Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 61

C61. Nay đã khác xưa
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước  <<< Danh sách chương >>> Chương sau

"Có chuyện gì thế?" 


Yên Ngôn quay đầu nhìn lại, nhận ra người vừa nói câu đó là Nguyên Ninh, chỉ đành đứng lên nắm lấy tay nàng, sau cùng thở dài đáp: "Trò Xuân Phả tối nay người diễn chính là Hồng Trang, nhưng chẳng may nàng ta lại bị thương ở chân, ta chỉ đành thay thế vị trí đó!"


Nhìn kim bạc đang lẫn máu tươi trong chiếc giày hoa, Nguyên Ninh lo lắng nhìn xung quanh, trước khi thấp giọng nói: "Chuyện này xem chừng là có người giở trò. Để tránh lát nữa có sơ suất, lúc này viện thượng thiện đang dâng thêm món mới, em sẽ nhân việc này kéo dài thêm thời gian, để cho chị kịp thời kiểm tra mọi thứ."


"Thế thì tốt quá!" - Yên Ngôn gật đầu rồi vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Nguyên Ninh. Chỉ thấy Nguyên Ninh liếc nhìn sáu nàng nhạc kỹ đang loay hoay ở góc phòng, điệu bộ có phần khả nghi, cho nên Yên Ngôn bèn nhẹ giọng nói: "Ta hiểu ý của em!"


Đợi đến khi Nguyên Ninh rời đi, Yên Ngôn mới lặng lẽ bước về phía sáu nàng nhạc kỹ ở đó: "Các em làm sao vậy?"


Một trong số đó là Tranh Thược, nghe xong câu này thì lặng lẽ cắn môi, chỉ âm thầm nắm chặt cánh tay của Hoàng Yến, không ngờ ánh mắt của Hoàng Yến chỉ toàn nét kiên định: "Dạ thưa Hiền phi điện hạ... cái kim trong giày Hồng Trang là của... Tranh Thược!"


Lúc Nguyên Ninh trở lại bàn tiệc thì cung nữ của viện thượng yến cũng đang dâng món mới. Nguyên Ninh cầm chén rượu trong tay, hướng về phía đôi ghế trên cao mà lễ phép nói: "Dạ thưa Thánh thượng và Thái hậu điện hạ, phương bắc có một loài chim, thường ngày vẫn ăn sâm quý trên núi Trường Bạch, từ đó có tên là sâm cầm. Loài chim này mỗi dịp cuối năm lại bay về phương nam trú đông. Tây Hồ nước ta cảnh sắc hữu tình, lại có rất nhiều sen ấu và cá tôm, vì thế đã trở thành địa điểm ưa thích của loài chim này. Vào độ cuối xuân đầu hạ là lúc sâm cầm ở Tây Hồ mập mạp nhất, thịt lại mềm và ngon, chứa đầy tinh chất của sâm quý. Đây chính là thời điểm thích hợp để dùng thịt sâm cầm. Có điều năm nay trời ấm áp sớm, sâm cầm cũng đột ngột bay về phương bắc sớm hơn dự liệu. Viện thượng thiện tốn nhiều công sức, may mắn tìm được năm đôi sâm cầm còn sót lại, bèn làm thành món Sâm cầm tiềm đông trùng táo đỏ dâng lên, kính chúc Thánh thượng và Thái hậu điện hạ thọ tỷ nam sơn, phúc như đông hải!"


Thượng hoàng nghe đến đây thì gật gù đáp: "Vốn dĩ Thái hậu rất thích sâm cầm, Đức phi tốn nhiều công sức như thế, xem ra cũng đã tận tâm hiếu thuận rồi!" – ngài nói xong câu đó thì hướng mắt về phía Vân La: "Món này có công dụng bồi bổ khí huyết rất tốt, Thần Vũ Phu nhân nên dùng nhiều một chút, để đứa trẻ trong bụng được khoẻ mạnh, hồng hào."


Vân La nghe đến đây thì lễ phép "dạ" một tiếng. Thiên Tuyết liếc nhìn chiếc ghế trống ở phía đối diện, không nhịn nổi mà mỉm cười rồi nói với Cẩm Tú: "Xem bộ ít nhất phải đợi đến mùa xuân năm sau, Thục phi mới có cơ hội nếm qua món sâm cầm này."


Cẩm Tú phì cười: "Viện thượng yến cũng thật là... Thục phi đã không thể tham gia buổi thọ yến này, vậy mà bọn chúng vẫn bày sẵn chiếc ghế trống ở đó, khiến cho người khác phải để tâm chú ý. Viện thượng yến tốn công như thế này, liệu có phải là đang nhắc nhỡ mọi người rằng Thục phi đang bị cấm túc hay không? Lẽ nào đây chính là thâm ý sâu xa của Hiền phi thưa Quý phi điện hạ?"


Thiên Tuyết cười nhạt rồi lắc đầu nói: "Trái lại bổn cung nghĩ đây hoàn toàn là ý của đám nô tài. Tuy tạm thời Thục phi bị cấm túc trong cung Hàm Xuân, nhưng dẫu sao ả ta cũng đã từng là sủng phi của Quan gia, chắc gì sẽ không có cơ hội bước ra khỏi đó? Vậy nên viện thượng yến chỉ là đang vạch sẵn đường lui cho bọn chúng. Huống hồ gì theo như bổn cung phỏng đoán, viện thượng thiện và thượng yến có thể vẫn còn tàn dư của Thục phi. Lẽ nào ngươi đã quên sau khi bổn cung tiếp quản viện thượng khố, suýt nữa thì đã bị Nguyễn Hưng đâm một dao chí mạng từ sau lưng?"


Cẩm Tú mím môi đáp: "Nói vậy thì Đức phi và Hiền phi phải thực sự cẩn trọng!"


Thiên Tuyết nhoẻn miệng cười: "Kịch hay vẫn còn ở phía trước, chúng ta chỉ việc thong thả ngồi xem thôi!"


Tiếng đàn trống, kèn sênh nối tiếp nhau, báo hiệu trò Xuân Phả sắp sửa bắt đầu. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn về phía cửa điện, trong lòng có chút lo lắng, mong sao trò Xuân Phả mà Yên Ngôn chuẩn bị sẽ không gặp bất kỳ trắc trở gì.


Chỉ thấy Tranh Thược và Hoàng Yến vận áo trắng múa vai nàng tiên, hai chân các nàng di chuyển liên tục, từng bước từng bước một nối tiếp nhau thật nhanh, khiến thân người trở nên lả lướt, phiêu bồng, trông giống như đang bay vậy. Tiếp đó Yên Ngôn vừa nhảy nhót vừa múa tay, tiến vào trong dẫn mười quân theo sau. Tất cả đều đội mũ, tay đeo khăn, cứ thế mà múa hát theo trò Ngô Quốc.


Thượng hoàng trông thấy người múa vai chúa Ngô là Yên Ngôn thì có chút ngạc nhiên, lát sau lại lộ vẻ thích thú nói với Thái hậu: "Đó không phải là Hiền phi sao?"


Thái hậu gật gù đáp: "Xem ra đây chính là bất ngờ mà Hiền phi tặng cho thần thiếp!" - sau đó bà quay đầu nói với Nhật Suỷ: "Có phải không Quan gia?"


Nhật Suỷ mỉm cười nói: "Thường ngày chỉ thấy Hiền phi say mê viết chữ, không ngờ nàng ấy cũng có tài lẻ này. Chuyện này thực sự khiến cho nhi thần cảm thấy ngạc nhiên!"


Lệ Uyển lặng lẽ cười nhạt: "Chẳng phải cô ta vẫn cố tỏ ra thanh cao đó ư? Không ngờ bản thân cũng biết những trò mị hoặc này."


Như Lộ nãy giờ vẫn ngồi im yên lặng. Trông thấy cảnh này, nàng không nhịn được nổi mà thốt lên một câu tự vấn: "Người múa chính tối nay là Hồng Trang kia mà?"


Nguyên Ninh ngồi bên cạnh Như Lộ, nghe được câu này liền thuận miệng đáp: "Trong lúc chuẩn bị trình diễn, Hồng Trang bị chiếc kim rơi trong giày hoa đâm vào lòng bàn chân dẫn đến bị thương, cho nên Hiền phi mới đành phải thay thế vai diễn đó."


Trong lòng Như Lộ vẫn còn vì cái chết của Đan Thanh mà nảy sinh ác cảm với Nguyên Ninh, cho nên khi nghe được câu này, Như Lộ chỉ dửng dưng như không, ai ngờ Nguyên Ninh lại tiếp tục cất tiếng: "Nghe nói Mai Phu nhân vẫn còn giữ mối quan hệ giao hảo với nhạc kỹ trong cung, xem chừng là hiểu rõ tính cách của bọn họ. Bổn cung có chút hoài nghi, không biết liệu có việc đấu đá lẫn nhau để tranh giành vị trí diễn chính hay không?"


Như Lộ nghe xong liền chau mày kiên định nói: "Xem bộ Đức phi điện hạ đã nghĩ nhiều rồi! Người khác thì tần thiếp không biết, nhưng mà đối với nhạc kỹ trong cung, tần thiếp có thể cam đoan rằng chắc chắn sẽ không có chuyện hãm hại ở đây!"


Nguyên Ninh có chút suy tư, sau cùng nàng gật đầu đáp: "Có được lời này của Mai Phu nhân, ít nhất chúng ta cũng loại được chuyện nội bộ viện thượng yến hãm hại lẫn nhau!"


Như Lộ thở ra một hơi lo lắng, chỉ đành tiếp tục quan sát màn trình diễn của Yên Ngôn. Xét về vị trí địa lý, Ngô Quốc nằm ở phía đông Đại Việt. Hướng đông theo thuyết ngũ hành đại diện cho hành Mộc, cho nên cả chúa lẫn quân đều mặc quần áo màu xanh lục.


Trò hát này kết thúc bằng điệu múa chèo thuyền trước khi Ngô Quốc rời đi. Sau đó Yên Ngôn nhanh chân lui vào trong, bước về phía cô Thanh Trà cùng với vài cung nữ đang đợi sẵn ở đó. Bọn họ khẩn trương giúp Yên Ngôn thay gấp y phục, nhanh chóng chuẩn bị cho trò diễn tiếp theo. Chỉ nghe tiếng vỗ tay phát ra từ chiếc ghế của Thượng hoàng: "Quả là diễn hay lắm! Có thể thổi được cái hồn của trò diễn này, trẫm nghĩ chỉ có người ở phủ Chiêu Văn là lột tả được, không ngờ Hiền phi cũng có bản lĩnh đó!"


Bùi Phu nhân nghe được câu này thì đứng dậy cung kính nói: "Thánh thượng đã quá lời rồi! Thiếp thân lại thấy dẫu hạ nhân ở trong phủ Chiêu Văn có tài giỏi đến đâu, rốt cuộc cũng không thể so được với nhạc kỹ trong cung đâu ạ!"


Thái thượng hoàng trông thấy gương mặt của Bùi Phu nhân có chút lạ lẫm, liền quay đầu nhìn về phía Thái hậu mơ hồ hỏi: "Người này là..."


"Là Bùi Phu nhân, thị thiếp của Chiêu Văn Vương thưa thánh thượng. Ngày đó thánh thượng thưởng thức trò Xuân Phả ở phủ Chiêu Văn, Bùi Phu nhân là người múa chính đóng vai chúa. Bà ta ít khi vào cung, cho nên Thánh thượng không nhớ mặt cũng là điều dễ hiểu. Khi nãy nghe Tịnh Văn nói, lần này Bùi Phu nhân nhập cung là để giúp Hiền phi truyền thụ cái hồn của trò Xuân Phả cho nhạc kỹ trong cung."


Thượng hoàng nghe đến đó thì gật gù đáp: "Thì ra là thế! Vậy thì những dịp yến tiệc tiếp theo ở trong cung, Bùi Phu nhân cứ cùng Chiêu Văn Vương và Trinh Túc Phu nhân tham gia, chỉ cần bảo đây là ý của trẫm!"


Bùi Phu nhân nghe đến đây thì mừng rỡ tột cùng, chỉ biết cúi đầu liên tục cảm ơn Thái thượng hoàng, trong lòng không giấu nổi sự vui sướng. Lại nghe tiếng đàn trống, kèn sênh thổi bên tai, điệu múa tiếp theo sau trò Ngô Quốc cũng từ từ diễn ra, đoàn quân tiến cống tiếp theo đến từ Chiêm Thành. Quốc gia này nằm ở phía nam của Đại Việt, vì thế tượng trưng cho hành Hoả, cho nên y phục của chúa Chiêm và tất cả binh lính đều có màu đỏ. Yên Ngôn chỉnh sửa lại mặt nạ vừa được cô Thanh Trà đeo vào, đầu nàng đội khăn, tay cầm quạt lụa, cứ như thế mà nhanh chóng tiến vào đại điện để hành lễ chầu.


Sau đó Tranh Thược và Hoàng Yến cũng đội khăn bước ra. Lối trình diễn của hai nàng cũng giống như vai diễn nàng tiên vừa rồi, hai chân liên tục di chuyển tựa như đang bay, khác ở chỗ lúc này Tranh Thược và Hoàng Yến đóng vai tượng phỗng*. Đợi đến khi hai tượng phỗng lui xuống, Yên Ngôn mới cùng quân Chiêm Thành nhún vai múa hát để chúc mừng chiến thắng của quan quân Đại Việt. 


*tượng phỗng: tượng người hầu thường đặt bên điện thờ.


Cứ như thế mộc sinh ra hoả, từ hoả lại sinh ra thổ. Đợi đến khi trò Chiêm Thành kết thúc, Yên Ngôn liền lui vào bên trong để nhanh chóng chuyển đổi xiêm y. Thay mặt nạ màu đỏ của Chiêm Thành bằng một chiếc mặt nạ màu nâu, đám cung nữ bên cạnh nhanh chóng cởi bỏ khăn trùm đầu của Yên Ngôn, đổi cho nàng một chiếc mũ tre cùng với bộ tóc giả màu vàng rơm, biến Yên Ngôn trở thành tù trưởng của bộ tộc Lục Hồn Nhung. Trong Ngũ Quốc của trò Xuân Phả, Lục Hồn Nhung nằm gần Đại Việt nhất, có thể tính là vị trí trung tâm, cho nên đại diện cho hành Thổ. 


Thái thượng hoàng trông thấy trang phục của Yên Ngôn thì quay đầu nhìn về phía Nhật Suỷ: "Quan gia có biết đây là tộc người nào không?"


Nhật Suỷ lễ phép đáp: "Dạ thưa phụ hoàng, đây là tộc Lục Hồn Nhung, còn có tên khác là Tú Huần."


Thượng hoàng vuốt râu gật gù nói: "Đặc trưng của trò Tú Huần là "một mẹ mười con", hay còn gọi là "một cái mười quân", bởi vì tù trưởng của bộ tộc Lục Hồn Nhung trước giờ đều là đàn bà. Quan gia xem..."


Nhật Suỷ dõi mắt theo ngón tay của Thượng hoàng, chỉ thấy mười quân Tú Huần cầm sênh gỗ múa theo Yên Ngôn, thi thoảng lại phát ra những tiếng reo hò mang đậm chất hoang dại của núi rừng. Cuối cùng mười toán quân Tú Huần cũng theo mẹ lui xuống, tất cả thay trang phục màu trắng của nước Ai Lao, tượng trưng cho hành Kim ở phía tây Đại Việt.


Trò Ai Lao mở đầu với cảnh voi hổ tiến vào trong. Thượng hoàng trông thấy cảnh này, bất giác ánh mắt lộ ra chút đăm chiêu. Thái hậu tinh ý nhìn ra điểm này, chỉ lặng lẽ nắm lấy mu bàn tay của ông, âm thầm nhìn về phía voi hổ đang nhảy múa, cơ hồ nhìn thấy được dáng vẻ hung tàn của bọn chúng, bất giác đầu vai bà chợt run lên thật khẽ.


Tiếp đó Yên Ngôn bước vào trong diễn vai chúa Ai Lao, đi theo hầu còn có hai nàng nhạc kỹ khác là Lục Thuỷ và Thanh San. Ba người ở đó cung kính chầu vua, trước khi cùng mười quân Ai Lao cầm sênh tre múa hát. Đợi đến khi trò Ai Lao kết thúc, một con kình ngư hùng hổ tiến ra, dẫn đường cho nước Hoa Lang đến từ bán đảo ở phía đông bắc. Quốc gia này giống với Ngô Quốc ở một điểm, đó chính là đều ghé thăm Đại Việt bằng tàu thuyền.


Trong lúc kình ngư đang uốn lượn, xoay vòng, Yên Ngôn đã kịp thay đổi y phục thành chúa Hoa Lang. Nàng đội trên đầu một chiếc mũ da, đeo một chiếc mặt nạ có vẽ hình chữ vạn, mặc một bộ y phục màu xanh lam, tượng trưng cho hành Thuỷ ở phương bắc. Tiếp đó Yên Ngôn cầm quạt lụa bước ra giữa điện, trước là múa hát sau lại quỳ xuống chầu. Đi theo nàng còn có hai nhạc kỹ Lam Yên và Tử Điệp, cả hai nàng cầm cung cưỡi ngựa múa hát ở phía sau.


Đợi đến khi Lam Yên và Tử Điệp lui xuống, mười quân Hoa Lang mới cầm quạt vào chầu cùng Yên Ngôn. Lúc này Yên Ngôn nhặt thanh đao dưới đất rồi nhảy múa liên hồi, toán quân Hoa Lang ở phía sau cũng thi nhau múa quạt. Bất thình lình thanh trường đao trong tay của Yên Ngôn rơi xuống, suýt chút nữa đã rơi trúng mũi chân của nàng. May mà Yên Ngôn đã nhanh chóng chữa nguy, múa thêm vài động tác để cứu vãn tình hình, lại vì thế mà khiến cho trò Hoa Lang có thêm điểm nhấn.


Có điều sự việc này cũng khiến cho thân người của Quang Tú di chuyển theo bản năng. Chui kiếm của chàng va chạm vào thành ghế của Nhật Suỷ, làm phát ra thanh âm "leng keng" có hơi lớn tiếng. Quang Tú lúc này mới hoàn hồn, chỉ kịp quỳ xuống gấp gáp nói: "Thần có tội!"


Nhưng Nhật Suỷ chỉ hờ hững phất tay, ý bảo chàng không cần để tâm đến chuyện nhỏ nhặt này. Lúc này Quang Tú mới thở phào một hơi, chỉ lặng lẽ dõi theo màn trình diễn của Yên Ngôn. Cuối cùng thì trò diễn Hoa Lang cũng kết thúc bằng điệu múa mái chèo, khép lại năm điệu múa Ngũ quốc lân bang đồ tiến cống.


Thượng hoàng và Thái hậu không giấu nổi thích thú mà liên tục vỗ tay. Huyền Dao đưa mắt nhìn về phía công chúa, vô tình trông thấy sắc mặt của Bùi Phu nhân có chút do dự, cho nên nàng liền thuận miệng nói: "Phu nhân có lời gì muốn nói ư?"


Bùi Phu nhân liền "A" một tiếng rồi đứng lên đáp: "Thiếp thân chỉ thấy vũ nghệ của Hiền phi điện hạ càng lúc càng thuần thục, so với ngày trước..."


Yên Ngôn trông thấy Bùi Phu nhân sắp sửa nói bừa, liền cất giọng chen ngang để ngắt lời bà ta: "Tất cả cũng là nhờ Bùi Phu nhân đã cất công dạy bảo mấy ngày qua, cho nên bổn cung cùng với các nhạc kỹ trong cung mới có thể trình diễn trò múa này một cách thuần thục như vậy. Bổn cung đã nhờ bệ hạ đích thân vẽ một bức Ngũ quốc lân bang đồ tiến cống, để ghi nhận công trạng này của Bùi Phu nhân!"


Yên Ngôn nói đến đó thì đưa mắt nhìn Nhật Suỷ, chỉ thấy chàng gật đầu rồi liếc nhìn Quách Phụ. Quách Phụ "dạ" một tiếng rồi nhanh nhẹn đem bức tranh trong tay đi về phía của Bùi Phu nhân.


Thái hậu tinh ý nhận ra chút lo lắng trên gương mặt thánh thoát của Yên Ngôn, âm thầm đoán được đằng sau còn có ẩn tình, cho nên liền cầm lấy chén rượu trong tay hướng về phía Bùi Phu nhân cười nói: "Dường như rượu hôm nay cũng vì tiết mục khi nãy của Hiền phi mà ngon hơn thường ngày! Bổn cung xin mời Bùi Phu nhân một chén, cảm ơn bà vì đã tốn công truyền thụ trò Xuân Phả. Hôm nay là ngày vui của bổn cung, Bùi Phu nhân sẽ không làm bổn cung mất hứng chứ?"


Bùi Phu nhân nghe được câu này của Thái hậu, chỉ biết gấp gáp cầm chén rượu bên tay mà nâng lên đáp lễ. Những lời độc địa ở trong miệng bà ta, có muốn nói ra thì cũng không tiện. Cứ thế mà thọ yến của Thái hậu cũng kết thúc trong êm đẹp.


—-oOo—-


Lúc Yên Ngôn cùng Nguyên Ninh đi đến thăm Hồng Trang thì đã thấy bảy người vây quanh nàng ấy. Không khó để nhận ra một người nổi bật ở đó là Như Lộ, bên cạnh nàng là Hoàng Yến và Tranh Thược, ngoài ra còn có Lục Thuỷ và Thanh San, Lam Yên cùng Tử Điệp. Theo lời Như Lộ kể, bảy nàng nhạc kỹ vốn là trẻ mồ côi được đưa vào trong cung, cùng lớn lên ở phòng nhạc Nghê Hồng, tên gọi cũng được đặt theo cầu vồng bảy sắc là hồng, tranh, lục, thanh, lam, tử.


Cho dù mang thân phận nhạc kỹ hay phi tần, trước giờ Như Lộ vẫn luôn giữ mối quan hệ khắn khít với bọn họ. Đó là lý do tại sao Như Lộ có thể cam đoan rằng, chắc chắn sẽ không có chuyện hãm hại ở đây, giữa nội bộ bảy nàng nhạc kỹ. Yên Ngôn nghe thế thì gật đầu nói với Như Lộ: "Tuy chỉ mới tiếp quản viện thượng yến được một thời gian, nhưng bổn cung cũng dễ dàng nhận ra tình cảm của bảy người bọn họ. Vậy nên cho dù khi nãy Hoàng Yến có nói cây kim trong giày Hồng Trang là của Tranh Thược, bổn cung cũng đoán chắc đằng sau có ẩn tình. Lẽ nào có người muốn phá hoại mối quan hệ giữa bảy người bọn họ ư?"


Như Lộ im lặng trong chốc lát, sau cùng quay đầu về phía Hồng Trang nhẹ giọng nói: "Chuyện này thì phải hỏi nàng ấy!"


Yên Ngôn chưa rõ ý của Như Lộ, chỉ quay mặt nhìn về phía Hồng Trang, lại thấy một giọt nước mắt chảy dọc trên thái dương của nàng ấy. Hồng Trang lồm cồm định ngồi dậy, nhưng mà Nguyên Ninh đã ngăn nàng lại, chỉ thấy Hồng Trang mếu máo khóc: "Xin lỗi Hiền phi điện hạ... là nô tỳ suýt nữa đã phá hỏng trò Xuân Phả của người. Khi nãy trước lúc trình diễn, nô tỳ vô tình nhìn thấy gót giày của trò Chiêm Thành bị bung chỉ, cho nên mới lấy dụng cụ may vá của Tranh Thược sửa lại. Ai ngờ nô tỳ lại sơ ý để quên cây kim ở đó, tự mình khiến cho bản thân bị thương... nô tỳ..."


Hồng Trang nói đến đó thì đã nức nở khóc không thành tiếng. Như Lộ thấy thế thì lập tức rời ghế quỳ xuống, cầu xin thay cho Hồng Trang: "Đây thực sự là chuyện không mong muốn, kính xin Hiền phi điện hạ hãy rộng lượng bỏ qua cho Hồng Trang!"


Sáu nàng nhạc kỹ còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống: "Kính xin điện hạ hãy rộng lượng bỏ qua!"


Yên Ngôn gấp gáp đỡ Như Lộ đứng lên, cũng phất tay ý bảo sáu nàng nhạc kỹ ngồi dậy: "Mọi người mau đứng lên đi! Nếu đây chính là nguồn cơn mọi chuyện, vậy thì xem như là việc xui rủi!"


Hồng Trang nghe được câu này, bỗng dưng lại bật khóc thành tiếng, đôi môi run lên bần bật, mang đầy nỗi uất ức trong lòng: "Nô tỳ... cảm ơn điện hạ rất nhiều!"


Bất chợt bên ngoài phát ra tiếng bước chân gấp gáp, người bước vào sau đó là Quách Phụ, đi theo sau dẫn đường còn có Mộc Miên.


"Dạ thưa Hiền phi điện hạ, Thượng hoàng đang cùng Thái hậu và Quan gia thưởng trà ở cung Thánh Từ, có sai nô tài mời điện hạ đến đó để trò chuyện."


Yên Ngôn nghe xong thì quay đầu về phía bên trái: "Nguyên Ninh à, chúng ta đi cùng không?"


Nguyên Ninh lắc đầu nhẹ giọng đáp: "Thượng hoàng chỉ gọi một mình chị, em đi theo sợ là không tiện."


Yên Ngôn liền ghé sát tai nàng nói nhỏ: "Nhưng mà chỉ có một mình ta trò chuyện cùng Thượng hoàng và Thái hậu... ta thấy có chút ngượng ngập..."


Nguyên Ninh cũng ghé sát tai nàng mà đáp lại: "Chị yên tâm! Trò chuyện hay thưởng trà chỉ là một cái cớ, chẳng qua Thượng hoàng và Thái hậu nhìn thấy phần thể hiện hôm nay của chị quá tốt, cho nên chỉ muốn có thêm cháu để bồng, vừa hay em cũng muốn lên chức dì. Chị Yên Ngôn à, tối nay nhất định chị phải nắm bắt cơ hội!"


Yên Ngôn nghe xong câu đó mới từ từ ngợi ra mọi chuyện, chỉ biết đẩy nhẹ vào đầu vai của Nguyên Ninh, gương mặt ửng đỏ lúc nào chẳng hay: "Em chỉ giỏi trêu ghẹo ta thôi!"


Lúc Yên Ngôn đến trước cổng cung Thánh Từ thì chợt thấy một gương mặt quen thuộc. Lòng bàn tay nàng có hơi buông lỏng, chiếc khăn lụa theo đó mà bị gió đêm cuốn bay, cuối cùng treo lơ lửng trên một ngọn trúc. 


Mộc Miên ở bên cạnh định chạy theo nhặt lại, nhưng mà Quách Phụ đã hớt hải bước trước một bước. Lúc này không còn thấy người ngoài bên cạnh, Quang Tú mới nhẹ giọng hỏi: "Khi nãy diễn trò Hoa Lang, chân của điện hạ không bị thương đó chứ?"


Có chút hoài niệm thoáng qua trong đầu của Yên Ngôn, không biết có phải gió đêm khiến cho mi mắt của nàng bị khô hay không, mà khoé lệ bắt đầu tiết ra thứ chất lỏng cay xé buộc nàng phải cắn môi chịu đựng.


Nàng chợt nhớ đến lần đầu tiên học vũ khúc Hoa Lang, lúc đó cũng khá giống như những gì vừa xảy ra ở đại điện khi nãy, nàng vô tình đánh rơi thanh trường đao xuống trúng mũi chân, khiến cho ngón chân trỏ phải đổ máu. Và nàng cũng nhớ đến một chuyện mà có lẽ cả đời này bản thân không quên được, có một người đã cõng nàng chạy trên quãng đường dài đi tìm thầy lang, có một người đã khóc khi nhìn thấy ngón chân của nàng đẫm máu, dẫu trước giờ chẳng có gì khiến cho người đó rơi nước mắt.


Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người đó khóc, cũng là lúc nàng nghĩ bản thân sẽ nắm tay người đó đi đến mãi mãi. Tiếc rằng giờ đây khi đứng trước mặt chàng, nàng đã là Hiền phi của thiên tử.


Vừa hay lúc đó Quách Phụ cũng đã đem khăn lụa quay trở lại. Yên Ngôn hít mũi thật vội cố ngăn dòng nước mắt tiếp tục ứa ra. Nàng không trả lời Quang Tú, chỉ lặng lẽ lấy lại khăn lụa từ trong tay Quách Phụ, rồi cúi đầu cùng Mộc Miên bước tiếp. 


"Mộc Miên, sáng mai ta muốn gửi một thứ về nhà. Nếu như ta quên mất chuyện này, em nhất định phải nhắc ta đấy!"


Tối đó Yên Ngôn trò chuyện cùng Thượng hoàng và Thái hậu, biết được ngài mong rằng trò Xuân Phả sẽ được trình diễn lại trong ngày Tết Đoan Ngọ. Lúc đó sẽ có thêm hoàng thất và đông đủ bá quan vào cung, nhất định bọn họ sẽ vì tiết mục này mà vô cùng cao hứng.


Thái hậu nhớ lại chuyện của Bùi Phu nhân khi nãy ở đại điện, chỉ đành mượn cớ dắt Yên Ngôn đi thưởng hoa trong cung Thánh Từ, sau đó tinh tế nhắc nhỡ Yên Ngôn không cần phải đích thân tham gia vào trò Xuân Phả, chỉ cần đứng đằng sau chỉ huy mọi chuyện, trước hết là thể hiện uy quyền của Hiền phi, thêm nữa là có thể tránh được những chuyện thị phi không đáng có. Yên Ngôn đủ thông minh để nhận ra thâm ý của bà, chỉ giải thích thêm một lượt nguồn cơn mọi chuyện, đồng thời nói bản thân sẽ chuẩn bị thật tốt cho đêm yến tiệc tiếp theo. Thái hậu nghe xong thì rất hài lòng.


Loay hoay mà đã hết hai tháng, cuối cùng Tết Đoan Ngọ lại đến. Vào độ này năm trước Đàm Hoa cũng bị Nhật Suỷ lạnh nhạt, có điều lúc đó nàng tự do hơn lúc này, chỉ cần chuyên tâm chuẩn bị tiết mục Vương Mẫu hiến bàn đào, sau một đêm nàng đã quay trở lại tiếp tục làm sủng phi. Có điều hôm nay đã khác xưa... Đàm Hoa bị cấm túc đã gần ba tháng, biết bao thư từ đã được nàng nhờ đám nô tài chuyển đến tay Nhật Suỷ, nhưng mà chưa bao giờ nàng nhận được hồi âm. Có lẽ Nhật Suỷ đối với lỗi lầm này của nàng vẫn còn giận lắm. Hoặc hoạ chăng là đứa bé mà Đàm Hoa muốn hãm hại là hoàng tôn mà Thượng hoàng vô cùng kỳ vọng, cho nên dẫu bác ruột và cha nàng là ái khanh bên cạnh ngài ấy, Thái thượng hoàng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho lỗi lầm này.


Tiếng đàn trống trong ngày Tết Đoan Ngọ càng khiến cho Đàm Hoa cảm thấy phát tiết. "Choảng" một tiếng thật to, nàng đã ném chiếc bình hoa lưu ly xuống nền gạch vỡ tan tành. Hạ Thuỷ sợ hãi bước tới gần Đàm Hoa thu dọn tàn cuộc, ngay lập tức đã nhận hai cú tát giống như trời giáng: "Là ngươi! Chính con tiện tỳ nhà ngươi đã hiến kế xui bổn cung sai người gấp gáp đi tìm bột nghệ, cho nên mọi chuyện mới thành ra nông nỗi thế này..."


Hạ Thuỷ bị đánh quá bất ngờ, cho nên thân người liền chao đảo rồi ngã vào đống mảnh vỡ sắc nhọn dưới đất. Cơ thể theo đó mà đau đớn tột cùng, chỉ biết hét lên nhiều tiếng thất thanh, bộ quần áo trên người trong phút chốc loang lổ máu tươi. Bàn tay Hạ Thuỷ muốn với tới chân ghế của Đàm Hoa để lê lếch thân người bò ra, nhưng lại bị Đàm Hoa lạnh lùng chà đạp.


Suốt ba tháng nay, Hạ Thuỷ luôn bị Đàm Hoa trút giận đủ kiểu. Nhưng mà thương tích hôm nay là khủng khiếp nhất. Đám cung nữ trong cung Hàm Xuân mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ biết rụt rè lôi cơ thể thảm hại của Hạ Thuỷ ra ngoài. Trong cung lúc này vô cùng đông đúc, nhưng dường như không ai quan tâm đến những âm thanh ồn ào đó ở cung Hàm Xuân. Chỉ có một người đứng ngoài cổng đưa mắt nhìn vào trong, trong thấy bộ dạng thê thảm của Hạ Thuỷ thì chậc lưỡi không ngừng. Nàng định bụng bước vào trong, nhưng lại bị nội thị hai bên cản lại: "Quỳnh Phương Phu nhân xin dừng bước!"


Lệ Uyển liền nói: "Nô tài to gan! Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, nếu trong cung xảy ra án mạng, các ngươi có gánh nổi tội trạng này không?"


Hai tên nội thị mím môi rồi liếc mắt nhìn nhau, lại nghe Lệ Uyển lạnh lùng nói: "Không cho ta vào trong cũng được, ít nhất cũng phải đem cung nữ kia ra ngoài, để cho ta đưa ả đi chữa trị!"

Chương trước  <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương