Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau
Sáng hôm sau khi trời vừa hừng sáng, Quốc Chẩn
từ từ mở mắt ra, đỉnh đầu của chàng vẫn còn đau như búa bổ. Một mùi hương phảng
phất thoáng qua bên mũi khiến cho Quốc Chẩn cảm thấy có gì đó không ổn. Nghiêng
đầu sang bên phải để xem xét, Quốc Chẩn nhận ra nội thất xung quanh không giống
với căn phòng của mình. Chàng cảm thấy tim mình như đập loạn cả lên, lúc quay đầu
lại chỉ muốn nhảy ra khỏi giường, người đang nằm ở bên cạnh chàng chính là Khả
Hương, trên người nàng cũng chỉ có mỗi một chiếc yếm lụa.
Quốc Chẩn tung chăn ngồi dậy rồi bất giác cảm
thấy ớn lạnh, bởi vì nửa thân trên của chàng không có một mảnh vải che chắn. Quốc
Chẩn với tay bắt lấy bộ quần áo đang vắt trên tấm bình phong rồi mặc vội, chỉ
thấy Khả Hương dần tỉnh lại kéo chăn lên ngực.
Quốc Chẩn chau mày rồi cố gắng nhớ lại chuyện
hôm qua, chỉ nhớ sau khi thoát khỏi căn phòng của Niệm Nô, bản thân đã được Hạo
Tuyết cùng Tử Vi dìu về phòng, sau đó thì...
Căn phòng yên ắng, tĩnh lặng dần bị xáo trộn bởi
tiếng khóc thút thít. Khả Hương ở đó lặng lẽ rơi lệ, chỉ nghe Quốc Chẩn phát hoảng
hỏi: "Tối đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Thực sự mà nói... ta chẳng thể nhớ
được tại sao bản thân lại có mặt trong phòng của tiểu thư nữa!"
Khả Hương chậm rãi lau nước mắt, chỉ cắn môi
nói: "Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, tối đêm qua Đại vương lại uống
say như vậy! Ngài nói xem, giữa hai chúng ta có thể xảy ra chuyện gì?"
Nàng nói đến đó thì đã nghe bên ngoài có nhiều
tiếng bước chân. Chỉ nghe ở đó phát ra tiếng nhốn nháo nói: "Nguyễn tiểu
thư hãy mau mở cửa!"
Quốc Chẩn mặc vội quần áo, chỉ thấp giọng nói
với Khả Hương: "Nếu người khác phát hiện ta đang ở đây, thanh danh của tiểu
thư sẽ bị huỷ!"
Khả Hương lượn mắt suy nghĩ, cuối cùng liền đẩy
Quốc Chẩn đến cửa sau của căn phòng: "Ở hậu viện có một cái giếng, hay là
ngài hãy tạm trốn ở đó?"
Đợi đến khi Quốc Chẩn rời đi, Khả Hương mới mặc
vội một chiếc áo khoác rồi chỉnh lại tóc tai, sau đó bước ra ngoài mở cửa:
"Đến liền đây!"
Cánh cửa được mở ra, chỉ thấy Tử Vi đã liếc mắt
vào trong kiểm tra căn phòng. Khả Hương lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ nghe Hạo Tuyết
nghi ngờ hỏi: "Chỉ là mở cửa thôi mà, sao Nguyễn tiểu thư lại tốn nhiều thời
gian như thế? Lẽ nào tiểu thư có điều gì che giấu hay sao?"
Hạo Tuyết nói xong thì liếc mắt ý bảo Tử Vi
hãy xông vào phòng, nhưng mà Khả Hương đã đứng chắn trước mặt cô ta, chỉ hành lễ
đáp: "Cúi chào Thiên Trân trưởng công chúa! Hôm qua nô tỳ của tiện nữ
không khoẻ trong người, cho nên tiện nữ đã cho em ấy về phủ nghỉ ngơi. Bởi vì
không có ai ở bên để sai bảo, cho nên khi nãy tiện nữ có hơi loay hoay một
chút, cúi xin công chúa điện hạ hãy bỏ qua! Nhưng mà bây giờ chỉ mới tờ mờ
sáng, công chúa điện hạ lại cùng nô tỳ vội vã đến đây, còn kiểm tra một lượt phòng
ngủ của tiện nữ, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?"
Hạo Tuyết biết thừa Quốc Chẩn đang ở bên
trong, lại nghe Khả Hương vòng vo như thế, nên liền lạnh giọng đáp: "Hôm
qua hoàng huynh của bổn công chúa uống say, nhưng mà không cho nô tài thân cận
đi theo, suốt cả một đêm cũng không thấy trở về. Sáng nay bổn công chúa qua
phòng anh ấy, hỏi ra mới biết mọi chuyện, cho nên mới lật đật đi tìm!"
Khả Hương gượng cười: "Điện Hàn Nguyên rộng
đến như thế, Thiên Trân trưởng công chúa lại chọn phòng của tiện nữ để kiểm
tra, lẽ nào ý của người chính là... Nếu quả thực công chúa điện hạ nghĩ như vậy,
thì thật oan uổng cho thanh danh của Huệ Vũ Đại vương và tiện nữ!"
Khả Hương nói đến đó thì giếng nước đằng sau
chợt vang lên một tiếng "ùm." Hạo Tuyết nhếch môi mỉm cười, chỉ thẳng
thừng bước vội vào trong: "Có oan uổng hay không kiểm tra rồi mới biết!
Nên nhớ chỗ này là tẩm điện của hoàng gia, không phải là phủ đệ của cô, có cho
phép lục soát hay không chưa đến phiên cô lên tiếng!"
"Hãy chờ đã!" - một thanh âm tuy từ tốn
mà vẫn có uy lực phát ra đằng sau. Hạo Tuyết cùng Khả Hương quay đầu nhìn lại,
chợt nhận ra người ở đó không ai khác mà chính là Thái hậu.
Hạo Tuyết bất đắc dĩ phải cúi đầu nói:
"Hoàng nhi xin kính chào Mẫu hậu!"
"Tiện nữ xin kính chào Thái hậu điện hạ!"
Thái hậu không nói gì mà chậm rãi bước vào
trong, ngồi xuống bên chiếc bàn đặt ở giữa phòng, chỉ hít vào một hơi thật sâu
rồi cất giọng nói: "Từ lúc nào Thiên Trân lại quan tâm đến hoàng huynh của
con như thế?"
Hạo Tuyết cắn nhẹ môi, chỉ biết cúi đầu đáp:
"Bản thân con được Mẫu hậu nuôi dưỡng từ nhỏ, cho nên từ lâu đã xem hoàng
huynh như anh ruột của mình, dốc lòng quan tâm cũng là chuyện nên làm thôi ạ!"
"Nếu Thiên Trân trưởng công chúa đã nhọc
lòng như vậy, Tịnh Văn, ngươi đem mọi chuyện nói ra để công chúa bớt lo lắng
hơn!"
Cô Tịnh Văn "dạ" một tiếng rồi dõng
dạc nói: "Tối hôm qua sau khi quá chén, Huệ Vũ Đại vương nói là muốn đi
tìm hoa sen nở sớm, cho nên đã cùng Quan gia lên thuyền du ngoạn, cuối cùng ngủ
lại cùng chỗ với người! Nếu công chúa điện hạ không tin, có thể đến chỗ Quan
gia hỏi lại mọi chuyện!"
Thái hậu nghe xong thì liếc nhìn Hạo Tuyết:
"Mọi chuyện chỉ đơn giản là vậy, con đã bớt lo lắng hơn chưa?"
Hạo Tuyết khẽ chau đôi mày, nhưng mà nhanh
chóng lấy lại nét bình hoà vốn có: "Thì ra là thế! Xem ra hoàng nhi đã quá
lo xa rồi!" - nàng ta nói xong câu đó thì tiến đến một bước định rót trà
dâng cho Thái hậu, nhưng mà bản thân lại cố tình hậu đậu, khiến tách trà nóng hổi
rơi trúng mu bàn tay.
Tử Vi ở bên cạnh hiểu ý, ngay lập tức liền thốt
lên một tiếng "Úi chao! Công chúa điện hạ bị bỏng rồi, để nô tỳ chạy ra
phía sau đem một ít nước lạnh đến đây!"
Tử Vi nói xong liền gấp gáp chạy đến bên thành
giếng. Thái hậu liếc mắt nhìn cô Tịnh Văn, ý bảo bà cũng bám sát theo sau. Đợi
đến khi hai người đến đó, chỉ thấy bên dưới giếng sâu có một chùm cau, xem bộ
nó là từ cây cau mọc bên miệng giếng rơi xuống.
Tử Vi cố tình lấy nước thật lâu, để xem xem rốt
cuộc có ai đang trốn dưới giếng nước hay không, chỉ nghe cô Tịnh Văn thúc giục:
"Ngươi vụng về như thế là muốn để công chúa điện hạ bị bỏng lâu hơn
sao?"
Nói xong cô Tịnh Văn liền đẩy Tử Vi sang một
bên mà kéo nhanh sợi gàu, sau đó múc một gáo nước lạnh rồi kéo tay Tử Vi đi vào
trong. Vừa bước đến nơi, cô Tịnh Văn đã vung một gáo nước lạnh vào tay của Hạo
Tuyết, còn cố tình làm ướt quần áo của nàng. Lúc này trời vẫn còn chưa sáng hẳn,
nước dưới giếng vô cùng buốt lạnh, khiến Hạo Tuyết nhịn không nổi mà thốt lên một
tiếng.
Thái hậu trông thấy sắc mặt đắc ý của cô Tịnh
Văn thì quay đầu nói với Tử Vi: "Còn đứng đó làm gì? Không mau đưa chủ
nhân của ngươi về phòng thay xiêm y rồi bôi thuốc trị bỏng?"
Đợi đến khi chủ tớ Hạo Tuyết rời đi, cô Tịnh
Văn mới thấp giọng khẽ hỏi Thái hậu: "Nếu quả thực lát nữa Thiên Trân trưởng
công chúa đi hỏi Quan gia, nô tỳ sợ là công chúa sẽ biết được sự thật!"
Thái hậu chậm rãi lắc đầu: "Sự thật chỉ
có một! Tối hôm qua Quan gia cũng đã đến một nơi mà bản thân không muốn người
khác biết, cho nên nếu được hỏi có ở cùng Quốc Chẩn hay không, câu trả lời của
Quan gia chắc chắn sẽ là có!"
Thái hậu nói xong câu đó rồi thở dài bước vội
ra sau hậu viện. Khả Hương có chút lo lắng, chỉ thấy Thái hậu cẩn thận tìm kiếm
hồi lâu, cuối cùng phát hiện Quốc Chẩn đang trốn trong đống rơm gần với miệng
giếng.
Thái hậu cắn môi thở dài, sau cùng nhớ lại quẻ
bói mà Huệ Túc đạo cô đã phán, chỉ hụt hẫng quay về phía Khả Hương gặng hỏi:
"Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"
—-oOo—-
Ánh ban mai thi nhau nhảy nhót trên những rặng
liễu mọc ven Tây Hồ. Nhật Suỷ cùng với chúng phi tần rốt cuộc cũng đành phải chia
tay chốn bình yên này để hồi cung. Ngồi bên trên thuyền rồng cùng với Thái thượng
hoàng, Thái hậu gác lại sầu não của bản thân mà lựa lời trò chuyện với ngài ấy,
bàn bạc về hôn sự của Quốc Chẩn và Khả Hương. Đối với Thái hậu mà nói, bản thân
bà đã không còn có lựa chọn nào khác.
Nguyên Ninh đang ngồi bên cạnh Yên Ngôn, tối
hôm qua hai nàng đã trò chuyện suốt đêm, đối với việc Yên Ngôn được ban tước vị
Hiền phi vô cùng vui sướng. Người biết đến chuyện này muộn hơn là Vân La và
Thanh Y. Hai nàng cũng không giấu được sự vui mừng, nhưng mà Yên Ngôn phải đưa
ngón trỏ lên cánh môi, ý bảo mọi người đừng nên vì việc này mà khoa trương quá
mức.
Chỉ nghe Vân La thấp giọng nói: "Bây giờ
trong cung ngoài Nguyên phi điện hạ ra, tước vị Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức
phi đều đã có đủ. Quả đúng là chuyện vui hiếm có, trăng tròn hoa đẹp!"
Yên Ngôn mỉm cười: "Cô nói chưa đúng!
Ngoài bốn bậc Phi đó thì còn có tước vị Thần phi và Hoàng hậu nữa!"
Vân La nghe xong thì liền nháy mắt ra hiệu với
Thanh Y, ý bảo nàng ta hãy cùng mình diễn trò thỉnh an: "Tần thiếp xin
kính chào Hiền phi và Đức phi điện hạ!"
Yên Ngôn nhìn thấy cảnh này liền chau mày bĩu
môi: "Còn ở đó chọc ghẹo người khác sao? Lần này tham gia vào lễ sắc
phong, e là ta sẽ cùng với nàng nhận chung một lễ! Nàng cũng được ngưỡng mộ
không kém!"
Nguyên Ninh liền gật đầu đáp: "Đúng vậy!
Lần trước Vân La được phong thành Thần Vũ Phu nhân, bản thân vẫn chưa nhận lễ sắc
phong chính thức. Lần này chị Yên Ngôn được ban tước vị Hiền phi, chắc chắn hai
người sẽ cùng thụ phong một lượt!"
Vân La nghe đến đây thì gượng cười đáp:
"Lần đó tần thiếp không biết phải quấy mà làm bừa, cho nên Quan gia mới
ban cho tần thiếp chức vị Phu nhân để chữa lửa trước mặt Thục phi, không muốn
chuyện bé xé ra to. Hai chữ "Thần Vũ" này chỉ là hư danh, tần thiếp
làm gì có mặt mũi để nhận lễ sắc phong cơ chứ?"
"Nói đến không có mặt mũi, tần thiếp mới
là người phải nói ra câu này. Bây giờ mọi người đều đã ngồi lên Phi vị và Phu
nhân, còn tần thiếp chỉ là một Ngự nữ thấp kém bị quên lãng. Chúng ta ngồi cùng
bàn thế này, quả thực tần thiếp cảm thấy bất an lắm!" – Thanh Y nhẹ giọng
lên tiếng.
Vân La liền xua tay nói: "Mục Ngự nữ à,
ta nói năng không giỏi cho lắm, nhưng chắc chắn không có ý đó! Mong rằng cô đừng
vì những lời nói thô kệch của ta mà hiểu lầm nhé!"
Yên Ngôn cũng nói chêm vào: "Mục Ngự nữ
là người đã sớm hôm hầu hạ ở cung Vạn Thọ, giúp cho bệnh tình của Thái hậu
thuyên giảm, chúng ta đối với nàng luôn mang lòng kính trọng!"
Nguyên Ninh cũng gật đầu nói: "Ngay từ lần
đầu tiên gặp chị ở đầm sen mọc dại, em đã nói tình cảm của chúng ta sẽ không dựa
trên phân vị hay phẩm trật. Cho dù vật đổi sao dời, hay là có muôn vàn biến cố,
chúng ta một ngày là chị em, vậy thì trọn đời này cũng là chị em. Chị không cần
phải nghĩ nhiều như thế!"
Thanh Y không giấu nổi xúc động, chỉ biết nắm
lấy bàn tay của ba người còn lại: "Tình cảm này của mọi người, tần thiếp
thực sự trân trọng lắm!"
Vừa về đến hoàng cung, Nhật Suỷ đã được hạ
nhân thông báo về chuyện sinh nở của Huyền Dao và Lệ Uyển. Chàng tức tốc đi đến
cung Nghênh Xuân, ẵm trên tay đứa con đầu lòng mà vui sướng khôn tả. Chỉ nghe
Huyền Dao nhẹ giọng nói: "Thần thiếp may mắn được mẹ tròn con vuông, bản
thân chỉ biết cảm ơn trời cao đã phù hộ. Tiếc rằng Quỳnh Phương Phu nhân lại
không may mắn như thế. Bệ hạ nếu vui mừng thay cho thần thiếp, cũng mong người
đừng quên đến nỗi đau của nàng ta!"
Nhật Suỷ để con gái cho vú nuôi bồng, sau cùng
ngồi bên giường vuốt má Huyền Dao, chỉ nhẹ giọng nói: "Nàng đã nhọc công
sinh cho trẫm một công chúa vô cùng dễ thương, lúc này lại có lòng nghĩ đến người
khác như thế, thực sự không uổng công ngày đó trẫm đã ban cho nàng tước vị
Nguyên phi!"
Huyền Dao nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Nhật
Suỷ đưa lên gò má, để cho dòng nước mắt nóng hổi rơi lên ngón cái của chàng:
"Lần này thần thiếp quả thực khổ sở lắm! Có điều thần thiếp lại sợ bản
thân không thể gặp mặt bệ hạ lần cuối, cho nên mới cố gắng hết sức có thể. May
mà ông trời đã tội nghiệp thần thiếp, để may mắn mỉm cười với chúng ta, ban cho
bệ hạ một công chúa dễ thương, xinh đẹp!"
Bảo Hoàn Phu nhân ở bên cạnh liền nói chêm
vào: "Bệ hạ không có ở đây nên không biết! Tối đêm qua quả thực Nguyên phi
điện hạ đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan. Vậy mà trong lúc nguy cấp, người vẫn
cố gắng dùng hết sức lực nói với Hồ ngự y, cái gì mà nhất định phải giữ lấy
con, cái gì mà có thể hy sinh người mẹ. Người bà ngoại này đứng ở bên ngoài chẳng
biết làm gì hơn, chỉ biết cúi đầu thán phục!"
Tiêu Thoa nghe xong liền phủ phục xuống đất.
Trên dưới nô tỳ đang hầu hạ ở đó cũng làm theo nàng ta, chỉ nghe Tiêu Thoa nói:
"Nguyên phi điện hạ trước là nghĩ đến long duệ, sau lại nghĩ đến phi tần
khác, chưa hề nghĩ đến bản thân mình, quả đúng là bậc mẫu nghi thiên hạ, khiến
cho chúng nô tỳ vô cùng bái phục!"
Nhật Suỷ nghe đến bốn chữ "mẫu nghi thiên
hạ," bất giác liền ngẩn ra suy tư hồi lâu. Không khí im lặng ở đó cũng khiến
cho Huyền Dao cảm thấy bất an. May mà tiếng khóc của công chúa đã xé tan bầu
không khí khó chịu đó. Chỉ nghe Bảo Hoàn Phu nhân tò mò hỏi: "Sao công
chúa lại khóc nữa rồi? Có phải là do sữa của vú nuôi quá ít hay không?"
Huyền Dao nghe được tiếng khóc của con gái thì
định chồm người dậy, nhưng mà đã bị Nhật Suỷ ngăn cản. Chỉ thấy chàng ở đó mỉm
cười ôn hoà nói: "Nguyên phi trước giờ luôn giữ tròn bổn phận, bây giờ lại
có công sinh cho trẫm một công chúa đáng yêu như vậy, đáng lý phải được ngồi
lên chức vị Trung cung. Chỉ là..."
Hai chữ "chỉ là" này thực sự khiến
cho Bảo Hoàn Phu nhân và Huyền Dao phải nín thở chờ nghe. Không chỉ có bọn họ,
trên dưới nô tỳ đang hầu hạ trong cung Nghênh Xuân lúc này cũng hồi hộp không
kém.
"Chỉ là nếu Nguyên phi trở thành Trung
cung, tước vị Nguyên phi này buộc phải nhường lại cho một người ở hậu cung.
Nhưng mà giữa Quý phi và Thục phi, hiện giờ trẫm thực sự không thể chọn ra ai
có thể đảm nhận vị trí này. Vậy nên... vậy nên tạm thời đành phải để Nguyên phi
chịu thiệt một chút, đợi đến khi trẫm có thể tìm được người thay thế cho nàng.
Nhưng mà nàng đừng lo, tuy rằng bên ngoài nàng vẫn là Nguyên phi, nhưng mà
trong lòng trẫm, vị trí mẫu nghi thiên hạ này chỉ thuộc về nàng. Vậy nên trẫm sẽ
đổi cung Nghênh Xuân thành Vĩnh Xuân. Bởi vì Trường Xuân là tên tẩm cung của
Hoàng hậu, mà Vĩnh Xuân thì cũng có nghĩa giống y như thế. Trẫm cũng sẽ tôn
thêm phong hiệu cho tước vị Nguyên phi của nàng, giống như Ỷ Lan Nguyên phi ở
triều trước, hay Lệ Trinh Nguyên phi của Thái Tông vậy!" – Nhật Suỷ suy
nghĩ một chút rồi gật gù nói: "Trước đây khi nàng trở thành Phu nhân của
trẫm có phong hiệu là "Lệ Anh," chữ "Lệ" đó có nghĩa là
xinh đẹp. Bây giờ phong hiệu của nàng vẫn là "Lệ Anh," nhưng chữ
"Lệ" này nghĩa là lứa đôi, vợ chồng. Kể từ nay, các ngươi phải gọi
Nguyên phi là "Lệ Anh Nguyên phi" có hiểu chưa?"
Đám nô tỳ ở bên dưới nghe thế liền kính cẩn
thưa: "Xin chúc mừng Lệ Anh Nguyên phi điện hạ! Chúng nô tỳ đã hiểu rồi ạ!"
Nhật Suỷ lộ nét hài lòng, chỉ đành đứng dậy nựng
má của công chúa: "Đáng lẽ sau khi tròn một tháng tuổi, hoàng tử hay công
chúa mới được nhận lấy phong hiệu. Nhưng bởi vì đây là công chúa do Lệ Anh
Nguyên phi sinh cho trẫm, cũng là công chúa đầu tiên, cho nên trẫm phá lệ ban
ngay phong hiệu cho công chúa, gọi là "Ý Trinh" đi!"
"Ý Trinh công chúa?" – Huyền Dao lẩm
bẩm.
Chỉ thấy Nhật Suỷ đến bên cạnh nàng, vừa dịu
dàng vừa trầm ấm nói: "Nghĩa là lòng dạ sắt son! Cho dù thế nào đi chăng nữa,
trẫm cũng sẽ không thể quên mối tình đầu tiên của mình!"
Huyền Dao tuy không thể ngay lập tức trở thành
Hoàng hậu, nhưng được Nhật Suỷ phá lệ làm nhiều chuyện như thế, lại nghe chàng
chân thành nói ra câu này, bất giác chỉ biết ngã vào lòng chàng mà chậm rãi
nói: "Cảm ơn bệ hạ!"
—-oOo—-
Kể từ lúc hay tin mẹ nuôi phải chịu nhục bởi một
cái tát của Đàm Hoa, Thái Bình đã quyết tâm trả mối thù này. Vậy nên ngoài chuyện
hoàn thành những công việc thường ngày, nếu có cơ hội, Thái Bình đều cố tình
nói xấu Đàm Hoa trước mặt Thái hậu và cô Tịnh Văn, đem những thói hống hách,
ngang tàn của nàng ta phóng đại hơn một chục lần. Tiếc rằng Thái hậu trước giờ
luôn muốn đứng xa xem hổ đấu, cho nên không hề mảy may đến chuyện trừng trị Đàm
Hoa.
Thái Bình ôm hận trong lòng, nàng biết ngày
nào bản thân vẫn là một cung tỳ thấp kém, ngày đó tiếng nói của bản thân vẫn sẽ
không có trọng lượng. Có lần Thái Bình trông thấy Mai Như Lộ đến cung Vạn Thọ
đánh đàn, cũng nhìn thấy Mục Thanh Y châm cứu bấm huyệt cho Thái hậu, bản thân
dần âm thầm mơ tưởng. Nàng mơ ước một ngày nào đó, bản thân mình cũng giống như
Mai Phu nhân và Mục Ngự nữ kia, từ một cung nữ đập cánh bay cao, tuy không thể
trở thành phụng hoàng, nhưng cũng là khổng tước hay thanh loan hầu hạ bên cạnh
Quan gia!
Tiếc rằng ngón tay của Thái Bình quá đỗi xấu
xí và thô kệch, vốn dĩ không thể gảy đàn hay châm cứu như hai nàng ta. Nghĩ đến
đây, sự tự ti của Thái Bình lại lấn át tham vọng. Thái Bình chỉ biết ngồi bệch
xuống thảm cỏ trong một góc vắng vẻ của cung Vạn Thọ mà than thân trách phận, bất
chợt nàng cảm thấy cổ tay đau điếng. Cơn đau dần truyền qua sống lưng rồi lên đến
đỉnh đầu khiến cho mấy sợi tóc con của Thái Bình dựng đứng. Thái Bình hốt hoảng
nhìn xuống cổ tay, chỉ nghe được tiếng "xà xà" ở đó, thì ra trước mặt
nàng là một con rắn lục.
Thái Bình hốt hoảng hét lên một tiếng thất
thanh, chỉ thấy một cái bóng trắng lướt qua thật nhanh rồi vung ngay dao găm
chém đứt đầu con rắn. Cái đầu đã bị cắt lìa vẫn còn thè lưỡi nhe nanh vô cùng
đáng sợ.
Thái Bình đưa cổ tay lên xem, ngay lập tức đã
bị người áo trắng ngăn cản. Chàng không phải ai khác mà chính là Quốc Chẩn, chỉ
vội vàng nói: "Đừng vội cử động để tránh máu độc chảy về tim!"
Nói xong câu này, Quốc Chẩn liền tháo dây buộc
tóc cột chặt cánh tay của Thái Bình lại, sau đó chàng cẩn thận xem xét vết
thương. Cũng may một chiếc răng của rắn đã cắn trúng chiếc vòng ngọc mà Nguyên
Ninh tặng cho Thái Bình, cho nên răng còn lại của nó không đâm sâu vào tay của
nàng, nọc độc tiết ra cũng rất ít.
Quốc Chẩn lấy chiếc sáo bịt hết lỗ lại rồi
dùng nó hút nọc độc ra khỏi cổ tay của Thái Bình. Sau đó chàng mở chiếc túi
thơm bên hông, lấy ra một ít bột hùng hoàng trong chiếc lọ đắp lên vết thương.
Suốt cả quá trình này, đôi mắt của Thái Bình không thể rời khỏi gương mặt tuấn
anh đang tập trung chữa trị cho mình.
Trong lòng Thái Bình thầm nghĩ, nếu không thể
trở thành Ngự nữ hay Phu nhân của Quan gia, trở thành thị thiếp của Đại vương
cũng không tồi. Vậy nên nàng liền kéo nhẹ ống tay áo để phần da thịt bên trên
hiện ra, tiếc rằng Quốc Chẩn không hề nhìn đến dù chỉ là nửa ánh mắt.
Làm xong mọi chuyện, Quốc Chẩn chỉ gấp gáp sai
nô tài bên cạnh đưa Thái Bình đến viện thái y. Thái Bình được tên nô tài cõng
trên lưng, bản thân dần sinh ra nỗi tiếc nuối, không biết hành động lả lơi nãy
giờ của mình đã lọt vào tầm mắt của cô Tịnh Văn.
"Khốn kiếp! Chuyện này chưa hết đã tới
chuyện khác! Ả nô tỳ này có dã tâm như thế, cung Vạn Thọ này không thể chứa loại
người như vậy!" – Thái hậu đưa hai ngón tay xoa thái dương mà nhắm nghiền
mắt nói.
Cô Tịnh Văn liền cúi đầu đáp: "Xin Thái hậu
điện hạ hãy bớt giận! Có điều ả nô tỳ này từng là người đứng ra vạch tội bà mụ
Lã để minh oan cho Đức phi điện hạ!"
"Vậy thì đã sao chứ? Ả ta ôm mộng trèo
cao, dùng trò ti tiện để mê hoặc chủ nhân, bổn cung không đem ả ta đến viện
Đình Ngọ đã là khoan nhượng lắm rồi. Huống hồ gì chuyện ngày trước đã là đống
tro tàn, bổn cung không tin là nó sẽ có thể bùng cháy thêm được gì nữa. Tóm lại
bổn cung đã vì chuyện hôn sự của Quốc Chẩn mà cảm thấy vô cùng đau đầu, bổn
cung không muốn nhìn thấy ả ta ở cung Vạn Thọ nữa!"
Cô Tịnh Văn chỉ biết ngoan ngoãn đáp: "Nô
tỳ đã hiểu rồi ạ! Nô tỳ sẽ điều ả ta đến một chỗ khác!"
—oOo—-
Lúc Nhật Suỷ đến viện Ngọc Lan thì chỉ thấy Lệ
Uyển đang ngồi bó gối trên giường ôm con thú vải. Ngoài gương mặt xinh đẹp tựa
hoa, đôi bàn chân nõn nà tựa như búp sen của nàng cũng là thứ mà hiếm ai có được.
Thường ngày Lệ Uyển vẫn trông ngóng Nhật Suỷ đến thăm mình, vậy mà hôm nay khi
chàng đặt chân đến giữa phòng, Lệ Uyển vẫn giống như một người rơm, bản thân không
hề có bất kỳ cảm xúc gì.
Mãi đến khi được Nhật Suỷ gọi lớn tên mình, Lệ
Uyển mới giật mình quỳ xuống. Nhưng Nhật Suỷ đã nhanh chóng miễn lễ cho nàng
ta, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên giường mà thở dài nói: "Chung quy cũng là
duyên số cả! Nàng đừng buồn!"
Mi mắt của Lệ Uyển cứ như thế mà rơi xuống một
giọt lệ, khiến cho nàng bất giác giật mình, không nghĩ rằng bản thân vẫn còn có
nước mắt để rơi. "Hơn ai hết, thần thiếp biết rõ chuyện này không phải là
do duyên số, tất cả đều là do tính toán cả! Trước đây thần thiếp chuốc say bệ hạ,
lại dùng mê hương, học theo cử chỉ của người bệ hạ yêu, mới thuận lợi trở thành
Ngự nữ. Lần này thần thiếp cũng dùng thủ đoạn tương tự mới có được long thai.
Tiếc rằng... tiếc rằng thời gian gắn bó của thần thiếp với đứa con này chỉ gói
gọn trong chín tháng! Thần thiếp thực sự... thực sự không muốn chia tay với
nó..."
Nhật Suỷ thấy người con gái trước mặt đau lòng
như thế, bản thân cũng không thể làm ngơ. Nhưng mà chung quy chàng vẫn không có
bất cứ tình cảm gì với Lệ Uyển, cho dù nàng là người đẹp nhất trong số những
cung nữ ở hậu cung đi chăng nữa. Vậy nên Nhật Suỷ chỉ vỗ nhẹ lên vai của Lệ Uyển,
không thể nào tỏ ra thân mật hơn, cũng không thể nói ra mấy câu động viên, đại
loại như là "Nàng sẽ vẫn còn những đứa con khác." Bởi vì Nhật Suỷ biết
rằng, Lệ Uyển sẽ không còn có cơ hội làm mẹ, chàng nhất định sẽ không cho phép
Lệ Uyển chuốc say mình thêm một lần nào nữa. Đối với những cử chỉ ấm áp mà
chàng đang dành cho người con gái trước mặt, tất cả cũng chỉ bắt nguồn từ sự
thương hại mà thôi.
Dường như Lệ Uyển cũng nhận ra điều đó, cho
nên nàng ta liền muốn tận dụng sự thương hại này mà phủ phục xuống: "Bệ hạ
xin hãy rủ lòng thương, thần thiếp nghe nói công chúa thường hay quấy khóc, có
lẽ là do vú nuôi ở bên cạnh không đủ sữa. Thay vì đi tìm một vú nuôi khác, người
hãy cho thần thiếp chăm sóc công chúa đi ạ! Thần thiếp vừa mới mất con, bản
thân vốn dĩ xem công chúa là con gái của mình!"
Nhật Suỷ có chút bất ngờ khi nghe được mấy lời
này, nhưng mà bản thân vẫn có chút do dự: "Chuyện này..."
"Thần thiếp biết yêu cầu này của mình có
hơi kỳ quái, nhưng mà mỗi khi nghe được tiếng khóc của công chúa văng vẳng xa
xa, thần thiếp lại không thể kìm được nước mắt. Bệ hạ, bây giờ thần thiếp không
cần là Quỳnh Phương Phu nhân hay Hạ Phu nhân gì hết. Bệ hạ có thể phế bỏ thần
thiếp, thần thiếp không hề oán trách gì cả, chỉ cần bệ hạ cho phép thần thiếp
trở thành vú nuôi của công chúa, như vậy là đã đủ..."
Nhật Suỷ cắn nhẹ môi, chỉ chau mày nói:
"Nàng... thần trí của nàng vẫn còn bình thường chứ?"
Thấy Nhật Suỷ nghi ngờ tình trạng của chủ nhân
mình, Bảo Tâm liền quỳ xuống nói: "Bệ hạ, nô tỳ có thể cam đoan chủ nhân
hoàn toàn bình thường! Chỉ là chủ nhân đối với công chúa điện hạ đặc biệt yêu
thương, kính mong bệ hạ hãy hiểu cho tấm lòng của người mẹ vừa bị mất
con!"
Chính vì Lệ Uyển vừa mới mất con, cho nên Nhật
Suỷ mới càng thêm lo lắng. Chàng sợ nàng ta sẽ coi công chúa là con ruột của
mình. Mai này khi công chúa lớn lên, sợi dây tình cảm này càng trở nên khó cắt
đứt. Dù sao thì công chúa cũng chỉ có một người mẹ ruột là Huyền Dao, Nhật Suỷ
không muốn có thêm bất kỳ một rắc rối nào khác. Nghĩ đến đó, Nhật Suỷ liền dùng
kế hoãn binh: "Được rồi! Bản thân nàng vừa trải qua kỳ sinh nở khó khăn,
cơ thể vẫn còn yếu ớt lắm, hãy nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian đi! Chuyện
này trẫm sẽ bàn bạc lại với Lệ Anh Nguyên phi. Nhưng mà nàng phải chú ý đến sức
khoẻ của mình, vậy thì mới có đủ khả năng để chăm sóc công chúa!"
"Dạ được! Thần thiếp nhất định sẽ bồi bổ
cơ thể thật tốt! Thần thiếp xin dập đầu cảm ơn bệ hạ!" – Lệ Uyển muốn rời
khỏi thành giường để quỳ xuống, nhưng mà phần thân dưới hãy còn đau đớn, mà Nhật
Suỷ thì cũng đã ngăn cản nàng.
"Được rồi! Hôm nay trẫm đến thăm nàng,
hoàn toàn là muốn nàng giảm bớt ưu buồn, trân trọng cơ thể. Nhìn thấy nàng phấn
chấn như thế, trẫm cũng đã yên tâm rồi! Ở cung Quan Triều còn nhiều tấu chương
cần trẫm phê duyệt, cho nên trẫm không thể ở đây lâu hơn. Nàng phải tự lo cho bản
thân của mình đi nhé!"
Nhật Suỷ nói xong câu đó thì cùng Quách Phụ rời
đi, bỏ lại Lệ Uyển ở đó với một cái vái chào trên giường: "Thần thiếp xin
cung kính tiễn chân bệ hạ!"
Nhiều ngày sau đó, không ngờ Huyền Dao lại là
người chủ động xin phép Nhật Suỷ cho Lệ Uyển chăm sóc Ý Trinh công chúa. Ban đầu
Nhật Suỷ cũng đem những lo lắng của mình nói cho Huyền Dao nghe, nhưng mà nàng
nói rằng bản thân đã nghĩ đến những chuyện này, cho nên đã nhờ Hồ ngự y kiểm
tra một lượt. Hồ ngự y nói tinh thần của Lệ Uyển hoàn toàn bình thường, chỉ là
nàng ta đối với công chúa có một thứ tình cảm đặc biệt.
Lại thêm Huyền Dao hiểu được cảm giác của một
người mẹ mất con, nếu cho phép Lệ Uyển làm mẹ nuôi của công chúa, bản thân sẽ
có thêm một người trợ giúp, mà chuyện này vừa hay lại giúp Lệ Uyển xoá đi nỗi
đau của mình.
Huyền Dao nói ngoài Lệ Uyển ra, bản thân cũng
sẽ để một vài vú nuôi thay phiên chăm sóc công chúa, như vậy sẽ không sợ phát
sinh những chuyện ngoài ý muốn. Nhật Suỷ nghe Huyền Dao giải thích cặn kẽ,
trong lòng thầm khen nàng là một người đức độ và thấu hiểu.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cuối cùng cũng đến
ngày sắc phong Yên Ngôn thành Hiền phi. Cung điện mà nàng sẽ ở là cung Thưởng
Xuân, mệnh phụ phu nhân được chọn làm người tuyên đọc sách văn lần này là Tuệ
Chân Phu nhân, vợ của cố Tướng quốc Thái sư Trần Nhật Hiệu, tước hiệu sinh thời
là Khâm Thiên Đại vương. Địa vị của bà cũng ngang bằng với Quỳnh Thái Phu nhân,
người có chồng là Thống chính Thái sư Trần Đức Diệp, mang tước hiệu Tá Thiên Đại
vương.
Nhật Suỷ lựa chọn mệnh phụ như vậy là vì muốn
thể hiện tước vị Hiền phi và Đức phi ngang nhau, không muốn thiên vị bất kỳ ai
giữa hai người Nguyên Ninh và Yên Ngôn.
Giống như Nguyên Ninh đã đoán, lễ tấn phong
Vân La thành Thần Vũ Phu nhân cũng diễn ra đồng thời với Yên Ngôn tại viện thượng
nghi. Thái hậu đối với Thanh Y hết mực yêu thương, cho nên cũng ngỏ lời xin Nhật
Suỷ phong nàng làm Phu nhân, ban cho toà viện mà Nguyên Ninh đã ở ngày trước là
Nhã Cúc.
Đối với Nguyên Ninh mà nói, mọi chuyện lúc này
cũng tốt đẹp giống như lời mà Vân La đã nói ở trên thuyền: trăng tròn hoa đẹp!
Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau
Nhận xét