Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 59

C59. Tình xưa nghĩa cũ
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước  <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Đàm Hoa có chút bối rối, đâu phải vì nàng chưa từng thân mật như thế này với Nhật Suỷ, mà là khi nãy nàng đã trở mình, đám cung nữ trong cung Hàm Xuân lát nữa thôi sẽ có mặt đầy đủ để nghiêm chỉnh hầu hạ. Nhật Suỷ ôm nàng thế này, bất giác lại khiến cho Đàm Hoa có hơi xấu hổ. Nhưng mà nàng không tiện thất lễ trước mặt chàng, chỉ mỉm cười thật tươi rồi nhẹ giọng nói: "Đương nhiên thần thiếp nhớ, chỉ là thần thiếp muốn xuống giường sớm một chút, căn dặn đám nô tài hầu hạ cơm canh!"


"Ăn có thể ăn sau. Nhưng khoảnh khắc thân mật ngắn ngũi này của chúng ta, lẽ nào nàng không muốn kéo dài thêm chút nữa? Nàng không sợ sau này sẽ không được nằm gọn trong lòng của trẫm sao?"


Khoé miệng của Đàm Hoa tắt hẳn nụ cười, đổi lại là sự khiếp đảm: "Bệ hạ đang doạ thần thiếp có phải không?"


Nhật Suỷ vậy mà lại nhoẻn miệng cười: "Sợ à? Ngày đó trên người trẫm mọc đầy u nhọt, cũng chẳng thấy nàng sợ hãi như thế này!"


Đàm Hoa lấy lại chút bình tĩnh ít ỏi, chẳng hiểu sao lời nói khi nãy của Nhật Suỷ lại mọc rễ trong tâm can nàng, lan toả đến mọi ngóc ngách trong cơ thể, khiến cho nàng bất giác rùng mình vì sợ hãi. Nàng chỉ biết thu nhỏ thân thể rồi nằm gọn trên lồng ngực của Nhật Suỷ, cố gắng lấy một chút ấm áp từ nơi đó. 


"Ngày ấy chị Huyền Dao là con gái của Chi hậu cục thủ, trông coi việc giảng dạy cho hoàng nữ trong cung, nên mới được phá lệ đem theo bút mực hầu hạ cha. Thần thiếp trẻ tuổi nghịch ngợm, cũng muốn biết bên trong hoàng cung thế nào, nên liền giả dạng thành thị nữ ở bên cạnh chị Huyền Dao, cứ thế mà đặt chân vào trong Cấm Thành." - Đàm Hoa nói đến đây thì nhoẻn miệng cười: "Người bên ngoài thì ao ước được vào cung, người bên trong lại mong muốn được ra bên ngoài. Trái ngược với thần thiếp, Thiên Trân trưởng công chúa muốn cùng Quý phi lẻn ra ngoài thành, cho nên đã tráo đổi thân phận với chị Huyền Dao, bắt chị ấy mặc quần áo công chúa rồi ngồi im trong phòng đọc sách, cốt để qua mặt Thái hậu. Do chị Huyền Dao đã đóng giả công chúa, cho nên thần thiếp cũng bị tách khỏi chị ấy, chỉ biết trốn ở chỗ vắng vẻ trong cung, không ngờ vậy mà lại gặp mặt bệ hạ..."


Nhật Suỷ mỉm cười: "Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sao? Hình như không phải! Mãi đến nhiều năm sau, trẫm mới có dịp để gặp mặt nàng. Lần đó chúng ta chỉ trò chuyện qua khe cửa thôi!"


Đàm Hoa gật đầu đáp: "Lúc đó bệ hạ bị nhiễm đậu mùa, phải đến điện Huy Dương cách ly. Thần thiếp không biết trời cao đất dày, cứ thế mà đi lạc vào đó, đúng lúc thị vệ canh gác đang giao ca, sau đó thì gặp bệ hạ."


Nhật Suỷ đưa bàn tay nâng gương mặt nhỏ nhắn của Đàm Hoa lên, chỉ dịu dàng hỏi: "Nàng có nhớ là mình đã đưa cho trẫm thứ gì không?"


Đàm Hoa có hơi thổn thức: "Là bánh chim gâu..."


Nhật Suỷ gật đầu: "Lúc đó trẫm bị đưa đến điện Huy Dương, trong lòng rất nhớ Mẫu hậu. Nàng ở ngoài cửa sổ nghe được chuyện, liền lấy cỏ gói thành bánh chim gâu, sau đó luồng qua khe cửa đưa cho trẫm. "Bánh chim gâu tượng trưng cho tình mẫu tử của người Cao Lan, nhìn thấy nó như nhìn thấy mẹ." Mấy lời này của nàng, mãi cho đến giờ này, trẫm vẫn còn nhớ rõ!"


Đàm Hoa mỉm cười: "Bánh chim gâu mà lần đó thần thiếp đưa cho bệ hạ là giả. Thần thiếp có hứa, sau này khi bệ hạ khỏi bệnh, khi mà người không còn kiêng cử nếp, thần thiếp sẽ tự tay làm bánh chim gâu cho người ăn. Không ngờ mãi cho đến nhiều năm sau, thần thiếp mới có cơ hội gặp lại người..."


Nhật Suỷ lẩm bẩm: "Thật ra trước khi gặp lại nàng, trẫm đã từng nếm thử qua nó. Lúc đó trẫm cứ ngỡ đó là bánh chim gâu thật, không ngờ thì ra vẫn là bánh chim gâu giả..."


Đàm Hoa có hơi khó hiểu: "Bệ hạ nói sao?"


Nhật Suỷ thở dài, hồi sau mới lặng lẽ nói: "Không có gì! Chỉ là trẫm có chút thắc mắc, cô gái hồn nhiên và tốt bụng ngày đó, bây giờ lại trở thành một người có tính cách trái ngược. Rốt cuộc là vì duyên cớ gì?"


Ánh mắt của Đàm Hoa không ngừng lay động. Nàng đưa mắt nhìn Nhật Suỷ, chỉ nghe được tiếng tim mình khiếp hãi. Sau đó không lâu, từ bên ngoài truyền vào nhiều tiếng ồn: "To gan! Bệ hạ cùng với Thục phi điện hạ đang ở bên trong, ngươi hùng hổ xông vào đây, lẽ nào đã chán sống rồi?"


"Mau tránh ra! Ta đến đây là theo lệnh của bệ hạ!"


Đàm Hoa chưa kịp định hình mọi chuyện, bản thân đã thấy Nhật Suỷ bước vội khỏi giường. Ở bên ngoài, tên nô tài ở phòng ngự trà cùng với một cung nữ ở cung Hàm Xuân đang bị Quang Tú ép quỳ xuống. Quang Tú trông thấy Nhật Suỷ thì gấp gáp hành lễ, chỉ nghe Nhật Suỷ hỏi: "Đã bắt được rồi sao? Tang chứng đâu?"


Quang Tú mở vội ống trúc trong tay, ở đó rơi ra một chất bột màu vàng, không phải thứ gì khác mà chính là bột nghệ. Đàm Hoa đang mặc đồ ngủ, ở bên ngoài lại có Quang Tú, chỉ kịp khoác vội chiếc áo choàng lên vai, cùng Hạ Thuỷ đứng trong rèm ấp úng gọi: "Bệ hạ..."


Nhật Suỷ dường như không quan tâm đến nàng, chỉ liếc nhìn cung nữ đang quỳ dưới đất: "Trời mới tờ mờ sáng, ngươi lén lút gặp hắn lấy bột nghệ làm gì?"


Cung nữ ở đó là Kim Hồng, lúc này tay run lẩy bẩy, chỉ biết đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn Đàm Hoa, lại nghe Nhật Suỷ gặng hỏi: "Nhìn vào mắt trẫm mà nói, ngươi mờ mờ ám ám đi lấy bột nghệ là vì cớ gì?"


"Dạ thưa bệ hạ... nô tỳ bị thương ở đùi, sợ là sẽ để lại sẹo, cho nên mới nhờ Trọng Dân mua về từ kinh thành một ít bột nghệ..."


Nhật Suỷ cười lạnh, chỉ quay đầu nhìn về phía tên nô tài đang quỳ rạp dưới đất: "Trọng Dân, chỗ nghệ ngươi mua là của hàng quán nào ở kinh thành, mà lại có công dụng tốt hơn phòng ngự dược của trẫm?"


Quang Tú nghe đến đây thì rút ngay thanh kiếm bên hông dí sát vào cổ của Kim Hồng, tiếng rút kiếm phá tan bầu không khí tĩnh lặng vào buổi sương sớm, càng khiến cho mọi người trong cung Hàm Xuân cảm thấy buốt lạnh.


"Nô tài to gan, dám nói dối trước mặt bệ hạ? Nếu lý do lấy bột nghệ của ngươi chỉ đơn giản là thế, cần gì phải tốn nhiều công sức nhờ cậy tên nô tài này? Một ít bột nghệ chẳng đáng giá là bao, vậy mà phải khiến hắn dùng nhiều thủ đoạn như thế, ngươi nghĩ bọn ta là trẻ lên ba sao?"


Quang Tú nói xong thì đạp ngã Trọng Dân, chỉ nghe hắn mếu máo nói: "Nô tài chỉ nhận tiền hành sự, trót lọt đem bột nghệ vào cung theo như sự nhờ cậy của Kim Hồng. Chỗ nghệ này dùng vào mục đích gì, nô tài quả thực không hề biết, kính mong bệ hạ hãy tha tội!"


Trọng Dân liên tục dập đầu, Nhật Suỷ cảm thấy chướng mắt, chỉ chép miệng nói: "Lôi đến viện Đình Ngọ! Ở đó sẽ có người khiến các ngươi nói ra sự thật!"


Hạ Thuỷ nghe đến đó thì sợ hãi đến mức toát mồ hôi hột, chỉ biết bước vội lên một bước, thân người đã lọt qua tấm màn che, lại cắn môi can đảm nói ra một câu: "Cầu xin bệ hạ hãy tha tội, vừa rồi Kim Hồng đã ăn phải gan hùm mà nói bừa!"


Nhật Suỷ chẳng buồn liếc nhìn nàng ta, chỉ cười lạnh một hơi, càng khiến cho Đàm Hoa cảm thấy khiếp hãi. Lại thấy Hạ Thuỷ gấp gáp quỳ xuống, nói dối mà chẳng có cái chớp mắt nào cả: "Thục phi điện hạ bị đau dạ dày, bệnh tình cũng không nặng lắm, lại không muốn bệ hạ lo lắng, cho nên đã không truyền ngự y, cũng không đến phòng ngự dược bốc thuốc. Thục phi điện hạ nghe nói, lá dứa rừng vốn là một vị thuốc chữa bệnh dạ dày, bột nghệ cũng có công dụng tương tự, cho nên định làm bánh chim gâu nhân bột nghệ và mật ong để ăn. Hiềm một nỗi phòng ngự trù vừa bị con chó tuyết của Huyền Trân trưởng công chúa quậy phá, khiến tất cả bột nghệ hỏng hết. Thục phi điện hạ muốn dùng bột nghệ, nhưng không muốn chuyện con chó tuyết từ nhỏ xé ra to, càng không muốn viện thái y biết bệnh tình của mình rồi báo lại cho bệ hạ, cho nên chỉ đành âm thầm sai Kim Hồng đi tìm bột nghệ. Kim Hồng này cũng thật là... khi nãy chỉ cần nói ra đầu đuôi mọi chuyện là được, đâu cần phải giấu giếm bệ hạ..."


Kim Hồng giống như kẻ đuối nước tìm được cánh bèo trôi, chỉ biết dập đầu liên tục tạ tội: "Khi nãy nô tỳ không dám nói ra sự thật, tất cả là vì Thục phi điện hạ đã căn dặn nô tỳ phải giữ kín chuyện này, kính xin bệ hạ hãy tha tội..."


Nhật Suỷ gật gù: "Ồ! Thì ra mọi chuyện là như vậy! Trẫm không biết nên khen Kim Hồng ngươi trung thành, trước sau vẫn luôn giữ chữ kín chuyện này, hay là nên khen Hạ Thuỷ mau mồm mau miệng? Biết dùng bánh chim gâu khiến cho trẫm mềm lòng, ngươi cũng thật thông minh đấy!" - Nhật Suỷ vừa nói vừa liếc nhìn Hạ Thuỷ, khiến nàng ta bất giác sợ hãi né đi ánh nhìn. Cuối cùng chàng dừng mắt tại gương mặt nhợt nhạt của Đàm Hoa, chỉ chậm rãi bước tới vén tấm màn sang một bên, để gương mặt lo lắng của Đàm Hoa hiện ra trước mặt mình: "Lời của Hạ Thuỷ là thật chứ?"


Đàm Hoa liên tục gật đầu: "Dạ thưa bệ hạ... là thật!"


Nhật Suỷ cười nhạt: "Bánh chim gâu? Được lắm! Vậy thì xem như đây là lần cuối cùng trẫm vì bánh chim gâu mà bỏ qua mọi chuyện. Nếu như sức khoẻ của Thục phi đã không tốt, vậy thì nàng hãy đóng kín cửa cung mà tịnh dưỡng đi. Việc ở viện thượng thiện và viện thượng yến, trẫm sẽ giao cho Đức phi và Hiền phi chủ trì."


Nhật Suỷ nói xong thì quay người rời đi một mạch. Đàm Hoa vội vàng chạy theo, miệng yếu ớt gọi một tiếng "Bệ hạ", chỉ thấy Quách Phụ đứng chắn trước mặt mình cúi đầu nói: "Tuy Kim Hồng nghe theo lời sai bảo của Thục phi điện hạ, nhưng dẫu sao cũng đã vi phạm cung quy. Nô tài chỉ đành đem cô ta cùng với Trọng Dân đến viện Đình Ngọ chịu phạt, mong Thục phi điện hạ thứ lỗi!"


Tiếp đó Quách Phụ cùng với Quang Tú đem Kim Hồng và Trọng Dân rời đi. Cung Hàm Xuân bình thường xa hoa là thế, nhưng lúc này lại ảm đạm đến nao lòng...


***


"Hừ... tốn nhiều công sức như thế, rốt cuộc cũng chỉ khiến cô ta bị cấm túc trong cung Hàm Xuân. Mưu hại long thai là chuyện lớn, Quan gia đối với cô ta xem ra cũng đã ưu ái lắm rồi!" - Tố Liên bức xúc nói, chỉ nghe Thuỷ Linh lắc đầu đáp: "Nếu là lúc trước, xem chừng Quan gia thậm chí vẫn sẽ không trách phạt Thục phi nặng tay như thế! Nhưng mà bây giờ thì khác, Thục phi xem như đã dần mất đi ân sủng của Quan gia, nếu sắp tới còn hống hách, ngang tàn, xem chừng Quan gia đối với cô ta sẽ không còn chút nhân nhượng nào nữa."


Tố Liên suy tư đôi lát, sau cùng mỉm cười nói: "Vẫn là chủ nhân liệu sự như thần, đem hết mọi chuyện báo cho Quan gia biết, bố trí cạm bẫy bắt tận tay kẻ ác, như vậy mới tóm được đuôi của Thục phi!"


Nguyên Ninh cong môi đáp: "Nếu Thục phi không có tâm hãm hại người, dẫu chúng ta có bày thiên la địa võng cũng không thể nắm được thóp của cô ta. Vậy nên mới nói, thành hay bại không phải do mưu kế của ta, mà là do tà niệm ở trong lòng Thục phi!"


Nguyên Ninh còn định nói thêm câu gì, bất chợt nhìn thấy trước sân có vài bóng người, thì ra là cô Phi Yến cùng với vài nữ quan ở viện thượng thiện đến cung Hội Xuân, muốn đem sổ sách trong viện cho nàng xem qua.


Nguyên Ninh nhìn qua một lượt, sau cùng mỉm cười nói: "Việc ở viện thượng thiện trước giờ vẫn do cô Phi Yến sắp xếp chu toàn, bổn cung cần phải học hỏi nhiều điều từ cô, tạm thời mọi thứ chỉ cần giữ nguyên như cũ là được!"


Cô Phi Yến cúi đầu lễ phép nói: "Đức phi điện hạ khiêm tốn rồi! Tuy nô tỳ làm việc đã lâu trong cung, nhưng thực sự không dám lạm quyền. Hiện tại điện hạ là người quản lý viện thượng thiện, có cần thay đổi việc gì cứ nói rõ cho nô tỳ nghe qua. Nô tỳ đương nhiên sẽ nhất nhất tuân theo mệnh lệnh của điện hạ, nếu có thể bàn bạc hay hỗ trợ, nô tỳ cũng sẽ cố hết sức!"


Nguyên Ninh mỉm cười dịu dàng nói: "Được cô Phi Yến mở lời như thế thì tốt quá! Không giấu gì cô, bổn cung cùng với một vài cung nữ tạp dịch ở phòng ngự trù có chút giao hảo, đang muốn cất nhắc bọn họ lên vị trí khác, không biết chuyện này có dễ dàng hay không?"


Cô Phi Yến liền đáp: "Ngoài vị trí tạp dịch không đòi hỏi lai lịch, cung nữ ở phòng ngự trù dù là bậc mạt đẳng cũng phải có một số yêu cầu nhất định. Có điều nếu như các cung nữ tạp dịch này đã có sự tín nhiệm của Đức phi điện hạ, việc sắp xếp để bọn họ trở thành cung nữ mạt đẳng ở phòng ngự trù cũng là chuyện nằm trong khả năng của nô tỳ!"


"Vậy thì mọi chuyện đành phải nhờ cậy cô Phi Yến!" - Nguyên Ninh tươi cười đáp. Bất giác nàng trông thấy chiếc trâm đồng trên tóc cô Phi Yến loang lổ ánh xanh, xen lẫn với màu vàng vốn có của nó, hẳn là chiếc trâm này đã được cô Phi Yến dùng rất lâu. Trong lòng nàng đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, chỉ tiện tay kéo vội chiếc trâm bạc trên đầu, sau đó nhẹ bước đi đến cài cho cô Phi Yến.


"Điện hạ... cái này..."


"Đừng hiểu lầm! Chỉ là bổn cung quý mến cô, cho nên mới tặng trâm mà thôi!"


"Nô tỳ xin cảm ơn Đức phi điện hạ..."


***


Lúc Nguyên Ninh đến cung Thưởng Xuân thì đã nghe bên trong tiếng bàn bạc rôm rả. Nội thị theo hầu Yên Ngôn là Vĩnh Tường trông thấy Nguyên Ninh bước tới liền chạy ra tiếp đón, nhưng mà nàng xua tay, ý bảo hắn ta không cần báo cho Yên Ngôn biết.


Ở bên trong, thì ra Xuân Nhi đang cùng Mộc Miên tranh luận về tiết mục trình diễn trong đêm thọ yến của Thái hậu. Nguyên Ninh lặng lẽ bước vào trong, đưa quạt che miệng nói: "Vẫn là em an nhàn hơn chị, việc ở viện thượng thiện đã có cô Phi Yến lo liệu hết. Nếu đổi lại bắt em trông coi viện thượng yến, xem bộ mọi chuyện sẽ rối tung cả lên!"


Yên Ngôn trong thấy Nguyên Ninh thì vỗ nhẹ xuống đệm ghế: "Em tới rồi sao? Mau qua đây!"


Đợi đến khi Nguyên Ninh ngồi xuống, Yên Ngôn mới bĩu môi đáp: "Em chỉ giỏi trêu ghẹo chị thôi! Còn không chịu giúp ta suy nghĩ tiết mục nào sẽ khiến Thượng hoàng và Thái hậu vui lòng!"


Nguyên Ninh hỏi: "Nữ quan chưởng sự ở viện thượng yến đã trình tiết mục cho chị xem qua chưa?"


Yên Ngôn trỏ tay vào tờ giấy trên chiếc bàn đối diện: "Có rồi! Nhưng cũng chỉ là những tiết mục mà năm nào cũng có, chẳng có gì mới mẻ!"


Nguyên Ninh che quạt mỉm cười, sau đó nhìn Mộc Miên và Xuân Nhi dò hỏi: "Vậy thì phải xem tả hữu hộ pháp của chị đã nghĩ ra những thứ mới mẻ gì?"


Xuân Nhi liền đáp: "Vào ngày Tết Đoan Ngọ năm trước, Thục phi đã diễn vở Vương Mẫu hiến bàn đào, khiến cho Thượng hoàng và Thái hậu rất thích. Nô tỳ nghĩ vào đêm thọ yến của Thái hậu lần này, cũng nên có một vở kịch thật mãn nhãn. Nô tỳ thấy vở Lưỡng triều Hoàng hậu rất hay, không biết các vị điện hạ nghĩ thế nào?"


Nguyên Ninh lặng lẽ liếc nhìn Mộc Miên, nhận thấy nàng có suy nghĩ riêng, liền thuận miệng dò hỏi: "Còn Mộc Miên thì sao?"


Mộc Miên chậm rãi đáp: "Nô tỳ thấy vở kịch ấy cũng hay. Chỉ là tuồng kịch dẫu sao cũng bắt nguồn từ phương Bắc, không phải là nghệ thuật chính tông của Đại Việt chúng ta."


Nguyên Ninh liên tục gật gù, sau đó nàng lẩm bẩm: "Lưỡng triều Hoàng hậu Dương Vân Nga... Hoàng hậu họ Dương... Dương Hoàng hậu..."


Yên Ngôn nghe được mấy câu này của Nguyên Ninh, ngón tay chạm đến tách trà cũng phải dừng lại, nàng tò mò hỏi: "Em lẩm bẩm gì thế?"


Nguyên Ninh gượng cười: "Chỉ là em đột nhiên nhớ ra, ngoài Hoàng hậu Dương Vân Nga, Đinh Tiên Hoàng còn có một vị Hoàng hậu khác cũng mang họ Dương!"


"Ý em nói là Kiều Quốc Hoàng hậu, Dương Nguyệt Nương?"


Nguyên Ninh gật đầu đáp: "Đúng vậy! Và khi nhắc đến Kiều Quốc Hoàng hậu, em liền nghĩ đến trò Xuân Phả!"


"Trò Xuân Phả?" - Câu vừa rồi của Nguyên Ninh làm Yên Ngôn giật mình, tách trà trong tay cũng lay động, có vài giọt rơi xuống bắn lên áo của nàng. Nguyên Ninh lấy vội khăn tay lau áo cho Yên Ngôn, điệu bộ không giấu được sự lo lắng: "Trà bên trong còn nóng lắm, chị không bị bỏng đó chứ?"


"Không sao! Ta không sao!"


Nguyên Ninh nhìn ánh mắt vô hồn của Yên Ngôn, nhịn không nổi mà liền gặng hỏi: "Chị không sao thật chứ? Nhìn chị cứ như người mất hồn vậy!"


Yên Ngôn lấy lại chút thần sắc: "Ta không sao thật mà! Theo như em nói, trò Xuân Phả thật sự khiến cho Thượng hoàng và Thái hậu thích thú?"


Nguyên Ninh vẫn chưa thôi lo lắng, nhưng cũng chỉ đành gật đầu đáp: "Thượng hoàng rất thích điển tích xưa. Lần trước Vân La diễn vở Triệu nữ vương, Thượng hoàng đặc biệt tán dương vở kịch này. Trò Xuân Phả mô tả cảnh năm phương đến chầu, đem những tiếc mục múa hát đặc sắc của nước họ chúc mừng Hoàng đế Đại Việt, em nghĩ Thượng hoàng sẽ rất thích!"


Yên Ngôn chậm rãi gật đầu: "Nếu vậy ta cần phải chuẩn bị tiết mục này thật chỉn chu. Hiềm một nỗi trò diễn này chỉ lưu truyền trong nội tộc làng Xuân Phả, dẫu cho có học được hết thảy động tác, sợ là chỉ có thể mô phỏng, không thổi được hồn..."


Mộc Miên nãy giờ im lặng, lúc này mới mạnh dạn nói: "Hay là chúng ta hãy nhờ..."


"Mộc Miên!" - Yên Ngôn ngắt lời nàng ta, không khó để Nguyên Ninh nhận ra bên trong còn có nội tình. Vậy nên nàng không vội hỏi thêm, chỉ tìm cách chêm thêm vài câu chuyện phiếm, để Yên Ngôn quên đi việc này. Trò chuyện đôi lát, nàng sực nhớ đến viện Xuân Đào, liền nhẹ giọng nói với Yên Ngôn: "Ngày đó Tuệ Doanh không kiêng nể Thục phi, nên mới bị cấm túc giam ở trong viện. Bây giờ Thục phi đã thất thế, cũng là lúc chúng ta tìm cách để Tuệ Doanh ra ngoài!"


Yên Ngôn gật gù, hồi sau chau mày đáp: "Chỉ sợ bây giờ chúng ta có muốn kéo nàng ta ra khỏi viện Yên Đào, nàng ta cũng không chịu bước ra nửa bước. Nghe Điểm Bích nói, Tuệ Doanh dường như đã chết tâm. Nếu như mấy hôm nay không có Phạm ngự y ghé đến, e là Tuệ Doanh sẽ như ngọn đèn dầu sắp cạn."


Mãi cho đến cuối buổi trò chuyện, Nguyên Ninh mới nhẹ giọng nói: "Viện thượng thiện muốn lấy lòng em, đã sai người dâng lên nhiều hộp mứt mới lạ. Khi nãy em cùng Tố Liên đi vội đến đây, quên mất mang theo vài hộp đem đến cho chị. Hay là hãy để Mộc Miên cùng em trở về, để lát nữa mang theo một ít về cung Thưởng Xuân?"


Đợi đến khi cùng Mộc Miên và Tố Liên rời khỏi cổng cung, Nguyên Ninh mới nhẹ giọng nói: "Mộc Miên, chủ nhân của em và ta quen biết nhau từ nhỏ, tình cảm khắn khít chẳng khác nào chị em ruột. Khi nãy nhắc đến trò Xuân Phả, chị Yên Ngôn đột nhiên thay đổi sắc mặt, hẳn là bên trong còn có ẩn tình, ta thực sự lo lắng lắm! Nhìn nét mặt khi nãy của em, đoán chừng là biết rõ nguồn cơn chuyện này. Em có thể nói cho ta biết duyên cớ tại sao không?"


Mộc Miên có chút khó xử: "Dạ thưa điện hạ... chuyện này..."


"Có điều khó nói ư?" - Nguyên Ninh hỏi.


Mộc Miên gật đầu: "Thân phận nô tỳ thấp kém, không có quyền tự quyết nói ra chuyện này. Kính xin Đức phi điện hạ hãy tha lỗi!"


Nguyên Ninh nghe xong câu này, không những không phiền lòng mà còn cảm thấy có chút an ủi: "Em nhất mực trung thành như thế, ta thực sự cảm thấy rất vui, không uổng công thường ngày chị Yên Ngôn vẫn đối xử tốt với em. Có điều Mộc Miên à, em có thể giữ kín chuyện đó, nhưng nếu ta có thể làm gì để giúp đỡ chị Yên Ngôn, em nhất định phải nói cho ta biết đấy nhé!"


Mộc Miên cúi đầu "dạ" một tiếng rồi đáp: "Trong cung này đấu đá lẫn nhau, bản thân nô tỳ thật sự ngưỡng mộ tình cảm của điện hạ và chủ nhân mình!" - Mộc Miên nói đến đó rồi suy tư đôi lát, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Giống như khi nãy chủ nhân có nói, trò Xuân Phả chỉ lưu truyền trong nội tộc của làng Xuân Phả. Muốn luyện tập nhuần nhuyễn năm điệu múa trong trò diễn này, quả thực là không phải chuyện dễ. Nhưng theo như nô tỳ được biết, có một người có thể giúp được chủ nhân của nô tỳ!"


"Là ai?" - Nguyên Ninh tò mò hỏi.


"Phu nhân của Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật!"


Nguyên Ninh liền đáp: "Ý của em là Trinh Túc Phu nhân?"


Mộc Miên lắc đầu: "Dạ không, là Bùi Phu nhân, thị thiếp của Chiêu Văn Vương!"


Nguyên Ninh nghe xong câu trả lời của Mộc Miên, nét mặt lộ rõ vẻ mơ hồ. Thấy vậy nên Mộc Miên liền nói tiếp: "Chiêu Văn Vương là người có kiến thức uyên thâm, giỏi về ngoại giao, thông thạo nhiều thứ tiếng. Ngài ấy lại thích ngao du đó đây, tinh thông âm luật, đã chế tác ra rất nhiều điệu hát. Có lần đặt chân đến phủ Thanh Hoá, Chiêu Văn Vương đã ghé vào huyện Cổ Lôi, tình cờ bắt gặp một cô gái ở làng Xuân Phả. Người con gái đó thoắt ẩn thoắt hiện trong lớp mặt nạ, như xuân nữ ẩn mình vào trong điệu múa Ngũ quốc lân bang đồ tiến cống. Vào giây phút đó, Chiêu Văn Vương đã đắm chìm trong trò Xuân Phả!"


"Người con gái đó chính là Bùi Phu nhân?" - Nguyên Ninh nghe đến đây thì đã ngợi ra mọi chuyện. Mộc Miên lặng lẽ gật đầu, lại nghe Nguyên Ninh hỏi: "Đây là chuyện riêng tư của phủ Chiêu Văn, làm sao em biết được chuyện này?"


Mộc Miên có chút lúng túng đáp: "Trước đây chủ nhân của nô tỳ cũng đã tìm hiểu trò Xuân Phả từ chỗ của Chiêu Văn Vương. Nô tỳ đi theo chủ nhân, cho nên cũng biết đến lai lịch của Bùi Phu nhân..."


Nguyên Ninh vẫn còn nhiều thắc mắc, nhưng mà nàng không tiện nói ra, chỉ đành gật đầu đáp: "Quan hệ của nhà ta đối với phủ Chiêu Văn khá tốt, xem chừng nếu như ta nhờ cậy Bùi Phu nhân vào cung một chuyến, để bà ấy truyền thụ trò Xuân Phả cho vũ công trong cung, việc này cũng không khó lắm!" 


***


Trưa hôm sau, y như lệnh của Nguyên Ninh, Tố Liên cùng Thuỷ Linh đi đến bưu cục trong cung, muốn gửi thư đến phủ Chiêu Văn cho Trinh Túc Phu nhân để nhờ cậy bà. Ai ngờ thói hách dịch của đám người ở bưu cục vẫn như ngày nào, bởi lẽ cầm đầu bọn chúng là Chi hậu cục thủ Trần Công Xước, chuyên lo việc văn thư trong cung. 


Công Xước là em ruột của Huyền Dao, con trai của Đại hành khiển Trần Khắc Chung, đương nhiên vì quan hệ của mình mà hống hách, ngang tàn. Trông thấy Tố Liên và Thuỷ Linh có chút nhan sắc, hắn liền ngay lập tức giở trò trêu ghẹo, lấy ngón tay nâng cầm Thuỷ Linh lên. 


Tố Liên không nhịn được nữa, ngay lập tức gạt tay hắn ra. Bọn nô tài ở bưu cục thấy thế liền sấn tới nói: "Con nhóc thối tha này không biết trời cao đất dày là gì à? Các ngươi chỉ là tiện tỳ có thân phận hèn mọn, đã lọt trúng mắt xanh của Chi hậu cục thủ còn không biết tạ ơn. Lẽ nào các ngươi rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt?"


Tố Liên giương ánh mắt sắc bén trừng trừng nhìn bọn chúng, chỉ lạnh lùng phát ra từng chữ: "Ta thấy kẻ tự tìm đường chết là Chi hậu cục thủ của các ngươi! Không tính đến việc bọn ta là thị tỳ của Đức phi điện hạ, cho dù chỉ là một cung nữ mạt đẳng thấp kém, các ngươi cũng không thể đụng vào một sợi tóc mai của bọn ta. Nếu để Quan gia biết được chuyện này, các ngươi có chín cái đầu cũng không đủ để trảm!"


Công Xước nghe đến đây thì ngậm miệng phì cười. Đám nô tài bưu cục cũng nhịn cười trong chốc lát rồi lớn tiếng cười một cách lố lắng, một tên cao gầy trong số đó nói: "Vậy thì ngươi có biết trong cung bây giờ còn có Thái thượng hoàng hay không? Cánh tay đắc lực của Thượng hoàng là ai? Chính là Đại hành khiển, cha ruột của Chi hậu cục thủ đang đứng trước mặt của ngươi. Đừng nói là một sợi tóc mai, cho dù ngài ấy có muốn chạm đến chỗ nào trên cơ thể ngươi đi chăng nữa... haha... đó cũng là may mắn của ngươi..."


"Chát" một tiếng thật mạnh tay, cái tên cao gầy vừa phát ra những lời dơ bẩn đó đã bị bạt tai đến mức ngã nhào xuống đất. Công Xước chỉ thấy một bóng đen lướt đến lướt về thật nhanh, chỉ khi thuộc hạ của mình nằm xuống mới định thần nhìn ra mặt đối thủ. Ngay lập tức hắn như con trâu điên rống cổ hét lên: "Sao ngươi dám?"


"Ta biết Chi hậu cục thủ nhà ngươi định nói câu gì! Đại loại là đánh chó cũng phải nể mặt chủ có đúng không? Nhưng quả thực là ta đang không biết, ở đây ai là chó, ai là chủ?" - Người phát ra câu đó không phải ai khác mà chính là Quang Tú. 


Nghe một tên thuộc hạ ghé tai mình tiết lộ thân thế của Quang Tú, Công Xước liền nhếch mép cười lạnh: "Thì ra là vậy! Ngươi nghĩ mình còn là Nghi Võ Hầu oai phong lẫm liệt như ngày trước ư? Bất quá ngươi chỉ là một tên ngự tiền thị vệ cỏn con theo hầu Quan gia. Đúng là ngươi không biết ở đây ai là chó ai là chủ, nhưng mà ta thì khác. Ta biết rõ ngươi chỉ là một con chó ở bên cạnh Quan gia. Nếu như ngươi ngoan ngoãn sủa vài tiếng trước mặt ta, ông đây sẽ tha cho ngươi tội bất kính."


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương