Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều chương 54

C54. Công chúa đầy tháng
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Đồ đạc của Thanh Y vốn dĩ không nhiều, cho nên việc dọn từ gác Hạ Thảo đến viện Nhã Cúc đối với nàng về cơ bản không mấy khó khăn. Có điều Thanh Y vẫn còn "một thứ khác" cần phải di chuyển. Trái ngang thay, thứ này lại không thể để cho người khác phát hiện được.

Thứ mà nàng đang đau đầu lo lắng không phải là gì khác, mà chính là cái người được nàng đem về từ lãnh cung. Người này ngoài việc ốm yếu thì còn bị người khác rút lưỡi và huỷ đi đôi mắt, Thanh Y không biết danh tính của nàng ta, chỉ đành gọi bằng cái tên Trầm Mặc.

Kể từ lúc hoán đổi Trầm Mặc với Hồng Yên tại lãnh cung, Thanh Y vẫn luôn giấu nàng ta trong gác Hạ Thảo. Bây giờ chủ tớ hai nàng phải dọn đến viện Nhã Cúc, vậy nên tối đêm trước, bọn họ bất đắc dĩ phải đem Trầm Mặc đến đầm sen mọc dại giấu ở đó. Bây giờ khi màn đêm buông xuống, chủ tớ hai nàng mới lặng lẽ xách đèn lồng đi đến chỗ cũ. Cả hai tìm được Trầm Mặc, nhưng mà bỗng hốt hoảng khi thấy dưới bắp chân của nàng ta có một vết thương do rết cắn.

Đầm sen mọc dại này vốn hoang vu, lại là nơi ẩm ướt quanh năm, ngoài toà thuỷ đình an toàn hơn một chút thì khắp nơi xung quanh đều là nơi thích hợp cho rắn rết cư ngụ. Do gấp gáp quá, Thanh Y đã quên béng đi việc phải rắc bột hùng hoàng lên quần áo của Trầm Mặc để xua đuổi rắn rết. Lúc này nhìn Trầm Mặc phát ban kèm theo khó thở, Thanh Y chỉ biết gấp gáp khoác một chiếc áo choàng lên người nàng ta rồi cùng Bích Vân quay trở về viện Nhã Cúc.

"Bích Vân, đường về đã còn không xa, em hãy giúp ta đến viện thái y nhờ một người được không?" – Thanh Y gấp gáp nói.

Bích Vân hiểu ý của nàng, chỉ nhẹ giọng đáp: "Chủ nhân yên tâm, nô tỳ sẽ nhanh chân đi gọi Phạm ngự y!"

May mà Phạm Công Bân và Bích Vân đã về kịp lúc, cho nên tính mạng của Trầm Mặc còn có thể giữ lại. Thanh Y không thể không đến trước mặt của chàng mà cảm ơn một câu, chỉ nghe Công Bân nói: "Thân là ngự y, cứu người là chuyện nên làm, vậy nên Ngự nữ không cần cảm ơn hạ quan làm gì!"

"Tuy rằng ta không thể vì chuyện của Trầm Mặc mà cảm ơn ngài, nhưng có thể vì chuyện của bà ngoại mà cảm ơn ngài được không? Mấy năm qua nếu không có ngài giúp đỡ, khoảng tiền ít ỏi mà ta đã gửi về quê vốn dĩ không đủ để trang trải tiền thuốc của bà ngoại, huống chi là tiền ăn uống hằng ngày..."

Công Bân có hơi ngạc nhiên: "Sao Ngự nữ lại biết chuyện này?"

"Rằm tháng giêng vừa rồi ta may mắn được Thái hậu điện hạ cho phép về thăm gia đình, chính bà ngoại đã nói hết cho ta. Phạm ngự y, ta thực sự cảm ơn ngài rất nhiều!"

Công Bân cười nhạt: "Ngự nữ không cần cảm ơn! Hạ quan làm tất cả không phải vì Ngự nữ, mà chỉ vì người con gái đã chết thuở xưa! Ngự nữ đã chọn con đường mà mình mong muốn, hy vọng người sẽ không bao giờ hối hận!"

Công Bân nói xong thì lạnh lùng đem hộp thuốc rời đi, nhưng chỉ vừa bước được một bước, bản thân đã bị Bích Vân cản lại: "Phạm ngự y xin hãy dừng bước, bấy lâu nay người đã hiểu lầm chủ nhân rồi!"

"Bích Vân!" – Thanh Y muốn ngăn không cho nàng ta nói tiếp, nhưng mà Bích Vân vẫn một mạch nói ra tất cả. Cuối cùng thì Công Bân cũng đã biết được nỗi khổ bấy lâu nay của nàng. Nhưng mà tất cả đã không thể trở lại như ngày trước...

—-oOo—-

Chuyện Quốc Chẩn được định mối hôn sự với Khả Hương cuối cùng cũng lọt vào tai Phong Tranh. Nàng ta gấp gáp chạy đến cung Vạn Thọ, muốn gặp Thái hậu để hỏi rõ chuyện này. Nhưng mà lúc đó Thái hậu đang ở bên trong điện thờ tụng kinh, cho nên Phong Tranh đã bị mấy cung nữ hầu hạ bên ngoài hết mực ngăn cản.

Thái hậu ngồi ở bên trong cũng không thể nào chú tâm được, chỉ tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Cô Tịnh Văn từ sớm đã nhận ra sự hiện diện của Phong Tranh, cho nên liền nhẹ giọng đáp: "Dạ thưa Thái hậu, người ồn ào bên ngoài là Chiêu Hiến Quận chúa. Xem ra Quận chúa đến đây là vì chuyện hôn sự của Đại vương!"

Thái hậu tụng nốt vài biến của bộ kinh rồi chậm rãi đứng dậy. Cô Tịnh Văn đỡ bà đến bên chiếc ghế nằm cạnh cửa sổ rồi lặng lẽ đốt trầm hương. Làn khói ở đó lượn lờ thoảng qua gương mặt lạnh lùng của Thái hậu, khiến cho bà trở nên uy nghiêm đến lạ. "Cho Quận chúa vào đây!"

Trái ngược với sự an tĩnh, điềm đạm của Thái hậu, Phong Tranh bước vào với một tâm thế hấp tấp, rối bời: "Thái hậu điện hạ... sao người lại bắt anh Quốc Chẩn lấy một người mà anh ấy không thích?"

Thái hậu không vội trả lời, chỉ bắt lấy tách trà bên cạnh đưa lên miệng, cứ như thế mà cạ chiếc nắp của tách trà vào miệng tách. Thanh âm "lách cách" ở đó phát ra càng làm cho Phong Tranh thêm sốt sắng, ngược lại nó khiến cho Thái hậu cảm thấy bình tĩnh hơn: "Vậy thì người mà Quốc Chẩn thích là ai? Là Quận chúa con sao?" – Thái hậu nói xong thì ung dung đưa tách trà lên miệng hớp một ngụm.

"Tuy rằng hiện tại người mà anh ấy thích không phải là con, nhưng mà tình cảm của tụi con đang tiến triển khá tốt. Chỉ cần vài năm nữa thôi..."

"Hồ đồ!" – Thái hậu cắt ngang câu nói của Phong Tranh bằng việc đặt tách trà mạnh bạo xuống bàn. Sau đó bà lấy khăn lau miệng, chỉ chau mày nói: "Thân là con gái mà dám chủ động nói chuyện yêu đương không chút kiêng dè. Con có biết là mình đang làm mất mặt Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa lắm không?"

Nhìn thấy Phong Tranh im lặng nhưng lộ vẻ bất tuân, Thái hậu liền rời ghế mà bước xuống từng bước đến bên cạnh nàng: "Cho dù Quốc Chẩn không lấy Khả Hương, bổn cung cũng nhất quyết không để Quốc Chẩn nên duyên cùng con!"

Phong Tranh cắn môi, chỉ tò mò hỏi: "Lẽ nào Thái hậu điện hạ ghét lại ghét con đến thế sao?"

Thái hậu lắc đầu, chỉ chậm rãi nói: "Thân là một người mẹ, mấy ai không muốn chọn cho con trai mình một người vợ toàn tâm toàn ý với nó chứ? Có điều mệnh của Quận chúa con không phải là Phu nhân của Đại vương, mà chính là phi tần của Quan gia. Lẽ nào mẹ của con không cho con biết chuyện này sao?"

Nhìn thấy nét mặt ngạc nhiên của Phong Tranh, Thái hậu dường như cũng đã biết câu trả lời. Bà nắm tay Phong Tranh đi về phía chiếc ghế bên cửa sổ, vừa đi vừa nhẹ giọng nói: "Ngày đó Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa đã đến đền Quán Thánh xem một quẻ cho con, biết được sau này con sẽ trở thành Chu Tước ở bên cạnh Quan gia. Bổn cung cũng đã xem một quẻ cho Quốc Chẩn, quẻ đó nói rằng Quốc Chẩn sẽ gặp hoạ do chuyện tình cảm nam nữ gây ra. Thử hỏi sau khi biết được những chuyện này, bổn cung có thể nhắm mắt làm ngơ mà tác hợp cho Quận chúa con và Quốc Chẩn hay không?"

Phong Tranh chau mày, chỉ ngắn gọn đáp: "Mấy chuyện gieo quẻ bói toán dị đoan này, Thái hậu điện hạ cũng tin sao?"

Thái hậu lặng lẽ thở dài: "Bây giờ con vẫn còn rất trẻ, có thể sẽ không hiểu được tâm trạng của những người làm cha làm mẹ. Phàm khi biết được điều gì có thể làm tổn hại đến con cái của mình, cho dù xác suất của nó có nhỏ như thế nào đi chăng nữa, bậc làm cha làm mẹ như chúng ta cũng nhất định không để cho nó xảy ra. Phong Tranh à, trước giờ con vẫn luôn dành trọn tình cảm cho Quốc Chẩn, có khi nào toàn tâm toàn ý nghĩ đến người mẹ nuôi của mình không?"

Phong Tranh không giấu được sự ngạc nhiên khi nghe qua những lời này: "Mẹ nuôi?"

Thái hậu gật đầu: "Đây là sự thật mà mười mấy năm qua con vẫn không biết. Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa, người mà con vẫn ngày ngày gọi là mẹ, thật ra không phải mẹ ruột của con, mà chỉ là mẹ kế!"

"Thái hậu điện hạ, người..."

"Bổn cung biết rằng trong phút chốc con sẽ không thể chấp nhận chuyện này, nhưng mà đây hoàn toàn là sự thật. Trước khi cha mẹ của con đến với nhau, Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa từng được gả cho Uy Văn Vương Trần Quốc Toại, còn cha của con cũng kết hôn với một người phụ nữ, không ai khác mà chính là mẹ ruột của con. Đáng tiếc ông trời lại quá trớ trêu, mẹ của con đã mất ngay khi con vừa lọt lòng, chồng của công chúa cũng mất sớm vì bạo bệnh. Xót thương cho người thiếu phụ goá bụi khi còn quá trẻ, đau buồn cho người dũng tướng lập nhiều công lao mà phủ viện quạnh hiu, cũng tội nghiệp cho đứa trẻ thơ không có mẹ ruột bên cạnh, đức Thánh Tông đã để Thuỵ Bảo Thái Thái trưởng công chúa tái giá với cha của con. Công chúa từ lâu đã coi con như con ruột của mình. Sau khi cha của con anh dũng hy sinh ngoài trận mạc, công chúa một lần nữa lâm vào cảnh goá bụi, đã nén hết thương đau mà một tay nuôi dưỡng con nên người. Người phụ nữ đó đã hy sinh suốt mười mấy năm qua, cuối cùng chỉ muốn con gái của mình trở thành phi tần của Quan gia, theo đó mà làm rạng danh gia tộc, hoàn thành nghĩa cử với người chồng quá cố. Lẽ nào Quận chúa con lại đan tâm phụ lòng bà ấy ư? Người ta nói con gái khi lớn rồi sẽ được gả đi xa, con hãy dành khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại để tận hiếu với mẹ mình thì hơn!"

Phong Tranh trở về nhà khi tà dương tàn lụi, nàng sầu não nhìn quanh vương phủ của mình, chỉ nghe được mùi món ăn yêu thích phát ra từ căn bếp nhỏ. Nàng lau vội nước mắt rồi chạy ngay vào đó ôm lấy người phụ nữ đang đích thân nấu ăn, chỉ nghẹn ngào thốt lên một tiếng: "Mẹ!"

—-oOo—-

Mùa đông năm ngoái, Nguyên Ninh đã đem đàn cá chép ở đầm sen mọc dại về cung Hội Xuân. Bây giờ Thanh Y đã dọn đến viện Nhã Cúc, chỗ này rộng rãi hơn gác Hạ Thảo nhiều lần, cho nên nàng liền dặn Hồng Thịnh đem mấy chậu cá chép đến cho Thanh Y.

Lúc Nguyên Ninh đến viện Nhã Cúc thì cảm thấy có chút bồi hồi. Dù gì thì nàng cũng đã gắn bó với chỗ này được một thời gian, lâu ngày nhìn lại, viện Nhã Cúc cũng không thay đổi gì mấy. Bất giác Nguyên Ninh trông thấy một cái bóng đang đứng trước cổng viện Nhã Cúc. Y quay đầu nhìn vào bên trong, hồi sau mới sầu não rời đi, điệu bộ có chút quyến luyến, lại có chút vô vọng. Người ở đó không ai khác mà chính là người đã ngày đêm chữa bệnh cho Thái hậu lần trước, Phạm Công Bân.

Hôm nay Công Bân quay trở lại viện Nhã Cúc là vì muốn kiểm tra tình trạng sức khoẻ của Trầm Mặc. Nhìn Phạm Công Bân lặng lẽ khuất xa, Nguyên Ninh gác lại tò mò ở trong lòng, cứ như thế mà chậm rãi bước vào trong viện. Ở bên trong, Thanh Y đang cùng Bích Vân cẩn thận tưới nước cho mảnh đất trong sân. Mảnh đất này trước đây vốn được trồng tử đinh hương, xem bộ đã được chủ tớ của Thanh Y tận dụng để ươm trồng thảo dược.

Thanh Y trông thấy Nguyên Ninh đến thăm thì tâm trạng có vẻ khá lên một chút. Nàng nhìn về phía Hồng Thịnh, chợt thấy mấy chậu nước trên tay của hắn, liền rạng rỡ nói: "Là cá chép ở đầm sen ngày trước đây mà!"

Nguyên Ninh gật đầu mỉm cười, nhưng mà trong lòng có chút lo lắng: "Khi nãy em thấy Phạm ngự y đến đây, lẽ nào cơ thể của chị có vấn đề gì sao?"

Nụ cười rạng rỡ trên môi của Thanh Y chợt biến mất. Nàng lặng lẽ lắc đầu nói mình không sao, nhưng mà Nguyên Ninh vẫn chưa tin, cho nên Thanh Y liền nắm tay dắt Nguyên Ninh vào phòng.

Ở trong phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ, Nguyên Ninh thấy Thanh Y không muốn hạ nhân lắng nghe chuyện này, trong lòng càng thêm lo lắng: "Nhìn sắc mặt của chị có vẻ không tốt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh tà dương trải dài lên khuôn mặt nhợt nhạt của Thanh Y, vài sợi tóc mai lặng lẽ bay trong gió, nàng từ từ mở miệng: "Trước khi nhập cung, liệu rằng em đã có tình cảm với ai chưa?"

Nguyên Ninh không ngờ Thanh Y sẽ hỏi mình câu này, chỉ lẳng lặng chớp mắt để tự vấn. Suy nghĩ hồi lâu, nàng chậm rãi trả lời: "Từ nhỏ thì em đã lớn lên trong vương phủ, hiếm khi có dịp bước ra ngoài, người thân thiết với em nhất có lẽ chính là chị Yên Ngôn. Nhưng mà em nhớ khi mình lớn hơn một chút, bản thân có dịp cùng cha đến kinh sư, ở trọ gần chùa Thắng Nghiêm. Lúc đó em đã quen một người bạn tên là San Hô, đối với người đó cũng được xem là có chút tình cảm. Nhưng mà thật không may, người bạn đó của em đã bị bệnh đậu mùa qua đời. Kể từ đó cho đến khi gặp mặt Quan gia, em không hề nảy sinh tình cảm với bất kỳ người nào khác nữa!"

Thanh Y gật gù rồi chậm rãi nói: "Tính ra như vậy cũng thật tốt! Nguyên Ninh à, em thật sự may mắn, may mắn vì bản thân có thể yêu một người mà mình nên yêu. Một số người khác thì không may mắn như thế, dẫu rằng họ có tình cảm với một người, nhưng hoàn toàn không có tư cách để yêu người đó! Cảm giác này..." – Thanh Y nói đến đó thì liếc nhìn đến mấy chậu nước ở trước sân: "Giống như đàn cá chép này vậy, dẫu luôn mơ bản thân được bơi lội thoả thích giữa sông dài, nhưng mà bản thân chỉ có thể vùng vẫy trong chậu hẹp!"

Nguyên Ninh biết Thanh Y có nhiều tâm sự, nhưng mà nàng lại nói sâu xa như vậy, hẳn là không muốn tiết lộ chuyện này, chỉ đành nắm lấy bàn tay lạnh lẽo ở kia mà an ủi một câu: "Hoàn toàn có thể!"

Nói xong Nguyên Ninh liền kéo lấy tay của Thanh Y, sau đó nhờ Bích Vân và Tố Liên đem mấy chậu cá đi theo mình, cũng không quên bảo Hồng Thịnh trở về cung Hội Xuân. Nàng một mạch đi đến vườn ngự uyển, băng qua vườn Quỳnh Lâm, cuối cùng cũng đặt chân đến hồ Lạc Thanh.

Thanh Y lúc này mới dần dần hiểu được ý của nàng, cho nên liền gượng cười nói: "Hồ Lạc Thanh khá rộng lớn, cũng có thể xem là tự do hơn mấy chậu nước này, tự do hơn đầm sen mọc dại!"

Nguyên Ninh lắc đầu rồi chỉ tay đến một phía của bờ hồ, sau đó nhẹ giọng nói: "Hồ Lạc Thanh có lối thông ra sông, chỉ cần chúng ta đem cá đến đó, chúng sẽ có thể bơi đến nơi tự do! Đi theo em!"

Nguyên Ninh nắm tay Thanh Y chạy qua rừng trúc mọc ven hồ, cuối cùng cũng đến được một con rạch nhỏ, nơi nước hồ được thông ra ngoài. Nguyên Ninh lặng lẽ ngồi xuống, sau cùng chậm rãi nói với Thanh Y: "Thả đàn cá chép này ra ngoài cũng đồng nghĩa với việc từ nay chị sẽ không thể nhìn thấy chúng, chúng cũng sẽ không được chị chăm sóc và cho ăn nữa, chị đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Thanh Y cũng từ từ ngồi xuống bên cạnh Nguyên Ninh, chậm rãi đem một con cá chép màu vàng thả xuống dòng nước. Đôi mắt của nàng nhìn vào khoảng xa xăm trước mắt, sau cùng lại chậm rãi nói: "Chỉ cần chúng có thể được tự do là được..."

Tà dương cũng dần tàn lụi khi Nguyên Ninh cùng Thanh Y thả hết đàn cá chép xuống lối thông ra ngoài. Cảm thấy trong lòng có chút nhẹ nhõm, Thanh Y nói bản thân muốn ngồi hóng mát trong rừng trúc thêm một lúc nữa, khuyên Nguyên Ninh hãy về cung Hội Xuân tắm rửa, dùng cơm. Nguyên Ninh không tiện lấy đi sự riêng tư của nàng, chỉ đành lặng lẽ quay trở về.

Trên đường rời khỏi rừng trúc, Nguyên Ninh nhìn thấy túi hương bên người của mình dần phát ra ánh sáng. Lúc này nàng mới nhận ra khi nãy vì quá gấp gáp, cho nên nàng cùng với Thanh Y đều không mang theo đèn. Bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, nhưng mà lát nữa khi Thanh Y về thì khác, cho nên Nguyên Ninh liền lấy chiếc lọ thuỷ tinh dạ minh châu trong túi thơm ra, sau đó đưa đến chỗ Tố Liên căn dặn: "Em quay trở lại đem nó đến chỗ chị Thanh Y, để lát nữa chị ấy có thể nhìn thấy đường đi mà quay trở về!"

Tố Liên gật đầu làm theo. Nguyên Ninh đứng chờ ở đó hồi lâu, bất giác nàng nhận ra có vài ánh đom đóm đang lượn quanh mình. Nàng chìa tay để một trong số chúng đậu lên, chỉ thấy đàn đom đóm bắt đầu bị thu hút bởi một nguồn sáng khác. Nguyên Ninh tò mò đuổi theo, cuối cùng đã bước tới chiếc gò cao ở bên điện Lạc Thanh lúc nào chẳng hay. Đợi đến khi nghe được mùi hoa quế từ phía dưới phát ra bên cánh mũi, Nguyên Ninh mới nhận ra ở trong điện dường như có một bóng người. Người đó ngồi trong điện vẻ mặt trầm ngâm, dường như là trong lòng đang mang nhiều tâm sự.

Chính tại điện Lạc Thanh này nhiều tháng trước, cũng là vào một đêm đom đóm ngập trời như thế này, Nguyên Ninh đã cùng người trong điện gặp mặt nhau. Bây giờ lại chạm mặt y, chẳng hiểu sao Nguyên Ninh lại cảm thấy có chút bối rối. Nàng định quay bước rời đi, không ngờ người trong điện đã phát hiện ra mình: "Là Đức phi điện hạ đó sao?"

Nguyên Ninh không tiện cất bước, chỉ quay người nhìn xuống chậm rãi nói: "Trùng hợp thật, Huệ Vũ Đại vương!"

Quốc Chẩn nghe đến đó thì ngập ngừng hồi lâu: "Cái này không biết là trùng hợp, hay là... duyên số nữa... Cũng chính tại nơi này, tiểu vương đã cùng Đức phi điện hạ gặp nhau lần đầu!"

Thông qua lời nói vừa rồi, Nguyên Ninh nhận ra Quốc Chẩn đã say. Vậy nên nàng chỉ từ từ ngồi xuống chiếc xích đu được mắc giữa rừng thông trên gò cao, ngồi cách xa trả lời Quốc Chẩn: "Có ư? Tần thiếp lại nhớ tại chỗ này, bản thân chỉ gặp Huyền Trân trưởng công chúa và Tiểu Đức Tử. Duyên số mà Đại vương nhắc đến, phải nói là duyên số của ngài và Nguyễn tiểu thư mới phải! Lần trước tần thiếp có trò chuyện cùng Thái hậu điện hạ, biết được cuối tháng này ngài sẽ cùng Nguyễn tiểu thư nên duyên vợ chồng. Đại vương là người có ơn đối với Hưng Nhượng vương phủ, tần thiếp không biết có thể báo đáp gì hơn, chỉ mong Đại vương sẽ cùng Nguyễn tiểu thư có một cuộc hôn nhân viên mãn!"

Quốc Chẩn cười trừ, chỉ lãnh đạm nói: "Cảm ơn lời chúc phúc của điện hạ! Nhưng mà lấy một người mà mình không yêu, khởi đầu của cuộc hôn nhân này rõ ràng đã không hề viên mãn!"

Nguyên Ninh thở dài: "Đúng là khởi đầu của cuộc hôn nhân này không hoàn hảo lắm, nhưng mà nó cũng tốt đẹp hơn nhiều so với khởi đầu của thiếp và Quan gia. Không giấu gì Đại vương, trước khi nhập cung, tần thiếp đã từng có ác cảm với Quan gia, bởi vì chị gái của tần thiếp đã vì sự ruồng bỏ của người mà tìm đến cái chết. Nhưng mà trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng người mà tần thiếp yêu nhất vẫn chỉ là Quan gia, trong lòng của người cũng có tần thiếp. Vậy nên Đại vương đừng lo lắng quá! Tuy rằng hiện tại ngài không có tình cảm với Nguyễn tiểu thư, nhưng mà thời gian qua đi, tần thiếp tin rằng chuyện này sẽ thay đổi!"

Quốc Chẩn im lặng hồi lâu rồi tò mò hỏi: "Chính miệng Đức phi điện hạ cũng vừa nói, người mà điện hạ yêu nhất là Quan gia, nhưng mà đổi lại, điện hạ chỉ có thể chiếm được một phần trong trái tim của anh ấy. Điện hạ bằng lòng sao?"

Nguyên Ninh không suy nghĩ nhiều mà nhanh chóng gật đầu: "Tần thiếp bằng lòng! Bởi vì tần thiếp biết, việc Quan gia có nhiều phi tần như thế, hoàn toàn không phải là do người mong muốn. Tần thiếp không biết mấy trăm năm sau, mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào, nhưng mà tại thời điểm hiện tại, phận con gái như tần thiếp buộc phải sống chung chồng, phận đàn ông cũng buộc phải có nhiều vợ. Người ta nhìn vào điểm này, thông thường sẽ thương cảm cho số phận của người phụ nữ, không biết rằng một số người đàn ông cũng có nỗi khổ riêng. Đại vương là hoàng đệ của Quan gia, hẳn cũng phải biết hậu cung cũng liền với tiền triều, phi tần của Quan gia cũng đồng thời là con gái của triều thần nắm trọn quyền lực! Đôi khi yêu một người, không hẳn là phải chiếm trọn người đó thành của riêng mình, mà chỉ cần đứng từ xa dõi về phía người đó, như vậy là đã đủ..."

Nguyên Ninh nói đến đó thì đã nghe tiếng gọi hốt hoảng của Tố Liên: "Đức phi điện hạ, người đâu rồi?"

"Tố Liên, ta ở đây!"

Đợi đến khi Tố Liên chạy đến, Nguyên Ninh mới nhận ra tay nàng vẫn còn cầm chiếc lọ thuỷ tinh phát sáng. "Điện hạ làm nô tỳ lo lắng quá!" – Tố Liên hớt hải nói.

Nguyên Ninh liền đáp: "Là lỗi của ta, đã làm em phải lo lắng rồi! Nhưng mà tại sao chiếc lọ vẫn còn ở đây?"

"Mục Phu nhân nói bản thân đã có thời gian sinh sống ở cung Thuý Hoa, chỗ này quanh năm tối tăm, cho nên bản thân đã quen với việc nhìn đường trong đêm. Vậy nên Mục Phu nhân khuyên nô tỳ hãy đem nó trở lại cho điện hạ!"

Nguyên Ninh chậm rãi gật đầu, sau đó nàng quay mặt lại nói với Quốc Chẩn: "Đây là đèn thuỷ tinh dạ minh châu mà Quan gia tặng cho tần thiếp, viên ngọc này có thể phát sáng mãi mãi. Nhưng mà đèn hắc dạ thiều quang Tiểu Đức Tử tặng cho tần thiếp thì khác, ánh sáng của đom đóm chỉ có thể phát ra trong một đêm ngắn ngủi. Hai thứ này tần thiếp đều trân quý như nhau, nhưng thứ gì nên là nhất thời, thứ gì nên là vĩnh cửu, có lẽ Đại vương cũng đã có câu trả lời cho riêng mình! Đường khuya khó đi, tần thiếp xin phép được cáo lui trước!"

—-oOo—-

Thời gian thấm thoát như thoi đưa, mới đó mà đã đến lễ đầy tháng của Ý Trinh công chúa. Yến tiệc được tổ chức tại điện Kính Thiên, ngoài trên dưới phi tần thì còn có Quan gia, Thượng hoàng và Thái hậu. Bảo Hoàn Phu nhân vẫn còn ở lại trong cung, cho nên cũng cùng với chồng mình là Đại hành khiển Trần Khắc Chung tham gia.

Suốt thời gian ở cữ, Huyền Dao vẫn miễn lễ thỉnh an cho mọi người. Hôm nay chúng phi tần mới có dịp gặp nàng. Tuy rằng nơi mà nàng đang ở vẫn là cung điện cũ, nhưng đã mang một cái tên khác là Vĩnh Xuân, cho nên chúng phi tần đều chú ý đến câu chào của mình: "Chúng tần thiếp xin kính chào Lệ Anh Nguyên phi điện hạ!"

"Cách gọi này có hơi dài dòng, mọi người cứ gọi bổn cung như trước là được!" – Huyền Dao mỉm cười chau mày nói, chỉ nghe Đàm Hoa đáp: "Phong hiệu này là do Quan gia nhất mực sủng ái nên mới ban cho chị, chúng em làm sao dám lược bỏ cơ chứ?"

Huyền Dao nghe xong thì cũng đành gượng cười, chỉ thấy Đại hành khiển Trần Khắc Chung cùng với Thái thượng hoàng vì chuyện này mà rất mực hài long.

Lễ đầy tháng là một lễ tiết quan trọng, thể hiện lòng biết ơn đến trời đất vì đã mang đứa trẻ đến nhân gian, cũng là dịp để đặt tên và cầu xin các đấng thần linh tiếp tục phù hộ cho đứa trẻ. Hai chữ "Ý Trinh" vốn chỉ là phong hiệu, lần này được Nhật Suỷ cho phép đặt tên cho công chúa, Huyền Dao liền chọn hai chữ "Minh Nguyệt," bởi vì công chúa sinh ra vào rằm tháng giêng, ngay thời điểm ánh trăng sáng tỏ nhất!

Thái hậu nghe qua cái tên này thì khẽ chau mày nhìn Nhật Suỷ, chỉ thấy Thái thượng hoàng và Đại hành khiển Trần Khắc Chung luôn miệng tán dương cái tên này, cho nên bà cũng giống như Nhật Suỷ, chẳng thể có thêm ý kiến gì.

Thiên Tuyết chờ không khí trong đại điện im lặng một chút thì liếc nhìn Cẩm Tú. Cẩm Tú hiểu ý, liền bước lên một bước mở chiếc hộp trong tay ra, chỉ thấy ở đó chính là một chiếc vòng cổ bằng bạc, ở bên trên còn điểm xuyết một viên hắc diệu thạch. Chỉ nghe Thiên Tuyết nói: "Bạch ngân mang lại điềm lành, diệu thạch xua tan cái dữ. Vòng bạc trắng khiết, đá diệu đen tuyền, hợp lại thành vật trong dương có âm, trong âm có dương. Chúc công chúa một đời bình an, vừa dịu dàng, hiền thục, đoan trang, lại mạnh mẽ, thông minh, cơ trí!"

Huyền Dao nghe xong câu đó thì gật đầu liếc nhìn Tiêu Thoa và vú nuôi. Vú nuôi hiểu ý liền đem công chúa đến trước mặt Thiên Tuyết mà cúi chào: "Ý Trinh công chúa xin cảm ơn Quý phi điện hạ!"

Tiêu Thoa cũng nhận lễ vật từ chỗ của Cẩm Tú, chỉ nghe Đàm Hoa cười khẩy nói với Hạ Thuỷ: "Còn tưởng là gì, hoá ra cũng chỉ là một ít bạc vụn cùng với một viên đá thô thiển!"

Sau đó nàng ta cất cao giọng: "Ý Trinh công chúa mau đến đây, dì Thục phi có thứ này quý giá hơn tặng cho con!"

Hạ Thuỷ ở bên cạnh liền hiểu ý mở chiếc hộp gấm trong tay ra, chỉ thấy ở đó là một chiếc vòng cổ bằng vàng được điểm xuyết chín viên ngọc trai, to nhất là viên ở giữa, kích cỡ giảm dần nhưng đồng đều ở các viên tiếp theo, nhìn sơ qua cũng hiểu được độ quý giá của nó là như thế nào.

Cứ như thế, chúng phi tần thay nhau tặng lễ vật cho công chúa. Có người tặng trang sức làm từ vàng bạc, có người tặng vật dụng làm từ tấm lòng. Vú nuôi cứ như thế mà ẵm công chúa đi một vòng tạ ơn. Giữa lúc bà ta đang đứng trước mặt Vân La thì công chúa có hơi cọ quậy, một bàn chân theo đó mà lộ ra. Như Lộ ngồi bên cạnh thấy thế thì mỉm cười khẽ nựng bàn chân ấy: "Thật là dễ thương!"

Chợt nghe vú nuôi cao hứng nói: "Chủ nhân người xem, bàn chân của công chúa có giống búp sen không?"

Bảo Hoàn Phu nhân đang trò chuyện cùng Huyền Dao, nghe được câu vừa rồi của vú nuôi thì khẽ ho: "Còn không mau che chắn cho công chúa để tránh khỏi gió lạnh? Mau đem công chúa trở lại đây!"

Vú nuôi nghe đến đó thì giật mình đưa bàn chân của công chúa trở lại chăn ấm, sau đó lật đật quay trở lại bên cạnh Huyền Dao. Buổi yến tiệc tiếp tục diễn ra dưới tiếng nhạc vui tươi của đám nhạc kỹ trong cung. Vân La càng ngồi càng cảm thấy chóng mặt, cho nên liền cắn môi đứng dậy xin phép Thái thượng hoàng và Thái hậu được lui xuống trước.

Thái thượng hoàng thấy sắc mặt của nàng nhợt nhạt, cho nên liền sai người gọi ngự y đến kiểm tra. Vân La bất đắc dĩ phải ngồi lại tại đó, càng lúc càng cảm thấy không ổn, mấy món tôm cá vừa ăn vào đã nôn oẹ cả ra. Nguyên Ninh ngồi ngay bên cạnh, không khỏi cảm thấy có chút lo lắng: "Vân La, nàng không sao chứ?"

Vân La lấy khăn lau miệng, sắc mặt xanh xao bỗng chốc ửng đỏ, bởi vì bản thân đang xấu hổ vì chuyện vừa rồi: "Hôm nay là ngày lành của Ý Trinh công chúa, vậy mà tiện thiếp lại khiến cho mọi người mất hứng, quả thực cảm thấy áy náy lắm!"

Vừa hay lúc đó Ngô ngự y cũng đã chạy đến điện Kính Thiên. Cẩn thận bắt mạch cho Vân La, nét mặt của ông ta ban đầu hiện ra nét vui tươi, nhưng sau đó đột nhiên lại chau mày, dường như là đang vì chuyện gì mà lo lắng lắm. Chỉ nghe Thái hậu gấp gáp hỏi: "Thế nào? Thần Vũ Phu nhân không sao chứ?"

Ngô ngự y lúc này mới tiến ra chính điện quỳ xuống: "Chúc mừng thánh thượng và bệ hạ, Thần Vũ Phu nhân đã có thai gần hai tháng!"

Nguyên Ninh nghe xong thì không khỏi vui mừng. Chúng phi tần lúc này được dịp nhốn nháo cả lên, duy chỉ có Thái hậu là người tinh ý: "Đây vốn dĩ là chuyện vui, nhưng sao sắc mặt của ngự y lại lo lắng thế?"

Ngô ngự y lúc này mới dám ngẩng mặt lên: "Tuy rằng Thần Vũ Phu nhân đang mang thai, nhưng mà khi nãy vi thần bắt mạch qua, nhận thấy thai tượng của Phu nhân rất yếu. Vậy nên trong ba tháng đầu của thai kỳ, Phu nhân cần phải đặc biệt cẩn trọng, không thể tuỳ tiện vận động mạnh hay ăn phải thứ gì mà thai phụ không nên ăn!"

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương