Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử
Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau
Sấm chớp liên hồi vang lên. Cứ mỗi khi tia sét loé sáng, bầu trời lại lộ ra mây đen vần vũ. Điêu Tường nhìn về phía cửa sổ lộ vẻ suy tư, bất chợt từ sau lưng truyền đến một câu hỏi, khiến toàn thân cô ta khẽ run bần bật: "Sao em không đóng cửa sổ?"
"Phu nhân... chưa ngủ sao?" – Điêu Tường dường như không màn đến câu hỏi của Vân La, chỉ gấp gáp đến bên thành giường kiểm tra tình hình. Vân La nghe xong câu này thì lấy tay đặt lên hốc mắt, đôi mày nhíu lại lộ ra vẻ không hề thoải mái: "Sau khi uống chén thuốc an thai xong, chẳng hiểu sao ta lại thấy buồn ngủ đến lạ, đầu cảm thấy ê ẩm, mắt thì mỏi đến mức không thể mở lên. Đây hình như không giống một cơn buồn ngủ bình thường!"
Điêu Tường vội vàng đặt Vân La nằm lại xuống nệm, kéo chăn đắp lên cổ nàng, đưa hai tay xoa bóp lòng bàn chân của Vân La, khiến cho nàng thư thái, dễ chịu. "Nô tỳ nghĩ là do lúc chiều Phu nhân dính phải một chút mưa, cho nên đã nhiễm gió lạnh dẫn đến đau đầu. Khi nãy nô tỳ đã dùng ngải cứu giải bỏ hàn khí trong người Phu nhân, người chỉ cần ngủ một đêm, sáng mai chắc chắn sẽ cảm thấy khoẻ hơn nhiều. Ngộ nhỡ sáng mai tình hình không chuyển biến tốt, nô tỳ sẽ tức tốc đi gọi ngự y."
Vân La mệt mỏi gật đầu: "Vậy thì em hãy đi đóng cửa sổ rồi mau mau ngủ đi, đừng để gió lạnh thổi vào phòng!"
Điêu Tường đáp một tiếng "Dạ vâng" rồi miễn cưỡng đi về phía cửa sổ cài then chốt. Sau đó cô ta ngoáy đầu nhìn về phía Vân La, trông thấy nàng đã nhắm nghiền mắt nằm trên giường, liền đánh bạo gọi một tiếng "Phu nhân". Cứ thế Điêu Tường vừa gọi Vân La vừa từng bước tiến về phía nàng, mãi mà không thấy Vân La trả lời, khoé miệng dần lộ ra một vẻ đắc ý xen lẫn ác độc: "Đóng cửa sổ? Đóng cửa sổ để làm gì cơ chứ? Lát nữa ta sẽ dùng lối đó lẻn ra ngoài, còn ngươi thì hãy say giấc nồng nơi chín suối đi!"
Điêu Tường nói xong câu đó thì lạnh lùng rời đi, có điều cổ tay đã bị một thứ nắm chặt lại. Điêu Tường hốt hoảng quay lại nhìn, thì ra Vân La vẫn chưa thực sự mất đi ý thức. "Em vừa nói gì... Ý của em là gì?"
Dần dần vẻ sợ hãi trên mặt Điêu Tường cũng biến mất, bởi lẽ cô ta biết rõ chốc lát nữa thôi, thuốc ngủ trong chén thuốc an thai rồi cũng sẽ phát huy tác dụng. Vậy nên Điêu Tường cười nhạt rồi lạnh lùng nói: "Thì ra ngươi vẫn còn tỉnh táo sao? Vậy thì ta sẽ để cho ngươi rời khỏi thế gian này một cách minh bạch. Trong chén thuốc an thai mà ngươi uống có chứa thuốc an thần liều cao, lát nữa ngươi sẽ ngủ một giấc ngàn thu, trong chiếc thuyền sắp sửa bị đắm này."
Vân La nghe đến đó thì kinh hãi định hô hoán lớn, nhưng mà miệng và cổ họng đã bị Điêu Tường bóp chặt. Mặc dù Vân La vốn giỏi võ nghệ, nhưng mà lúc này nàng đã ngấm thuốc ngủ, không dễ gì có thể phản kháng Điêu Tường được. Nàng cùng với cô ta giằng co qua lại, cuối cùng khiến cho chiếc giá đèn cạnh giường rơi xuống, phát ra tiếng động. Bà mụ Ân cùng với vài cung nữ hầu hạ Vân La sớm đã bị Điêu Tường đuổi ra ngoài, lúc này nghe được tiếng động phát ra từ phòng ngủ, nhịn không nổi mà cất giọng hỏi: "Phu nhân không sao đó chứ?"
Vân La nghe được tiếng của bà mụ Ân thì giống như người đuối nước nắm được lá bèo, ngay lập tức dồn hết sức để phát ra tiếng nói. Nhưng bên này Điêu Tường cũng dồn lực vào tay bóp chặt miệng nàng, khiến Vân La bất lực vùng vẫy trên giường, gân cổ nổi hết cả lên, nhưng chỉ phát ra được tiếng ú ớ vô vọng. Điêu Tường không để bà mụ Ân nghi ngờ thêm lâu, liền cất tiếng cao giọng nói: "Không có gì đâu! Gió to làm giá đèn xê dịch rồi ngã xuống, ta đã đặt nó lên và để lại chỗ cũ. Phu nhân đã ngủ say rồi, bà hãy bé cái miệng của mình lại, ở trong đây đã có ta lo liệu mọi chuyện."
"Ta hiểu rồi!" – bà mụ Ân bất đắc dĩ đáp, sau đó lặng lẽ rời đi. Đuôi mắt của Vân La chảy ra một giọt lệ lăn xuống thái dương, nàng nhìn trừng trừng Điêu Tường muốn hỏi "Tại sao", chỉ thấy gương mặt cô ta lộ rõ sát khí: "Ngươi muốn hỏi ta tại sao lại muốn ngươi rời khỏi thế gian này ư? Ngày đó là ai không màn phép tắc, lén lút trốn ra khỏi hoàng cung, ép ta phải giấu kín chuyện này rồi trở thành đồng phạm, khiến cho ta bị Thục phi hành hạ đau đớn đến mức không bằng chết? Là ai không để ý đến cơ thể mình, dẫu mang thai mà vẫn nghênh ngang chỉ dẫn Đức phi cách cưỡi ngựa, múa đao, khiến cho ta bị Quý phi khiển trách nặng nề, suýt chút nữa thì đã bị lôi đến viện Đình Ngọ? Là ngươi! Người cố tình sai phạm là ngươi, nhưng mà người phải chịu đau khổ lại chỉ có một mình ta. Ngươi nhớ kỹ đi, lúc ngươi muốn trốn khỏi hoàng cung, chính ta là người đầu tiên khuyên ngăn, nhưng mà ngươi lại bỏ ngoài tai lời của ta. Lúc nguyệt kỳ của ngươi đến chậm, cũng là ta khuyên ngươi hãy mời ngự y đến xem, nhưng mà ngươi lại nói nguyệt kỳ của mình trước giờ đều bất thường như thế, không chịu mời ngự y, dẫn đến việc ngay cả ta cũng không biết ngươi đã mang thai. Nếu như lúc đó ngươi vì cưỡi ngựa mà sảy thai, chẳng phải mọi tội lỗi sẽ đổ lên đầu ta ư? Còn nữa... lần trước ta đứng trò chuyện với ngươi ở trước sân, ngươi ngồi trên hành lang hướng mặt ra ngoài, đáng lý từ sớm đã nhận ra bóng dáng của Quan gia. Nhưng mà khi ngươi nghe ta nhắc đến chuyện Đức phi thật lòng hay giả dối, ngươi vẫn để yên cho ta nói, khiến Quan gia nghe được mọi chuyện, phạt ta vả miệng đến chảy máu. Tất cả chuyện ta làm đều chỉ muốn tốt cho ngươi, nhưng đổi lại chỉ là đau khổ, tủi nhục. Ngươi nói xem, việc ta làm hôm nay có phải rất đáng hay không?"
Trong số những điều Điêu Tường nói, quả thực có những chuyện Vân La là người có lỗi, nhưng lần đó nàng không hề nhận ra Quan gia đã bước vào sân, nếu không nàng đã ngăn không cho Điêu Tường nói thêm những lời không nên nói. Vân La rất muốn giải thích, nhưng mà sức lực của nàng đã sớm cạn kiệt rồi, thuốc ngủ đã ngấm vào máu của Vân La. Đôi mắt cay xé của nàng mỏi dần mỏi dần, cuối cùng Vân La cũng chìm vào cơn mê man, cơn mê man mà có lẽ sẽ là giấc ngủ ngàn thu như Điêu Tường nói.
Điêu Tường thu tay lại rồi gấp gáp thở sâu. Ả nuốt vào trong một ngụm nước bọt rồi bất giác nhìn xuống chỗ bụng nhô cao của Vân La, nơi có một đứa trẻ vô tội sắp sửa rời xa dương thế. Nghĩ đến đó, Điêu Tường ôm lấy hai tai, cố gắng biện minh cho tội ác của mình: "Ta không sai, việc ta làm không hề sai!"
Nói xong câu này, Điêu Tường cẩn thận di chuyển bàn ghế đem đến đằng sau cửa chính rồi chắn ngang. Cuối cùng cô ta vụt mặt chạy về phía cửa sổ, định bụng sẽ rời khỏi thuyền ngự bằng lối này, sau đó sẽ cài chốt khoá lại ở bên ngoài, như vậy thì sẽ không kinh động đến bà mụ Ân cùng với đám cung nữ, đồng thời cũng sẽ khiến cho phòng ngủ của Vân La bị khoá kín hoàn toàn. Lát nữa chỉ cần giông tố nổi lên, chiếc thuyền sẽ nhanh chóng bị đắm. Điêu Tường bày trí như thế này, người bên ngoài muốn xông vào phòng thì phải mất rất nhiều thời gian, chắc chắn sẽ không có bất cứ một ai có thể giải cứu được Vân La trong phút chốc được, như vậy thì mối thù của cô ta sẽ được rửa.
Lúc này Điêu Tường đã chạy đến cửa sổ, nhưng cô ta sực nhớ đến lời của Lệ Uyển. Vậy nên Điêu Tường quay người lại, tiến về một góc phòng mở túi vải ra, mặc lên người chiếc áo choàng mà Lệ Uyển đã chuẩn bị sẵn. Từ bên trong chiếc áo toả ra một mùi hương nồng chát, Điêu Tường theo phản xạ bịt chặt mũi lại. Nhưng chẳng kịp nữa rồi, thứ mê hương này là do Lệ Uyển chuẩn bị sẵn cho cô ta, chỉ cần hít vào một hơi cũng đã đủ khiến cho toàn thân Điêu Tường mềm nhũn.
Điêu Tường vô lực ngã xuống sàn, hai mắt bắt đầu tối sầm. Xem bộ chỉ một lát nữa thôi, cô ta sẽ giống như Vân La, nằm bất tỉnh trên chiếc thuyền sắp sửa bị đắm này, không một ai có thể nhanh chóng phá cửa bước vào trong để cứu lấy hai người.
Quả báo của Điêu Tường không ngờ lại đến sớm như vậy. Điêu Tường không cam tâm, miệng cô ta không ngừng chửi rủa: "Tiện nhân... không ngờ con tiện nhân đó lại ám hại ta... không... ta không muốn chết... ta không... không..."
***
"Gió lớn nổi lên rồi, xem bộ cũng đã đến lúc gã thợ lặn đó hành sự. Giờ này có lẽ ả Phu nhân đó cũng đã ngủ say rồi, còn có cả con thị tỳ phản phúc đó nữa." – Bảo Tâm khom người nói nhỏ, chỉ thấy Lệ Uyển đặt tách trà lên bàn, đưa khăn lau nhẹ đôi môi đỏ mọng, nơi lộ ra một nụ cười đắc ý: "Nếu chỉ để mẹ con Thần Vũ Phu nhân lên đường một mình thì đơn độc quá, bổn Phu nhân bồi táng cho ả một đứa thị tỳ, xem như trên đường ả ta đi xuống cửu tuyền còn có người bầu bạn. Huống hồ gì sau này khi vớt xác con thuyền lên, từ bên trong không tìm được tung tích của Điêu Tường, như vậy thì sẽ khiến cho người ta nghi ngờ, tìm cách điều tra, khó tránh sẽ tìm được manh mối liên quan đến chúng ta. Một con thị tỳ phản phúc như vậy rõ ràng là không đáng sống, nếu chết đi có thể có ích, vậy thì tại sao ta không làm chuyện đó cơ chứ? Mong là ở dưới chốn âm ty, Điêu Tường sẽ trung thành hơn với ả Phu nhân họ Nguyễn đó!"
Nói xong câu này, Lệ Uyển nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ. Trông thấy một bóng người quen thuộc, Lệ Uyển mỉm cười nói: "Chuẩn bị trà ngon, hình như chúng ta lại có khách đến thăm."
Hạ Thuỷ gấp gáp đi trên cầu, quay đầu cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, trước khi vội vàng bước vào trong khoang thuyền của Lệ Uyển: "Phu nhân đã chuẩn bị tất cả cho nô tỳ rồi chứ?"
Lệ Uyển cong môi cười: "Thuyền hãy còn chưa đắm, cô cần gì phải gấp gáp như thế? Ngộ nhỡ tên thợ lặn là một kẻ nhát gan, thế thì tối đêm nay trời yên biển lặng. Nếu như cô vội vàng đào tẩu như vậy, chẳng phải là vụt mất cơ hội hầu hạ Thục phi ư?"
Hạ Thuỷ cười nhạt: "Phu nhân đang trêu đùa nô tỳ đó ư? Cái gọi là vinh hạnh hầu hạ Thục phi này, từ lâu nô tỳ đã không màn đến, thậm chí là cảm thấy kinh tởm. Nô tỳ vẫn còn nhớ vết thương cắt da xé thịt ngày đó đau đến độ nào, cũng nhớ rõ những lời Phu nhân đã nói khi nô tỳ chữa trị ở viện thái y, càng phải biết bản thân nên 'đáp đền' ân đức của Thục phi như thế nào! Sau đêm nay, cái thai của Thần Vũ Phu nhân sẽ không còn, nô tỳ thì đào tẩu trốn đi, mọi nghi ngờ sẽ đổ dồn về phía Thục phi. Lúc đó Quan gia sẽ cho người lục soát, cuối cùng phát hiện một bức thư tố cáo tội trạng của Thục phi trong phòng của nô tỳ. Thục phi năm lần bảy lượt biết sai nhưng vẫn tái phạm, thử hỏi Quan gia anh minh như thế, liệu có còn tiếp tục dung túng cho ả ta hay không?"
Lệ Uyển đưa ánh mắt dò xét nhìn Hạ Thuỷ: "Ngươi hận Thục phi đến vậy sao?"
"Cũng giống như Phu nhân mà thôi. À không... so với nô tỳ, mối hận mà Phu nhân dành cho Thục phi có lẽ còn lớn hơn nhiều. Bởi vì bất quá nô tỳ chỉ là một cung nữ hèn mọn, còn Phu nhân thì đường đường là phi tần của Quan gia, vậy mà trước giờ vẫn bị Thục phi đối đãi chẳng khác nào một con thị tỳ ở bên cạnh. Mấy năm nay Phu nhân nhẫn nhục hầu cận Thục phi, tính ra cũng thật là giỏi!"
Lệ Uyển không phản bác, chỉ lặng lẽ bước đến chiếc bàn bên cửa sổ, lẳng lặng rót một tách trà, sắc mặt lạnh lẽo tựa băng. "Cô nói không sai! Có khi trong mắt Thục phi, ta đến cả một đứa thị tỳ cũng không bằng, có lẽ đem so với một con chó thì dễ hình dung hơn!"
Hạ Thuỷ đối với vẻ lạnh lùng này của Lệ Uyển, chẳng hiểu sao lại sinh ra nỗi khiếp sợ khó tả. Nói đoạn Lệ Uyển xoay người đưa tách trà đến trước mặt Hạ Thuỷ, sau đó tiếp tục cong môi nói: "Đêm nay mưa lớn, ngoài trời lạnh lẽo, tốt hơn là cô hãy uống một tách trà gừng trước khi lên đường!"
Hạ Thuỷ nhận lấy tách trà đưa lên miệng định uống, nhưng mà trong đầu đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, liền đưa tay đặt tách trà xuống: "Đường đi còn dài, nếu bây giờ nô tỳ uống nhiều nước quá, lát nữa sẽ gặp phải chuyện bất tiện!"
Lệ Uyển không nhịn được cười: "Hạ Thuỷ, cô vẫn tin là mình có thể cao chạy xa bay thật sao?"
Hạ Thuỷ không giấu được vẻ ngạc nhiên: "Phu nhân nói vậy là có ý gì?"
Lệ Uyển cười khẩy: "Rốt cuộc là cô đang giả vờ không biết, hay thực chất là một kẻ ngu ngốc? Hạ Thuỷ, cô thật sự nghĩa bức thư tố cáo của mình sẽ có thể dồn Thục phi vào đường chết ư? Đó chẳng qua chỉ là một câu chuyện viển vông mà ta dựng lên cho cô, đồng thời cũng là một lời nói dối lố bịch nhất mà từ trước đến giờ ta nghĩ ra, vậy mà cũng có thể dễ dàng lừa được cô, quả thực là buồn cười không thể tả. Thục phi có một tâm phúc ngu xuẩn như cô ở bên cạnh, sớm muộn gì cũng đào mộ tự chôn, chẳng cần cô phản bội ả ta làm gì!"
"Ngươi..." – Hạ Thuỷ nói đến đó thì vung tay lên, nhưng mà ngay lập tức cổ tay đã bị Lệ Uyển giữ chặt lại: "Đúng vậy! Đây mới là bộ dạng mà bổn Phu nhân vẫn thường thấy. Đừng tưởng chỉ có mỗi Thục phi khinh thường ta, một con thị tỳ thấp hèn như ngươi trước giờ vẫn thường ngày vênh váo ở trước mặt bổn Phu nhân. Ngươi nghĩ bổn Phu nhân sẽ dễ dàng bỏ qua chuyện này ư? Không ngại nói rõ cho tiện tỳ ngươi biết, lần đó bổn Phu nhân cứu ngươi từ trong cung Hàm Xuân, hoàn toàn không phải là đồng cảm hay thương hại gì cả. Thực chất bổn Phu nhân đã xác định sẽ dùng ngươi làm công cụ để lật đổ Thục phi. Bây giờ việc mà bổn Phu nhân muốn ngươi làm, ngươi cũng đã thay mặt bổn Phu nhân làm xong rồi. Giá trị lợi dụng của ngươi đã hết, ngươi nghĩ bổn Phu nhân sẽ rộng lượng để cho ngươi đào tẩu khỏi đây, sống ẩn dật cả đời còn lại cùng với một số tiền kha khá ư? Hạ Thuỷ ơi, ngươi thật quá ngây thơ rồi!"
Lệ Uyển nói xong câu đó thì liếc mắt nhìn về phía Bảo Tâm, ngay lập tức Bảo Tâm sấn tới giữ chặt hai tay của Hạ Thuỷ kéo về phía sau. Hạ Thuỷ cố gắng vùng vẫy, nhưng mà mọi chuyện đến quá bất ngờ, trong khoảnh khắc Hạ Thuỷ chưa thể thoát ra được, chỉ thấy Lệ Uyển cầm tách trà lạnh lùng đi về phía của mình: "Cho dù bổn Phu nhân có thành toàn cho ngươi, đợi đến khi Quan gia phát giác ra chuyện ngươi đã đào tẩu, người nhất định sẽ tức tốc sai người truy bắt ngươi để làm rõ mọi chuyện, bởi vì ngươi là nhân chứng duy nhất trong sự việc này. Ngươi nghĩ mình có thể thoát được lệnh truy nã của quân triều đình ư? Đến lúc đó sau khi ngươi bị giải về hoàng cung, khó tránh sẽ khai ra tất cả, bổn Phu nhân đương nhiên sẽ không tránh được liên luỵ. Chi bằng bây giờ bổn Phu nhân ra tay trước, cứ thế mà giải quyết gọn gàng mọi chuyện, vậy thì bản thân sẽ không cần lo lắng gì thêm. Hơn nữa bức thư của một kẻ đã chết, chắc chắn sẽ có độ tin cậy cao hơn bức thư của một kẻ đào tẩu. Hạ Thuỷ, ngươi nói có đúng không?"
Nói xong câu này, Lệ Uyển vung năm ngón tay sắc nhọn bóp má Hạ Thuỷ, dùng bàn tay còn lại rót tách trà đắng chát vào miệng cô ta. Hạ Thuỷ vùng vẫy không chịu uống, dồn hết sức lực bình sinh co chân lên đá vào bụng Lệ Uyển, khiến cô ta ngã về phía sau. Nhân lúc Bảo Tâm đang hoảng hốt, Hạ Thuỷ liều mạng đập phần ót của mình vào trán cô ta, cứ thế mà thoát khỏi vòng tay của Bảo Tâm, sau đó lao người ra ngoài, móc họng ói hết chỗ nước trà có chứa thuốc độc.
Hạ Thuỷ ói đến mức mặt mày xanh xao, nhưng không dám ở lại thuyền của Lệ Uyển lâu, ngay tức khắc nhanh chân rời khỏi. Có điều Hạ Thuỷ hãy còn chạy chưa xa, bản thân đã va vào một thân người to lớn. Kẻ đứng chắn trước mặt nàng là Bạch Lãng. Hạ Thuỷ không giấu được sự mừng rỡ khi gặp được hắn, nhưng Hạ Thuỷ chưa kịp mở miệng, phần cổ sau gáy đã cảm thấy đau điếng, đầu óc tê liệt, trước mắt tối sầm. Bạch Lãng vậy mà lại đánh ngất Hạ Thuỷ.
Cùng lúc đó, Lệ Uyển cùng Bảo Tâm hớt hải chạy ra, trông thấy Bạch Lãng liền thở phào nhẹ nhõm: "Cũng may là còn có ngươi!"
Bạch Lãng lộ vẻ nghiêm trọng: "Sao Phu nhân lại sơ xuất đến thế, nếu để ả ta chạy thoát rồi tiết lộ mọi chuyện, chúng ta sẽ chết không có chỗ chôn!"
Lệ Uyển cười lạnh: "Ngươi cũng dám ở đây lên mặt giáo huấn bổn Phu nhân ư? Đúng là hôm nay ngươi vẫn còn là nội thị chưởng sự cao cao tại thượng ở cung Hàm Xuân, nhưng mà khi chuyện tốt của Thục phi bị phanh phui, số phận của ngươi sẽ như thế nào, bổn Phu nhân nghĩ ngươi có thể tự mình đoán ra được mà. Lẽ nào ngươi cũng muốn kết cục của mình cũng giống như Hạ Thuỷ sao?"
Bạch Lãng há hốc miệng, chỉ dám cúi đầu nói: "Nô tài nói sai rồi! Nô tài đương nhiên không ngu xuẩn giống như Hạ Thuỷ, nô tài biết chủ nhân thực sự của mình là ai!"
Lệ Uyển lộ vẻ hài lòng: "Như vậy thì tốt! Bức thư ở trong phòng Hạ Thuỷ đâu?"
Bạch Lãng nhanh tay đưa bức thư đưa đến chỗ Lệ Uyển. Sau đó hắn nhìn thân người mềm nhũn của Hạ Thuỷ, chung quy bản thân cũng không đủ ác độc để tự mình nghĩ ra cách xử trí cô ta, cứ thế mà ngập ngừng hỏi qua ý kiến của Lệ Uyển, chỉ nghe nàng ta lạnh lùng nói: "Đêm nay giông tố bão bùng, đường đi trơn trượt, có kẻ sảy chân rơi xuống lòng sông rồi bị nước cuốn trôi cũng là chuyện bình thường. Xem như Hạ Thuỷ xui xẻo vậy! Tính ra lần xuống cửu tuyền này, Thần Vũ Phu nhân cùng với Điêu Tường cũng có người bầu bạn, như vậy sẽ không cảm thấy tẻ nhạt!"
***
Lúc này đã là nửa đêm, giông tố nổi lên dữ dội, khiến người ta cảm thấy khiếp sợ đến rùng mình. Thuyền của Vân La rốt cuộc cũng bị kẻ xấu ám toán, cứ như thế mà nhanh chóng bị đắm giữa bão giông. Lúc thị vệ phát giác thì chiếc thuyền đã bị sóng dữ cuốn ra giữa dòng. Bà mụ Ân cùng với vài cung nữ hãy còn bám trụ trên thuyền, cố gắng dùng sức đập cửa xông vào trong, ai cũng muốn liều mạng giải cứu Vân La, nhưng tất cả cánh cửa đều đã bị Điêu Tường khoá chặt, còn dùng bàn ghế để chắn lối.
Nguyên Ninh bị đánh thức bởi thứ âm thanh hô hoán inh ỏi. Khi nàng mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là bộ dạng lo lắng của Tố Liên và Thuỷ Linh ở bên cạnh cửa sổ. Nguyên Ninh vội vàng tiến về phía đó, bất lực nhìn thuyền ngự của Vân La dần mất hút trong dòng nước xoáy. Nàng lấy tay che miệng khoác vội áo khoác, mặc kệ lời khuyên ngăn của Tố Liên và Thuỷ Linh, cố gắng chạy về phía đông người kiểm tra tình hình.
Gió lốc cùng mưa lớn đánh thẳng vào mặt của Nguyên Ninh, chẳng mấy chốc mà cơ thể của nàng đã bị nước mưa làm ướt, đầu tóc bị gió lạnh làm cho rối bời. Ở trên cầu, bà mụ Ân cùng với vài cung nữ may mắn được thị vệ vớt từ dưới nước lên. Nguyên Ninh cẩn thận nhìn kỹ bọn họ, rốt cuộc không thấy hình bóng của Vân La, dường như nàng vẫn chưa chấp nhận được sự thật này: "Vân La... Vân La đâu? Tố Liên, Thuỷ Linh... Vân La sớm đã được đưa vào bờ rồi, có đúng không?"
Tố Liên và Thuỷ Linh cúi gầm mặt, chỉ biết giữ chặt chiếc dù yếu ớt đang bị gió lốc đánh tan tác, cứ như thế mà chậm rãi lắc đầu. Chỉ nghe bà mụ Ân nằm dưới ván cầu khóc lóc nói: "Dạ thưa Đức phi điện hạ, chúng nô tỳ đã liều mạng đạp cửa cố gắng xông vào trong, chỉ mong có thể đưa Thần Vũ Phu nhân ra ngoài... Có điều chúng nô tỳ gọi mãi mà chẳng thấy Phu nhân hay Điêu Tường trả lời. Cửa bên trong ngoài việc bị khoá, còn có thứ gì đó to lớn chắn ngang, chiếc thuyền lại bị đắm rất nhanh... trong phút chốc không ai có thể phá cửa để cứu Thần Vũ Phu nhân được. Lúc thị vệ tiếp cận con thuyền thì cũng đã muộn... Thần Vũ Phu nhân... người vẫn còn đang ở bên trong chiếc thuyền bị đắm đó..."
Sắc mặt Nguyên Ninh tạm thời vẫn chưa lộ vẻ đau lòng, nàng vẫn đang bàng hoàng vô độ, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật đau lòng này. Có một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi khỏi bờ mi ẩm ướt của Nguyên Ninh, chảy dài xuống gò má bên trái của nàng. Tiếp theo đó, mắt phải của Nguyên Ninh cũng rơi xuống một dòng lệ, nàng vô thức lẩm bẩm: "Vừa nãy... vừa nãy Vân La có bảo ta hãy ngủ cùng với nàng ấy. Vậy mà ta..."
Nỗi bi thương tột cùng bỗng từ đâu ập đến, dày vò tâm can của Nguyên Ninh, tỷ như hàng vạn cơn sóng dữ đập vào hàng đê. Nó cố gắng dùng hết sức chống đỡ, để rồi đến giây phút cuối cùng, nhanh chóng bị cơn lũ nhẫn tâm nuốt trọn.
Cuối cùng Nguyên Ninh cũng không thể kháng cự được nỗi bi thương tột độ ở trong lòng. Nàng khóc nấc, khóc không thành tiếng: "Vậy mà ta lại không nghe theo lời của Vân La... Nếu như ta ngủ cùng nàng ta... xem chừng bản thân có thể giúp cho Vân La thoát khỏi con thuyền kia... thoát khỏi những cơn sóng dữ ở đó..."
Tố Liên ôm lấy cơ thể đã đứng không vững của Nguyên Ninh, cố gắng nhẹ giọng an ủi: "Điện hạ... xin điện hạ hãy bớt đau lòng..."
Nguyên Ninh lấy lại một chút bình tĩnh: "Quan gia... Quan gia đâu... Chúng ta phải mau mau đi tìm Quan gia, xin chàng huy động thêm nhiều người cùng giải cứu Vân La!"
Bất chợt bên tai Nguyên Ninh nghe được một thanh âm quen thuộc: "Giông tố kéo đến bất ngờ, khiến cho lũ lụt dâng lên đột ngột. Hiện giờ đê điều trên sông Nhị Hà đã bị thất thủ nhiều nơi. Kể từ giờ Hợi đêm qua, Quan gia đã cùng Quý phi và các Hà đê sứ đóng cửa bàn bạc, cố gắng tìm ra cách để đối phó tình hình này... Sợ rằng lúc này Đức phi không thể gặp mặt Quan gia được!"
Nguyên Ninh quay mặt nhìn về phía phát ra tiếng nói, người ở đó không ai khác mà chính là Huyền Dao. Chỉ nghe nàng ta buồn bã nói tiếp: "Nhưng mà nàng yên tâm, bổn cung đã hạ lệnh điều thêm thị vệ tinh nhuệ giải cứu Thần Vũ Phu nhân, đồng thời cũng tức tốc tìm kiếm thợ lặn giỏi nhất ở kinh thành đến ứng cứu. Thần Vũ Phu nhân là người có phúc, chắc chắn sẽ có thể tai qua nạn khỏi!"
Một tia chớp ảm đạm rực lên, kèm theo một tiếng sấm rền vang đánh xuống ngay sau câu nói của Huyền Dao, khiến cho nàng tự thấy lời vừa rồi của mình có chút viển vông, nhưng mà đây thực sự là tất cả những điều mà nàng có thể làm.
Nhìn chiếc thuyền đã bị hàng chục cơn sóng dữ nuốt trọn, Nguyên Ninh đưa tay che miệng nghẹn ngào khóc, chỉ mong sao sẽ có phép màu xảy ra, Vân La sẽ thực sự được cứu sống từ trong chiếc thuyền đó.
Tiêu Thoa ở bên cạnh thấy sấm chớp rực lên liên hồi, liền kéo tay Huyền Dao nhẹ giọng: "Lúc này gió to mưa lạnh, Lệ Anh Nguyên phi điện hạ đã vì chuyện này mà hao tâm lo nghĩ nhiều rồi. Người hãy mau trở về phòng ngủ của mình trước đi ạ, mọi việc ở đây hãy để cho nô tỳ và Trí Toàn dốc hết toàn lực để lo liệu!"
Huyền Dao chậm rãi gật đầu, nắm chặt đôi bàn tay của Tiêu Thoa mà nói: "Giống như lời bổn cung đã nói, bằng mọi giá phải cứu được Thần Vũ Phu nhân!"
Nói xong câu này, Huyền Dao xoay người nhìn về phía Nguyên Ninh, chỉ thấy bộ dạng ướt sũng của nàng, rốt cuộc cũng không đành lòng: "Đức phi ở đây cũng không thể làm được gì hơn, ngược lại sức khoẻ còn bị mưa lạnh làm ảnh hưởng. Chi bằng nàng hãy quay trở về phòng ngủ đọc kinh cầu an, cầu xin ơn trên có thể phù hộ cho mẹ con Thần Vũ Phu nhân. Bổn cung cũng sẽ lệnh cho trên dưới hậu cung cùng làm như vậy!"
Nhìn thấy Nguyên Ninh thất thần nhìn về phía dòng nước cuồn cuộn, Huyền Dao đưa mắt hướng về phía Thuỷ Linh và Tố Liên, ý bảo hai nàng hãy khuyên nhủ chủ nhân của mình. Thuỷ Linh thấy thế thì lay nhẹ cánh tay của Nguyên Ninh, khe khẽ gọi một tiếng "Điện hạ". Lúc này Nguyên Ninh mới sực tỉnh. Quay trở về thực tại, nàng vội vàng đáp lại câu vừa rồi của Huyền Dao: "Dạ vâng, thưa Lệ Anh Nguyên phi điện hạ!"
Sau khi Huyền Dao rời đi, Yên Ngôn là người tiếp theo băng mưa tìm tới chỗ này. Nhìn thấy Yên Ngôn, lớp chống đỡ cuối cùng của Nguyên Ninh cũng đã bị phá tan thành những mảnh vụn: "Chị Yên Ngôn..."
Nàng ôm lấy người nghĩa tỷ của mình, cứ thế mà than khóc như một đứa trẻ.
Cùng lúc đó ở trong một góc phòng le lói ánh nến, có một người đứng ngồi không yên. Đôi môi thường ngày đỏ mọng của nàng ta giờ đây trở nên khô khốc, chỉ biết uống vội tách trà rồi quay sang Bạch Lãng gặng hỏi: "Có thật là đám thị vệ vô dụng đó không thể phá cửa xông vào trong để giải cứu con tiện nhân đó không?"
Bạch Lãng chau mày gật đầu đáp: "Dạ thưa Thục phi điện hạ, quả thật là như thế..."
Đàm Hoa thở mạnh một hơi, vẻ mặt vậy mà có chút hoang mang: "Sao lại như thế? Vốn dĩ bổn cung chỉ muốn ả ta rơi xuống nước vùng vẫy một chút, cứ thế mà mất đi long thai, sao khi không mọi chuyện lại thành ra thế này..."
Bạch Lãng cúi đầu nói: "Kết quả có chút thay đổi, nhưng mục đích của Thục phi điện hạ lại không bị ảnh hưởng. Chẳng phải bây giờ long thai kia cũng đã không còn ư? Hơn nữa trong cung cũng bớt đi một kẻ không biết trời cao đất dày, như vậy chẳng phải rất tốt sao thưa Thục phi điện hạ?"
Nếu là trước đây, Đàm Hoa sẽ cảm thấy lời vừa rồi của Bạch Lãng hoàn toàn đúng, nhưng mà chẳng hiểu sao, lúc này Đàm Hoa lại chẳng hề cảm thấy hả hê, trái lại chỉ có nỗi hoang mang đang từ từ gặm nhấm tâm trí nàng. Chưa bao giờ Đàm Hoa cảm thấy bất an và lo lắng như thế. Nghĩ đến đây, Đàm Hoa đưa mắt ngó nghiêng xung quanh, tìm đi tìm lại vẫn không thể bắt gặp gương mặt mà mình muốn tìm: "Hạ Thuỷ đâu? Từ tối đến giờ hình như bổn cung không thấy nó!"
Bạch Lãng đảo mắt nhanh miệng nói: "Nô tài cũng không biết nữa ạ! Lúc nãy có người thấy Hạ Thuỷ rời khỏi thuyền, nhưng mà chưa thấy cô ta quay trở lại... Mưa to gió dữ thế này, sao Hạ Thuỷ lại ra ngoài lâu đến thế cơ chứ?"
Đàm Hoa thở ra một hơi chán ghét: "Lát nữa khi nó trở về đây, bổn cung nhất định sẽ hỏi rõ chuyện này!"
Đàm Hoa nói đến đây, bên ngoài bỗng rực lên một tia chớp xanh rờn. Nàng lấy tay ôm ngực, cứ thế mà nhẹ giọng nói với Bạch Lãng: "Ngươi nói xem, ngộ nhỡ... bổn cung chỉ nói là ngộ nhỡ thôi nhé! Ngộ nhỡ chuyện này bị lộ ra, Quan gia vẫn sẽ giống như những lần trước, ngài sẽ tha thứ cho bổn cung chứ?"
Bạch Lãng không suy nghĩ nhiều mà vội vàng đáp: "Đương nhiên là có thưa Thục phi điện hạ, trước giờ Quan gia luôn rất mực sủng ái người!"
Đàm Hoa liên tục gật đầu: "Thế thì tốt! Thế thì tốt!"
***
Sáng hôm sau nước lũ tràn lên bờ, đỏ ngầu như màu máu. Mấy bụi hoa bìm biếc mọc ven bờ đã bị nhấn chìm hơn quá nửa. Có điều trong số đó, vẫn có vài dây bìm biếc may mắn trèo lên cao, rực rỡ nở trong nắng mai. Một cô gái thất thần tiến về phía đó, lặng lẽ hái một đoá hoa bìm biếc cài lên tóc, nước mắt nàng theo đó mà giàn giụa. Có một cơn gió mạnh thổi qua, khiến đoá hoa bìm biếc trên tóc nàng bị cuốn đi, cuối cùng rơi xuống mặt nước trôi vô định.
Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau
Nhận xét