Chương 49. Quế đỏ cung trăng
Vào một đêm cuối đông nọ, trong lúc Nguyên Ninh đang chìm dần vào giấc ngủ, phút chốc nàng nghe được ngoài sân có tiếng khóc thét kinh hồn. Tố Liên đang ngủ cạnh đó cũng thức giấc từ lâu, chỉ biết lật đật đỡ chủ nhân của mình ngồi dậy.
Ở bên ngoài, Hồng Thịnh cũng gấp gáp đến bên cửa
sổ nói vọng vào: "Dạ thưa Đức phi điện hạ, Thục phi điện hạ đến cung Hội
Xuân, hiện tại đang ở trong sân vung roi trách phạt một cung nữ. Xin người hãy
ra ngoài xem xét tình hình!"
Nguyên Ninh chỉ kịp khoác vội một chiếc áo
choàng bước ra ngoài, chỉ thấy một vài nhánh tử đinh hương đã bị roi da trong
tay Đàm Hoa đánh cho đứt đoạn. Tất cả nằm vương vãi bên dưới lớp tuyết trắng,
bên cạnh là một vùng loang lổ máu tươi của cô cung nữ đang bị trách phạt.
Nguyên Ninh lặng thần nhìn kỹ, nàng ta rõ ràng là Điêu Tường ở bên cạnh Vân La,
chẳng hiểu tại sao lại bị Đàm Hoa trách phạt nặng nề thế này, lại còn ở trong
cung Hội Xuân của nàng.
Đàm Hoa trông thấy Nguyên Ninh bước ra ngoài
thì cười khẩy: "Cứu tin của ngươi xuất hiện rồi kìa! Bổn cung muốn xem ả
ta có thể giúp ngươi như thế nào!"
Nàng ta nói xong thì tiếp tục vung roi. Âm
thanh vun vút vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, kèm theo đó là tiếng hét thảm
thiết của Điêu Tường, lưng áo và cả da thịt của nàng đã bị roi da xé thành từng
mảng: "Ôi... đau... đau chết mất! Đức phi điện hạ... xin hãy giúp nô tỳ!"
Nguyên Ninh nhìn thấy cảnh tượng máu me trước
mắt mà đau xót thay cho Điêu Tường, chỉ biết gấp gáp bước đến ngăn cản Đàm Hoa:
"Thục phi xin hãy dừng tay, rốt cuộc thì đã có chuyện gì?"
Đàm Hoa cười khẩy rồi giương ngay đôi mắt sắc
như dao nhọn nhìn Nguyên Ninh: "Nguyên phi lo lắng cho sức khoẻ của ả Nguyễn
Ngự nữ thô kệch đó, cho nên đã sai Tiêu Thoa đem một ít thuốc bổ đến gác Đông
Phong. Ai ngờ cái con tiện tỳ Điêu Tường này một mực ngăn cản, nhất quyết không
cho Tiêu Thoa đi vào phòng. Đợi đến khi mọi chuyện vỡ lẽ, Tiêu Thoa mới biết ở
trong gác Đông Phong ngoài tiện tỳ này thì chẳng có ai. Cẩn thận điều tra mới
biết, ả Nguyễn Ngự nữ thô lỗ kia đã to gan trốn ra khỏi cung cấm từ lâu, đây rõ
ràng là tội chết!"
Nguyên Ninh đưa tay lên miệng để che giấu nỗi
sợ hãi chợt dấy lên trong lòng. Nàng mơ hồ đoán ra được tại sao Vân La lại trốn
ra ngoài, nhưng bản thân vẫn không dám tin đó là sự thật, cho nên liền ngồi xuống
đặt tay lên vai Điêu Tường lo lắng hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là như thế
nào?"
"Vút" một tiếng. Roi da của Đàm Hoa
lại được vung lên người Điêu Tường. Khác ở chỗ lần này nó còn đánh lên mu bàn
tay của Nguyên Ninh, khiến cho nàng thé lên một tiếng đau đớn. Tố Liên trông thấy
cảnh đó thì đứng thẳng dậy lớn tiếng nói: "Ở đây là cung Hội Xuân. Thục
phi điện hạ nhân lúc nửa đêm đến đây làm loạn, lại còn khiến cho Đức phi điện hạ
bị thương, đây rốt cuộc là đạo lí gì?"
Đàm Hoa nghe thấy khẩu khí của Tố Liên có phần
chống đối thì trợn trừng mắt bước một bước định tát vào mặt nàng, nhưng mà cổ
tay đã bị Nguyên Ninh giữ lại. Hạ Thuỷ trông thấy thì liền lớn tiếng quát:
"Tiện tỳ trong cung Hội Xuân hỗn xược với Thục phi điện hạ, vậy mà Đức phi
còn dám bao che cho ả ta làm loạn sao?"
Nguyên Ninh lạnh lùng kéo cổ tay của Đàm Hoa
xuống, chỉ ngắn gọn trả lời: "Lời khi nãy của Tố Liên có câu nào không
đúng đâu chứ? Bổn cung cần gì phải bao che?"
Đàm Hoa nghe đến đây thì liên tục cười khẩy:
"Làm Đức phi rồi thì có khác! Khẩu khí của ngươi cũng được lắm đấy!"
- nói xong nàng ta liền trỏ ngón tay sặc sỡ màu sơn về phía Điêu Tường:
"Tiện tỳ này thông đồng cùng chủ nhân làm bậy, lúc nguy cấp chỉ một lòng
muốn tìm Đức phi ngươi cầu cứu. Thử hỏi nếu như ngươi là bổn cung, ngươi có đến
cung Hội Xuân để tìm ra nguồn cơn mọi chuyện hay không?"
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn Điêu Tường, chỉ thấy
nàng ta khổ sở nói: "Chủ nhân của nô tỳ đã trà trộn vào đội quân Thánh Dực
để xuất cung... nô tỳ hèn mọn, bản thân chỉ nhận lệnh từ chủ nhân để làm
theo... kính xin Đức phi điện hạ hãy cứu mạng nô tỳ..."
Nguyên Ninh gật đầu thở dài, sau cùng nàng chậm
rãi nói với Đàm Hoa: "Lần này Nguyễn Ngự nữ trốn ra khỏi hoàng cung, xét về
lý thì rõ ràng là vô cùng sai trái. Nhưng nếu xét về tình, Nguyễn Ngự nữ muốn
góp sức tiêu diệt bọn phản tặc, bảo vệ quê nhà và đồng liêu của mình, tính ra
cũng là một nữ trung hào kiệt! Vậy nên xin Thục phi..."
"Không ngờ dẫu cho ngươi đã leo lên được
chiếc ghế Đức phi, vậy mà lại nói ra những lời vô tri như thế! Việc đánh giặc
đã có đàn ông giải quyết, phận là đàn bà, lại là phi tần của Quan gia thì phải
biết an phận ở trong cấm cung. Ả Ngự nữ đó to gan làm bậy như vậy, bản thân đã
không thể tránh khỏi tội chết. Đức phi ngươi biết chuyện không báo, bản thân
cũng không thể tránh khỏi liên can. Để xem bổn cung trừng trị ngươi thế
nào!" - Đàm Hoa nói xong câu đó thì liền vung roi định đánh Nguyên Ninh,
nhưng mà Tố Liên đã bước lên một bước che chắn cho nàng, ngay cả Thuỷ Linh cũng
tiến tới nói: "Thục phi điện hạ xin hãy giữ bình tĩnh! Nãy giờ xảy ra chuyện
lớn như vậy, nô tỳ đã sớm sai người đến cung Quan Triều báo lại. Nếu lỡ lát nữa
khi Quan gia đến đây, trông thấy Đức phi điện hạ đang bị roi da làm thương tổn,
vậy thì sẽ thế nào?"
Đàm Hoa nghiến răng đáp: "Giỏi cho tiện tỳ
ngươi mau miệng mách lẻo! Quan gia đến đây thì càng tốt, chủ tớ các ngươi cũng
sẽ chỉ có một con đường chết!"
Nàng ta vừa nói đến đó, ở bên ngoài đã vang
lên tiếng truyền triệu của Quách Phụ: "Quan gia giá đáo!"
Đàm Hoa khẩn trương quỳ xuống, cùng với Nguyên
Ninh và trên dưới hạ nhân ở đó hành lễ, khoé miệng không giấu được sự đắc ý.
Nhưng khi nàng ngửa mặt nhìn lên, nụ cười ở bên môi đột nhiên tắt hẳn. Bởi vì
người đi cạnh Nhật Suỷ ngoài Quách Phụ ra thì còn có Vân La. Trông thấy Điêu Tường
bị hành hạ đến mức máu me đầy người, Vân La không khỏi có chút thương cảm, chỉ
biết gấp gáp chạy đến xem xét vết thương cho nàng ta. Đàm Hoa thấy thế thì cao
giọng nói: "Dạ thưa bệ hạ, Nguyễn Ngự nữ thân là phi tần mà tự ý rời cung,
bản thân đã nhận phải án tử! Đức phi biết mà không báo, cũng được xem là đồng
phạm, kính xin bệ hạ hãy thẳng tay trách phạt!"
Đàm Hoa còn tưởng Nhật Suỷ sẽ đứng về phía
mình, ai ngờ chàng chỉ lắc đầu đáp: "Lần này Thần Vũ Phu nhân được cài cắm
trong đội quân của Phó chỉ huy quân Thánh Dực Trần Quang Tú, tất cả đều do một
tay trẫm sắp xếp!"
Đàm Hoa chau mày khó hiểu: "Thần Vũ Phu
nhân ư?"
Nhật Suỷ đưa mắt nhìn Vân La, ngay cả nàng ta ở
đó cũng đang tròn mắt ngạc nhiên nhìn chàng. "Nguyễn Ngự nữ tuân theo lệnh
trẫm, âm thầm tham gia vào việc tiếp ứng cho cánh quân của Huệ Vũ Đại vương, lại
còn nhanh trí đục thủng thuyền chiến của Đinh Hoàng đậu trên sông Nhị. Việc này
không những chặn được đường lui của hắn, mà còn biến chỗ này thành nấm mồ chôn
thây chúng. Vậy nên trẫm đã quyết định tấn phong Nguyễn Ngự nữ làm Phu nhân,
ban cho hai mỹ từ "Thần Vũ" làm phong hiệu!"
Sắc mặt của Đàm Hoa trong phút chốc như bị khô
cứng lại, chỉ biết ấp úng nói: "Chuyện này..."
Nhật Suỷ nhìn cơ thể chằn chịt vết thương của
Điêu Tường, sau đó thì lạnh lùng nhìn Đàm Hoa: "Thục phi chưa tìm hiểu ngọn
ngành mọi chuyện, vậy mà đã tự ý làm loạn đến cả gà chó không yên! Có lẽ trẫm
cũng đã dung túng cho nàng bấy lâu nay rồi nhỉ?"
Đàm Hoa nghe đến đây thì gấp gáp quỳ xuống xin
tha tội: "Tất cả cũng là do tiện tỳ này... à không, là do nô tỳ bên cạnh
Thần Vũ Phu nhân không nói rõ mọi chuyện, cho nên thần thiếp mới..."
"Đây là chuyện cơ mật mà trẫm đã âm thầm tính
toán, cô ta làm sao biết được cơ chứ? Hơn nữa trong cung không phải là không có
ai! Nếu như nàng vô tình biết được chuyện này, tại sao lại không tâu lại cho
Nguyên phi xử trí?"
Giọng của Đàm Hoa giống như sắp khóc đến nơi,
cố hết sức tỏ ra đáng thương trước mặt Nhật Suỷ: "Chuyện này là do Tiêu
Thoa phát hiện, vậy nên chị Nguyên phi cũng đã biết qua. Có điều đôi mắt của chị
ấy yếu ớt, vốn dĩ không thể xử trí chuyện này trong đêm, cho nên thần thiếp mới
thay chị ấy..."
"Không thể xử trí trong đêm thì để sáng
mai xử trí, cớ sao nàng lại hấp tấp như thế? Trẫm thừa biết chuyện này nếu được
Nguyên phi giải quyết, chắc chắn sẽ không ầm ĩ như thế này!"
"Thần thiếp đã sai rồi thưa bệ hạ! Tất cả
cũng là do thần thiếp nóng nảy, lỗ mãng, kính xin bệ hạ hãy tha lỗi cho thần
thiếp!"
Nhật Suỷ thở dài: "Bây giờ đã muộn rồi,
trách phạt nàng thế nào, sáng mai trẫm sẽ quyết định. Trước hết nàng hãy đến
cung Nghênh Xuân nói rõ sự tình cho Nguyên phi biết! Chuyện này trẫm thực sự
không muốn truyền ra bên ngoài, cho dù chỉ là nửa chữ! Đặc biệt là không thể để
cho nó lọt đến tai của Thái thượng hoàng. Nàng đã nghe rõ rồi chứ?"
"Thần thiếp đã hiểu rồi ạ! Thần thiếp xin
được phép lui xuống trước..."
Bóng áo đỏ của Đàm Hoa vẫn còn chưa rời khỏi
cung Hội Xuân, Nhật Suỷ đã gấp gáp chạy đến chỗ Nguyên Ninh xem xét vết thương của
nàng. Nhìn thấy Nguyên Ninh đau đớn, Nhật Suỷ liền cúi xuống hôn nhẹ lên cổ tay
của nàng, sau cùng lo lắng hỏi: "Nàng có đau nhiều không? Thục phi ra tay
cũng thật là nặng!"
Nguyên Ninh chầm chậm lắc đầu, sau đó nàng
nhìn về phía Vân La tò mò hỏi: "Lần này nàng ấy xuất cung, thật sự là ý của
bệ hạ sao?"
Vân La nghe được câu này thì gấp gáp dập đầu
xuống tuyết: "Lần này thần thiếp đã tự ý làm càn, bệ hạ không những không
trách phạt mà còn nói đỡ cho thần thiếp, thần thiếp quả thực cảm thấy vô cùng hổ
thẹn! Chức vị Phu nhân cùng với phong hiệu kia, thần thiếp làm gì xứng để nhận
cơ chứ?"
Nhật Suỷ không nhìn về phía của Vân La, chỉ đỡ
Nguyên Ninh bước vào trong phòng, bỏ lại đằng sau vài câu nói: "Chuyện này
quả thực là nàng đã hành động theo bản tính, nhưng công trạng mà khi nãy trẫm
đã nói về nàng cũng hoàn toàn là thật! Bây giờ nàng hãy về gác Đông Phong trước
đi, sáng mai nàng sẽ biết toà viện mà mình sẽ dọn đến. Đợi đến khi dọn vào đó,
nàng phải biết đến viện thượng nghi học tập quy củ, không được tái phạm những
hành vi thế này!"
"Thần thiếp đã rõ!"
Nguyên Ninh quay đầu nhìn bóng lưng của Vân La
dần khuất xa, sau đó nhìn gương mặt lạnh lùng của Nhật Suỷ, bất giác nàng cảm
thấy có chút bất an. Hình như Nhật Suỷ nhận ra điều đó, cho nên chàng liền quay
đầu mỉm cười nhìn nàng, chỉ nhẹ giọng ấm áp nói: "Tối nay trẫm sẽ ở lại
cung của nàng!"
"Hình như hôm nay bệ hạ đã quá chén, người
có cảm thấy khó chịu hay không?"
Nhật Suỷ lắc đầu mỉm cười: "Nàng là người
tỉ mỉ, hiểu chuyện, chỉ cần được ở bên nàng, lúc nào trẫm cũng thấy vô cùng thoải
mái!"
Nguyên Ninh nghe vậy thì có chút vui vẻ, chỉ
biết sửa lại cổ áo xộc xệch của Nhật Suỷ, sau cùng nhẹ giọng đáp: "Bệ hạ
ngày nào cũng phải lo chính sự ở tiền triều. Thần thiếp ở hậu cung không giúp
được gì cho người, chỉ biết dặn dò bản thân phải khiến cho bệ hạ lúc nào cũng cảm
thấy vui vẻ!"
"Ai nói là nàng không giúp? Nhờ có manh mối
từ nàng, trẫm mới có thể điều tra thêm để phá giải vụ án của Hoàng Hộc, lại còn
có thể loại bỏ sâu mọt ở bên cạnh mình. Có điều Nguyên Ninh à, người ở bên cạnh
nàng đều có thể tin được chứ?"
Bất thình lình nghe Nhật Suỷ hỏi câu này,
Nguyên Ninh chớp nhẹ mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ biết chậm rãi đáp: "Tố Liên
đã theo hầu thần thiếp từ nhỏ, Thuỷ Linh cũng là người trung thành! Những người
khác ở cung Hội Xuân không có vẻ là người xảo trá!"
Nhật Suỷ gật đầu từ tốn nói: "Trẫm hỏi vậy
là vì chuyện lần trước, người biết được Đỗ Thiên Hư có liên quan đến vụ án của
Hoàng Hộc không nhiều, chẳng hiểu sao Hoàng Phu nhân lại tìm đến trẫm chất vấn
chuyện này. Tối hôm đó chỉ có Quý phi và nàng ở cùng với trẫm. Quý phi trước giờ
vốn kiệm lời, còn trẫm thì luôn tin tưởng nàng. Kẻ làm lộ tin tức này ra ngoài,
sợ là bọn hạ nhân bên dưới! Thiết nghĩ sau khi trừ được con chuột lớn ở cung
Quan Triều là Thiên Kiện, trẫm cũng nên thay đổi đám hạ nhân đang hầu hạ ở ngự
tiền, tránh việc vẫn còn sót lại tàn dư của hắn!"
Thông qua câu nói vừa rồi, Nguyên Ninh biết Nhật
Suỷ vẫn luôn tin tưởng nàng. Lấy được lòng tin của đế vương là điều không dễ
dàng, vậy nên nàng có chút ấm áp, trong phút chốc chỉ biết ngắm nhìn gương mặt
anh tuấn kia của Nhật Suỷ, trong lòng có nhiều suy tư. Nhật Suỷ thấy Nguyên
Ninh im lặng thì tò mò hỏi: "Nàng đang nghĩ gì thế? Nếu là chuyện của
Hoàng Phu nhân, nàng không cần phải lãng phí tâm tư cho nàng ấy!"
Nguyên Ninh vốn dĩ không nghĩ đến chuyện này,
nhưng khi nghe Nhật Suỷ nói đến đây, nàng cũng thuận miệng nói đỡ cho Tuệ Doanh
vài lời: "Hoàng Phu nhân trước giờ luôn biết chừng mực, có lẽ là vì bức
xúc cho nỗi oan của cha mình, cho nên mới vuột miệng lỡ lời trước mặt bệ hạ. Sắp
tới đã bước sang năm mới, xin người hãy bỏ qua chuyện này!"
"Có công phải thưởng, có tội phải phạt!
Ngay cả Vân La lần này lập được công lớn, vậy mà trẫm còn phạt nàng ta thường
xuyên đến viện thượng nghi để học lại quy tắc. Tuệ Doanh thường ngày đúng là an
phận, nhưng trẫm thấy sự chừng mực đó chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài. Đằng sau nó
là một sự phản kháng vô cùng quyết liệt, mạnh đến mức khiến cho bản thân nàng ấy
không thể kiềm chế nổi. Vậy nên trẫm cấm túc nàng ấy ở viện Yên Đào, để nàng ấy
ngẫm lại lỗi lầm của mình, ngày sau sẽ biết cách kiểm soát cảm xúc!"
Nhật Suỷ nói đến đây thì đã cùng Nguyên Ninh
bước vào gian phòng khách. Cả hai ngồi ở bên cửa sổ, đối diện là điện thờ đang
nghi ngút khói, khiến khoé mắt của Nhật Suỷ có chút cay nồng: "Thời gian
thấm thoát như thoi đưa, mới đó mà đã một trăm ngày kể từ lúc hoàng tử của
chúng ta vĩnh viễn ra đi. Hôm nay cố gắng sắp xếp thời gian đến đây, người làm
cha này thực sự muốn đưa tiễn đứa con thơ ấy!"
Nguyên Ninh nhìn về phía điện thờ với rất nhiều
đồ lễ dùng để đưa tiễn đứa trẻ, bất giác trong lòng có chút chua xót. Nàng chỉ
biết tựa đầu vào vai của Nhật Suỷ, bàn tay đã được chàng nâng niu tự lúc nào.
"Cả ngày hôm nay, thần thiếp đều nhớ đến
gương mặt ngây thơ của nó. Nếu thực sự có phép màu xảy ra, thần thiếp nguyện tổn
thọ để cầu mong ông trời cho con mình quay trở lại dương gian!"
Nhật Suỷ đưa ngón trỏ lên môi Nguyên Ninh, siết
chặt lấy nàng rồi trìu mến nói: "Đừng nói như vậy! Nàng đã chép nhiều kinh
văn đến thế, cả ngón tay cũng sưng đỏ cả lên. Vậy nên con của chúng ta chắc chắn
sẽ có một cuộc đời mới hạnh phúc hơn. Nàng đừng đau buồn nữa nhé! Hôm nay trẫm
đến đây nói với nàng một tin tốt! Lần này nhiệm vụ tiêu diệt thế lực họ Đinh ở
phủ Xích Đằng thành công thuận lợi, cha của nàng đã được phục lại chức vị Tiết
độ sứ. Đêm giao thừa năm nay, nàng đã có thể hội ngụ cùng gia đình trong lúc
hoàng thất tề tựu!"
Nguyên Ninh áp má thật chặt vào lồng ngực của
Nhật Suỷ, sau cùng cảm động nói: "Thực sự cảm ơn bệ hạ..."
"Đêm đã muộn rồi, hôm nay nàng cũng đã
khóc rất nhiều. Hãy lên giường nghỉ ngơi đi!"
---oOo---
Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt ra, Nguyên Ninh
đã thấy Nhật Suỷ nằm đó trìu mến nhìn mình tự bao giờ. Vậy nên nàng mỉm cười rồi
thu người ngã vào lòng của chàng, như một con thú nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành.
Nhật Suỷ ôm Nguyên Ninh vào lòng, đầu môi hôn lên trán của nàng, sau cùng nhẹ
giọng nói: "Hôm nay hãy để trẫm kẻ mày cho nàng!"
Nguyên Ninh ngước mặt nhìn lên, nụ cười lúc
này còn tươi tắn hơn nhiều: "Bệ hạ muốn kẻ mày cho thần thiếp, không phải
là đang chê gương mặt của thần thiếp có phần kém sắc đấy chứ?"
Nhật Suỷ bật cười, chỉ lắc đầu nói: "Làm
gì có! Nàng trước giờ ăn mặc giản dị, lại ít khi tô điểm phấn son, nhưng càng
vì thế mà thêm phần thanh lệ. Chẳng qua khi nhìn thấy đôi thiên nga được thêu
trên tấm màn, trẫm chợt nhớ đến bài "Vịnh nga" trên chiếc khăn tay mà
nàng đã tặng cho Mẫu hậu. Chữ "nga" đó còn có từ đồng âm, mang nghĩa
là lông mày, vậy nên trẫm mới nghĩ ra chuyện kẻ mày cho nàng!"
Nhật Suỷ nói xong câu đó thì bế Nguyên Ninh đi
đến bàn trang điểm. Chiếc gương đồng ở đó tuy nhỏ bé nhưng phản chiếu rõ nét
hai nụ cười ngọt ngào. Nguyên Ninh nhắm mắt chờ Nhật Suỷ kẻ mày cho mình, mùi
thơm từ mái tóc của nàng phảng phất trong nắng đông, khiến Nhật Suỷ nhịn không
nổi mà thơm nhẹ lên trán của nàng.
Khoảng một lúc sau, Nguyên Ninh cảm thấy vùng
trán có chút mát lạnh. Khi nàng mở mắt ra, bản thân đã nhìn thấy một vết mực đỏ
ở đó. Thì ra ngoài việc kẻ mày cho Nguyên Ninh, Nhật Suỷ còn vẽ cho nàng một
đoá hoa điền. Nguyên Ninh chăm chú nhìn hình vẽ ở đó, sau cùng nhẹ giọng hỏi:
"Là tử đinh hương... hay là hoa quế đỏ?"
Nghe được câu này, nụ cười trên môi của Nhật
Suỷ chợt tắt, nhưng mà chàng nhanh chóng lấy lại nó, chỉ dịu dàng nói: "Vốn
dĩ trẫm muốn vẽ tử đinh hương, nhưng mà ở đây không có mực tím, chỉ có mực đỏ,
cho nên nhìn sơ qua cũng thật giống với hoa quế. Xong rồi, nàng thích chứ?"
Nguyên Ninh đưa mắt nhìn mình trong gương, vết
hoa điền giữa trán thực sự khiến cho nàng thêm phần e lệ. Lại nghe Nhật Suỷ khẽ
ngâm:
x
Nguyệt diện vinh đan quế,
Đan quế tại nhất luân.
Vầng trăng tươi quế đỏ,
Quế đỏ sáng cung trăng.
Chẳng
hiểu sao khi nghe đến câu này, Nguyên Ninh lại bất giác nhớ đến chị ruột của
mình. Trong vầng nguyệt có cây quế đỏ, cũng có người con gái sống cô độc ở cung
Quảng Hàn. Ngày đó Hằng Nga vì tò mò mà uống thuốc trường sinh quá liều, kết cục
bay đến tận cung trăng sống lẻ loi một mình. Nguyên Ninh tin Nguyên Nguyệt cũng
thế, lỗi lầm ngày đó của chị ấy có lẽ cũng là sự vô tình.
Nàng không thể quên đi sự ra đi của chị mình,
nhưng mà cũng không thể chối bỏ tình cảm hiện tại với Nhật Suỷ. Yêu một người
không yêu mình, hay là yêu một người không nên yêu, đâu mới là nỗi trái ngang
nhất? Nhưng vốn dĩ có mấy ai kiểm soát được tình yêu? Bởi vì nó là thứ tình cảm
chẳng chút rõ ràng. Nó bắt đầu thế nào, kéo dài bao lâu, chẳng ai biết được.
Có những thứ nếu không thử một lần, cả đời sau
vĩnh viễn cũng không thể tìm lại. Vậy thì cứ như ngọn pháo hoa toả sáng trên trời
đêm, dẫu có lúc lụi tàn, cũng đã từng rực rỡ.
"Nàng đang nghĩ gì thế?"
Nguyên Ninh giật mình trở về với hiện tại, chỉ
nhẹ giọng đáp: "Không có gì đâu ạ! Hãy để thần thiếp chải tóc cho người!"
Nguyên Ninh rời khỏi chiếc ghế ở bàn trang điểm
rồi đẩy lưng Nhật Suỷ ngồi vào đó. Đầu ngón tay nhỏ nhắn của Nguyên Ninh lướt
trên tóc chàng, khiến Nhật Suỷ có chút hoài niệm. Nhiều năm về trước, cũng đã từng
có người mỗi sáng chải tóc cho chàng. Có điều tất cả giờ chỉ là hồi ức, nhưng mà
ít nhất ở hiện tại, vẫn có một người con gái dịu dàng, hiểu chuyện trước mặt
chàng.
Nhật Suỷ đưa mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của
Nguyên Ninh ở trong gương, nhịn không nổi mà nắm lấy bàn tay nàng đưa lên miệng,
cứ như thế mà chậm rãi hôn...
---oOo---
Mấy hôm nay trời đã bớt lạnh hơn, được sự chăm
sóc tận tình của ngự y Phạm Công Bân, cùng với sự hỗ trợ của Thanh Y, sức khoẻ
của Thái hậu đã dần cải thiện. Sáng nay Nguyên Ninh cùng Yên Ngôn đến cung Vạn
Thọ như thường lệ, lúc bước vào phòng ngủ của Thái hậu, ngoài việc thấy Thanh Y
đang bóp chân cho bà ở đó, hai nàng còn nhìn thấy Thiên Tuyết và Như Lộ.
Cũng đã một thời gian khá lâu, nơi ở của Thái
hậu thiếu vắng tiếng đàn bầu. Hôm nay Như Lộ đến đó đánh vài khúc nhạc, khiến
tâm trạng của bà trở nên khá hơn nhiều.
Lúc rời khỏi cung Vạn Thọ ra về, Nguyên Ninh lặng
lẽ cầm tay Yên Ngôn rồi khẽ nói: "Vốn dĩ định đi dạo với chị ngắm tuyết
trong vườn ngự uyển, nhưng mà chợt nhớ hôm nay Thần Vũ Phu nhân phải đến viện
thượng nghi học lễ. Tính tình nàng ta trước giờ phóng khoáng, em chỉ sợ mấy
ngày đầu đến đó, nàng ta sẽ cảm thấy không quen, cho nên muốn đến đó động viên
vài câu!"
Yên Ngôn mỉm cười gật đầu đáp: "Vậy thì
em hãy đến đó đi! Vốn dĩ ta cũng muốn đến viện Yên Đào thăm Hoàng Phu nhân một
chút. Dẫu sao thì hoàn cảnh của nàng ta cũng rất đáng thương!"
Nguyên Ninh liền đáp: "Hôm qua trò chuyện
với Quan gia, em biết người chỉ muốn Hoàng Phu nhân tự ngẫm lại hành vi của
mình, ngày sau sẽ có thể kiềm chế cảm xúc. Nếu như chị đến đó thì hãy khuyên bảo
nàng ta vài câu, em nghĩ không bao lâu nữa thôi, Quan gia sẽ bỏ lệnh cấm túc
cho nàng ấy!"
Yên Ngôn thở dài đáp: "Chỉ mong là vậy!
Ngay cả vị Thục phi hống hách, ngang tàn kia, Quan gia cũng dễ dàng bỏ qua lỗi
lầm của cô ta kia mà! Lần này cô ta đến cung của em làm ầm ĩ như vậy, rốt cuộc
Quan gia cũng chẳng ban ra lệnh cấm túc, chỉ trừ đi ba tháng bổng lộc cùng với
tiền thưởng cuối năm. Hình phạt này rõ ràng là vô cùng nhẹ!"
Nguyên Ninh gật đầu: "Thật ra lần này việc
Vân La trốn ra ngoài cung cũng quá đỗi sai trái. Quan gia không muốn chuyện này
bị xé ra to, cho nên mới phạt nhẹ Thục phi như thế!"
Yên Ngôn có chút suy tư: "Thục phi có người
bác là cận thần của Thái thượng hoàng, đây rõ ràng là bùa hộ mệnh của cô ta!
Cũng may trong cung còn có Nguyên phi, nếu không thì mấy năm qua cô ta đã thoả
sức ngang tàn!"
Nguyên Ninh cười mỉm, chỉ nhẹ giọng đáp:
"Ngoài Nguyên phi thì còn có Quý phi nữa! Thục phi nếu không biết dừng lại
đúng lúc, chỉ sợ thứ đang đợi cô ta phía trước là hố sâu vạn trượng!"
Nói xong câu đó thì hai nàng cũng chia nhau ra
rời đi. Ánh nắng cuối đông bấy giờ dần phủ khắp Hoàng Thành, nhưng vẫn không đủ
để xua tan toàn bộ cái lạnh. Thanh Y cùng Bích Vân bước ra khỏi cung Vạn Thọ,
ai ngờ trên đường đi lại chạm phải một người quen cũ. Mấy ngày qua nàng cố gắng
tránh mặt y, lúc này lại gặp nhau trực diện như thế này, quả thật là khiến cho
người ta cảm thấy khó xử. Nhưng khó xử đến mấy cũng phải làm ngơ, bởi vì bây giờ
đã khác xưa, nàng vĩnh viễn đã không còn là một cung nữ thuần khiết ở trong
phòng ngự dược.
Hai người cứ như thế mà lướt qua nhau, bỗng chốc
giọng của Bích Vân vang lên, xé tan bầu không khí ngượng ngùng ở đó: "Phạm
ngự y, hình như đây là túi đựng kim của ngài!"
"Cảm ơn cô, Bích Vân! Thì ra là nó rơi ở
đây!"
Bích Vân phủi đám tuyết đang bám trên chiếc
túi đựng kim rồi lặng lẽ nhìn nó hồi lâu. Chiếc túi này đã sờn chỉ một vài nơi,
rõ ràng đã được may từ rất lâu, xem bộ là một món kỷ vật đối với Phạm Công Bân.
Nàng không tiện xem lâu, chỉ chậm rãi trả nó về chỗ của chủ, không quên thuận
miệng thăm hỏi vài câu: "Đã lâu không gặp, ngài vẫn khoẻ chứ? Nô tỳ nghe
nói ngài vẫn luôn vân du đó đây để chữa bệnh cho dân nghèo, hẳn là đã gặp khá
nhiều gian nan trên đường đi?"
"Cảm ơn cô đã quan tâm đến một ngự y quèn
như ta. Công Bân ta may mắn được trời thương, mấy năm qua cũng xem như là được
sống yên ổn. Huống hồ gì đây là con đường mà ta đã chọn, có gian nan cách mấy
cũng phải bước đi. Cũng giống như Bích Vân cô ngày đó là cung nữ ở phòng ngự dược,
giờ đây lại là tâm phúc của chủ nhân trong cung. Cho dù có vinh hiển hay bần
hàn, bản thân cũng không thể ngoảnh đầu quay ngược lại!"
Bích Vân nghe đến đó thì thở dài định phân trần,
nhưng bản thân đã bị Thanh Y ngăn cản: "Bên ngoài tuyết lạnh đường trơn,
chúng ta vẫn là nên về gác Hạ Thảo trước!"
Nói xong nàng lặng lẽ rời đi. Bích Vân cũng
đành cúi đầu chào Công Bân, sau đó gấp gáp bám theo chủ nhân mình, chỉ nghe
Thanh Y chậm rãi nói: "Cảm ơn em đã thay ta hỏi thăm Phạm ngự y!"
Bích Vân chau mày, chỉ thấp giọng đáp:
"Chủ nhân đã chịu oan ức rồi! Khi nãy nô tỳ đang định nói ra tất cả!"
"Không cần đâu! Giống như Phạm ngự y đã
nói, chuyện đã đến nước này, chúng ta cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, chỉ
đành phải cố gắng bước tiếp!"
"Nhưng mà chiếc túi đựng kim khi nãy...
nô tỳ vẫn nhận ra nó, chiếc túi này là do chủ nhân chính tay thêu. Xem ra Phạm
ngự y trước giờ vẫn giữ nó ở bên cạnh mình!"
Thanh Y nghe xong câu này, đôi chân của nàng
khựng lại một nhịp, nhưng lại thẳng thừng bước đi ngay sau đó: "Chẳng phải
ngài ấy vừa đánh rơi đó sao?"
Công Bân đứng đó nhìn ánh nắng cuối đông đang
nhảy nhót trên tường cao, dẫu cho chúng có vàng ươm đến đâu, than ôi vẫn lạnh lẽo
đến chạnh lòng!
Chương trước --- Danh sách chương --- Chương sau
Nhận xét