Chuyển đến nội dung chính

Chương 039. Ngựa trên bàn cờ

C39. Ngựa trên bàn cờ

Sau khi hồi cung, Nguyên Ninh được bí mật đưa về điện Ánh Thiềm, còn Vân La thì được đưa đến gác Đông Sương ở viện Tứ Quý. Tiếp theo đó, nơi mà Nhật Suỷ ghé đến đầu tiên chính là cung Nghênh Xuân.

 

Nhìn thấy vết thương trên đầu Nhật Suỷ, Huyền Dao không giấu được nỗi lo lắng. Có điều thông qua lời kể Nhật Suỷ, Huyền Dao biết vết thương này của chàng không đáng ngại, lại biết được Vân La là người đã có công hộ giá, cho nên đối với việc Nhật Suỷ phong nàng ta thành Ngự nữ, Huyền Dao không hề có ý kiến nào khác. Chỉ nghe Nhật Suỷ nói: "Thật ra chuyện mà trẫm muốn bàn với nàng không chỉ có chuyện này. Nghĩ đến việc luận công ban thưởng, trẫm sực nhớ đến việc ngày đó Thánh Tư mang thai, sau đó thì chẳng may mất đi đứa con trong bụng, trẫm vẫn chưa làm gì bù đắp cho nàng ấy. Bây giờ Thánh Tư lại mắc bệnh truyền nhiễm phải cách ly ở điện Ánh Thiềm, sắp tới là ngày lành, vậy nên trẫm muốn phong nàng ấy thành Đức phi! Nàng thấy chuyện này như thế nào?"

 

Huyền Dao trước giờ là người ôn hoà, lúc này lại đang mang thai, nghĩ đến chuyện Nguyên Ninh vừa mới mất con, bản thân đương nhiên là có chút thương cảm: "Thánh Tư xuất thân danh giá, nếu không vì một phút nông nỗi của Liễu Phu nhân, bản thân đã có thể sinh được quý tử cho bệ hạ, vậy nên việc phong Phi để an ủi nàng ta là chuyện nên làm. Bệ hạ đừng lo, thần thiếp sẽ cùng với bệ hạ đem chuyện này đến cung Thánh Từ tâu với Thái thượng hoàng!"

 

Nghe đến ba chữ Thái thượng hoàng, mi mắt của Nhật Suỷ đột nhiên chớp vội, sau đó chàng dang tay ý bảo Huyền Dao hãy ngồi vào lòng mình, chỉ thấy nàng cúi đầu khẽ nói: "Xin lỗi bệ hạ! Ngự y dặn thần thiếp không nên vận động mạnh, để tránh việc giống như lần trước..."

 

Nhật Suỷ nghe đến đây thì "À" một tiếng rồi nắm lấy đôi bàn tay thon dài của nàng: "Là trẫm sơ ý! Trong cung này, chỉ có nàng là người thông cảm và thấu hiểu trẫm nhất! Bây giờ nàng đã mang thai, đáng lý trẫm cũng nên luận công ban thưởng, chỉ hiềm một nỗi..."

 

Huyền Dao thấy Nhật Suỷ lộ nét khó xử, cho nên liền dịu dàng nói: "Bệ hạ đừng lo! Đối với thần thiếp, danh phận hay địa vị đều không quan trọng! Quan trọng là trong lòng bệ hạ chỉ có mình thần thiếp, như vậy là đã đủ!"

 

Nhật Suỷ nắm chặt đôi tay của Huyền Dao: "Nàng yên tâm! Dù có thế nào, trẫm cũng sẽ không quên mối tình đầu tiên của mình!"

 

Ánh mắt Huyền Dao dạt dào tình ý, bất giác trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương thơm ngọt, khiến cho nàng mải mê nhìn về phía chiếc lư đồng trước mặt. Nhật Suỷ bắt gặp ánh mắt đó thì không khỏi tò mò: "Nàng đang nghĩ chuyện gì thế?"

 

Huyền Dao liền đáp: "Thần thiếp chỉ đang nghĩ đến Hạ Phu nhân! Hương liệu mà nàng ấy chế tác quả thực rất thơm, không những thế còn có tác dụng an thần. Mấy đêm nay thần thiếp đều ngủ ngon giấc!"

 

Nhật Suỷ nghe đến đó thì gật gù: "Hạ Phu nhân cũng đang mang thai. Nhân dịp trong cung có thêm một Đức phi và một Ngự nữ, trẫm cũng muốn ban tặng phong hiệu cho nàng ấy. Hạ Phu nhân đã giỏi điều chế hương liệu như thế, vậy thì trẫm sẽ ban cho nàng ấy phong hiệu Quỳnh Phương. Hoàng Ngự nữ đã hầu hạ trẫm từ lâu, lần này cũng tấn phong nàng ta thành Phu nhân, chuyển đến viện Yên Đào để ở!"

 

Huyền Dao ôn hậu đáp: "Mọi việc đều nghe theo bệ hạ!"

 

Lúc đó thì Quốc Phụ đã hồi cung, bản thân gấp gáp chạy đến cung Nghênh Xuân để hầu hạ Nhật Suỷ, không quên giúp Nhật Ảnh chuyển số bánh bột báng đến tay của chàng. Lúc này Nhật Suỷ đang ngồi bên cạnh Huyền Dao, trông thấy chỗ bánh đó thì mỉm cười nói: "Cũng lâu rồi trẫm chưa được ăn kẹo cau do chính tay Nguyên phi làm, chẳng hiểu sao lúc này lại cảm thấy hương vị của nó đang lan toả trong miệng!"

 

Huyền Dao nghe mấy lời này thì lộ rõ ánh cười ở đuôi mắt: "Xin bệ hạ hãy đợi một chút, thần thiếp sẽ đích thân xuống bếp để chuẩn bị cho người!"

 

Trông thấy Quốc Phụ vẫn còn đứng ở đó tay dâng giỏ bánh, Thiên Kiện liền cảm thấy có chút chán ghét, chỉ trừng mắt ý bảo Quốc Phụ đem chỗ bánh ấy xuống. Thật ra không cần nhìn ánh mắt sắc lẹm đó của Thiên Kiện, Quốc Phụ cũng đã hiểu được ý của Nhật Suỷ, cứ như thế mà lặng lẽ lui xuống.

 

Chờ đến khi Quốc Phụ khuất dạng sau cánh cửa, Thiên Kiện liền mượn cớ lui xuống để gặp riêng hắn, cuối cùng chất vấn về vết thương trên đầu Nhật Suỷ. Quốc Phụ chỉ là Phó chưởng nội thị, bản thân thấp hơn Thiên Kiện một bậc, cho nên chỉ biết đứng đó cúi đầu nghe giáo huấn một buổi. Nhưng mà hắn là người thông minh, dù bản thân bị tra hỏi như thế nào, chuyện xuất cung của Nguyên Ninh cũng không bị lộ ra dù chỉ nửa chữ… 

 

Vào những ngày giá rét như thế này, Huyền Dao đều miễn lễ thỉnh an. Nhưng mà hôm nay là ngày mười lăm, chúng phi tần theo đó mà di chuyển đến cung Nghênh Xuân, khác một chỗ hôm nay ở trong đại điện có thêm một chiếc ghế. Vân La vừa mới nhập cung, mặc dù mấy ngày qua đã được cô Quế Lan đích thân chỉ bảo, thế nhưng đối với bộ quy tắc rườm rà trong cung mà nói, nàng vẫn còn chưa thông thạo lắm. 

 

Đưa mắt nhìn Vân La, bất giác Như Lộ chợt nhớ về hình ảnh của mình và Đan Thanh ngày trước, khoé mắt theo đó chực trào dòng lệ.

 

“Lần này Nguyễn Ngự nữ có công hộ giá Quan gia, quả đúng là tấm gương để tất cả phi tần noi theo. Lát nữa bổn cung sẽ sai người đem một ít đồ đến gác Đông Sương, từ nay chúng ta xem như người một nhà. Nếu nàng gặp phải khó khăn gì, chỉ cần chia sẻ với mọi người là được! Hãy mau đứng lên đi!”

 

“Cảm ơn Nguyên phi điện hạ!” – Vân La nói đến đó thì lễ phép quay trở về. Cận tỳ Tuyền Phát hầu hạ nàng vốn là một người chu đáo, cứ như thế dìu chủ nhân ngồi yên vị xuống ghế, chỉ nghe một giọng cười cợt phát lên: “Cuống cuồng như thế làm gì? Cô ta vốn giỏi mấy trò tạp kỹ, chỉ là ngồi xuống một cái ghế, không ngã nhào đâu mà sợ!”

 

Âm thanh chua chát này không cần hỏi cũng đã biết là phát ra từ chỗ của Đàm Hoa. Chỉ nghe Lệ Uyển cười khẩy: “Tối hôm qua hạ thiếp nghe được sau khi xuất cung, Quan gia đã chọn một người phong làm Ngự nữ. Hạ thiếp còn tưởng là ai đó đẹp nhất kinh thành, hoá ra nhan sắc của cô ta cũng chỉ có vậy, không những thế điệu bộ còn thô kệch chẳng khác nào nam nhân. Nguyễn Ngự nữ được chọn vào cung, quả thật là chuột sa hủ nếp!”

 

Thiên Tuyết nghe qua mấy lời cay nghiệt này, chỉ lặng lẽ cong môi cười lạnh: “Nói về độ mỹ mạo, yêu kiều, ở đây có cung nữ nào so được với Hạ Phu nhân đâu chứ? Nguyễn Ngự nữ có học qua võ nghệ, cho nên cách đi đứng hơi dứt khoát một chút. Nhưng mà nhờ vậy mới giúp được Quan gia, bổn cung thấy đây rõ ràng là một điểm tốt!”

 

Lệ Uyển dẫu sao cũng là phi tần của Quan gia, vậy mà vẫn bị Quý phi đem ra so sánh với cung nữ, trong lòng không khỏi có chút bất mãn.

 

Huyền Dao trông thấy Lệ Uyển chịu ấm ức, nghĩ đến cái thai mà nàng ta đang mang, cho nên cũng lên tiếng giữ lại thể diện cho nàng ấy: “Nhân đây bổn cung cũng muốn thông báo một tin vui đến cho mọi người. Quan gia đã quyết định tấn phong Hoàng Ngự nữ trở thành Phu nhân, đồng thời ban cho Hạ Phu nhân phong hiệu Quỳnh Phương. Lễ sắc phong lần này sẽ được mẹ của Quý phi đứng ra làm mệnh phụ, nhưng mà phải chờ Thánh Tư Phu nhân khỏi bệnh thì mới được cử hành!”

 

Thiên Tuyết nghe đến đây thì không khỏi có chút thắc mắc. Nếu đem so với Trinh Túc Phu nhân, người có chồng là Chiêu Văn Vương, thì địa vị của mẹ nàng hiển nhiên cao hơn một bậc, bởi vì cha của nàng vốn là Thái uý. Ngày đó Nhật Suỷ đã nhờ Trinh Túc Phu nhân tham gia vào lễ sắc phong của Nguyên Ninh, vậy mà bây giờ lại nhờ mẹ nàng làm lễ sắc phong cho Hoàng Ngự nữ và Hạ Phu nhân, lẽ nào bản thân chàng lại coi trọng họ đến như vậy? Nghĩ đến đây, Thiên Tuyết liền mở miệng hỏi: “Chuyện sắc phong của hai người bọn họ thì liên quan gì đến bệnh tình của Thánh Tư Phu nhân thưa Nguyên phi điện hạ?”

 

Huyền Dao mỉm cười, chỉ chậm rãi đáp: “Bởi vì Thánh Tư Phu nhân cũng là một trong số những người được tấn phong, Quan gia đã ban cho nàng ấy phân vị Đức phi!”

 

Chuyện Nguyên Ninh được tấn phong thành Phi đương nhiên khiến cho cả hậu cung được dịp bàn tán. Trong số bọn họ, chỉ có mỗi Yên Ngôn và Thanh Y là thực sự vui mừng. Năm móng tay của Đàm Hoa lặng lẽ bấu vào da thịt, đuôi mắt của nàng lộ rõ nét tính toán.

 

Mấy ngày sau đó, trời càng lúc càng lạnh. Nguyên Ninh vẫn ở trong điện Ánh Thiềm dưỡng bệnh, vết thương trên vai cũng đã bắt đầu lành. Thuốc của thần y Hoàng Tràng quả thực là thuốc tốt. Vùng vai ở đó chỉ còn một vết đỏ nhỏ như sợi tóc. Nhật Suỷ cũng sai Quốc Phụ đem đến cho nàng vài lọ thuốc mỡ, chỉ cần nàng thoa thêm một vài ngày nữa, chỗ da này chắc chắn sẽ không còn bất cứ tỳ vết nào. 

 

Tối đêm đó, cầm lọ thuốc mỡ trên tay, Nguyên Ninh bất giác nhớ đến hắn: "Lần vi hành này của Quan gia, chỉ có Quốc Phụ là được đi cùng, tính ra hắn cũng đã âm thầm giúp cho ta nhiều chuyện. Ta muốn thưởng cho hắn một ít đồ, không biết thường ngày Quốc Phụ thích thứ gì?”

 

Thuỷ Linh liền đáp: “Có lần nô tỳ nghe ngóng được, Quốc Phụ công công hình như rất thích ăn hồng khô!”

 

Tố Liên nghe thế liền nhanh miệng nói: "Vậy thì hãy để nô tỳ đi đến phòng ngự trù xin một ít!"

 

Nguyên Ninh suy tư đôi lát rồi can ngăn nàng: "Phòng ngự trù trực thuộc viện thượng thiện, vốn dĩ thuộc quyền quản lý của Thục phi. Lúc này đã khuya, em đến đó lấy đồ sợ rằng cũng không tiện. Đúng lúc ta đang muốn đến thăm cô mẫu, chúng ta hãy thử xin một ít hồng khô ở chỗ của người!"

 

Tố Liên liền đáp: "Vậy thì hãy để nô tỳ thoa thêm một ít thuốc giảm đau lên chỗ vết thương, tránh để Thái hậu điện hạ nhận ra sơ hở!"

 

***

 

Lúc Nguyên Ninh đến cung Vạn Thọ thì đã thấy một người vừa rời khỏi nơi đây. Nhìn qua quần áo, Nguyên Ninh thầm đoán bà ta có lẽ là vị nữ quan ở viện thượng phục. Bà ta vừa rời khỏi cung Vạn Thọ, có lẽ vừa mới được Thái hậu triệu kiến. Ở bên trong, cô Tịnh Văn lúc này đang châm trà cho Thái hậu, trông thấy Nguyên Ninh đứng ngoài cửa, bà ta cúi đầu thấp giọng nói: "Thật là trùng hợp! Thái hậu cũng đang muốn đến điện Ánh Thiềm thăm người!"

 

Thái hậu bỏ con cờ trên tay xuống mà quay đầu nhìn lại. Trông thấy áo choàng của Nguyên Ninh đã đẫm sương, bà liền quan tâm hỏi: "Cơ thể của con vốn không khoẻ, khuya thế này còn nhọc công đến chỗ của cô mẫu, không sợ bệnh của bản thân sẽ kéo dài thêm ư?"

 

Nguyên Ninh lễ phép chào Thái hậu rồi mỉm cười ôn hoà: "Điện Ánh Thiềm nằm khá xa hậu cung. Con thà bị bệnh lâu hơn, chứ không dám để cô mẫu nhọc công di giá đến chỗ của mình!"

 

Thái hậu cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng mà đuôi mắt có chút lo lắng: "Mau ngồi xuống đi! Bản thân sắp trở thành Đức phi của Quan gia, con phải biết chú ý đến sức khoẻ của mình! Hãy nhìn con cờ này xem!"

 

Nguyên Ninh vâng lời Thái hậu mà chậm rãi ngồi xuống. Nàng đưa mắt nhìn về phía bàn cờ, chỉ thấy quân ngựa của Thái hậu đã bị phe địch bao vây, lại nghe bà chậm rãi từ tốn nói: "Trên bàn cờ tướng, quân ngựa không thể di chuyển theo hướng có kẻ địch đứng trước mặt nó, chỉ có thể phát huy thế mạnh của mình khi bốn phía xung quanh không có ai. Lúc đó ngựa sẽ có thể di chuyển đến tám vị trí, gọi là "bát diện uy phong." Vậy nên theo lẽ dĩ nhiên, ưu thế này sẽ bị giới hạn ở đầu ván cờ, bởi vì khi đó quân địch rất đông, quân ngựa sẽ rất dễ bị kẻ địch vây hãm. Mãi đến khi bàn cờ dần thưa thớt ở cuối ván, ngựa mới trở thành một quân cờ mạnh."

 

Thái hậu nói đến đây thì quay đầu về sau, cô Tịnh Văn đứng đó liền hiểu ý dâng lên trước mặt Nguyên Ninh một bản phác thảo. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn qua bản vẽ này, chỉ thấy ở đó là một bộ Địch y màu đỏ đi kèm với các món phục sức dùng cùng. Đây có lẽ chính là thứ mà vị nữ quan ở viện thượng phục khi nãy đem đến cho Thái hậu. Chỉ nghe Thái hậu nhẹ giọng hỏi: "Con biết áo Địch y này gọi là gì không?"

 

Nguyên Ninh liền đáp: "Dạ thưa đó chính là Khuyết địch, loại Địch y được dùng cho nghi lễ sắc phong của các bậc Thứ phi!"

 

Thái hậu gật gù đáp: “Con nói không sai! Sắp tới con sẽ mặc chiếc Khuyết địch này để nhận lễ sắc phong trở thành Đức phi. Áo này tuy đẹp, nhưng cô mẫu vẫn muốn nhìn thấy con mặc những chiếc Địch y khác!”

 

Thái hậu nói đến đây thì lấy tay vân vê chiếc quạt lụa màu lam, sau đó nhẹ giọng nói tiếp: “Ngoài Khuyết địch thì còn có Huy địch và Du địch nữa, ba loại Địch y này gọi là Tam địch. Trong đó chữ “Huy” có nghĩa là chim trĩ, chữ “Du” là diều hâu, còn chữ “Khuyết” nghĩa là thiếu mất. Xét về thứ bậc, Huy địch là loại áo cao quý nhất, chỉ có bậc Hoàng hậu mới có thể dùng. Loại áo này có màu xanh thẫm, được thêu mười hai hàng chim trĩ, viền tay và cổ áo thêu hình rồng. Tiếp đến là Du địch dành cho Nguyên phi. Loại áo này cũng có màu xanh giống với Huy địch, nhưng được thêu chín hàng diều hâu. Cuối cùng là Khuyết địch dành cho Thứ phi. Khác với hai loại Địch y kia, Khuyết địch có màu đỏ và không thêu bất kỳ hình chim nào. Đi kèm với Địch y chính là Phụng quán, tức là mũ phượng. Dựa vào thứ bậc, Phụng quán sẽ có số lượng trang sức khác nhau. Hoàng hậu có chín rồng chín phượng, Nguyên phi có sáu rồng ba phượng, còn Thứ phi là ba rồng ba phượng. Nhưng vẫn còn có loại Phụng quán thấp hơn và cũng là thấp nhất, chỉ gồm có ba rồng và hai phượng. Vừa hay đây là loại mà Thục phi đã dặn dò người ở viện thượng phục thiết kế riêng cho con. Quý phi biết chuyện, cho nên đã sai nữ quan chưởng quản ở đó đến báo tin cho cô mẫu biết. Thục phi tốn công như thế, rõ ràng là muốn nói cho những người trong cung biết, tuy rằng con đã là Đức phi, có thể mặc Khuyết địch để nhận lễ sắc phong, nhưng mà phân vị vẫn thấp hơn cô ta một bậc, cho nên chỉ có thể đội loại Phụng quán này. Nhưng việc này chẳng đáng bận tâm, trái lại đối với con còn là một chuyện tốt!”

 

Thái hậu nói xong câu đó thì đem quân mã trong tay của mình lui về một vị trí an toàn, sau đó bà khoan thai tiếp lời: “Nếu đặt lên bàn cân so sánh, khi khai cuộc pháo sẽ mạnh hơn ngựa, nhưng mà khi tàn cuộc ngựa lại mạnh hơn pháo. Lúc này không phải lúc để quân ngựa của chúng ta mạo hiểm, chỉ cần thoái lui một bước, đợi đến lúc thích hợp sẽ có thể chờ đến lúc bát diện uy phong. Con hiểu ý của cô mẫu chứ?”

 

***

 

Lúc Nguyên Ninh rời khỏi cung Vạn Thọ thì cảnh trời đã dần khuya, đám hoa cỏ ven đường cũng bắt đầu nhuộm màu trắng xoá. Sương mù trong đêm càng lúc càng trở nên dày đặc, nuốt trọn lấy dãy đèn lồng đang treo trên tường. Đứng từ xa trông đến, tưởng chừng như bản thân sẽ đi vào cõi mộng. 

 

Nguyên Ninh cảm thấy có chút lạnh lẽo, cứ thế mà nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tố Liên, nhẹ giọng nói với nàng: “Nghe Thuỷ Linh nói, trong lúc chúng ta xuất cung, chị Yên Ngôn và Thanh Y đã đến điện Ánh Thiềm thăm hỏi bệnh tình của ta. Nhưng mà sau khi hồi cung, bởi vì chuyện vết thương trên vai, cho nên ta đã không thể gặp mặt bọn họ. Lúc này đây vết thương đã lành, xem bộ cũng đã đến lúc bệnh tình của ta thuyên giảm!”

 

Tố Liên gật đầu, sau đó sực nhớ ra chuyện gì: “Nhắc đến Thuỷ Linh, nô tỳ bỗng nghĩ lại lời mà chị ta từng nói!”

 

Nguyên Ninh tò mò hỏi: “Đó là chuyện gì?”

 

Tố Liên liền đáp: “Chính là chuyện loại bỏ rong rêu ở viện Nhã Cúc ngày trước đó ạ! Nghe nói lần đó Thiên Kiện đã sai người dùng phèn xanh để làm chuyện này!”

 

“Phèn xanh ư?” – Nguyên Ninh suy nghĩ đăm chiêu, bất giác trông thấy ai đó đang quỳ gối ở một nơi vắng vẻ. Quần áo của hắn dường như đã ướt sủng, bản thân lại không ngừng run lên bần bật, chỉ nhìn thôi cũng hiểu được sự buốt lạnh mà hắn đang phải chịu.

 

“Là Quốc Phụ đó ư?” – Nguyên Ninh tò mò hỏi.

 

Quốc Phụ trông thấy Nguyên Ninh thì quỳ thẳng lưng lên, điệu bộ có phần hoảng hốt: “Nô tài không có ý lười biếng! Chỉ vì đã quỳ ở đây hai canh giờ, cho nên sống lưng của nô tài có hơi tê mỏi. Mong Thánh Tư Phu nhân rũ lòng thương, đừng nói lại chuyện này cho Thái hậu điện hạ biết, để nô tài có cơ hội giữ lại cái mạng quèn này!”

 

Nhìn thấy sắc mặt của hắn lộ vẻ sợ hãi, lại nghe được mấy lời không rõ đầu đuôi này, Nguyên Ninh càng thêm nghi hoặc: “Nói cho ta biết, sao ngươi lại bị phạt quỳ ở đây?”

 

Quốc Phụ liếc mắt nhìn Nguyên Ninh, ánh mắt mang theo bảy phần thăm dò, giống như là không hiểu vị Phu nhân trước mặt đang vì chuyện gì mà trêu ngươi mình. Hiểu lầm ý của Nguyên Ninh, hắn tiếp tục phân trần: “Nô tài hiểu ý của Phu nhân, nô tài đã biết tội của mình rồi ạ! Nô tài không nên để Quan gia mạo hiểm như thế, khiến cho người bị đám vô lại kia ném đá vỡ đầu. Vậy nên chuyện Thánh Tư Phu nhân tâu lại chuyện này cho Thái hậu điện hạ là hợp tình hợp lý. Nô tài sẽ quỳ ở đây cho đến khi trời sáng, quyết sẽ không dám buông ra một lời oán trách! Kính xin Thánh Tư Phu nhân tha mạng!”

 

Nguyên Ninh ngạc nhiên đáp: “Ta đem chuyện này tâu lại cho Thái hậu điện hạ khi nào cơ chứ?”

 

Sắc mặt của Quốc Phụ trong phút chốc như bị đơ ra, chỉ nghe Nguyên Ninh gấp gáp hỏi: “Rốt cuộc thì ai đã nói cho ngươi chuyện này?”

 

Quốc Phụ liền thành thật đáp: “Dạ thưa đó chính là chánh chưởng nội thị Thiên Kiện công công!”

 

Nguyên Ninh nheo mắt nghi hoặc hồi lâu, sau cùng nàng gấp gáp đỡ Quốc Phụ ngồi dậy, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng tiết lộ dù chỉ nửa chữ về chuyện này cho Thái hậu biết. Bản thân ta vừa mới ở cung Vạn Thọ trở về. Hiện giờ Thái hậu không hề biết rõ sự tình, sao có thể ban lệnh trách phạt ngươi được? Xem ra đã có một con cáo nào đó mượn oai hùm, lấy uy danh của Thái hậu để trách phạt ngươi!”

 

Nguyên Ninh nói đến đó thì cởi bỏ áo choàng mặc cho Quốc Phụ. Giữa lúc hắn vẫn đang thu người từ chối, nàng ở đó cẩn thận nói ra từng chữ: “Ngươi nghĩ kỹ mà xem! Nếu không nhờ Quan gia có mặt kịp lúc để cứu ta thoát khỏi bọn vô lại đó, ta làm gì còn có cơ hội quay trở về hoàng cung. Trong chuyện này ta cảm kích ngươi còn không kịp, lẽ nào lại lấy oán báo ân giống như chuyện kẻ khác bịa đặt?”

 

Quốc Phụ chau mày nghĩ ngợi, chỉ nghe Tố Liên nhẹ giọng nói: “Chủ nhân ta biết công công thích ăn quả hồng treo gió, cho nên đã chuẩn bị một gói để tặng ngài. Công công hãy nhìn xem!”

 

Quốc Phụ nhìn thấy gói hồng khô trong tay Tố Liên, bản thân liền gấp gáp cúi đầu tạ ơn, chỉ nghe Nguyên Ninh thấp giọng nói: “Lần này trong lúc vi hành, Quan gia đã cho ngươi theo hầu thay vì Thiên Kiện, xem bộ hắn đã vì chuyện này mà sinh lòng đố kỵ!”

 

Ánh mắt của Quốc Phụ khẽ dao động khi Nguyên Ninh nói đến câu này. Giữa lúc hắn còn đang tư lự, chỉ nghe Nguyên Ninh nhẹ giọng tiếp lời: “Nhưng mà ngươi đừng lo, hắn càng ghen tỵ với ngươi, chứng tỏ vị trí của ngươi trong lòng Quan gia bao giờ cũng cao hơn hắn. Lần này ngươi đã vì ta mà chịu khổ oan uổng, quà mà ta tặng ngươi sẽ không chỉ đơn giản là gói hồng này!”

 

***

 

Vườn ngự uyển lúc này chìm trong màu xanh pha trắng, tuy cảnh sắc không thể nói là tiêu điều, nhưng phải đợi đến khi gió xuân thổi đến, trăm hoa ở đây mới bắt đầu khoe sắc thêm một lần nữa. Bởi vì tiết trời quá đỗi lạnh lẽo, lại không phải thức dậy thỉnh an Nguyên phi, cho nên tất cả phi tần đều chỉ muốn cuộn tròn trong chăn ấm nệm êm, làm gì có ai muốn đi dạo trong trời đông giá lạnh.

 

Duy chỉ có một người đang mặc áo choàng bước đi trong gió. Gương mặt của nàng thánh khiết tựa băng, so với đám hoa mai được thêu trên áo chẳng khác là bao. Giữa lúc trăm hoa đang cùng nhau say ngủ, chỉ có nàng và hoa mai là kiêu hãnh đến thế.

 

Vườn ngự uyển lúc này vốn dĩ đã vắng vẻ, nói chi đến một nơi xa xôi như đầm sen mọc dại. Ấy vậy mà ngay lúc này đây, khi Yên Ngôn cùng Mộc Miên đặt chân đến đó, ở trong đình đã có đến bốn người.

 

Bọn họ không ai khác mà chính là chủ tớ của Nguyên Ninh và Thanh Y. Yên Ngôn bước lên cầu, không nhịn nổi mà nói vọng vào trong: “Xin chúc mừng Đức phi điện hạ!”

 

Nguyên Ninh nghe đến đó thì đứng dậy bước ra cầm tay Yên Ngôn, sau đó mỉm cười nói: “Chị thật giống với chị Thanh Y, mới gặp mặt thì đã chọc ghẹo em. Bây giờ em vẫn chưa chính thức được tấn phong, xưng hô như vậy có phần hơi sớm. Cho dù là thế, sau này ở nơi chỉ có ba người chúng ta, hai người nhất định phải xưng hô như ngày trước, bằng không thì sẽ rất xa lạ!”

 

Yên Ngôn vẫn đang muốn nói đùa vài câu, ai ngờ không gặp vài hôm, sắc mặt của Nguyên Ninh quả là có chút nhợt nhạt, khiến cho nàng không khỏi lo lắng: “Em vừa mới khỏi bệnh chưa lâu, sao không hẹn ta và Thanh Y ở điện Ánh Thiềm, mà lại chọn đầm sen mọc dại này?”

 

“Nước nằm ở ngoài sương thì mới đông lại, đất muốn trở thành gạch thì phải nung lên. Mấy ngày nay em chỉ nằm trong chăn, lúc này cũng nên ra ngoài để nhanh chóng thích nghi với cái lạnh, nhất là sự lạnh lẽo trong hậu cung này!” – Nguyên Ninh nhẹ giọng đáp.

 

Yên Ngôn thấy thần sắc của nàng có ý sâu xa, cho nên liền tò mò hỏi: “Lẽ nào đã có người gây khó dễ lúc em đang dưỡng bệnh ở điện Ánh Thiềm? Hay là chuyện Quan gia phong em làm Đức phi đã khiến cho bọn họ ghen tức?”

 

Nguyên Ninh lắc đầu đáp: “Chuyện chúng ta bị người khác ganh ghét đâu phải mới xảy ra gần đây. Kể từ lúc chị và em nhập cung đến nay, bản thân đã bị người khác gây khó dễ không ít. Vậy nên hôm nay em hẹn hai người đến đây, chính là để bàn bạc kế sách đối phó bọn họ, quan trọng là cần phải đề phòng một người!”

 

“Là Thục phi hay là Hạ Phu nhân?” – Yên Ngôn tò mò hỏi.

 

Nguyên Ninh lắc đầu đáp: “Là móng vuốt của bọn họ - Thiên Kiện!”

 

Giữa lúc Yên Ngôn còn đang ngạc nhiên, chỉ thấy Nguyên Ninh hướng về phía Thanh Y nhẹ giọng hỏi: “Gạch trong viện Nhã Cúc bám đầy rong rêu, nếu như em muốn loại bỏ triệt để bọn chúng, vậy thì dùng thứ gì sẽ an toàn nhất?”

 

Thanh Y liền đáp: “Em chỉ cần cạo bỏ rong rêu, sau đó dùng bột vôi rắc lên là được. Cách này không những hiệu quả mà còn rất an toàn!”

 

Nguyên Ninh nheo mắt nói: “Nhưng mà trong lúc em mang thai, Thiên Kiện lại dùng phèn xanh thay cho bột vôi. Chuyện này gần đây em mới được Thuỷ Linh nhắc lại. Chúng ta đều biết phèn xanh là chất độc vô cùng lợi hại, ngày đó Đan Thanh bỏ mạng ở cung Thuý Hoa, chẳng phải là vì chất độc này sao?”

 

Yên Ngôn dần ngợi ra ý tứ của Nguyên Ninh: “Nói vậy Thiên Kiện đã mượn việc loại bỏ rong rêu ở viện Nhã Cúc để khiến cho mẹ con của em gặp nguy hiểm, không những thế còn để lại manh mối khiến cho em bị tình nghi đã hạ độc Liễu Phu nhân?”

 

“Mưu kế này quả là thâm độc lắm!” – Thanh Y khẽ nói.

 

Nguyên Ninh gật đầu đáp: “Vốn dĩ sau khi gặp mặt Đan Thanh ở cung Thuý Hoa, biết được cô ta không phải là người đơn thuần như chúng ta đã nghĩ, em còn tưởng chuyện bao tay lông mèo hoàn toàn là do cô ta nghĩ ra. Nhưng mà sau khi biết đến chuyện phèn xanh, em có thể khẳng định Đan Thanh chung quy vẫn là một công cụ để người khác điều khiển. Người đứng sau những trò nham hiểm này, khỏi nói thì chúng ta cũng đã biết là ai. Khác một chỗ là hiện giờ chúng ta đã biết thêm nanh vuốt của bọn họ. Tên Thiên Kiện này là kẻ hầu cận bên cạnh Quan gia, ngày nào chúng ta chưa loại trừ hắn thì cũng giống như để dao dưới gối, không cẩn thận sẽ mất mạng ngay lập tức!”

 

Yên Ngôn trầm tư nói: “Trước giờ ta chỉ thấy Thiên Kiện có chút tham lam, không ngờ rằng hắn lại là tay sai của đám người đó. Hôm nay được em nói rõ sự tình, ngày sau ta nhất định sẽ để ý nhất cử nhất động của tên nô tài này! Có điều nhắc đến họ Liễu kia, bất giác ta nhớ ra một chuyện.”


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương