Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 66

C66. Phong ba ập tới
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

"Điểm Bích?" - Tuệ Doanh tròn mắt nhìn nàng ta, chỉ nghe Thái hậu trầm giọng nói: "Nhiều năm về trước ở phòng cờ Diệu Cơ, già này đã từng được Điểm Bích âm thầm mách nước, theo đó mà thắng được một ván cờ hung hiểm. Lúc đó già này đã hứa, nếu ngày sau Điểm Bích có chuyện gì nhờ cậy, cứ mạnh miệng thẳng thắn nói ra một câu là được, già này sẽ thay mặt giúp cô ta một lần. Không ngờ thứ mà con nhóc này muốn lại là giúp cho con được ra bên ngoài viện Yên Đào. Có được một tâm phúc như vậy ở bên cạnh, Tuệ Doanh, con may mắn lắm!"


Tuệ Doanh hít vào một hơi cảm động, rất muốn bày tỏ cảm xúc trong lòng của mình đối với Điểm Bích, ngặt nỗi bây giờ vẫn còn có Thái hậu, cho nên nàng đành đè nén xuống, khoé mắt theo đó mà trực trào dòng lệ.


Thái hậu thấy thế thì cũng lặng lẽ nhắm nghiền mắt: "Nãy giờ già này luyên thuyên cũng đã nhiều, bây giờ cũng phải nên nói vào trọng tâm. Tuệ Doanh à, ngày hôm nay con có mặt tại đây, hẳn là biết rõ già này có thể ở trước mặt Quan gia nói giúp con một câu, cũng có thể ở trước mặt Quan gia buông ra những lời chán ghét. Bản thân con giỏi kỳ nghệ như vậy, nếu buộc phải trở thành một con cờ, con có thấy uất ức hay không?"


Tuệ Doanh nghe qua mấy lời này, trong lòng đã có thể đoán ra ý tứ của Thái hậu, chỉ biết gấp gáp nghiêm chỉnh quỳ xuống: "Tần thiếp... tần thiếp nguyện vì Thái hậu điện hạ mà làm trâu làm ngựa!"


Thái hậu gật gù, sau đó chợt chau mày nói: "Có điều đầu xuân năm nay, già này có ghé qua đền Quán Thánh để thăm hỏi sức khoẻ của Huệ Túc đạo cô. Tại đây người có dặn dò già này, bảo rằng nhất định phải để con xuất gia tu đạo ở đền Quán Thánh. Bây giờ nếu như già này giữ con ở trong cung, chẳng phải là bản thân đã thất hứa với Huệ Túc đạo cô rồi ư?"


Tuệ Doanh nắm chặt tà váy, cứ như thế mà buột miệng thốt ra một câu: "Cụ cô... cụ cô Huệ Túc thực sự muốn con xuất gia tu đạo ư?"


Thái hậu lặng lẽ nhìn về hướng khác: "Đương nhiên ý muốn này của Huệ Túc đạo cô chính là thương, không phải giận. Với tính cách của con, ở trong cung không sớm thì muộn cũng gây ra chuyện."


Tuệ Doanh nghe đến đây liền nuốt vào một ngụm kinh sợ rồi dùng gối di chuyển lại gần Thái hậu túm lấy tà váy của bà: "Xin Thái hậu điện hạ hãy mở lòng thương xót! Không giấu gì người, gia trang của con vừa cháy lớn, hoàn cảnh gia đình con hiện giờ thực sự khó khăn. Con muốn dùng bổng lộc hằng tháng của mình để gửi về cho người thân. Nếu như con rời cung tu đạo, thì quả là không làm tròn đạo hiếu. Kính xin Thái hậu điện hạ hãy suy xét!"


Thái hậu thở dài đáp: "Nhân sinh bách hạnh hiếu vi tiên, trăm nết thiện chữ hiếu đứng đầu. Già này làm sao không hiểu được tấm lòng của người con hiếu thảo như con chứ. Nếu già này không đồng ý để con tiếp tục ở lại trong cung, sao khi nãy lại phí công nói đỡ cho con trước mặt Quan gia? Chỉ là nếu già này đã quyết định giữ con lại, bắt buộc phải trình bày rõ ràng với Huệ Túc đạo cô. Tuệ Doanh, nếu như con không muốn xuất gia làm đạo sĩ, con nhất định phải hứa với bổn cung ba chuyện."


Tuệ Doanh gạt vội nước mắt rồi kính cẩn đáp: "Tuệ Doanh xin cẩn thận lắng nghe lời dạy của Thái hậu điện hạ!"


"Thứ nhất, cho dù con sống ở trong cung vinh nhục như thế nào, tuyệt đối không được tổn hại đến Quan gia và long duệ. Hậu cung đông đúc là thế, vậy mà dưới gối của Quan gia chỉ có mỗi Ý Trinh công chúa, chắc chắn đằng sau còn có uẩn khúc. Chuyện này là do bổn cung chưa thực sự quyết tâm tra ra đến cùng. Nhưng mà bây giờ thì khác, kể từ lúc này, bổn cung không cho phép bất kỳ đứa trẻ nào trong cung bị hãm hại. Nếu như bất kỳ ai có lòng dạ lang sói muốn hãm hại long tự, bổn cung nhất định sẽ không dung thứ!"


Thái hậu nói đến đây thì dừng lại một hơi, chờ đến khi Tuệ Doanh kính cẩn đáp một tiếng "Dạ vâng" rồi mới nói tiếp: "Thứ hai, ngoài Quan gia ra, bổn cung còn có nhiều người con khác. Tất cả đều là máu mủ ruột thịt của bổn cung, nếu như ai có dã tâm đụng đến bọn chúng, bổn cung nhất định sẽ không nhân nhượng!"


Thái hậu nói đến đây thì lặng lẽ chỉnh lại tà váy: "Điều cuối cùng mà bổn cung muốn nói với con đó chính là, ở trong cung này, người có thể ngồi lên phụng vị trước giờ xuất thân chỉ có một. Giống như việc chim phụng hoàng chỉ thích đậu trên cây ngô đồng, còn ngô đồng thì đã được định sẵn là để cho chim phụng hoàng đậu. Mấy lời này của bổn cung, con đã hiểu rồi chứ?"


Tuệ Doanh liền dập đầu nói: "Lời của Thái hậu điện hạ, mỗi một câu một chữ con đều khắc ghi trong lòng, nhất định sẽ nhớ mãi không quên!"


Thái hậu gật đầu: "Được rồi! Huệ Túc đạo cô xuất gia tu đạo, thiết nghĩ cũng có lúc nhung nhớ người thân của mình. Bổn cung sẽ sắp xếp người đến châu Tư Lang một chuyến, hộ tống người nhà của con đến đền Quán Thánh để thăm hỏi sức khoẻ của Huệ Túc đạo cô. Sắp tới Quan gia sẽ xuất cung kiểm tra đê điều, dự định sẽ dẫn theo phi tần trong cung, con cũng cùng với bọn họ đi theo hầu Quan gia đi, tiện thể đi thuyền đến đền Quán Thánh một chuyến!"


"Thái hậu điện hạ... Tuệ Doanh con xin dập đầu tạ ơn Thái hậu điện hạ..."


Thái hậu nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của Tuệ Doanh, tựa hồ như sương ngọc đọng lại trên cỏ hoa, chỉ đành chép miệng nói: "Được rồi, bây giờ trời cũng đã muộn, con hãy mau trở về viện của mình nghỉ ngơi đi!"


Rời khỏi cung Vạn Thọ, Tuệ Doanh nắm lấy tay Điểm Bích mà chân thành nói: "Cô làm như vậy liệu có đáng không? Nếu như cô đã có được một đặc ân từ chỗ của Thái hậu, sao không xin được xuất cung về nhà và có một số vốn làm ăn? Hai người chúng ta bất quá cũng chỉ là chủ tớ, cô cần gì phải vì ta mà hao tốn một đặc ân hiếm có từ chỗ của Thái hậu? Cô hy sinh như vậy vì ta, thật lòng mà nói, ta thực sự cảm thấy có chút không đáng..."


Điểm Bích cũng thật lòng đáp: "Nô tỳ không cao cả như chủ nhân nói. Vốn dĩ trước đây nô tỳ đã từng cầu xin Thái hậu ban cho mình một ân điển, có điều mong muốn đó của nô tỳ quả thực quá xa vời, cho nên..." - Điểm Bích nói đến đây thì thở dài: "Lần này nô tỳ cầu xin Thái hậu, ngoài mặt thì có thể giúp được cho chủ nhân, nhưng mà bên trong cũng có thể giúp được cho bản thân mình. Hai chuyện này quả thực đều là một, cho nên đối với nô tỳ, hoàn toàn không có gì là không đáng cả!"


Tuệ Doanh nắm chặt tay Điểm Bích mà mỉm cười nói: "Phải! Điểm Bích à, kể từ giờ trở đi, ta với cô không còn là chủ tớ gì nữa, mà sẽ là người thân của nhau. Lần này xem như ta nợ cô một mối ân tình, nếu ngày sau ta có thể bước lên đài vinh diệu, chuyện mà ngày đó Thái hậu không đồng ý giúp cô, ta nhất định sẽ thay bà làm!"


Điểm Bích thổn thức đáp: "Chủ nhân... lời này của người là thật chứ?"


Tuệ Doanh trìu mến nói: "Đương nhiên là thật! Nói cho ta biết đi, chuyện mà ngày đó cô cầu xin Thái hậu là gì?"


Bấy giờ cô Tịnh Văn đang lặng lẽ thu dọn cờ vây, trông thấy Thái hậu vân vê hai quân cờ trắng đen, bà không nhịn được nổi mà mở miệng nói: "Điểm Bích này vốn dĩ thông minh, nếu ngày đó có thể trở thành cánh tay đắc lực của Thái hậu, vậy thì quả thực tốt quá! Tiếc rằng Điểm Bích cũng chỉ là một nô tỳ..."


"Ngày đó bổn cung không đồng ý để Điểm Bích trở thành phi tần của Quan gia, thật sự không phải là vì xuất thân của nó. Như Lộ vốn dĩ chỉ là nhạc kỹ trong cung, Đan Thanh thì là cung nữ hầu việc bút mực, còn Lệ Uyển thì cũng chỉ là tâm phúc bên cạnh Thục phi, chẳng phải bọn chúng cũng có thể trở thành Phu nhân của Quan gia ư? Bổn cung không đồng ý cho Điểm Bích trở thành phi tần, tất cả cũng vì một lý do duy nhất, đó là vì vết bớt khắc phu ở trên mặt của nó."


Cô Tịnh Văn nghe đến đây thì có chút tư lự: "Trước giờ Điểm Bích vẫn luôn một lòng hướng về Quan gia, đó là lý do tại sao con nhóc này từ bỏ vị trí nữ quan chưởng sự ở phòng cờ Diệu Cơ, cam tâm tình nguyện làm nô tỳ thân cận ở bên cạnh Hoàng Phu nhân. Lần này nó giúp Hoàng Phu nhân rời khỏi viện Yên Đào, chiếm lại ân sủng của Quan gia, thực chất chính là muốn bản thân được nhìn thấy Quan gia đôi ba lần."


Thái hậu lặng lẽ nheo đôi mắt phụng: "Chung quy con nhóc này cũng là một kẻ chung tình... Có nó ở bên cạnh Hoàng Phu nhân, xem như cũng có thể kiềm chế con nhóc này một chút!"


—-oOo—-


"Đức phi điện hạ dừng tay một chút đi ạ, Quan gia đã đến trước cửa cung của chúng ta!" - Thuỷ Linh nhẹ giọng nói, còn Tố Liên cũng lặng lẽ thu dọn kim chỉ ở trên bàn.


Nguyên Ninh lộ ánh cười ở đuôi mắt, vừa mới quay người thì đã thấy Nhật Suỷ bước vội vào trong, chỉ biết khẩn trương hành lễ, nhưng mà Nhật Suỷ đã ấm áp đỡ lấy tay nàng: "Trời cũng đã khuya rồi, vậy mà ái phi còn mải mê thêu thứ gì trong tay thế?"


Tố Liên và Thuỷ Linh nghe thấy cách xưng hô thân mật này, chỉ biết lấy tay che mũi rồi hiểu ý lui xuống trước. Nhật Suỷ bắt lấy khung vải trong tay Nguyên Ninh, nhận ra đó là một đoá hoa bìm biếc: "Hoa này lúc trẫm đến thăm Vân La vào buổi sáng thì có thấy, nhưng mà khi nãy ghé qua viện Xích Tùng lại không thấy nó nở vào ban đêm."


Nguyên Ninh mỉm cười: "Gần đây bệ hạ đã thường xuyên ghé qua viện Xích Tùng để thăm hỏi Vân La. Nàng ấy chắc hẳn là vui vẻ lắm, chuyện này cũng tốt cho cái thai ở trong bụng!"


Nhật Suỷ véo mũi nàng: "Còn không phải bởi vì nàng vẫn thường xuyên khuyên trẫm đi đến Viện Xích Tùng của nàng ấy ư?"


Nguyên Ninh cười dịu dàng, chỉ lặng lẽ lấy tay sờ đoá hoa trên vải: "Đây là hoa bìm biếc, hay còn gọi là triêu nhan, có nghĩa là gương mặt ban mai, bởi vì nó chỉ nở vào buổi sáng. Vân La đặc biệt yêu thích loài hoa này, cho nên thần thiếp mới thêu lên trên vải."


Nhật Suỷ ghé mắt nhìn chất vải ở trên khung thêu, sau đó nhẹ giọng nói: "Đây là lụa vân thượng hạng, vốn dĩ đã có hoa văn nổi và hoa văn chìm. Vậy mà nàng lại tốn công thêu hoa tặng cho Vân La, thật ra đâu cần phải phí tâm như thế? Kể từ lúc nàng ta trở thành Phu nhân, trẫm đã dặn dò hạ nhân đem đến viện Xích Tùng rất nhiều vải."


Nguyên Ninh bèn đáp: "Thần thiếp dùng tấm lụa vân này là để làm một con diều tặng cho Vân La."


"Diều ư?" - Nhật Suỷ tò mò hỏi, chỉ nghe Nguyên Ninh gật đầu trả lời: "Tên của Vân La có nghĩa là dải lụa bay giữa ngàn mây. Thần thiếp tặng cho nàng ta con diều lụa này, để cho nó thoả thích bay cao, mong rằng Vân La sẽ cảm thấy thích. Như vậy cũng sẽ tốt cho cái thai ở trong bụng nàng ấy!"


Nhật Suỷ mỉm cười: "Nãy giờ nàng một câu cũng là cái thai của Vân La, hai câu cũng là cái thai của nàng ấy. Xem bộ nàng đặc biệt quan tâm đến Vân La và đứa trẻ."


"Bệ hạ quên rồi sao? Người đã giao trọng trách chăm sóc mẹ con Vân La cho thần thiếp và Quý phi, thần thiếp đương nhiên phải dốc hết toàn lực để chăm lo cho nàng ấy."


Nhật Suỷ trông thấy ngón tay của Nguyên Ninh có vài vết kim đâm, liền giành lấy chiếc khung thêu đặt vội xuống bàn: "Quý phi trước giờ luôn tỉ mỉ, cẩn thận, để một mình nàng ấy chăm sóc cho Vân La, trẫm cũng đã thấy yên tâm rồi. Trái lại trẫm thấy nàng vẫn nên tự lo cho bản thân mình thì hơn!" - nói xong câu này, Nhật Suỷ liền ghé tai Nguyên Ninh nói nhỏ: "Chi bằng trẫm cũng cùng với nàng tạo ra một đứa trẻ, vậy thì nàng sẽ bận chăm lo cho bản thân mình, như vậy có được không?"


"Bệ hạ..." - lời này của Nguyên Ninh còn chưa dứt, thế mà nàng đã bị Nhật Suỷ bế lên hướng về phía chiếc giường bước tới. Đặt Nguyên Ninh xuống giường, Nhật Suỷ để đầu mũi của mình chạm lấy đầu mũi nàng: "Nguyên Ninh à, tối nay chúng ta hãy cùng nhau tạo ra một đứa trẻ!"


—-oOo—-


Cuối cùng cũng đến ngày Nhật Suỷ xuất cung tuần du, lần xuất cung này là đi bằng đường thuỷ, trên dưới hậu cung cùng với nhau theo hầu Quan gia. Đàm Hoa đưa mắt nhìn chiếc thuyền của Tuệ Doanh, trong lòng không giấu nổi sự chán ghét: "Cuối cùng cũng để cho con tiện nhân đó được lợi!"


Bạch Lãng đứng bên cạnh liền nịnh nọt nói: "Điện hạ cần gì phải để tâm đến một ả Phu nhân thấp kém đó chứ? Trong hậu cung này, người mà Quan gia sủng ái nhất chỉ có một mình Thục phi điện hạ mà thôi!"


Đàm Hoa nghe được câu này thì mới nguôi giận: "Cũng nhờ ngày đó ngươi đem chuyện ước hẹn hoa quỳnh nhắc cho bổn cung nhớ, bổn cung mới có thể cùng Quan gia nối lại tình xưa. Sao hả? Mấy món đồ mà bổn cung thưởng vẫn dùng tốt chứ?"


Bạch Lãng liền cung kính đáp: "Tốt, tốt, tốt, tốt! Đồ mà điện hạ ban thưởng thứ gì cũng tốt! Nhất là bộ ấm trà bằng gốm hoa lam thượng hạng, nô tài chỉ dám cất giữ nó cẩn thận bên trong tủ khoá, thi thoảng mới dám lấy ra nhìn, vân vê một chút, thực sự không dám dùng nó để uống trà!"


Đàm Hoa cười khẩy: "Mấy món đồ cỏn con này có là gì? Ngươi yên tâm, chỉ cần bổn cung có được ân sủng của Quan gia, bổn cung nhất định không bạt đãi các ngươi."


Bạch Lãng cúi đầu đáp một tiếng "Dạ vâng", chần chừ một lát trước khi tiếp lời: "Thật ra... thật ra nô tài vốn dĩ ngu xuẩn, ngờ nghệch, người ngày đó có công hiến kế nhắc lại chuyện ước hẹn hoa quỳnh trước mặt điện hạ là... là Hạ Thuỷ..."


"Hửm!" - Đàm Hoa chau mày gằn giọng, bấy nhiêu thôi cũng đã đủ để khiến cho Bạch Lãng và Hạ Thuỷ đang đứng một bên khiếp hãi quỳ xuống: "Kính xin Thục phi điện hạ hãy tha tội!"


Đàm Hoa lạnh lùng bước về phía Hạ Thuỷ, dùng móng tay nâng cằm nàng ta lên: "Người nghĩ ra chủ kiến này là ngươi, sao lại không tự mình nói cho bổn cung biết?"


Hạ Thuỷ mím môi đáp: "Kể từ sau chuyện xuất cung lấy bột nghệ lần trước, nô tỳ vẫn luôn dằn vặt vì đã khiến cho Thục phi điện hạ bị Quan gia cấm túc. Suốt quãng thời gian vừa qua, nô tỳ nghĩ ngày nghĩ đêm, lúc nào cũng muốn tìm cách cứu vãn tình hình, vô tình nghĩ ra được chuyện nhắc lại ước hẹn ngắm hoa quỳnh ở vườn Quỳnh Lâm giữa điện hạ và Quan gia. Có điều... có điều nô tỳ sợ bản thân đã mất đi tín nhiệm của Thục phi điện hạ, nếu tự mình nói ra thì sẽ khiến cho điện hạ không tin, cho nên mới mượn lời của Bạch Lãng hiến kế cho người..."


Đàm Hoa âm thầm thu tay lại bước về chỗ cũ, sau đó nàng liếc nhìn Hạ Thuỷ trầm giọng: "Bỏ đi! Chung quy cũng là ngươi có lòng muốn giúp cho bổn cung, chuyện lúc trước từ lâu bổn cung đã bỏ qua rồi. Hiện giờ ngươi cứ hầu cận bổn cung như ngày trước là được."


Hạ Thuỷ mừng rỡ giống như nhặt được vàng: "Cảm ơn Thục phi điện hạ, nô tỳ nguyện vì người mà làm trâu làm ngựa."


—-oOo—-


Lần này xuất cung tuần du, ngoài việc kiểm tra đê điều, Nhật Suỷ cũng muốn tạo cơ hội để cho Nguyên Ninh và Vân La gặp lại người nhà. Chỗ hẹn được ấn định là tiệm trà Thiên Hương ở kinh sư, đây cũng là chỗ mà cậu mợ của Vân La làm ăn buôn bán.


Tuệ Doanh cũng vâng lời Thái hậu đến xin phép trước mặt Quan gia, đem một ít nhang đèn và nhu yếu phẩm thay mặt bà đi đến đền Quán Thánh. Chiều hôm đó trời bỗng dưng nổi cơn bão giông. Đúng là thời tiết giữa hạ, nói mưa là mưa, nói giông tố là giông tố, thật sự khiến cho người ta trở tay không kịp. 


Bề mặt Tây Hồ ngày thường bình lặng là thế, nhưng một khi phong ba nổi lên, lại dao động đến mức đáng sợ, khiến cho chủ tớ Tuệ Doanh ôm chặt lấy nhau, mãi đến khi người lái thuyền tắp vào bờ. Lúc này trời đã đổ mưa, Điểm Bích bung vội chiếc dù trong tay rồi đỡ lấy Tuệ Doanh bước lên cầu. Cả hai gấp gáp băng qua cổng tam quan bước vào trong ngôi đền Quán Thánh.


Ẩn đằng sau màn mưa mù tịt, Tuệ Doanh đã loáng thoáng nhìn ra được bóng người thân của mình: "Mẹ! Đúng thật là mẹ rồi!"


Tuệ Doanh nói xong thì gấp gáp chạy băng qua màn mưa. Điểm Bích muốn đuổi theo sau mà chẳng kịp, cứ như thế đầu tóc và váy áo của Tuệ Doanh đã bị ướt một mảng. Mẹ của nàng ôm chằm con gái rồi cầm lấy khăn tay lau vội nước mưa trên người nàng, nhận thấy gương mặt của con gái có vài phần hốc hác, bà liền mở miệng quan tâm hỏi: "Sao nhìn con gầy yếu thế kia? Hẳn là trong cung phải cực nhọc lắm?"


Tuệ Doanh lắc đầu nói: "Còn không bằng cha mẹ chịu đủ mọi khổ sở ở biên thuỳ. Lại thêm gia trang của chúng ta vừa mới bị cháy, con gái có gửi thư về nhà hỏi thăm tình hình, nhưng mãi mà không thấy cha mẹ hồi âm, quả thực là khiến cho con lo lắng không thôi..."


Nghe xong câu này, sắc mặt của mẹ Tuệ Doanh chợt có chút biến đổi: "Là do... công việc dựng lại nhà cửa có hơi bận bịu, cho nên cha mẹ vẫn chưa có thời gian gửi thư hồi âm lại cho con."


Viết một lá thư hồi âm thì phải tốn bao nhiêu thời gian cơ chứ? Lý do này của mẹ Tuệ Doanh có chút không thuyết phục. Nàng nhìn đầu tóc xơ xác của mẹ mình, lại quay đầu ngó nghiêng xung quanh, sau đó gấp gáp hỏi: "Cha của con hiện giờ đang ở đâu vậy mẹ?"


"Cha của con... cha của con đang bận giám sát nhân công dựng lại nhà, cho nên không cùng mẹ đi đến kinh sư được..."


Tuệ Doanh nắm chặt lấy lòng bàn tay thô ráp của mẹ mình. Đúng lúc tia chớp rực lên thật ảm đạm, gương mặt của nàng so với màn mưa ngoài kia còn lạnh lẽo hơn nhiều: "Mẹ nói thật đi ạ, cha của con vì sao mà không thể đến đây?"


—-oOo—-


"Đóng hết cửa sổ lại, phủ xuống rèm đen! Các ngươi mau nhanh tay lên, trước giờ điện hạ sợ nhất là sấm chớp!" - Hạ Thuỷ thúc giục đám cung nữ đang loay hoay ở trong phòng, rồi bước lại bên cạnh giường vỗ về Đàm Hoa: "Điện hạ à, không sao đâu ạ!"


Đàm Hoa ngồi co ro trên giường lấy tay ôm đầu che hết hai tai. Tiếng mưa rơi không ngớt kèm với tiếng sấm dội vang rền, cùng với việc chiếc thuyền luôn chao đảo theo sóng, khiến gương mặt của Đàm Hoa từ sớm đã không còn một giọt máu: "Quan gia... mau đi gọi Quan gia đến đây..."


Hạ Thuỷ có chút khó xử: "Quan gia... kể từ khi chiều tà thì Quan gia đã rời thuyền lên xe ngựa đi dạo ở kinh sư... Lúc nãy Bạch Lãng đã hai lần đi đến thuyền của Quan gia, nhưng mà vẫn chưa thấy ngài ấy quay trở lại."


Đàm Hoa thất vọng đáp: "Lúc trước hễ có sấm rền vang trời như thế này, Quan gia đều đến bên cạnh bổn cung để vỗ về, che chở. Nhưng mà bây giờ..." - Đàm Hoa nói đến đây, trong ánh mắt hiện lên rõ một tia căm phẫn: "Xe ngựa ư? Đi cùng với Quan gia còn có ai? Bổn cung nhớ lúc chiều hình như đã trông thấy con tiện nhân thô kệch kia lên xe ngựa!"


"Dạ thưa điện hạ... đi cùng Quan gia còn có Đức phi và Thần Vũ Phu nhân ạ..."


Đàm Hoa nghe đến đây thì hét toán lên, vung ngay chiếc gối trong tay ném ra giữa căn phòng làm cho bộ ấm trà trên bàn vỡ tan tành dưới nền đất: "Quan gia vì hai con tiện nhân đó mà để mặc bổn cung sợ hãi một mình ư?"


Hạ Thuỷ vuốt lấy tấm lưng của Đàm Hoa: "Thục phi điện hạ xin hãy bớt giận! Chắc chắn là do cơn mưa này quá lớn, cho nên Quan gia chưa thể trở về ngay để đến bên điện hạ được ạ! Lúc này có lẽ Quan gia cũng đang sốt ruột lo lắng cho người!"


Một tia sấm đánh xuống giữa dòng sông Nhị, khiến cho toàn bộ những người trong thuyền hét toán cả lên. Gió lốc quá mạnh, khiến cho cửa sổ bung ra. Trong ánh chớp chập chờn, Đàm Hoa nhìn thấy chiếc thuyền của Vân La đang đậu ngay bên cạnh mình, trong lòng vừa khiếp sợ vừa chán ghét: "Bổn cung thì nghĩ từ đầu Quan gia đã muốn trở về, nhưng mà hai con tiện nhân đó buông lời níu kéo, cho nên Quan gia mới để bổn cung chịu khổ ở đây. Con tiện nhân thô kệch đó ỷ vào cái thai mà tranh sủng với bổn cung, bổn cung hận là không thể ngay lập tức khiến cho ả nếm mùi lợi hại. Ngự y nói rằng cái thai của ả hết sức yếu ớt, vậy mà bổn cung đợi mãi đợi mãi, thế mà không thấy đến ngày ả ta sảy thai! Rốt cuộc là như thế nào?"


Tia chớp rực lên bên cửa sổ khiến cho câu nói vừa rồi của Đàm Hoa càng trở nên cay độc. Hạ Thuỷ liếc nhìn nàng ta, sao đó liền thấp giọng nói: "Lúc này phong ba bão tố mạnh như vậy, khó trách sẽ khiến cho ngự thuyền va vào nhau, có khi bị thủng một chỗ nào đó dẫn tới hư hại cũng không chừng. Điện hạ nói xem nếu như thuyền của ả Phu nhân đó đêm nay bị đắm, cái thai của ả có thể giữ nổi không?"


Đàm Hoa buông ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Thuỷ. Ánh chớp lại rực lên thêm một lần nữa, khiến gương mặt của Hạ Thuỷ chỉ toàn sát khí, thực sự khiến cho người ta phải khiếp sợ. Cũng chẳng biết từ lúc nào cô ta lại trở nên tàn độc đến thế, tàn độc đến mức Đàm Hoa cũng phải do dự: "Cái thai của ả yếu ớt như vậy, nếu buộc phải vận động bơi lội, hẳn là không thể tiếp tục giữ lại. Có điều lần này bổn cung được Quan gia tha lỗi, hoàn toàn không phải chuyện dễ dàng gì, ngộ nhỡ..."


"Điện hạ cũng thấy rồi đó, bây giờ cuồng phong bão tố mạnh như vậy, đám thị vệ cũng đã tìm một nơi khô ráo, an toàn để trú ẩn. Nếu như có một gã thợ lặn nào đó nhân khi bão bùng khoét một lỗ trên đáy thuyền của ả Phu nhân kia. Đợi đến khi đêm đến, chiếc thuyền của ả chắc chắn sẽ bị đắm!" - trông thấy Đàm Hoa có hơi do dự, Hạ Thuỷ liền bồi thêm một câu: "Đây là cơ hội thiên thời địa lợi hiếm có. Nếu Thục phi điện hạ do dự không ra tay, đợi đến khi ả Phu nhân kia thuận lợi sinh ra một hoàng tử, giống như Lệ Anh Nguyên phi đã nói, Quan gia sẽ cân nhắc phong cho ả làm Thần phi, chức vị đứng đầu Thứ phi. Đến lúc đó..."


Đàm Hoa nghe thế thì nghiến răng nói: "Bổn cung nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra!"


Cùng lúc đó trên một chiếc thuyền khác, nãy giờ Lệ Uyển vẫn luôn ngồi bên cửa sổ dõi mắt về ngự thuyền của Đàm Hoa. Trông thấy Hạ Thuỷ cầm dù đội mưa bước ra ngoài, Lệ Uyển liền đắc ý cười khẩy, chỉ nghe Bảo Tâm ở bên cạnh thốt lên: "Đi rồi! Đi rồi! Hạ Thuỷ ở bên cạnh Thục phi rốt cuộc cũng đi rồi!"


"Nãy giờ ta vẫn ngồi ở đây đánh cược sự ăn năn, hối lỗi của Thục phi kéo dài bao lâu. Quả đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cô ta quyết định còn nhanh hơn bổn cung tưởng đó chứ!"


Bảo Tâm liền thấp giọng nói: "Có lẽ Thục phi có nằm mơ cũng không ngờ tới, Hạ Thuỷ ở bên cạnh hiện không còn là tâm phúc của cô ta nữa rồi!"


Lệ Uyển cười lạnh: "Kể từ sau lần bị mảnh sành cắt vào da thịt thê thảm đến thế, Hạ Thuỷ rốt cuộc cũng đã nhận ra bản thân mình nên nghe lời ai, trung thành với ai, ai mới thực sự là chủ nhân của mình. Hạ Thuỷ là thế, bản thân ta cũng là thế. Trước giờ Thục phi cứ nghĩ ta là con chó bên cạnh cô ta, cứ thế mà ra sức tiêu khiển, thích thì bố thí vài món ngon, không thích thì mặc sức chà đạp. Thục phi có đâu ngờ đôi lúc chủ nhân cũng phải cần đến chó dẫn đường. Lần này đường mà Hạ Thuỷ dẫn cho cô ta chính là đường chết!"


Bảo Tâm mỉm cười: "Vẫn là chủ nhân nghĩ ra kế sách hay. Lần này một mũi tên mà bắn được hai con nhạn, cả Thục phi và ả Phu nhân kia sau đêm nay đều phải chịu thê thảm!"


Lệ Uyển vân vê đầu móng tay sáng bóng của mình: "Không phải là ta nghĩ ra kế sách hay, mà là thường ngày cả Thục phi và ả Phu nhân kia đều đối đãi không tốt với đám nô tài, khiến cho bọn chúng căm phẫn, ghi hận. Bảo Tâm à, trước giờ ta đối với ngươi tốt như thế, liệu có một ngày nào đó ngươi làm phản hay không?"


Bảo Tâm nghe đến đây thì hốt hoảng quỳ xuống: "Nô tỳ... nô tỳ có ăn gan hùm cũng không dám có tâm tư đó thưa chủ nhân..."


Lệ Uyển nhoẻn miệng cười: "Như vậy thì tốt! Nên nhớ rằng ta cũng từng là nô tỳ như ngươi, cũng đã từng phản bội chủ nhân mình. Nếu như ngươi có tâm tư đó, ta đương nhiên sẽ có thể dễ dàng nhận ra. Đến lúc đó, kết cục của ngươi chắc chắn sẽ thê thảm vô cùng!"


Bảo Tâm khiếp sợ đáp: "Lời này của chủ nhân, nô tỳ sẽ khắc tâm ghi nhớ!"


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương