Chuyển đến nội dung chính

Phung Vu Tran Trieu - chuong 58

C58. Vương sợi tơ tình
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Tối đó Nguyên Ninh cùng Thuỷ Linh đi thăm Vân La. Tuy chỉ mới gặp tình trạng doạ sảy thai, nhưng cả người Vân La ê ẩm khó tả. Lòng bàn tay bàn chân của nàng đau râm ran, mỗi cử động đều cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ. May mà mấy ngày nay được chăm sóc kỹ lưỡng, Vân La mới dần dần lấy lại sức khoẻ.


Thấy Nguyên Ninh chậm rãi đi đến giường, Vân La liền chống tay xuống nệm gắng gượng ngồi dậy. Nguyên Ninh thấy thế liền can ngăn, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên thành giường: "Cứ nằm yên đi! Hôm nay đã cảm thấy khoẻ hơn rồi chứ?"


Vân La mỉm cười dịu dàng, tóc trên đầu rủ xuống bên gương mặt thanh tú, chẳng có đến một món trang sức xa xỉ, vướng bận. Nàng cứ thế mà gật đầu nhẹ giọng đáp: "Tất cả là nhờ Đức phi điện hạ đã phí tâm chăm sóc! Mai này khi đứa trẻ được sinh ra, tần thiếp nhất định sẽ để nó nhận điện hạ làm mẹ đỡ đầu!"


Nguyên Ninh mỉm cười nắm lấy đôi bàn tay có hơi lạnh lẽo của Vân La, chầm chậm vỗ nhẹ lên mu bàn tay của nàng: "Quan gia rất kỳ vọng ở đứa trẻ này! Khi đứa trẻ ra đời, ta nghĩ không chỉ có ta, ai ở trong cung này cũng đều yêu mến nó!"


Vân La gượng cười, cảm nhận làn môi của mình có hơi khô ráp: "Nếu trong cung này ai cũng đều có tâm tư đó, mấy ngày qua tần thiếp đâu có ở trên giường bệnh..."


Đôi mắt của Nguyên Ninh lộ ra nét cười đầy ý vị: "Sớm thôi! Trong cung sau này rốt cuộc rồi sẽ chỉ còn lại những người yêu thương đứa trẻ!"


Vân La nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nắm chặt lấy lòng bàn tay ấm áp của Nguyên Ninh, sung sướng gặng hỏi: "Khi nãy người nói Quan gia rất kỳ vọng ở đứa trẻ trong bụng tần thiếp, mấy lời này là thật chứ?"


Lời lẽ vui sướng vừa thốt ra, thế mà đôi mày của Vân La liền lập tức chau: "Bất quá nó chỉ là đứa con của một vị phi tần có xuất thân dân dã..."


"Là vị phi tần có võ nghệ cao cường! Đó là thứ mà chẳng có người con gái nào trong hậu cung có được! Nếu như đứa trẻ là con trai, nhất định sẽ là vị Hoàng tử văn võ toàn tài được người người ngưỡng mộ!" - Ánh mắt của Nguyên Ninh không giấu được sự mong đợi, lại nghe Vân La phì cười đáp: "Vốn dĩ Quan gia cũng là một người văn võ song toàn. Con cái của người chắc chắn sẽ được thừa hưởng tư chất bất phàm đó, cần gì phải nhờ đến một người mẹ có xuất thân dân dã như tần thiếp?"


Nguyên Ninh chớp mắt nhìn xuống tấm chăn màu xanh nhạt thêu hoa bìm biếc, bất chợt nhớ đến lần xuất cung ngày đó, sau cùng nàng quay đầu nói với Điêu Tường: "Bổn cung có đem một ít trà hoa cúc hạt sen đến đây, em hãy cùng Thuỷ Linh đi xuống bếp pha giúp cho bổn cung nửa bình!"


Đợi đến khi Điêu Tường cùng Thuỷ Linh đồng loạt lui xuống, Nguyên Ninh mới nhẹ giọng nói với Vân La: "Người ngày đó giải vây nàng ở kinh sư là Huệ Vũ Đại vương, ngài ấy có giọng nói rất giống với Quan gia. Sau tai nạn cưỡi ngựa lúc còn nhỏ, Quan gia đã vì chuyện đó mà ám ảnh. Người không biết cưỡi ngựa, cũng không giỏi võ nghệ, đây cũng là nỗi khổ bấy lâu nay của Quan gia. Bởi vì lẽ đó, người rất trông đợi ở đứa bé này!"


Nguyên Ninh nói xong mấy lời này, bất giác trông thấy ánh mắt thờ thẫn của Vân La, nhịn không nổi mà nhẹ giọng hỏi: "Bấy lâu nay nàng ngỡ rằng Quan gia có võ nghệ cao cường, cho nên mới động lòng với người. Lúc này biết được sự thật, xem bộ nàng có chút thất vọng?"


Vân La liền lắc đầu đáp vội: "Cho dù Quan gia không có võ nghệ phi phàm đi chăng nữa, người chắn trước mặt thiếp, đổ máu vì thiếp cũng chỉ có Quan gia mà thôi. Quan trọng là tần thiếp đã một lòng dành trọn tình cảm cho Quan gia, thứ mà tần thiếp yêu thương là con người ngài ấy, chứ không phải ưu điểm hay nhược điểm..."


"Thật chứ?" - Nguyên Ninh bất giác hỏi, chỉ thấy Vân La nghiêng nghiêng đầu thành thật nói: "Đức phi điện hạ chẳng phải cũng cảm thấy như vậy sao?"


Nguyên Ninh im lặng hồi lâu, sau cùng nàng chậm rãi gật đầu. Đứng trước mặt Vân La, nàng cảm giác như đang đứng trước gương, cứ thế mà thổn thức nói ra những lời từ tận đáy lòng. Mấy câu này ngắt quãng, tuỳ tiện, không những thế còn có hơi trừu tượng, nhưng nàng biết, người con gái trước mặt sẽ hiểu được toàn bộ những gì mà nàng đang nói: "Ta yêu tài hoa và cử chỉ ấm áp, yêu sự anh minh cùng với lòng bao dung của chàng. Ta cũng yêu luôn nỗi sợ đang hằn sâu trong tâm trí chàng ấy. Ta muốn ôm chàng thật lâu, muốn ngồi gọn trong trái tim chàng, để bản thân hoá thành thứ chất lỏng ấm áp, dễ chịu, đi đến từng ngõ ngách trong cơ thể chàng, xoa dịu những nỗi đau thầm kín mà chàng vẫn đang ôm giữ. Vân La, ta muốn một ngày nào đó được nắm lấy tay chàng bước lên yên ngựa, muốn xua đi nỗi sợ bủa vây trong tâm trí của chàng. Nhưng mà Vân La, ta sợ là mình không thể... vậy nên ta đành phải trông mong vào đứa trẻ trong bụng nàng!"


Nguyên Ninh đưa mắt nhìn Vân La, bất giác nhìn thấy ánh mắt trong gương cũng đang rưng rưng dòng lệ giống y như mình. 


"Đức phi điện hạ... sao suy nghĩ của tần thiếp lại giống với suy nghĩ của người như thế kia. Nếu cơ thể tần thiếp vẫn còn khoẻ mạnh giống như lúc trước, tần thiếp nhất định sẽ cùng Quan gia đến trường Giảng Võ ngày ngày luyện cưỡi ngựa, giống như cách mà tần thiếp đã cùng người luyện tập trước đây. Đức phi điện hạ nói xem, chẳng phải tần thiếp cũng có chút năng khiếu chỉ bảo người khác đó sao?"


Nguyên Ninh bật cười, vậy mà lại khiến cho giọt nước mắt đang đọng lại trên mi chảy dài xuống má: "Đúng vậy! Người ngờ nghệch như ta qua bàn tay chỉ dẫn của nàng cũng đã biết cách điều khiển tuấn mã. Đợi đến khi nàng sinh xong, nhất định phải ngày ngày dạy ta cùng Quan gia cưỡi ngựa!"


Vân La hít mạnh đầu mũi rồi sụt sùi lau đi những giọt nước mắt vương trên mi giống như pha lê, sau đó nàng siết mạnh bàn tay của Nguyên Ninh, giọng nói tràn đầy tin tưởng: "Điện hạ còn nhớ con Bán Dạ Bảo Câu ở trường săn chứ? Nếu Quan gia ngồi trên lưng nó, khí phách của người chắc chắn sẽ hiên ngang lắm!"


Nguyên Ninh đáp: "Con tuấn mã đó đúng là rất kiêu hãnh, nhưng mà cũng vô cùng bất kham. Ngoài mã phu bậc nhất ở trường săn cũng chỉ có mỗi mình nàng có thể chế ngự được nó!"


Vân La cắn nhẹ làn môi, lời nói phát ra từ thanh quản mang đầy kỳ vọng: "Rốt cuộc rồi cũng có một ngày, Quan gia sẽ oai dũng ngồi trên lưng nó..."


***


Đàm Hoa dần tỉnh giấc trên chiếc giường trải đầy chăn êm. Tựa đầu lên lòng bàn tay phải, nàng cứ thế mà chau mày, chậc lưỡi nói: "Là sủng phi thì sao chứ? Rốt cuộc sáng nào cũng phải dậy sớm thỉnh an, còn không bằng khi bổn cung còn ở trong phủ cùng với mẹ, có thể thức dậy lúc nào tuỳ thích!"


Hạ Thuỷ tiến đến đỡ lấy cánh tay của Đàm Hoa rồi dìu nàng xuống giường. Đám nô tỳ trong cung Hàm Xuân chẳng ai bảo ai, mỗi kẻ một công việc đặt đâu vào đấy, từng bước đi của Đàm Hoa đều được hầu hạ cẩn thận.


Sau khi đã được rửa mặt, súc miệng, Đàm Hoa được Hạ Thuỷ dìu đến bàn trang điểm. Một nô tỳ ở trong cung Hàm Xuân muốn nịnh hót Đàm Hoa, vừa bưng đến một lọ thuốc mỡ cho nàng thoa tay vừa cong môi nói: "Vẫn là Đoan nhân tốt với Thục phi điện hạ nhất!"


Đàm Hoa nghe xong câu đó, chẳng những không vui mà còn đột nhiên tức giận. Ánh mắt của nàng như một con dao sắc lạnh, cứ thế đâm xuyên vào trong tâm can đang khiếp hãi của cung nữ kia. "Chát" nhiều tiếng thật to, Đàm Hoa chẳng cần ra tay, Hạ Thuỷ đã thay nàng tát nhiều tát vào mặt ả cung nữ nhiều chuyện.


"Đoan nhân cái gì mà Đoan nhân? Mẹ của điện hạ chúng ta là Phu nhân nhất phẩm! Cái miệng thối tha của ngươi không biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói, vậy thì đừng trách tại sao ta ra tay quá mạnh!"


Cung nữ kia bị Hạ Thuỷ bạt tai đến chảy cả máu miệng, chỉ biết ôm chân Đàm Hoa liên tục xin tội. Đàm Hoa đưa gương mặt lạnh lẽo tựa băng nhìn ả ta, tiện tay cầm lấy chiếc kéo sắc lạnh ở trên bàn dí vào mặt ả: "Để bổn cung nhắc lại cho ngươi nhớ, cung Hàm Xuân này đã từng có kẻ giống Trương Chi!"


Cung nữ kia mặt cắt không còn một giọt máu, nước mắt ròng rã cầu xin tha tội, nhưng bản thân cũng không dám cử động mạnh, chỉ sợ sẽ bị thương dưới lưỡi kéo sắc nhọn.


Hạ Thuỷ hãy còn tức giận thay chủ nhân mình, nhưng mà đột nhiên nhớ lại chuyện gì, cứ thế mà bất chợt cắn môi, gấp gáp bước tới giữ lấy chiếc kéo trong tay Đàm Hoa: "Trưa nay Quan gia sẽ đến cung Hàm Xuân dùng cơm, nghe được mùi máu tanh thì không tốt lắm thưa Thục phi điện hạ!"


Đàm Hoa nghe đến đây thì mới rút chiếc kéo trong tay lại, chỉ nghe Hạ Thuỷ cao giọng nói: "Bạch Lãng, đem con tiện tỳ này nhốt vào nhà kho ba ngày ba đêm, mặt trời lên đỉnh ngày thứ tư mới cho nó ăn cơm. Để ta xem từ đây trở đi, nó có còn ăn nói bậy bạ nữa hay không!"


Đợi đến khi Bạch Lãng đem thân người mềm nhũn của ả cung nữ rời đi, Đàm Hoa mới mạnh tay đặt chiếc kéo trở lại lên bàn, khiến cho viên ngọc dao ở trên tay cầm văng xuống nền gạch.


Hạ Thuỷ sợ hãi ra mặt, chỉ biết gấp gáp cúi người theo để nhặt, lại nghe Đàm Hoa nói: "Bỏ đi! Ả ta nói cũng không có gì sai! Mẹ của bổn cung quả thực chỉ được phong làm Đoan nhân!"


Hạ Thuỷ đã nhặt được viên ngọc trong tay, nghe thế liền đứng dậy gấp gáp nói: "Dựa theo lệ cũ, mẹ của Thứ phi chỉ được phong làm Thuận nhân, mẹ của Nguyên phi mới được phong làm Đoan nhân. Quan gia đã phá lệ phong mẹ của điện hạ làm Đoan nhân, rõ ràng là đặc biệt sủng ái người!"


Đàm Hoa thở dài nói: "Phá lệ ư? Cũng đâu phải chỉ có riêng bổn cung, chẳng phải mẹ của chị Huyền Dao cũng được phong vượt cấp làm Phu nhân ư, lại còn có phong hiệu Bảo Hoàn! Chung quy vẫn là chị Huyền Dao làm rạng danh gia tộc!"


Hạ Thuỷ thấp giọng đáp: "Mẹ của Nguyên phi được phong làm Phu nhân, vốn dĩ đâu phải do Quan gia sủng ái Nguyên phi. Tất cả là vì công lao của Đại hành khiển Trần đại nhân thôi ạ!"


Đàm Hoa thở dài: "Đoan nhân thì có gì hay? Bổn cung chỉ muốn đám nô tài kính cẩn ở trước mặt mẹ của bổn cung, cúi đầu lễ phép gọi người một tiếng Phu nhân, như vậy mới xứng với công lao dưỡng dục của bà!"


Hạ Thuỷ xiểm nịnh: "Quan gia đối với điện hạ vô cùng sủng ái, chỉ cần người mang được long thai, mẹ của người nhất định sẽ được phong làm Phu nhân nhất phẩm!"


"Hừ! Nói đến long thai thì lại nhớ đến cái ả tiện nhân đó. Mấy ngày nay không nghe được tin tức gì mới ở viện Xích Tùng, chẳng biết cái lọ gia vị kia vẫn có còn phát huy tác dụng hay không!"


Hạ Thuỷ lộ nét cười nham hiểm: "Vậy thì điện hạ hãy mau mau chải tóc, trang điểm! Lát nữa chúng ta đi đến cung Vĩnh Xuân, biết đâu sẽ nghe được tin hay?"


Lúc Đàm Hoa cùng Hạ Thuỷ đến cung Vĩnh Xuân thì đã nghe xa xa tiếng bàn tán rôm rả. Hỏi ra mới biết sáng sớm nay phòng ngự trù có xảy ra chút chuyện. Con chó tuyết của Huyền Trân trưởng công chúa xổng khỏi tay thị nữ, chạy đến phòng ngự trù làm loạn một phen, khiến cho vài đồ đạc ở đó rơi vỡ.


Đàm Hoa nghe xong thì khịt mũi lạnh giọng: "Phòng ngự trù là nơi chuẩn bị thức ăn cho trên dưới hoàng cung, đâu thể nào phát sinh những chuyện như vậy! Bổn cung nhất định phải tâu lại chuyện này cho Quan gia biết, dẫu là ai thì cũng phải xử trí mạnh tay!"


Thiên Tuyết cười nhạt: "Đánh chó cũng phải nể mặt chủ! Thục phi không nể mặt Huyền Trân trưởng công chúa thì thôi, ít nhất cũng phải nể mặt Thái hậu chứ?"


Đàm Hoa chau mày sắc sảo nói: "Thiên tử phạm tội cũng xử như thứ dân! Chẳng phải ngày đó Thái hậu đã từng nói, người giỏi nhất là thuần phục những loài súc sinh này ư? Hôm nay con chó tuyết chạy đến phòng ngự trù làm càn, Huyền Trân trưởng công chúa cũng không thể tránh được liên can. Bổn cung nhất định phải làm rõ chuyện này cho ra lẽ!"


"Cũng chỉ là vỡ mất vài lọ gia vị, mọi chuyện không có gì to tác!" - Huyền Dao đứng từ trong bức bình phong bước ra. Trong lúc chúng phi tần gấp gáp hành lễ, nàng phất tay ý bảo bọn họ hãy mau mau ngồi xuống ghế.


Huyền Dao trong thấy sắc mặt không đồng tình của Đàm Hoa, liền liếc mắt nhìn vú nuôi để bà ta ẵm Ý Trinh công chúa đến trước mặt nàng ấy.


"Sáng nay khi được đeo chiếc vòng cổ ngọc trai, Như Hằng cứ mỉm cười không thôi, hẳn là rất thích món quà mà dì Thục phi tặng!"


Câu nói này của Huyền Dao vậy mà lại khiến cho mọi khó chịu trên gương mặt Đàm Hoa tan biến. Nàng chìa tay ôm lấy công chúa nhỏ vào lòng, không nhịn nổi mà đưa ngay ngón trỏ lên đôi môi anh đào kia, lại nghe Huyền Dao vui vẻ nói: "Tối qua bổn cung nằm mơ thấy Như Hằng đã đến tuổi chập chững đi, miệng không ngừng gọi hai tiếng "Hoàng đệ". Đây quả thực là điềm lành! Trước giờ Quan gia vẫn luôn trông mong đứa trẻ trong bụng Thần Vũ Phu nhân là con trai!"


Thiên Tuyết đưa mắt nhìn gương mặt xám xịt của Đàm Hoa, bên khoé miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, chỉ quay đầu nói với Huyền Dao: "Nếu quả thực đứa trẻ là con trai, vậy thì Thần Vũ Phu nhân quả thực là có phúc vô cùng. Người ta nói mẹ quý nhờ con, nếu nàng ta sinh được Hoàng trưởng tử, điện hạ nói xem, Quan gia sẽ tấn phong nàng ta lên hàng Phi chứ?"


Huyền Dao không ngừng gật gù, chỉ đưa mắt nhìn về phía Thiên Tuyết và Đàm Hoa, sau lại là Yên Ngôn và Nguyên Ninh, cuối cùng rạng rỡ nói: "Tính đến thời điểm hiện tại, bậc Thứ phi đang có bốn người. Nếu Quan gia cho phép Thần Vũ Phu nhân được ngồi lên Phi vị, vậy thì vị trí Thần phi sẽ được lắp đầy."


Thiên Tuyết mỉm cười lộ ra đôi hàm răng sáng như sương ngọc: "Thần Vũ Phu nhân tấn phong thành Thần phi, hai chữ Thần này đồng âm với nhau, xem bộ đây quả thực là thiên ý!" 


Đợi đến khi cùng Lệ Uyển về đến cung Hàm Xuân, Đàm Hoa mới có thể trực tiếp bộc lộ cơn giận dữ trong lòng. Một chậu gốm hoa nâu theo đó vỡ tan tành, tiếp theo đó là âm thanh đay nghiến của Đàm Hoa: "Bậc Thứ phi tuy nói là ngang hàng với nhau, nhưng Thần phi vẫn nhỉnh hơn một bậc. Ả tiện nhân đó xứng sao?"


Hạ Thuỷ cười lạnh: "Tất nhiên là không! Huống hồ gì cái bụng kia có giữ được hay không, nói trước bây giờ vẫn còn sớm lắm!"


Đàm Hoa thấy nãy giờ Lệ Uyển vẫn luôn im lặng, bản thân liền có chút tò mò: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"


Lệ Uyển liền đáp: "Chẳng qua tần thiếp đang thắc mắc, trước giờ Huyền Trân trưởng công chúa đâu có thích nữ công gia chánh. Ngay cả phòng trà công chúa cũng không đặt chân đến, sao khi không hôm nay lại để con chó tuyết làm loạn ở phòng ngự trù. Hơn nữa lúc tần thiếp còn nuôi Bảo Bảo, biết được con chó này tư chất thông minh. Nếu không có ai sai khiến, chắc chắn nó sẽ không làm ra những chuyện càn quấy như vậy!"


Đàm Hoa cười lạnh: "Thái hậu để con gái của mình chơi cùng con nhóc Quận chúa không biết phép tắc kia, rốt cuộc cũng làm hư nó! Trông thấy đám ranh con này hống hách trong cung, bổn cung quả thực cảm thấy chướng mắt lắm!"


Lệ Uyển vẫn chưa thôi lo lắng, chỉ thấy trước đại điện có bóng dáng nữ quan chưởng sự viện thượng thiện. Cô Phi Yến cùng với một nữ quan trẻ tuổi lễ phép bước vào trong, đứng trước mặt Đàm Hoa chùng chân hành lễ.


Lúc này tâm trạng của Đàm Hoa không tốt, chỉ lơ đãng chép miệng nói: "Hôm nay không cần trình thực đơn cho bổn cung xem, mọi chuyện cứ cẩn thận mà làm!"


Cô Phi Yến đang định mở tấm thiếp thư trong tay ra, nghe đến đây đành cúi đầu khom lưng định lui xuống. Ai ngờ trong lúc lui về sau được hai bước, một mảnh giấy trong tấm thiếp thư chợt rơi ra. Lệ Uyển liếc nhìn Bảo Tâm, Bảo Tâm liền hiểu ý tiến về trước một bước, cứ thế mà nhanh tay nhặt nó lên.


Lệ Uyển đưa mắt nhìn mảnh giấy kia, gương mặt không giấu được sự nghi hoặc: "Thực đơn của viện Xích Tùng?"


Cô Phi Yến liền cúi đầu đáp: "Dạ đúng thưa Quỳnh Phương Phu nhân. Sáng nay phòng ngự trù bị náo loạn một phen, chỗ gia vị và nguyên liệu dành riêng cho Thần Vũ Phu nhân đã bị đổ vỡ hơn quá nửa. Nguyên liệu ở phòng ngự trù lúc này không đủ để chuẩn bị các món ăn theo thực đơn cũ, cho nên nô tỳ đã nhờ đầu bếp chỉnh sửa lại thực đơn!"


Đàm Hoa đập tay lên thành ghế, khiến cho nữ quan ở bên cạnh cô Phi Yến sợ hãi giật mình. "Bổn cung còn định bỏ qua chuyện này, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy tức giận. Ngoài chỗ gia vị và nguyên liệu của viện Xích Tùng, phòng ngự trù còn bị thiệt hại thêm thứ gì không?"


Cô Phi Yến cúi đầu lễ phép đáp: "Dạ thưa Thục phi điện hạ, sáng nay con chó tuyết của Huyền Trân trưởng công chúa nghe được mùi mật, nghịch ngợm chạy đến làm đổ vỡ hai bình mật ong bằng gốm nâu, còn phá vỡ một lọ tương nhỏ, ba hũ gốm đựng nghệ. Mấy thứ này trộn lẫn vào nhau, tất cả đều đã bị hỏng..."


Đàm Hoa nghiến răng nói: "Đúng là quá đáng mà! Mặc kệ Nguyên phi nói sao, lát nữa bổn cung nhất định phải đem chuyện này báo lại cho Quan gia. Uốn cây phải uốn lúc còn non, bổn cung không thể để cho con gái của Thái hậu tác quai tác quái như thế!"


Trong lúc Đàm Hoa nổi giận đùng đùng, Lệ Uyển chỉ đăm chiêu nhìn vào tờ giấy trong tay, sau cùng nàng đứng dậy đi về phía cô Phi Yến, vừa trả lại tờ giấy vừa hỏi: "Gần đây ta cảm thấy có hơi nhạt miệng, cho nên thường hay bỏ bữa, dẫn đến bao tử hơi đau, muốn dùng một ít bột nghệ pha với mật ong và trà. Có điều khi nãy nghe cô Phi Yến nói, mật ong và nghệ ở phòng ngự trù vừa bị thất thoát, chẳng biết có đủ để ta đem về viện Ngọc Lan một ít được không?"


Cô Phi Yến thu lại tờ giấy rồi khó xử nói: "Khẩu vị của Quỳnh Phương Phu nhân mấy ngày nay không tốt sao? Lát nữa nô tỳ sẽ sai đầu bếp làm thêm vài món có công dụng kích thích vị giác, sau đó đem đến viện Ngọc Lan để cho người dùng."


Lệ Uyển nhoẻn miệng mỉm cười, khoé môi của nàng lúc này có hơi gượng gạo, bởi lẽ câu vừa rồi hoàn toàn không phải là câu trả lời mà nàng muốn nghe. Dường như cô Phi Yến cũng nhận ra điều đó, vậy nên bà liền gấp gáp nói tiếp: "Đối với hai thứ mà Quỳnh Phương Phu nhân vừa đề cập, mật ong ở phòng ngự trù vẫn còn khá nhiều, riêng chỉ có bột nghệ đã bị hỏng hết. Nếu Quỳnh Phương Phu nhân muốn lấy bột nghệ, xem bộ phải đến phòng ngự dược lấy tạm một ít!"


Lệ Uyển có hơi biến sắc, chỉ gượng cười đáp: "Bột nghệ ở phòng ngự dược rất thô và hắc, không được mịn và tươi như ở phòng ngự trù. Thôi thì ta chỉ đành chờ đợi thêm vậy. Cô Phi Yến nói xem, từ đây đến ngày nhập nguyên liệu tiếp theo, tổng cộng là còn mấy ngày?"


Cô Phi Yến đáp: "Phòng ngự trù vừa mới nhập nguyên liệu sáng hôm qua, bốn ngày nữa mới đến ngày nhập kho!"


Lệ Uyển cắn môi, chỉ đành mỉm cười một cách giả tạo: "Xem bộ ta phải đến phòng ngự dược thật rồi! Việc ở viện thượng thiện hãy còn nhiều, cô Phi Yến hãy trở về lo liệu đi!"


Đợi đến khi cô Phi Yến cùng nữ quan hầu việc rời đi, Đàm Hoa mới cất giọng lanh lảnh nói: "Lọ gia vị dùng riêng cho viện Xích Tùng đã vỡ tan tành, nghệ ở phòng ngự trù cũng bị hỏng hết, bột nghệ ở phòng ngự dược thì thô và hắc. Ả tiện nhân đó trước giờ vẫn luôn ăn phải bột nghệ, lúc này tạm ngưng một vài hôm, không ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta chứ?"


Lệ Uyển liền đáp: "Mỗi ngày ả ta chỉ ăn một lượng nhỏ, phải sử dụng liên tục thì mới gây sảy thai. Nếu lúc này ả ta không ăn nữa, chỉ sợ là công sức của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể!"


"Không được! Mau sai người đến phòng ngự dược tìm ra loại bột nghệ dùng được cho bổn cung!" - Đàm Hoa nghiến răng nói, chỉ nghe Lệ Uyển đáp: "Thật ra bột nghệ ở phòng ngự dược chẳng hề thô và hắc như lời tần thiếp nói. Chỉ là nếu muốn lấy bột nghệ ở phòng ngự dược, bắt buộc phải ghi vào sổ ghi chép, như vậy sẽ để lại manh mối!"


Đàm Hoa chau mày, sau đó thăm dò hỏi: "Vậy thì phá lệ cho đám người ở phòng ngự trù nhập nguyên liệu sớm, để bù vào khoản thiệt hại mà con chó tuyết đã gây ra?"


"Chuyện này lại càng không được! Mật ong ở phòng ngự trù vẫn còn khá nhiều, tương cũng chỉ vỡ một lọ nhỏ, chỉ có nghệ là bị hỏng hết. Nếu như điện hạ bắt đám người ở phòng ngự trù phá lệ một lần, người khác nhìn vào sẽ thấy rõ mục đích của chúng ta!"


Đàm Hoa nghe xong mấy lời này thì có chút tức giận: "Làm thế này cũng không được, thế kia cũng không xong! Ngươi nói xem, rốt cuộc bổn cung phải làm thế nào thì mới khiến cái bụng bầu của ả tiện nhân đó biến mất?"


Lệ Uyển khó xử đáp: "Để đảm bảo an toàn, tần thiếp nghĩ tốt nhất là chúng ta nên đứng im chờ đợi. Dẫu sao thì cái thai của ả ta cũng đã yếu, có chào đời được hay không, phần lớn còn phải dựa vào may mắn..."


Đàm Hoa chau mày nói: "Ngươi muốn chơi trò may rủi ư? Từ trước đến giờ, cái mà bổn cung muốn là sự chắc chắn!"


Lệ Uyển lặng thinh không dám trả lời. Hạ Thuỷ nghe đến đây thì cúi người nói khẽ: "Dạ thưa Thục phi điện hạ, muốn lấy nghệ từ ngoài vào cung, không phải chỉ có cách bắt phòng ngự trù phải phá lệ!"


Đàm Hoa không giấu được sự tò mò, chỉ nghe Hạ Thuỷ nói tiếp: "Trong số bốn cửa cung thông ra bên ngoài, cửa Diệu Đức ở phía bắc là dễ ra vào nhất. Đám nô tài ở bên dưới muốn gửi thư hay tiền bạc ra ngoài, phần lớn đều không tìm đến bưu cục. Thay vào đó, bọn chúng tìm đến những kẻ có thể xuất cung để nhờ cậy, vừa hay chúng ta có thể dùng cách này để âm thầm đem bột nghệ vào cung."


Lệ Uyển nghe đến đây thì lo lắng không thôi, giữa lúc nàng đang định can ngăn, bên tai đã nghe tiếng Đàm Hoa nạt nộ: "Đã không giúp được gì thì đứng một bên nghe là được! Hạ Thuỷ, ngươi nói xem bổn cung có thể nhờ cậy ai?"


***


Bên ngoài vào lúc rạng sáng có hơi buốt giá, nhất là dạo gần đây trời hay đổ mưa xuân, sương khói phủ khắp cỏ cây, tên nô tài ở phòng ngự trà dường như đã quen với chuyện này. Mấy ống trúc bên hông của hắn chứa đầy nước sương, đây đều là sương sớm lấy từ sen bách diệp. Ngoài tịnh đế ngọc liên, sen bách diệp là loài hoa nổi tiếng vốn chỉ mọc ở vùng Tây Hồ. Thượng hoàng rất thích uống trà pha bằng nước sương sớm, vậy nên mỗi buổi sáng, phòng ngự trà đều cho người xuất cung đi đến Tây Hồ để lấy nước sương về.


Mấy tên thị vệ gác cổng Diệu Đức hãy còn chưa tỉnh táo, không biết rằng trong số những ống trúc bên hông tên nô tài kia, có một ống vốn có hai ngăn. Ngăn trên cùng đựng nước sương để qua mặt đám thị vệ, ngăn bên dưới đựng chất bột màu vàng. Tên nô tài dễ dàng che mắt đám thị vệ kia, an toàn bước qua cửa cung, cứ thế mà bước theo đường lớn trở về phòng ngự trà.


Trên đường đi, dường như hắn nhận ra có ai đó dõi theo mình, nhưng đến khi tên nô tài quay đầu lại, chỉ thấy cảnh vật trước mắt bốn bề yên tĩnh. Tên nô tài nghĩ bản thân đang tự doạ mình, chẳng dám nghĩ ngợi lung tung, cứ thế mà thẳng bước đi đến một con đường nhỏ. Hắn cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, cuối cùng cầm ống trúc giao tận tay một người. Cũng gần như đồng thời ngay lúc đó, đột nhiên hắn nghe được một âm thanh từ phía sau, khiến tất cả lông tơ trên gáy dựng đứng cả lên.


"Các ngươi lén lút ở đó làm gì?"


***


Cung Hàm Xuân này nếu không có Nhật Suỷ ghé thăm, Đàm Hoa bước một bước cũng có người hầu hạ. Nhưng ngược lại khi Nhật Suỷ ghé đến, Đàm Hoa liền hoá thân thành một vị sủng phi ngoan ngoãn, đứng bên cạnh Nhật Suỷ nâng khăn sửa túi.


Lúc này cũng vậy, bình thường Đàm Hoa mê ngủ là thế, nhưng hôm nay khi Nhật Suỷ nghỉ lại cung của nàng, Đàm Hoa chẳng dám ngủ thêm lâu, trời mới vừa hửng sáng đã mở mắt tỉnh dậy. 


Đàm Hoa cẩn thận thoát khỏi vòng tay của Nhật Suỷ, như một con bướm nhỏ kỹ lưỡng chui khỏi kén. Nàng định bụng sẽ căn dặn đám nô tài trong cung Hàm Xuân chuẩn bị một bữa sáng như ý cho Nhật Suỷ, ai ngờ cơ thể chỉ mới cọ nguậy được một chút, chiếc eo nhỏ nhắn đã bị Nhật Suỷ ôm chặt lấy: "Nằm yên nào!"


"Bệ hạ..."


Nhật Suỷ đặt cằm lên mái tóc đen tuyền của Đàm Hoa, chỉ lặng lẽ nói: "Đàm Hoa, nàng còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau chứ?"


Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương