Chuyển đến nội dung chính

Chương 038. Thân phận thực sự

 C38. Thân phận thực sự

Hoàng hôn dần buông trên mặt nước của dòng sông Nhị, tiếng mái chèo khua nước làm khung cảnh càng trở nên tĩnh lặng. Nhật Ảnh âm thầm ngắm nhìn gương mặt tuấn anh của Nhật Suỷ, chỉ thấy Tiên Nương nằm ở đó đã dần tỉnh lại.

 

"Cô không sao chứ?" – Nhật Suỷ gấp gáp hỏi, chỉ nghe Tiên Nương lắc đầu đáp: "Ta không sao! Trái lại là công tử, vết thương trên đầu công tử không nghiêm trọng chứ?"

 

Nhật Suỷ chậm rãi lắc đầu, lại thấy Vân La lấy ra trong ngươi một viên thuốc: "Công tử hãy uống một viên này đi! Đây là thuốc ta vẫn mang trong người, có tác dụng giảm đau, cầm máu."

 

Nhật Suỷ bắt lấy viên thuốc, sau đó đưa mắt nhìn Tiên Nương, cánh môi lộ nét tươi cười: "Cô luôn đem thuốc này bên người, chắc hẳn thường hay hành hiệp trượng nghĩa. Không ngờ Tiên Nương cô thân là nữ nhi, nhưng mà võ nghệ lại xuất chúng như vậy, bản thân ta thật lòng thán phục!"

 

Tiên Nương ngượng ngập cúi đầu: "Công tử chê cười rồi, nếu quả thực võ nghệ của ta tài giỏi, sao khi nãy lại không thể đánh lại tên ác bá đó cơ chứ? Thật ra công tử nói đúng, phàm đã là nữ nhi, hiếm có ai biết võ nghệ như ta. Nhưng mà nếu ta không biết một ít võ nghệ để phòng thân, chỉ sợ từ lâu đã bị rơi vào tay lũ giặc họ Đinh đó!"

 

Nhật Suỷ nghe đến đây thì tò mò hỏi: "Họ Đinh mà cô nói có phải là họ Đinh đang hoành hành ở vùng Kim Động hay không? Rốt cuộc thì tại sao bọn chúng lại muốn bắt cô?"

 

Tiên Nương thở dài: "Thật ra tên của ta không phải Tiên Nương, đây là tên mà người khác vẫn dùng để gọi ta. Tên thật của ta là Vân La, vốn sinh ra ở làng Dưỡng Phú."

 

Nhật Ảnh nghe Vân La nói đến đây, không ngờ nàng ta cũng được người khác gọi bằng một cái tên khác, bất giác nhận ra cả hai có nét tương đồng, cứ như thế mà cẩn thận lắng nghe câu chuyện của nàng.

 

Mớ ký ức ngày trước dần hiện về trong mắt Vân La, khiến đôi mi nàng bắt đầu đẫm nước: "Khi mà ta trở thành thiếu nữ, bản thân đã lọt vào tầm ngắm của Đinh Hoàng, kẻ đứng đầu bọn ác tặc đó. Đinh Hoàng đã dùng thế lực của mình để ép cưới ta. Bởi vì muốn cứu con gái và em gái của mình, cha mẹ cùng với anh trai của ta đã bị tên ác ôn Đinh Hoàng đó lần lượt giết chết. Bản thân ta may mắn chạy thoát, chỉ biết nương nhờ ở nhà của cậu ruột ở làng Dưỡng Hoà. Sợ một ngày nào đó lại lọt vào tay của Đinh Hoàng, mấy năm qua ngoài học tập nghề thuốc của cậu ruột, ta tự biết phải học thêm võ nghệ để phòng thân. Đúng như ta dự đoán, thế lực của ác tặc họ Đinh đó ngày càng lớn mạnh. Hắn đã tìm ra được tung tích của ta, vậy nên ta đã cùng gia đình cậu ruột chạy đến kinh sư, mở một tiệm trà ở chợ Tây, hằng ngày cải trang thành nam để tránh khỏi tai mắt của hắn. Không ngờ tay chân của tên giặc đó vô cùng nhanh nhạy, mới đó mà đã tìm được đến kinh sư. Nếu không nhờ công tử ra tay cứu giúp, có lẽ ta đã lọt vào tay của bọn chúng!"

 

Nhật Suỷ nghe qua câu chuyện của Vân La, bản thân không giấu được nỗi thương cảm, trong lòng đối với sự hoành hành của bọn ác bá thêm phần tức giận: "Cô yên tâm! Sau khi ta trở về, nhất định sẽ lấy đầu Đinh Hoàng, diệt trừ thế lực của bọn ác bá đó!"

 

Nhật Suỷ nói đến đây, chỉ thấy bóng ngựa của Quốc Chẩn đã chạy đến bờ sông, Nhật Ảnh cũng sớm nhận ra hình dáng của chàng, cho nên liền âm thầm đánh thuyền vào bờ. Trước khi rời đi, Nhật Suỷ không quên quay đầu nói: "Lát nữa hãy cho thuyền đến quán trọ ở bến Đông Bộ Đầu, trẫm có một vài thứ muốn tặng hai người!"

 

Đợi Nhật Suỷ rời đi, Vân La không giấu được sự thắc mắc: "Trẫm ư?"

 

Chỉ nghe Nhật Ảnh nhẹ giọng: "Người ở đó thật ra chính là Quan gia!"

 

***

 

Cuối cùng thì Quốc Chẩn cũng đưa Nhật Suỷ đến nơi để hội ngộ mọi người. Trông thấy vết thương trên đầu của chàng, Phong Tranh có chút hối lỗi: "Bệ hạ không sao chứ ạ?"

 

Nhật Suỷ lắc đầu: "So với lần em cứu trẫm ngày đó, vết thương này có đáng là gì?"

 

Phong Tranh nghe đến đó thì lấy ra trong người chiếc kim bài hình rồng đưa đến chỗ Nhật Suỷ: "Nghĩ lại thì kể từ lần đó, em vẫn luôn giữ bên người chiếc Long phù này. Bây giờ gây ra hoạ lớn, em chẳng dám tiếp tục để nó bên mình, chỉ biết trả lại cho bệ hạ!"

 

"Long phù này đã đi kèm với ba nguyện vọng mà trẫm đã hứa sẽ làm cho em. Tính đến giờ này, trẫm vẫn còn nợ em hai chuyện chưa làm, sao có thể lấy lại nó được?"

 

Phong Tranh suy nghĩ một lúc rồi cắn môi nói: "Vậy thì xem như lần này em đã dùng Long phù để xin tội cho mình, bản thân chỉ còn lại một nguyện vọng có thể nhờ bệ hạ giúp đỡ!"

 

Nhật Suỷ mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên đầu Phong Tranh: "Đúng là con gái của Bảo Nghĩa vương, Quận chúa em quả thật chính trực lắm!"

 

Lúc Nhật Suỷ nói đến câu đó, Nguyên Ninh đã tiến đến bên cạnh chàng hỏi thăm tình hình: "Bệ hạ vẫn còn đau chứ?"

 

Nhật Suỷ lắc đầu: "Chỉ cảm thấy ê buốt một chút!"

 

Quốc Chẩn nghe đến đây thì hướng vào tiệm thuốc Huỳnh Tràng định gọi thầy lang, nhưng cánh tay đã bị Phong Tranh giữ lại: "Đám người ở đó toàn là lang băm, chúng ta không thể đưa Quan gia vào trong được!"

 

"Em nói sao?" – Quốc Chẩn quay đầu tò mò hỏi.

 

Phong Tranh đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một tiệm thuốc nho nhỏ nằm cách đó không xa, cho nên liền gấp gáp nói: "Chuyện này nói ra dài dòng, chúng ta hãy đến tiệm thuốc đó trước, em sẽ kể rành mạch mọi chuyện cho anh sau!"

 

Nói xong mọi người liền nhanh chân đi đến tiệm thuốc tạm bợ kia. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy tiệm thuốc này khá xập xệ, nhưng mà bệnh nhân ở đây rất đông, chủ yếu là những người nghèo khó. Trong lúc xếp hàng chờ đợi, Nguyên Ninh liền lấy ra trong người lọ thuốc mà khi nãy đã được bà lão kia cho.

 

"Thuốc này có công dụng giảm đau rất tốt. Hay là bệ hạ hãy thoa lên vết thương trước, sau đó đợi thầy lang kiểm tra sau?"

 

Nhật Suỷ gật đầu nghe theo, lọ thuốc này quả thực là vô cùng thần kỳ. Đợi đến lúc Nhật Suỷ ngồi được xuống chiếc ghế bên cạnh thầy lang, đầu của chàng đã không còn cảm thấy ê buốt.

 

Thầy lang ở đó ấn vài đường trên đầu của Nhật Suỷ, sau đó xem xét kỹ lưỡng vết thương của chàng, cuối cùng vừa chậm rãi kê đơn vừa nói: "Ở đây chỉ là vết thương ngoài da, lão đã kê cho ngài một thang thuốc bồi bổ cơ thể. Có điều thuốc mà ngài đã thoa ở đó quả thực là thuốc quý, không biết ngài đã có được nó từ đâu?"

 

Nhật Suỷ đưa mắt nhìn Nguyên Ninh, nàng ở đó hiểu ý nhẹ giọng nói: "Thuốc này là do một thầy lang đã đưa cho ta. Thành thật mà nói, ta cũng không biết tên họ của bà ấy là gì."

 

"Một bà lão ư? Cô có thể miêu tả ngoại hình của bà ấy được không?"

 

"Đó là một bà lão đã ngoài bảy mươi, búi tóc bạc phơi, trên tay có một cây gậy cùng với quả thạch bầu!"

 

Sắc mặt của thầy lang có chút biến chuyển, ông ta đứng phắt dậy nhìn ra ngoài đường, điệu bộ có chút xúc động: "Lẽ nào đó chính là thần y Hoàng Tràng?"

 

"Huỳnh Tràng ư?" – Phong Tranh hỏi lại.

 

Chỉ thấy thầy lang ở đó xua tay nói: "Không phải Huỳnh Tràng mà là Hoàng Tràng, phong hiệu này là do chính tay Nhân Hoàng ban tặng cho thần y! Nhớ lại trận quyết chiến trên sông Lục Đầu khi quân Nguyên xâm phạm nước ta lần thứ hai, nhờ có phương thuốc của thần y Hoàng Tràng mà binh lính của ta mới có thể vực dậy sau cơn dịch bệnh."

 

Lại nghe người nông dân đứng đằng sau chậm rãi than thở: "Huỳnh Tràng chỉ là cái tên được biến tấu bởi tiệm thuốc hách dịch đó! Không biết bằng cách nào, đám người đó đã lấy được phương thuốc của thần y Hoàng Tràng, sau đó thêm vào vài vị thuốc để tạo sự khác biệt, cuối cùng dựa vào nó mà nổi danh ở kinh sư. Mấy chục năm nay bọn họ đã đẩy giá thuốc lên cao, người nghèo ở đây đều không thể đặt chân vào đó!"

 

Nhật Suỷ chau mày nói: "Có chuyện này sao?"

 

Thầy lang ở đó liền gật đầu đáp: "Chuyện này là thật! Dược liệu loại tốt ở kinh thành phần lớn đã bị tiệm thuốc Huỳnh Tràng đó thu mua hết, sau đó thì bị đội giá cao ngất ngưỡng. Bọn ta chỉ có thể dùng những loại dược liệu có giá thành thấp hơn để chữa trị cho người dân!" 

 

Phong Tranh vốn có thành kiến với tiệm thuốc này, nghe đến đây liền nói nhỏ với Nhật Suỷ: "Độ hách dịch của tiệm thuốc này em cũng chẳng lạ gì! Khi nãy mặc kệ vết thương trên vai của chị Thánh Tư, đám lang băm ở đó chỉ biết nằm trên võng phe phẩy quạt mo. Hống hách nhất là mụ chủ quầy đánh đá ở đó!"

 

Nhật Suỷ hiểu ý Phong Tranh, chỉ ngắn gọn đáp: "Phàm đã làm chuyện xấu xa, tự khắc sẽ không có kết cục tốt đẹp!"

 

***

 

Cuối cùng thì bọn họ cũng trở về quán trọ. Quốc Phụ lúc này đã đứng ngồi không yên. Lần xuất cung này, Nhật Suỷ không đem theo Thiên Kiện bên mình, thay vào đó là Quốc Phụ. Nếu như chàng có mệnh hệ gì, vậy thì hắn sẽ liên luỵ cả họ tốc. Lúc này thấy Nhật Suỷ bình an trở về, Quốc Phụ giống như được sinh ra lần thứ hai, chỉ biết vui mừng chạy nhanh đến quỳ trước mặt của chàng.

 

Người mừng rỡ ở đó ngoài hắn ra thì còn có Tố Liên. Bên cạnh niềm vui, Tố Liên cũng cảm thấy bản thân có lỗi: "Nếu nô tỳ theo sát chủ nhân thì có thể chuyện này đã không xảy ra! Nô tỳ quả thực là vô cùng đáng trách!"

 

"Chuyện này không phải lỗi do em! Là do khi nãy ta đã cùng Phong Tranh ra ngoài một mình!"

 

Tố Liên nghe đến đây thì chợt thấy bên hông của Nguyên Ninh có một túi vải, cho nên liền xách nó thay cho nàng. Nhận thấy Nguyên Ninh đã thấm mệt, cho nên Nhật Suỷ liền để nàng trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Tuy vết thương trên vai của Nguyên Ninh đã được đắp thuốc, nhưng bản thân cũng phải nằm sấp để tránh làm tổn thương đến nó. Nhìn thấy chiếc túi vải đựng cặp người gỗ trên bàn, Nguyên Ninh liền nhờ Tố Liên mang chúng đến cho mình. Đến lúc này thì nàng mới nhận ra hoa văn dưới chân của cặp người gỗ kia có chút kỳ lạ. Đúng lúc này thì bên ngoài bỗng vang lên có tiếng gõ cửa, người ở đó thì ra là chủ tớ của Phong Tranh, trên tay nàng cũng đang cặp một cặp người gỗ.

 

"Ông chủ của quầy tượng gỗ đó thật hậu đậu, lão đã đem hai cặp người gỗ của chúng ta gói nhầm lại với nhau!"

 

Thì ra trong lúc Nguyên Ninh bị cướp túi tiền, bởi vì khung cảnh có phần hỗn loạn cho nên ông chủ của quầy tượng gỗ đã gói nhầm mấy món đồ này. Người gỗ của Phong Tranh bị đặt chung một chỗ với người gỗ của Nhật Suỷ, còn người gỗ của Nguyên Ninh thì bị gói với Quốc Chẩn. Mãi cho đến lúc này, bọn họ mới thông qua hoa văn dưới chân của chúng mà nhận ra chuyện này.

 

Không khí ở bên ngoài quán trọ lúc này có chút trong lành. Có một chiếc thuyền nhỏ đậu vào bến tàu của nó, người bước lên từ thuyền là Vân La và Nhật Ảnh. Nhìn thấy đội cấm vệ đang canh phòng cẩn mật trước một dãy phòng, hai nàng liền bước về phía đó muốn thăm hỏi tình hình của Nhật Suỷ. Nhưng theo lẽ đương nhiên, cả hai nàng đều bị bọn họ cản lại.

 

May mà lúc đó Quốc Phụ đang đứng bên ngoài cửa phòng của Nhật Suỷ. Hắn nhận ra Nhật Ảnh, cho nên liền bước đến một bước hỏi rõ sự tình. Biết được hai người lo lắng cho tình trạng của Nhật Suỷ, Quốc Phụ liền dẫn hai người đến một toà thuỷ đình ven sông ngồi đợi.

 

Lúc này Nhật Ảnh chợt nghĩ đến những lời đã nói với Nhật Suỷ, rằng nàng sẽ dâng lên chàng những đặc sản ở làng Quang Lang, cho nên liền nhẹ giọng nói với Vân La: "Quan gia vốn có ơn với dân làng bọn ta, vậy nên ta muốn làm vài món của quê nhà cho người thưởng thức. Lát nữa nếu như cô có cơ hội được diện kiến Quan gia, xin hãy thay ta chuyển lời này với người!"

 

Vân La gật đầu đáp: "Cô yên tâm! Ta nhất định sẽ đem lời này chuyển lại cho Quan gia!"

 

Nhật Ảnh nghe đến đây liền đứng dậy rời đi. Không lâu sau đó thì có một bóng người lướt qua toà thuỷ đình, người đó chính là Quốc Tú. Trông thấy Vân La, Quốc Tú liền kính cẩn cúi đầu chào.

 

Vân La thấy thế thì có chút ngượng ngập: "Dân nữ hèn mọn, không dám nhận cái lễ đó của ngài!"

 

Quốc Tú cúi đầu khiêm tốn đáp: "Phu nhân vừa được nạp thành phi tần của Quan gia, địa vị bây giờ đã khác xưa, thuộc hạ không dám vô lễ!"

 

"Phu nhân ư?" – Vân La ngạc nhiên hỏi.

 

Quốc Tú chậm rãi ngẩng mặt lên, điệu bộ có hơi bối rối: "Chẳng phải Quan gia đã nạp người thành Phu nhân hay sao?"

 

Vân La vẫn ở đo tròn mắt nhìn chàng. Quốc Tú cảm thấy khó xử, chỉ biết cúi người thi lễ rời đi. Lúc đó thì đôi môi của Vân La lặng lẽ nở ra một nụ cười mỉm. 

 

Cuối cùng thì Quốc Phụ cũng quay trở lại để dẫn Vân La đến gặp Nhật Suỷ. Lúc Vân La đẩy cửa bước vào thì Nhật Suỷ đang đứng bên bàn cẩn thận rót một tách trà. Nhìn thấy cảnh này, Quốc Phụ liền khẩn trương chạy đến giành lấy việc này, nhưng mà vẫn chậm hơn Vân La một bước.

 

"Bệ hạ đang bị thương, chuyện này hãy để cho thiếp!"

 

Nhận thấy nàng đã thay đổi cách xưng hô, Nhật Suỷ có hơi ngạc nhiên. Không chỉ có chàng, Quốc Phụ cũng tò mò không kém. Đúng lúc hắn ngước mắt nhìn lên đã chạm phải ánh nhìn của Nhật Suỷ, theo đó mà chỉ biết cúi người lặng lẽ lui ra ngoài. 

 

Trong phòng lúc này chỉ còn có Vân La đứng rót trà cho Nhật Suỷ. Nhận ra được hương vị đặc trưng của ấm trà mà mình đang rót, Vân La liền nhẹ giọng nói: "Màu trà Mạn Hảo này đậm như màu hổ phách, lại thoang thoảng hương thơm của gỗ mộc, xem bộ đã được ủ ít nhất là ba năm! Quả thật là loại trà quý!"

 

Nhật Suỷ không giấu nổi thán phục: "Không ngờ ngoài võ nghệ xuất chúng, Vân La cô còn rất am hiểu về trà!"

 

Vân La nhẹ giọng đáp: "Đã để bệ hạ chê cười rồi! Sau khi cùng cậu mở quán trà Thiên Hương, thần thiếp cũng đã học hỏi một ít về trà! Nếu bệ hạ muốn... sau khi thần thiếp nhập cung, mỗi ngày đều sẽ hầu hạ người thưởng trà!"

 

"Nhập cung ư?" – Nhật Suỷ không khỏi có chút kinh ngạc. Chỉ thấy đôi má của Vân La dần ửng đỏ, điệu bộ của nàng lúc này bắt đầu lộ rõ nét ngượng ngập: "Chẳng phải bệ hạ đã phong cho thiếp làm Phu nhân sao?"

 

"Chuyện này... thật ra trẫm..." – Nhật Suỷ khó xử nói. Chỉ thấy Vân La cắn môi xấu hổ đáp: "Thật ra kể từ lúc bệ hạ giúp thiếp thoát khỏi vòng tay của đám giặc đó, thiếp đã nguyện cả đời này sẽ làm thân trâu ngựa để đền đáp ân tình của người. Cho dù chỉ là một nô tỳ thấp kém ở bên cạnh, thiếp cũng sẽ cam tâm tình nguyện làm, chẳng hề màn đến danh phận hay địa vị gì..."

 

Nhật Suỷ biết trong chuyện này nhất định là đã có hiểu lầm gì đó, bản thân chàng vốn không định nạp Vân La làm phi tần, lúc này đây càng không thể gạt một gáo nước lạnh vào mặt của người con gái đã thổ lộ tình cảm trước mặt mình. Tình thế này quả thực vô cùng khó xử!

 

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Vân La dường như nghe được tiếng trái tim của mình dần vỡ vụn. Gương mặt của nàng giống như bị một lớp đất sét làm cho khô cứng, khó khăn lắm mới có thể nói ra những lời sau cùng: "Vừa rồi dân nữ đã phát ra những lời đường đột không nên nói, chỉ mong bệ hạ tha tội và xem như chưa xảy ra chuyện gì!"

 

Nói xong câu này, Vân La chỉ đành xấu hổ lui ra ngoài. Không ngờ bản thân chưa đi được bao xa, trước mặt đã đụng phải một bóng người quen thuộc, đó không phải ai khác mà chính là Nguyên Ninh. Nãy giờ nàng đã đứng ngoài cửa, bản thân cũng đã nghe được toàn bộ câu chuyện.

 

Vân La vì thế mà vô cùng nhục nhã, chỉ biết cúi gầm mặt nhanh chân bước ra ngoài. Nhật Suỷ bước vội về phía của Nguyên Ninh, giữa lúc đang định giải thích, chỉ nghe nàng gấp gáp nói: "Hay là bệ hạ hãy sai người đuổi theo nàng ấy đi!"

 

Nhật Suỷ thở dài: "Nhưng vốn dĩ trẫm không hề có ý định đem nàng ấy vào cung, chuyện này chắc chắn là có sự hiểu lầm!"

 

"Khi nãy nàng ta đã dùng dây thừng siết cổ Vũ Phiên, ngăn hắn vung đao đến chỗ của bệ hạ, bản thân đã lập được một công lớn. Hơn nữa nàng ấy là thân nữ nhi, lại có thể nói ra những lời thật lòng trước mặt bệ hạ, tình cảm mà nàng ta dành cho người chắc chắn không nhẹ. Nếu nàng ta vì sự hiểu lầm này mà nghĩ đến chuyện dại dột, vậy thì..."

 

"Nàng không ghen sao?" 

 

Bất thình lình nghe được câu này của Nhật Suỷ, quả thật là Nguyên Ninh có chút kinh ngạc. Chỉ nghe chàng gấp gáp gặng hỏi: "Nàng không muốn trở thành người cuối cùng được trẫm nạp làm phi tần sao?"

 

Nguyên Ninh cắn nhẹ môi, chỉ biết thăm dò hỏi: "Bệ hạ quả thực có ý này sao?"

 

Nhật Suỷ nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy! Trong lòng trẫm vốn dĩ đã ngầm ấn định, nàng sẽ là vị phi tần cuối cùng trong hậu cung của trẫm!"

 

"Bệ hạ..." – Nguyên Ninh không giấu được sự xúc động, sau đó nàng nhẹ giọng tiếp lời: "Nhưng mà kể từ lúc trở thành phi tần của người, thiếp đã tự mình dặn lòng rằng, bệ hạ người nhất định sẽ không là của riêng mình thiếp. Chỉ cần được trở thành một phần trong trái tim của người, thần thiếp đã mãn nguyện lắm rồi!"

 

Nhật Suỷ nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Nguyên Ninh đưa lên mặt mình: "Chẳng phải bây giờ nàng đã hiểu tâm ý của trẫm rồi ư?"

 

Nguyên Ninh đưa ngón cái vuốt nhẹ gương mặt tuấn anh đó của chàng, chỉ biết xúc động nói: "Cảm ơn bệ hạ! Thần thiếp quả thực may mắn khi được người ưu ái như vậy!"

 

Nói đến đây, Nguyên Ninh bất chợt nhớ đến nét mặt khi nãy của Vân La: "Nhưng mà Tiên Nương..."

 

Nhìn thấy nét khó xử trong ánh mắt của Nhật Suỷ, Nguyên Ninh liền bước đến bên cạnh chàng, đặt nhẹ gò mát lên bờ vai vững chắc ấy, sau đó nhỏ giọng thủ thỉ: "Được chính miệng bệ hạ nói ra những lời vừa rồi, cho dù thần thiếp không phải là phi tần cuối cùng của người, bản thân cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc!"

 

Nhật Suỷ đưa cằm đặt lên tóc của Nguyên Ninh, sau cùng nhẹ giọng đáp: "Lần này hồi cung, chuyện vết thương trên đầu của trẫm có lẽ sẽ không thể giải thích một cách qua loa được. Vậy nên để nàng ấy nhập cung cũng tốt, Quốc Phụ!"

 

Quốc Phụ được gọi tên thì chậm rãi bước vào trong, chỉ nghe Nhật Suỷ cẩn thận dặn dò: "Mau sai người khẩn trương đuổi theo cô gái lúc nãy! Trẫm muốn nạp nàng ta làm Ngự nữ, đồng thời chúng ta sẽ hồi cung trong đêm. Chờ chút, trẫm vẫn còn một chuyện muốn nhờ ngươi làm..."

 

***

 

Lúc Nguyên Ninh ngồi trên xe ngựa trở về cung thì màn đêm cũng dần buông. Ngồi cùng nàng ngoài Tố Liên thì còn có Vân La. Sau khi trò chuyện, Nguyên Ninh đã biết được tên thật cùng với câu chuyện bi thương của nàng, cứ như thế mà càmg thêm thương cảm.

 

Cũng sau khi trò chuyện với Nguyên Ninh, Vân La mới hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện, bản thân không khỏi có chút xấu hổ: "Thì ra Đức phi điện hạ mới chính là Thánh Tư Phu nhân, có lẽ viên tướng khi nãy đã hiểu lầm gì đó, cho nên mới gọi tiện nữ bằng phong hiệu này. Vậy mà tiện nữ không biết xấu hổ, lại trơ trẽn đem chuyện này nói trước mặt Quan gia, hèn gì..." - Vân La đến đó thì thở dài: "Thật ra tiện nữ phải hiểu rõ chuyện này mới phải. Một người thấp kém giống như tiện nữ, làm gì có cơ hội được Quan gia nạp làm phi tần cơ chứ?"

 

Nguyên Ninh nghe đến đó thì nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Vân La, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Đừng cứ mãi xưng hô như thế! Chẳng phải bây giờ nàng đã là Ngự nữ của Quan gia rồi ư?"

 

"Nếu khi nãy không có Đức phi điện hạ, tiện nữ làm sao có thể đặt chân lên chiếc xe ngựa này?"

 

Nguyên Ninh lắc đầu đáp: "Câu vừa rồi phải để ta nói mới đúng! Nếu không có nàng ra tay trợ giúp, vậy thì ta đã không thể ngồi yên vị ở đây! Nàng đã có công hộ giá Quan gia, bản thân trở thành phi tử là chuyện hoàn toàn xứng đáng!"

 

Vân La có chút áy náy: "Thật ra nguồn cơn mọi chuyện cũng là vì tiện nữ đã đưa cho điện hạ chiếc áo choàng đó, vậy nên lũ giặc kia mới lầm tưởng điện hạ là tiện nữ!"

 

Nguyên Ninh chậm rãi gật gù rồi đưa tay vân vê đoá bìm biếc trong túi áo: "Có thể đây chính là duyên số! Sắp tới Vân La nàng đã trở thành Ngự nữ của Quan gia, bản thân sẽ không phải chạy trốn khỏi lũ ác bá họ Đinh đó!"

 

Vân La thở dài: "Tuy tiện nữ đã thoát khỏi nanh vuốt của bọn chúng, nhưng mà đám giặc này vẫn hoành hành cả một vùng Kim Động. Tiện nữ thật sự lo lắng cho người dân ở quê nhà!"

 

Đúng lúc đó thì xe ngựa đã chạy qua một nơi quen thuộc ở kinh sư. Nguyên Ninh thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy ánh đèn đang dần soi sáng cả khu chợ, duy chỉ có tiệm thuốc Huỳnh Tràng là chìm trong bóng tối.

 

"Nàng đừng lo! Quan gia sẽ không để bọn chúng tiếp tục làm bậy nữa đâu. Phàm đã làm chuyện xấu xa, tự khắc sẽ không có kết cục tốt đẹp! Nàng xem!" 

 

Vân La đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bảng hiệu của tiệm thuốc Huỳnh Tràng đã bị dở xuống từ bao giờ, mụ chưởng quầy và cả bọn thầy lang đang quỳ rạp trước cửa nghe xét xử.

 

Đám người này sao chép phương thuốc của thần y Hoàng Tràng rồi biến tấu để thu lợi, chẳng khác nào phường lưu manh, trộm cướp. Có nhận được kết cục trước mắt cũng là lẽ thường tình.

 

Chiếc xe ngựa cứ như thế mà chạy theo hướng tây để trở về hoàng cung. Mặt trời buổi hoàng hôn rơi một cách huyền ảo trên dòng sông Nhị. Một bóng người thanh mảnh vung mái chèo lướt đi trên sông, trong khoang thuyền lan toả mùi thơm của bánh bột báng. Thuyền của nàng dần tắp vào một dãy trọ sang trọng, không biết rằng người mà nàng cần tìm đã rời đi từ lâu. Ở đó chỉ còn có mỗi một công công đứng chờ: "Cuối cùng thì cô đây cũng đến, Quan gia đã dặn ta nán lại ở đây để đưa cho cô một ít quà!"

 

"Lẽ nào Quan gia đã hồi cung rồi sao?" – Nhật Ảnh thất vọng hỏi.

 

Nhìn thấy Quốc Phụ gật đầu, Nhật Ảnh liền chậm rãi đưa cho hắn giỏ bánh thơm ngát trong tay của mình: "Nếu được, phiền ngài hãy giúp đưa chỗ bánh này cho Quan gia!"

 

Quốc Phụ miễn cưỡng ưng thuận rồi nhanh chân rời đi, để lại một mình Nhật Ảnh đứng đó giữa khoảng trời sông nước. Có cánh én lướt qua giữa buổi hoàng hôn, cánh phù du trên dòng sông Nhị đã mất hút từ lâu...


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau


 

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương