. Nếu như nàng không nói hết sự thật, chỉ sợ Thái hậu đã rõ hết nguồn cơn, vậy thì tội trạng của nàng sẽ còn nặng hơn nữa. Còn như nàng nói rõ sự thật, vậy thì bản thân cũng không tránh được tội chết.

 

Thái hậu thấy Tuệ Doanh ngập ngừng hồi lâu, sau cùng thở dài một hơi, nói: “Ngày đó bổn cung đã dặn dò ngươi vô cùng kỹ lưỡng. Muốn bổn cung giúp ngươi rời khỏi viện Yên Đào, tiếp tục làm phi tần của Quan gia, không phải xuất gia làm đạo sĩ, bắt buộc ngươi phải hứa với bổn cung ba chuyện. Vậy mà mới được tự do không bao lâu, ngươi đã quên ngay chuyện đầu tiên trong ba chuyện mà ngươi đã hứa. Bổn cung đã nói, nếu như bất kỳ ai có lòng dạ lang sói muốn hãm hại long tự, bổn cung nhất định sẽ không dung thứ! Vậy mà ngươi lại cả gan hại chết mẹ con Thần phi ư?”

 

Tuệ Doanh ngẩng mặt lên, nước mắt đã chực trào vì khiếp sợ: “Thái hậu điện hạ… tần thiếp không có! Tần thiếp có gan cách mấy cũng không dám làm chuyện đó!”

 

Thái hậu vung tay đập mạnh lên mặt bàn: “Ngươi không có! Nhưng mà bản thân lại dửng dưng nhìn kẻ ác làm chuyện đó, không tức tốc báo chuyện này lại cho Quan gia biết! Thế thì có gì khác biệt?”

 

“Tần thiếp… tần thiếp… ngu muội, kính xin Thái hậu điện hạ hãy rộng lòng thương xót…”

 

“Ngươi mà ngu muội ư? Ngươi thông minh lắm! Ngươi biết nếu như ngươi bẩm báo chuyện này lại cho Quan gia, mẹ con Thần phi sẽ tránh khỏi tai kiếp, vậy thì sau khi truy ra kẻ phạm tội tày trời này, đoán không chừng Quan gia vẫn sẽ xử nhẹ tay. Chỉ khi mẹ con Thần phi một xác hai mạng, tội ác này mới không thể dung thứ. Vậy nên ngươi mới nhẫn tâm giấu nhẹm chuyện này, âm thầm xem như không có chuyện gì, đứng một bên ngư ông đắc lợi!”

 

Thái hậu nói đến đó thì bước xuống nâng cằm Tuệ Doanh lên: “Đối với lũ ác nhân làm hại mẹ con Thần phi, bổn cung đương nhiên sẽ không tha cho chúng. Nhưng mà gián tiếp khiến mẹ con Thần phi bỏ mạng, tội của ngươi cũng không thể dung thứ!”

 

Nãy giờ Điểm Bích ở bên cạnh Tuệ Doanh đã đứng ngồi không yên, nghe đến đây liền sốt ruột cất tiếng: “Thái hậu điện hạ…”

 

Chỉ nghe Thái hậu quát: “Ở đây còn chưa đến phiên ngươi cất tiếng! Mau lui ra bên ngoài quỳ gối ở giữa sân, bổn cung chưa cho phép thì không được đứng lên!”

 

Đợi đến khi Điểm Bích rời đi, Thái hậu mới chậm rãi nói: “Tuệ Doanh, bổn cung biết ngươi đã chịu nhiều uất ức, nhưng hành vi của ngươi quả thật là vô cùng sai trái. Thú thật mà nói, bổn cung chỉ cần điều này cũng đã đủ để ban chết cho ngươi. Nhưng mà vì Huệ Túc đạo cô, vì Điểm Bích, bổn cung sẽ để cho ngươi được sống. Có điều tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó dung. Mục Phu nhân chỉ vô tình giữ chân Đức phi, khiến Đức phi không đến ngủ cùng Thần phi tối đêm đó, thế mà đã dằn vặt không yên cầu xin bổn cung được cắt tóc đi tu. Huống hồ gì là ngươi? Vậy nên ngươi cũng rời cung xuất gia làm đạo sĩ đi, dù gì thì đây cũng là ý của Huệ Túc đạo cô! Một mình ngươi đến đền Quán Thánh là được, bổn cung sẽ giữ Điểm Bích ở lại bên cạnh mình!”

 

Tuệ Doanh ngã quỵ xuống nền gạch, chỉ đành ngậm ngùi nói: “Tần thiếp… tần thiếp xin cảm ơn Thái hậu điện hạ!”

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương