Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 60

C60. Ngũ quốc lân bang
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước  <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Tiếng đao kiếm rút ra khỏi vỏ xé tan bầu không khí cười nhạo ở đó. Quang Tú đưa lưỡi kiếm dí sát yết hầu của Công Xước, khiến cho mười ngón tay của hắn run lên bần bật, làm rơi cả bức thư của Nguyên Ninh. Hắn không dám cử động gì mạnh, hai cẳng chân đã dính chặt vào nhau, miệng không ngừng ú ớ không thành tiếng.


Một tên vô danh tiểu tốt dưới trướng của Công Xước thấy thế thì hốt hoảng nói: "Ngươi uy hiếp mệnh quan triều đình, lẽ nào đã chán sống rồi ư?"


Quang Tú thu lại lưỡi kiếm cho vào bao, chỉ dùng lực đẩy vào ngực Công Xước một chút, khiến cho hắn chao đảo muốn ngã. Nhìn thấy cảnh đó, Quang Tú chỉ lạnh lùng vuốt mái tóc lên cao, để lộ trên vầng trán một hình xăm "Thiên Tử".


"Ta thấy kẻ chán sống là Chi hậu cục thủ của các ngươi mới đúng, dám buông lời chế giễu cấm quân của thiên tử!" - nói xong câu này, Quang Tú đưa mắt nhìn phong thư dưới đất, sau cùng lạnh lùng nói: "Khôn hồn thì làm tròn chức trách của các ngươi. Bằng không khi Quan gia nghe được đầu đuôi chuyện này, cái đầu của các ngươi chắc chắn sẽ khó giữ!"


Dứt lời chàng rời đi. Tố Liên và Thuỷ Linh nãy giờ vẫn dõi theo điệu bộ oai phong ấy, hai gò má ửng hồng từ lúc nào chẳng hay. Trước khi cùng Quang Tú rời khỏi bưu cục, Tố Liên không quên buông một câu nhắc nhỡ Công Xước: "Đức phi điện hạ có nhờ Trinh Túc Phu nhân hồi âm thư. Từ hoàng cung đi đến phủ Chiêu Văn cả đi lẫn về mất hai ngày, ta cho các người thêm một ngày nữa. Nếu đến ngày thứ tư mà Đức phi điện hạ không nhận được hồi âm của Trinh Túc Phu nhân, vậy thì các người hãy liệu hồn đi!"


Cùng Thuỷ Linh và Quang Tú bước ra khỏi bưu cục, chưa bao giờ Tố Liên cảm thấy khoái chí như thế. Giữa lúc nàng đang cười thầm trong bụng, chỉ nghe được giọng nói dịu dàng của Thuỷ Linh: "Chúng nô tỳ xin cảm ơn ngài Chỉ huy thị vệ!"


Quang Tú đáp: "Không có gì, đây chỉ là chức trách của ta thôi. Rời khỏi Thăng Long đã lâu, không ngờ Quan gia anh minh như vậy, thế mà ngay tại hoàng cung lại có kẻ cả gan làm càn, đoán chắc bên trong còn có ẩn tình khác. Lát nữa khi các cô trở về, cứ mạnh dạn nói lại mọi chuyện với chủ nhân mình, cộng thêm những lời mà khi nãy ta vừa nói. Đức phi điện hạ là người sáng suốt, lần tới sẽ căn dặn nội thị ở cung Hội Xuân chuyển thư, vậy thì các cô sẽ không còn chạm mặt đám cặn bã này nữa!"


Quang Tú nói xong thì lặng lẽ rời đi, bỏ lại trên đường hai trái tim đang đập loạn nhịp. 


Trưa hôm đó Nguyên Ninh cùng với Yên Ngôn ngồi trên kiệu để đến điện Thiên Khánh. Cả hai đều muốn gặp Nhật Suỷ, cùng nhau tìm cách giúp Tuệ Doanh ra khỏi viện Yên Đào. Đợi đến khi hai nàng đến nơi thì mới biết, hôm nay tại điện Thiên Khánh ngoài Nhật Suỷ ra, còn có thêm Thái hậu cùng Huyền Trân trưởng công chúa.


Thì ra Nhã Lam muốn đến điện Thiên Khánh để đọc sách, cho nên đã viện cớ đi thăm hoàng huynh. Thái hậu đoán được duyên cớ bên trong, nên đi cùng với cô Tịnh Văn giám sát mọi chuyện. Đang lúc Nhã Lam đang buồn chán vì mưu kế không thành, bất chợt lại nhìn thấy Nguyên Ninh cùng Yên Ngôn xuất hiện. Nàng như nhặt được vàng, chỉ biết hớn hở chạy xuống bậc cầu thang lớn tiếng nói: "Có hai chị đến đây thì tốt quá!"


Nguyên Ninh ôm công chúa vào lòng, chỉ thấy cô Tịnh Văn đang đứng ở cạnh bên, liền thấp giọng nói với Nhã Lam: "Thái hậu điện hạ đang ở bên trong ư?"


Nhã Lam thì thầm bên tai Nguyên Ninh: "Mẫu hậu đang ép hoàng huynh phải sinh thêm hoàng tử, chị hãy vào trong giải cứu hoàng huynh đi!"


Cô Tịnh Văn nghe đến đó thì phát tiếng đằng hắng ở họng, không quên hướng về phía Nguyên Ninh và Yên Ngôn hành lễ: "Xin kính chào Hiền phi và Đức phi điện hạ!"


Nguyên Ninh cúi đầu cùng Yên Ngôn đáp lễ trước mặt cô Tịnh Văn, bất chợt cổ tay đã bị Nhã Lam kéo mạnh: "Hoàng huynh ơi, anh xem ai đến này!" 


Trông thấy Nguyên Ninh bị kéo đi, Yên Ngôn cũng nhanh chân bước theo vào phòng sách của điện Thiên Khánh. Trông thấy Thái hậu đang ngồi cùng Nhật Suỷ uống trà, nàng liền cùng Nguyên Ninh nghiêm chỉnh hành lễ: "Thần thiếp xin kính chào Thái hậu điện hạ và bệ hạ!"


Thái hậu lộ ánh cười ở đuôi mắt: "Mau đứng lên đi!"


Đợi đến khi Yên Ngôn và Nguyên Ninh ngồi xuống, Nhã Lam mới chạy đến cạnh bên Thái hậu: "Chị Nhược Thi ở trong cung một mình hẳn là buồn chán lắm! Mẫu hậu hãy ở đây trò truyện cùng hoàng huynh và hai chị hoàng phi, con sẽ về cung Vạn Thọ bầu bạn cùng chị ấy!"


Nhã Lam nói xong câu đó thì quay người rời đi, chưa được bao xa đã nghe được giọng nói của Thái hậu: "Khi nãy bảo con ngồi trong phòng thêu thùa cùng Nhược Thi, con lại muốn khăng khăng đi đến đây để trò chuyện cùng Quan gia. Bây giờ khi chúng ta đã đến điện Thiên Khánh, con lại nằng nặc đòi về cung Vạn Thọ. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"


Nhã Lam quay đầu cười trừ: "Khi nãy con sợ hoàng huynh buồn chán, cho nên mới nảy ra ý đi thăm anh ấy. Bây giờ hoàng huynh đã có thêm hai chị hoàng phi bầu bạn, con tiếp tục ở đây quả thật là dư thừa, chỉ đành quay trở về chơi với chị Nhược Thi thôi ạ!"


"Được thôi! Tịnh Văn, đi theo sau công chúa!" - Thái hậu lạnh lùng nói. Nhật Suỷ đưa mắt nhìn bốn quả táo đang xếp chồng trên đĩa, bâng quơ nghĩ ra một cách cứu vãn tình hình: "Trái cây do cô Tịnh Văn đích thân gọt và bày biện luôn có nét độc đáo. Hôm nay có Hiền phi và Đức phi ở đây, hay là cô Tịnh Văn hãy nán lại điện Thiên Khánh một chút, để cho hai nàng ấy mở mang tầm mắt?"


Nhã Lam vì câu này mà mím môi nháy mắt thầm cảm ơn Nhật Suỷ, sau đó nàng chùng chân hành lễ rồi lặng lẽ rời đi. Thái hậu thở dài một hơi rồi gật đầu nhìn cô Tịnh Văn. Đợi đến khi bà ta đem đĩa táo đứng sang một bên, Thái hậu mới chép miệng nói: "Nhã Lam thành ra như thế, thật sự là cũng có một phần tiếp tay của Quan gia và Quốc Chẩn."


Nhật Suỷ cười trừ: "Những năm tháng thiếu thời sẽ trôi qua thật nhanh! Hoàng muội từ nhỏ đã yêu thích đọc sách, lại có lòng đam mê với văn chương, con chỉ là không nỡ tước đi sở thích đó của em ấy!"


"Người ta nói thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi! Quan gia nuông chiều Nhã Lam như thế, sao có thể giúp cho nó nên người được? Thân là con gái thì chỉ cần biết đến nữ công gia chánh là đủ rồi!"


Nhật Suỷ nghe đến đó thì mỉm cười: "Mẫu hậu cũng yêu thương con, nhưng mà người đâu có cho roi cho vọt?"


Thái hậu có chút đuối lý khi nghe qua câu này, lại thấy Yên Ngôn đứng dậy cúi thấp người tạ tội: "Thường ngày thần thiếp vẫn hay dành thời gian cho việc đọc sách viết chữ, quả thực là đã không làm tròn đạo nữ tắc. Kính xin Thái hậu điện hạ hãy trách phạt nhẹ tay!"


Nguyên Ninh nghe xong cũng mím môi rời ghế: "Thần thiếp cũng yêu thích thơ từ thi phú, xin nhận lỗi trước mặt Thái hậu điện hạ!"


Thái hậu nghe đến đó thì xua xua tay: "Được rồi! Coi như bà già này chịu thua với đám người trẻ các con. Mau đứng lên và ngồi vào ghế đi!"


Nhật Suỷ mỉm cười, bất giác nhận ra điều gì đó, liền mở miệng hỏi: "Hôm nay Hiền phi và Đức phi cùng nhau đến đây, hẳn là đang có chuyện đặc biệt muốn nói với trẫm?"


Nguyên Ninh liền đáp: "Bệ hạ quả là anh minh, chúng thần thiếp thực sự đang có chuyện muốn nhờ cậy người!"


Nhật Suỷ gật đầu ý bảo nàng hãy nói tiếp, Thái hậu cũng lặng thần lắng nghe, lúc đó Yên Ngôn mới cất tiếng: "Sau cái lần lỡ lời vô lễ với Thục phi, Hoàng Phu nhân đã an phận chịu cấm túc ở viện Yên Đào. Thấm thoát cũng đã nhiều tháng trôi qua, Hoàng Phu nhân giờ đây đã nhận ra lỗi sai của mình. Hiện giờ sức khoẻ nàng ấy có hơi không tốt, kính xin bệ hạ hãy bỏ qua chuyện cũ, để nàng ấy có cơ hội sửa chữa lỗi lầm, hầu hạ bệ hạ lấy công chuộc tội!"


Nhật Suỷ có chút ngạc nhiên: "Sức khoẻ của Hoàng Phu nhân không tốt sao?" - sau đó chàng thở dài: "Vốn dĩ trẫm cũng không có ý định giam lỏng nàng ta mãi mãi ở viện Yên Đào. Trẫm chỉ muốn nàng ta có thời gian suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Hơn nữa trẫm vẫn dặn đám hạ nhân không được đối xử tệ bạc với nàng ấy, không ngờ sức khoẻ của nàng ta lại yếu như thế!"


Nguyên Ninh lặng lẽ đáp: "Bệ hạ biết đấy, người mà Hoàng Phu nhân đắc tội là Thục phi, Thục phi tự ắt sẽ biết cách để cho đám nô tài dày vò nàng ta như thế nào. Nếu như thời gian qua không có chị Yên Ngôn và thần thiếp để tâm đến, sợ là Tuệ Doanh có lâm trọng bệnh cũng chẳng ai biết!"


Nhật Suỷ chậc lưỡi, vẻ mặt có chút dằn vặt: "Tính ra thường ngày Tuệ Doanh cũng là một người hiểu chuyện, chỉ là lúc đó nàng ta có chút nông nỗi, không thể kiềm chế cảm xúc của mình. Thôi được rồi, xem như thời gian qua nàng ta cũng đã rút ra được bài học. Bắt đầu từ ngày mai, trẫm sẽ ra lệnh bãi bỏ lệnh cấm túc ở viện Yên Đào!"


Cô Tịnh Văn nghe đến đây thì âm thầm liếc nhìn Thái hậu, chỉ thấy đôi mày của bà khẽ chau, liền nhanh tay sắp xếp mấy miếng táo vừa cắt, sau đó xoay người đem đến chỗ Nhật Suỷ: "Mời bệ hạ thưởng thức!"


Nhật Suỷ đưa mắt nhìn đĩa táo xếp hình uyên ương, không nhịn nổi mà tấm tắc khen ngợi: "Các nàng nhìn xem, những miếng táo này qua bàn tay sắp xếp của cô Tịnh Văn, trông giống như là uyên ương thật!"


Nguyên Ninh cùng với Yên Ngôn cũng đổ dồn ánh nhìn vào đĩa táo của cô Tịnh Văn, không biết rằng ở bên này, cô Tịnh Văn cùng với Thái hậu đang trao đổi thông qua ánh mắt. Hồi sau chợt nghe Thái hậu ho vài tiếng, cô Tịnh Văn thấy thế thì liền bước tới vuốt nhẹ lưng bà. Nhật Suỷ liền quan tâm hỏi: "Mẫu hậu không sao chứ?"


Thái hậu xua tay ý bảo mình không sao, lại nghe cô Tịnh Văn chen vào nói: "Tư thiên giám nói thật không sai, Hoàng Phu nhân còn chưa chính thức bước ra khỏi viện Yên Đào, vậy mà đã xung khắc với sức khoẻ của Thái hậu."


Một màn sương mơ hồ giăng ra trước mặt Yên Ngôn và Nguyên Ninh, vẫn là Nhật Suỷ không nhịn nổi sự ngạc nhiên: "Cô Tịnh Văn đang nói gì thế?"


Cô Tịnh Văn liền đáp: "Mấy hôm trước Thái hậu nằm mơ thấy ác mộng, trong lòng sinh ra nỗi ngờ vực, cho nên mới sai người ở Tư thiên giám đến hỏi chuyện. Không ngờ đúng y như Thái hậu nghi ngại, chưởng quan Tư thiên lệnh quan sát thiên tượng, trông thấy có sao chổi mọc ở hướng tây, là điềm chẳng lành đối với sức khoẻ của Thái hậu!"


Nhật Suỷ có hơi chau mày: "Có chuyện này ư, sao đám người ở Tư thiên giám biết chuyện mà không trình với trẫm?"


Cô Tịnh Văn nghe xong câu này thì liếc nhìn Thái hậu, chỉ nghe bà bình tĩnh nói tiếp: "Gần đây có nhiều chính sự, già này không muốn Quan gia vì mình mà lo lắng thêm, cho nên đã dặn dò Tư thiên lệnh giữ kín chuyện này. Thật ra việc sao chổi mọc ở hướng tây cũng không phải không có cách hoá giải. Hướng tây đại diện cho mệnh kim, bị hoả khắc chế, cho nên chỉ cần già này thường ngày ăn mặc sặc sỡ một chút, cũng có thể át đi điềm xấu. Chỉ là..."


Cô Tịnh Văn nghe đến đây thì tiếp lời Thái hậu: "Chỉ là Hoàng Phu nhân mang họ Hoàng, chữ Hoàng nghĩa là màu vàng, tượng trưng cho hành thổ. Theo thuyết ngũ hành, thổ sinh ra kim, khiến điềm xấu của sao chổi trở nên mạnh hơn. Cũng may Hoàng Phu nhân đang bị cấm túc ở viện Yên Đào, nếu như được ra khỏi bên ngoài, sợ là sẽ xung khắc với Thái hậu..."


Nguyên Ninh đưa mắt nhìn Yên Ngôn, trong phút chốc chẳng biết nên nói thêm lời gì, xem bộ việc giúp đỡ Tuệ Doanh ra khỏi bên ngoài, ngay lúc này đây sợ là không thể.


Đợi đến khi Thái hậu quay trở về cung Vạn Thọ, cô Tịnh Văn mới nhẹ giọng nói: "Khi nãy ở điện Thiên Khánh, nô tỳ đã cả gan tự ý nói ra vài lời, kính mong Thái hậu rộng lòng bỏ qua..."


Thái hậu xua xua tay: "Cô cũng đâu có nói gì sai? Chẳng qua chúng ta đang mượn cái miệng của Tư thiên giám để nói thay cho lời của Huệ Túc đạo cô." 


Cô Tịnh Văn suy nghĩ đôi lát, rốt cuộc đành thở dài đáp: "Hoàng Phu nhân là cháu họ ba đời của Huệ Túc đạo cô, ngày đó Thái hậu đến đền Quán Thánh, đã hứa rằng khi bản thân trở về hoàng cung, sẽ khuyên nhũ Quan gia bãi bỏ lệnh cấm túc cho nàng ta. Ai ngờ Huệ Túc đạo cô bấm vài đốt tay, cuối cùng lại nhất mực khuyên ngăn, nói là nếu để Hoàng Phu nhân bước ra khỏi viện, trong hậu cung sẽ sinh biến lớn."


Thái hậu chép miệng nói: "Lẽ nào hậu cung bây giờ không đủ loạn sao? Để cho Hoàng Phu nhân đặt chân ra ngoài, bổn cung không tin là mình không quản nổi. Chỉ là bổn cung nể mặt Huệ Túc đạo cô, đoán chừng bà muốn tìm một con đường lui cho cháu họ của mình, cho nên mới thuận theo ý của bà."


Cô Tịnh Văn có hơi thắc mắc: "Một con đường lui?"


"Không phải sao? Huệ Túc đạo cô có nói, một khi Hoàng Phu nhân bước ra khỏi viện Yên Đào, hậu cung này sẽ sinh biến lớn. Nhưng mà bà đâu có nói, Hoàng Phu nhân sẽ sống sót sau cơn gió tanh mưa máu đó?" 


Cô Tịnh Văn liền gật gù đáp: "Cho nên ngày đó Huệ Túc đạo cô nhờ Thái hậu tìm cách khiến cho Hoàng Phu nhân phải xuất gia làm đạo sĩ, sắp xếp cho nàng ta đi đến đền Quán Thánh ở cạnh bên mình, đây là giúp chứ không phải hại?"


Thái hậu gật đầu, nhưng mà sau đó liền thở dài: "Tuy trước đó Hoàng Phu nhân đã thất lễ trước mặt Quan gia, nhưng thông qua những lời khi nãy ở điện Thiên Khánh, bổn cung thấy Quan gia đối với Hoàng Phu nhân vẫn còn chút tình cảm. Việc cho con nhóc này xuất gia làm đạo sĩ, xem bộ tạm thời vẫn chưa thực hiện được, đành để cho nó ở trong viện Yên Đào thêm một thời gian."


Bẫng đi một chút mà đã gần đến ngày thọ thần của Thái hậu. Trinh Túc Phu nhân sau khi nhận được lời nhờ cậy của Nguyên Ninh, bà đã đem mọi chuyện nói lại cho chồng là Chiêu Văn Vương. Không phụ sự mong đợi của Nguyên Ninh, Chiêu Văn Vương đã nhờ Bùi Phu nhân tiến cung một chuyến để chuẩn bị thật tốt cho trò Xuân Phả. 


Bùi Phu nhân vốn là dì của Huyền Dao, trước khi đặt chân đến viện thượng yến đã ghé qua cung Vĩnh Xuân, cũng thông qua đó mà biết chuyện Đàm Hoa đang bị cấm túc, càng biết được chuyện viện thượng yến đã được giao cho Yên Ngôn quản lý, chẳng hiểu sao trên môi bà lại ẩn giấu nụ cười đầy ý vị.


Đương lúc Yên Ngôn đang đích thân chỉ dẫn đám vũ công trong cung diễn trò Xuân Phả, Bùi Phu nhân bước vào cùng với cô Thanh Trà, nữ quan chưởng sự viện thượng yến. 


"Không ngờ rằng sau ngần ấy năm, điện hạ vẫn còn giữ động tác đó cho riêng mình!"


Yên Ngôn có chút ngạc nhiên khi nghe được câu này. Nàng quay đầu lại để nhìn kỹ Bùi Phu nhân, nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có: "Là Bùi Phu nhân đó sao? Cô Thanh Trà, nãy giờ mọi người cũng đã tập luyện vất vả rồi, cho mọi người lui xuống nghỉ ngơi trước đi!"


Chờ đến khi trong phòng không còn có ai khác, Yên Ngôn mới mỉm cười đáp: "Cho dù là điệu múa nào, cũng phải tạo ra nét đặc trưng cho riêng mình, chẳng phải đây là điều mà Bùi Phu nhân ngày đó đã dạy bổn cung sao? Thứ lỗi cho bổn cung không biết hôm nay Phu nhân sẽ vào cung, cho nên đã không thể tiếp đón nồng hậu. Phu nhân mau ngồi xuống ghế đi!"


Yên Ngôn nói xong câu đó thì cùng với Xuân Nhi đi về phía chiếc ghế định ngồi xuống, ai ngờ Bùi Phu nhân chỉ đứng yên tại đó, điệu bộ có chút ngông nghênh: "Hiền phi điện hạ đã quá lời rồi! Thân phận của người giờ đã khác, không giống như thân phận con dâu sắp cưới của phủ Minh Hiến ngày trước, thiếp thân đâu dám nhận cái lễ này của người?"


Yên Ngôn sững người đứng khựng, thân người như muốn run cả lên, chỉ cong môi mỉm cười lấy lại chút bình tĩnh rồi xoay người đáp: "Phu nhân biết rõ như vậy thì thật tốt! Bây giờ bổn cung đã là Hiền phi, những chuyện trước kia đương nhiên chỉ là dĩ vãng. Trò chuyện nãy giờ đã lâu, bổn cung cũng không biết Phu nhân nâng gót vàng đến đây là vì duyên cớ gì?" 


Bùi Phu nhân ngạc nhiên cười: "Ồ! Chẳng phải là do Hiền phi người đã nhờ Đức phi chuyển lời đến phủ Chiêu Văn, nhờ vương gia sai thiếp vào cung truyền lại trò Xuân Phả cho viện thượng yến ư?"


Yên Ngôn có chút nghi hoặc: "Là Nguyên Ninh gửi thư nhờ cậy Phu nhân?" - sau đó nàng ngờ vực quay đầu nhìn Mộc Miên. Lại nghe Bùi Phu nhân ngạo mạn cười: "Tính ra Hiền phi là người được thiếp truyền thụ trò Xuân Phả, nhưng mà lúc nào cũng là do người khác nhờ cậy. Thiếp thân tự hỏi trong đây rốt cuộc là có bao nhiêu phần thành ý đây? Lần này người thay mặt điện hạ nhờ cậy thiếp thân là Đức phi, người lần trước thay mặt điện hạ... là Nghi Võ Hầu Trần Quang Tú! - Bùi Phu nhân nói đến đây thì thở dài: "Nghĩ lại ngày đó nếu Hiền phi không dứt khoát nhập cung, thì chắc chắn hiện giờ đã trở thành con dâu của phủ Minh Hiến. Chẳng phải Minh Hiến Vương Trần Quang Uất và cha của điện hạ ngày trước đã ước định cho con trai và con gái của mình nên duyên vợ chồng sao? Nghi Võ Hầu còn vì biết được điện hạ tò mò về trò Xuân Phả, đã mấy lần đi đến phủ Chiêu Văn, nhờ cậy người thím này đích thân truyền thụ cho điện hạ. Đứa cháu họ bên nhà chồng này của thiếp quả thực là hết lòng với người mình yêu, tiếc là nó không sớm nhận ra và so sánh được, vợ của một hạ hầu thì làm sao có thể so sánh với vị trí Thứ phi của thiên tử chứ? Hiền phi điện hạ nói có đúng không?"


Yên Ngôn chỉ biết âm thầm cắn vào môi trong, gương mặt đã dần biến sắc, chỉ biết đưa mắt nhìn Mộc Miên lộ vẻ ngờ vực. Mộc Miên bắt gặp cảnh đó thì cúi đầu nhìn xuống nền gạch. Xuân Nhi ở bên cạnh âm thầm phỏng đoán mọi chuyện, sau cùng đứng ra bênh vực chủ nhân mình: "Nãy giờ Bùi Phu nhân vẫn luôn tập trung ôn lại chuyện cũ với Hiền phi điện hạ, có lẽ là đã vô tình quên đi mục đích chính của lần nhập cung này. Nô tỳ thấy mặc kệ chuyện cũ ra sao, quá khứ như thế nào, hãy để nó trôi vào dĩ vãng, hiện giờ điều quan trọng nhất là buổi thọ yến của Thái hậu điện hạ. Bùi Phu nhân không ngại đường xa mà tiến cung, chấp nhận lời nhờ cậy của Đức phi và Hiền phi điện hạ, hẳn là trong lòng vốn dĩ đã toàn tâm nghĩ đến mục đích cao cả này!"


Bùi Phu nhân cười lạnh: "Việc đó đương nhiên, dẫu sao thì Hiền phi cũng xem như truyền nhân của ta, nếu tự mình dẫn dắt đám vũ công trong cung diễn không ra trò trống gì, chẳng phải tiếng tăm của ta thân cũng bị ảnh hưởng sao?"


Xuân Nhi không thay đổi sắc diện, chỉ lặng lẽ nhấn mạnh từng chữ: "Ngược lại nếu Bùi Phu nhân cùng Hiền phi điện hạ chuẩn bị trò Xuân Phả một cách chu toàn, Hiền phi điện hạ sẽ ở trước mặt Thái hậu điện hạ và Thái thượng hoàng, tâu rõ sự cống hiến này của Bùi Phu nhân. Lúc đó trên dưới phủ Chiêu Văn sẽ nhờ vào công lao của người mà nở mày nở mặt!"


Bùi Phu nhân nghe đến đây thì nghĩ đến cơ hội lập công của mình, chỉ lặng lẽ điều chỉnh lại tư thế: "Hiền phi điện hạ yên tâm, thiếp thân sẽ dốc hết toàn lực để truyền thụ vũ khúc Ngũ quốc lân bang đồ tiến cống."


Nãy giờ Yên Ngôn vẫn luôn bị Xuân Nhi giữ chặt tay áo để cố gắng nhẫn nhịn, lúc này mới dần dần chiếm lại được thế thượng phong: "Vậy thì trong ba ngày tới đành nhờ tất cả vào Bùi Phu nhân. Bổn cung sẽ dặn dò cô Thanh Trà, sắp xếp một chỗ thật thoải mái cho Phu nhân nghỉ ngơi!"


Về đến viện Thanh Mai, Yên Ngôn liền trầm mặt chất vấn Mộc Miên: "Rốt cuộc em đã nói những gì với Đức phi, mà em ấy lại mời Bùi Phu nhân vào cung?"


"Xin điện hạ hãy tha tội... nô tỳ thấy điện hạ lo lắng vì không thổi được hồn cho trò Xuân Phả, cho nên..."


Yên Ngôn thở hắt một hơi: "Cho nên em đã nói cho Đức phi biết mọi chuyện giữa hai người bọn ta?"


Mộc Miên liền ngẩng mặt giải thích: "Không có ạ! Nô tỳ chỉ nói Bùi Phu nhân có thể giúp điện hạ truyền thụ lại trò Xuân Phả cho vũ công trong cung, không hề đá động gì đến mối quan hệ trước đây giữa điện hạ và Nghi Võ Hầu!"


Yên Ngôn cười lạnh: "Chẳng phải khi nãy em đã thấy rồi sao? Việc để Bùi Phu nhân vào cung, cũng chẳng khác gì lật lại quá khứ của ta ngày trước?"


"Nô tỳ... nô tỳ quả thực là không nghĩ đến chuyện này!" - Mộc Miên nói như sắp khóc đến nơi.


Yên Ngôn lặng im không đáp lại câu gì, lúc này mới nghe Xuân Nhi nhẹ giọng: "Đức phi cũng không chịu bàn bạc trước với điện hạ, cho nên mọi việc mới thành ra thế này!" 


Yên Ngôn thở dài: "Bỏ đi! Nguyên Ninh cũng chỉ muốn giúp ta một tay, em ấy không hề biết duyên cớ đằng sau!" - nói đến đây, Yên Ngôn liền liếc nhìn Mộc Miên đang quỳ dưới đất rồi chép miệng: "Mau đứng dậy đi, lần sau không được tự ý làm càn, mọi chuyện đều phải hỏi qua ý của ta, có hiểu không?"


Cuối cùng thì thọ yến của Thái hậu cũng đến. Tuy rằng Bùi Phu nhân hống hách là thế, nhưng Yên Ngôn không thể phủ nhận tài năng của bà ta. Có sự trợ giúp của Bùi Phu nhân, năm điệu múa của trò Xuân Phả đã được vũ công trong cung tập luyện đến xuất thần, chỉ chờ đến lúc trình diễn trước mặt Thái hậu.


Thượng hoàng và Thái hậu biết được tiết mục tối nay có trò Xuân Phả thì rất cao hứng, không ngại nói thẳng bản thân chỉ chờ đến lúc được xem Ngũ quốc lân bang đồ tiến cống. Yên Ngôn nghe được lời này, cảm thấy lòng bàn tay đã đổ mồ hôi. Nàng thực sự vì sự mong đợi này của Thượng hoàng và Thái hậu mà cảm thấy căng thẳng.


Lấy khăn lụa lau vội lòng bàn tay, Yên Ngôn hít sâu một hơi, sau cùng quay đầu nói với Xuân Nhi: "Chúng ta vào bên trong kiểm tra thêm một lần nữa!"


Giữa lúc hai nàng đang bước qua dãy hành lang dẫn đến phòng chờ, nơi hết thảy vũ công của viện thượng yến đang chuẩn bị trang phục để bước lên sân khấu, bất chợt Yên Ngôn nhìn thấy Tiêu Thoa đang ẵm Ý Trinh công chúa đi cùng vú nuôi. Lúc này công chúa không ngừng cười khúc khích trong lòng của Tiêu Thoa, còn vú nuôi thì đang đeo chiếc mặt nạ để làm trò chọc cười công chúa.


Không khó để Yên Ngôn nhận ra chiếc mặt nạ này dùng để đeo khi diễn khúc Chiêm Thành trong trò Xuân Phả. Trong thấy chủ tớ của nàng tiến đến, Tiêu Thoa liền chùng chân hành lễ: "Nô tỳ xin kính chào Hiền phi điện hạ!"


Yên Ngôn mỉm cười khách sáo nói: "Là Tiêu Thoa đó sao? Hình như công chúa cũng thích trò Xuân Phả!"


Tiêu Thoa nhẹ giọng đáp: "Khi nãy công chúa quấy khóc ở trong điện, Lệ Anh Nguyên phi điện hạ sợ ảnh hưởng đến Thượng hoàng và Thái hậu điện hạ, cho nên đã sai nô tỳ cùng vú nuôi ẵm công chúa ra ngoài giải khuây. Không ngờ công chúa trông thấy mấy chiếc mặt nạ của vũ công thì vô cùng thích thú. Hỏi ra mới biết viện thượng yến có chuẩn bị rất nhiều mặt nạ, cho nên nô tỳ đã xin một cái để vú nuôi đeo, công chúa nhìn thấy thì cười mãi không thôi. Có điều trời khuya gió lạnh, nô tỳ đang định ẵm công chúa quay trở lại vào trong!"


Yên Ngôn lấy ngón tay sờ nhẹ lên má của công chúa, sau đó mỉm cười nói: "Vậy thì mau đưa công chúa vào trong điện! Chốc nữa thôi viện thượng yến sẽ diễn trò Xuân Phả với năm điệu múa và trang phục khác nhau, tin chắc là công chúa nhìn thấy sẽ rất thích!"


Tiêu Thoa cười đáp: "Đương nhiên rồi ạ!"


Đợi đến khi Tiêu Thoa cùng vú nuôi rời đi, Yên Ngôn cũng liền khẩn trương bước vào trong phòng chờ để kiểm tra tình hình, chỉ thấy vũ công của viện thượng yến tập trung thành đám đông vây quanh một người, việc này khiến Yên Ngôn không khỏi lo lắng: "Có chuyện gì ư?"


Chỉ thấy một vũ công dáng người nhỏ nhắn quay lại nói: "Dạ thưa Hiền phi điện hạ, khi không đế giày của Hồng Trang lại có một cây kim. Hồng Trang không để ý xỏ chân vào, cuối cùng bị kim nhọn đâm sâu vào gót dẫn đến bị thương, sợ là lát nữa không thể trình diễn."


Yên Ngôn tiến thêm bước nữa, chỉ thấy Hồng Trang chau mày đau đớn ôm gót chân. Cô Thanh Trà đang ở đằng sau đỡ lấy nàng ta, chỉ đưa ánh mắt hoang mang nhìn về phía Yên Ngôn nói: "Dạ thưa điện hạ, kim đâm rất sâu, xem bộ phải đưa Hồng Trang đến viện thái y trước!"


Yên Ngôn liền gật đầu đáp: "Mau gọi người đưa em ấy đi! Những người còn lại thì nhanh chóng kiểm tra kỹ lưỡng trang phục và đạo cụ trình diễn của mình, xem xem có gì bất ổn không? Quan trọng là tất cả không cần lo lắng, bổn cung sẽ thay thế Hồng Trang tham gia vũ khúc này cùng với các ngươi!"

Chương trước  <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương