Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 65

C65. Thế trận cờ vây
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

 "Là Tuệ Doanh sao?"

Nghe được Nhật Suỷ gọi tên mình, Tuệ Doanh liền hốt hoảng gấp gáp quỳ xuống: "Thần thiếp xin kính chào bệ hạ!" 


Tuệ Doanh cúi đầu thấp xuống đất, bản thân cố tỏ ra điệu bộ khiếp sợ, mười ngón tay theo đó run hết cả lên: "Thần thiếp không biết thánh giá đang ở vườn Quỳnh Lâm, khi nãy đã làm ra chuyện thất thố, kính xin bệ hạ hãy tha tội!"


Nhật Suỷ tiến về trước thêm một bước, để có thể nhìn rõ Tuệ Doanh thông qua chiếc cửa sổ nhỏ hẹp: "Thất thố ư, không hề! Trẫm chỉ thấy bài hát của nàng rất hay. Hơn nữa giọng của nàng cất lên giữa lúc mấy nhánh cây xoan đào nở hoa, khiến người ta cảm thấy không thể rời mắt được... Dưới đất ẩm thấp, nàng hãy mau đứng lên đi!"


Tuệ Doanh ngoan ngoãn đáp một tiếng "Dạ vâng." Đàm Hoa lúc này mới bước theo sau Nhật Suỷ: "Thông thường xoan đào chỉ nở vào tháng ba, chậm nhất là vào tháng tư. Xoan đào trong viện của Hoàng Phu nhân lại nở vào cuối tháng năm, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc!"


Tuệ Doanh cố tỏ ra vẻ ngạc nhiên, cúi người về phía cửa sổ cung kính nói: "Thần thiếp xin kính chào Thục phi điện hạ, thì ra người cũng cùng bệ hạ ghé qua vườn Quỳnh Lâm ư? Người ta nói hoa nở hoa tàn tự có khi, hoa quỳnh trong cung năm nay nở sớm, còn xoan đào trong viện thần thiếp lại nở muộn. Chuyện này nguyên cớ đằng sau là như thế nào, thật lòng mà nói thần thiếp cũng không hiểu rõ."


Tuệ Doanh nói đến đây thì lặng lẽ nhìn về phía Nhật Suỷ, cất giọng hối lỗi nói: "Có lẽ là do mấy nhánh hoa xoan đào này bình thường có hơi gai góc, bản thân không biết phép tắc và quy củ, cho nên mới nở hoa muộn như vậy. Mấy tháng nay thần thiếp ở trong viện cẩn thận suy nghĩ, sớm đã rút ra bài học từ những sai phạm của mình, theo đó mà dốc lòng cắt tỉa và vun tưới cho cây, chỉ mong có thể khiến cho chúng nở hoa."


Nói xong những lời bộc bạch này với Nhật Suỷ, Tuệ Doanh lại cúi đầu hướng về phía Đàm Hoa cung kính nói: "Nhân có cơ hội được gặp mặt Thục phi điện hạ, tần thiếp xin phép được tạ lỗi trước mặt người. Trước đây tần thiếp đã mạo phạm nói ra những lời không nên nói, kính xin Thục phi điện hạ hãy tha thứ cho lỗi lầm của tần thiếp!"


Đàm Hoa cười lạnh một hơi, nhưng sực nhớ ra Nhật Suỷ đang đứng bên cạnh mình, cho nên bèn cong môi đáp: "Hoàng Phu nhân vẫn còn nhớ đến chuyện đó ư? Bổn cung thì đã quên bẵng chuyện đó từ lâu rồi. Chung quy chúng ta đều là phi tần trong cung, thường ngày vẫn nên sống hoà thuận với nhau để cho bệ hạ vui lòng. Chuyện cỏn con trước đây nàng không cần phải bận tâm nhắc đến!"


Tuệ Doanh mừng rỡ nói: "Thục phi điện hạ quả là người hiền lương, chẳng trách bệ hạ lại nhất mực sủng ái người!" Nói xong Tuệ Doanh liền xoay về phía Nhật Suỷ cung kính hành lễ: "Đêm nay bệ hạ cùng với Thục phi điện hạ thưởng hoa tại vườn Quỳnh Lâm, thần thiếp không dám ở đây làm phiền thêm nữa, kính xin bệ hạ cho thần thiếp được lui xuống trước!"


Tuệ Doanh xoay người rời đi, mỗi một bước đều lặng thần chờ mong động tĩnh của Nhật Suỷ. Nhưng đã hai bước rồi vẫn còn chưa nghe chàng nói gì, vậy nên nàng liền run người hắt hơi một cái. Lúc này thì Nhật Suỷ mới gấp gáp cất tiếng: "Đợi đã! Nếu như nàng đã tình cờ gặp trẫm tại đây, vậy thì hãy qua vườn Quỳnh Lâm cùng thưởng hoa đi. Nàng cũng đã suy ngẫm trong viện đủ lâu, từ hôm nay không cần ở mãi trong viện Yên Đào!"


Tuệ Doanh nghe đến đó thì mỉm cười quỳ xuống tạ ơn, chỉ thấy Đàm Hoa mừng rỡ còn hơn cả mình: "Bệ hạ bãi bỏ lệnh cấm túc ở viện Yên Đào, thần thiếp quả thật vui mừng cho Hoàng Phu nhân. Có điều thần thiếp nghe nói, dạo trước đám người ở Tư thiên lệnh xem xét thiên tượng, nói rằng Hoàng Phu nhân xung khắc với Thái hậu điện hạ. Chỉ sợ sau khi Hoàng Phu nhân rời khỏi viện Yên Đào, sức khoẻ của Thái hậu..."


Câu nói này của Đàm Hoa khiến không khí bất giác trở nên im ắng. Nhật Suỷ có chút trầm tư, chàng xoay người nhìn vầng nguyệt trên cao rồi âm thầm suy nghĩ. Khi nãy Đàm Hoa hãy còn chau mày tỏ vẻ khó xử, vậy mà Nhật Suỷ vừa mới quay đi, nàng đã liền chớp nhẹ làn mi thay đổi sắc diện, cứ thế mà dùng đôi mắt sắc sảo nhìn về phía Tuệ Doanh, trong lòng đắc ý nghĩ: "Dùng chút thủ đoạn đê hèn như vậy, ngươi nghĩ bản thân có thể phục sủng dễ dàng vậy sao? Những trò vặt vãnh này của ngươi có thể qua mặt được bệ hạ, nhưng tuyệt đối không thể qua mặt bổn cung. Có bổn cung ở đây, ngươi đừng mơ đến chuyện bước ra khỏi viện Yên Đào dù chỉ là nửa bước!"


Tuệ Doanh buông ánh mắt lạnh lùng nhìn Đàm Hoa, hận không thể nói ra tất cả những lời đang suy nghĩ trong lòng: "Thục phi ơi là Thục phi! Cô chỉ là con rắn độc vừa mới lột da, vậy mà lại muốn dùng nanh độc đuổi cùng giết tận người khác. Ta thật sự muốn cược một ván, để xem xoan đào giả trong viện của ta, hay "đàm hoa nhất hiện" trong vườn Quỳnh Lâm, loài hoa nào sẽ phải lụi tàn trước!"


Chỉ nghe Nhật Suỷ chậc lưỡi nói: "Trẫm đã nghĩ kỹ rồi! Lệnh cấm túc ở viện Yên Đào vẫn sẽ được bãi bỏ, nhưng mà Tuệ Doanh à, nàng tạm thời đừng rời khỏi đây. Lời của Tư thiên lệnh đã nói lần đó, trẫm nhất định sẽ bắt hắn tìm cách hoá giải!"


Tuệ Doanh âm thầm cắn môi, lại thấy nụ cười đắc ý của Đàm Hoa, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý, chỉ đành dập đầu hướng về phía Nhật Suỷ lễ phép nói: "Thần thiếp xin cúi đầu cảm ơn bệ hạ! Có được lời này từ kim khẩu của người, thần thiếp vui mừng không thể tả. Chỉ là thần thiếp mạo muội cầu xin thêm một thỉnh cầu. Thời gian này thần thiếp tới lui ở trong viện, không tránh khỏi có chút nhàn rỗi, kính xin bệ hạ hãy cho phép thần thiếp mượn một chiếc khung cửi từ viện thượng phục. Thông qua việc hằng ngày dệt vải, thần thiếp muốn mài giũa tính nhẫn nại, cần mẫn của mình. Để ngày sau khi có cơ hội bước ra khỏi viện Yên Đào, thần thiếp sẽ có thể hầu hạ bệ hạ chu toàn, tránh khỏi lỗi lầm tương tự!"


Nhật Suỷ chậm rãi gật đầu: "Còn tưởng là chuyện khó khăn gì! Nếu chỉ là mượn một chiếc khung cửi từ viện thượng phục, trẫm nhất định sẽ sai bọn họ đem đến cho nàng một chiếc tốt nhất!"


Cứ như thế ngay sau khi khung cửi được gửi đến viện Yên Đào, Tuệ Doanh đã miệt mài dệt vải trong hai ngày liên tiếp, cuối cùng cũng dệt được một tấm lụa vân thượng hạng. Nếu xếp theo phẩm hạng trong làng lụa, lụa vân chỉ kém cạnh ngay sau gấm vóc. Trên một tấm lụa vân, nhất định phải có hoa văn nổi và hoa văn chìm. Hoa văn nổi thì bóng mịn, sắc sảo, còn hoa văn chìm thì thoắt ẩn thoắt hiện khi đưa ra ánh sáng, đó cũng chính là nét độc đáo của lụa vân, thứ mà không phải bất kỳ ai cũng có thể dệt được.


Tất cả cũng là nhờ khoảng thời gian gia cảnh thất thế ngày trước, Tuệ Doanh mới có thể học qua kỹ nghệ này mà cùng mẹ dệt vải kiếm sống. Lúc này đang lúc thất thế, cho dù bản thân nàng đã dụng tâm tính kế, nhưng rốt cuộc người tính cũng không bằng trời tính. Cuối cùng toàn bộ công sức làm xoan đào nở hoa cũng đã bị một câu thiên tượng từ miệng Đàm Hoa làm cho đổ sông đổ bể. Nhưng Tuệ Doanh biết rõ nếu như nàng muốn rời khỏi viện Yên Đào, bản thân nhất định không thể bỏ cuộc. Ngày đó chim vàng anh bay vào tay áo của thiên tử, cuối cùng lại bị vặt lông hoá thành thân xoan đào. Kế đó xoan đào bị người ta đốn đi, cuối cùng lại biến thành khung cửi quyết không từ bỏ. Vậy nên lúc này đây, Tuệ Doanh muốn dùng tấm lụa vân dệt từ khung cửi này, giúp cho nàng đạt được ý nguyện.


"Điểm Bích, cô hãy thay mặt ta đem tấm lụa vân này đến cung Vạn Thọ, ta muốn dùng nó để thể hiện thành ý trước mặt Thái hậu!"


***


Viện Xích Tùng vốn dĩ không nhiều cỏ hoa, chỉ có những chậu tùng đặt xen kẽ trong sân. Gần đây Vân La tìm hiểu thêm về thú trồng hoa, bèn sai người mang tới nhiều chậu hoa để điểm tô khuôn viên của mình. Có điều lọt vào mắt Vân La cũng chỉ có hoa bìm biếc nở trong sương sớm. Vốn dĩ chậu hoa này trồng hoa đỗ quyên, hoa bìm biếc chỉ là thân mọc dại vô tình lẫn vào bên trong, nhưng Đàm Hoa đã sai Điêu Tường cẩn thận vun tưới cho nó. 


"Nô tỳ thực sự không hiểu, loài hoa này có điểm gì nổi bật, mà lại khiến Phu nhân yêu thích đến thế?" - Điêu Tường quay đầu nhìn Vân La, chỉ thấy nàng đang ngồi trên hành lang tựa đầu vào cột mỉm cười: "Đỗ quyên rực rỡ mà dịu dàng, ẩn trong nét mềm mại lại có chút kiều diễm. Có điều trong mắt ta, hoa bìm biếc ở bên cạnh cũng thu hút không kém. Em hỏi ta thích loài hoa này ở điểm gì, thật tình mà nói ta cũng không rõ nữa. Có lẽ là do thân phận của ta so với loài hoa này có chút tương đồng, cho nên mới đặc biệt yêu thích nó đến vậy. Ở trong hậu cung này, nơi nào cũng có kỳ hoa dị thảo, nếu như có ngọn cỏ dại nào đó vươn lên, trong tức khắc sẽ bị dao kéo cắt đi mất. Cho nên những loài hoa bình dị vốn đã khó tìm, những loài hoa mộc mạc, chân chất như bìm biếc, ở trong cung lại càng khó thấy."


Điêu Tường cắn môi đáp: "Có lời này nô tỳ cả gan muốn nói... không phải vì nô tỳ nhiều chuyện, mà là do nô tỳ suy nghĩ thay cho Phu nhân. Phu nhân để cho dây bìm biếc này mọc bừa trong sân, nô tỳ sợ rằng khi Quan gia ghé đến viện Xích Tùng, trông thấy nó... ngài chắc chắn sẽ cảm thấy không vui... Dù gì thì thân phận của Phu nhân đã khác xưa, hoàn toàn có thể chọn một loài hoa cao quý khác làm loài hoa yêu thích của mình. Tỷ như loài hoa yêu thích của Lệ Anh Nguyên phi là cẩm tú cầu, Quý phi thì yêu thích mẫu đơn, còn Thục phi thì đặc biệt yêu thích trà mi. Nếu như người không thích đỗ quyên trong chậu hoa này, hoàn toàn có thể chọn một loài hoa khác. Nô tỳ thấy mộc lan cũng không tồi, Phu nhân cảm thấy thế nào?"


Vân La lắc đầu đáp: "Quan gia nhìn thấy dây bìm biếc sẽ cảm thấy không vui ư? Ta nghĩ không có đâu! Giống như Đức phi đã nói, trong cung này mỹ nhân không thiếu, nhưng mà bất kỳ ai cũng đều mang tính cách riêng của mình, mỗi người một vẻ, không ai lẫn vào ai. Nếu như ta cố gắng biến thành một con người khác, cứ thế mà đánh mất bản thân của mình, có lẽ sẽ có thể được Quan gia yêu thích, nhưng mà người mà ngài thích đó lại không phải là con người của ta..."


Vân La nói đến đó thì liếc mắt nhìn đoá hoa bìm biếc nở trong nắng mai, cũng đã lâu rồi nàng không được nhìn thấy loài hoa này, lần cuối nhìn thấy nó là lúc nàng gặp mặt Nguyên Ninh ở kinh sư. Mới đó mà thời gian đã thấm thoát trôi, Vân La thực sự không ngờ có ngày mình lại có cơ hội đặt chân vào cung, còn đang mang trong bụng giọt máu của thiên tử. Nhưng mà nàng biết rõ, nếu không có thân cây đỗ quyên kia, dây bìm biếc sẽ không có chỗ dựa để leo lên. Không có Nguyên Ninh, nàng sẽ chỉ là một dân nữ thô kệch, không thể mang thân phận Phu nhân cao quý này.


"Lời này của Đức phi cũng chưa hẳn là đúng... Có khi nào Đức phi nói ra những lời này, cốt chỉ để Phu nhân chủ quan không thay đổi, cứ như thế mà mãi là một phi tần biết võ thuật ở trong cung, mãi không nhận được ân sủng của Quan gia?"


Vân La chau mày đáp: "Em nói cái gì thế? Sao Đức phi lại có ý đó cơ chứ?"


Điêu Tường bỏ bình tưới trong tay xuống đất, cứ như thế mà khẩn trương bước lại gần Vân La: "Phu nhân đang mang long thai, cái thai này lại được đồn đoán là hoàng tử, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để người ta ganh ghét. Nhưng mà ganh ghét không phải chỉ có thể bộc lộ ra ngoài, đôi khi ngấm ngầm kết thân rồi âm thầm hãm hại, đây cũng là một loại ganh ghét!"


"Vả miệng!"


Vân La giật mình khi nghe được câu đó, Điêu Tường bên cạnh còn hốt hoảng hơn bội phần: "Bệ hạ tha tội!"


"Nãy giờ trẫm lặng lẽ đứng ở bên ngoài, bên tai đã nghe được toàn bộ những lời xằng bậy của ngươi. Đức phi đối với Thần Vũ Phu nhân tình cảm keo sơn, sao lại có loại tâm tư nhỏ nhen giống như ngươi nói? Hơn nữa ngươi làm sao biết được, Thần Vũ Phu nhân giỏi võ nghệ, chuyện này lại không khiến cho trẫm xem trọng nàng ấy? Lẽ nào ngươi lại dám cả gan suy đoán thánh ý ư?"


Nhật Suỷ chậm rãi nói ra những lời đanh thép, khiến Điêu Tường mặt cắt không còn một giọt máu: "Nô tỳ biết tội, nô tỳ không nên..."


"Chát" một tiếng thật to, một bên má của Điêu Tường đã bị Quách Phụ đánh cho sưng đỏ. "Khi nãy bệ hạ bảo ngươi phải tự vả miệng, ngươi lại muốn ở đây cãi chày cãi cối. Có phải ngươi muốn được lôi đến viện Đình Ngọ mới chịu nhận lỗi không?"


Điêu Tường sợ đến mức muốn ngất đi, chỉ biết vung tay thật mạnh tự tát vào mặt mình. Vân La ngồi trên hành lang cảm thấy tội nghiệp cho cô ta, chỉ biết khẩn trương túm lấy váy định bước xuống xin tội. Ai ngờ  Nhật Suỷ đã bước đến bên cạnh nàng nắm chặt tay: "Trẫm ở đây nói rõ cho ngươi biết, trẫm đối với võ nghệ của Thần Vũ Phu nhân đặc biệt yêu thích. Nếu như ngươi vẫn còn buông ra những lời xằng bậy, đừng trách sao bản thân không giữ được cái lưỡi của mình!"


"Bệ hạ..." - Vân La khó xử nói.


"Mau vào trong cùng với trẫm! Tuy rằng bây giờ là buổi sáng, nhưng mà nắng hạ vốn có nhiệt độc, đứng lâu ở đây thực sự không tốt!"


Nói xong chàng liền dắt tay Vân La đi vào trong. Vân La quay đầu nhìn Điêu Tường đang chịu phạt quỳ ở dưới đất, bên tai là tiếng gắt gỏng của Quách Phụ: "Tiện tỳ ngươi dám cả gan chọc giận bệ hạ, nói xấu Đức phi, bệ hạ phạt ngươi ở đây tự vả miệng đã là nhân hậu lắm rồi. Ngươi ở đây tự vả thật mạnh cho bổn công công, vả đến khi thấy máu mới thôi, có hiểu chưa?"


Trong lòng không khỏi thương xót cho Điêu Tường, Vân La quyết định cất giọng nói: "Xin bệ hạ hãy tha cho Điêu Tường, em ấy cũng không cố ý..."


Nhật Suỷ buông ánh mắt lạnh lùng nhìn Điêu Tường, sau đó lãnh đạm nói: "Cung nữ này không nên giữ lại bên cạnh nàng. Lát nữa sau khi ả chịu phạt xong, trẫm sẽ sai Quách Phụ đem ả đến một nơi khuất mắt trong cung."


Vân La cắn nhẹ làn môi, trong lòng đối với Điêu Tường vô cùng tội nghiệp. Lần đó Vân La đường đột xuất cung, vô tình đã khiến cho Điêu Tường bị Đàm Hoa trừng phạt thê thảm. Kể từ lúc cô ta theo hầu nàng, bản thân đã từng chịu nhiều thiệt thòi. Nghĩ đến đây, Vân La liền nắm chặt bàn tay của Nhật Suỷ mà khẩn khoản nói: "Chung quy vẫn là do thần thiếp ngày thường không dạy dỗ Điêu Tường cẩn thận. Điêu Tường theo hầu thần thiếp cũng đã lâu, xin bệ hạ hãy để em ấy ở lại viện Xích Tùng. Thần thiếp sẽ dạy bảo em ấy nhiều hơn, nhất định sẽ không để em ấy phạm phải lỗi lầm tương tự!"


Nhật Suỷ đưa mắt nhìn Vân La, sau đó lại chuyển hướng về phía đống sách vở trên bàn. Chỗ đó vậy mà lại không phải là Nữ tắc diễn âm, thay vào đó là binh thư yếu lược. Vậy nên Nhật Suỷ bèn chép miệng nói: "Trẫm thấy nàng lo cho bản thân mình còn chưa xong, nói gì đến việc dạy bảo người khác? Trẫm biết nàng yêu thích võ nghệ, nhưng hiện giờ nàng đang mang thai, cơ thể lại không khoẻ, sao không lo tịnh dưỡng nghỉ ngơi mà lại hao tâm vì đống sách này?"


Vân La nghe đến đó thì mới nhớ đến sự tồn tại của chúng, chỉ biết gấp gáp bước tới thu dọn đống sách vở trên bàn. Nhìn thấy bóng lưng của Nhật Suỷ bước về phía chiếc ghế bên cửa sổ ngồi xuống, điệu bộ chín phần lạnh lùng, Vân La liền ôm một cuốn sách vào lòng mà thành thật nói: "Bệ hạ hiểu lầm rồi ạ! Đây không phải là sách dạy võ thuật, mà là sách chỉ dạy cách thuần phục ngựa."


Nhật Suỷ với tay định rót một tách trà, nhưng mà Vân La đã nhanh hơn một bước, cứ như thế mà cung kính đưa đến chỗ của chàng. Nhật Suỷ không vội trả lời, chỉ điềm nhiên uống một ngụm rồi chép miệng nói: "Có gì khác biệt ư? Nhưng mà chẳng phải nàng đã biết cưỡi ngựa rồi sao, còn phí tâm đọc thêm sách này làm gì?"


Nói xong câu này, Nhật Suỷ mới sực nhớ ra điều gì. Sau đó chàng uống cạn tách trà trên tay rồi đặt nó xuống bàn, cuối cùng ngẩng mặt nói: "Nàng đọc sách này là để dạy cho trẫm cách cưỡi ngựa ư?"


Nhìn thấy Vân La chậm rãi gật đầu, Nhật Suỷ liền chìa tay kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình: "Được rồi! Chuyện này chờ đến khi nàng sinh xong cũng chưa muộn, đâu cần phải tốn công vất vả như thế?"


Vân La hiền lành đáp: "Bệ hạ đừng lo! Mỗi ngày thần thiếp đọc một chút, đợi đến khi sinh xong thì cũng đọc xong hết quyển sách này. Thật ra thần thiếp dùng kinh nghiệm của mình để dạy cho bệ hạ thì cũng được, nhưng mà học thêm kiến thức từ trong sách thì càng tốt, như thế sẽ không sợ gặp chuyện bất trắc!"


Nhật Suỷ mỉm cười nắm lấy tay Vân La, sau đó lại cầm quyển sách trên bàn rồi tò mò hỏi: "Tìm được mấy loại sách này ở trong hậu cung, hẳn là nàng cũng đã tốn rất nhiều công sức!"


"Bệ hạ nói đúng! Vốn dĩ thần thiếp không thể tự mình tìm được loại sách này, tất cả chúng đều được lấy ở chỗ Huyền Trân trưởng công chúa."


Nhật Suỷ bật cười: "Quả nhiên là thế! Từ đầu trẫm đã thấy bìa sách này quen mắt, thì ra là đã từng nhìn thấy nó ở chỗ của Nhã Lam."


"Bệ hạ không trách thần thiếp chứ?"


Nhật Suỷ hiền lành lắc đầu đáp: "Có điều giống như trẫm đã nói, lúc này tốt hơn là nàng nên dành thời gian chăm lo bản thân mình. Còn về chuyện của cung nữ kia, nếu như nàng muốn giữ ả ta ở chỗ của mình, trẫm sẽ không có thêm ý kiến gì nữa. Tuy nhiên nàng cũng nên chú ý quan sát hạ nhân bên cạnh mình. Giống như việc trồng hoa trong vườn vậy, có một số loại hoa vừa có sắc vừa có hương, nhưng mà lại thu hút rắn rết, ví dụ như dạ lý hương. Cho nên cho dù nàng có thích loại hoa này, cũng chỉ nên nhìn nó ở vườn ngự uyển, không nên trồng trong viện của mình. Lời của trẫm, nàng đã hiểu rồi chứ?"


"Thần thiếp đã rõ rồi ạ! Điêu Tường hãy còn nhỏ dại, thần thiếp tin là mình sẽ dạy dỗ được em ấy!"


Nhật Suỷ gật đầu đáp: "Nếu vậy thì tốt! Trẫm vẫn còn có hẹn dùng cơm với Mẫu hậu, nàng hãy ở trong viện nghỉ ngơi cho tốt!"


—-oOo—-


Lúc Nhật Suỷ đi đến cung Vạn Thọ thì đã thấy cô Tịnh Văn cùng với vài cung nữ đang bày cơm lên bàn. Trước giờ Thái hậu luôn ăn uống giản dị, hôm nay có hẹn dùng cơm với Quan gia, vậy nên đồ ăn mới đặc biệt phong phú hơn thường ngày.


"Nhi thần xin kính chào Mẫu hậu!"


"Quan gia đã tới rồi sao? Mau đứng lên đi!"


Nhật Suỷ đứng dậy rồi bước đến ngồi đối diện với Thái hậu. Bây giờ đang là lúc dụng cơm, vậy mà Thái hậu lại đang ướm lên đầu một chiếc khăn lụa dùng vào lúc tụng kinh, hẳn là bà đối với chiếc khăn này đặc biệt ưa thích. Vậy nên Nhật Suỷ liền nói: "Xem bộ Mẫu hậu thích chiếc khăn này lắm?"


Thái hậu mỉm cười ôn hoà đáp: "Màu lục ngọc là một trong những màu mà Mẫu hậu thích nhất. Hơn nữa hoa văn nổi trên khăn lụa thì sắc sảo, sống động, hoa văn chìm thì tinh tế, ý nghĩa. Tất cả không phải dùng chỉ thêu lên mà là được dệt ra, xem bộ người đích thân làm ra tấm lụa vân này cũng đã tốn rất nhiều tâm huyết!"


Nhật Suỷ đưa mắt nhìn kỹ chiếc khăn, nhận ra được hoa văn nổi và hoa văn chìm trên chiếc khăn hợp thành chữ "vạn thọ vô cương", chẳng trách sao Thái hậu lại thích nó như vậy. "Xem ra đám người ở viện thượng phục cũng có lòng lắm. Nếu Mẫu hậu đã thích chiếc khăn này như thế, nhi thần sẽ sai Quách Phụ đến đó để ban thưởng cho bọn họ!"


Cô Tịnh Văn lúc này mới lặng lẽ lên tiếng: "Dạ thưa bệ hạ, khăn này là do cung nữ bên cạnh Hoàng Phu nhân đem đến!"


—-oOo—-


"Dạ thưa chủ nhân, Quách Phụ công công đã đến trước cửa viện. Xem bộ ngài ấy đến đây là để báo tin vui cho chủ nhân!" - Điểm Bích không giấu nổi sự mừng rỡ trong lòng, chỉ nghe Tuệ Doanh điềm tĩnh đáp: "Lát nữa tiếp đón Quách Phụ xong, chúng ta hãy đến cung Vạn Thọ!"


Bấy giờ Thái hậu đang ngồi cạnh cửa sổ, trên tay là mấy quân cờ vây đang không biết đặt xuống chỗ nào trên bàn cờ hỗn loạn. Tuệ Doanh cùng Điểm Bích kính cẩn đi vào trong, chỉ dám quỳ ở ngoài thềm cung kính lạy Thái hậu: "Tần thiếp xin cúi đầu tạ ơn Thái hậu điện hạ. Ân đức của người đối với tần thiếp tựa như đức sinh thành của cha mẹ, tần thiếp xin khắc tâm ghi nhớ, vĩnh viễn cũng không quên!"


Thái hậu tươi cười phất tay, thần thái giống như thể chưa xảy ra chuyện gì: "Trước giờ con rất giỏi kỳ nghệ, mau đến đây giúp già này nhìn qua thế cờ trên bàn!"


Tuệ Doanh ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, chỉ biết đứng lên khẩn trương bước đến chỗ Thái hậu. Trông thấy thế cục trên bàn cờ ảo diệu khôn lường, Tuệ Doanh bất giác khẽ run người bước chậm một nhịp. Thái hậu liếc mắt nhìn nàng ta lộ ý cười sâu xa. Tuệ Doanh thấy thế, chỉ thành thật cúi đầu nói: "Đã để Thái hậu điện hạ chê cười rồi. Chút tài mọn của thần thiếp trước giờ chỉ có thể dùng để góp vui cùng Quan gia. Thần thiếp tuy rằng thông thạo môn cờ tướng, nhưng nhìn thấy thế trận trên bàn cờ vây này, tự thẹn bản thân ngu muội vô cùng, kính xin Thái hậu điện hạ dạy bảo!"


Thái hậu đặt một quân cờ đen vào giữa lòng địch, sau đó mỉm cười đáp: "Xét về số lượng, cờ tướng có rất nhiều quân cờ khác nhau, mỗi quân lại có thế mạnh và điểm yếu riêng, tất cả điều có ưu nhược điểm cho mình. Nhưng mà cờ vây thì khác, trên bàn cờ chỉ có hai loại quân, đó chính là trắng và đen, là chính và tà, là đồng minh và kẻ địch. Cho dù số lượng của cờ tướng đa dạng là thế, nhưng mà khi chơi cờ, người ta bất quá chỉ cần tính trước năm bảy bước. Còn cờ vây tưởng chừng như chỉ có hai quân đơn giản, nhưng mà khi chơi cờ, bắt buộc phải tính trước tính sau đến hơn mấy chục bước. Mỗi một quân cờ vây không phải lúc nào cũng chỉ có một thân phận giống như cờ tướng, có lúc nó là quân tốt thí, có lúc lại là cánh quân tiền tuyến giữ vai trò tấn công, có lúc lại là lực lượng nòng cốt bảo vệ lãnh thổ của mình, lại có thể là nội gián cấy vào lòng địch. Nếu cờ tướng chỉ chăm chăm vào lợi ích nhỏ, ăn miếng trả miếng, bỏ xe lấy ngựa, đánh đến mức pháo nổ tượng hư, tốt què tướng bệnh, cờ vây lại tập trung vào chuyện dàn quân tạo thế, mưu tính vây ép, dùng chiến lược khiến cho kẻ thù muốn động thủ cũng không được, muốn bỏ chạy cũng không xong, cứ thế mà vây bắt kìm hãm, khiến cho đối phương cựa quậy không được, tạo thành thế giằng co tranh đoạt. Cờ tướng càng đánh lâu thì bàn cờ càng thưa thớt, còn cờ vây càng đánh lâu, bàn cờ càng đông đúc, ảo diệu. Con nhìn mà xem, thế cờ này đánh đố vô cùng, già này đã đau đầu nghĩ hơn nửa canh giờ mới đi được một nước. Bây giờ quân trắng đã bị một con cờ đen uy hiếp đến mức rối loạn cả lên, nước đi vừa rồi của già này có phải là đúng đắn lắm không?"


Tuệ Doanh đưa mắt nhìn vào chỗ quân cờ trắng đang bị đe doạ, nhưng mà đằng sau còn có đường lui, không những thế còn có thể phản công, chỉ đành dè dặt đáp: "Thái hậu điện hạ đang thử tần thiếp đúng không ạ? Ngoài mặt quân trắng bị cờ đen uy hiếp, nhưng mà bên trong lại có thể phản kháng, trùng sinh. Hơn nữa trên bàn cờ có nhiều cụm quân khác nhau, mỗi bên tụm năm tụm bảy chia nhau chiếm cứ các vùng, thắng bại hãy còn chưa phân. Nước đi vừa rồi chẳng qua chỉ đang làm thế cờ phức tạp lên thôi ạ!"


Thái hậu gật gù không thôi, sau đó lại cầm một quân cờ trắng trong tay lên đưa lên cao, cố tình bất cẩn làm rơi nó xuống, ngẫu nhiên đưa quân cờ vào trong bàn cờ hỗn loạn. Tuy nhiên con cờ trắng nhỏ bé này lại phá vỡ sự giằng co khốc liệt trên bàn cờ, khiến cho Tuệ Doanh há hốc mồm kinh ngạc: "Thái hậu điện hạ..."


Cứ như thế thông qua việc bất cẩn đánh rơi một quân cờ, tuy rằng đây là nước đi sai của Thái hậu, khiến cho bà tự tay giết chết mười mấy quân cờ của mình, nhưng lại khiến cho bàn cờ trở nên thông thoáng hơn, đây chính là lao vào chỗ chết để tự tìm đường sống. Bây giờ đường đi nước bước đã hiện rõ ra, hai bên không còn bị giằng co đến mức không thể cựa quậy như lúc trước. Thái hậu trông thấy thế thì bật cười thành tiếng: "Phí công bày binh bố trận tốn nhiều tâm tư như vậy, rốt cuộc lại làm cho cục diện thêm phần náo loạn. Tuỳ tiện đặt bừa một quân, vậy mà lại mở ra thêm đường đi nước bước. Việc con để Điểm Bích đem khăn lụa đến cung Vạn Thọ, thực sự cũng giống như chuyện khi nãy già này đánh rơi một quân trắng trên bàn cờ vậy. Con nghĩ già này vì yêu thích chiếc khăn lụa mà nói giúp cho con ư? Tuổi của già đã cao, mấy thứ lụa vân tinh mỹ này thực sự đã không còn thích hợp để sử dụng. Thứ giúp con thoát khỏi viện Yên Đào không phải chiếc khăn này, mà chính là nô tỳ ở bên cạnh!"


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương