Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 64

C64. Gỗ mục nở hoa
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Khi nãy Như Lộ cùng Lục Bình rời khỏi đêm yến tiệc, cầm theo trên tay một xấp kinh văn, nàng đang muốn đến chùa Cảnh Linh để đốt. Lúc này đây trong cung ồn ào, náo nhiệt, sợ rằng người nhớ đến Đan Thanh cũng chỉ có một mình Như Lộ nàng.


Băng qua vài lớp cửa bước vào chùa Cảnh Linh, mùi nhang trầm đã phần nào dịu đi tâm trạng buồn bã của Như Lộ. Bất chợt ánh mắt nàng dừng lại ngay sau gốc bồ đề ở hậu viện chùa Cảnh Linh, dường như ở nơi đó phát ra chút ánh sáng lập loè. Nhanh chân bước về phía đó, Như Lộ vậy mà lại bắt gặp một cung nữ đang thu dọn đồ đạc gấp gáp chạy.


Chính ngay tại chỗ này nhiều tháng về trước, Như Lộ cũng bắt gặp khung cảnh tương tự, vậy nên nàng không khỏi sinh ra nỗi nghi hoặc. Quyết tâm không để bị giống như lần trước, Như Lộ cùng Lục Bình nhanh chân đuổi theo nàng ta. Với tay về phía trước một chút, Lục Bình vậy mà lại nắm được tay áo của cái ả cung nữ đó, bất giác nhận ra trên mu bàn tay của cô ta có một vết sẹo dài.


"Đêm hôm khuya khoắc thế này, ngươi trốn đến đây giở trò ma quái, rốt cuộc là có ý gì?" - Như Lộ lạnh giọng hỏi.


Chỉ thấy cung nữ kia quỳ rập ngay xuống đất, vẻ mặt lộ ra nét khổ sở: "Nô tỳ không có... nô tỳ không có thưa chủ nhân..."


Giỏ tre ở trong tay cô ta rơi xuống đất, để lộ một xấp vàng mã bay ra ngoài. Lục Bình cúi xuống nhặt lên xem, nhận ra ngoài vàng mã còn có vài vật dụng dành cho trẻ nhỏ. Nhìn thấy những thứ này, Như Lộ ngờ vực hỏi: "Hôm nay là tròn một trăm ngày kể từ ngày công chúa yểu mệnh ra đi, ngươi là cung nữ của viện Ngọc Lan ư? Có phải Quỳnh Phương Phu nhân sai ngươi đi đến đây để đốt vàng mã cho công chúa không?"


Cung nữ kia im bặt hồi lâu, không trả lời mà chỉ đưa hai tay lên mặt nức nở khóc. Như Lộ liếc mắt nhìn Lục Bình lộ vẻ hoài nghi, hồi sau mới ngồi xuống bên cạnh cung nữ kia, cất giọng an ủi nói: "Ngươi yên tâm! Chỗ này vắng vẻ, ngoài chúng ta ra thì không còn có bất kỳ ai khác. Nếu như ngươi có chuyện gì ấm ức, hãy từ từ kể cho ta biết!"


-—oOo—-


Hôm nay lại đến ngày Công Bân đến viện Yên Đào bắt mạch cho Tuệ Doanh. Không gặp chỉ được mười hôm, vậy mà suýt nữa thì Công Bân đã không thể nhận ra nàng. Gương mặt của Tuệ Doanh quả thật là trông kém sắc quá.


Điểm Bích nhìn thấy Công Bân thì vui mừng khôn tả, chỉ biết nhanh chân chạy ra ngoài tiếp đón chàng: "Ngự y đến đây thì thật tốt! Xin ngài hãy khuyên bảo chủ nhân vài câu, mấy hôm nay người không chạm vào một hạt cơm nào."


Công Bân gật đầu bước vào trong, trên tay chàng cầm theo một chậu sứ. Tuệ Doanh lúc này mới nhìn thấy Công Bân, cố sức dùng chút hơi tàn để gắng gượng ngồi dậy trên chiếc ghế dài, cứ thế mà yếu ớt nói: "Phạm ngự y đến rồi... không biết gia đình của ta đã gửi thư hồi âm hay chưa?"


Công Bân đặt chậu sứ trong tay trên bàn, lặng lẽ mở nắp hộp thuốc, đem ra ngoài vài y cụ cần thiết. "Mãi không thấy thư hồi âm của người nhà Phu nhân, cho nên sáng nay hạ quan đã đến bưu cục trong cung, viết một bức phong thư báo rõ tình hình hiện tại của viện Yên Đào. Đoán chắc sau khi nhận được lá thư này, người nhà của Phu nhân sẽ nhanh chóng hồi âm!"


Tuệ Doanh nghe xong câu này thì liền chau mày, cố gắng chống tay xuống ghế rồi ngồi thẳng dậy: "Sao ngài lại làm thế? Ta bảo ngài thông báo tình hình hiện tại của ta cho người nhà của mình tự bao giờ?"


"Phu nhân không màng ăn uống, cho dù không bị bệnh tật giày vò, bản thân cũng không thể gắng gượng thêm được. Đến cả nô tỳ thân cận ở bên cạnh cũng không thể khuyên nhủ Phu nhân, hạ quan làm sao có bản lĩnh đó, chỉ đành nhờ người nhà của Phu nhân ra tay khuyên giải!"


Tuệ Doanh dường như không màn đến mấy lời đó, chỉ lạnh lùng nói: "Ngài chỉ mới đến bưu cục sáng nay, đoán chắc bưu sai vẫn còn chưa chuyển bức thư ra ngoài. Hiện giờ ngài không cần bắt mạch cho ta đâu, hãy mau mau đến đó huỷ bức thư này!"


Công Bân lấy ra ngoài một chiếc gối kê tay, sau đó đi về phía của Tuệ Doanh, dùng một chiếc khăn lụa phủ lên cổ tay nàng, cứ thế mà cẩn thận bắt mạch. "Lá thư đó hạ quan nghĩ không cần phải huỷ đi làm gì, bằng không chỉ sợ viện Yên Đào sẽ có án mạng!"


Tuệ Doanh không giữ được bình tĩnh, ngay lập tức dùng cổ tay hất mạnh chiếc gối nhỏ rơi xuống nền gạch, sau đó nàng trừng mắt nhìn Công Bân: "Hiện tại ngài đang được Hiền phi giao phó chăm sóc sức khoẻ cho ta, nếu như viện Yên Đào xảy ra chuyện, ngài sợ mình cũng không thể tránh khỏi liên can có đúng không? Gia trang ở quê nhà của ta đã bị cháy thê thảm đến vậy, sợ rằng cha mẹ của ta lúc này đã khốn đốn lắm rồi, ngài còn đem tình cảnh không ra gì của ta nói cho bọn họ biết. Sao con người của ngài buồn cười quá vậy? Ngài thực sự thích lo chuyện bao đồng đến thế ư? Nếu quả thật ngài tốt như vậy, sao lúc trước không kiên định ở lại biên cương chăm sóc sức khoẻ cho cha của ta, mà lại nghe theo lời của Thái hậu quay trở lại hoàng cung? Nô tài trong Cấm Thành vì lợi mà cuốn theo chiều gió, đám ngự y các người xem bộ cũng không khá hơn là bao!"


Công Bân chẳng ngờ Tuệ Doanh lại bộc phát cảm xúc như vậy, chỉ lặng lẽ cúi xuống nhặt gối vải lên tay, sau đó chàng chậm rãi đáp: "Gia trang của Hoàng Phu nhân gặp cháy lớn, nhưng nghe nói không có hoạ sát thân, chuyện này xem như là trong cái rủi có cái may, không phải nhà nào cũng có được diễm phúc như thế. Thật ra chuyện lá thư khi nãy chỉ là do hạ quan nói khích người mà thôi. Có điều Phu nhân không muốn tình cảnh hiện tại của mình truyền đến tai người nhà, nhưng bản thân lại không biết phấn đấu để xoay chuyển tình thế, sớm muộn gì cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra mà thôi." - nói đoạn Công Bân bước về phía chiếc chậu gốm đặt ở trên bàn, sau đó chàng chậm rãi cất tiếng: "Trước mặt Phu nhân là một gốc gỗ mục tưởng chừng như không còn sức sống, nhưng chỉ cần người quan tâm tiêu tưới, gốc gỗ này vẫn có thể nở hoa."


Công Bân vừa nói vừa rót trà trong ấm đổ đầy ly. Sau đó chàng dùng nước vẫy vài cái trên thân gỗ mục, ấy vậy mà lại khiến cho nó nở đầy hoa, trước sự bỡ ngỡ của Tuệ Doanh và Điểm Bích.


Công Bân đưa mắt nhìn những đoá mai trắng làm từ ruột sắn cắm trên gỗ mục, chúng ở đó không ngừng bung nở khi bản thân chạm nước, thầm thán phục bàn tay khéo léo của Thanh Y, chỉ mong gốc gỗ mục nở hoa này sẽ có thể thức tỉnh tinh thần của Tuệ Doanh. "Hôm nay những gì hạ quan cần nói cũng đã nói, những gì nên làm cũng đã làm, bản thân xin phép được lui xuống trước. Cuối tháng này nhân tiện việc kiểm tra đê điều trước khi lũ đến, Quan gia sẽ cùng với phi tần xuất cung thưởng ngoạn, hạ quan nằm trong số những ngự y phải đi theo hầu, không thể theo hẹn cũ bắt mạch cho Hoàng Phu nhân được. Ở đây có sẵn vài thang thuốc cùng vài nhu yếu phẩm, dùng hay không còn phụ thuộc ở người."


Công Bân nói xong câu đó thì rời đi. Tuệ Doanh cắn chặt bờ môi, chỉ nghe Điểm Bích động viên nói: "Phạm ngự y nói không sai! Chủ nhân người xem, gốc gỗ mục này..."


"Ta biết chỗ hoa ở đó không phải là hoa thật, tất cả đều làm từ ruột sắn mà ra!" – Tuệ Doanh lạnh lùng đáp. Điểm Bích suy tư đôi lát rồi kiên định nói: "Chủ nhân, người nói xem ngày đó Ỷ Lan Nguyên phi bị mẹ ghẻ hãm hại thê thảm, nàng ấy có bỏ cuộc không? Nếu nàng ấy bỏ cuộc, sao trong cung lại có chim vàng anh quấn quýt bên tay áo của vua? Nếu nàng ấy bỏ cuộc, sao khi chim vàng anh bị vặt lông giết chết, xác chim lại mọc ra gốc cây xoan đào?"


Điểm Bích thấy Tuệ Doanh im lặng hồi lâu, bản thân còn muốn nói thêm câu gì, nhưng mà Tuệ Doanh đã cướp lời nàng: "Điểm Bích, lần trước cô lấy sắn vun xuống mảnh đất ở đằng sau hậu viện, xem bộ lúc này chúng đã mọc thành cây rồi nhỉ?"


Điểm Bích có chút mơ hồ: "Chủ nhân, người đang muốn..."


Chỉ thấy Tuệ Doanh vân vê tà áo, sau cùng nàng nhẹ giọng đáp: "Viện Yên Đào của chúng ta nằm gần vườn Quỳnh Lâm. Tháng sau là mùa hoa quỳnh nở, cô nói xem vào một đêm mát mẻ nào đó, Quan gia có đến đây chờ đợi cảnh "đàm hoa nhất hiện" hay không?"


Điểm Bích suy nghĩ đôi lát, cuối cùng cũng ngợi ra ý của Tuệ Doanh, theo đó mà tinh thần có chút phấn chấn: "Cửa sổ hậu viện của chúng ta thông với vườn Quỳnh Lâm, ngày mai nô tỳ sẽ trò chuyện với vài cung nữ ở đó, loan tin rằng năm nay trời đổ mưa sớm, vậy cho nên hoa quỳnh cũng đặc biệt nở sớm hơn bình thường. Nếu tin đồn này lan đi đủ xa, xem chừng Quan gia sẽ có thể ghé đến vườn Quỳnh Lâm trước ngày xuất cung."


Công Bân vẫn còn đi chưa được bao xa, nghe được lời trò chuyện này của chủ tớ Tuệ Doanh, trên miệng dần nở ra một nụ cười an ủi.


Tin tức vườn Quỳnh Lâm năm nay nở hoa sớm quả nhiên truyền đi xa, nhưng mà trong lúc nó vẫn chưa truyền tới cung Quan Triều, người của cung Hàm Xuân đã sớm nghe được tin này. 


Đàm Hoa xoã tóc nằm ở trên ghế dài, trên đầu không có đến một món trang sức xa xỉ. Cũng phải, Nhật Suỷ không đặt chân đến cung Hàm Xuân, nàng trang điểm xinh đẹp thì để cho ai xem chứ? 


Vết thương của Hạ Thuỷ hiện giờ vẫn chưa lành hẳn, mỗi khi đối diện với Đàm Hoa, nàng không giấu được sự căng thẳng. Lúc này đây Bạch Lãng tâu lại chuyện hoa quỳnh nở sớm ở vườn Quỳnh Lâm, khiến Đàm Hoa không giấu được sự bực bội trong lòng, cứ như thế mà thuận tay hất văng bình hoa ở trên bàn xuống đất. Hạ Thuỷ trông thấy thế thì quỳ rập xuống, chỉ nghe Đàm Hoa bực dọc nói: "Nở sớm thì có ích lợi gì, dù sao thì bổn cung cũng không thể rời khỏi cung Hàm Xuân!"


Bạch Lãng nghe đến đây thì thấp giọng nói: "Xin điện hạ hãy bớt giận! Hoa quỳnh nở sớm ắt có cái tốt của nở sớm, chẳng phải ngày đó Quan gia đã từng nói với điện hạ, mỗi năm đến độ hoa quỳnh nở, Quan gia nhất định sẽ cùng với điện hạ ngắm hoa thưởng nguyệt sao?"


Đàm Hoa thở dài đáp: "Nhưng mà hiện giờ bổn cung đã bị cấm túc, chẳng biết Quan gia có còn nhớ đến lời hứa năm xưa hay không? Thời khắc hoa quỳnh nở rộ này, sợ là bổn cung không thể ngắm nhìn được..."


Bạch Lãng liền ngẩng mặt nói: "Cho nên chúng ta mới cần người nhắc lại chuyện này trước mặt Quan gia. Quan gia là người trọng tình, nhất định sẽ vì chuyện này mà cân nhắc bãi bỏ lệnh cấm túc!"


Đàm Hoa ngờ vực hỏi: "Ai có thể chứ? Nguyên phi là người cứng nhắc, chị ấy sẽ không mở miệng nói giúp bổn cung đâu!"


Bạch Lãng liền liếc nhìn Hạ Thuỷ đang quỳ dưới đất: "Điện hạ quên chuyện lần trước của Hạ Thuỷ rồi sao? Tuy rằng cung Hàm Xuân bị cấm túc, nhưng mà Quỳnh Phương Phu nhân cũng là kẻ uống nước nhớ nguồn, biết có ơn phải báo!"


Đàm Hoa suy tư hồi lâu rồi nhoẻn miệng cười: “Thường ngày thấy ngươi khù khờ, bổn cung chỉ biết trông mong vào những công việc nặng nhọc, không ngờ tâm tư của ngươi cũng sâu dày như thế!”


Bạch Lãng xấu hổ đáp: “Điện hạ đánh giá cao nô tài quá rồi. Thật ra…” - Bạch Lãng nói đến đây thì bắt gặp ánh mắt của Hạ Thuỷ, theo đó mà không dám nói tiếp, chỉ nghe Đàm Hoa hỏi: “Thật ra cái gì?”


“Không… không có gì đâu ạ!”


Đàm Hoa gật gù nói tiếp: "Vậy thì lấy giấy viết và bút mực lại đây, chuẩn bị luôn một túi tiền nặng tay. Nhớ là phải thật là nhiều, đủ để sai tên nội thị canh gác cung Hàm Xuân đem thư đến cho Hạ Lệ Uyển."


Tối đó Nhật Suỷ ghé qua cung Vĩnh Xuân của Huyền Dao, kể từ khi nơi này có thêm tiếng cười nói của Ý Trinh công chúa, Nhật Suỷ cũng đặt chân đến đây nhiều hơn bình thường. Nghe qua tiếng cười khanh khách phát ra từ phòng công chúa, Nhật Suỷ phất tay ý bảo Quách Phụ không cần phải lớn tiếng thông truyền. Cứ như thế chàng lẳng lặng băng qua vườn hoa cẩm tú cầu, đoán chắc rằng Như Hằng đang đùa giỡn vui vẻ cùng với Huyền Dao. Ai ngờ khi Nhật Suỷ hé mắt nhìn qua cửa sổ, người đang dùng trống lắc cười đùa với Như Hằng lại là Lệ Uyển. 


"Sao nào Như Hằng, con có thích câu thơ vừa rồi hay không? Để Quỳnh Phương Phu nhân đọc lại cho con nghe thêm một lần nữa..."


Giữa lúc Lệ Uyển cong môi định ngâm thơ, bất chợt nàng nhận ra Nhật Suỷ đã đứng bên cửa sổ, liền cùng với Bảo Tâm và vú nuôi gấp gáp hành lễ: "Thần thiếp xin kính chào bệ hạ!"


Nhật Suỷ bước vào trong đi về phía cái nôi của công chúa rồi bế Như Hằng lên, hôn lên chiếc má bầu bĩnh của con bé thật sâu rồi tò mò hỏi: "Trẫm thắc mắc câu thơ mà nàng vừa đọc là gì, mà lại khiến cho Như Hằng cảm thấy vui vẻ đến thế?"


Lệ Uyển chần chừ đáp: "Chẳng qua chỉ là hai câu thơ mà thần thiếp tự nghĩ ra, bản thân không dám đọc lên để bệ hạ chê cười!"


Nhật Suỷ chép miệng: "Nàng cứ đọc đi!"


Lệ Uyển cầm trống lắc trong tay hướng về phía công chúa rồi khẽ đọc:


"Nguyệt hạ mỹ nhân khinh nhất tiếu,
Thập lý phiêu hương tống sảng phong."


nghĩa là:


"Người đẹp dưới trăng cười một tiếng,
Mười dặm hương bay theo gió thanh."


Giữa lúc Nhật Suỷ đang suy tư, Như Hằng nằm bên trong vòng tay của chàng vậy mà lại cười khúc khích vì câu thơ vừa rồi của Lệ Uyển, khiến cho Nhật Suỷ khẽ bừng tỉnh. Chàng mỉm cười đưa tay nâng công chúa lên cao, khiến cho Như Hằng cười to hơn, sau đó hạ con bé xuống thấp, cứ thế mà nhanh chóng thay đổi sắc mặt: "Nàng cũng thật là biết chơi chữ! "Thập lý phiêu hương" là hoa quế, còn "Nguyệt hạ mỹ nhân" là hoa quỳnh. Hai câu thơ này hẳn là không phải chỉ đơn thuần để dỗ dành công chúa?"


Khi nãy Lệ Uyển trông thấy Nhật Suỷ nâng công chúa lên cao, cho nên theo phản xạ liền với tay đến trước muốn đỡ lấy con bé để phòng khi bất trắc. Lúc này nàng nghe Nhật Suỷ nói ra câu vừa rồi, chỉ biết gấp gáp thu tay lại quỳ xuống đáp: "Bệ hạ hiểu lầm rồi ạ! Chẳng qua thần thiếp thấy tên của công chúa là Như Hằng, cho nên mới nghĩ đến hoa quế ở cung trăng, lại nhớ đến bốn chữ "thập lý phiêu hương" dùng để ca ngợi loài hoa này. Để đối đáp với bốn chữ đó, thần thiếp tài học không nhiều, chỉ biết đến bốn chữ "nguyệt hạ mỹ nhân." Tuy rằng đây đúng thật là ám chỉ hoa quỳnh, nhưng mà thần thiếp chỉ đơn giản là dùng nó để đối đáp, kính xin bệ hạ hãy suy xét!"


Như Hằng nhìn thấy Lệ Uyển quỳ xuống, thế mà lại đưa tay với tới muốn bắt lấy cái trống lắc trong tay nàng. Nhật Suỷ thấy thế thì cúi xuống lấy cái trống lắc đưa cho con bé, không quên chép miệng nói: "Đứng lên đi! Chẳng qua trẫm chỉ nói một câu vu vơ thôi, nàng đâu cần phải khẩn trương lo lắng đến thế? Nhắc mới nhớ, cũng gần đến độ hoa quỳnh nở rồi nhỉ?"


Lệ Uyển chậm rãi đứng lên chỉnh sửa lại quần áo, vì đã lỡ đâm lao nên đành phải theo lao: "Dạ đúng thưa bệ hạ. Nghe vài cung nữ ở vườn ngự uyển nói, năm nay trời đổ mưa sớm, cho nên vườn Quỳnh Lâm đã xuất hiện vài đoá hoa quỳnh."


Nhật Suỷ đưa công chúa cho Lệ Uyển bồng, sau đó lạnh giọng nói: "Hình như thứ làm cho công chúa cảm thấy vui vẻ là cái trống lắc này chứ không phải hai câu thơ của nàng. Nàng rất thông minh, nhưng mà đôi khi người thông minh sẽ bị thông minh hại. Công chúa rất thích nàng, vậy nên trẫm nghĩ nàng vẫn nên dành nhiều thời gian cho công chúa thì hơn!"


Nhật Suỷ nói xong thì lặng lẽ rời đi, bỏ lại một mình Lệ Uyển đứng ở đó ôm công chúa trong lo lắng, sợ hãi. 


—-oOo—-


Sáng nay sau khi thỉnh an Huyền Dao, Nguyên Ninh chợt thấy Quách Phụ gấp gáp chạy trên con đường lớn. Hỏi ra mới biết sau khi thiết triều, Nhật Suỷ có gọi Đại an phủ Kinh sư Trần Thì Kiến ở lại trong cung để đàm đạo. Trong lúc cao hứng, Nhật Suỷ có hơi quá chén, không ngờ vậy mà lại cảm thấy đau đầu, cho nên Quách Phụ liền chạy đến viện thái y. 


Nguyên Ninh không giấu nổi lo lắng, chỉ biết cho kiệu chuyển hướng đi về phía cung Quan Triều. Lúc nàng bước vào trong thì đã thấy vài cung nữ ngự tiền vây quanh giường của Nhật Suỷ, trên trán chàng là chiếc khăn chườm nóng, vẻ mặt lộ rõ vẻ đau đớn.


"Bệ hạ... bệ hạ không sao chứ?"


Đám cung nữ ngự tiền tản sang một bên để nhường chỗ cho Nguyên Ninh. Nắm lấy bàn tay thon dài và ấm áp của nàng, Nhật Suỷ gượng cười đáp: "Trẫm không sao!"


Nguyên Ninh lấy khăn tay lau vội mồ hôi lạnh vã trên nhân trung của chàng, giọng nói đứt quãng vì sắp khóc đến nơi: "Bệ hạ... sắc mặt của người kém quá!"


May mà sau đó Công Bân đã có mặt tại cung Quan Triều. Nguyên Ninh nép sang một bên, lặng lẽ nhìn theo bàn tay của hắn đang bấm huyệt và châm cứu cho Nhật Suỷ. Chỉ một lát sau, tình trạng của Nhật Suỷ đã cải thiện rõ. Lúc này Công Bân mới nhẹ giọng nói: "Giống như lời vi thần đã nói, thời gian này xin bệ hạ đừng đụng đến rượu!"


Nhật Suỷ gượng cười: "Trẫm biết! Có điều sau khi nghe Trần Thì Kiến kể chuyện, trẫm thực sự không kiềm nổi hứng thú mà phải uống vài chén!"


Công Bân cười trừ, chỉ nhẹ giọng đáp: "Không giấu gì bệ hạ, tình trạng của người hôm nay còn nặng hơn tối hôm qua nhiều lần! Vi thần bấm huyệt và châm cứu chỉ chữa được phần ngọn, muốn chữa được phần gốc, xem bộ từ nay bệ hạ phải kiêng rượu tuyệt đối!"


Nguyên Ninh lo lắng hỏi: "Tối qua bệ hạ cũng đau đầu ư?"


Quách Phụ mím môi đáp: "Bệ hạ có thói quen mỗi tối trước khi lên giường đều uống một chén rượu xương bồ, nhưng mà gần đây hễ khi uống xong, bệ hạ đều cảm thấy cả đầu ê ẩm..."


Nguyên Ninh ngồi xuống bên cạnh thành giường, chỉ biết tha thiết nói: "Bệ hạ à... rượu nhiều hại thân. Phạm ngự y nói đúng, từ nay xin người hãy kiêng rượu đừng đụng đến nữa!"


Nhật Suỷ thở dài: "Triều chính bận rộn, lúc nào cũng có nhiều điều phải lo nghĩ. Trẫm chỉ muốn tinh thần thoải mái một chút trước khi đi ngủ, cho nên mới nhờ đến rượu!"


Công Bân liền đáp: "Thật ra buổi tối muốn cho tinh thần thoải mái, thay vì uống rượu, bệ hạ có thể tuỳ hứng tản bộ trong cung. Vườn ngự uyển có nhiều hoa thơm cỏ lạ, nhất là những loài hoa nở vào ban đêm, mang trên mình những mùi hương dịu ngọt, giúp người ta cảm thấy thư thái, dễ chịu. Có thể kể đến như ngọc lan, bách hợp, hoa lài, dạ hương,... và còn có cả hoa quỳnh nữa!" 


"Hoa quỳnh?" – Nhật Suỷ buột miệng hỏi.


Công Bân cúi đầu đáp: "Không giấu gì bệ hạ, gần đây hạ quan có nghe được cuộc trò chuyện của một vài cung nữ, nói rằng năm nay trời đổ mưa sớm, cho nên vườn Quỳnh Lâm đã xuất hiện vài đoá hoa quỳnh. Nếu bệ hạ có nhã hứng, có thể bày tiệc ngắm trăng tại đây, vừa có thể thưởng thức cảnh "đàm hoa nhất hiện", vừa có thể tận hưởng mùi hương dễ chịu của hoa quỳnh."


Nhật Suỷ thẫn thờ nói: "Chuyện hoa quỳnh nở sớm ở vườn Quỳnh Lâm, trẫm cũng đã nghe qua vài lần. Thôi được rồi, trẫm muốn nghỉ ngơi một chút. Ngoài Đức phi ra, tất cả lui xuống hết đi!"


Đợi đến khi tất cả lui ra ngoài, Nhật Suỷ mới ngồi dậy ở bên cạnh Nguyên Ninh. Nàng đỡ lưng Nhật Suỷ, sau đó bóp vai cho chàng, đoán chắc rằng Nhật Suỷ có vài chuyện muốn nói riêng với mình. Nhìn vẻ mặt của chàng đang giấu vài tâm sự, Nguyên Ninh liền mở chuyện hỏi: "Không biết Đại an phủ Kinh sư đã kể cho bệ hạ chuyện gì, mà lại khiến cho người cao hứng như thế?"


Nhật Suỷ phì cười đáp: "Nghe Trần Thì Kiến nói, có lần có một kẻ nhân lúc trong nhà có yến tiệc, liền đem một mâm cỗ đến biếu cho ông ta. Trần Thì Kiến nghi ngờ hắn có việc nhờ cậy, kẻ đó nói vì là hàng xóm nên mới đem biếu, không phải vì muốn xin điều gì. Mấy tháng sau quả nhiên hắn có việc nhờ cậy, còn đem chuyện mâm cỗ ngày trước để nhắc lại. Trần Thì Kiến vậy mà lại móc họng nôn ra, nhất quyết không để hắn xin xỏ điều gì. Nàng thấy chuyện này có buồn cười không?"


Nguyên Ninh mỉm cười đáp: "Đại an phủ Kinh sư quả là một người chính trực!"


Nhật Suỷ gật gù: "Nàng nói đúng! Trần Thì Kiến nổi tiếng ở đức chính trực và thanh liêm, còn hết sức tài giỏi trong việc xử án. Đôi lúc trẫm thực sự cảm thấy không bằng ông ấy!"


Nguyên Ninh dừng tay lại đôi lát, sau đó nàng nhẹ giọng: "Sao bệ hạ lại nói như thế?"


Nhật Suỷ quay đầu nhìn đối diện Nguyên Ninh: "Thật ra trẫm đuổi hết hạ nhân lui xuống là vì có chuyện này muốn nói riêng với nàng. Nguyên Ninh à... nếu như trẫm nói rằng trẫm muốn bỏ lệnh cấm túc ở cung Hàm Xuân... nàng có thấy bất công lắm không, có thấy trẫm thiên vị lắm không?"


Nguyên Ninh có chút tư lự, nhưng không dám để Nhật Suỷ chờ lâu, chỉ nhẹ giọng đáp: "Bệ hạ muốn làm điều này, hẳn là phải có nguyên cớ bên trong!"


Nhật Suỷ gật đầu: "Trẫm đã có giao ước với Thục phi từ trước, cho dù ngày sau có thế nào, mỗi năm trẫm nhất định phải cùng với nàng ấy ngắm hoa quỳnh trong vườn Quỳnh Lâm. Nguyên Ninh à, trong cung này có nhiều phi tần như vậy, nhưng trẫm biết mỗi một người đến với trẫm điều có một mục đích nhất định. Người đối xử thật lòng với trẫm không nhiều, ngoài nàng ra, Đàm Hoa cũng là một trong số đó..."


Nguyên Ninh ngã đầu lên bờ vai vững chắc của Nhật Suỷ, dẫu sao thì Đàm Hoa cũng từng là sủng phi của chàng. Con người đâu phải cỏ cây, nếu nói dứt tình là dứt tình, chẳng khác nào nói tình cảm của Nhật Suỷ dành cho Đàm Hoa trước giờ chỉ toàn là hư tình giả ý. Huống hồ gì lời của Nhật Suỷ cũng không phải không đúng. Tuy trước giờ Đàm Hoa hống hách, ngang tàn, nhưng nàng ta đối với Nhật Suỷ luôn đối đãi thật lòng, ân cần, chu đáo. Nếu như tất cả những thứ này của Đàm Hoa chỉ đổi lại sự tuyệt tình, ghẻ lạnh từ Nhật Suỷ, quả thực như vậy thì mới là đáng sợ. Nghĩ đến đây, Nguyên Ninh thở dài đáp: "Nghe bệ hạ nói như vậy, quả thật thần thiếp cảm thấy vừa mừng vừa lo. Mừng là vì thần thiếp biết bệ hạ là người trọng tình, lo là vì không biết nếu Thục phi có thể bước ra khỏi cung Hàm Xuân, trong hậu cung liệu còn có sóng gió hay không?"


Nhật Suỷ đặt cằm lên búi tóc đen nhánh của nàng, sau đó nhẹ giọng nói: "Nàng yên tâm! Lần này là lần cuối trẫm tha thứ cho Thục phi, nếu ngày sau nàng ấy còn làm ra chuyện thương thiên hại lý gì, trẫm nhất định sẽ không dung thứ!"


Nguyên Ninh dịu dàng đáp: "Nếu bệ hạ đã thương xót Thục phi, xin người cũng nghĩ đến Thần Vũ Phu nhân. Trong chuyện này nàng ta là người chịu thiệt!"


Nhật Suỷ gật đầu nói: "Vậy nên lần xuất cung lần này, trẫm sẽ để Thần Vũ Phu nhân gặp lại người nhà, xem như là tặng cho nàng ta một chút an ủi!"


Nguyên Ninh đáp: "Nếu vậy thì thật tốt! Thần thiếp xin thay mặt Thần Vũ Phu nhân cảm ơn bệ hạ!"


—-oOo—-


Cứ như thế Đàm Hoa vì một chút ân tình còn sót lại trong lòng Nhật Suỷ mà thoát khỏi cảnh bị cấm túc. Đêm nay người cùng với Quan gia thưởng nguyệt trong vườn Quỳnh Lâm cũng chỉ có mỗi một mình nàng. Ngồi cạnh Nhật Suỷ đã lâu, nhưng mà ở bên tai Đàm Hoa chỉ có tiếng côn trùng kêu. Cách mặt cũng hơn vài tháng, vậy mà giờ này gặp lại, Nhật Suỷ chẳng có chuyện gì để nói với nàng, khiến cho Đàm Hoa cảm thấy có chút sợ hãi.


"Bệ hạ, đây là chè trôi nước mà đích thân thần thiếp làm, người hãy nếm thử qua một viên đi!"


Mãi mà không thấy Nhật Suỷ trả lời, Đàm Hoa nói tiếp: "Còn không thì bệ hạ hãy uống tách trà tâm sen mật ong này. Thần thiếp nghe nói gần đây ngự y có dặn bệ hạ phải kiêng rượu, uống trà tâm sen cũng có thể giúp cho tinh thần thư thái, thoải mái, theo đó mà dễ dàng chìm vào giấc ngủ."


Nhật Suỷ vẫn không trả lời, Đàm Hoa không giấu nổi lo lắng: "Bệ hạ, thần thiếp nói sai điều gì sao?"


Nhật Suỷ lắc đầu đáp: "Không có gì! Chẳng qua trẫm đang nghĩ lần này để nàng rời khỏi cung Hàm Xuân, quyết định này là đúng hay sai?"


Đàm Hoa cắn môi nói: "Thần thiếp nghĩ khi bệ hạ bãi bỏ lệnh cấm túc cho thần thiếp, người đã hoàn toàn tha thứ cho thần thiếp rồi chứ? Thì ra bệ hạ đối với thần thiếp vẫn còn chút nghi ngờ. Bệ hạ..."


Đàm Hoa nói đến đây thì quỳ rập xuống, nước mắt lưng tròng: "Thần thiếp biết trong quá khứ mình đã làm sai, bản thân không dám cầu mong nhận được sự tha thứ của bệ hạ. Nhưng trong suốt khoảng thời gian bị cấm túc, thần thiếp đối với bệ hạ thương nhớ khôn xiết, muốn nói cũng không thể nói, muốn đứng từ xa gặp mặt cho thoả niềm mong nhớ cũng không thể gặp. Thần thiếp thực sự là sống không bằng chết, chỉ biết nhìn những đồ vật mà trước đây bệ hạ đã tặng để xoa dịu nỗi tương tư. Bệ hạ... thần thiếp đã biết sai rồi ạ! Có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại. Thần thiếp xin hứa từ nay sẽ sống an phận và chan hoà với phi tần trong cung, kính xin bệ hạ hãy tha thứ cho lỗi lầm của thần thiếp!"


Nhìn dáng vẻ nức nở của Đàm Hoa tựa hoa lê dưới mưa, Nhật Suỷ rốt cuộc cũng phải động lòng. Chàng cúi người xuống thấp đỡ lấy nàng, khoé miệng phát ra lời trầm ấm: "Được rồi! Có lời này của nàng, không uổng công lần này trẫm phá lệ thiên vị. Dưới đất ẩm thấp, mau đứng lên ngồi vào ghế cùng ăn chè trôi nước với trẫm!"


Đàm Hoa hít nhẹ đầu mũi, lấy khăn tay gạt đi dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má, nhanh chóng lấy lại vẻ xinh đẹp rạng rỡ của mình: "Cảm ơn bệ hạ!"


Bỗng chốc phía bên kia bờ tường của vườn Quỳnh Lâm phát ra tiếng đập cánh của một loài chim. Đàm Hoa đưa mắt nhìn kỹ, nhận ra một cái bóng màu vàng lướt trên không trung, chỉ đành buột miệng nói: "Là chim vàng anh ư?" 


Từ bên kia bờ tường chợt phát ra tiếng hát: "Vàng ảnh vàng anh. Có phải vợ anh, chui vào tay áo!"


Nhật Suỷ có hơi thổn thức, đây là bài hát mà ngày đó ở đền Quán Thánh chàng đã từng nghe, cứ thế mà lê chân bước về phía tiếng hát. Đàm Hoa rốt cuộc cũng không thể giữ được bàn tay của chàng, chỉ biết gấp gáp bước theo sau, cuối cùng thì cả hai cũng đến bên cửa sổ thông với viện Yên Đào. Ở đó có một người quần áo bình dị, tay mang một chiếc bình tưới nhỏ gọn. Mỗi khi chân của nàng di chuyển lả lướt, cơ thể lại thướt tha xoay tròn, nước từ trong bình tưới theo đó phun đều ra xung quanh, khiến cho những bụi cây xoan đào trong phút chốc nở đầy hoa, tạo ra một cảnh tượng huyền ảo hiếm có.


Đứng từ xa nhìn đến, khó có ai nhận ra những nụ hoa xoan đào đều làm từ ruột sắn. Ở trên đó có tẩm thêm màu tím, khi gặp nước tự ắt sẽ bung nở. Những bụi hoa xoan đào đều là do Tuệ Doanh cùng Điểm Bích sắp xếp, lấy cảm hứng từ chậu gỗ nở hoa mà Công Bân đem đến viện Yên Đào. Đêm nay ngoài Thục phi ra, Tuệ Doanh nàng cũng quyết tâm phục sủng.

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương