Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều chương 52

 C52. Nguyện ước thiên đăng

Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Ánh mắt của trên dưới phi tần lấp lánh ánh thiên đăng. Nhật Suỷ hướng về phía Nguyên Ninh, chỉ thấy đôi mắt của nàng so với những người khác còn long lanh hơn nhiều, bởi vì trên mi của nàng đang trực trào ngấn lệ.

Thấy vậy nên Nhật Suỷ liền nhẹ giọng hỏi: "Nàng không sao chứ?"

Nguyên Ninh gượng cười để xoá đi dòng lệ trên mắt: "Dạ không sao, thần thiếp không sao! Chỉ là cảnh tượng này đẹp quá, khiến thần thiếp có chút xúc động!"

Nhật Suỷ chậm rãi gật đầu rồi liếc nhìn chiếc đèn trong tay Nguyên Ninh, chỉ thấy ở trên đó viết vài dòng chữ dành cho Nguyên Nguyệt và đứa con bị mất, cho nên chàng liền thở dài rồi quay đầu nhìn Quách Phụ.

Quách Phụ hiểu ý của chàng, chỉ biết gấp gáp mang đến một chiếc hộp khảm loa điền. Nguyên Ninh ngắm nghía chiếc hộp hồi lâu, lại nghe bên tai là lời của Nhật Suỷ: "Mau mở nó ra đi!"

Nguyên Ninh gật đầu làm theo, chỉ thấy ở bên trong hộp khảm loa điền là một chiếc lọ trong suốt pha chút ánh lục, ở bên trong chiếc lọ dường như còn treo một thứ gì khác. Lại nghe Nhật Suỷ nhẹ giọng nói: "Vật này nhìn qua thì có chút tầm thường, nhưng mà nó là do trẫm đích thân thiết kế! Lúc này ánh sáng ở đây quá chói, cho nên nàng không thể nhận ra nét đặc biệt của nó! Đi theo trẫm!"

Nhật Suỷ nói xong câu đó thì nắm tay Nguyên Ninh hướng về phía đuôi thuyền, cuối cùng bước xuống một chiếc thuyền con, rồi chìa tay ý bảo Nguyên Ninh hãy đi theo mình.

Chiếc thuyền con đung đưa trong sóng nước, khiến Nguyên Ninh loạng choạng mà ngã vào vòng tay của Nhật Suỷ. Chỉ thấy đôi mắt của chàng dạt dào tình ý, cánh môi nở ra một nụ cười ấm áp. Lúc đó ở trên cao ngập tràn ánh thiên đăng, còn dưới nước thì đèn hoa dập dìu, khung cảnh lãng mạn ở đó kèm theo tiếng sáo bay bổng của nhạc kỹ trên thuyền, khiến người ta say đắm lúc nào chẳng hay.

Bỗng dưng có một thanh âm quen thuộc cất lên: "Thần thiếp đã cất công chuẩn bị chè trôi nước ở chỗ của mình, mong rằng tối nay bệ hạ sẽ ghé qua thưởng thức!"

Chiếc thuyền con vẫn còn đậu bên cạnh thuyền rồng, Nguyên Ninh ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy người phát ra câu đó không ai khác mà chính là Thục phi.

Nhật Suỷ thấy Đàm Hoa đã tốn công chuẩn bị buổi xuất cung lần này, lại khiến cho Thượng hoàng và Thái hậu vô cùng hài lòng, trong lòng cũng không muốn từ chối nàng ấy. Giữa lúc đó thì Thiên Tuyết cũng đã cùng Cẩm Tú đến bên mạn thuyền: "Lần trước Đức phi bị thương ở tay, xin bệ hạ hãy để tâm đến nàng ấy, tránh để đèn thiên đăng hay hoa đăng làm nàng ấy bị thương thêm một lần nữa!"

Thiên Tuyết nhắc lại chuyện Đàm Hoa dùng roi da đánh vào tay Nguyên Ninh, khiến cho hình ảnh đó trong phút chốc lại hiện ra trong đầu Nhật Suỷ. Vậy nên chàng liền lắc đầu nói: "Tối nay trẫm đã ăn rất nhiều món ngon, có lẽ không thể ăn thêm món chè này. Vào ngày mười lăm hàng tháng, Quý phi đều cảm thấy không khoẻ trong người, vậy nên nàng hãy trở về sớm nghỉ ngơi đi, tránh để gió đêm khiến cơ thể bị tổn hại!"

Nhật Suỷ nói xong câu đó thì liếc nhìn Quách Phụ, ý bảo hắn hãy cho thuyền rời đi. Ở trên thuyền, Thiên Tuyết liếc nhìn gương mặt hụt hẫng của Đàm Hoa mà không thể giấu được sự đắc ý. Nàng quay người định bước đi, chợt nghe Đàm Hoa nhếch miệng cười: "Lươn ngắn mà chê trạch dài! Quan gia không chịu ăn chè trôi nước của bổn cung, nhưng mà người chẳng phải cũng vừa đuổi khéo cô đó sao? Nếu bản lĩnh của cô đã giỏi như vậy, thay vì phá đám chuyện tốt của bổn cung, bất lực nhìn Quan gia đi cùng ả Đức phi đó, chi bằng hãy tìm cách dẫn dụ Quan gia đến chỗ của mình!"

Thiên Tuyết cười khẩy: "Cái gì mà lươn ngắn trạch dài chứ? Bổn cung chỉ biết bản thân và Đức phi vẫn còn chưa phân thắng bại, nhưng mà cô thì sao? Thua sạch rồi! Cô muốn dùng chiêu khích tướng dụ bổn cung đứng về phe của mình để tấn công Đức phi ư? Tiếc rằng bổn cung chỉ muốn đứng cách bờ xem lửa, xem xem một Thục phi hống hách, ngang tàn sẽ bị thua như thế nào!"

"Cô..."

"Trời khuya gió lạnh, bổn cung không có hứng ở đây nghe cô nói nhảm! Tốt nhất là cô hãy viết thêm vài nguyện vọng vào đèn thiên đăng, để trời cao có thể đọc được mà giúp cho cô lật ngược tình thế!" - Thiên Tuyết nói xong câu này thì mỉm cười rời đi. Đàm Hoa cắn môi tức giận, chỉ biết bấu mạnh chiếc khăn tay mà nghiến răng nói: "Ả ta miệng mồm chanh chua như thế, còn nói là bệnh hoạn gì chứ? Trước giờ ả ta chỉ giỏi đóng kịch mà thôi!"

Đợi đến khi chiếc thuyền con chở Nhật Suỷ và Nguyên Ninh đã chèo được một khoảng, Nhật Suỷ mới giục nàng mở nắp hộp ra, chỉ thấy chiếc lọ bên trong đang toả ra ánh sáng màu xanh lục.

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn kỹ, ánh sáng này là do viên ngọc treo ở bên trong phát ra. Khi nãy bên trên thuyền rồng có quá nhiều ánh sáng, cho nên nó không thể phát ra ánh quang được. Chỉ khi chiếc thuyền con đã chèo ra xa, chiếc lọ này mới toả sáng rực rỡ.

Nguyên Ninh liền thổn thức đáp: "Đẹp quá!"

Nhật Suỷ gật đầu, sau đó nhẹ giọng nói: "Đây là lọ thuỷ tinh do người Thiên Trúc đem đến. Nó trong suốt tựa như thạch anh, dùng để nuôi cá thì có thể nhìn ngắm chúng bơi lượn. Nhưng mà vẫn còn thứ tuyệt diệu hơn, đó chính là viên dạ minh châu được treo bên trong chiếc lọ. Lần này Ai Lao xâm phạm sông Chàng Long, trẫm đã lệnh cho Phạm Ngũ Lão đi đánh đuổi chúng. Rốt cuộc mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, Phạm Ngũ Lão đã đẩy lùi được quân Ai Lao, còn thu được một số lượng lớn gia súc và viên dạ minh châu này. Trẫm biết nàng vẫn luôn nhung nhớ Nguyên Nguyệt và Nhật Khuê, bản thân chẳng biết an ủi như thế nào, chỉ đành hao tổn một ít tâm tư, mong rằng mỗi khi nàng nhìn thấy chiếc lọ phát quang này, nỗi nhớ nhung trong lòng sẽ vơi đi một chút!"

Nguyên Ninh sờ nhẹ chiếc lọ thuỷ tinh, chỉ thấy viên ngọc ở đó như ánh trăng huyền ảo. Nàng nhớ đến chị ruột và con trai của mình, mi mắt ẩm ướt lúc nào chẳng hay, chỉ biết ngã vào lòng Nhật Suỷ nhẹ giọng nói: "Bệ hạ thật tốt!"

Sau đó dường như chợt nhớ ra chuyện gì, Nguyên Ninh liền nhẹ giọng đáp: "Hình như cũng đã lâu rồi người không ghé qua viện Thanh Mai. Bây giờ Phạm đại nhân đã lập được công lớn, hay là tối nay người hãy ghé qua chỗ của chị Yên Ngôn?"

Nhật Suỷ gật đầu nói: "Đây thực ra cũng là chuyện mà trẫm định nói với nàng. Suốt khoảng thời gian vừa qua, Yên Ngôn đã vì trẫm mà chịu nhiều thiệt thòi. Vậy nên lần này nhân dịp Phạm Ngũ Lão lập được đại công, ngoài việc ban tặng cho ông ấy binh phù hình mây, trẫm cũng sẽ ban cho Yên Ngôn phân vị Hiền phi. Chỉ là trước giờ Yên Ngôn vẫn luôn giữ phận, trẫm lo là nàng ấy sẽ tìm cớ khước từ, không dám nhận lấy tước vị này. Trước giờ hai nàng vốn thân thiết với nhau, vậy nên lát nữa nàng hãy thay mặt trẫm thông báo với Yên Ngôn, tiện thể khuyên nhủ nàng ta vài câu, để nàng ấy vui vẻ nhận lấy phân vị Hiền phi này!"

Nguyên Ninh nghe xong thì không thể giấu được vui mừng: "Thần thiếp đã hiểu rồi ạ! Nỗi trăn trở này của bệ hạ, thần thiếp xin thay mặt chị Yên Ngôn cúi đầu tạ ơn!"

Lúc Nguyên Ninh quay trở lại thuyền rồng thì chỉ thấy Vân La và Thanh Y còn ở đó. Nhật Suỷ muốn du ngoạn trên hồ thêm một lát, cho nên đã quay trở lại thuyền con cùng Quách Phụ rời đi. Giữa lúc Nguyên Ninh đang đến bên cạnh Vân La và Thanh Y, chỉ thấy một chiếc thuyền con đã đưa Thái hậu đến bên mạn thuyền, vậy nên ba người bọn họ liền đồng thanh cúi đầu: "Chúng con xin kính chào Thái hậu điện hạ!"

Cô Tịnh Văn liền cao giọng nói: "Thái hậu điện hạ đang muốn du hồ một lát, hay là Đức phi điện hạ hãy đi theo người?"

Lại nghe Thái hậu nhẹ giọng đáp: "Mục Ngự nữ cũng theo sau đi!"

Nguyên Ninh liền cùng Thanh Y "dạ" một tiếng tỏ ý nghe theo. Vân La gượng cười, chỉ đành lẳng lặng lui xuống trước. Lúc nàng bước về phía khuôn viên điện Hàn Nguyên, bỗng dưng nhìn thấy một cái bóng đen đứng loay hoay bên gốc liễu.

Vân La cùng Điêu Tường cẩn thận nhìn kỹ, cuối cùng nhận ra người ở đó chính là Quốc Chẩn, chẳng biết chàng đang đứng ở đó loay hoay tìm thứ gì. Vân La cảm thấy tò mò, cho nên liền bước đến nói: "Xin kính chào Huệ Vũ Đại vương!"

Quốc Chẩn trông thấy Vân La thì cũng mỉm cười đáp lễ, lại nghe Vân La nói: "Ngài đang tìm gì thế?"

Quốc Chẩn liền ngập ngừng đáp: "Chỉ là một chiếc túi thơm hay đeo bên mình. Khi nãy tiểu vương có hơi quá chén, cho nên đã tuột mất nó lúc nào chẳng hay."

Vân La đưa mắt nhìn xung quanh, mãi một lúc sau mới tìm được chiếc túi thơm rơi bên cạnh bộ ghế đá. Ngoài ra còn có một thứ gì đó từ bên trong rơi ra ngoài, Vân La cẩn thận nhặt lấy nó đưa ra ánh sáng, cuối cùng nhận ra đó chính là một nhành san hô.

"Đây có phải là túi thơm của ngài không?"

Quốc Chẩn quay đầu rồi lộ nét vui mừng: "Cảm ơn Thần Vũ Phu nhân, đây đúng là túi thơm của tiểu vương!"

"Nhành san hô này cũng là của ngài ư?"

Quốc Chẩn gật đầu rồi cẩn thận bỏ nhành san hô đó vào trong túi thơm, lại nghe Vân La thắc mắc hỏi: "Nhành san hô này có phải là do người khác tặng Đại vương hay không?"

"Sao Phu nhân biết?" - Quốc Chẩn có chút ngạc nhiên, chỉ nghe Vân La ngượng ngập nói: "Chẳng qua thiếp thân chỉ phỏng đoán mà thôi! Nhành san hô này trông đã cũ lắm rồi, nếu không phải là kỷ vật mà người khác đã tặng cho Đại vương, ngài cũng không cần bảo quản nó cẩn thận như thế!"

Quốc Chẩn gật đầu: "Phu nhân đoán không sai! Nhành san hô này là do một người bạn thuở thiếu thời đã tặng cho tiểu vương!"

Vân La có chút nghi hoặc, chỉ thăm dò hỏi: "Nhìn vết sẹo trên thái dương của Đại vương rất giống với vết sẹo của người bị bệnh đậu mùa. Có phải lúc nhỏ ngài đã từng bị đậu mùa hay không?"

"Lẽ nào Phu nhân chính là..."

Quốc Chẩn vừa chỉ nói đến đây thì đã thấy bóng dáng của Thuỵ Anh Quận chúa bước qua. Chàng nhanh tay cài chiếc túi thơm ngang thắt lưng, sau cùng hành lễ chào Vân La: "Lúc này không tiện nói chuyện với Phu nhân lâu hơn, xin phép được lui xuống trước!"

Chàng nói xong câu này thì hướng về phía bờ hồ rời đi, mới được nửa đường, bản thân đã bị một giọng nói quen thuộc ở dưới thuyền gọi tên: "Huệ Vũ Đại vương xin dừng bước!"

Quốc Chẩn quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người ở đó là con trai của Chiêu Văn Vương - Thánh An, cho nên chàng liền tò mò hỏi: "Là Văn Hiến Hầu đó sao? Trời khuya thế này, sao hiền hầu lại có mặt tại đây?"

Thánh An cho thuyền tắp vào bờ rồi hướng về phía Quốc Chẩn cung kính nói: "Hôm nay cha của hạ hầu được vinh dự đến điện Hàn Nguyên thưởng nguyệt cùng Thượng hoàng. Bây giờ trời đã khuya, cho nên hạ hầu đến đây để đón ngài ấy quay trở về!"

"Không cần đâu! Thượng hoàng đã bố trí vài phòng trong điện Hàn Nguyên cho Chiêu Văn Vương cùng với các học sĩ và con gái của họ nghỉ lại, cho nên Văn Hiến Hầu không cần phải nhọc công!"

Thánh An nghe đến đây liền hồ hởi nói: "Vốn dĩ hạ hầu đã có chuẩn bị một ấm trà giải rượu cho cha mình, bây giờ xem bộ đã không cần dùng tới. Nhìn Đại vương có vẻ đã hơi quá chén, hay là ngài hãy lên thuyền uống một ly?"

Quốc Chẩn không tiện từ chối, chỉ đành bước lên thuyền của Thánh An mà nghe theo. Ai ngờ ấm trà kia vốn không phải là thuốc giải rượu gì, trái lại còn là thứ khiến cơ thể người ta rạo rực. Thánh An trông thấy sắc mặt của Quốc Chẩn đã nóng bừng, cho nên liền mỉm cười đáp: "Đại vương có vẻ cần phải nghỉ ngơi rồi, hãy để hạ hầu ta đưa ngài về phòng!"

Nói xong câu này, Thánh An liền đem cơ thể nóng bừng của Quốc Chẩn lên bờ, hướng về phía phòng ngủ của Thuỵ Anh Quận chúa mà đi. Đặt Quốc Chẩn xuống giường, Thánh An liền cười khẩy rồi trở ra ngoài, cùng lúc đó thì Niệm Nô cũng đã quay trở về. Trông thấy em trai ở đây, nàng ta không khỏi có chút ngạc nhiên: "Ngươi lén lén lút lút lẻn vào phòng của ta làm gì? Chẳng phải ta đã bảo ngươi phải huỷ hoại thanh danh của ả tiện nhân họ Nguyễn kia sao? Việc đó đã thành hay là chưa?"

Thánh An thở dài nói: "Thôi nào bà cô của ta ơi! Thay vì làm chuyện thất đức như thế, em đã đem tình lang đến tận phòng của chị. Lúc này Huệ Vũ Đại vương đã nằm sẵn trên giường, xử trí thế nào thì tuỳ chị quyết định. Có điều ngày sau nếu có cơ hội trở thành Phu nhân của Đại vương, chị nhất định không được quên công lao của đứa em trai này đó!"

Nói xong câu này, Thánh An liền vỗ vai Niệm Nô rồi nhanh chân rời đi. Lúc hắn ta bước ra ngoài, bản thân chợt nhìn thấy một gương mặt thánh khiết tựa băng, tưởng chừng như trên cõi đời này chẳng còn có thứ gì lãnh đạm hơn nàng. Lại nghe người con gái ở đó ngạc nhiên cất tiếng: "Văn Hiến Hầu? Sao ngươi lại xuất hiện ở đây!"

Người nói ra câu đó không ai khác mà chính là Thiên Trân trưởng công chúa Hạo Tuyết. Thánh An nghe được câu này, chỉ ngượng ngập nói: "Hạ hầu chỉ đến đây để đưa một ít vật dụng cho chị gái của mình!"

Nói xong câu này, hắn ta liền dứt khoát rời đi. Hạo Tuyết đưa mắt dõi nhìn theo, trong lòng dần xuất hiện nỗi ngờ vực.

Niệm Nô cắn nhẹ làn môi, chỉ nghe nô tỳ thân cận bên cạnh lo sợ nói: "Chuyện này... chuyện này có ổn không thưa Quận chúa?"

"Chát" một tiếng thật to, một bên má của nô tỳ đó đã bị đánh đến sưng đỏ, chỉ nghe Niệm Nô quát: "Còn không mau lui xuống? Chuyện tối hôm nay không được kể lại cho bất kỳ ai, có hiểu chưa?"

"Nô tỳ đã rõ..."

Đợi đến khi nô tỳ đó rời đi, Niệm Nô mới chậm rãi bước vào phòng cởi bỏ y phục. Trên người nàng bây giờ chỉ còn mỗi một chiếc yếm đào, cứ thế mà lặng lẽ bước đến bên thành giường nhẹ giọng gọi: "Đại vương..."

Khắp người Quốc Chẩn lúc này đã nóng ran, nhưng khi chàng nhìn thấy Niệm Nô đang ép chặt cơ thể của mình, bản thân liền dùng hết sức lực để thoát ra: "Cô... cô đang làm gì vậy!"

Niệm Nô nhìn vầng trán đã lấm tấm mồ hôi của Quốc Chẩn, ngón tay tiếp tục cởi bỏ dây áo yếm trên cổ, cứ như thế mà tiến sát đến chỗ của chàng: "Đại vương, ngài còn không hiểu tình ý của thiếp ư?"

Quốc Chẩn nuốt vào một ngụm nước bọt mà vùng vẫy chạy ra bên ngoài, cùng lúc đó thì Hạo Tuyết cũng đã bước đến bên cửa. Niệm Nô không muốn đánh mất cơ hội này, cứ như thế mà đuổi theo ra ngoài, ai ngờ đã bắt gặp ánh mắt sắc như dao nhọn của Hạo Tuyết: "Tiện nhân, ngươi làm cái trò gì vậy?"

Niệm Nô cắn chặt môi, cuối cùng lại nhanh trí lấy hai tay che đi dải yếm đào trên ngực mà chau mày nói: "Thiên Trân trưởng công chúa đến đây thì tốt quá! Xin người hãy làm chủ cho Quận chúa ta! Khi nãy Đại vương uống say, đã lẻn vào đây định giở trò đồi bại!"

"Hạo Tuyết... anh không có... Hạo Tuyết!" – Quốc Chẩn cố gắng thanh minh, chỉ thấy Hạo Tuyết lạnh lùng gật đầu. Nghe Niệm Nô nói những câu trơ trẽn như thế, Hạo Tuyết liền bước đến chỗ của nàng ta giáng một bạt tai: "Câm miệng! Đừng tưởng bổn công chúa không biết chuyện tốt của chị em nhà ngươi! Các ngươi dám cả gan làm tổn hại danh tiếng của hoàng gia bằng những trò dơ bẩn này sao? Nếu như ngươi còn không giữ kín cái miệng của mình, bổn công chúa sẽ không niệm tình Chiêu Văn Vương, đem chuyện tốt của các ngươi nói cho cả thiên hạ này biết!"

Nói xong câu này, Hạo Tuyết liền cùng Tử Vi dìu Quốc Chẩn rời đi, bỏ lại Niệm Nô một mình ở đó gặm nhấm nỗi nhục nhã.

Ba người bọn họ đi được một khoảng xa, trông thấy Quốc Chẩn đã lịm đi từ lâu, Tử Vi liền nhẹ giọng nói: "Thật ra công chúa điện hạ không cần phải làm thế! Đây rõ ràng là cơ hội tốt để hạ bệ Thái hậu!"

Hạo Tuyết dừng lại một bước, sau cùng chau mày đáp: "Nhưng mà bổn công chúa không thể trơ mắt nhìn bọn tiểu nhân đó làm bậy!"

Tử Vi lượn mắt một chút rồi nhẹ giọng đáp: "Lần trước Thái hậu đã có ý chọn con gái của Nguyễn Thánh Huấn làm con dâu của mình, chi bằng chúng ta hãy thành toàn cho bà ta?"

Hạo Tuyết có chút suy tư, sau cùng gật đầu nói: "Vậy thì xem như ả tiểu thư họ Nguyễn đó may mắn!"

Hai nàng nói xong câu đó thì hướng về phía căn phòng của Khả Hương mà đi. Đặt Quốc Chẩn nằm sõng soài ở bên ngoài, Tử Vi gõ mạnh vào cửa rồi nhanh chân rời đi. Đợi đến lúc Khả Hương bước ra ngoài thì chỉ còn nhìn thấy Quốc Chẩn nằm say khướt ở đó. Khả Hương liên tục lay tỉnh chàng, nhưng mãi mà không được, bất đắc dĩ phải đỡ chàng về phòng. Nhưng bất chợt có một thứ gì đó lướt qua trong đầu, Khả Hương không tiếp tục đi mà lặng lẽ đưa Quốc Chẩn quay trở về phòng mình.

Đặt Quốc Chẩn nằm lên trên giường, Khả Hương vừa sợ hãi vừa mừng thầm nói: "Lẽ nào đây chính là cơ duyên do ông trời sắp đặt?"

Chỉ nghe Quốc Chẩn ú ớ nói trong mơ. Khả Hương nắm lấy bàn tay nóng hổi của Quốc Chẩn đưa lên mặt mình, chỉ thổn thức nói: "Là thiếp! Là thiếp đây Đại vương! Thiếp chính là Khả Hương của người đây..."

"Hương... Đinh Hương..."

—-oOo—-

Đèn thiên đăng rực sáng cả một vùng Tây Hồ. Đứng ở trên lầu cao trong hoàng cung cũng có thể thấy được đám đèn trời này. Như Lộ đưa mắt nhìn về phía cung Nghênh Xuân, chỉ thấy đám nô tài ở đó bắt đầu nhốn nháo chạy ra chạy vào, chỉ biết lặng lẽ nói với Lục Bình: "Quý phi điện hạ đoán không sai! Xem bộ đã đến lúc Nguyên phi và Quỳnh Phương Phu nhân lâm bồn rồi! Chúng ta hãy đến đó xem sao!"

Kể từ lúc mặt trời tắt nắng, Hồ ngự y và vài bà mụ ở viện kim hoa đã được điều đến cung Nghênh Xuân để túc trực hầu hạ. Bởi vì sau khi cùng Huyền Dao ăn cơm chiều xong, Lệ Uyển và cả Huyền Dao đều cảm thấy đau bụng dữ dội.

Người sở hữu nhiều kinh nghiệm nhất ở viện kim hoa ngay lúc này là bà mụ Lương. Nhìn thấy đám cung nữ nhốn nháo như thế, bà chỉ bình tĩnh vén tấm màn bước ra ngoài, nhẹ giọng nói với Hồ ngự y: "Nguyên phi điện hạ và Quỳnh Phương Phu nhân đã đau bụng lâu như vậy mà đứa trẻ vẫn chưa chịu ra ngoài, nếu kéo dài tình trạng này sẽ nguy hiểm cho cả người mẹ lẫn đứa trẻ. Hay là ngài hãy đem thêm thuốc thúc sinh lại đây?"

Hồ ngự y có chút dè chừng: "Đối với thuốc thúc sinh mà nói, tác hại cũng tương đương lợi ích. Khi uống thuốc này vào, dạ con sẽ được kích thích giãn nở và co bóp, nhưng cũng vì thế mà thuốc này có thể gây tổn hại đến dạ con. Nếu không phải thực sự nguy cấp, tuyệt không thể tuỳ tiện dùng nhiều thuốc đến như vậy!"

Chỉ nghe giọng của Huyền Dao từ bên trong phòng sanh vang lên: "Chỉ cần có thể bảo toàn cho đứa trẻ, cho dù có phải hy sinh người mẹ, bổn cung cũng sẽ chấp nhận! Đau... đau quá..."

Tiếng rên rỉ của bà bầu vang khắp hoàng cung, Như Lộ chỉ vừa mới bước vào sân của cung Nghênh Xuân, bản thân đã nghe mùi máu tươi xộc lên trên mũi. Thanh âm đau đớn của Huyền Dao và Lệ Uyển cứ như thế mà gào thét bên tai của nàng. Như Lộ đứng bên ngoài nghe ngóng, chỉ nghe Hồ ngự y thấp giọng nói: "Vi thần đã hiểu.."

Bà mụ Lương đưa tay bắt lấy hai chén thuốc thúc sinh từ chỗ của ông ta đưa vào phòng sanh. Như Lộ dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy Huyền Dao và Lệ Uyển cùng nằm trên giường, sắc mặt đã mệt đến mức trắng bệch.

Tấm màn the của phòng sanh hạ xuống, Như Lộ chợt thấy Tiêu Thoa ở bên trong bước ra. Mẹ ruột của Huyền Dao đã nhập cung từ sớm. Bà ta họ Bùi, bởi vì là mẹ của Nguyên phi, lại là vợ của Đại hành khiển Trần Khắc Chung, cho nên được đặc cách ban cho tước vị Phu nhân, phong hiệu là Bảo Hoàn.

Bảo Hoàn Phu nhân trông thấy Như Lộ bước vào phòng sanh thì liền trừng mắt nhìn Tiêu Thoa. Tiêu Thoa thấy thế thì vội vàng bước ra ngăn cản: "Phòng sanh lúc này chỉ toàn là máu, Mai Phu nhân xin chớ bước vào làm gì!"

"Các phi tần khác đều đã cùng Quan gia đi đến Tây Hồ, trong cung chỉ còn có mỗi mình ta ở lại. Nếu có thể giúp được gì cho Nguyên phi điện hạ và Quỳnh Phương Phu nhân, ta nhất định sẽ cố hết sức mình!"

"Phu nhân có lòng rồi! Chỉ là mọi chuyện lúc này đã có Hồ ngự y và bà mụ Lương lo liệu. Nếu Phu nhân lo lắng cho Nguyên phi điện hạ, chi bằng hãy đến chùa Cảnh Linh cầu an cho người!" – Bảo Hoàn Phu nhân vừa nói vừa đẩy Như Lộ ra khỏi phòng khách của Huyền Dao, chỉ nghe nàng ta lo lắng hỏi: "Nguyên phi điện hạ và Quỳnh Phương Phu nhân đều sinh ở cùng một chỗ, như vậy có bất tiện quá không thưa Phu nhân?"

"Chuyện này xảy ra quá gấp gáp, người mẹ này cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của bà mụ Lương và Hồ ngự y! Mai Phu nhân cũng đừng lo lắng quá! Giống như khi nãy ta đã nói, nàng ở đây cũng không thể giúp thêm được gì, hay là hãy đến chùa Cảnh Linh nhờ thần linh phù hộ cho mẹ con Nguyên phi? Như vậy coi bộ sẽ tốt hơn!" – Bảo Hoàn Phu nhân nói.

"Được rồi! Vậy thì thiếp thân sẽ đi!" – Như Lộ vừa nói đến đó thì đã nghe tiếng trẻ con khóc "oe oe." Tiêu Thoa nhanh chân quay trở lại phòng sanh. Trong khoảnh khắc thật nhanh khi tấm màn the được vén lên, Như Lộ chỉ thấy một đứa trẻ được bà mụ Lương bế ra ngoài, kèm theo đó là ánh mắt vui mừng khôn xiết của Lệ Uyển. Theo lẽ dĩ nhiên, Như Lộ phỏng đoán đây chính là đứa con của nàng.

Chợt nghe bà mụ Lương hoan hỷ nói: "Chúc mừng Nguyên phi điện hạ, chúc mừng Bảo Hoàn Phu nhân, đứa bé là một công chúa vô cùng dễ thương!"

Không ngờ đứa trẻ thực chất là con của Huyền Dao. Như Lộ liếc nhìn đứa trẻ đang được quấn quanh bởi khăn gấm, chỉ thấy bàn chân ở đó lộ ra vẻ mủm mĩm giống như búp sen, trông thật đáng yêu vô cùng.

Hồi lâu mới nghe thêm một âm thanh chói tai vang lên, một bà mụ ở trong phòng sanh hốt hoảng nói: "Bà mụ Lương! Đứa trẻ này không có tiếng khóc!"

Bà mụ Lương giao đứa bé trên tay cho Bảo Hoàn Phu nhân rồi hớt hải chạy vào trong. Như Lộ chỉ mơ hồ nghe bà mụ Lương đã thử rất nhiều cách, có điều đứa bé trước sau vẫn không hề phản ứng, xem bộ đã không còn sức sống. Bà mụ Lương mặt mày biến sắc, chỉ biết quỳ xuống dập đầu nói: "Công chúa điện hạ lên đường bình an!"

Bà ta vừa nói xong câu đó, trên dưới nô tài đều quỳ xuống bày tỏ sự tiếc thương. Như Lộ còn nghĩ là Lệ Uyển sẽ khóc oà lên, nhưng tuyệt nhiên từ bên trong phòng sanh không phát ra thêm một thanh âm gì.

Lúc Như Lộ đến chùa Cảnh Linh thì chợt nghe một tiếng khóc thút thít phát ra ở hậu viện. Nàng lắc đầu ý bảo Lục Bình không cần phải theo sau mình, cuối cùng tìm ra được một cô cung nữ đang trốn đằng sau gốc bồ đề âm thầm đốt tiền mã. Ánh sáng le lói ở đó không đủ để Như Lộ nhận ra diện mạo của cô ta, chỉ nhìn thấy trên mu bàn tay một vết sẹo dài.

Nghe thấy tiếng động lạ, cung nữ ở đó liền cảnh giác rời đi. Như Lộ bước đến kiểm tra, chỉ thấy trong đống lửa vẫn còn vài đồ vật chưa cháy hết. Nàng định thần nhìn rõ, chỉ thấy ở đó là một chiếc giày bằng giấy làm cho trẻ nhỏ.

—-oOo—-

Lúc này Nguyên Ninh đang cùng Thanh Y ngồi trên thuyền với Thái hậu. Tiếng dế kêu trong đêm làm không khí thêm phần tĩnh mịch. Thuyền của Thái hậu tắp vào bờ, cô Tịnh Văn liếc nhìn một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn trên bờ rồi nhẹ giọng nói: "Nghe nói quê của Mục Ngự nữ nằm ở làng thuốc Đại Yên của vùng Thập Tam Trại. Thái hậu thấy người đã nhập cung nhiều năm, cho nên cho phép Ngự nữ được ngồi xe về thăm gia đình trong đêm nay!"

Nguyên Ninh không khỏi vui mừng thay cho Thanh Y, chỉ thấy nàng ta đã quỳ xuống tạ ơn tự bao giờ: "Tần thiếp xin cảm ơn ân điển của Thái hậu điện hạ!"

Chỉ thấy Thái hậu mỉm cười nói: "Về đến nhà thì hãy ngủ lại một đêm, sáng sớm ngày mai hẵng quay trở lại điện Hàn Nguyên cũng chưa muộn! Ở trên xe có một ít tiền cùng với vài đồ dùng thiết yếu, con hãy thay mặt bà già này hỏi thăm sức khoẻ của người thân, chỉ cần như vậy là được! Mau đi đi!"

Thanh Y mừng đến rơi lệ, chỉ biết lạy tạ Thái hậu rồi cùng Bích Vân rời đi, không quên đưa mắt nhìn Nguyên Ninh nở một nụ cười hạnh phúc. Thái hậu trông thấy Nguyên Ninh tỏ vẻ quyến luyến thì mỉm cười nói: "Có phải cũng đang nhớ nhà hay không?"

Nguyên Ninh liền đáp: "Bản thân con vẫn có cơ hội gặp lại gia đình vào các dịp lễ tết, nhưng mà Mục Ngự nữ thì không, cho nên con chỉ đang vui mừng thay cho chị ấy! Vẫn là cô thấu hiểu tình người, âm thầm sắp xếp cho Mục Ngự nữ đoàn tụ với gia đình!"

Thái hậu thở dài: "Người ta nói làm việc thiện sẽ có phúc báo tốt, cô chỉ mong Quốc Chẩn sẽ bình an vượt qua kiếp nạn này!"

Nguyên Ninh nhìn gương mặt đượm buồn của Thái hậu, bản thân không giấu được lo lắng: "Có chuyện gì xảy ra với Huệ Vũ Đại vương vậy ạ?"

"Mọi chuyện kể ra có chút dài dòng! Chung quy lần này Quốc Chẩn sẽ vì chuyện tình cảm nam nữ mà trải qua một tai kiếp khôn lường. Nguyên Ninh à, cô chỉ có một đứa con trai là Quốc Chẩn. Hiện giờ con là một trong những sủng phi của Quan gia, nếu có thể làm gì giúp cho Quốc Chẩn, con sẽ vì người cô này mà tận tâm chứ?"

Nguyên Ninh không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đáp: "Nếu có thể giúp được cho Đại vương, con nhất định sẽ làm hết sức! Hơn nữa bây giờ ngoài con ra, cô còn có một người cháu kết nghĩa sắp trở thành Hiền phi!"

"Ý của con là Yên Ngôn?"

Nguyên Ninh gật đầu: "Cha của chị Yên Ngôn là Phạm đại nhân vừa đẩy lùi đám quân Ai Lao ra khỏi sông Chàng Long, không những Quan gia đã ban vân phù cho ngài ấy, mà còn quyết định tấn phong cho chị Yên Ngôn thành Hiền phi. Con đang định đến chỗ chị ấy nói lại chuyện này!"

Bên trong mi mắt của Thái hậu thế mà lại xuất hiện một tia an ủi, chỉ nghe bà khẽ ngâm:

Hoành sóc giang sơn cáp kỷ thu,
Tam quân tỳ hổ khí thôn Ngưu.
Nam nhi vị liễu công danh trái,
Tu thính nhân gian thuyết Vũ hầu.

(Vũ hầu là Gia Cát Lượng – Gia Cát Khổng Minh)
bản tui tự dịch khác với trong sách giáo khoa nha :)

Cầm giáo non sông vững mấy thu,
Ba quân hùng hổ át sao Ngưu.
Công danh nam tử còn vương nợ,
Ắt thẹn khi nghe chuyện Vũ hầu.

Sau cùng Thái hậu đưa mắt nhìn mấy ngọn thiên đăng đang bay trên trời, vừa hay tên của chúng cũng là đèn Khổng Minh, chỉ nghe bà nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ngài ấy càng lúc càng lập nhiều đại công, thật không uổng cho mấy năm qua ngài ấy đã cố gắng không ngừng nghỉ! Bây giờ nhìn mấy ngọn đèn Khổng Minh này, có lẽ ngài ấy cũng không còn cảm thấy xấu hổ nữa!"

Ở một góc trời khác, cô Diệu Tâm nhìn Đa La Thanh thẫn thờ bên cửa sổ, cuối cùng cũng đành rời khỏi gian nhà tranh để trả lại sự riêng tư cho nàng. Bất giác bà nhìn thấy một gương mặt thân thuộc, không nhịn nổi mà xúc động thốt lên: "Cuối cùng thì bệ hạ cũng đến!"

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương