Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 57

C57. Rơi vào hang hổ
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử


Huyền Dao dịu dàng bước ra cùng Tiêu Thoa, vú nuôi cũng cẩn thận ôm công chúa chùng chân thi lễ. Thấy mọi người không ngại trời mưa mà có mặt đầy đủ tại cung Vĩnh Xuân, Huyền Dao không nỡ để bọn họ chờ lâu. Nàng gấp gáp phất tay, ý bảo tất cả hãy mau mau quay về chỗ ngồi.


Sau đó Tiêu Thoa nghe theo lệnh Huyền Dao, dặn dò đám cung nữ đem lò sưởi cầm tay tản ra khắp nơi, chu đáo sưởi ấm cho chúng phi tần. Lúc này Huyền Dao đã yên vị xuống ghế, đôi mày của nàng khẽ chau, khiến người ta dễ dàng trông thấy được vẻ áy náy: "Gần đây trời hay đổ mưa xuân, mọi người không cần phải ngày ngày thỉnh an bổn cung. Nếu hôm nào trời mưa lớn quá, tất cả cứ ở lại chỗ ở của mình, lệ giống như những ngày giá rét vậy!"


Chúng phi tần nghe xong liền rủ nhau cảm ơn Huyền Dao, lại nghe Đàm Hoa cong miệng nói: "Thật ra đội mưa đến đây cũng không phải vất vả gì! Chỉ là có người cố tình phóng đại mọi thứ, làm ra chuyện lố lăng, khác người, hòng đem chuyện này truyền đến tai Thái hậu và Quan gia, cố ý làm tổn hại đức hạnh của Lệ Anh Nguyên phi. Bổn cung thực sự không ngờ, trong cung lại có kẻ thâm độc đến vậy!"


Nguyên Ninh nghe đến đây, chỉ kịp hít sâu một hơi rồi quay về phía của Huyền Dao gấp gáp phân trần: "Dạ thưa Lệ Anh Nguyên phi điện hạ, tần thiếp..."


"Tiêu Thoa!" - Huyền Dao không đợi Nguyên Ninh nói hết câu, chỉ nheo mắt nhìn về phía cánh cửa rồi gọi tên Tiêu Thoa, điệu bộ có sáu phần lạnh lùng. Bất giác Nguyên Ninh cảm thấy có chút lo lắng, lẽ nào Huyền Dao thường ngày ôn hoà là thế, vậy mà cũng có lúc tức giận trước mặt mọi người sao?


Nhưng sự lạnh lùng đó của Huyền Dao thì ra chỉ là thoáng qua. Nếu có đi chăng nữa, xem bộ đó có lẽ cũng là sự lạnh lùng dành cho Đàm Hoa. Chỉ thấy nàng đưa mắt về phía Nguyên Ninh, cứ thế mà dịu dàng giống như thường ngày: "Hình như áo tơi của Đức phi có chút đặc biệt?"


Nguyên Ninh lặng lẽ thở phào một hơi, giữa lúc nàng chưa kịp nói thêm câu gì, bên tai đã nghe được chất giọng trầm ổn của Thiên Tuyết: "Mắt của điện hạ hãy còn tinh tường lắm! Áo tơi của Đức phi được tô vẽ kỳ công, trông giống như là lông chim sẻ. Cái còn lại thì khá giống lông của chào mào, còn có..."


Huyền Dao lộ nét cười thật hiền, chỉ luôn miệng thúc giục Tiêu Thoa: "Mau! Đem chiếc áo lại gần cho bổn cung xem!"


Đàm Hoa không ngờ đến biến sự này, chỉ biết đưa mắt liếc nhìn Lệ Uyển, trong lòng không giấu được sự chán ghét. Cùng lúc đó, Tiêu Thoa đã cẩn thận đem ba chiếc áo tơi đến trước mặt Huyền Dao. Nàng mỉm cười ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng rạng rỡ nói: "Màu áo này trông rất giống lông của hoạ mi. Đức phi tìm đâu ra loại áo tơi thú vị thế này?"


Nguyên Ninh mỉm cười đưa mắt nhìn Thuỷ Linh, sau đó quay về phía Huyền Dao nhẹ giọng nói: "Dạo trước tần thiếp có ghé qua phòng tranh Thuỷ Vân, được dịp học lỏm một ít mẹo vẽ tranh từ các vị hoạ sư. Có lần trong lúc sơ ý, tần thiếp làm rơi mực vẽ lên chiếc áo tơi, sau đó nảy ra ý vẽ lên trên vài nét, cuối cùng tạo ra mấy chiếc áo tơi này."


Huyền Dao chậc lưỡi khen ngợi: "Đức phi quả là khéo tay quá! Vài nét này tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại khiến chiếc áo tơi từ chỗ tầm thường trở nên đặc biệt. Bổn cung nhìn qua thì đã muốn mặc nó lên người, vừa có thể tránh mưa, vừa cảm thấy bản thân được tô điểm, khác gì những chiếc áo bằng gấm lụa đắt tiền đâu chứ?"


Đàm Hoa nghe xong câu này, nhịn không nổi mà liền cười lạnh: "Áo tơi này cho dù có sặc sỡ đến đâu, bất quá cũng vẫn là áo tơi, không thể nào thoát khỏi sự rẻ tiền, thấp kém. Lệ Anh Nguyên phi là người dễ tính, cho nên có thể xem như không có chuyện gì, nhưng mà đám nô tài lẻo mép bên dưới thì khác. Chỉ sợ bọn chúng sẽ rêu rao chuyện này đi khắp hoàng cung, có khi là lọt ra cả phố chợ ở kinh thành. Đến lúc đó, bàng dân thiên hạ sẽ được dịp cười đến mức vỡ bụng, vì phi tần của Quan gia không có gấm để mặc, phải lựa chọn loại áo tơi bần hàn của nông dân. Như vậy chẳng phải là mất mặt hoàng cung lắm sao?"


Đàm Hoa nói đến đây thì phì cười đến độ thất thố: "Hay là do Đức phi thấy Hiền phi có xuất thân là con gái nhà nông, vậy mà cũng đặt chân lên được Phi vị, giống như loài chim sẻ đập cánh bay lên cành cao, cho nên mới vẽ lông chim sẻ lên áo tơi này?"


Huyền Dao thấy lời lẽ của Đàm Hoa quá ư cay nghiệt, liền chau mày rồi chậc lưỡi thốt lên: "Thục phi!"


Đàm Hoa đối với việc này vậy mà lại dửng dưng như không, chỉ nhắm mắt tươi cười giống như chưa xảy ra chuyện gì. Lại nghe Huyền Dao nghiêm túc nói: "Lời của em một câu nửa chữ đều khinh thường nông phu, có biết rằng mỗi hạt cơm trong cung Hàm Xuân đều là từ mồ hôi, nước mắt của bọn họ?" 


Huyền Dao nói đến đây thì trầm mặt xuống: "Hơn nữa Phạm đại nhân công cao như núi, nếu như em còn không biết giữ mồm giữ miệng của mình, đừng trách sao bổn cung lại trách phạt nặng tay!"


Câu răn đe này của Huyền Dao đương nhiên là không thể xoa dịu được uất ức của Yên Ngôn, nhưng chí ít cũng khiến cho Đàm Hoa có chút mất mặt. Nàng ta buông ánh mắt bất kham thả xuống nền gạch, cuối cùng nhận ra một chiếc ghế trong cung Vĩnh Xuân vẫn còn trống, liền giận cá chém thớt, trút hết cơn giận dữ trong người giáng xuống sự việc này: "Thay vì buông lời trách móc em, sao Nguyên phi không tìm hiểu tại sao ả Phu nhân đó lại chưa đến đây?"


Nguyên Ninh nhìn về phía chiếc ghế trống đằng kia, sực nhận ra Vân La vẫn chưa có mặt. Chỉ nghe Huyền Dao nhẹ giọng nói: "Thần Vũ Phu nhân đang mang thai, bản thân không thể dầm mưa chịu lạnh. Cho dù nàng ta không đến đây, bổn cung cũng sẽ không buông lời trách phạt gì!"


Huyền Dao vừa mới nói đến đó, trước đại điện đã xuất hiện một bóng cung nữ với điệu bộ hớt hải: "Dạ thưa Lệ Anh Nguyên phi điện hạ... người ở viện Xích Tùng đưa tin... Thần Vũ Phu nhân đã xuất huyết..."


"Cái gì chứ?" - Huyền Dao hốt hoảng thốt lên rồi đưa tay che ngực. Thiên Tuyết cũng đứng phắt người dậy, đưa vẻ mặt hoang mang liếc nhìn Nguyên Ninh. 


Ở phía bên này, Đàm Hoa vậy mà lại đưa khăn che mũi âm thầm cười. Trông thấy nét mặt đắc ý của nàng ta, Nguyên Ninh sực nhớ ra cái thai của Vân La vốn đã được Thượng hoàng giao cho nàng và Thiên Tuyết chăm sóc. Sắc trời ảm đạm sáng hôm nay, liệu có phải là điềm báo cho hoàn cảnh của Nguyên Ninh trong thời gian sắp tới?


***


Lúc Nguyên Ninh cùng Thiên Tuyết đến viện Xích Tùng thì mưa đã ngừng rơi. Huyền Dao sợ phi tần đến đông thì sẽ làm ảnh hưởng đến tình trạng của Vân La, cho nên người đến viện Xích Tùng cũng chỉ có hai nàng.


May mà lúc Hồ ngự y bước ra, trên mặt còn giữ được vài phần an ủi: "Dạ thưa hai vị điện hạ, tình trạng của Thần Vũ Phu nhân không tốt lắm, nhưng trong cái rủi có cái may, nhờ ơn trạch của trời cao, long thai vẫn còn giữ được!"


Thiên Tuyết khẽ chau mày, mi mắt nheo cong lại, cứ thế mà từ từ lạnh lùng nói: "Long thai có giữ được hay không lúc này không chỉ phụ thuộc vào trời cao, mà còn phụ thuộc vào y thuật của Hồ ngự y ông. Nếu long thai có mệnh hệ gì, không chỉ có bổn cung và Đức phi bị liên luỵ, mà cái đầu của ông cũng không giữ nổi! Rốt cuộc Thần Vũ Phu nhân vì sao lại ra máu?"


Nguyên Ninh cắn nhẹ môi trong, lặng lẽ liếc nhìn ánh mắt quả quyết của Thiên Tuyết, nhận ra rằng nàng ta thường ngày vẫn luôn điềm tĩnh với phi tần xung quanh, nhưng mà cách nàng ta đối xử với hạ nhân lúc nào cũng nghiêm khắc như thế. Lần trước Điêu Tường đã từng bị Thiên Tuyết khiển trách, lúc này nghe được giọng điệu đanh thép của nàng ta, mười ngón tay đã bắt đầu run lên cầm cập.


Trong khi Đàm Hoa dùng sự hung tàn để khiến cho hạ nhân khiếp sợ, Thiên Tuyết lại dùng vẻ uy nghiêm, khiến cho bọn họ sợ mà phải kính, không phải sợ mà oán trách.


Hồ ngự y đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy rằng gã là tâm phúc ở bên cạnh Nguyên phi, nhưng trước giờ vẫn được Huyền Dao cử sang cung Lâm Xuân để chăm sóc sức khoẻ cho Thiên Tuyết, còn lạ gì tính cách của nàng. Nghe xong những lời chất vấn này, Hồ ngự y liền cúi mặt khẩn trương nói: "Dạ thưa Quý phi điện hạ, nguyên nhân là do... dạ con của Thần Vũ Phu nhân co thắt quá mạnh!"


Thiên Tuyết lạnh giọng: "Ông đang đùa với bổn cung đó ư? Cái mà bổn cung muốn biết không phải là chuyện này. Cái mà bổn cung muốn biết là nguyên nhân dẫn đến việc dạ con của Thần Vũ Phu nhân co thắt. Trả lời như ông thì thầy lang bên ngoài cũng trả lời được, cần gì phải mang danh ngự y hưởng lộc thiên tử?"


Hồ ngự y nghe đến đây thì quỳ rạp xuống khẩn trương nói: "Là do vi thần sơ ý... thật ra dạ con co thắt mạnh như vậy trong kỳ tam cá nguyệt đầu tiên có nhiều nguyên nhân, nhưng theo lời bà mụ và thị tỳ nói, thời gian qua Thần Vũ Phu nhân vẫn luôn nghỉ ngơi đầy đủ, không hề làm việc gì nặng. Xem bộ nguyên nhân dẫn đến chuyện này, phần lớn là phát sinh từ việc ăn uống."


Thiên Tuyết nghe đến đây thì quay đầu đưa mắt nhìn Nguyên Ninh, khiến cho nàng cảm thấy vô cùng khó xử. Lặng lẽ hít sâu một hơi, Nguyên Ninh nhẹ giọng nói: "Thiếp đã dặn dò kỹ lưỡng người ở viện thượng thiện, không ngờ vẫn xảy ra sơ suất..."


Thiên Tuyết lắc đầu đáp: "Chuyện này vẫn chưa có kết luận cuối cùng, Hồ ngự y cũng chỉ đang phỏng đoán mà thôi, Đức phi không cần phải áy náy như thế. Huống hồ gì viện thượng thiện bây giờ là do "người đó" quản lý, "minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng", chúng ta ở ngoài sáng, kẻ xấu ở trong tối, có nghìn mắt nghìn tay mới có thể nhìn thấu mọi chuyện..."


Thiên Tuyết nói đến đây thì lặng lẽ thở dài: "Đúng là "nghìn cân treo sợi tóc" mà... Các ngươi nói xem, thường ngày Thần Vũ Phu nhân vẫn hay ăn món gì? Có chuyện gì khả nghi không?"


Điêu Tường cùng với bà mụ Lương cũng đã quỳ rập xuống nãy giờ, nghe Thiên Tuyết hỏi câu này, chỉ biết nhanh miệng nói: "Thường ngày chủ nhân chỉ ăn những món mà viện thượng thiện chuẩn bị. Nô tỳ là người đích thân đi lấy những món này, sau khi đem về cung còn có bà mụ Lương kiểm tra cẩn thận..."


Bà mụ Lương cũng khẩn trương đáp: "Mấy món mà viện thượng thiện chuẩn bị phần lớn đều có lợi cho thai phụ, số khác cũng vô cùng lành tính, không hề tổn hại gì đến long thai thưa Quý phi điện hạ..."


Thiên Tuyết cười lạnh: "Nếu đúng như lời các ngươi nói, vậy thì giờ này Thần Vũ Phu nhân đâu có nằm mệt mỏi trên giường?"


Điêu Tường cùng với bà mụ Lương trong phút chốc vì câu này mà cứng họng. Nguyên Ninh cắn nhẹ làn môi, hồi sau mới nhẹ giọng nói: "Nếu chúng ta đã nghi ngờ có kẻ giở trò trong thức ăn mà viện thượng thiện đem đến, hay là hãy để viện Xích Tùng tự mình chuẩn bị món ăn, như vậy vừa an toàn vừa thu hẹp phạm vi khả nghi. Quý phi thấy như thế nào?"


Thiên Tuyết nghe xong thì tư lự một lúc, sau cùng đứng dậy nắm tay Nguyên Ninh bỏ lại hạ nhân phía sau, đi về phía gian phòng bên cạnh. "Đức phi nghĩ xem, nếu cái thai của Thần Vũ Phu nhân xảy ra chuyện, vậy thì tai hoạ sẽ giáng lên đầu chúng ta, ai là người được hưởng lợi nhất?"


"Là Thục phi!"


Thiên Tuyết gật đầu: "Mấy năm qua ả ta ỷ được Quan gia sủng ái mà ngang tàn, hống hách. Trước là cái thai của Liễu Đan Thanh, sau là đứa con của Đức phi nàng, bây giờ thì là long thai của Thần Vũ Phu nhân. Tuy chúng ta chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng lẽ nào tất cả chuyện này không liên quan gì đến Thục phi hay sao?"


Nguyên Ninh nghe mấy lời này, bốn chiếc móng đã găm sâu vào lòng bàn tay lúc nào chẳng hay, lại nghe Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: "Nếu không nhân việc này mà vớ được cái đuôi hồ ly của Thục phi, chỉ sợ ngày sau sẽ có rất nhiều thảm cảnh tương tự xảy ra. Vì lẽ đó, chúng ta đành phải để cho Thần Vũ Phu nhân tiếp tục nhận đồ ăn từ viện thượng thiện!"


Nguyên Ninh cắn môi: "Như vậy có phải là mạo hiểm quá không? Lỡ không may xảy ra chuyện gì, chẳng phải cái thai của Thần Vũ Phu nhân..."


"Không vào hang hổ sao bắt được hổ con?"


Nguyên Ninh có chút đắn đo, sau cùng nảy ra một ý: "Cung của Hiền phi trước giờ vẫn luôn tự mình nấu ăn. Chúng ta ngoài mặt để cho viện Xích Tùng đi lấy thức ăn từ viện thượng thiện, nhưng thực chất là dùng thức ăn mà cung Thưởng Xuân đem đến, như vậy sẽ lừa được đám tay chân của Thục phi!"


Thiên Tuyết đăm chiêu hồi lâu, sau cùng miễn cưỡng gật đầu: "Vậy thì phải làm cho kín đáo một chút, tránh xảy ra việc bứt dây động rừng!"


Trưa hôm đó cùng Tố Liên đem canh gà đến cung Quan Triều, Nguyên Ninh không ngờ Nhật Suỷ đã biết hết mọi chuyện ở viện Xích Tùng. Ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bầu trời sau mưa dường như trở nên cao và trong hơn mức bình thường.


"Thần Vũ Phu nhân giỏi võ nghệ, cho nên Phụ hoàng rất trông đợi ở đứa bé này..." - Nhật Suỷ có hơi đăm chiêu khi nói ra câu này.


Nguyên Ninh lặng lẽ đưa mắt nhìn chàng, giật mình nhận ra rằng đây là một trong những lần hiếm hoi nàng trông thấy Nhật Suỷ buồn bã đến thế. Có lẽ lần gần nhất Nguyên Ninh nhìn thấy đôi mắt ưu phiền này là từ lúc nàng cùng chàng bước ra khỏi lãnh cung, khi thân thể của Đan Thanh đã lạnh dần trong màn đêm ảm đạm.


Nguyên Ninh cắn nhẹ môi trong hít một hơi thật sâu, thì ra đối với người mà nàng nhất mực yêu thương ở ngay trước mặt, vẫn có điểm mà nàng chưa hiểu hết. Lặng lẽ xoa lấy mu bàn tay của Nhật Suỷ, Nguyên Ninh không nói thêm gì, để cho chàng tự nhiên trút hết bầu tâm sự trong lòng: "Mấy đời đế vương của nhà Đông A chúng ta, gìn giữ giang sơn đều từ trên yên ngựa. Nhưng mà sau cái lần ngã ngựa năm tám tuổi, trẫm đã không thể nào... không thể nào có can đảm để cầm lấy dây cương..."


Nhật Suỷ nói đến đây thì cổ họng đã nghẹn, Nguyên Ninh chỉ kịp thốt lên một tiếng "Bệ hạ..." Sau đó nàng bước đến ngã đầu lên lưng của tình quân, cố gắng dùng một chút hơi nóng trong trái tim sưởi ấm thân thể đang buốt giá của chàng.


"Phụ hoàng đã từng vì chuyện đó mà thất vọng rất nhiều. Lúc sinh thời Mẫu hậu đã từng nói, người mà Phụ hoàng muốn truyền ngôi báu là Quốc Chẩn, không phải trẫm, bởi vì em ấy tinh thông võ lược, lại có tư chất hơn người. Nếu không phải vì Thái hậu đoán được chuyện này, sai người đưa Quốc Chẩn ra khỏi cung, đem đến chùa Thắng Nghiêm học tập, có lẽ trẫm đã không thể được phong làm Đông cung Thái tử, không thể ngồi trên long đẩu giống như bây giờ... Trẫm có ngày hôm nay, bất quá chỉ là nhờ sự hậu thuẫn của hai vị Mẫu hậu mà thôi..."


Mùi hương quen thuộc thoảng qua bên mũi của Nguyên Ninh, khiến cho lòng của nàng sinh ra nỗi yêu thương vô hạn: "Không có chuyện đó đâu, thưa bệ hạ. Thực tế cho thấy, việc để chàng trở thành Quan gia là quyết định vô cùng đúng đắn của Thượng hoàng. Chẳng phải giang sơn Đại Việt đang từng bước hưng thịnh dưới tay của chàng sao? Lúc đất nước lâm nguy rất cần trang dũng tướng, khi mưa thuận gió hoà lại cần bậc hiền nhân. Tuy bệ hạ không giỏi cưỡi ngựa vung đao, nhưng mà chàng văn thao mưu lược, lại biết sử dụng người tài, cho nên non nước của Đại Việt mới thịnh trị đến thế. Đây không sự là những a dua, xu nịnh, mà là lời thật lòng của thần thiếp!"


Đuôi mày của Nhật Suỷ dần giãn ra, chàng nắm chặt lấy tay của Nguyên Ninh, hồi sau điềm đạm nói: "Lời của nàng khiến cho trẫm được an ủi lắm..."


Nguyên Ninh áp mạnh má lên lưng của Nhật Suỷ. Nàng suy tư hồi lâu, sau cùng chậm rãi nói: "Đứa bé... bệ hạ yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ bảo vệ mẹ con bọn họ chu toàn!"


***


Mấy ngày sau đó, Yên Ngôn dựa theo lời nhờ cậy của Nguyên Ninh mà làm. Có một hôm Mộc Miên vâng lệnh Yên Ngôn lén lút đem cơm đến viện Xích Tùng, Xuân Nhi ở lại hầu hạ bên cạnh nàng, trông thấy bóng lưng của Mộc Miên dần khuất xa, nhịn không nổi mà nói lên tâm tư của mình: "Nô tỳ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhận thấy việc này hung hiểm vô cùng!"


Yên Ngôn thắc mắc: "Em nói sao?"


"Ban đầu cái thai của Thần Vũ Phu nhân được giao cho Quý phi và Đức phi săn sóc, chuyện này không hề dính dán đến Hiền phi điện hạ. Nhưng mà bây giờ người lại nghe theo lời của Đức phi nhờ cậy, đem thức ăn trong cung Thưởng Xuân đến viện Xích Tùng. Nếu chẳng may cái thai của Thần Vũ Phu nhân có mệnh hệ gì, chẳng phải chúng ta là người bị tình nghi đầu tiên sao?"


Yên Ngôn nghe xong mới nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này, nhưng mà lại cố gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu, chỉ chau mày chậc lưỡi nói vội: "Em nghĩ nhiều quá rồi!"


Xuân Nhi liền uất ức nói: "Tuy nô tỳ hầu hạ Hiền phi điện hạ chưa lâu, nhưng bản thân luôn một lòng một dạ lo nghĩ cho người. Dạo trước ngự y đã có nói rõ, cái thai của Thần Vũ Phu nhân vốn dĩ không được khoẻ, nếu đi đứng, vận động có sai sót gì, cũng sẽ ảnh hưởng đến long thai, đâu chỉ riêng đến việc ăn uống. Đức phi lôi điện hạ vào trong chuyện này, quả thực là khiến người đương đầu với xui rủi. Nô tỳ thực sự không cam tâm lắm!"


Yên Ngôn chau mày đến độ vầng trán lộ ra vài nếp nhăn, hồi sau mới thở dài nói: "Bỏ đi! Nguyên Ninh cũng đã nói rõ, chúng ta tốn công làm chuyện này, mục đích vẫn là vạch trần bộ mặt gian xảo của Thục phi. Coi như bổn cung cùng em ấy mạo hiểm một chuyến. Em và Mộc Miên kiểm tra kỹ lưỡng nguyên liệu và gia vị nấu ăn là được, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!"


***


Trưa hôm đó Thái Bình đến viện Xích Tùng thu gom chén đĩa và thức ăn thừa. Sau khi trở về phòng ngự trù, Thái Bình mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ biết sợ hãi đi tìm Nguyệt Ảnh mà gặng hỏi: "Cô... cô đã tiết lộ chuyện đó ư?"


Nguyệt Ảnh ngó nghiêng xung quanh, sau đó lắc đầu nói: "Không có! Cô bị làm sao thế?"


"Khi nãy ta đến viện Xích Tùng lấy đồ ăn thừa, vô tình nghe được Thần Vũ Phu nhân trò chuyện cùng thị tỳ, khen thức ăn mà cung Thưởng Xuân đem đến rất hợp khẩu vị. Nếu như cô không làm lộ chuyện này, Thần Vũ Phu nhân làm sao biết chuyện mà đề phòng, không đụng đến đồ ăn mà viện thượng thiện đem đến, âm thầm dùng thức ăn của cung Thưởng Xuân!"


Nguyệt Ảnh không vội trả lời, chỉ đăm chiêu hồi lâu rồi mới nói: "Ta không hề mang chuyện này đi nói với bất kỳ ai, cô tin hay không là việc của cô! Gần đây ta cũng để ý thấy, thức ăn đem đến viện Xích Tùng được kiểm tra sát sao. Xem bộ sau khi Thần Vũ Phu nhân xuất huyết, đã có người nghi ngờ phòng ngự trù. Thái Bình, hay là cô hãy tìm Đức phi điện hạ tự thú đi!"


Thái Bình liền nhăn mặt nói: "Không được! Như vậy chẳng khác nào tự tìm đến chỗ chết?"


"Chuyện này nếu điều tra thêm, sẽ có một ngày mọi chuyện bị phanh phui. Đến lúc đó Thục phi sẽ dùng cô làm hình nộm chết thay, lẽ nào cô nghĩ kết cục của mình sẽ khá hơn ư?"


Thái Bình sợ đến run lẩy bẩy, chỉ biết nắm chặt tay Nguyệt Ảnh nói: "Cô nói đúng! Vậy thì chúng ta phải làm sao bây giờ? Ta... ta không muốn chết!"


Nguyệt Ảnh suy nghĩ hồi lâu, sau cùng chậm rãi nói: "Theo Thục phi cũng chết, tố cáo Thục phi cũng chết! Lúc trước ta vẫn hay chèo thuyền trên sông Nhị Hà để bán muối, thấy được dòng sông có khúc thẳng tắp, có khúc quanh co, cũng có khúc chẽ ra hai hướng rồi sau đó hội lại thành một. Chuyện đến mức này chỉ có thể dùng cách đi nước đôi để bảo toàn tính mạng. Thái Bình, cô có tin ta không?"


***


Tối đó Nguyệt Ảnh tìm cách trao đổi địa điểm thu dọn chén đĩa với một cô cung nữ ở phòng ngự trù, thuận lợi đến được cung Hội Xuân, đem tảng đá trong lòng tâu lại với Nguyên Ninh: "Dạ thưa Đức phi điện hạ, nô tỳ có chuyện này không biết có nên bẩm báo hay không?"


Nguyên Ninh trông thấy nét mặt trịnh trọng của Nguyệt Ảnh, không khỏi giấu được sự tò mò: "Ở đây là cung Hội Xuân, nếu như cô có chuyện gì khó nói, cứ mạnh dạn nói rõ cho bổn cung!"


Nguyệt Ảnh liếc mắt nhìn xung quanh, Nguyên Ninh hiểu được ý của nàng ta, liền dắt tay Nguyệt Ảnh bước sang phòng ngủ. Lúc này thì Nguyệt Ảnh mới hít sâu một hơi, từ từ chậm rãi nói: "Sáng nay nô tỳ thu dọn thức ăn thừa ở viện Xích Tùng, phát hiện thức ăn ở đó có lẫn bột nghệ! Nô tỳ đoán đây chính là thứ khiến cho Thần Vũ Phu nhân bị xuất huyết."


Nguyên Ninh không giấu được sự kinh ngạc trong lòng: "Thật sự có chuyện này ư? Nhưng bổn cung đã sai người âm thầm điều tra mấy ngày qua, không hề phát hiện có bột nghệ ở trong thức ăn như lời cô nói."


Nguyệt Ảnh liền đáp: "Bột nghệ và bột dành dành đều được dùng để tạo màu sắc trong nấu nướng, khác ở chỗ bột dành dành lành tính với thai phụ, còn bột nghệ thì phải dùng với liều lượng thích hợp. Hai thứ này còn có thêm một điểm khác nữa, đó chính là nếu như dùng bột dành dành, màu sắc của thức ăn có thể đậm nhạt tuỳ theo thời gian tẩm ướp. Còn nếu thay bằng bột nghệ, thức ăn sẽ chỉ có một màu, cho dù có tẩm ướp sơ qua hay là để hồi lâu. Đầu bếp ở phòng ngự trù đều phải tuân thủ nguyên tắc về thời gian chuẩn bị nguyên liệu, nếu ứng với khoảng thời gian tẩm ướp đó, màu sắc của món ăn không thể nào nhạt như vậy. Nô tỳ đã kiểm tra kỹ lưỡng thức ăn thừa, nghe được mùi nghệ rất khẽ ở trong đó. Hẳn là có người đã trộn một lượng nhỏ bột nghệ vào bột dành dành. Cho dù là thế, lượng nghệ này cũng đủ để khiến cho cái thai vốn đã yếu của Thần Vũ Phu nhân bị tổn thương!"


Nguyên Ninh liên tục gật đầu: "Nếu quả như lời cô vừa nói, vậy thì đúng thật đã có người giở trò với thức ăn ở viện thượng thiện. Bổn cung nhất định phải sai người tra rõ chuyện này để tìm ra kẻ đứng sau!"


Nguyệt Ảnh cắn nhẹ làn môi, sau cùng can đảm nói: "Xin Đức phi điện hạ hãy chờ một chút..."


Nguyên Ninh lộ vẻ ngạc nhiên, lại nghe Nguyệt Ảnh nói tiếp: "Đáng lý sau khi biết được chuyện này, nô tỳ sẽ đem mọi chuyện nói lại với nữ quan chưởng sự ở viện thượng thiện. Nhưng nô tỳ không chọn cách đó, mà chỉ tìm đến Đức phi điện hạ trong đêm tối để tâu lại chuyện này, bởi vì nô tỳ sợ..."


Nguyên Ninh nheo mắt nghĩ ngợi hồi lâu, sau cùng nàng dò hỏi: "Cô sợ bản thân sẽ bị liên luỵ ư?"


Nguyệt Ảnh vậy mà lại lắc đầu: "Điều mà nô tỳ sợ là bứt dây động rừng. Kẻ có gan mưu hại long thai, thân thế chắc chắn không tầm thường. Chỉ sợ cho dù có điều tra cặn kẽ, đến cùng chỉ có người chết thay, kẻ thủ ác vẫn tiêu diêu, tự tại..."


Nguyên Ninh gật gù cho là phải, nhưng thứ nàng ngạc nhiên là suy nghĩ thấu đáo của Nguyệt Ảnh. Nàng không ngờ một cô thôn nữ bán muối chân chất như nàng ta lại suy nghĩ phức tạp như thế, trong lòng cũng dần dà sinh ra nỗi nghi hoặc: "Bổn cung cùng với rất nhiều người đã hao tổn tâm sức, nhưng vẫn không tìm ra được điều bất thường trong thức ăn đem đến viện Xích Tùng. Cô chỉ cần nhìn qua màu sắc của thức ăn thừa, đã có thể tìm ra toàn bộ mưu kế thâm độc này, còn sợ rằng nếu điều tra ngọn ngành mọi việc, đến cuối cùng chỉ có kẻ chết oan... Lẽ nào... lẽ nào cô chính là người bị sai khiến?" 


Nguyệt Ảnh cắn nhẹ môi trong, sau cùng cố hết sức ngẩng mặt giải thích: "Nếu nô tỳ là Đức phi điện hạ, nô tỳ cũng sẽ nghi ngờ giống y như vậy. Nhưng nô tỳ xin dùng tính mạng của mình để thề rằng, nô tỳ thực sự không liên can đến việc tráo đổi bột nghệ này. Chẳng qua nô tỳ đối với Thần Vũ Phu nhân cũng được xem là có chút giao tình, hay tin Phu nhân ấy bị xuất huyết, nô tỳ cũng cố gắng để ý đến chuyện ăn uống của Phu nhân ấy một chút..."


Nguyên Ninh nghe được mấy lời này, cảm thấy có hơi quá lời, liền bước xuống dìu Nguyệt Ảnh đứng lên ngồi vào ghế: "Xin lỗi cô, Nguyệt Ảnh! Không biết tự bao giờ bổn cung đã trở thành một người đa nghi như vậy, có lẽ là vì trong cung này nhiều tranh đấu quá! Nếu như cô đã suy nghĩ thấu đáo trước khi gặp mặt bổn cung, hẳn là đã có cách thức vạch mặt kẻ xấu?"


Nguyệt Ảnh âm thầm gật đầu, chỉ nhẹ giọng nói tiếp: "Ngoại trừ có việc cấp bách, phòng ngự trù đều sẽ nhập mới nguyên liệu sau năm ngày. Nếu chúng ta..." - Nguyệt Ảnh nói đến đây thì ghé tai Nguyên Ninh nói nhỏ. Nguyên Ninh suy nghĩ hồi lâu, sau cùng mỉm cười nói: "Cách này rất hay! Để chu toàn hơn, xem bộ bổn cung cần phải nhờ Huyền Trân công chúa..."


Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương