Chuyển đến nội dung chính

Chương 037. Tấn phong thành phi

C37. Tấn phong thành phi

Nói xong câu đó, thanh đao trên tay của Vũ Phiên liền hung hãn vung xuống. Nhật Suỷ đang nằm dưới khoang thuyền, chỉ kịp xoay nhanh người né được một nhát, thanh đao của Vũ Phiên lại lạnh lùng chém tới. "Sựt" một tiếng thật to, Nhật Suỷ kinh hãi ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy mũi đao sắc bén còn chút nữa là đã chạm đến trán của mình, cũng may Nguyên Ninh đã vung mái chèo đỡ kịp nhát đao đó.


Tuy lưỡi đao của Vũ Phiên vô cùng sắc bén, nhưng mái chèo này được làm từ gỗ tốt, cho nên nhất thời có thể giữ chặt nó. Có điều sức lực của Nguyên Ninh vốn dĩ không thể so được với Vũ Phiên. Chỉ cần dùng lực mạnh một chút, hắn đã có thể kéo thanh đao lẫn mái chèo của Nguyên Ninh về phía mình, tiện tay vứt mạnh nó rơi xuống mặt nước.


Giữa lúc Vũ Phiên đang tiến đến với ý định muốn đoạt mạng Nhật Suỷ, bất thình lình cổ họng của hắn đã bị một đoạn dây thừng siết chặt. Thì ra Tiên Nương đã sớm được Nhật Ảnh cứu khỏi bao bố, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng đã từ phía sau dùng dây thừng siết cổ Vũ Phiên.


Không thể thở được, Vũ Phiên đưa tay lên cổ để nới lỏng dây thừng. Nhận thấy cách này không khả quan, hắn liền hạ tay xuống vung thanh đao chém về phía sau. Tiên Nương vốn đã đoán được chuyện này, vậy nên nàng đưa chân co lên để khoá lấy cánh tay của Vũ Phiên. Một tay rồi lại hai tay, cuối cùng Tiên Nương đã có thể chế ngự được hắn. 


Nhật Suỷ trông thấy Vũ Phiên đỏ mặt tía tai, chỉ sợ khi hắn chết đi, án oan của Hưng Nhượng vương sẽ không thể rửa sạch, cho nên chàng liền cất tiếng can ngăn: "Đừng lấy mạng hắn!"


Nghe được lời này, đôi mày của Tiên Nương khẽ chau, lực siết của dây thừng theo đó mà giảm đi phần nào. Nhân cơ hội này, Vũ Phiên chúc đầu xuống đất để khiến cho Tiên Nương ngã nhào về phía trước. Lưng của nàng đập xuống ván gỗ, khiến toàn bộ chiếc thuyền trong phút chốc không ngừng chao đảo.


Thoát khỏi chiếc thòng lọng vừa siết chặt cổ, Vũ Phiên chống tay xuống thuyền mà ra sức thở hổn hển. Sau đó hắn dùng ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn về phía Nhật Ảnh, nắm chặt thanh đao trong tay mà nghiến răng lao về phía nàng. Nhận thấy nàng ta đang gặp nguy hiểm, Nhật Suỷ liền cầm lấy ná bắn về phía Vũ Phiên.


"Bốc, bốc" nhiều tiếng thật to. Đầu và gáy của Vũ Phiên đã trúng đạn của Nhật Suỷ. Hắn ngã sõng soài xuống khoang thuyền, cứ như thế mà giận dữ ném mấy hòn đá quay trở về phía của chàng. Nhưng mà phía trước chàng còn có Tiên Nương và Nguyên Ninh. Lưng của Tiên Nương vừa mới va đập với ván thuyền, bản thân hãy còn đau đớn, căn bản không thể né được mấy viên đá này. 


Nhật Suỷ nhìn thấy cảnh đó, chẳng suy nghĩ nhiều mà dùng thân đỡ lấy mấy viên đạn kia, quyết ý bảo vệ Nguyên Ninh và Tiên Nương. Bỗng nghe "cốc" một tiếng, đầu của Nhật Suỷ đã bị một hòn đá phóng trúng, máu tươi theo đó mà chảy ra, Nguyên Ninh chỉ kịp hét lên một tiếng đầy lo lắng.


Tiên Nương gắng sức mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một bóng lưng đang che chắn trước mặt mình. Máu của chàng ướt đẫm vai áo, mùi bạc hà và đinh hương nhẹ nhàng thoảng qua, khiến Tiên Nương nhớ đến khung cảnh hỗn loạn ở khu chợ khi nãy.


Từ nhỏ đã mang tính cách mạnh mẽ, Tiên Nương không còn nhớ lần cuối mình được che chở là từ lúc nào, chỉ biết rằng hôm nay Nhật Suỷ đã bảo vệ nàng hết lần này đến lần khác. Từ lúc nàng bị bọn vô lại vẫy mực ở khu chợ kia, cho đến lúc nàng bị đám lưu manh bắt vào bao bố, ngay cả lúc này đây khi Vũ Phiên ném đá về phía nàng, đối với Tiên Nương mà nói, Nhật Suỷ luôn là người đứng ra che chở. 


Lúc này Nguyên Ninh đã chạy đến ôm lấy Nhật Suỷ vào lòng, cẩn thận băng bó vết thương trên đầu chàng. Vũ Phiên thì đang lê thanh đao sắc bén tiến về phía họ, với gương mặt ngập tràn sát khí. Tiên Nương cảm thấy lồng ngực của mình có một thứ gì đó dần dần nóng ran, nàng nắm chặt bàn tay, cứ như thế lao về phía Vũ Phiên tung một nắm đấm.


Ban đầu Vũ Phiên còn ung dung né sang một bên, nhưng sau đó má của hắn đã trúng phải một đấm thứ hai của nàng, theo đó mà ngã nhào xuống ván. Hắn ngờ sau khi ngã mạnh như vậy, Tiên Nương vẫn còn sức lực để phản kháng. Cả Vũ Phiên hay chính bản thân Tiên Nương đều không biết thứ gì đã khiến nàng trở nên mạnh mẽ như thế...


Không đợi Vũ Phiên suy nghĩ thêm, Tiên Nương đã nhắm vào cạnh sườn của hắn dậm mạnh một cú. Vũ Phiên xoay người né tránh, chỉ thấy chiếc ván thuyền ở đó đã bị Tiên Nương phá hỏng. 


Nhận thấy nếu kéo dài thời gian thì không ổn chút nào, Vũ Phiên liền mạo hiểm giả vờ đánh rơi thanh đao trên tay. Tiên Nương chớp lấy cơ hội này mà cúi người nhặt lấy nó, ai ngờ vốn dĩ Vũ Phiên đã tính toán sẵn. Hắn đập mạnh vào phần đầu của chiếc ván thuyền vừa bị phá hỏng, khiến phần đuôi của nó giật bắn lên. Cả chiếc ván giống như một chiếc bập bênh được mắc lại ở phần giữa, hất văng thanh đao ra khỏi tầm với của Tiên Nương. Vũ Phiên nhân lúc nàng lộ ra sơ hở khi đang cúi người, cứ như thế mà lao đến vung tay đánh vào gáy của nàng. Trước mắt Tiên Nương dần tối sầm, chẳng lâu sau đó thì nàng đã vô lực ngã xuống.


Vũ Phiên nhếch mép cười lạnh rồi nhanh chóng nhặt lấy thanh đao, hướng về phía Nhật Suỷ lộ vẻ hung ác: "Dám xen vào chuyện tốt của ông, ông sẽ cho ngươi được sớm ngày đầu thai!"


Thanh đao trong tay của Vũ Phiên vung lên trước mặt Nhật Suỷ, nó loé sáng giống như một tia chớp rực lên trong màn mưa ảm đạm. Hai thanh âm "sựt" và "bộp" cùng lúc phát ra. Nhật Ảnh đã vung mái chèo từ phía sau đánh tới đầu Vũ Phiên, thanh đao trong tay hắn cũng đã chém vào da thịt.


Mưa lúc này bắt đầu nặng hạt, máu trên lưỡi đao không ngừng rỉ ra và chảy xuống ván thuyền, thế mà ngoài vết thương trên đầu ra, Nhật Suỷ không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào khác. Đó là vì Nguyên Ninh đã thay chàng đỡ lấy nhát đao này.


Bóng dáng to lớn của Vũ Phiên dần ngã xuống khiến chiếc thuyền trong phút chốc bị chao đảo. Nhật Ảnh hốt hoảng chạy về phía Nhật Suỷ và Nguyên Ninh để xem xét tình hình, chỉ thấy bả vai của Nguyên Ninh có một vết thương dài, máu tươi ở đó không ngừng chảy xuống theo làn nước mưa. Nhật Suỷ cảm thấy toàn thân buốt giá, không phải là vì cái lạnh của cơn mưa mùa đông này, mà là vì gương mặt đau đớn của Nguyên Ninh đã xé nát cõi lòng chàng.


Nhẹ nhàng bế Nguyên Ninh vào trong mui thuyền, Nhật Suỷ không muốn nước mưa tiếp tục làm vết thương của nàng trở nên buốt rát. Mười ngón tay của Nhật Ảnh run lẩy bẩy trong lúc tìm kiếm hộp vải bông để cầm máu cho Nguyên Ninh, chỉ nghe bên tai là thanh âm lo lắng của Nhật Suỷ, dường như chàng sắp khóc đến nơi: "Sao nàng dại dột vậy? Nàng có biết là nàng sẽ chết không?"


Nguyên Ninh nén lại đau đớn mà chầm chậm nói: "Thân thể bệ hạ vô cùng quý trọng, thần thiếp thà để bản thân chết dưới lưỡi đao kia, chứ không thể để bệ hạ chịu phải thương tổn!"


"Đồ ngốc! Nếu như nàng vì trẫm mà mất mạng, vậy thì trẫm..." – Nhật Suỷ nghẹn ngào nói.


Lúc đó thì Nhật Ảnh cũng đã tìm được vải bông để cầm máu cho Nguyên Ninh, nàng gấp gáp chạy đến chỗ của hai người, cởi bớt tà áo của Nguyên Ninh, đuôi mắt lộ ra một chút an ủi: "May quá! Vết thương này tuy dài nhưng không sâu lắm!"


Nhật Suỷ liền gật đầu nói: "Nếu không nhờ khi nãy cô kịp lúc đánh hạ hắn từ phía sau, vết thương này của Nguyên Ninh sẽ không nhẹ như thế!"


Nguyên Ninh nắm chặt bàn tay của Nhật Ảnh, sau đó chân thành nói: "Cảm ơn cô đã cứu mạng ta!"


Nhật Ảnh gấp gáp gật đầu rồi nhanh chóng cầm máu cho Nguyên Ninh, sau cùng nàng nhẹ giọng đáp: "Chỉ cần có thể giúp được bệ hạ, bất kể đó là chuyện gì, dân nữ đều sẽ nguyện ý làm!"


Nàng ta nói đến đó, bỗng dưng từ trên bờ vang lên một tiếng gọi: "Thuyền đó có phải là của công tử không? Ngài đừng chèo đi nữa, đã có người đuổi theo bọn chúng rồi ạ!"


"Hình như đó chính là Huệ Vũ đại vương thưa bệ hạ!" – Nguyên Ninh nhẹ giọng nói.


Bất thình lình có tiếng người gấp gáp nhảy xuống nước. Nhật Ảnh hốt hoảng quay đầu lại, sau cùng nàng sợ hãi thốt lên: "Hắn đã tỉnh lại và trốn đi rồi!"


"Võ công của Quốc Chẩn rất cao, trẫm sẽ nhờ em ấy đuổi theo hắn!" – Nhật Suỷ nói xong câu này thì bước vội ra ngoài. Nguyên Ninh nghe thế thì nắm lấy tà áo của chàng, gấp gáp ngăn cản: "Giống như Huệ Vũ đại vương vừa nói, quân cấm vệ đang đuổi theo đám vô lại này, khả năng cao sẽ bắt được Vũ Phiên. Bệ hạ hãy lo lắng cho sức khoẻ của mình trước! Tuy vết thương của người đã được thần thiếp băng bó, nhưng bệ hạ vẫn cần lang y kiểm tra lại. Lúc này thuyền của chúng ta đang đi ngược dòng, căn bản không thể trở về kinh thành một cách nhanh chóng được. Vậy nên người hãy cùng Huệ Vũ đại vương lên ngựa về trước, thiếp sẽ ở lại đây đi thuyền về sau!"


Nhật Suỷ gật đầu nói: "Nàng nói đúng, vết thương trên vai của nàng tuy cạn nhưng dài, vốn dĩ cần phải được đắp thuốc để tránh nhiễm trùng. Vậy nên trẫm sẽ nhờ Quốc Chẩn đưa nàng về trước!"


Nói xong Nhật Suỷ liền hướng lên bờ gọi tên Quốc Chẩn, chỉ thấy Nguyên Ninh lắc đầu nói: "Không được đâu bệ hạ! Thần thiếp bất quá chỉ là một Phu nhân thấp kém, còn cơ thể của người thì quý trọng ngàn vàng. Sao thần thiếp có thể để bệ hạ nhường ngựa cho mình?"


"Ai nói nàng chỉ là một Phu nhân thấp kém? Vốn dĩ sau khi nàng mất con, trẫm đã có ý định tấn phong để an ủi nàng. Nhưng mà thời gian đó trẫm và nàng không thường xuyên gặp nhau, cho nên việc tấn phong đã tạm thời bị gác lại. Suốt cả quãng thời gian vừa qua, nàng đã chịu rất nhiều uất ức, khi nãy lại thay trẫm đỡ lấy nhát đao của Vũ Phiên, so với việc Mẫu hậu ngày đó chắn hổ cản voi cho Phụ hoàng, rõ ràng là chẳng hề khác biệt. Lần này sau khi hồi cung, trẫm sẽ phong cho nàng trở thành Đức phi!"


Lúc này Nguyên Ninh chỉ một lòng lo lắng cho vết thương của Nhật Suỷ, hoàn toàn không màn đến chuyện phân vị. Giữa lúc nàng đang định từ chối việc lên ngựa, chiếc thuyền buôn đã được Nhật Ảnh lái vào bờ tự bao giờ. Nhìn thấy Nguyên Ninh hãy còn do dự, mà đôi mày của Nhật Suỷ thì toàn nét kiên định, cho nên Nhật Ảnh liền quỳ rạp xuống: "Kính xin Đức phi điện hạ hãy yên tâm lên ngựa trở về! Dân nữ sẽ dốc sức chèo thuyền thật nhanh, đồng thời cũng chăm sóc bệ hạ một cách chu đáo!"


Đúng lúc đó thì Quốc Chẩn đã xuống ngựa chạy đến mạn thuyền. Nhìn thấy vết thương trên đầu Nhật Suỷ, chàng không giấu được sự lo lắng: "Hoàng huynh đã bị thương ư?"


Nhật Suỷ không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng đỡ Nguyên Ninh đến chỗ của chàng, sau đó cẩn thận nói: "Nàng ấy đã vì trẫm mà bị thương ở vai. Quốc Chẩn, em hãy mau đưa nàng ấy trở về kinh thành tìm một lang y chữa trị!"


Quốc Chẩn có chút lo lắng: "Thánh Tư Phu nhân không sao chứ?"


Nguyên Ninh lắc đầu: "Vết thương của ta không đáng ngại. Bệ hạ cũng đang bị thương ở đầu, đại vương có thể đưa cả hai chúng ta trở về cùng một lúc được chứ?" – Nguyên Ninh gấp gáp hỏi, chỉ nghe Nhật Suỷ xua tay nói: "Vai của nàng đang bị thương, nếu cả ba chúng ta cùng ngồi lên một con ngựa, nhất định sẽ động đến vết thương của nàng. Nàng đừng lo, trẫm sẽ cùng Nhật Ảnh đi thuyền trở về!"


Quốc Chẩn lo lắng đáp: "Nhưng mà vết thương trên đầu hoàng huynh cũng không hề nhẹ..."


Nhật Suỷ vuốt mái tóc bên thái dương lên, để lộ một vết sẹo không nhỏ nằm trên đó: "So với vết thương ngày đó, vết thương này có là gì đâu chứ? Chẳng phải ngày đó trẫm vẫn bình an vô sự hay sao? Em đừng lo lắng quá!"


Quốc Chẩn khẽ chau mày, sau cùng gật đầu đáp: "Nghe nói kinh thành có một hiệu thuốc nổi tiếng tên là Huỳnh Tràng. Bây giờ hoàng đệ sẽ phi ngựa đến đó trước, lát nữa sẽ đón hoàng huynh sau!"


"Được! Em hãy mau cho ngựa rời đi!" – Nhật Suỷ gật đầu nói.


Cuối cùng Nguyên Ninh cũng đành phải leo lên yên ngựa cùng với Quốc Chẩn. Nàng ngoáy đầu nhìn về phía Nhật Suỷ, chỉ thấy chiếc thuyền của chàng đã khuất dần xa, trong lòng dần lan toả một sự trống trải.


Quốc Chẩn lo lắng cho vết thương của nàng, cho nên cũng nhanh tay điều khiển con ngựa rời đi. Nãy giờ Nguyên Ninh vẫn cố giữ khoảng cách với chàng, vậy nên khi ngựa chạy nhanh, bản thân nàng có chút loạng choạng. Quốc Chẩn thấy thế liền hốt hoảng nắm lấy tay nàng giữ chặt lại. Nguyên Ninh có chút khó xử, ngay lập tức thu tay lại mà vịn lấy yên ngựa để giữ thăng bằng.


"Cảm ơn Huệ Vũ đại vương!" – Nguyên Ninh có chút ngượng ngập.


"Là ta sơ ý! Ta sẽ cho ngựa đi chậm lại!"


Nguyên Ninh lắc đầu: "Không cần đâu! Ngài hãy phi nước đại trở về kinh thành, xem chừng sẽ còn kịp quay lại đón Quan gia một quãng!"


Quốc Chẩn gật đầu đáp: "Phu nhân nói đúng! Có điều nếu như ngựa chạy nhanh, yên ngựa sẽ di chuyển rất mạnh, có thể sẽ động đến vết thương của người. Vậy nên Phu nhân hãy vịn tạm thắt lưng của ta, đây là chuyện bất đắc dĩ!"


Nguyên Ninh nhận ra mấy lời này có lý, nàng nghĩ đến Nhật Suỷ, cuối cùng đành phải dựa theo lời của Quốc Chẩn mà làm. Ngựa đi được một khoảng xa, Quốc Chẩn mới nhận ra khi nãy đã nói lỡ lời: "Ta quên mất! Thánh Tư Phu nhân bây giờ đã là Đức phi, ta vẫn nên gọi người bằng hai tiếng "điện hạ" mới phải! Chúc mừng Đức phi điện hạ vừa được tấn phong!"


Nguyên Ninh liền đáp: "Thật ra bây giờ ta vẫn chưa chính thức được sắc phong thành phi, bản thân vẫn là Thánh Tư Phu nhân của Quan gia, đại vương cứ xưng hô như bình thường là được!"


"Sau cái lần gặp mặt ngày đó, ta vẫn luôn đến chùa Thắng Nghiêm học hành. Nghe Huyền Trân kể lại, suốt khoảng thời gian này, Thánh Tư Phu nhân đã trải qua rất nhiều biến cố. Không biết là người vẫn cảm thấy ổn chứ?"


Nguyên Ninh đưa mắt nhìn cặp người gỗ bên hông, sau cùng gật đầu nói: "Cảm ơn đại vương đã quan tâm! Quả đúng là ta đã trải qua rất nhiều biến cố, nhưng lúc nào Quan gia cũng ở cạnh bên để che chở cho ta cả. Hơn nữa đây là lần đầu tiên ta có cơ hội được trò chuyện cùng đại vương, "lần gặp mặt ngày đó" mà đại vương nói là lúc nào cơ chứ? Ta chỉ biết mình đã từng gặp qua một tên nội thị hầu hạ công chúa, bản thân rất cảm kích vì chiếc đèn đom đóm mà hắn đã tặng. Có điều ta biết Tiểu Đức Tử này không thể nào là đại vương, người khác cũng không thể tưởng tượng ra chuyện này. Đại vương cũng nghĩ như thế chứ?"


Quốc Chẩn hiểu được ý tứ của Nguyên Ninh, cho nên liền gật gù đáp: "Tiểu vương đã hiểu!"


Nguyên Ninh chầm chậm cúi đầu: "Khi nãy trên phố Phong Tranh đã mua một cặp người gỗ, nói rằng đó là em ấy và ngài. Phong Tranh không những dễ thương mà còn rất thông minh, đợi thêm vài năm nữa khi em ấy thành niên, ta rất mong được uống rượu mừng của em ấy và ngài!"


Quốc Chẩn im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi đáp: "Để Phu nhân chê cười rồi! Tiểu vương không tài không đức, làm sao nghĩ đến chuyện thành thân sớm như vậy? Hiện giờ tiểu vương chỉ mong có thể giúp đỡ hoàng huynh bình định vùng biên giới, ngăn chặn sự xâm phạm của Ai Lao và Chiêm Thành, mong sao bản thân có thể góp được một ít sức nhỏ cho non sông Đại Việt!"


Nguyên Ninh gật đầu đáp: "Chí lớn của Huệ Vũ đại vương, phận nữ nhi như ta không sao sánh kịp!"


Quốc Chẩn không nói thêm lời gì suốt quãng đường còn lại, cuối cùng thì chàng cũng đưa Nguyên Ninh về đến kinh thành, trên đường đi còn bắt gặp Phong Tranh cùng Ngân Bình.


Lo lắng cho an nguy của Nhật Suỷ, Nguyên Ninh đã nhờ Quốc Chẩn phi ngựa về hướng ngược lại để đón chàng, còn mình thì theo Phong Tranh và Ngân Bình đến tiệm thuốc Huỳnh Tràng.


"Tất cả là lỗi của em, nếu như em để cho Ngân Bình và Tố Liên đi theo chúng ta từ đầu, chị sẽ không bị đám vô lại đó bắt, Quan gia cũng sẽ không đuổi theo chúng, cả hai người sẽ không bị thương!" – Phong Tranh hối lỗi.


Nguyên Ninh lắc đầu: "Em đừng lo, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, Quan gia sẽ không trách phạt em đâu!"


"Thật ra em không sợ mình có bị phạt hay không, chỉ lo lắng cho vết thương của chị và Quan gia. Có điều chúng ta đã đợi nãy giờ, vậy mà người ở tiệm thuốc này còn không liếc mắt đến chúng ta dù chỉ một cái!" – Phong Tranh nói đến đó thì quay mặt về phía của Ngân Bình.


Ngân Bình hiểu ý, ngay lập tức chạy đến hỏi mụ chủ quầy: "Tiểu thư của ta bị thương ở vai, bản thân cần được đắp thuốc gấp. Nãy giờ bọn ta đợi cũng đã lâu, sao không thấy bất kỳ lang y nào ra chữa trị?"


Mụ chủ quầy chẳng buồn liếc nhìn Ngân Bình, chỉ vểnh môi thong thả nói: "Cô mù hay sao mà không thấy tất cả lang y trong tiệm thuốc của ta đều đang bận?"


Ngân Bình liếc nhìn vào trong, dễ dàng nhìn thấy có đến hai tên lang y đang nằm trên võng, cho nên nàng liền chau mày nói: "Không phải là bà quên mất hai vị đó chứ?"


Mụ chủ quầy lúc này mới chau mày nhìn về phía Ngân Bình cáu gắt nói: "Lang y thì cũng là người, cũng phải nghỉ ngơi sau khi bắt mạch. Nhìn vết thương của tiểu thư nhà cô cũng không đến nỗi nào, đợi thêm một chút không chết đâu!"


Phong Tranh nghe đến đó thì không thể kiềm chế thêm nữa, cứ như thế mà đập tay xuống bàn bước đến chỗ mụ ta nói ra lẽ: "Có câu lương y như từ mẫu, các người thấy chết không cứu, rõ ràng là lang băm chứ lang y cái gì? Ta không tin ở kinh thành chỉ có tiệm thuốc Huỳnh Tràng của bà là bán thảo dược!"


Nói xong Phong Tranh liền cùng Ngân Bình đỡ Nguyên Ninh định bước ra ngoài, chỉ thấy mụ chủ quầy chĩa quạt vào mặt bọn họ mà sỉ vả: "Bà đây đố các ngươi tìm được chỗ nào bốc được thuốc tốt như bổn tiệm đấy. Đến tiệm thuốc khác ư? Các ngươi không sợ từ lợn tốt bị chữa thành lợn què sao?"


Phong Tranh nghe xong liền muốn quay lại đôi co với bà ta, nhưng mà Nguyên Ninh đã nhẹ giọng nói: "Nghe nói đây là tiệm thuốc tốt nhất ở kinh thành. Lát nữa chúng ta còn phải để bọn họ xem qua vết thương của Quan gia, hay là hãy nhịn một chút!"


Phong Tranh vốn là Quận chúa, sao có thể chịu thiệt trước một dân phụ như mụ chủ quầy. Nhưng mà nghĩ lại những lời Nguyên Ninh vừa nói, cuối cùng nàng ta cũng miễn cưỡng ngồi xuống. Lúc đó Nguyên Ninh mới nhẹ giọng nói: "Em ấy còn nhỏ không hiểu chuyện, xin cô đây hãy rộng lượng bỏ qua. Chúng ta đợi thêm một chút cũng được!"


"Coi như cô biết điều!" - Mụ chủ quầy nghe đến đó thì cười khẩy, sau đó dường như nhìn thấy thứ gì rất chướng mắt, mụ ta liền vểnh môi nói với tên gia nô đang đứng bên cạnh: "Mau ra ngoài đuổi mụ già ăn xin đó đi, ngươi muốn vận đen kéo đến tiệm chúng ta hay sao?"


Nguyên Ninh liếc mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bà lão đứng đó tóc trắng tựa tơ, một tay cầm gậy trúc đính quả thạch bầu, cõng trên lưng một chiếc giỏ mây chứa đầy cây cỏ.


Tên gia nô bước ra ngoài đuổi bà ta một cách thô lỗ, nhưng bà lão cứ đem một gói thuốc ra trước mặt hắn không chịu rời đi, cuối cùng lại bị hắn hung hăng ném gói thuốc xuống đất. Nguyên Ninh nhìn thấy cảnh này, bản thân cũng gắng gượng bước ra ngoài để xem xét tình hình. 


Đợi đến lúc nàng cùng Phong Tranh và Ngân Bình bước ra ngoài thì tên gia nô đã lạnh lùng đi vào trong. Nguyên Ninh nhìn thấy bà lão cẩn thận nhặt mấy vị thuốc bị rơi vương vãi, cho nên liền nhờ Ngân Bình giúp bà ta một tay.


Bà lão liếc nhìn Nguyên Ninh, sau cùng dừng mắt tại bả vai của nàng, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Hình như cô đây đã bị thương rồi. Thuốc của già này rất tốt, hay là để già đắp cho cô?"


Nguyên Ninh liếc nhìn bà lão, tuy rằng bà ăn mặc giản dị, nhưng vẫn toát ra nét bất phàm, cho nên nàng liền nhẹ giọng hỏi: "Thì ra bà là lang y sao?"


Bà lão ôn hậu mỉm cười, sau cùng lại liếc nhìn vào trong tiệm thuốc Huỳnh Tràng, cuối cùng lắc đầu nói: "Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là phường ăn cắp, thuốc trong tiệm của họ sao có thể so được với thuốc của già này? Hãy cùng già đến gốc đa phía trước, già này sẽ đắp thuốc cho cô!"


Bà lão nói xong câu đó thì chậm rãi rời đi. Nguyên Ninh có ý bước theo, nhưng mà bản thân đã bị Ngân Bình cản lại: "Bà ta ăn mặc lôi thôi, xem chừng là một lang băm chuyên đi lừa đảo. Phu nhân tin lời bà ta sao?"


Nguyên Ninh nghĩ ngợi đôi lát, sau cùng liếc nhìn Phong Tranh, muốn hỏi ý kiến của nàng. Chỉ nghe Phong Tranh nói: "Tuy bà ta ăn mặc xấu xí, nhưng điệu bộ không có vẻ gì là giả dối! Hơn nữa bà ta nói đúng, nhìn cái cách bọn lang y ở tiệm thuốc này đối xử với bệnh nhân, đủ để biết bọn chúng không hề có y đức. Hay là chúng ta hãy thử một lần?"


Đợi đến khi ba người bọn họ đến nơi, bản thân đã không còn thấy hình bóng của bà lão kia đâu nữa. Chỉ thấy một bé gái đứng đó đưa tới chỗ bọn họ một gói thuốc màu vàng. Phong Tranh nhanh tay mở nó ra, thấy được bên trong có một chất bột màu trắng. Ngân Bình muốn đảm bảo an toàn cho Nguyên Ninh, cho nên liền lấy một ít bôi lên vết trầy trên mu bàn tay của mình, sau cùng mừng rỡ nói: "Rất dễ chịu! Xem chừng đây là thuốc tốt!"


Nguyên Ninh gật đầu đáp: "Vậy thì em hãy thử thoa lên vết thương của ta!"


Ngân Bình gật đầu rồi cùng Phong Tranh cẩn thận thoa thuốc lên vết thương của Nguyên Ninh, từng chút từng chút một. Thuốc của bà lão quả thật linh nghiệm, không chỉ có thể cầm máu mà còn giảm đau. Đợi đến khi miệng vết thương đã được bịt kín bởi thuốc, Nguyên Ninh đã không còn cảm nhận được sự đau đớn.


"Này bé con, cụ bà đưa thuốc này cho em đang ở đâu?" – Nguyên Ninh nhẹ giọng hỏi.


Bé gái ở đó lắc đầu đáp: "Bà đã đi rồi ạ! Kẹo mà bà cho em rất ngon!"


Nói xong câu này, bé gái liền nhảy chân sáo rời đi, đôi môi nhỏ nhắn cứ như thế mà hát một bài:


“Một cây gậy trúc,

Một quả thạch bầu.

Phương thuốc nhiệm màu,

Ngao du cứu thế!”


***


Vũ Phiên xuôi theo dòng nước mà đến được vùng hạ lưu sông Nhị. Tại cánh rừng bên phải, Quốc Tú đã ẩn nắp ở đó từ lâu. Trông thấy hắn, chàng liền nhại theo tiếng chim cu để phát ra ám hiệu.


Vũ Phiên nhanh chân chạy đến đó, chỉ nghe Quốc Tú gấp gáp hỏi: "Sao đại ca lại đến đây trễ hơn em, toàn thân lại còn ướt sủng, Tiên Nương đâu?"


Vũ Phiên nghiến răng nói: "Ta còn giữ được mạng đi đến đây đã là may lắm rồi!"


Quốc Tú nhìn thấy Vũ Phiên thở hổn hển vì mệt, cho nên liền đem bình rượu bên hông đưa đến chỗ của hắn: "Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?"


Vũ Phiên uống cạn một hơi rồi lau mép nói: "Tên khốn khi nãy đuổi theo chúng ta thật ra là Huệ Vũ đại vương, việc chúng ta bắt cóc Tiên Nương đã bị quan binh biết được. Nhưng mà chuyện mà ta chẳng ngờ đó chính là Hoàng đế Đại Việt lại xả thân giải cứu ả Tiên Nương này. Khi nãy hắn đã cải trang để đánh lừa ta, nếu như ta không nhanh chân chạy thoát, sợ rằng đã lọt vào tai của đội quân cấm vệ!"


Quốc Tú lộ rõ sự lo lắng: "Quân Thánh Dực rất tinh nhuệ, nếu như bọn chúng đã nhận lệnh, sợ rằng sẽ lùng sục từng thớ đất ngọn cỏ để truy tìm chúng ta!"


Vũ Phiên gật đầu nói: "Tất cả cũng do bọn ngốc ở trại Bạch Hổ đã làm hỏng chuyện. Chúng ta phải nhanh chóng trở về Kim Động để báo lại mọi chuyện cho đại vương!"


Quốc Tú xua tay nói: "Không cần đâu! Bởi vì sớm muộn gì bọn giặc này cũng sẽ bị tiêu diệt!"


Vũ Phiên nghe mấy lời này, cảm giác như bị đinh sắt đóng vào tai: "Ngươi nói cái quái gì thế?"


Quốc Tú cười mỉm: "Thật ra chuyện mà đại ca không ngờ tới không chỉ có bấy nhiêu đó thôi, vẫn còn nhiều chuyện đang đợi đại ca ở phía trước!"


Vũ Phiên chau mày, bất giác cảm thấy ngón tay út dần dần tê dại. Cảm giác này dần lan toả toàn thân, cuối cùng cảnh vật trước mắt của hắn đã tối sầm. Vũ Phiên ngã lăn ra đất bất tỉnh, bình rượu trên tay của hắn rơi xuống đất, rượu bên trong chậm rãi chảy ra ngoài.


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương