Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều chương 50

C50. Yến tiệc giao thừa
Viện thượng nghi lúc nào cũng gọn gàng, ngăn nắp. Suốt cả buổi sáng hôm nay, Vân La đã đọc rất nhiều sách, theo đó mà cảm thấy có chút mệt mỏi. May mà cô Quế Lan đã nhận ra được sự thành tâm của nàng, vậy nên cho dù lễ nghi của Vân La chưa tiến bộ cho lắm, cô Quế Lan cũng mắt nhắm mắt mở cho phép nàng trở về nghỉ ngơi.
Lúc rời khỏi cánh cổng của viện thượng nghi, Vân La chợt bắt gặp hình bóng của Nguyên Ninh. Hỏi ra mới biết việc Nguyên Ninh đến đây là để khích lệ tinh thần của nàng, vậy nên Vân La liền kéo Nguyên Ninh về viện Xích Tùng.
Toà viện này là do Nhật Suỷ đích thân chọn cho Vân La, bởi vì đối với chàng mà nói, tính cách của Vân La cũng mạnh mẽ giống như tùng bách. Có điều Vân La lại không thích cái tên này cho lắm. Bởi lẽ sau khi đến viện thượng nghi vài lần, dường như cô Quế Lan đã khiến Vân La trở nên mềm mỏng hơn nhiều. Bản thân nàng cũng muốn hầu hạ thật tốt cho Nhật Suỷ, cho nên không muốn tỏ ra gai góc như ngày trước.
Nguyên Ninh thấy Vân La như trở thành một con người khác, trong lòng bất giác có chút tò mò: "Người ta thường nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, rốt cuộc thì điều gì đã khiến nàng thay đổi nhiều đến như thế?"
Vân La không suy nghĩ nhiều, chỉ ngắn gọn đáp: "Là Quan gia!"
Trong lòng Nguyên Ninh dần hiểu ra mọi chuyện, nhưng mà nàng vẫn nhìn Vân La với vẻ đang lắng nghe, để nàng ta tiếp tục bộc bạch: "Từ nhỏ đến lớn, tần thiếp đã học cách một mình tự lập. Thời gian cứ thế trôi qua, tần thiếp ngộ nhận bản thân là người mạnh mẽ, có thể chống chọi trước tất cả những khó khăn trước mặt. Cho đến khi gặp được Quan gia, tần thiếp mới biết bản thân cũng có lúc yếu đuối đến không ngờ... Kể từ lúc đó, tần thiếp đã nguyện cả đời này sẽ ở bên Quan gia, quan tâm chăm sóc người, ân cần hầu hạ người, cố gắng làm tất cả để đền đáp ân đức của người. Nhưng mà tần thiếp đã sớm nhận ra, nếu ngày đó không có lời nói đỡ của Đức phi điện hạ, tần thiếp đã không thể trở thành Ngự nữ của Quan gia, bởi vì người không hề thích một người con gái thô kệch như thiếp. Vậy nên thiếp mới quyết tâm thay đổi, cố gắng trở thành một vị phi tần thực sự, chỉ mong Đức phi điện hạ sẽ giúp đỡ tần thiếp thêm một lần nữa!"
Nguyên Ninh gật đầu, sau đó vỗ nhẹ lên bàn tay của Vân La, chậm rãi khẽ nói: "Bổn cung hiểu được những gì mà nàng vừa nói. Nhưng mà có điều này bổn cung muốn nói với nàng, nếu Quan gia không có một chút nào thích nàng, cho dù bổn cung có nói nhiều hơn nữa, Quan gia cũng sẽ không đưa nàng vào cung. Vậy nên lúc này nàng học cách mềm mỏng cũng tốt, nhưng mà cũng không nên đánh mất chính bản thân mình!" – Nguyên Ninh nói đến đây thì suy tư đôi lát, sau cùng cũng hạ quyết tâm nói: "Thật ra thân là con gái, mấy ai muốn chia sẻ người đàn ông của mình cho người khác? Nhưng mà ngày đó bổn cung lại mong Quan gia nạp nàng thành Ngự nữ, nàng có biết tại sao không?"
Vân La chớp nhẹ mi mắt, chỉ lặng lẽ lắc đầu chờ Nguyên Ninh nói tiếp: "Bởi vì nàng rất giống một người bạn thuở thiếu thời của bổn cung - mạnh mẽ, tự lập. Người bạn đó tên là San Hô, đã nhiều lần đứng ra che chở cho bổn cung, còn dạy cho bổn cung biết cách tự bảo vệ lấy mình. Nhưng thật không may, bởi vì bệnh đậu mùa, người bạn San Hô đó của bổn cung đã qua đời khi tuổi còn rất nhỏ. Cho nên ngay lần đầu tiên gặp mặt nàng, bổn cung đã xem nàng như San Hô! Bổn cung thực sự muốn quay lại khoảng thời gian trước đây, muốn học hỏi khả năng cưỡi ngựa bắn cung từ chỗ của nàng. Trong cung này chẳng có bất kì ai thành thạo mấy thứ này, bổn cung tin là Quan gia đối với tài nghệ của nàng cũng rất yêu thích. Lần này người bắt nàng ngày ngày đến viện thượng nghi, chẳng qua là bắt nàng học hỏi quy củ trong cung, để ngày sau nàng sẽ không tự tiện làm những điều trái với luật lệ. Bổn cung nghĩ Quan gia cũng không muốn nàng trở thành một cô gái liễu yếu đào tơ, trái với bản tính mà nàng vốn có. Đó cũng là lý do tại sao người ban cho nàng toà viện Xích Tùng, vậy nên nàng không cần ép buộc bản thân phải thay đổi nhiều như thế!"
Vân La như một kẻ lạc đường tìm ra được ánh đom đóm trong đêm, ánh mắt lộ ra tia sáng: "Thì ra là thế! Tần thiếp cảm ơn Đức phi điện hạ đã coi trọng mình! Đừng nói là cưỡi ngựa bắn cung, ngày sau dù là múa kiếm hay múa đao, tần thiếp đều sẽ tận tình chỉ dẫn cho điện hạ!"
Nguyên Ninh bật cười, chỉ thành thật đáp: "Vậy thì bổn cung đành giúp nàng học tập lễ nghi trong cung cho nhanh, thay cho thù lao dạy dỗ của nàng!"
Cứ như thế suốt mấy ngày sau đó, Nguyên Ninh và Vân La thường xuyên học hỏi lẫn nhau, mỗi người có một thế mạnh riêng, ai cũng dốc lòng chỉ bảo người còn lại. Chẳng bao lâu mà đêm giao thừa đã đến, hoàng thất cũng tề tựu đông đủ trong cung. Y như lời Nhật Suỷ nói, cha mẹ của Nguyên Ninh cũng có mặt trong dịp này.
Buổi chiều hôm đó trước khi đêm yến tiệc diễn ra, Đàm Hoa đã cùng Hạ Thuỷ kiểm tra kỹ lưỡng mọi tiết mục ca vũ. Trong lúc đang đắc ý lắng nghe những lời tán dương của mọi người về những màn trình diễn ở trên sân khấu, bất giác Đàm Hoa chợt nghe một tin dữ từ chỗ đám nô tài.
Đang yên đang lành, một đào hát của vở kịch tiếp theo đột nhiên bị đau bụng dữ dội. Đàm Hoa cắn chặt đôi môi căng mọng rồi nhanh chóng lui xuống đằng sau sân khấu, định bụng sẽ chất vấn cặn kẽ đám nô tài.
Thiên Tuyết thấy điệu bộ lo lắng đó của Đàm Hoa thì âm thầm liếc nhìn mẹ mình, chỉ thấy vỏn vẹn trên đôi môi của Quỳnh Thái Phu nhân một nụ cười đắc ý.
Đợi đến khi Đàm Hoa đến nơi, bản thân đã nghe được một thanh âm quen thuộc cất lên: "Vở tuồng này ta đã xem nhiều lần! Nếu lúc này không có ai thay thế, hay là hãy để ta diễn thay cô ta?"
Bên ngoài yến tiệc, bởi vì đây là lần đầu tiên Nguyên Ninh gặp lại cha mẹ sau khi nhập cung, bản thân không giấu nổi xúc động. Mẹ của nàng đang ngồi trò chuyện cùng Trinh Túc Phu nhân, còn cha của nàng thì đang nâng ly với Chiêu Văn Vương. Tiếng kèn trống tươi vui phát ra không ngớt, Nguyên Ninh âm thầm nhìn nụ cười tươi tắn trên môi cha mẹ mình, khoé mắt rưng rưng dòng lệ lúc nào chẳng hay.
Bỗng chốc sân khấu trước mặt xuất hiện một bóng dáng quen thuộc. Nguyên Ninh cẩn thận nhìn kỹ, cuối cùng nhận ra gương mặt đằng sau lớp trang điểm ở đó là Vân La. Thì ra nàng chính là người thay thế cho vị đào hát bị đau bụng kia. Vở mà Vân La đang diễn là "Triệu nữ vương," tuồng kịch này so với vở "Vương mẫu hiến bàn đào" ngày đó còn cuốn hút hơn nhiều.
Đàm Hoa ngồi bên dưới nhìn lên, tuy rằng Vân La đã giúp cho tiết mục của nàng không bị phá hỏng, nhưng vô tình để Vân La chiếm hết sự chú ý của mọi người thế này, Đàm Hoa không giấu nổi cơn giận.
Chỉ thấy trên sân khấu là thanh đao lấp lánh ánh bạc, Vân La đang hoá thân thành Triệu Thị Trinh, đứng trỏ tay vào mặt người đàn bà đối diện, vốn đang đóng vai chị dâu của nàng. Vân La hát: "Ta chỉ muốn cưỡi cơn gió mạnh, đạp luồng sóng dữ, chém cá kình ở biển Đông, lấy lại giang sơn, dựng nền độc lập! Ta muốn cởi bỏ ách nô lệ chứ không chịu khom lưng làm tì thiếp cho người! Còn ngươi? Ngươi là loại đàn bà lăng loàn, trắc nết, lại còn muốn nối giáo cho giặc, phản nước phản chồng. Vậy nên ngươi đừng hòng được sống!"
Hát xong câu này, Vân La liền múa đao đâm đến yết hầu của ả ta. Nàng vốn học võ nghệ từ nhỏ, trên sân khấu lại diễn đến xuất thần. Rốt cuộc người ở đó là nàng hay Triệu Thị Trinh, người đang xem hầu như không phân biệt được, chỉ biết thay nhau vỗ tay khen ngợi: "Mắng hay lắm! Loại bán nước cầu vinh thế này không thể sống tiếp!"
Nghe được câu này, trong bàn tiệc chợt có một người cúi gầm mặt. Sợ bản thân sẽ rơi nước mắt trước mặt nhiều người, Như Lộ liền âm thầm rời ghế lui ra bên ngoài. Thiên Tuyết đưa mắt nhìn theo, trông thấy Như Lộ vì cái câu vừa nãy mà u buồn, bản thân đã biết nàng đang nghĩ đến người cha quá cố của mình, cho nên liền lặng lẽ đi theo sau nàng.
"Người xưa có câu, anh hùng chẳng sợ xuất thân bần hàn! Hôm nay là ngày vui, chị cần gì quan tâm đến mấy lời nói đó chứ? Huống hồ gì cho dù cha của chị có lầm lỗi, trong huyết quản của chị vẫn còn một nửa dòng máu của ông ngoại chúng ta, Chiêu Minh Đại vương! Vậy nên thân phận của chị cũng tôn quý không kém!"
Như Lộ gượng cười: "Hôm nay trong cung đông người như thế, Quý phi điện hạ xin đừng xưng hô như thế với tần thiếp, tránh làm ảnh hưởng đến thanh danh của người! Bất quá tần thiếp chỉ là một đứa con rơi danh bất chính, ngôn bất thuận... Giống như thiếp đã nói với điện hạ, điều duy nhất tần thiếp muốn làm bây giờ không phải là thay danh đổi phận, mà chính là hỏi được thông tin từ chỗ của Lê Tắc, tìm ra nơi chôn cất hài cốt của cha mình, để có thể an táng, thờ phụng ông đàng hoàng!"
Thiên Tuyết nhìn ánh mắt rưng rưng dòng lệ của Như Lộ, nhịn không nổi mà nắm lấy bàn tay của nàng: "Đừng lo! Bổn cung sẽ thay nàng cẩn thận lựa chọn một người hữu dụng trong số đám sứ thần sang phương bắc lần này, rồi nhờ hắn tìm kiếm tung tích của Lê Tắc khi có cơ hội! Chỉ hiềm một nỗi..."
Như Lộ nghe đến đó thì gật gù lạnh lùng nói: "Tần thiếp hiểu ý mà điện hạ định nói! Từ trước đến giờ, sứ thần đi sứ sang bắc đều phải chịu sự chi phối của tên cáo già đó! Chỉ khi chúng ta loại bỏ hết xúc tu của hắn, hắn mới không thể cựa quậy làm càn. Nếu muốn chuyện này đại công cáo thành, chúng ta không thể tỏ ra thân mật trước mặt người khác!"
Thiên Tuyết liếc nhìn ánh mắt kiên định của Như Lộ, thâm tâm có chút hài lòng. Có một người chị họ là Như Lộ giúp sức, Thiên Tuyết tự tin sẽ nắm trọn chiến thắng trong trận đấu này. Nói xong chuyện này, hai nàng cũng đành lặng lẽ quay trở lại đại điện.
Nhân lúc yến tiệc đã trôi qua quá nửa, Nguyên Ninh liền sai Tố Liên lặng lẽ bước sang hàng ghế của mẹ mình nói nhỏ vài câu. Chẳng lâu sau đó, mẹ con nàng đã rời khỏi yến tiệc, chọn một nơi vắng vẻ trong vườn ngự uyển tâm sự hàn huyên.
Bảo Huệ Phu nhân gặp lại con gái sau nhiều tháng xa cách, không nhịn nổi mà nắm chặt bàn tay của con gái mình. Một tay khác của bà đưa lên ôm má Nguyên Ninh, khoé mắt trực chào dòng lệ: "Nghe nói trong cung thứ gì cũng tốt, nhưng tại sao nhìn con lại hốc hác thế này? Có phải là con đã quen ăn cơm do chính tay mẹ nấu, cho nên cảm thấy đồ ăn trong cung không hợp khẩu vị hay không?"
Nguyên Ninh áp mạnh gò má vào lòng bàn tay ấm áp, vô tình khiến cho dòng lệ nóng hổi lăn xuống ngón cái của mẹ mình: "Con gái nào có hốc hác đâu ạ? Tố Liên nói vóc dáng của con lúc này đã cân đối lắm rồi! Có lẽ là do khi ở vương phủ, con được mẹ nuông chiều quá mức, cho nên mới có bộ dạng bầu bĩnh như thế! Người cần lo lắng trái lại là mẹ, chẳng phải hằng tháng con đã gửi tiền về vương phủ rồi sao, tại sao mẹ lại trông gầy yếu như thế? Lẽ nào chi tiêu ở nhà vẫn không đủ?"
Bảo Huệ Phu nhân mỉm cười lắc đầu: "Kể từ lúc án oan của cha con được rửa sạch, bổng lộc của vương phủ chúng ta đã khôi phục lại như ngày trước. Vậy nên con không cần tiếp tục gửi tiền về cho mẹ, dẫu sao thì bây giờ con cũng đã là Đức phi, những lúc cần thiết cũng phải dùng đến tiền để giải quyết vài chuyện!"
Nguyên Ninh có chút nghi ngờ: "Mẹ nói thật chứ? Nếu quả thật vương phủ của chúng ta đã sống thoải mái hơn trước, tại sao mấy ngón tay của mẹ lại có đầy vết kim đâm? Mẹ vẫn còn thêu thùa để đổi lấy tiền ư?"
Bảo Huệ Phu nhân nghe đến đây thì thu lại bàn tay, cuối cùng thở dài thành thật nói: "Quả thật bây giờ vương phủ của chúng ta đã không còn lo lắng chuyện tiền nong. Mấy vết thương ở đầu ngón tay này là do mẹ bất cẩn trong lúc may áo cho các vị ni cô ở chùa Tư Phúc nên mới có! Con đừng lo lắng quá..."
"Con không tin! Nếu vương phủ đã khấm khá hơn trước, tại sao mẹ lại phải đích thân may áo cho các vị ni cô?"
"Nguyên Ninh à... Tất cả những gì mẹ nói với con đều là sự thật!"
Dì Kim Bình hầu hạ bên cạnh Bảo Huệ Phu nhân thấy Nguyên Ninh vẫn còn ngờ vực, mà Bảo Huệ Phu nhân lại có phần khó xử, cho nên bà liền đánh bạo nói chen vào: "Dạ thưa Đức phi điện hạ, phu nhân nói thật đó! Hiện giờ vương phủ của chúng ta đã không còn khó khăn, nhưng mà trước đây thì... quả thực là phu nhân có chuyện đã giấu người từ lâu!"
Bảo Huệ Phu nhân nghe đến đó thì gằn giọng: "Kim Bình..."
"Phu nhân hãy để cho nô tỳ nói tiếp! Kể từ khi đại vương bị tiểu nhân vu khống, mọi tài sản trong nhà đã bị tịch thu, tình cảnh của vương phủ chúng ta cũng trở nên khó khăn vô cùng! Đó không phải là cảnh ăn uống đạm bạc như Đức phi điện hạ thường thấy, mà thực sự trên dưới vương phủ đến cả một hạt gạo cũng không có! Lúc đó chúng ta vướng phải hàm oan, dẫu người thân của đại vương và phu nhân muốn giúp đỡ, đại vương và phu nhân cũng kiên quyết từ chối vì không muốn liên luỵ bọn họ. Có điều tiền kiếm được từ vài món may vá của phu nhân và điện hạ cộng lại, cùng với công sức của tất cả chúng nô tỳ, vẫn không đủ để lo toan cho chi tiêu của cả vương phủ. Nhưng mà phu nhân đã giấu kín chuyện này, không cho đại vương và điện hạ biết, một mình cắn răng vay mượn khắp nơi, mới có thể tạm thời cho vương phủ một bữa cơm một bữa cháo!"
Lại thấy dì Kim Bình có chút bùi ngùi trước khi nói tiếp: "Nghe được tiếng pháo nổ vọng xa xa, nô tỳ lại nhớ đến đêm giao thừa năm ấy. Lúc đó rõ ràng là vợ của gã phú hào họ Lê đã hứa sẽ cho vương phủ chúng ta mượn hai quan tiền trước thềm năm mới, vậy mà phút chót bà ta lại đột ngột đổi ý. Phu nhân xoay sở không kịp, đành phải chịu nhục quỳ ở cổng sau mong bà ta thay đổi ý định. Nghĩ lại thì mụ đàn bà đó thật độc ác, không những không vì chuyện này mà sinh lòng trắc ẩn, trái lại còn sai gia nô đem pháo ra cổng sau đốt. Lúc đó pháo nổ tung toé, bắn lên cả cơ thể của phu nhân. Quần áo, đầu tóc của người đều bị cháy xén, khổ nhất vẫn là bị một ngòi pháo rơi vào giày, bàn chân theo đó bị thương rất nặng. Gã phú hào họ Lê lúc này mới vứt ra ngoài vài tiễn, bảo rằng không muốn nhìn thấy phu nhân mang vận xui đến cho bọn họ. Suốt cả đoạn đường dài trở về vương phủ, phu nhân chỉ có thể khập khiễng bước đi, trên nền đất còn lưu lại nhiều dấu chân máu. Nhưng mà phu nhân đến cả nửa câu than oán cũng không có! Bà cầm vài tiễn trên tay, nghĩ đến việc vương phủ chúng ta sẽ có thêm vài miếng mỡ lợn nấu bánh chưng đón năm mới, trên môi không giấu nổi nụ cười, bởi vì phu nhân biết điện hạ rất thích món này!"
"Mẹ ơi..."
Nguyên Ninh quỳ xuống ôm chặt ngang hông mẹ mình, bản thân khóc nấc không thành tiếng. Mẹ nàng là người cam chịu, hy sinh, trước giờ nàng vẫn biết. Nhưng mà bà âm thầm chịu khổ để lo toan cho cả gia đình thế này, đây là chuyện mà Nguyên Ninh không ngờ.
"Nguyên Ninh con làm gì vậy, con đang mặc lễ phục Địch y vô cùng tôn quý, quỳ ở đây sẽ khiến cho nó bị hỏng! Mau đứng lên!"
Nàng nắm tay mẹ mình, đôi môi nói không thành tiếng: "Con gái đã quá vô tâm..."
Bảo Huệ Phu nhân lắc đầu: "Chuyện cũ đừng nên nhắc lại làm gì! Lần này việc án oan của cha con được rửa sạch, tất cả chẳng phải là do con đã nhọc lòng hay sao?"
Bảo Huệ Phu nhân vừa nói vừa phủi bụi trên lễ phục của Nguyên Ninh, bản thân đối với nó nâng niu vô kể, chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói: "Dẫu rằng là vậy, nhưng mà vẫn có chút muộn màng! Lúc này vương phủ chúng ta đã ấm êm như ngày trước, những khoản nợ mà mẹ đã vay mượn hay là hãy để con trả thay?"
Bảo Huệ Phu nhân chậm rãi lắc đầu: "Đúng là ban đầu mẹ đã vay mượn khắp nơi để lo cho vương phủ chúng ta, nhưng mà sau đó có một vị ni cô ở chùa Tư Phúc biết được mọi chuyện, không những thay mẹ trả hết số tiền kia, mà mỗi tháng còn giúp đỡ gạo tiền cho vương phủ chúng ta. Gần đây mẹ cũng đã mở lời trả lại số tiền kia cho bà ấy, nhưng mà vị ni cô ở đó nhất quyết không nhận, cho nên mẹ đành phải dùng chút tài mọn của mình, gửi tặng cho trên dưới chùa Tư Phúc một bộ áo sải, xem như là đền đáp ân tình ngày trước!"
"Vị ni cô ở chùa Tư Phúc ư? Chẳng hay pháp danh của bà ấy là gì thưa mẹ? Nếu như có cơ hội, con sẽ đến đó thành tâm cảm ơn bà ấy!"
---oOo---
Lúc Nguyên Ninh cùng mẹ quay trở lại bàn tiệc thì đã thấy Vân La ngồi cạnh Nhật Suỷ, hỏi ra mới biết đây là do Thái thượng hoàng sắp xếp. Có lẽ nhờ vào võ nghệ xuất chúng của mình, Vân La đã được Thượng hoàng để ý đến.
Thượng hoàng nói bản thân muốn có một đứa hoàng tôn am tường thi văn như Nhật Suỷ, lại tinh thông võ nghệ giống như Vân La. Vậy nên người tối nay được chọn hầu hạ Quan gia, không ai khác mà chính là Vân La nàng.
Giữa lúc đó thì chợt nghe Chiêu Văn Vương cất giọng: "Nói đến võ nghệ xuất chúng, chẳng phải ở dưới gối của thánh thượng còn có Huệ Vũ Đại vương ư? Chỉ cần thánh thượng chọn cho Đại vương một người con gái giỏi thi ca, vậy thì sẽ có thêm một hoàng tôn văn võ toàn tài!"
Chiêu Văn Vương nói xong câu này thì cùng với Thượng hoàng bật cười thành tiếng. Hai người nâng ly với nhau, chỉ nghe Thái thượng hoàng đáp: "Vậy theo như Hoàng tổ thúc nghĩ, ai sẽ thích hợp để trở thành Vương phi của Quốc Chẩn?"
Chiêu Văn Vương không vội trả lời, chỉ âm thầm liếc nhìn con gái là Thuỵ Anh Quận chúa. Chợt nghe cô ta cau mày hờn dỗi: "Cha này, sao tự dưng lại bán rẻ con gái cho người khác?"
Giờ khắc này rõ ràng là lúc bề trên đang nói chuyện, Thuỵ Anh Quận chúa thân là con gái, lại là bậc hậu bối bên dưới, đáng lẽ chỉ nên cúi đầu im lặng nghe cha mình và Thượng hoàng bàn luận. Ai ngờ cô ta lại vô phép như thế, hơn nữa lại dùng câu từ với ý khinh miệt Quốc Chẩn.
Huyền Trân Trưởng công chúa Nhã Lam nghe được câu đó, không nhịn nổi mà quay đầu nói với Phong Tranh: "Tính tình cô ta như thế, thảo nào không lọt được vào mắt của anh Quốc Chẩn!"
Thượng Trân Trưởng công chúa Nhược Thi ở bên cạnh cũng mỉm cười đáp: "Như vậy chẳng phải là Chiêu Hiến Quận chúa của chúng ta sẽ có cơ hội làm vương phi hay sao?"
Phong Tranh nghe đến đó thì đưa tay bóp vào gáy của hai người bọn họ: "Đợi đến lúc đó, ta sẽ là chị dâu của hai cô! Vậy thì hai cô sẽ biết mùi lợi hại!"
Trong lúc ba người bọn họ đang cười đùa, có một người lại có tâm trạng trái ngược. Trinh Túc Phu nhân nghe Thuỵ Anh Quận chúa nói ra mấy lời không biết chừng mực, chỉ biết chau mày nhìn về phía nàng ta âm thầm lắc đầu, ý bảo nàng ta đừng nên nói tiếp. Thuỵ Anh Quận chúa vốn dĩ không phải con gái ruột của Trinh Túc Phu nhân mà chỉ là con gái của một người thiếp họ Bùi, lúc này được mẹ cả nhắc nhỡ, cô ta không những không biết hối lỗi, trái lại còn tỏ ra thái độ bất tuân.
Chiêu Văn Vương lúc này cũng có chút xấu hổ, giữa lúc ông ấy đang định chữa ngượng thì đã bị Quốc Chẩn nói trước một bước: "Thành thật mà nói, hiện tại con chưa nghĩ đến chuyện hôn nhân. Nếu có đi chăng nữa, bản thân con cũng sẽ chọn lấy người mà mình yêu, để cả đời này toàn tâm toàn ý với nàng ta, tuyệt không thể kết hôn với người không phải ý trung nhân của mình!"
Nguyên Ninh nghe xong câu này thì chớp nhẹ mi mắt, chỉ biết âm thầm liếc nhìn Quốc Chẩn, lại thấy chàng nắm chặt chiếc túi thơm trong tay, trong lòng có chút băn khoăn. Cùng lúc đó, câu nói này của Quốc Chẩn cũng khiến gương mặt của Thuỵ Anh Quận chúa như đất sét khô cứng lại. Lần này đến phen Thái hậu âm thầm nhắc nhỡ con trai của mình.
Nhã Lam cùng Nhược Thi nghe được câu đó, không nhịn nổi mà nắm tay Phong Tranh mừng thầm. Tiếng cười nói của bọn họ thu hút ánh nhìn của một người. Khi đôi mắt của mình và y chạm lấy nhau, Nhược Thi đột nhiên cảm thấy nóng bừng mặt. Lại nghe Nhã Lam tò mò hỏi: "Tên mặt ngố ở đó là ai thế?"
Thị tỳ của nàng là Thiết Trâm đứng một bên dõi mắt nhìn, chỉ thấy người ở đó là Nguyên Đào, liền nhẹ giọng đáp: "Dạ thưa công chúa, người ở đó là con trai duy nhất của Hưng Nhượng Vương, cũng chính là em trai của Đức phi điện hạ!"
---oOo---
Về đến vương phủ, Thuỵ Anh Quận chúa không nhịn được cơn giận mà hất đổ bộ ấm chén trên bàn: "Cái tên Huệ Vũ Đại vương đó nghĩ mình là ai chứ? Dám ở trước mặt bao nhiêu người sỉ nhục bổn Quận chúa!"
Nghe tiếng động phát ra trong phòng con gái, Bùi Phu nhân - mẹ ruột của Thuỵ Anh Quận chúa đã bước vội vào phòng: "Có chuyện gì vậy Niệm Nô? Ai đã làm con gái yêu của mẹ tức giận?"
"Niệm Nô" có nghĩa là niệm tình con cái. Cái tên này của Thuỵ Anh Quận chúa là do Trinh Túc Phu nhân đặt, cốt để Chiêu Văn Vương hãy vì con cái mà công nhận danh phận của Bùi Phu nhân, cho dù Trinh Túc Phu nhân mới là vợ cả.
Nhưng mà Bùi Phu nhân lại nghĩ lệch đi ý của Trinh Túc Phu nhân, xem hai chữ "Niệm Nô" có nghĩa là hãy nhớ đến thân phận nô bộc của mình. Vậy nên bà ta trước giờ vẫn chống đối Trinh Túc Phu nhân, đặc biệt là sau khi sinh được một đứa con trai là Thánh An, bà ta càng trở nên lộng hành ở vương phủ.
Lần này hay tin con gái chịu nhục trước buổi yến tiệc trong cung, Bùi Phu nhân liền nghiến răng nói: "Mụ đàn bà đó không cho mẹ nhập cung dự yến cùng với cha con, rốt cuộc lại để mặc cho con bị người ta khinh miệt, mẹ nhất định sẽ không để yên cho bà ta. Còn tên Huệ Vũ Đại vương đó cũng thế, mẹ cũng sẽ đem chuyện này nói lại với dì của con!"
Con trai của Bùi Phu nhân là Thánh An đang đứng ngoài cửa, nghe đến đó liền lộ một tia đắc ý ở đuôi mắt: "Chồng của dì là cận thần bên cạnh Thái thượng hoàng, ngồi đến chức Đại hành khiển, vậy thì xem như nỗi uất ức này của chị con đã được xoa dịu!"
Người mà Thánh An nhắc đến không ai khác mà chính là cha của Huyền Dao, Trần Khắc Chung. Tính ra thì Bùi Phu nhân phải gọi ông ta bằng hai tiếng "anh rể," còn Thánh An và Niệm Nô thì phải gọi là dượng. Nghĩ đến việc bản thân là dì của Nguyên phi, Bùi Phu nhân không giấu được nụ cười nham hiểm: "Con yên tâm! Mẹ sẽ khiến hắn ta thân bại danh liệt!"
"Không được! Con chỉ muốn được lấy lại công đạo thôi! Mẹ không được làm tổn hại đến danh tiếng của con rể tương lai!" – Niệm Nô chau mày nói.
Bùi Phu nhân không khỏi ngạc nhiên: "Con rể tương lai?"
Niệm Nô lộ vẻ nũng nịu: "Tuy rằng hắn có hơi thô lỗ, nhưng xem như đã tu được mấy kiếp, mới lọt vào mắt xanh của con. Vậy nên mẹ chỉ cần khiến cho hắn phủ phục trước mặt con, cầu xin được lấy con làm vương phi là được! Mọi lỗi lầm trước đây của hắn, con sẽ độ lượng, bao dung, xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả!"
Thánh An nghe đến đây thì bật cười: "Chị muốn lấy hắn làm chồng ư? Chỉ sợ rằng cái tên Huệ Vũ Đại vương hống hách này đã có người trong mộng, hắn chẳng thèm để ý đến chị đâu!"
Niệm Nô vốn được nuông chiều từ nhỏ, nghe đến đây liền điên tiết cả lên, vung ngay năm ngón tay định bạt tai em trai của mình. Nhưng mà Thánh An cũng không phải dạng vừa, chỉ ung dung vênh mặt giữ chặt cổ tay của chị gái mình lại, không ngừng chậc lưỡi: "Chị đanh đá đến độ này, còn giai nhân kia thì dịu dàng chẳng khác nào tiên nữ. Hèn gì cái tên Huệ Vũ Đại vương kia lại chết mê chết mệt!"
"Ngươi! Đúng là mõm chó không thể mọc ngà voi, ngươi có im cái mồm thối kia lại không?" – Niệm Nô lớn tiếng.
Bùi Phu nhân thấy hai đứa con chẳng chịu nhường nhau thì chau mày khuyên bảo vài câu. Niệm Nô biết không làm gì được, liền tức giận thu tay lại rồi hằn hộc nói: "Nghe câu vừa rồi của ngươi, xem chừng là đã biết tiện nhân đó là ai? Bổn quận chúa muốn biết ả ta có thân phận gì mà có thể so sánh với ta!"
Thánh An vốn không định nói, nhưng nhìn ánh mắt của Bùi Phu nhân, bất đắc dĩ phải đành mở miệng: "Còn ai vào đây nữa? Nàng ta là con gái độc nhất của học sĩ Nguyễn Thánh Huấn, có khuê danh là Khả Hương. Chà! Chỉ cần nghe qua cái tên thì đã biết mùi hương trên cơ thể nàng ta thơm đến độ nào rồi!"
Chỉ nghe Niệm Nô cười nhạt: "Hừ! Cứ chờ mà xem! Bổn quận chúa sẽ cho ngươi thấy thế nào là hương tiêu ngọc vẫn!"
Chương trước --- Danh sách chương --- Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương