Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 63

C63. Duyên do trời định
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

"Chị Bạch Tĩnh!"

Yên Ngôn nghe được có người gọi tên mẹ mình, liền bất ngờ quay đầu nhìn lại, nhận ra người vừa nói câu đó là Thái hậu, cho nên nàng khẩn trương hành lễ: "Thần thiếp xin kính chào Thái hậu điện hạ."


Trái lại Anh Nguyên Quận chúa đối với sự xuất hiện của Thái hậu dường như không niềm nở lắm, chỉ quay người hành lễ qua loa. Lại nghe Thái hậu mỉm cười nói: "Hiếm khi chị em chúng ta mới có dịp gặp mặt hàn huyên. Hiền phi, hay là con hãy qua bên kia thưởng hoa một lát, bổn cung có vài chuyện muốn nói riêng với mẹ con."


Yên Ngôn ngoan ngoãn hiểu ý đáp: "Vậy thì thần thiếp xin phép lui xuống trước!" – sau đó nàng quay người nói với mẹ mình: "Con qua đó xem cá với Yên Ngữ."


Đợi đến khi Yên Ngôn rời đi, Thái hậu mới cầm tay Anh Nguyên Quận chúa nói: "Dạo này cuộc sống của chị vẫn tốt chứ?"


Anh Nguyên Quận chúa lạnh lùng thu bàn tay lại, chỉ cười nhạt đáp: "Cảm ơn Thái hậu đã quan tâm! Người nghĩa tỷ này của bà vẫn bình an sống qua ngày, đâu có được phong thái đức cao vọng trọng của Thái hậu!"


Thái hậu đối với mấy câu lạnh lùng này của Anh Nguyên Quận chúa vậy mà lại không hề để bụng, chỉ nhìn về hồ cá trước mặt, trong ánh mắt có chút hoài niệm: "Khi nãy nhìn Yên Ngữ múa hát trên đại điện, em còn tưởng người ở đó thực chất là chị. Yên Ngữ so với chị quả đúng là như hai giọt nước. Nhìn thấy con bé hồn nhiên ở trước mặt, em lại nhớ đến thời khắc vô lo vô nghĩ của cả ba chúng ta ngày trước. Nếu như thời gian có thể trở về lúc đó thì tốt quá..."


Anh Nguyên Quận chúa thở hắt ra một hơi: "Hai chữ "nếu như" này nói ra thì dễ dàng lắm, nhưng hiện thực tàn khốc thì làm sao có thể thay đổi một cách dễ dàng như thế? Nếu chỉ cần dựa vào hai chữ "nếu như" mà có thể thay đổi mọi chuyện, ta sợ rằng Thái hậu không có phúc được đứng tại đây đâu!"


Thái hậu nghe qua mấy lời này, rốt cuộc cũng có chút buồn bã: "Chị Bạch Tĩnh, đã nhiều năm như vậy rồi, chị vẫn không thể buông bỏ chuyện này sao?"


"Buông bỏ?" - ánh mắt của Anh Nguyên Quận chúa lộ ra vẻ bất mãn: "Thái hậu muốn ta buông bỏ như thế nào? Nếu như ngày ấy bà không nhân lúc mọi người ngủ say, âm thầm lẻn vào phòng tráo đổi túi gấm, vậy thì người mang thân phận nghĩa nữ của Hưng Đạo Vương đã không phải là ta, người cao cao tại thượng đứng ở đây cũng không phải là bà. Hai chữ "nếu như" này, đêm nào trước khi ngủ ta cũng luôn tự hỏi bản thân mình, hỏi đến mức không tin tất cả mọi chuyện xảy ra bây giờ là sự thật, không tin người em gái mà bản thân luôn nhất mực tin tưởng lại có thể nhẫn tâm đâm một dao đau đớn như thế sau lưng mình! Hai chữ "nếu như" này, ta nghĩ Thái hậu bà không có tư cách để nói!"


Thái hậu lộ vẻ khổ tâm: "Đầu đuôi chuyện này như thế nào, từ lâu em đã thật lòng kể cho chị biết. Chị nghĩ ngày hôm nay em ngồi lên vị trí Thái hậu, bản thân cảm thấy vui vẻ lắm sao? Lúc này chị Tuyết Trinh đã không còn, trên đời này chúng ta chỉ còn có nhau là chị em ruột. Lẽ nào chị không thể bỏ qua cái chuyện nằm ngoài ý muốn đó sao?"


Anh Nguyên Quận chúa cười nhạt đáp: "Lời vừa rồi của Thái hậu là đang muốn nhận lỗi trước mặt ta, hay thực chất là ép ta tha lỗi cho bà? Lời xin lỗi không thể nói một cách không không như vậy, nếu như bà muốn thể hiện thành ý của mình, vậy thì hành động đi!" – sau đó Anh Nguyên Quận chúa trỏ tay về phía Yên Ngôn nói: "Trước mặt của bà là cái người mang trong người dòng máu chính thống của nhánh Yên Sinh, vậy mà người ta chỉ xem con bé là cháu gái trên danh nghĩa của Hưng Đạo Vương. Nếu Thái hậu muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, vậy thì hãy thay danh cải phận cho Yên Ngôn đi, giúp cho nó ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu! Thái hậu nói xem, liệu rằng bà có đủ bản lĩnh và thành ý để làm chuyện này không?"


Thái hậu lặng lẽ thở dài: "Hoàng hậu? Ngôi vị Hoàng hậu này đã khiến cho hậu cung dậy sóng mấy chục năm qua, có biết bao linh hồn đã bỏ mạng oan uổng vì ngôi vị này. Lẽ nào chị lại muốn Yên Ngôn lao vào cuộc chiến không ngơi nghỉ đó sao? Huống hồ gì chị phải là người rõ nhất mới đúng, thứ mà Yên Ngôn mong muốn nhất đâu phải là ngôi vị Hoàng hậu này? Yên Ngôn nhập cung đã lâu, vậy mà vẫn chưa từng hoài thai, lẽ nào chị không hiểu được tâm ý của con bé hay sao?"


"Thứ mà ta nhìn thấy là lời nói trước sau bất nhất của Thái hậu! Bà nói muốn bù đắp những gì đã làm với ta, nhưng mà bản thân lại không có một chút thành ý nào, quả đúng là mèo khóc chuột! Thu Vân, chúng ta đi!" - Anh Nguyên Quận chúa nói xong câu này thì cùng nô tỳ thân cận là Thu Vân rời đi, chỉ nghe được tiếng nói vọng theo của Thái hậu: "Hơn ai hết, em biết chị hiểu rõ người trong lòng Yên Ngôn hiện giờ là ai, càng biết được việc không được ở bên cạnh người mình yêu đau khổ đến mức nào! Triều ta không phải là không có tiền lệ để phi tần xuất cung cải giá lấy người khác. Nếu như chị và Yên Ngôn đồng ý, em nhất định sẽ tìm cách thành toàn cho hai người!"


Anh Nguyên Quận chúa quay người nhìn về phía Thái hậu mà nghiến chặt răng: "Thành toàn hay là tìm mọi cách để ngăn cản? Yên Ngôn là con gái của nhánh Yên Sinh, số phận vốn dĩ đã được định sẵn là ngồi trên ghế phụng. Bản thân ta cũng vậy, nhưng mà ngày đó lại bị ngươi dùng kế ám hại. Ngọc Khiết, nếu như bây giờ ngươi vẫn muốn tìm cách ngăn cản tương lai phía trước của Yên Ngôn, đừng trách sao người chị này sẽ không nhân nhượng!"


Tiếng dế kêu não nề không ngớt, hoà với cảnh tĩnh mịch, ảm đạm ở đó, khiến chủ tớ hai người đang đứng đằng sau bụi hoa lan cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.


"Chủ nhân, chúng ta có nên nói chuyện này cho Quý phi biết không?"


"Im miệng!" – Như Lộ gằn giọng nói với Lục Bình, sau đó nàng quay người rời đi, trước khi thấp giọng nói: "Không tính đến chuyện chúng ta chưa biết đầu đuôi sự việc, một chút chuyện cỏn con như thế này, sao có thể làm rung chuyển địa vị của Thái hậu cơ chứ? Huống hồ gì ngay lúc này đây, tạm thời chúng ta còn phải dựa vào bà ta để xử trí cái kẻ giả tạo đó!"


Lục Bình nghe đến đây thì có chút oán giận: "Khi nãy chúng ta đi thăm Hồng Trang, ngự y nói sau này nàng ta có lẽ sẽ không thể nhảy múa được nữa. Ngày đó Hồng Trang bị người ta ám hại trong giày, đáng lẽ ngay lúc đó chủ nhân phải vạch trần bộ mặt giả tạo của kẻ xấu kia mới phải, nhưng mà người lại dặn dò Hồng Trang phải giữ kín chuyện này. Nô tỳ chỉ sợ nếu chúng ta càng để thời gian trôi đi, mọi việc cũng sẽ dần rơi vào quên lãng."


Mi mắt của Như Lộ khẽ nheo, để lộ hàng mi cong đan xen vào nhau, cứ thế mà nghiến răng nói: "Đối phó với kẻ mang nhiều lớp mặt nạ như thế này, móng vuốt của ngươi phải thật sự sắc nhọn. Có như thế, ngươi mới có thể lột bỏ hết bộ mặt giả tạo của cô ta. Mối hận này của Hồng Trang, tạm thời ta sẽ giữ ở đó. Đợi đến khi thích hợp, ta bắt cái con người giả tạo này phải trả đủ!"


—-oOo—-


Cung Hàm Xuân lúc này tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe được xa xa tiếng kèn trống, múa hát nho nhỏ, càng vì thế mà khiến cho không khí trong phòng trở nên im ắng đến mức khó chịu. Đàm Hoa ngồi xoã tóc trên chiếc ghế dài, mặc một bộ quần áo màu trắng đạm bạc, trên đầu không có đến một món trang sức, chỉ biết vân vê chiếc quạt lụa mà ngày trước Nhật Suỷ đã tặng. Bỗng chốc nàng nhớ đến thương tích của Hạ Thuỷ, liền ngượng ngập hỏi nhỏ Bạch Lãng: "Hạ Thuỷ... không sao đấy chứ?"


Bạch Lãng chỉ biết cúi đầu cung kính đáp: "Dạ thưa Thục phi điện hạ... vết thương trên người Hạ Thuỷ có hơi sâu, may mà khi nãy Quỳnh Phương Phu nhân đã đem cô ta đến viện thái y... xem bộ tình hình lúc này cũng đã ổn..."


Đàm Hoa có chút không đành lòng, chỉ chậc lưỡi đáp: "Cũng tại bổn cung có hơi nông nỗi. Lát nữa khi Hạ Thuỷ về đến cung Hàm Xuân, hãy để cho nó nghỉ ngơi vài hôm, những việc còn lại giao phó cho người khác là được!"


Ở bên ngoài cung Hàm Xuân, đám nội thị đang khuân kiệu cẩn thận đưa Vân La trở về. Vân La biết Nguyên Ninh đang nóng lòng muốn gặp mặt người thân, nếu như không bận đưa nàng quay về viện Xích Tùng, Nguyên Ninh đã có thể tâm sự với người nhà thêm chút nữa. Nghĩ đến đó, Vân La không giấu nổi áy náy. Nhưng mà Nguyên Ninh nói, bản thân vốn dĩ muốn trở về cung Hội Xuân để lấy một ít đồ đưa cho mẹ, cho nên việc cùng Vân La quay trở về viện Xích Tùng, âu cũng là vì tiện đường.


Đợi đến khi bọn họ đi đến nơi, bản thân đã thấy được hai bóng lưng đang bước đi vội vã ở đằng trước, điệu bộ có phần hối hả.


"Là Phạm ngự y sao?" – Nguyên Ninh tò mò hỏi.


Chỉ thấy người ở đó đúng thật là Công Bân, ở bên cạnh còn có Bích Vân đang ôm theo hộp thuốc. Nghe được câu này, Công Bân liền quay đầu cung kính đáp: "Kính chào Đức phi điện hạ và Thần Vũ Phu nhân. Khi nãy Bích Vân có đến viện thái y, báo rằng Thần Vũ Phu nhân đang cảm thấy không khoẻ trong người, cho nên hạ quan đã tức tốc đến đây. May mà khi nãy được Bích Vân dẫn đường chỉ cho con đường tắt, cho nên hạ quan mới có thể đến đây sớm hơn dự liệu."


Nguyên Ninh không khỏi ngạc nhiên nhìn Bích Vân, lát sau mới dần hiểu ra mọi chuyện, trong lòng có chút thán phục: "Chị Thanh Y quả thật là chu đáo, cẩn thận, suy nghĩ còn cặn kẽ hơn bổn cung nhiều lần. Ngự y và Bích Vân chạy gấp gáp như thế, cũng thật là cực khổ cho hai người."


Bất chợt Nguyên Ninh trông thấy từ trong viện Xích Tùng phát ra vài làn khói xanh, liền khẩn trương bước vào trong kiểm tra tình hình. Chỉ thấy Thanh Y đang cùng vài cung nữ đốt thảo dược trong vườn, nghe qua thì có mùi của đinh hương, bạc hà và húng quế.


Trông thấy Nguyên Ninh ở trước mặt, Thanh Y liền tò mò hỏi: "Thần Vũ Phu nhân không sao chứ?"


Lúc này Tố Liên cũng cùng với Điêu Tường đỡ Vân La vào trong. Nghe qua mùi thảo dược, Vân La không nhịn nổi mà thốt ra một câu: "Thơm quá!"


Thanh Y nghe thế thì liền đáp: "Đây là thảo dược dùng để xông muỗi. Chỗ ở của Thần Vũ Phu nhân khá mát mẻ, nhưng mà mấy chậu tùng này đặt sát bên cạnh nhau, trở thành những bụi rậm um tùm, nơi mà muỗi rất thích trú ngụ. Cho nên ta đã lấy một ít thảo dược có công dụng xua muỗi đốt lên, mong rằng sẽ có thể đuổi được chúng ra khỏi viện Xích Tùng. Thần Vũ Phu nhân lúc này đang mang thai, nếu bị muỗi truyền bệnh thì không hay chút nào. Còn nữa..." – Thanh Y nói đến đó thì nhặt lên vài viên đá cuội: "Mấy chậu tùng này đều có đá xếp chồng xung quanh. Gần đây trời đổ mưa đầu hạ, nước mưa theo đó mà đọng lại quanh gốc rễ và đá cuội, tạo điều kiện cho đám muỗi sinh sôi nảy nở. Vậy nên ta định sai người đem chỗ đá này đi, không biết Thần Vũ Phu nhân có đồng ý hay không?"


"Có! Đương nhiên là có! Mục Phu nhân sắp xếp chu toàn như vậy, ta còn nên cảm ơn nàng mới phải!" – Vân La nói xong câu này thì đưa mắt nhìn Điêu Tường. Nàng ta hiểu ý, cứ thế mà dặn dò đám cung nữ chia nhau dọn đá cuội. 


Vân La quay đầu, nhẹ giọng nói với Nguyên Ninh: "Một lần nữa xin cảm ơn Đức phi điện hạ. Tần thiếp đã về đến nơi, bản thân cũng đã cảm thấy khoẻ hơn khi nãy. Đức phi điện hạ hãy trở lại đại điện trò chuyện cùng người nhà đi!"


Thanh Y trông thấy Nguyên Ninh còn hơi do dự, cho nên nàng nhẹ giọng nói: "Ở đây còn có Phạm ngự y và ta, em hãy về đại điện trò chuyện cùng người thân đi!"


—-oOo—-


Lúc Nguyên Ninh trở về điện Thiên An thì đã thấy Nhật Suỷ đứng trong sân đá cầu cùng Nguyên Đào. Mẹ của nàng đứng một bên lộ vẻ lo lắng, không ngừng buông miệng nhắc nhỡ con trai mình: "Nguyên Đào, không được..."


Nhật Suỷ nghe qua mấy câu này vậy mà lại bật cười khoái chí: "Bảo Huệ Phu nhân đừng lo! Từ đầu trẫm đã nói với Nguyên Đào là không cần nhân nhượng, tài đá cầu của khanh ấy cũng thật giỏi!"


Có tiếng cầu rơi xuống nền gạch, Nguyên Đào vậy mà lại đánh bại được Nhật Suỷ, chỉ biết hồ hởi reo hò. Nhật Suỷ vậy mà cũng chẳng hề để bụng chuyện thắng thua, chỉ cầm lấy quả cầu mà Quách Phụ vừa nhặt lên rồi cong môi nói: "Quân tử nói là làm, trẫm đã thua ván này, đồng ý ban cho khanh một nguyện vọng!"


Nguyên Đào dường như đã nghĩ sẵn trong đầu, nghe đến đây liền chắp tay cung kính nói: "Xin bệ hạ hãy cho phép Đức phi xuất cung một ngày, để chị ấy có thời gian về nhà thăm cha mẹ một chuyến."


Nguyên Ninh lặng lẽ đứng từ xa mỉm cười. Nguyên Đào đã vỡ giọng rồi, lời nói cũng dạn dĩ hơn xưa, đứng trước mặt Quan gia mà chẳng sợ hãi gì. Thằng bé đã trưởng thành thật rồi, may này sẽ có thể gánh vác mọi chuyện trong vương phủ. Nghĩ đến đây, Nguyên Ninh vậy mà lại có mấy phần an ủi.


Trái lại khi Bảo Huệ Phu nhân nghe mấy lời vừa rồi, cảm giác của bà như ngồi trên đống lửa, chỉ biết bước vội một bước kéo áo Nguyên Đào lại, sau đó ngượng ngập cúi đầu nói: "Phi tần ở trong cung làm sao có thể tuỳ ý bước ra khỏi Cấm Thành được chứ? Nguyên Đào ăn nói bừa bãi, tất cả là do người mẹ này không biết dạy dỗ, kính mong bệ hạ hãy tha tội!"


Nhật Suỷ lắc đầu ý bảo không có gì, lại thấy Nguyên Ninh xuất hiện từ phía sau, cho nên liền bước tới nắm lấy tay nàng: "Đứa em này của nàng quả thật là một đứa em trai tốt! Bao nhiêu thứ hay ho trên đời đều không cần, chỉ cần nàng có thể xuất cung một ngày để thăm nhà. Trẫm làm sao có thể nỡ từ chối được chứ?"


Nguyên Đào không ngại Nhật Suỷ đang ở gần Nguyên Ninh, chỉ một mạch chạy đến sà vào lòng nàng kêu lên một tiếng "Chị", mùi hương quen thuộc trên quần áo của nàng thật khiến cho bao ký ức tốt đẹp hiện lên trong đầu thằng bé.


Nguyên Ninh mỉm cười ấm áp rồi dịu dàng xoa đầu Nguyên Đào, chỉ nhẹ giọng nói với Nhật Suỷ: "Để thần thiếp xuất cung đương nhiên là chuyện không thể, hay là... bệ hạ hãy phá lệ để Nguyên Đào và mẹ thiếp ở lại trong cung một đêm, sáng hôm sau mới rời khỏi Cấm Thành?"


Nhật Suỷ đưa ngón trỏ lên môi lộ vẻ suy tư, sau cùng chàng mỉm cười nói: "Thái hậu ở lâu trong cung, bấy lâu nay cũng luôn nhớ đến những món ăn ở quê nhà. Nhân dịp Bảo Huệ Phu nhân vào cung, trẫm muốn bà ở lại trong cung Vạn Thọ vài hôm, giúp Thái hậu đỡ nhớ quê nhà bằng những món ăn mang mùi vị Vạn Kiếp."


Bảo Huệ Phu nhân nghe đến đó thì không giấu nổi mừng rỡ, chỉ biết cùng Nguyên Ninh hạ thấp người kính cẩn hành lễ: "Thần thiếp xin cảm ơn ân điển của bệ hạ!"


Nhật Suỷ đỡ Nguyên Ninh đứng dậy, Quách Phụ cũng hiểu chuyện đỡ lấy Bảo Huệ Phu nhân, lại nghe Nhật Suỷ cất giọng nói: "Còn chuyện xuất cung có gì khó đâu chứ? Sắp tới trẫm sẽ ra ngoài cung để kiểm tra đê điều trước khi lũ đến, tiện thể dẫn theo Đức phi đi bên cạnh là được!"


Bảo Huệ Phu nhân nghe đến đây thì có hơi lo lắng, chỉ biết chậm rãi đáp: "Trong cung hiện giờ còn có các vị điện hạ, bệ hạ chỉ dẫn theo Đức phi, chỉ sợ là..."


Nhật Suỷ gật gù nói: "Trẫm hiểu được ý của Phu nhân! Nếu vậy trẫm sẽ để tất cả phi tần cùng xuất cung, dẫu sao thì tiết trời cũng chuyển sang mùa hạ, để cho các nàng ấy ra ngoài hóng mát cũng tốt! Đợi đến khi thích hợp, trẫm sẽ đón mọi người đến gặp mặt Đức phi. Như vậy có được không, Nguyên Đào?"


Nguyên Đào cười tít mắt: "Bệ hạ tính toán chu toàn, thần một lòng thán phục!"


Nhật Suỷ mỉm cười đáp: "Hiện tại trẫm có một vài chuyện cần nói với Đức phi, đành phải mượn nàng ấy một chút ở chỗ của hai người. Nguyên Đào, khanh hãy cùng Bảo Huệ Phu nhân tản bộ trong hoa viên, lát nữa trẫm sẽ trả Đức phi về cho hai người!"


Bảo Huệ Phu nhân liền cúi đầu đáp: "Bệ hạ hãy cứ thong thả! Thần thiếp xin phép được lui xuống trước, một lần nữa cảm ơn những dược liệu quý báu của người!"


Đợi đến khi mẹ và em trai rời đi, Nguyên Ninh mới nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn bệ hạ đã quan tâm đến sức khoẻ của mẹ thần thiếp!"


Nhật Suỷ đưa mắt nhìn hộp khảm loa điền trong tay của Tố Liên, bèn tò mò hỏi: "Đó là..."


Nguyên Ninh đáp: "Là nhân sâm, linh chi và đông trùng hạ thảo mà lần trước bệ hạ thưởng cho thần thiếp. Thần thiếp cũng giống như bệ hạ, muốn tặng một ít dược liệu để cho mẹ bồi bổ cơ thể!"


Nhật Suỷ nắm tay Nguyên Ninh trên con đường mọc đầy hoa, sau đó nhẹ giọng đáp: "Nàng không cần phải cảm ơn, trẫm quan tâm đến sức khoẻ của Bảo Huệ Phu nhân là chuyện nên làm. Nghe mẫu hậu ruột của trẫm kể, trước khi được một tuổi, trẫm rất khó nuôi, ngoài sữa của mẫu hậu ra thì không chịu uống sữa của bất kỳ vú nuôi nào. Mẫu hậu thì không có nhiều sữa, cho nên lúc đó trẫm rất gầy yếu. Tình cờ có một dịp Bảo Huệ Phu nhân vào cung, lúc đó bà cũng vừa mới sinh. Mẫu hậu đưa trẫm cho Bảo Huệ Phu nhân bế vào lòng, thế mà trẫm lại chịu uống sữa của bà, còn mỉm cười rất tươi. Vậy nên trẫm đã lớn lên bằng sữa của Bảo Huệ Phu nhân cho đến khi một tuổi!"


Nguyên Ninh dịu dàng đáp: "Chuyện này thần thiếp đã từng nghe qua."


Nhật Suỷ bỗng dưng thay đổi tâm trạng: "Có điều lúc đó có kẻ muốn hại trẫm, nhưng không thể tiếp cận trực tiếp để hành sự, bèn ngấm ngầm ra tay hạ độc Bảo Huệ Phu nhân, muốn chất độc ngấm vào sữa của bà rồi truyền đến miệng trẫm. Cũng may là đương kim Thái hậu đã phát hiện ra được âm mưu thâm độc này, kịp thời sai ngự y chữa trị cho Bảo Huệ Phu nhân. Nhưng mà sau cái lần bị đầu độc đó, sức khoẻ của bà đã bị ảnh hưởng. Vậy nên hiện tại, trẫm chỉ có thể dùng ít dược liệu tặng cho bà ấy, mong sao có thể bù đắp sự mất mác kia."


Giọng của Nguyên Ninh không giấu được sự buồn bã: "Khi thần thiếp vẫn ở vương phủ, nghe thầy lang nói qua, gan của mẹ dường như không tốt lắm!"


Nhật Suỷ nắm chặt tay Nguyên Ninh, nhẹ giọng ấm áp nói: "Nàng đừng lo lắng quá! Ngày trước không tiện nhưng hiện giờ thì khác, trong cung có nhiều ngự y, trẫm sẽ chọn một người có y thuật cao minh, sai hắn đến vương phủ để chăm sóc cho Bảo Huệ Phu nhân."


"Nếu được như vậy thì quả là tốt quá! Thần thiếp xin cúi đầu tạ ơn bệ hạ!" – Nguyên Ninh xúc động nói.


Nhật Suỷ siết chặt tay nàng hơn, sau cùng nhẹ giọng đáp: "Thật ra trẫm còn có chuyện khác muốn nói với nàng, là chuyện của... Phong Tranh. Chẳng hiểu tại sao con nhóc này lại đồng ý nhập cung trở thành phi tần của trẫm."


Nguyên Ninh gật đầu đáp: "Thú thật ban đầu thần thiếp cũng có cùng suy nghĩ giống như bệ hạ. Nhưng mà nghĩ lại hoàn cảnh của bản thân ngày trước, thần thiếp đã hiểu được phần nào quyết định của Phong Tranh."


Nhìn thấy Nhật Suỷ lộ vẻ thắc mắc, Nguyên Ninh liền nhẹ giọng nói tiếp: "Người xưa nói Trăm điều thiện chữ Hiếu đứng đầu, vậy nên lần này Phong Tranh đồng ý nhập cung, thần thiếp nghĩ tất cả đều là do em ấy muốn tận hiếu với Thái Thái trưởng công chúa."


"Nói vậy ngày đó nàng đồng ý nhập cung trở thành phi tần của trẫm, tất cả cũng là vì chữ Hiếu sao?"


Nguyên Ninh im lặng hồi lâu, bởi vì nàng không thể phủ nhận câu này, lại nghe Nhật Suỷ chậm rãi nói: "Nàng không trả lời, có nghĩa rằng đây là sự thật?"


"Bệ hạ có tin vào duyên số không?" – Nguyên Ninh nhẹ giọng đáp, sau đó nàng nói tiếp: "Đầu xuân năm nay, lúc chúng ta xuất cung xem đua thuyền tại bến Đông Bộ Đầu, Phong Tranh đã cùng với thần thiếp dạo chơi ở kinh thành, còn bỏ tiền ra mua người gỗ. Không biết sơ suất như thế nào, ông chủ cửa hàng lại xếp người gỗ của bệ hạ và Phong Tranh nằm cùng với nhau. Bây giờ nghĩ lại, chuyện này quả thật là duyên số. Có lẽ lúc đó ông trời đã định sẵn, sau này Phong Tranh sẽ trở thành phi tần ở trong cung. Cũng giống như thần thiếp, kể từ lúc sinh ra, bản thân đã mang theo dòng máu Vạn Kiếp trong huyết quản, số phận đã định sẵn trở thành phi tần của bệ hạ. Cho nên bên cạnh việc làm tròn đạo hiếu, thần thiếp đối với bệ hạ còn có thêm chữ duyên nữa. Có điều duyên do trời định, nhưng phận là do người tạo. Nhờ có được tình cảm nồng hậu của bệ hạ, thần thiếp mới có được hạnh phúc như hiện tại. Vậy nên mới nói, lý do ban đầu thần thiếp nhập cung bên cạnh chữ Hiếu thì còn có chữ Duyên, còn lý do thần thiếp có thể đứng tại đây nắm chặt tay bệ hạ, chính là vì chữ Tình."


Nhật Suỷ siết mạnh lòng bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Ninh, dường như chàng đang sợ vụt mất nó: "Ngày đó trẫm đã từng bộc bạch với nàng, trẫm muốn nàng trở thành người phi tần cuối cùng của trẫm. Nhưng mà sau đó thì Vân La, bây giờ lại còn Phong Tranh... nàng không sợ một ngày nào đó, bên cạnh trẫm lại xuất hiện thêm nhiều cô gái khác ư?"


Nguyên Ninh dừng bước trước một chiếc xích đu trong hoa viên, lặng lẽ cùng Nhật Suỷ ngồi xuống đó. Nàng tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Nhật Suỷ, cuối cùng nhẹ giọng đáp: "Nếu như được lựa chọn, thần thiếp nhất định muốn bản thân là người con gái duy nhất ở bên cạnh bệ hạ. Nếu bệ hạ chỉ là một vương tử giống như cha thần thiếp, thần thiếp chắc chắn cũng mong muốn giống như mẹ mình, trở thành vị Phu nhân duy nhất của chàng. Nhưng mà bệ hạ à... chàng là thiên tử, thiên tử thì không thể chỉ có một người con gái ở bên cạnh. Kể từ lúc trở thành phi tần của bệ hạ, thần thiếp đã chấp nhận việc ở bên cạnh chàng còn có nhiều người con gái khác. Thần thiếp cũng biết đây không phải là ý muốn riêng của chàng, hiểu được chàng ở cương vị đế vương, đôi khi buộc phải làm những điều mà mình không muốn. Cho nên thần thiếp chỉ biết dùng tấm chân tình để đối đãi với chàng, cũng thật là may mắn cho thần thiếp, bệ hạ cũng đáp lại tấm chân tình đó bằng chính chân tình. Đối với thần thiếp, như vậy là đã đủ. Thần thiếp biết bản thân chịu thiệt thòi, nhưng mà bệ hạ... chẳng phải chàng cũng phải chịu thiệt thòi đấy sao? Buộc phải ở bên cạnh người mà mình không yêu, so với việc không được ở bên cạnh người mình yêu, thần thiếp nghĩ cả hai chuyện này cũng bất hạnh không kém gì nhau. Vậy nên ở trong mối quan hệ này, thần thiếp biết cả bệ hạ lẫn bản thân mình, và kể cả những người con gái khác, không có bất kỳ ai là người có hạnh phúc tuyệt đối thật sự. Thứ mà thần thiếp có thể làm đó chính là đối đãi thật lòng, thông cảm, thấu hiểu... thần thiếp cũng chỉ mong nhận lại bấy nhiêu đó từ chỗ của bệ hạ, từ những người con gái khác ở bên cạnh người."


Hình như đầu vai của Nhật Suỷ khẽ run lên, chàng chầm chậm hỏi: "Nói vậy nếu như trẫm dùng tấm chân tình đối đãi với những người khác, nàng cũng không bận lòng sao?"


Nguyên Ninh gật đầu, giọng của nàng có hơi thổn thức: "Đời này thần thiếp đã không thể nhận được sự toàn tâm toàn ý từ bệ hạ, chỉ cầu có thể nhận được sự thật tâm thật ý mà thôi!"


Nhật Suỷ đưa môi đặt lên vầng trán mềm mại của Nguyên Ninh, nơi hương thơm của tóc toả ra dịu ngọt: "Trẫm đã hiểu! Nguyên Ninh à, trẫm hứa với nàng, cho dù vật đổi sao dời có ra sao, trong tim trẫm cũng sẽ dành một vị trí cho riêng nàng."


—-oOo—-


Ở lại trò chuyện cùng Vân La, Thanh Y chỉ rời đi khi nàng ta chợp mắt vì tác dụng của thuốc an thần. Lúc Thanh Y rời khỏi viện Xích Tùng, bất giác nàng chợt thấy một cái bóng đen đang đứng bên góc tường. "Trời đêm gió lạnh, sao Phạm ngự y không trở về viện thái y mà lại đứng chịu lạnh ở đây?"


"Hạ quan đứng chờ ở đây là vì muốn gặp mặt người."


Thanh Y có hơi hốt hoảng: "Ngài nói sao?"


Công Bân liền đáp: "Xin Mục Phu nhân đừng hiểu lầm! Hạ quan mạo muội đứng đây, chỉ muốn hỏi Phu nhân cách để làm gỗ mục nở hoa."


Nhìn thấy Thanh Y có hơi do dự, Công Bân liền chậm rãi tiếp lời: "Chẳng giấu gì Mục Phu nhân, gần đây hạ quan được giao trọng trách chăm sóc sức khoẻ cho Hoàng Phu nhân. Tình hình chỉ mới cải thiện được một chút, nhưng mà Hoàng Phu nhân hay tin gia trang ở quê nhà bị cháy, cho nên tâm bệnh bộc phát, sức khoẻ lại bắt đầu suy yếu. Chữa bệnh cần phải chữa tận gốc, hạ quan muốn dùng chuyện gỗ mục nở hoa để khích lệ Hoàng Phu nhân, ngặt nỗi không có tài nghệ này, chỉ đành mạo muội nhờ cậy Mục Phu nhân!"


Thanh Y gật đầu đáp: "Gia trang của Hoàng Phu nhân bị cháy ư? Chả trách ngự y lại có sự đồng cảm sâu sắc như vậy với nàng ấy. Ngài yên tâm, lát nữa khi trở về viện Nhã Cúc, ta sẽ bắt tay vào làm, cố gắng hoàn thành chuyện này sớm nhất có thể."


Công Bân cúi người cung kính đáp: "Bây giờ cũng đã muộn rồi, Phu nhân không cần nhọc công quá. Việc này đòi hỏi khá nhiều công phu, vả lại hạ quan cũng không cần gấp, mười ngày sau mới có thể đến viện Yên Đào một lần nữa, xin Phu nhân hãy cứ thong thả làm!"


Thanh Y gật đầu, trong phút chốc chẳng biết nói thêm lời gì, Công Bân chỉ đành ngượng ngập đáp: "Hạ quan xin chân thành cảm ơn Phu nhân!"


Nói xong chàng quay người rời đi. Lúc này Thanh Y mới dám ngẩng mặt lên, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng cất tiếng nói: "Bây giờ tiết trời đã chuyển sang mùa hạ. Những ngày nóng bức như thế này, vết sẹo bỏng ngày đó vẫn khiến ngài cảm thấy khó chịu chứ?"


Công Bân xoay người đáp: "Cảm ơn Phu nhân đã quan tâm, vết sẹo đã cũ, không còn khiến cho hạ quan đau đớn nữa."


Thanh Y có hơi thổn thức: "Nếu vậy... thì thật tốt!"


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương