Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 55

C55. Địch vây bốn phía
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Thái hậu lúc này mới "A" một tiếng, sau đó liền quay đầu nhìn về phía của Huyền Dao nhẹ giọng nói: "Lệ Anh Nguyên phi có kinh nghiệm sinh nở, chuyện chăm sóc cái thai cho Thần Vũ Phu nhân đành phải nhờ con lo liệu!"
 
Bảo Hoàn Phu nhân nghe đến đây liền gượng cười đáp: "Lệ Anh Nguyên phi điện hạ đứng đầu hậu cung, xét theo lý thì đúng là người cần phải đứng ra để chăm sóc cho Thần Vũ Phu nhân. Có điều điện hạ vừa mới sinh công chúa, cơ thể vẫn còn thương tổn, sợ là nhất thời không thể suy tính chu toàn để chăm lo cho cái thai được! Kính xin Thái hậu điện hạ hãy suy xét lại!"
 
Đại hành khiển Trần Khắc Chung nghe vợ mình nói vậy thì liền góp một câu: "Dạ thưa đức thánh thượng, ngoài Lệ Anh Nguyên phi điện hạ ra, trong cung vẫn còn có các vị Thứ phi điện hạ khác..."
 
Thái thượng hoàng gật gù: "Trong cung quả thực là còn có Quý phi, Thục phi, Đức phi và cả Hiền phi vừa mới tấn phong nữa. Lệ Anh Nguyên phi là người đứng đầu hậu cung, vậy thì chuyện chăm lo cho cái thai của Thần Vũ Phu nhân lần này, con muốn tiến cử ai?"
 
Huyền Dao cắn nhẹ làn môi, nhất thời không thể lựa chọn được, nhưng cũng không dám để Thái thượng hoàng chờ lâu, cho nên liền nhanh trí đáp: "Quý phi trước giờ luôn tinh ý, cẩn thận. Để Quý phi chăm sóc cho cái thai của Thần Vũ Phu nhân, con cảm thấy yên tâm lắm. Có điều dẫu sao thì Quý phi cũng chưa từng mang thai, trong số các vị Thứ phi còn lại, chỉ có Đức phi là đã từng có mang. Cho nên đối với việc chăm sóc thai nhi trong bụng của Thần Vũ Phu nhân, con xin tiến cử hai người là Quý phi và Đức phi!"
 
Thái thượng hoàng gật đầu: "Ứng theo lời của Lệ Anh Nguyên phi, trẫm sẽ giao trọng trách này cho Quý phi và Đức phi vậy!"
 
Nhật Suỷ có hơi chau mày, chỉ đành nhìn về phía Thiên Tuyết và Nguyên Ninh lên tiếng: "Đành phải để hai nàng nhọc công rồi!"
 
Thiên Tuyết và Nguyên Ninh nghe xong liền đứng lên đáp: "Thần thiếp nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của thánh thượng và bệ hạ!"
 
-—oOo—-
 
Đợi đến khi yến tiệc đã tàn, Đàm Hoa mới cùng Lệ Uyển theo hầu Huyền Dao đến cung Vĩnh Xuân, cũng không quên bộc lộ sự tức giận trong người: "Con tiện nhân đó cũng thật là may mắn! Tính ra kể từ lúc nhập cung, ả ta chỉ được Quan gia lâm hạnh có một lần vào đêm giao thừa, vậy mà có thể mang được long thai! Chuyện này sao có thể xảy ra dễ dàng như thế?"
 
Bảo Hoàn Phu nhân ở bên cạnh liền vuốt nhẹ lưng của nàng: "Đàm Hoa à, con đừng nên tức giận làm gì, chỉ khiến cho cơ thể ngọc ngà bị tổn hại thêm thôi! Đám dân đen như hạng đàn bà đó thì nói làm gì? Loại đó cũng giống như loài lợn nái, đối với mấy chuyện sinh nở này thì vô cùng giỏi! Con là thiên kim tiểu thư, cũng giống như chị họ của con vậy, phải cần điều dưỡng đàng hoàng thì mới có thể thụ thai được! Chị họ của con vừa mới sinh ra một công chúa đáng yêu như thế, con lại sợ không có ngày được làm mẹ hay sao?"
 
Đàm Hoa luôn mực lắc đầu rồi che tai hét lên: "Nhưng mà bác à, con đã uống rất nhiều thuốc thụ thai, uống đến mức mỗi lần nghe được mùi thuốc đều phải phát nôn, vậy mà cái bụng của con vẫn phẳng lì đó thôi!"
 
Tiếng hét của Đàm Hoa quá lớn, khiến cho Ý Trinh công chúa giật mình khóc "oe oe." Khó khăn lắm mới có thể dỗ dành cho công chúa ngủ, lúc này lại bị Đàm Hoa đánh thức, cho nên Huyền Dao không khỏi xót con mà có chút cáu gắt: "Thục phi muốn phát tiết thì hãy về cung Hàm Xuân mà phát tiết, đừng ở đây làm loạn cung Vĩnh Xuân!"
 
Trước giờ Đàm Hoa chưa từng thấy Huyền Dao giận dữ như vậy, cho nên liền hờn dỗi rời đi một mạch. Huyền Dao lúc này mới cảm thấy lỡ lời, lại thấy vú nuôi dỗ dành mãi không xong, cho nên liền chìa tay ẵm lấy công chúa. Thế mà công chúa vẫn chưa chịu nín, không những thế còn khóc dữ hơn. Lệ Uyển đứng bên cạnh không thể chịu đựng thêm, cho nên liền nhẹ giọng nói: "Dạ thưa Lệ Anh Nguyên phi điện hạ, hay là hãy để tần thiếp thử..."
 
Huyền Dao bất đắc dĩ phải đưa công chúa vào vòng tay của Lệ Uyển. Cũng chẳng biết là do mùi hương trên người nàng ta quá thơm, hay là do giọng nói của Lệ Uyển quá đỗi ngọt ngào, mà Ý Trinh công chúa giống như chim non được bón mồi ngon, nhanh chóng nín khóc rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Lại nghe vú nuôi mừng rỡ nói: "Xem bộ công chúa thích Quỳnh Phương Phu nhân lắm, mỗi lần Quỳnh Phương Phu nhân dỗ dành, công chúa đều rất nghe lời!"
 
Lệ Uyển nghe xong câu này thì tắt hẳn nụ cười, chỉ biết đưa mắt nhìn sắc mặt của Huyền Dao mà dò xét. Lại nghe Bảo Hoàn Phu nhân tức giận nói: "Mụ vú nuôi này làm việc không ra đâu, chỉ giỏi ăn nói xằng bậy! Sữa cũng không đủ cho công chúa uống, dỗ cũng không thể cho công chúa ngủ, ngươi chỉ toàn đùng đẩy công chúa cho Quỳnh Phương Phu nhân chăm sóc mà thôi! Ngươi nói xem, cung Vĩnh Xuân còn có thể chứa loại người như ngươi ư? Tiêu Thoa, lôi mụ đàn bà này ra giữa sân đánh năm mươi roi, sau đó đuổi ra khỏi cung, vĩnh viễn không cho ả ta đặt chân vào Long Thành!" 
 
Có lẽ lúc này vú nuôi mới biết câu "ếch chết tại mõm" là như thế nào, cứ như thế mà bị Tiêu Thoa lôi ra ngoài, chỉ biết kêu gào trong vô vọng: "Oan uổng cho nô tỳ quá! Phu nhân xin tha tội, nô tỳ không hề lười biếng như thế!"
 
Trong lòng chỉ sợ công chúa sẽ bị thức giấc thêm một lần nữa vì tiếng kêu ca ấy, Lệ Uyển lẳng lặng đem công chúa đến bên chiếc nôi ngủ. Trên đường đi, nàng vô tình làm rơi chiếc giày vải của công chúa. Lúc nhìn lại bàn chân của con bé, Lệ Uyển không giấu được nỗi kinh ngạc: "Sao lại như vậy?"
 
Cùng lúc đó thì Bảo Hoàn Phu nhân cũng đã đến ngay sau lưng nàng. Bà ta chậm rãi nhặt chiếc giày lên rồi mang lại cho công chúa, sau đó lạnh lùng cướp lấy con bé từ trong tay của Lệ Uyển, cứ như thế mà thong thả đặt công chúa vào nôi, cong môi hát ru vài câu rồi lạnh lùng nói: "Ý Trinh công chúa là con gái của Lệ Anh Nguyên phi điện hạ, điện hạ biết rõ cái gì sẽ tốt cho công chúa, cái gì không tốt cho công chúa. Lệ Anh Nguyên phi điện hạ cho phép Phu nhân đến cung Vĩnh Xuân chăm sóc công chúa đã là hiền lương lắm rồi, lẽ nào Phu nhân cũng muốn giống như mụ đàn bà kia, bị lôi ra khỏi cung Vĩnh Xuân không ngày trở lại?"
 
Nét mặt của Lệ Uyển cũng giống như trẻ con bị người khác doạ nạt, chỉ luôn mực lắc đầu nói: "Tần thiếp không dám! Tần thiếp có gan cách mấy cũng không dám đâu ạ!"
 
Đúng lúc đó thì Huyền Dao cũng đã đến sau lưng Lệ Uyển, chỉ dịu dàng cất tiếng: "Khi nãy bổn cung đã vô ý nói ra mấy lời không phải với Thục phi, có lẽ giờ đây em ấy đang tức giận lắm. Cô có thể thay bổn cung đến cung Hàm Xuân khuyên nhủ vài câu được không?"
 
—-oOo—-
 
"Dừng một chút đi! Trời đang nắng gắt thế này, chúng ta hãy tìm một chỗ nào đó nghỉ mát đi đã!" – Bảo Tâm nói với mấy tên công công đang khiên võng, chỉ thấy Lệ Uyển xua tay nói: "Bây giờ Thục phi đang nổi trận lôi đình, chúng ta phải đến cung Hàm Xuân ngay đúng lúc này thì mới kịp giúp cho Thục phi hả giận được chứ!"
 
Bảo Tâm thở dài: "Người vừa mới sinh xong, cơ thể vẫn còn yếu ớt lắm, vậy mà không chịu nghỉ lại trong viện Ngọc Lan để ở cử, trái lại mỗi sáng đều không màn sương gió để đến cung Vĩnh Xuân. Lúc này mặt trời đang ở đỉnh đầu, người lại đội nắng đi đến cung Hàm Xuân, nô tỳ sợ về lâu về dài, cơ thể của người sẽ không chịu nổi!"
 
Lệ Uyển không để mấy lời này vào tai, chỉ ngắn gọn đáp: "Chỉ cần có thể ngày ngày gặp mặt công chúa, dù có bắt ta nhảy vào dầu sôi thì ta cũng làm, huống chi là mấy việc này! Các ngươi mau nhanh chân lên!"
 
Lúc Lệ Uyển đến cung Hàm Xuân thì đã nghe tiếng sành sứ vỡ vụn. Nàng cẩn thận bước vội vào trong, chỉ nghe tiếng quát chói tai của Đàm Hoa cất lên: "Thuốc thụ thai cái khỉ gì chứ! Bổn cung đã uống nhiều lắm rồi, vậy mà cũng không bằng con tiện nhân thô kệch kia, chỉ cần một đêm đã có thể mang được long chủng..."
 
Chén thuốc thụ thai giờ đây chỉ còn là những mảnh vỡ nằm vương vãi dưới đất. Hạ Thuỷ đang cùng một vài nô tỳ trong cung Hàm Xuân thu dọn tàn cuộc, chỉ thấy Lệ Uyển vội vàng bước vào, bọn họ ở đó vậy mà cũng chẳng thèm hành lễ.
 
Ngón tay của Đàm Hoa đang ôm thái dương, trông thấy Lệ Uyển bước vào liền trỏ vào mặt nàng: "Ngươi! Người thân cận với bổn cung nhất cũng chỉ có ngươi, rốt cuộc thì ngươi đã dùng thủ đoạn gì, khiến cho bổn cung không thể mang thai?"
 
Đàm Hoa vừa nói vừa sấn đến trước mặt Lệ Uyển định vung một bạt tai, chỉ thấy nàng ta đứng đó xuôi tay, không hề kháng cự cũng không hề né tránh. Phút chốc cánh tay Đàm Hoa giống như bị đông cứng lại, trong khoảnh khắc chưa thể ra tay. Chỉ nghe Lệ Uyển nhẹ giọng nói: "Tần thiếp đến đây chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là giúp cho Thục phi điện hạ hả giận. Nếu như đánh tần thiếp có thể giúp cho điện hạ trút cơn giận này, vậy xin người hãy đánh thật nặng!"
 
Đàm Hoa nghe xong liền hạ tay xuống, sau đó cắn môi quay trở lại chiếc bàn hất văng tất cả đồ vật ở đó xuống. "Choảng" nhiều tiếng inh ỏi, Đàm Hoa lại điên tiết hét lên: "Cho dù bổn cung có đánh đến nát mặt ngươi thì sao chứ, bụng của bổn cung cũng không thể to lên, còn đám tiện nhân kia lại càng hả dạ!"
 
Lệ Uyển nghe xong câu này thì tiến đến bên cạnh Đàm Hoa: "Cho nên hôm nay tần thiếp đến đây, chính là để hiến cho điện hạ một kế khiến cho con tiện nhân thô kệch đó không thể đắc ý thêm được nữa! Cũng giống như lời ngự y đã nói, dù sao thì cái thai này của ả cũng đã yếu ớt lắm rồi! Muốn cho ả sảy thai, có thể nói là dễ như trở bàn tay. Lại thêm ngay tại lúc này, người phải chịu trách nhiệm cho cái thai của ả là Quý phi và Đức phi. Nếu chuyện này thành công trót lọt, thì quả là một mũi tên trúng được ba đích!"
 
—-oOo—-
 
"Cô cũng thật là... bản thân đã mang thai gần được hai tháng, vậy mà vẫn không nhận ra điều gì khác thường. Hôm trước cô còn cùng ta cưỡi ngựa bắn cung, không chừng chính việc này đã làm động đến thai tượng. Ngự y nói cô phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không được vận động mạnh hay ăn uống tuỳ tiện, cô đã nhớ rồi chứ?" – Nguyên Ninh ngồi bên giường Vân La luyên thuyên nói, chỉ thấy nàng ta mỉm cười đáp: "Mấy lời này khi nãy tần thiếp đã nghe ngự y nói rồi, trên đường về Đức phi điện hạ cũng đã nhắc lại một lượt, thêm lần này nữa là ba lần, tần thiếp làm sao không thể ghi nhớ được chứ?"
 
Thiên Tuyết ngồi một bên nghe thấy câu bông đùa vừa rồi, đột nhiên trở nên nghiêm túc nói: "Cũng khó trách Đức phi, cái thai của Thần Vũ Phu nhân là do nàng ta và bổn cung chịu trách nhiệm. Nếu mẹ con Phu nhân có mệnh hệ gì, chúng ta cũng khó lòng thoát khỏi liên can!"
 
Vân La tự dưng có chút áy náy: "Cũng tại tần thiếp đã quá vô tâm, mới khiến cho hai vị điện hạ phải nhọc lòng!"
 
Nguyên Ninh chậm rãi lắc đầu: "Đừng nói như vậy! Cho dù không được giao cho trọng trách này, chúng ta thân thiết như thế, lẽ nào ta lại ngoảnh mặt làm ngơ trước tình trạng của cô?"
 
"Trong chuyện này, lỗi cũng không phải hoàn toàn là do Thần Vũ Phu nhân, mà là do đám nô tỳ hầu hạ bên cạnh quá tắc trách, không để ý tình trạng nguyệt kỳ của chủ nhân mình!" – Thiên Tuyết vừa nói vừa liếc nhìn Điêu Tường, khiến nàng ta sợ hãi mà quỳ rập xuống: "Nô tỳ có tội... chỉ là nguyệt kỳ mỗi tháng của chủ nhân cũng thường hay trễ, cho nên..."
 
Thiên Tuyết lạnh lùng giương mi mắt về phía khác, chỉ hờ hững nói: "Đã sai mà không biết sửa, chỉ biết biện bạch cho bản thân mình! Loại nô tỳ này đáng phải lôi đến viện Đình Ngọ!" 
 
Điêu Tường liền sợ hãi bấu lấy tà váy của Vân La: "Chủ nhân! Xin người hãy nói giúp cho nô tỳ một tiếng!"
 
"Thường ngày Điêu Tường vẫn hầu hạ tần thiếp chu toàn, xin Quý phi điện hạ hãy bỏ qua cho em ấy!" – Vân La nhẹ giọng. 
 
Nguyên Ninh cũng không đành lòng, cho nên liền nói đỡ giúp cho nàng ta: "Phải đó Quý phi, đây là lần đầu tiên Điêu Tường phạm lỗi. Hơn nữa bây giờ người hầu hạ bên cạnh Thần Vũ Phu nhân không nhiều, chúng ta hãy tha tội cho em ấy, để Điêu Tường lấy công chuộc tội!"
 
Thiên Tuyết quay mặt về phía Nguyên Ninh dịu dàng nói: "Đức phi nói không sai, người hầu hạ bên cạnh Thần Vũ Phu nhân quả thực không nhiều. Theo lệ thì bậc Phu nhân vốn dĩ chỉ có hai người theo hầu, bây giờ cái thai của Thần Vũ Phu nhân chưa ổn định, bổn cung sẽ dặn nữ quan chưởng sự ở viện thượng nghi sắp xếp thêm vài nô tỳ đến viện Xích Tùng!"
 
Vân La đưa mắt nhìn gương mặt hiền hoà của Thiên Tuyết, bất giác nhận ra cách nàng ta đối xử với hạ nhân so với cách nàng ta đối xử với Nguyên Ninh và nàng hoàn toàn khác biệt. Chẳng hiểu sao trong lòng Vân La lại sinh ra một chút dè chừng, không dám làm trái ý hay phật lòng Thiên Tuyết. Bởi vì nàng sợ nếu như mình làm điều đó, bản thân cũng sẽ bị Thiên Tuyết đối xử như Điêu Tường hiện giờ.
 
Chẳng hề bắt nạt hay đe doạ, Thiên Tuyết cứ như thế làm người ta phải phục tùng. Nàng quay đầu nhìn về phía Điêu Tường hất hàm lên, chỉ lạnh lùng nói: "Có Đức phi và Thần Vũ Phu nhân xin tội cho ngươi, bổn cung cũng không muốn truy cứu làm gì. Nhưng mà tội của ngươi rất nặng, nếu không thể phạt ngươi đến viện Đình Ngọ, bổn cung sẽ cắt bớt một nửa tiền lương của ngươi trong tháng này. Có vậy thì ngươi mới biết sợ mà hầu hạ chủ nhân chu toàn!"
 
Điêu Tường đưa mắt nhìn Vân La mà cắn nhẹ làn môi, trông chờ một lời nói đỡ của nàng. Nhưng mà Vân La chỉ sợ nếu như mình tiếp tục cầu xin, Thiên Tuyết sẽ cảm thấy nổi giận hơn, cho nên nàng chỉ biết lắc đầu ý bảo Điêu Tường hãy cúi đầu nhận tội. Vậy nên cho dù bản thân có ấm ức đến đâu, Điêu Tường vẫn cố tỏ ra kính cẩn: "Cảm ơn Quý phi điện hạ, nô tỳ sẽ không dám nữa đâu ạ!"
 
Thiên Tuyết bây giờ mới quay mặt về phía của Nguyên Ninh: "Giống như ngự y đã nói, những chuyện liên quan đến cái ăn cái mặc của viện Xích Tùng đều phải chu toàn. Ngoài viện thượng nghi, bổn cung cũng định đến viện thượng phục để căn dặn đám nô tài ở đó chuẩn bị chăn bông, giường nệm và quần áo một cách kỹ lưỡng. Việc đến viện thượng thiện, đành phải nhờ Đức phi nàng vậy!"
 
Nguyên Ninh gượng cười đáp: "Quý phi suy tính kỹ càng như vậy, thiếp thân chỉ đành nghe theo!"
 
Thiên Tuyết mỉm cười: "Lần này cả hai chúng ta đều được giao trọng trách chăm sóc Thần Vũ Phu nhân, vậy thì cũng giống như cùng ngồi chung trên một chiếc thuyền. Nếu Đức phi có cao kiến gì, đừng ngại chia sẻ cùng bổn cung. Hơn nữa giờ đây chúng ta đã cùng hàng ngang vế, Đức phi nói chuyện với bổn cung cũng không cần quá khách sáo! Trời cũng không còn sớm, đường đến viện thượng nghi và thượng phục còn xa, bổn cung không tiện ở lại đây thêm nữa!"
 
Thiên Tuyết nói xong câu đó thì đứng dậy rời đi, chỉ nghe bên tai là tiếng Vân La cúi đầu chào mình. Rời khỏi viện Xích Tùng một khoảng xa, Thiên Tuyết mới nghe Cẩm Tú nhẹ giọng nói: "Xem bộ Đức phi vẫn còn chưa hình dung ra được bản thân đang rơi vào cảnh hung hiểm như thế nào. Cái thai của Thần Vũ Phu nhân yếu đến như vậy, ở trong cung còn có một con mãng xà thâm độc sẵn sàng hãm hại long thai. Nếu mẹ con Thần Vũ Phu nhân mà có mệnh hệ gì, tai hoạ sẽ ngay lập tức giáng lên đầu của Đức phi và Quý phi điện hạ!"
 
Thiên Tuyết cười lạnh: "Đáng lý ban đầu Thái hậu đã giao trọng trách này cho Nguyên phi, nhưng mà cặp vợ chồng già đó lại đẩy trách nhiệm cho bổn cung và Đức phi, quả đúng là một đôi cáo già nồi nào vung nấy!"
 
Thiên Tuyết nói xong thì hít vào một hơi lo lắng: "Chuyện đã đến nước này, ngươi có cao kiến gì chăng?"
 
Cẩm Tú chau mày suy tư hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Lần này nếu chúng ta muốn giữ long thai cho Thần Vũ Phu nhân, hẳn là phải tốn nhiều tâm tư và công sức lắm! Chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, rồi cẩn thận đem bản thân thoát ra khỏi vòng xoáy. Mọi chuyện vỡ lở, cái thai của Thần Vũ Phu nhân sẽ không còn, Đức phi tự động không tránh khỏi liên can, kẻ hãm hại cũng bị chúng ta đứng đằng sau tóm đuôi. Như vậy chúng ta không những có thể vạch tội con mãng xà kia, mà còn loại bỏ mầm mống tranh sủng của ả dân nữ thô kệch đó, lại gạt bỏ nhánh Yên Sinh ra khỏi vị trí Trung cung! Đây quả là một mũi tên bắn trúng ba con nhạn!"
 
Thiên Tuyết gật gù rồi mỉm cười sâu xa: "Vậy thì chuyện chăn bông, giường nệm và quần áo của viện Xích Tùng chắc chắn sẽ không hề xảy ra một chút vấn đề gì! Trái lại chuyện đồ ăn và thức uống ở nơi đó..."
 
Sau khi Thiên Tuyết rời đi không lâu, Nguyên Ninh cũng đành đứng dậy: "Cô hãy ở trong viện nghỉ ngơi thêm, đừng động tay động chân làm bất cứ việc gì nặng nhọc nhé! Nhưng mà cô cũng đừng lo lắng quá! Ta sẽ y theo lời của Quý phi, đến viện thượng thiện để căn dặn đám người ở đó chuẩn bị thức ăn và đồ uống chu toàn!"
 
"Tần thiếp đã hiểu rồi ạ! Cảm ơn Đức phi điện hạ đã nhọc lòng!" – Vân La cúi đầu tiễn Nguyên Ninh rời đi, chỉ nghe bên tai thanh âm thút thít phát ra khe khẽ. "Điêu Tường, em khóc sao?"
 
Điêu Tường lén lau nước mắt rồi lắc đầu nói: "Dạ không, em không có!"
 
---oOo---
 
Lần trước Thái Bình cố tình đưa đẩy trước mặt Quốc Chẩn, bản thân đã bị cô Tịnh Văn âm thầm phát giác. Dựa theo sự sắp xếp của Thái hậu, Thái Bình được điều đến phòng ngự trù làm việc. Vừa hay nữ quan chưởng sự của viện thượng thiện là cô Phi Yến đang tuyển một đám cung nữ làm việc tại đây, cho nên Thái Bình cũng được xếp chung cùng với số đó. 
 
Hạ nhân làm việc ở phòng ngự trù về cơ bản chỉ có hai loại. Loại thứ nhất được chọn một cách vô cùng kỹ lưỡng, mang lý lịch ba đời trong sạch, bản thân sẽ được đảm nhận các vị trí trọng yếu ở phòng ngự trù, ví dụ như đầu bếp, phụ bếp và vài loại tạp vụ khác có động đến thức ăn. Sở dĩ bọn họ được chọn kỹ lưỡng như vậy là vì triều đình không muốn có người hạ độc trong thức ăn, đổi lại bọn họ sẽ được đãi ngộ cực kỳ cao, đồng nghĩa với việc khó có thể bị mua chuộc.
 
Loại thứ hai làm việc ở phòng ngự trù thì trái ngược lại. Thân phận của bọn họ vô cùng thấp kém, chủ yếu chỉ làm những công việc tạp dịch như rửa chén và xử lý thức ăn thừa, trên người lúc nào cũng bốc ra mùi hôi thối. Thái Bình cùng với đám cung nữ vừa được tuyển chọn là loại thứ hai.
 
Thú thật mà nói, Thái Bình có chút hối hận. Nàng sợ khi chẳng còn hầu hạ ở cung Vạn Thọ, bản thân sẽ bị người áo đen ngày đó tìm cách hãm hại. Cũng may là vì quá thấp hèn, cung nữ dọn thức ăn thừa luôn bị người ta tránh xa, lại phải đeo thêm một chiếc khăn trên mặt để giảm đi mùi hôi của thức ăn, cho nên Thái Bình cũng xem như là giấu được thân phận.
 
Cũng bởi vì bị người khác tránh xa như thế, Thái Bình chỉ có thể làm quen với những cung nữ làm chung với mình. Trong số bọn họ có hai người mà nàng thân thiết nhất, người đầu tiên tên là Chỉ Diên, người thứ hai tên là Nguyệt Ảnh.
 
Nếu Quách Phụ có dịp đặt chân đến chỗ bốc mùi này, có lẽ hắn sẽ nhận ra được mặt mũi của người con gái tên là Nguyệt Ảnh đó. Bởi lẽ nàng vốn dĩ chính là cô thôn nữ bán muối trên sông Nhị ngày nào. Chỉ khác một chỗ, giờ đây nàng đã bỏ đi chữ "Nhật" trong tên, đổi tên thành "Nguyệt Ảnh" giống như lời gợi ý của Quách Phụ ngày đó.
 
Nguyệt Ảnh trải qua biết bao nhiêu khó khăn mới có thể nhập cung, nhưng mà bất quá chỉ có thể trở thành một cung nữ thấp kém ở phòng ngự trù. Nàng tốn nhiều công sức như vậy, tất cả chỉ vì một điều duy nhất, đó chính là có cơ hội gặp lại Nhật Suỷ.
 
Lúc này Nguyệt Ảnh đang cùng Chỉ Diên và Thái Bình kỹ lưỡng phân loại thức ăn ở hậu viện, ngoài việc nghe được những lời phàn nàn của Thái Bình giống như thường ngày, Nguyệt Ảnh còn nghe được một thanh âm quen thuộc phát ra từ nhà bếp.
 
Thì ra Nguyên Ninh đang cùng Tố Liên đến phòng ngự trù để dặn dò hạ nhân ở đó, mong họ đối với việc chuẩn bị thức ăn cho Vân La cần đặc biệt thận trọng. Nói chuyện vừa được vài câu, Nguyên Ninh cùng với cô Phi Yến đã nghe một tiếng "choảng" phát ra từ hậu viện, bản thân không khỏi có chút tò mò. 
 
Tiếp sau đó là hàng loạt âm thanh chê trách của một nữ quan khác: "Tiện tỳ đáng chết, ngươi muốn mùi hôi thối ở đây lan đến nhà bếp của phòng ngự trù sao? Ngươi có biết là ai đang ở trong đó hay không?"
 
"Nô tỳ biết lỗi rồi ạ! Xin Đức phi điện hạ hãy vị tình xưa mà tha lỗi cho nô tỳ!"
 
Nguyên Ninh nghe thấy cung nữ kia có thể nhận ra mình, cho nên liền tò mò bước tới xem xét. Chỉ thấy người đang quỳ phủ phục dưới đất là Thái Bình, bên cạnh còn có vài cung nữ đang quỳ gối cúi đầu, khiến Nguyên Ninh không khỏi có chút ngạc nhiên: "Là em sao?"
 
Thái Bình vốn dĩ đã nhận ra Nguyên Ninh từ trước, việc làm đổ chiếc chậu đựng thức ăn thực ra chỉ là kế mà cô ta mà thôi. Thành công trong việc thu hút sự chú ý của Nguyên Ninh, Thái Bình liền tập trung đi vào vấn đề chính: "Nô tỳ phạm lỗi ở cung Vạn Thọ, cho nên đã bị điều đến phòng ngự trù để làm tạp dịch. Có điều trước giờ nô tỳ chưa từng làm qua công việc này, bản thân liên tục phạm lỗi, kính xin Đức phi điện hạ hãy niệm tình trước đây mà giúp đỡ nô tỳ, chuyển nô tỳ đến một nơi khác. Nếu quả thực được như vậy, nô tỳ đối với ân tình này của điện hạ xin nguyện lòng khắc ghi cho đến lúc chết!"
 
Nguyên Ninh nghe được những lời khẩn khoản như vậy, bất giác cũng có chút mủi lòng. Khi nàng đưa mắt suy nghĩ, bất chợt nhận ra vị cung nữ đang quỳ bên cạnh Thái Bình cũng là người quen. "Là Nhật Ảnh đó sao?"
 
Nguyệt Ảnh được gọi tên cũ thì liền rập đầu nói: "Không ngờ Đức phi điện hạ vẫn còn nhớ đến!"
 
Nguyên Ninh cắn nhẹ làn môi, Thái Bình và Nguyệt Ảnh là nô tỳ làm việc ở phòng ngự trù, chỗ này trực thuộc viện thượng thiện. Để điều bọn họ đến một chỗ khác trong cung, chuyện này buộc phải trình qua cho Đàm Hoa chấp thuận. Nếu Đàm Hoa biết Nguyên Ninh muốn giúp đỡ hai người bọn họ, không những sẽ không đồng ý yêu cầu này, trái lại còn có khả năng sẽ trút giận lên người bọn họ, đây là điều mà Nguyên Ninh không muốn. Vậy nên nàng suy tư đôi lát, cuối cùng nhẹ giọng nói với cô Phi Yến: "Hai người đang quỳ ở đây, một người đã từng trợ giúp cho Quan gia, người còn lại thì giúp bổn cung. Công việc hiện tại của họ quá đỗi vất vả, không biết phòng ngự trù có còn vị trí nào trống hay không?"
 
Cô Phi Yến liền cúi đầu đáp: "Dạ thưa Đức phi điện hạ, vị trí còn thiếu trong phòng ngự trù ở thời điểm hiện tại chỉ có tạp dịch mà thôi. Nếu điện hạ muốn hai người bọn họ chuyển qua vị trí khá hơn, có thể chọn công việc rửa chén!"
 
Nguyên Ninh chỉ đành gật đầu nói: "Đành nhờ cô Phi Yến giúp đỡ! Chuyện nhỏ nhặt như vậy, không biết bổn cung có cần phải hỏi qua ý kiến của Thục phi hay không?"
 
Cô Phi Yến nghe xong câu này liền hiểu được ý của Nguyên Ninh, chỉ biết kính cẩn cúi đầu nói: "Đã có Đức phi điện hạ dặn dò, chuyện nhỏ như vậy không cần phải trình qua Thục phi điện hạ đâu ạ!"
 
Nguyên Ninh gật gù rồi quay về phía của Thái Bình nhẹ giọng: "Hiện tại bổn cung chỉ có thể giúp được cho hai cô như thế, đợi đến lúc thích hợp, bổn cung sẽ sắp xếp cho cả hai một công việc khác!"
 
Thái Bình vẫn chưa bằng lòng lắm, nhưng chỉ đành cùng với Nguyệt Ảnh dập đầu đáp: "Nô tỳ xin cảm ơn Đức phi điện hạ!"
 
Tối đêm đó khí trời khá mát mẻ, Lệ Uyển âm thầm cùng Bảo Tâm và Hạ Thuỷ đi đến phòng ngự trù, ngoài mặt là đến lấy một chút điểm tâm, nhưng mà thực chất là để gặp một người. Có điều khi Lệ Uyển đến trước cổng sau của nhà bếp, bản thân đã nghe được tiếng ồn ào phát ra từ bên trong. Chỉ nghe giọng của cô Phi Yến hét lên: "Cẩn thận điều tra bấy lâu nay, rốt cuộc cũng đã bắt được con chuột nhắt này. Thượng Trân trưởng công chúa vốn dị ứng với đậu phộng, nếu không nhờ công chúa nổi ban đỏ sau khi ăn món cá chép chiên tương, chúng ta cũng không biết là có người đã âm thầm trộn dầu đậu phộng vào dầu cá ngừ. Ngươi tốn nhiều công sức như vậy để ăn cắp dầu cá ở phòng bếp, rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền?"
 
"Nô tỳ chỉ nhất thời nổi sinh lòng tham, kính xin cô Phi Yến hãy tha tội!"
 
Lệ Uyển thở hắt ra một hơi khi nghe được câu đó, thanh âm quen thuộc này chẳng phải là của Bội Anh sao? Ả ta lại chính là cái người mà Lệ Uyển muốn gặp tối đêm nay, ai ngờ lúc này lại vướng vào chuyện thị phi ở đó. Chỉ nghe cô Phi Yến tiếp tục quát: "Ngươi là phụ bếp ở phòng ngự trù, chắc chắn biết được việc giở trò với thức ăn và nguyên liệu có hậu quả ra sao! Cho dù là vì mục đích gì, ta cũng không thể dung thứ cho ngươi được. Người đâu, mau lôi ả ta đi!"
 
Phòng ngự trù sau đó chỉ còn sót lại tiếng cầu cứu thảm thiết của Bội Anh. Lệ Uyển hít một hơi thật sâu mà tức giận nắm chặt chiếc khăn tay, cuối cùng rời đi trong phút chốc: "Vốn biết con Bội Anh này có tính tham lam, cho nên ta mới sử dụng nó. Ai ngờ lòng tham của tiện tỳ này nhiều đến như thế, gián tiếp làm hỏng việc lớn của ta!"
 
Hạ Thuỷ nghe đến đó thì liền cười lạnh nói: "Cái này gọi là trong cái rủi có cái may!"
 
Bảo Tâm vốn khó chịu với thái độ của Hạ Thuỷ dành cho chủ nhân mình từ trước, nhân không có Đàm Hoa ở bên cạnh, cũng không thèm kiêng nể gì với nàng ta: "Cô lại có ý gì đây?"
 
Chỉ nghe Hạ Thuỷ lạnh lùng đáp: "Tiện tỳ đó không chỉ tham lam mà còn ngu ngốc quá độ, cho nên mới bị đám người ở viện thượng thiện túm lấy cái đuôi nhanh như thế. Nếu chủ tớ bọn cô dùng ả để làm việc cho Thục phi điện hạ, không sợ ả ta sẽ khai ra tất cả mọi chuyện sao? Ta sẽ đem tất cả chuyện này tâu lại cho Thục phi điện hạ biết, để xem chủ tới các người biện bạch ra sao!"
 
Hạ Thuỷ vừa mới rời đi, cổ tay đã bị Lệ Uyển nắm lại: "Hạ Thuỷ à, xin cô hãy dừng bước! Bội Anh này vốn dĩ không phải là kẻ vô dụng, chuyện trái cây lần trước đem đến viện Thuý Trúc cho Liễu Phu nhân cũng là do ả ta hiến sức, cho nên mọi chuyện mới diễn ra trót lọt như vậy. Lần này ả ta có chút khinh suất nên mới bị cô Phi Yến bắt tại trận, âu cũng là chuyện xui rủi không ai muốn. Ta nhất định sẽ tìm ra một người hữu dụng khác thay thế ả ta. Chúng ta đều là người của Thục phi điện hạ, lẽ nào cô lại không muốn ta giúp sức cho điện hạ?"
 
Hạ Thuỷ thấy Lệ Uyển xuống nước như thế mới chịu mỉm cười nói: "Phu nhân đúng là kẻ uống nước nhớ nguồn, làm phi tần đã lâu như thế cũng không quên xuất thân của mình, biết rằng bản thân so với nô tỳ cũng chẳng hơn là bao. Thấy Phu nhân đã có lòng như thế, chuyện này ta cũng đành mắt nhắm mắt mở bỏ qua vậy! Có điều lần sau cô phải mở mắt to lên, đừng chọn những loại rác rưởi làm việc cho Thục phi điện hạ!"
 
Hạ Thuỷ vừa nói xong câu đó, Lệ Uyển đã nhìn thấy một cái bóng quen thuộc tiến đến cổng sau phòng ngự trù, trên môi không giấu được nụ cười gian xảo: "Đừng lo! Ta đã tìm được người thích hợp!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương