Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 62

C62. Tình chị duyên em
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước  <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Chẳng hiểu sao kể từ khi bị thương ở chân, thi thoảng Hồng Trang lại cảm thấy đau nhói khi mang vào đôi giày trình diễn. Vào những lúc như thế, nỗi ám ảnh khiến hai chân Hồng Trang mềm nhũn đi, vầng trán thì ướt đẫm mồ hôi, chẳng thể nào tiếp tục nhảy múa. Lúc này đây cũng vậy, Hồng Trang xỏ mũi chân vào giày hoa, gót chân còn chưa chạm đế, mà bản thân lại cảm thấy đau đớn đến mức run người. Tranh Thược đứng bên cạnh Hồng Trang, trông thấy thế bèn lo lắng hỏi: "Cô không sao đấy chứ?"


Hồng Trang đã cực khổ luyện tập suốt thời gian qua, trên dưới viện thượng yến đều cũng như thế. Bọn họ tốn nhiều công sức như vậy là để trình diễn trong đêm yến tiệc hôm nay, Hồng Trang đã vuột mất một cơ hội để thể hiện bản thân, lúc này không muốn từ bỏ dễ dàng như thế, vậy nên nàng chỉ gượng cười đáp: "Không sao, ta chỉ hơi lo lắng một chút thôi."


Khác biệt với không khí náo nhiệt lúc này trong cung, ngoài chỗ ở của Đàm Hoa ra, vẫn còn có một nơi giống y như vậy. Tuệ Doanh ở trong viện Yên Đào không ngừng đi tới đi lui, điệu bộ có phần sốt ruột. Điểm Bích thấy vậy bèn nhẹ giọng nói: "Kể từ lúc được Hiền phi nhờ cậy, mỗi độ mười ngày Phạm ngự y đều đến viện Yên Đào bắt mạch cho chủ nhân. Ngài ấy trước giờ luôn đến đúng hẹn, xem bộ lát nữa sẽ đến đây thôi ạ."


Tuệ Doanh chau mày vò chiếc khăn trong tay, sau cùng lo lắng đáp: "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, có khi nào Phạm ngự y sẽ không đến không?" 


Điểm Bích nghe đến đó thì có chút ngờ vực: "Chuyện này..." - sau đó dường như thấy được gì, Điểm Bích liền vui vẻ nói: "Chủ nhân, người xem!"


Tuệ Doanh nhìn theo hướng mắt của Điểm Bích, không nhịn nổi mà bước về phía trước vài bước, điệu bộ không giấu nổi mừng rỡ: "Phạm ngự y, ngài đã tới!"


Phạm Công Bân cúi đầu hành lễ đáp: "Xin lỗi vì đã để Hoàng Phu nhân đợi lâu. Khi nãy có một cung nữ được đưa đến viện thái y, vết thương của cô ta khá nặng, cho nên hạ quan đành phải băng bó cho cô ấy trước, mong Phu nhân hãy lượng thứ!"


Tuệ Doanh liền xua tay nói: "Phạm ngự y đã quá lời rồi. Ngày trước tính mạng của cha ta là do ngài ở chốn biên cương tận tình giữ lại. Còn hiện tại bệnh tình của ta cũng do ngài chữa trị trong suốt thời gian qua. Bản thân ta đối với ngài mang ơn còn chưa đủ, sao lại dám sinh lòng oán trách chứ? Huống hồ gì Phạm ngự y có tấm lòng cao cả như từ mẫu. Chỉ cần là người bệnh, ngài đối xử với ai cũng công bằng như nhau, ta thực sự cảm thấy ngưỡng mộ ngài!"


Công Bân khiêm tốn đáp: "Đã để Phu nhân chê cười rồi. Nghe qua giọng nói của Phu nhân, đoán được bệnh tình của người đã chuyển biến tốt. Hãy để hạ quan bắt mạch cho người!"


Bỗng thấy Tuệ Doanh có hơi ấp úng: "Nói ra thì thật làm phiền Phạm ngự y, lần trước ta có nhờ ngự y gửi một lá thư bình an về nhà... không biết cha mẹ ta đã gửi lại hồi âm hay chưa?"


Mãi mà chẳng thấy Công Bân trả lời, Tuệ Doanh liền ngượng ngập nói tiếp: "Mười ngày trước đã hỏi qua ngự y chuyện này, bây giờ lại tiếp tục hỏi, chắc là ngài cảm thấy phiền phức lắm. Có điều mãi không thấy người nhà hồi âm, trong lòng ta cũng sinh ra lo lắng..."


Chân mày của Công Bân thoáng qua một chút khó xử, trong phút chốc chưa tiện trả lời. Tuệ Doanh nhận ra khác thường, bèn tiếp lời gặng hỏi: "Lẽ nào có chuyện gì khó nói ư?"


Công Bân thở dài đáp: "Không giấu gì Phu nhân, hạ quan vẫn chưa nhận được thư hồi âm từ cha mẹ của người. Nhưng mà sáng nay khi hạ quan đến bưu cục hỏi thăm tin tức, nghe được vài bưu sai ở đó thuật lại rằng... gia trang của Hoàng đại nhân bị cháy lớn, xem bộ vì thế mà ngài ấy chưa thể gửi lại thư hồi âm..."


Tuệ Doanh nghe đến đây thì hai chân đã đứng không vững: "Ngài nói sao? Nhà của ta... cháy lớn ư? Thế thì cha mẹ ta có bị làm sao không?"


Công Bân đáp: "Chuyện này hạ quan cũng không rõ..."


Tuệ Doanh thất thần ngồi xuống ghế, trong mi mắt đã chực trào dòng lệ: "Cha ơi, mẹ ơi..."


—-oOo—-


Tham gia vào buổi yến tiệc của ngày Tết Đoan Ngọ lần này cũng như bao lần trước, ngoài trên dưới hậu cung ra, còn có rất nhiều tông thất và quan văn, tướng võ. Tất cả cùng nhau trò chuyện vui vẻ bên bàn tiệc. Biết được tối nay sẽ có trò Xuân Phả, ai cũng háo hức mong chờ.


Nguyên Ninh nhìn qua hàng ghế của cha mẹ mình. Chỉ mới trải qua vài tháng, vậy mà Nguyên Đào đã cao hơn rất nhiều so với ngày đầu năm. Cũng phải, ở độ tuổi này của thằng bé, cơ thể sẽ phát triển rất nhanh. Nàng trông theo hướng mắt của Nguyên Đào, bất giác nhận thấy một thiếu nữ ngọt ngào tựa như hạt lựu hồng, không nhịn nổi mà quay đầu nói với Yên Ngôn: "Yên Ngữ càng lớn càng xinh đẹp, vừa có nét đài cát, kiêu sa, vừa có nét thuần khiết của tuổi mới lớn. Dung mạo của em ấy thật giống như chị Yên Ngôn ngày trước, khiến cho người ta phải lưu luyến ngắm nhìn!"


Yên Ngôn mỉm cười nhìn em gái của mình, sau đó nghiêng đầu về phía Nguyên Ninh nói nhỏ: "Bộ quần áo mà Yên Ngữ đang mặc là do ta nhờ thợ may giỏi nhất viện thượng phục đích thân làm, em thấy có hợp với Yên Ngữ không?"


Nguyên Ninh vui vẻ đáp: "Người ta nói người đẹp vì lụa, nhưng em thấy lần này là lụa đẹp vì người!"


Ở bên hàng ghế phía đối diện, lúc này Nhã Lam đang gắp một miếng dưa hấu, nhân lúc không ai để ý thì xoay người đút vào miệng thị tỳ Thiết Trâm. Bất giác nàng nhận ra Nhược Thi có chút thẫn thờ, liền nhìn theo hướng mắt của nàng ta rồi tò mò hỏi: "Chị làm gì mà nhìn tên mặt ngố đó hoài thế?"


Tên mặt ngố mà Nhã Lam nói đến là Nguyên Đào, nãy giờ Nhược Thi vẫn dõi mắt nhìn về phía đó, nghe xong câu này thì đánh trống lãng: "Làm gì có? Ta chỉ đang... nhìn về phía Phong Tranh mà thôi. Em nhìn xem, dường như tâm trạng của nàng ta không được tốt lắm."


Nhã Lam đưa mắt nhìn về phía Phong Tranh, quả đúng là tâm trạng của nàng không hề tốt. Bởi lẽ Phong Tranh biết, tối đêm nay mẹ của nàng sẽ tâu với Thượng hoàng một chuyện quan trọng.


Cuối cùng thì cũng đã đến lúc trò Xuân Phả chuẩn bị trình diễn. Yên Ngôn có chút tự tin, trong suốt quãng thời gian vừa qua, trên dưới viện thượng yến đã vất vả tập luyện, chắc chắn lát nữa tiết mục này sẽ vô cùng toàn mỹ. Nghĩ đến đó, nàng có chút cao hứng mà đưa ngay ly rượu lên môi, nhấp vào một ngụm rượu trắng. Có điều vui vẻ còn chưa được bao lâu, Yên Ngôn đã nghe được tin dữ từ cô Thanh Trà: "Dạ thưa Hiền phi điện hạ... khi nãy Hồng Trang xỏ chân vào giày hoa, ai ngờ bên trong có lẫn một viên sỏi nhỏ. Tuy rằng nó không làm Hồng Trang bị thương, nhưng lại khiến cô ta sợ hãi đến độ mất hết tinh thần, xem bộ là lát nữa không thể trình diễn tốt được!"


Yên Ngôn nghe xong câu này thì chau mày rồi đưa vội khăn lụa lên môi, tuy rằng trong lòng nàng vô cùng lo lắng, nhưng bản thân vẫn cố gắng bình tĩnh: "Xem bộ bổn cung phải thay thế cho Hồng Trang thêm một lần nữa."


Nguyên Ninh ngồi bên cạnh cũng không khỏi sốt ruột, chỉ biết xích lại gần hỏi thăm một câu: "Mọi chuyện xảy ra đột ngột như thế, chị vẫn có thể xoay chuyển tình hình chứ?"


Yên Ngôn gật đầu trấn an nàng, và cũng là tự trấn an mình: "Đừng lo! Chẳng phải lần trước ta cũng tự xoay sở được sao?"


Xuân Nhi nghe xong câu này thì mạnh dạn lên tiếng ngăn cản Yên Ngôn: "Hiền phi điện hạ vẫn còn nhớ lời dặn của Thái hậu chứ? Lần đó Thái hậu đã khuyên điện hạ không nên đích thân tham gia vào vũ khúc này. Tuy rằng tình thế lúc này vô cùng cấp bách, nhưng nếu Hiền phi điện hạ làm như thế, dẫu sao cũng sẽ là trái ý Thái hậu."


"Chuyện này..." - Yên Ngôn rốt cuộc cũng có một chút do dự. Trong lúc đó, Mộc Miên dường như đã nghĩ ra chuyện gì, chỉ biết gấp gáp bước tới nói nhỏ bên tai của Yên Ngôn: "Điện hạ, nhị tiểu thư..."


"Yên Ngữ?" - Nguyên Ninh tò mò hỏi.


Mộc Miên gật đầu đáp: "Nhị tiểu thư tư chất thông minh, lại yêu thích ca vũ từ nhỏ. Lần trước Hiền phi điện hạ sai nô tỳ đem vũ khúc gửi về cho nhị tiểu thư, xem chừng hiện giờ nhị tiểu thư đối với vũ khúc này đã am tường rất rõ."


Yên Ngôn gật đầu mừng rỡ nói: "Phải! Mộc Miên à, em qua đó nói một tiếng với Yên Ngữ, bảo em ấy ra bên ngoài gặp ta."


Ở bên này, Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa thấy tiếng nhạc dần vơi, cuối cùng cũng mỉm cười nắm lấy tay Phong Tranh rồi hướng mắt nhìn về phía Thái thượng hoàng. Phong Tranh trông thấy mẹ dự định cất tiếng, liền nhẹ giọng nói nhỏ bên tai bà: "Mẹ à, chuyện này không phải chỉ nên nói riêng với Thượng hoàng và Thái hậu sao?"


Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa chỉ mỉm cười đáp: "Nói trước mặt đông đủ bá quan thì càng tốt, Thượng hoàng sẽ không để cho mẹ bị mất thể diện trước mặt mọi người đâu. Hơn nữa con yên tâm, ở bên cạnh Thượng hoàng còn có Thái hậu..."


"Nhưng mà..." - Phong Tranh còn định nói thêm câu gì, đã thấy Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa nâng cao ly rượu nói: "Xuân qua hạ tới, mới đó mà đã được nửa năm, thời gian đúng là trôi đi một cách nhanh chóng quá, khiến cho người ta giật mình hoảng sợ! Mới ngày nào Chiêu Hiến vẫn là một đứa trẻ ngây ngô, vậy mà giờ đây đã trở thành thiếu nữ đến tuổi gả chồng, tính tình cũng đằm thắm hơn xưa rất nhiều. Có điều nói đi thì cũng nói lại, thường ngày Chiêu Hiến ỷ vào tấm kim bài ngày đó Quan gia tặng cho, cách nửa tháng lại tự ý vào cung, thật sự khiến cho người mẹ này cảm thấy xấu hổ..."


Thái hậu nghe đến đây thì cong môi đáp: "Thái Thái trưởng công chúa đã quá lời rồi. Tính tình của Chiêu Hiến hoạt bát, hiếu động, giống như một làn gió mùa hạ thổi vào trong cấm cung, lúc nào cũng ngát hương, tươi trẻ. Thời gian qua có Chiêu Hiến bầu bạn với Huyền Trân và Thượng Trân, nhìn thấy sự hồn nhiên, trẻ trung của bọn chúng, trái lại bổn cung thấy bản thân giống như được sống lại quãng thời gian ngày trước, tâm hồn theo đó mà trẻ đi rất nhiều."


Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa mỉm cười đáp: "Thái hậu điện hạ đức hạnh, mẫu nghi, quả thật là tấm gương sáng để toàn bộ đàn bà, con gái trong thiên hạ noi theo học tập. Tối nay nhân lúc yến tiệc đang đông vui, công chúa ta mạo muội đưa ra một thỉnh cầu. Chỉ là không biết lời thỉnh cầu này có quá đáng lắm không?"


Thái hậu liền đáp: "Công chúa cứ thoải mái nói đi đã!"


"Ta mong sao từ giờ trở đi, Chiêu Hiến sẽ có thể sớm hôm hầu hạ cho Thái hậu, từ đó học tập được tài đức của người." - Thái Thái trưởng công chúa chậm rãi đáp.


Thái hậu nghe đến đây thì âm thầm liếc nhìn Thái thượng hoàng. Thái thượng hoàng cũng nhận ra ý tứ của công chúa, chỉ chậm rãi vuốt râu mỉm cười nói: "Sớm hôm hầu hạ ư? Ý của hoàng cô đó chính là muốn Chiêu Hiến trở thành con dâu của Thái hậu đó ư?"


Nhã Lam nghe đến đây thì che miệng tủm tỉm cười: "Dạ đúng thưa phụ hoàng! Từ lâu Chiêu Hiến đã có ý muốn làm chị dâu của con."


Thái hậu lườm mắt nhìn về phía Nhã Lam rồi gằn giọng nói: "Huyền Trân, đây là chỗ người lớn bàn chuyện đại sự!" 


Nhã Lam mím môi thu mình lại, chỉ thấy Thái hậu đưa mắt nhìn về phía Thượng hoàng rồi nhẹ giọng nói: "Ở đây tiếng nhạc ồn ào, hay là chúng ta hãy vào trong nói chuyện?"


Đợi đến khi Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa cùng Thượng hoàng và Thái hậu vào trong hậu điện, Nhật Suỷ mới đưa mắt nhìn về phía Phong Tranh mỉm cười nói: "Kim bài mà ngày đó trẫm đưa cho em vẫn còn điều thứ ba chưa làm. Nếu như em có ý định này từ trước, sao không chịu nói riêng với trẫm?"


Nhật Suỷ nói ra câu này, bởi vì chàng nghĩ rằng Phong Tranh đang muốn nhờ mẹ mình tác thành hôn sự giữa nàng và Quốc Chẩn. Chàng có mơ cũng không ngờ được, những chuyện diễn ra tiếp theo hoàn toàn không phải như thế. 


Nghe xong những lời này của chàng, Phong Tranh chỉ nhẹ giọng đáp: "Chuyện này nếu nói trước với bệ hạ, chưa chắc gì người đã đồng ý đâu!"


Ở bên trong hậu điện, cuối cùng thì Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa mới tiện bề bộc bạch tâm sự của mình: "Không giấu gì Thượng hoàng và Thái hậu, đầu xuân năm nay, ta có gặp một giấc chiêm bao kỳ lạ. Trong giấc mơ huyền ảo đó, ta cùng Chiêu Hiến ngồi nghỉ trong một toà thuỷ đình. Bất chợt có một con rùa lớn ngoi lên khỏi mặt nước, ngậm trong miệng một thanh gươm sáng, cứ thế mà bơi tới giao gươm cho Chiêu Hiến."


Chân mày của Thượng hoàng chợt nhướng lên: "Rùa vàng dâng kiếm! Đây quả là điềm lành."


Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa tiếp tục nói: "Lúc đó ta đưa mắt nhìn kỹ thanh kiếm, trông thấy được trên đó có khắc bốn chữ vàng. Bốn chữ này là Thiên Minh Nhật Nguyệt, nằm ở trên thanh kiếm không ngừng phát sáng, càng lúc càng khiến cho người ta cảm thấy loá mắt. Cho đến khi ánh sáng qua đi, tất cả bình thường trở lại, ở trong tay Chiêu Hiến vậy mà lại không còn thanh kiếm nào nữa, thay vào đó là một đứa trẻ."


Trước đây Thái hậu đã biết chuyện Thái Thái trưởng công chúa mơ được điềm lành, nhưng mà đây là lần đầu tiên bà biết được tình tiết trong mơ, bản thân không giấu được sự kinh ngạc: "Một đứa trẻ?"


Thượng hoàng có hơi đăm chiêu: "Khi nãy hoàng cô nói bản thân mơ thấy giấc chiêm bao này vào đầu xuân, sao từ đó đến nay chưa thấy hoàng cô nói lại chuyện này cho trẫm?"


Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa hình như có chút xúc động khi nghe qua câu này: "Hậu cung xưa nay luôn có nhiều giai lệ, xung quanh Quan gia vốn dĩ không chỉ có một người là giai nhân, nhưng mà công chúa ta thì khác. Thái thượng hoàng là người hiểu rõ nhất mới phải, trước là Uy Văn Vương, sau là Bảo Nghĩa Vương, từng người từng người một rời bỏ ta mà đi. Trên đời này ta chỉ còn một mình Chiêu Hiến là niềm an ủi, thật sự không muốn nó rời xa bản thân mình sớm như vậy..."


Nhìn Thái Thái trưởng công chúa rơm rớm nước mắt, Thượng hoàng có chút không đành lòng: "Xin lỗi hoàng cô! Trẫm quả thật là vô ý quá, đã vô tình chạm đến nỗi đau của người."


Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa lau nước mắt rồi thở dài nói: "Có điều dẫu muốn giữ chuyện này cho riêng bản thân đến đâu đi chăng nữa, ta cũng đành buộc phải nói ra đầu đuôi mọi chuyện. Đêm đó sau khi tỉnh mộng, bản thân ta cũng vô cùng ngờ vực, chỉ đành tức tốc đi đến đền Quán Thánh vào sáng hôm sau, gặp Huệ Túc đạo cô xin một lời giải thích. Huệ Túc đạo cô dựa vào bốn chữ Thiên Minh Nhật Nguyệt trên thanh kiếm, khuyên ta vào Tết Trung Thu phải đem chuyện này tâu lên cho Thượng hoàng. Có điều gần đây ta vẫn luôn gặp lại giấc mộng này, cho nên không dám đợi thêm nữa, chỉ đành mạo muội tâu lại sự việc cho Thánh thượng được biết..."


Chỉ thấy Thượng hoàng nhắm nghiền mắt rồi lặng lẽ vuốt râu, sau cùng ngài từ tốn nói: "Trẫm đã hiểu được ý của hoàng cô. Nếu như đây quả là thiên ý, chúng ta cũng không thể làm trái lại mệnh trời!"


Lúc Thượng hoàng cùng Thái hậu và Thái Thái trưởng công chúa trở ra, giữa đại điện bấy giờ là hình bóng Yên Ngữ đang múa hát. Nàng ở đó trình diễn trò Xuân Phả, kỹ nghệ lẫn tài mạo hoàn toàn không kém gì Yên Ngôn, nếu không nói là có phần xuất sắc hơn, bởi vì Yên Ngữ còn mang thêm đôi phần tươi tắn, đáng yêu của tuổi trẻ. 


Ở hàng ghế bên phải, Nguyên Đào cùng Nhã Lam và Nhược Thi thẫn thờ dõi mắt theo, không ngờ một người trạc tuổi như mình lại có tài nghệ bất phàm đến như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm khái. Duy chỉ có Phong Tranh là lạnh lùng, vô cảm. Nàng thả mắt nhìn về phía Quốc Chẩn đang ngồi, chỉ thấy Khả Hương đang cẩn thận rót rượu chăm sóc chàng, cõi lòng dần sinh ra nỗi buốt giá. 


Văn võ bá quan đều đồng loạt dõi mắt theo điệu múa Ngũ quốc lân bang đồ tiến cống. Thượng hoàng trông thấy thế cũng có chút cao hứng, bản thân liên tục mời rượu mọi người. Đợi đến khi tiếng kèn trống dần vơi, ngài mới hướng về phía Phong Tranh cất tiếng: "Khi nãy trẫm đã cùng Thái hậu và Thái Thái trưởng công chúa bàn bạc, quyết định vào dịp Tết Trung Thu năm này, sẽ có người trong cung đến vương phủ rước Chiêu Hiến Quận chúa nhập cung, để Quận chúa trở thành phi tần của Quan gia, ở bên cạnh Thái hậu học đạo tào khang."


Nhã Lam nghe được câu này thì phun ngay ngụm trà trên môi, chỉ kịp quay đầu nhìn về phía Nhược Thi thốt lên nhiều tiếng: "Cái gì chứ? Chẳng phải người mà nàng ta muốn lấy chính là anh Quốc Chẩn hay sao?"


Khả Hương đang dùng đũa gắp một miếng thịt lợn đến cho Quốc Chẩn, nghe được câu này, cánh tay của nàng cũng theo đó mà đột ngột dừng hẳn. Nàng âm thầm liếc mắt nhìn Quốc Chẩn, chỉ thấy chàng nhắm mắt thở dài, trong lòng dần sinh ra nỗi ngờ vực. Lại nghe Nhật Suỷ sửng sốt nói: "Phụ hoàng nói sao? Con không nghe lầm đấy chứ? Chẳng phải người mà Chiêu Hiến muốn lấy là..."


"Quan gia không nghe lầm đâu!" - Thái hậu ngắt ngang lời Nhật Suỷ, sau đó bà nói tiếp: "Thái Thái trưởng công chúa quả thật là muốn gửi gấm cả đời còn lại của Chiêu Hiến cho Quan gia."


Nhật Suỷ không giấu được sự kinh ngạc. Không chỉ có chàng, Nguyên Ninh ngồi bên dưới cũng bất ngờ không kém, chỉ nghe Nhật Suỷ nói: "Đây là chuyện đại sự ảnh hưởng đến cả đời người, con nghĩ chúng ta cần phải hỏi qua ý kiến của Chiêu Hiến đã."


Nói đoạn chàng quay đầu hướng về phía Phong Tranh gấp gáp nói: "Chiêu Hiến đừng sợ! Nếu như em còn có mong muốn khác, cứ mạnh dạn nói ra trước mặt mọi người, trẫm nhất định sẽ thành toàn cho em!"


Phong Tranh vậy mà lại trả lời một câu khiến cho mọi hy vọng của chàng sụp đổ: "Ngày đó bệ hạ tặng cho em tấm kim bài cùng với ba nguyện vọng, trước giờ em đã dùng tổng cộng hai lần. Ở nguyện vọng cuối cùng này, em mong rằng bản thân sẽ có thể trở thành phi tần của bệ hạ."


***


Đêm yến tiệc hãy còn diễn ra vô cùng náo nhiệt, chỉ là Vân La cảm thấy có chút không khoẻ, cho nên Nguyên Ninh đã cùng nàng ấy trở về viện Xích Tùng. Nhân lúc đêm muộn trời tối đen như mực, Nguyên Ninh muốn dùng liễn kiệu dành riêng cho hàng Thứ Phi để Vân La dùng. Dẫu sao thì đi bằng kiệu này cũng an toàn hơn là ngồi võng.


Trong lúc hai người bọn nàng đi qua dãy hoa viên bên ngoài đại điện, vô tình trông thấy một cái bóng quen thuộc đang đứng dưới rặng hoa tử đằng. Không khó để Nguyên Ninh nhận ra người ở đó là Quốc Chẩn, bên cạnh chàng còn có Khả Hương. 


Bởi vì đang bận rộn dìu Vân La ngồi lên kiệu, Nguyên Ninh chỉ kịp liếc mắt nhìn sơ về phía bọn họ rồi nhanh chóng rời đi, không biết rằng thì ra bên dưới rặng tử đằng đang có một cuộc tranh cãi.


Đúng hơn là Khả Hương đang chất vấn Quốc Chẩn: "Ở đây không còn có ai, Đại vương hãy nói thật đi, có phải là trước khi cưới thiếp, ngài đã cùng Chiêu Hiến Quận chúa nảy sinh tình cảm không?"


Quốc Chẩn chỉ lạnh lùng đáp: "Từ đầu ta đã nói với nàng là không, tại sao nàng lại liên tục khăng khăng như vậy?"


"Không có ư? Nếu quả thật hai người không có tình cảm, tại sao lúc nãy khi biết tin Quận chúa sẽ được nạp thành phi tần của Quan gia, thần sắc của Đại vương lại u buồn như thế?" 


Quốc Chẩn đáp: "Ta buồn vì ta biết đây không phải là ý muốn thật sự của em ấy, biết được lý do thật sự đằng sau chuyện này. Tình cảm của ta đối với Chiêu Hiến cũng giống như đối với Huyền Trân và Thượng Trân, mọi chuyện chỉ đơn giản như thế!"


"Mọi chuyện đơn giản hay là Đại vương nói ra một cách đơn giản? Ngày đó trong đêm tân hôn của chúng ta, ngài đã gặp mặt ai tại gốc liễu bên bờ hồ, lẽ nào ngài nghĩ thiếp không biết ư? Kể từ đó đến nay, ngài vẫn chưa một lần động vào người của thiếp, vậy thì rốt cuộc ngài cưới thiếp là vì cái gì?"


Quốc Chẩn quay đầu nhìn Khả Hương, trong lòng có chút thất vọng: "Vốn dĩ ta nghĩ suốt thời gian qua mình chưa tốt với nàng, bản thân sẽ bắt đầu bù đắp từ hôm nay. Nhưng mà hôm nay ta mới biết trong lòng nàng đối với ta vẫn sinh lòng nghi kỵ như thế. Khi nãy ta đã nói rõ mọi chuyện, bây giờ vẫn có bản lĩnh nói lại một lần nữa, Quốc Chẩn ta hoàn toàn không có tình cảm trai gái đối với Chiêu Hiến, nàng tin hay không thì tuỳ nàng!"


Quốc Chẩn nói xong câu này thì một mạch rời đi, bỏ lại một mình Khả Hương dưới rặng tử đằng không ngừng gọi với theo hai tiếng "Đại vương". Hồi sau chợt nghe trong đêm tối phát ra một giọng cười châm biếm: "Còn tưởng địa vị Vương Phu nhân này sẽ làm như thế nào, thì ra chỉ là có tiếng không có miếng. Bản thân cô so với một chiếc gối vô tri ở trên giường của hắn thì có khác biệt gì?"


Khả Hương lau nước mắt quay đầu nhìn lại, nhận ra người ở đó là Niệm Nô. Hôm nay Bùi Phu nhân được lệ nhập cung cùng với Chiêu Văn Vương và Trinh Túc Phu nhân, Niệm Nô cũng cùng đi chung với bọn họ. Khi nãy nàng ta âm thầm đứng đằng sau nghe ngóng, rốt cuộc cũng đã nghe được chuyện khuê phòng của Quốc Chẩn và Khả Hương.


Khả Hương không tiện nói nhiều với nàng ta, chỉ lau vội nước mắt rồi gấp gáp rời đi, ai ngờ cánh tay lại bị Niệm Nô thô lỗ kéo lấy. Vạch tay áo của Khả Hương lên, dưới ánh trăng lờ mờ, Niệm Nô chỉ thấy giữa làn da trắng như sương tuyết vẫn còn rõ một nốt thủ cung sa, không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng: "Bổn Quận chúa biết mà, hắn làm gì để ý đến một kẻ tầm thường như ngươi!"


Khả Hương bị Niệm Nô đường đột xúc phạm, không nhịn nổi mà buông lời phản kháng: "Thuỵ Anh Quận chúa xin hãy tự trọng! Bổn Phu nhân cùng với Đại vương tuy đã cưới nhau được một thời gian, nhưng cả hai vẫn tôn trọng giữ lễ, chỉ đợi đến lúc thích hợp sẽ tính đến chuyện khai chi tán diệp, vậy thì có gì đáng cười? Trái lại Quận chúa thì khác, dẫu sao thì đây cũng là cấm địa hoàng cung, nàng không sợ bị người khác thấy được dáng vẻ thô lỗ hiện tại của mình sao?" 


Niệm Nô ngạo mạn cười lạnh, chỉ lặng lẽ tiến sát vào người của Khả Hương, giương mi mắt giống như loài chim ưng đang giơ cao đôi vuốt để bắt trọn một con thỏ yếu đuối: "Người nên biết xấu hổ phải là ngươi mới phải! Ngày đó ngươi dùng thủ đoạn gì để được gả cho Huệ Vũ Đại vương, ngươi nghĩ ta không biết ư? Ta nghĩ chắc là ngươi có mơ cũng không thể tưởng tượng được, lần đó việc hèn hạ của ngươi ở điện Hàm Nguyên, tất cả đều đã bị ta tận mắt bắt gặp. Ngươi nghĩ nếu như ta đem cái chuyện ngươi nhân lúc Huệ Vũ Đại vương đang say khướt, thừa nước đục thả câu kéo hắn ta vào phòng, từng lời từng lời một nói rõ cho Thái hậu, bà ta sẽ làm gì với ngươi tiếp theo?" 


Khả Hương cắn nhẹ môi trong, đầu vai dường như đang run lên một cách vô thức. Lại nghe Niệm Nô mỉm cười nói: "Nếu như ngươi vẫn còn muốn làm một chiếc gối vải vô tri nằm yên ổn trên giường của Huệ Vũ Đại vương, vậy thì kể từ đây trở đi, ngươi phải biết nghe theo lời sắp đặt của ta!"


"Cô... rốt cuộc là cô muốn gì?" – Khả Hương lắp bắp nói.


Niệm Nô cười nhạt, mang theo rất nhiều dã tâm trong lời nói: "Khi nãy Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa muốn cầu xin Thượng hoàng cho con gái của bà ta vào cung, bản thân ta cũng muốn như thế. Nhưng mà nơi mà ta muốn đến không phải là hậu cung của Quan gia, mà là cung Vĩnh Phúc!"


Tại một góc vườn khác, Yên Ngôn đang nắm tay mẹ mình là Anh Nguyên Quận chúa đi dạo trong cung. Lúc này Mộc Miên đang dẫn Yên Ngữ đến bên một hồ cá trong vườn, nhìn thấy nhiều đàn cá màu sắc sặc sỡ dưới đèn lồng mờ ảo, Yên Ngữ không giấu được nụ cười thuần khiết ở trên môi. Trông thấy cảnh đó, Yên Ngôn liền nhẹ giọng nói với mẹ mình: "Hẳn là mẹ vẫn còn nhớ đến hôn ước được ấn định giữa cha và Minh Hiến Vương ngày trước. Con gái đã không thể làm được việc này, bây giờ Yên Ngữ đã lớn, chỉ mong gia đình của chúng ta và vương phủ Minh Hiến sẽ có thể kết mối thông gia, giữ vững mối quan hệ của hai nhà!"


Đôi mày của Anh Nguyên Quận chúa khẽ chau: "Chuyện này... chưa chắc gì Yên Ngữ đã đồng ý! Dẫu sao đây cũng là chuyện hôn nhân đại sự ảnh hưởng đến cả đời người, sao mẹ có thể ép buộc Yên Ngữ được?"


Yên Ngôn gật đầu đáp: "Mẹ nói đúng! Có điều Nghi Võ Hầu Trần Quang Tú là một người tốt, hiện tại lại đang là Chỉ huy của ngự tiền thị vệ, tương lai vô cùng xán lạn. Khi nãy trông thấy Yên Ngữ múa hát ở giữa điện, ánh mắt của ngài ấy chỉ nhất nhất dõi theo từng cử chỉ của em ấy. Huống hồ gì nếu Yên Ngữ được gả cho Nghi Võ Hầu, con gái cũng bớt được nỗi canh cánh ở trong lòng bấy đâu, cũng bớt được những chuyện không nên xảy ra khác..." 


Anh Nguyên Quận chúa suy tư hồi lâu, sau cùng bà gật đầu nói: "Ta hiểu được ý của con! Lát nữa khi về nhà, ta sẽ đem chuyện này nói với Yên Ngữ."


Chương trước  <<< Danh sách chương >>> Chương sau


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương