Chuyển đến nội dung chính

Chương 036. Giấu trời qua biển

C36. Giấu trời qua biển

Khống chế được tên vô lại, công tử mặt trắng huýt sáo để con ngựa của mình chạy ngược trở về. Sau đó chàng nhảy lên lưng nó, định bụng sẽ siết chặt dây cương để đuổi theo bọn vô lại. Vừa lúc đó thì Nhật Suỷ đã từ bến thuyền chạy đến. Nhìn thấy quần áo của chàng xộc xệch, Nhật Suỷ liền quan tâm hỏi: “Công tử không sao chứ?”

Công tử mặt trắng thấy Nhật Suỷ có cùng giọng nói với Quốc Chẩn, lại vừa từ dưới sông chạy lên, cho nên đã nhận lầm người: “Hãy mau lên ngựa, chúng ta đuổi theo chiếc xe đó cứu người!”

Nhật Suỷ còn chưa hiểu ra chuyện gì, bản thân đã bị công tử mặt trắng kéo lên yên ngựa. Lúc này Quốc Phụ đang lồm cồm ngồi dậy từ dưới đất, nhìn thấy chàng bị công tử mặt trắng đưa đi, hắn không giấu được sự hốt hoảng: “Đứng lại!”


Vì phải kéo theo chiếc xe chở người, ngựa của đám vô lại không thể chạy nhanh hơn ngựa của công tử nọ. Vậy nên chúng vô cùng lo lắng, chỉ biết nhanh trí nghĩ ra một kế, mong sao có thể thay đổi tình hình.


Giữa lúc sắp đuổi kịp chiếc xe ngựa kia, công tử mặt trắng bỗng nhìn thấy đám vô lại gấp gáp bước ra, sau đó quăng thật nhanh một chiếc bao bố xuống đường. Người trong đó không ngừng giẫy giụa khi bị rơi xuống đất. Công tử mặt trắng thấy thế thì hốt hoảng dừng ngựa, sau đó nhanh chân chạy đến chỗ chiếc bao bố kia, chỉ sợ Nguyên Ninh sẽ bị thương nặng.


Có điều trong lúc chàng cố gắng chạy thật nhanh, người bên trong đã xé rách bao bố trốn thoát. Hắn vốn dĩ không phải Nguyên Ninh mà thực chất là một tên trong số đám vô lại kia. Kế “ve sầu thoát xác” này của chúng vậy mà lại vô cùng công hiệu, giúp cho chúng bỏ lại chàng công tử và Nhật Suỷ chỉ trong thoáng chốc.


“Đám vô lại này thật xảo quyệt!” – công tử mặt trắng nghiến răng rồi nhanh chân chạy về chỗ cũ, cứ như thế mà kéo tay Nhật Suỷ lên yên ngựa, chỉ thấy chàng lắc đầu dứt khoát nói: “Công tử hãy đi một mình đi!”


Công tử mặt trắng có chút ngạc nhiên: “Anh không muốn cứu người sao?”


Nhật Suỷ liền đáp: “Đoạn đường này khúc khuỷu, quanh co, nhưng dòng sông bên dưới lại khá thẳng tắp. Nếu một người trong số chúng ta dùng đường thuỷ để đi, chắc chắn sẽ chặn được xe ngựa của chúng. Lúc đó chỉ cần người còn lại đến tiếp ứng ở phía sau, như vậy sẽ có thể tạo được thế gọng kìm!”


Công tử mặt trắng gật đầu cho là phải, nhưng không lâu sau đó, đôi mày của chàng bất chợt khẽ chau: “Chỉ tiếc rằng ngay lúc này đây, xung quanh chỗ này không hề có một chiếc thuyền bè!”


“Đừng lo! Ở bên đó có một rừng chuối, ta có thể dùng chúng để kết thành bè. Lúc này con nước đang chảy xuôi, chiếc bè này chắc chắn sẽ có thể chặn đầu bọn chúng. Chỉ cần công tử kịp đến đó tiếp ứng cho ta là được!” – Nhật Suỷ nhanh miệng nói.


Công tử mặt trắng gật đầu rồi nhảy lên yên ngựa siết mạnh dây cương. Nhật Suỷ cũng theo kế hoạch mà chạy đến rừng chuối ven sông, giữa lúc đó thì bỗng dưng nghe được một thanh âm quen thuộc: “Công tử! Công tử!”


Nhật Suỷ đưa mắt nhìn xuống sông, chỉ thấy chiếc thuyền buôn của Nhật Ảnh thoăn thoắt lướt đi. Người đang vung mái chèo cùng với nàng không ai khác mà chính là Quốc Phụ.


Ngựa của công tử mặt trắng chạy chưa được bao xa thì đã gặp phải một đám lưu manh. Không khó để công tử mặt trắng nhận ra chúng là đồng bọn của đám vô lại trên xe ngựa. Trông thấy công tử mặt trắng hùng hổ phi ngựa đến, đám lưu manh ở đó liền vung đao đánh tới. Công tử mặt trắng thấy nguy không loạn, cứ như thế mà cầm chắc gậy trúc rồi hét lên: “Hôm nay ta phải để đám phản loạn họ Đinh các ngươi nộp mạng!”


Ở bên trên lưng ngựa, công tử mặt trắng thế như chẻ tre, chẳng phúc chốc mà vung gậy quét sạch đám vô lại ở đó. Bất giác ngựa của chàng hí lên một tiếng thật to, thì ra mông của nó đã bị một mũi dao cắm vào, cứ như thế mà hất văng chàng công tử xuống đất.


Người phóng dao từ từ bước ra khỏi một bụi lau ven đường. Điệu bộ của hắn trông có vẻ là người đứng đầu của đám lưu manh này, đi cùng với hắn còn có một tên thuộc hạ.


Nghe được mấy lời vừa rồi của công tử mặt trắng, hắn đứng đó nhếch mép mỉm cười: “Xem bộ lũ ngốc kia đã bắt nhầm người, hình như ngươi mới chính là Tiên Nương thì phải! Cải trang thành nam ư? Hèn gì mấy năm qua có truy lùng cách mấy thì bọn ta cũng không thể tìm được tung tích của ngươi!”


***


Ở trên thuyền, Nhật Suỷ quả quyết nói: “Không được! Ta sẽ không trở về đâu, ta còn phải cho thuyền đuổi theo để chặn đầu bọn chúng!”


Quốc Phụ vừa vui mừng khôn xiết khi gặp lại Nhật Suỷ, lúc này nghe qua mấy lời đó thì giống như đứng trên than hồng: “Không được đâu ạ! Thân phận của công tử vô cùng cao quý, sao có thể mạo hiểm đuổi theo đám giặc này? Chúng ta nên về nhà trước đã, sau đó sai vài người tinh nhuệ đuổi theo chúng là được!”


Nhật Suỷ lắc đầu: “Nếu như ta trở về thì có thể sẽ mất dấu bọn chúng. Huống hồ gì ta đã hứa với công tử kia là sẽ chặn đầu đám vô lại này, bản thân không thể tuỳ tiện thất hứa như vậy! Nhưng mà nhiều người đến tiếp ứng cũng tốt! Thế này đi, ngươi lên bờ tìm cách trở về rồi thông báo mọi chuyện, ta sẽ đi thuyền đến đó kéo dài thêm thời gian!”

“Công tử, chuyện này…”


“Đi mau! Đây là lệnh!” – Nhật Suỷ nói xong câu đó thì nhanh tay đẩy Quốc Phụ lên bờ, sau đó chàng quay đầu nhìn về phía Nhật Ảnh: “Hãy cho ta mượn thuyền để đuổi theo bọn giặc! Quốc Phụ sẽ đưa cô trở về cùng với một số tiền!”


Nhật Ảnh lắc đầu: “Không cần đâu! Để cho ta đi cùng sẽ có thêm một người chèo thuyền, như vậy sẽ kịp lúc chặn đầu bọn chúng!”


Nghe xong câu này, Nhật Suỷ đành gật đầu cho thuyền rời đi, bỏ lại một mình Quốc Phụ đứng đó lo lắng. Nghĩ đến những lời mà chàng vừa nói, Quốc Phụ chỉ biết chạy nhanh lên đường lớn rồi tìm cách trở về. Giữa lúc đó thì hắn đã thấy một cái bóng cao lớn cưỡi ngựa chạy đến.


“Huệ Vũ đại vương! Huệ Vũ đại vương xin dừng bước!”

“Quan gia đâu? Sao ngươi lại đứng một mình ở đây?” – Quốc Chẩn gấp gáp hỏi. 


“Quan gia đang chèo thuyền đuổi theo một đám vô lại, sai nô tài trở về để gọi người tiếp ứng. Xin đại vương hãy đuổi theo ngăn cản Quan gia làm chuyện này!”


Quốc Chẩn nghe đến đây thì nhanh miệng nói: “Đám vô lại đó đã bắt cóc Thánh Tư Phu nhân. Khi nãy ta đã sai Chiêu Hiến Quận chúa thông báo cho đội quân cấm vệ. Ngươi chỉ cần đứng đây chỉ đường cho bọn chúng là được!”


Nói xong câu này, Quốc Chẩn liền siết chặt dây cương rồi nhanh chóng rời đi. Ở cách chàng một quãng không xa, công tử mặt trắng hay thực chất là Tiên Nương đang bị lũ lâu la vây chặt. Dựa vào võ công của nàng, đám lưu manh này vốn dĩ không hề đáng ngại. Nhưng mà ngoài chúng ra còn có tên cầm đầu và thuộc hạ của hắn. Hổ dữ khó địch nổi bầy cáo, cứ như thế mà Tiên Nương dần rơi vào thế yếu. Bất thình lình gậy trúc của Tiên Nương bị một đao chém đứt. Ngay sau đó, nàng liền bị đám vô lại xung quanh vây lấy rồi bịt miệng trói lại vào trong bao bố. Tên cầm đầu thấy thế thì vui vẻ vuốt râu, một bên mép của hắn nhếch lên ngạo mạn cười: “Vốn dĩ ông đây chỉ muốn đến kinh thành ăn chơi vài hôm, không ngờ có thể nhờ dịp này mà lập công lớn cho đại vương. Xem bộ thời của ta đã đến rồi!”


“Xin chúc mừng đại ca Dặc Chi!” – tên thuộc hạ cất tiếng nịnh hót. 


Dặc Chi nghe đến đó thì vỗ mạnh vai hắn rồi hài lòng nói: “Chính ngươi là người đã khuyên ta đến chốn kinh sư này. Tuy rằng ngươi gia nhập vào trại của ta không lâu, nhưng mà ta rất xem trọng ngươi. Sau này nếu như ta nở mày nở mặt, ngươi chắc chắn sẽ không chịu thiệt!”


Dặc Chi nói đến đó thì cười sang sảng, nhưng mà bỗng có một bóng ngựa từ xa tiến đến, khiến cho tràng cười đó của hắn chợt tắt.


Ở bên này, cuối cùng thì chiếc thuyền của Nhật Ảnh cũng đã đuổi kịp được lũ vô lại. Nằm bên đường có một chiếc xe gỗ đang chở rơm. Nhật Suỷ thấy thế thì đẩy nó ra giữa đường làm vật cản.


Khi xe ngựa của đám vô lại chạy đến, tên đánh ngựa buộc phải phanh gấp nếu không muốn xảy ra tai nạn, vậy nên hắn liền tức giận quát: “Ngươi bị mù hả tên khốn kia?”


Nhật Suỷ không để lộ ý định, cứ như thế mà từ từ tiếp cận chiếc xe ngựa giả vờ xin lỗi. “Binh” một tiếng thật to, trong lúc không phòng bị, tên đánh ngựa đã bị chàng dùng mái chèo đánh ngã. Đám vô lại ở bên trong nghe tiếng động lạ thì vén màn bước ra. Một tên vừa lú đầu đã chịu ngay một đòn của Nhật Suỷ, cứ như thế giống như tên đánh ngựa ngã lăn xuống đất. 


Hai tên còn lại thấy thế thì ôm lấy Nguyên Ninh phi ra cửa sổ. Nhật Suỷ trông thấy nàng bị trói thì vô cùng ngạc nhiên. Sự kinh ngạc dần chuyển sang lo lắng, chàng hét lớn đuổi theo hai tên vô lại, chỉ mong sẽ có thể cứu thoát Nguyên Ninh.


Cùng lúc đó thì Quốc Chẩn đang giao đấu với đám lưu manh đang vây bắt Tiên Nương. Nàng ở trong bao bố nghe được giọng của Quốc Chẩn, trong lòng thắc mắc tại sao chàng không làm theo kế hoạch, cứ như thế mà vô cùng lo lắng cho tình hình của Nguyên Ninh.


Xét về võ công, Quốc Chẩn tự thấy khó có ai có thể bì kịp với mình. Nhưng mà khi giao đấu với gã thuộc hạ của tên cầm đầu kia, chàng nhận thấy bản thân đã gặp được đối thủ. Hơn nữa diện mạo của hắn có chút quen thuộc, Quốc Chẩn nghĩ mình đã từng gặp tên thuộc hạ này trong quá khứ.


Giữa lúc đó thì hắn đã gấp gáp nói: “Tên khốn này không dễ đối phó, đại ca hãy đem cô ta đi trước. Em sẽ ở lại giữ chân hắn, lát nữa chúng ta sẽ gặp lại ở chỗ cũ!”


Dặc Chi từ sớm đã nhận ra thân phận của Quốc Chẩn, nghe thấy lời của tên thuộc hạ có lý, hắn liền đem Tiên Nương lên ngựa rồi phi nước đại. Quốc Chẩn muốn đuổi theo hắn, nhưng mà bản thân đã bị tên thuộc hạ chặn đánh. Giao đấu hơn chục hiệp với chàng, đột nhiên hắn lui lại về sau, cứ như thế mà vung đao chém chết một tên lưu manh.


“Ngươi muốn làm phản sao?” – đám lưu manh ở đó đồng loạt biến sắc, không lâu sau thì đã bị giết sạch một lượt. Giữa lúc Quốc Chẩn còn đang nghi hoặc, gã thuộc hạ ở đó đã lột da mặt, giúp cho chàng nhìn rõ diện mạo thật của hắn.


“Thì ra là Nghi Võ hầu!”


“Xin kính chào Huệ Vũ đại vương! Phong hiệu này vốn đã bị tước đi từ lâu, thuộc hạ bây giờ chỉ là một thường dân thấp hèn!”


Quốc Chẩn chạy đến đỡ chàng đứng lên, sau đó nhanh miệng nói: “Ta biết ngươi được hoàng huynh cài cắm vào đám quân phản loạn của họ Đinh. Chỉ cần nhiệm vụ này thành công, Quốc Tú ngươi đương nhiên sẽ có thể phục chức. Nhưng mà chẳng phải sào huyệt của bọn chúng là ở Vĩnh Động ư? Tại sao ngươi lại có mặt tại chốn kinh sư này?”


“Nhiệm vụ chính của thuộc hạ đó chính là bắt sống Vũ Phiên mà không làm bứt dây động rừng. Cho nên thuộc hạ đã “dụ rắn khỏi hang”, đem Vũ Phiên đến kinh sư để tiện bề hành động!”


Quốc Chẩn dần ngợi ra mọi chuyện: “Lẽ nào tên cầm đầu vừa nãy chính là Vũ Phiên?”


Quốc Tú liền đáp: “Không sai! Hiện giờ hắn đã chạy đến hạ lưu sông Nhị, đám vô lại này đã không còn mạng để tiết lộ chuyện gì cho họ Đinh. Bây giờ thuộc hạ sẽ đuổi theo đến đó rồi dựa vào lòng tin của Vũ Phiên mà bắt sống hắn. Xin đại vương hãy yên tâm đợi ở đây chờ tin vui của thuộc hạ!”


Người khi nãy bị Vũ Phiên vác lên yên ngựa bỏ chạy là Tiên Nương, nhưng Quốc Chẩn lại nghĩ là Nguyên Ninh, cho nên chàng vô cùng lo lắng: “Người bị hắn bắt đi là phi tần của Quan gia, chúng ta không thể để Vũ Phiên làm tổn hại đến cô ấy được. Bây giờ ngươi hãy đuổi theo hắn trước, ta sẽ đến sau âm thầm tiếp ứng!”


Quốc Tú nghĩ ngợi trong lòng, không ngờ Tiên Nương đã được Quan gia nạp làm Phu nhân, cứ như thế mà gật đầu đáp: “Vậy thì thuộc hạ sẽ đi trước một bước. Xin đại vương hãy giữ khoảng cách để tránh việc đánh rắn động cỏ!”


Về phía Nhật Suỷ, lúc này chàng đang cầm chèo gỗ để đấu với hai tên vô lại, chỉ mong sao công tử mặt trắng sẽ đến kịp để tiếp ứng cho mình. Mãi mà chẳng thấy bóng ngựa của chàng, Nhật Suỷ dần có chút sốt ruột.


Vốn dĩ đám vô lại nghĩ rằng võ công của Nhật Suỷ cũng lợi hại không kém Quốc Chẩn và Tiên Nương, cho nên ban đầu bọn chúng có chút e dè. Nhưng sau khi nhận ra Nhật Suỷ không giỏi võ nghệ, hai người bọn chúng liền đặt Nguyên Ninh xuống rồi liên thủ để đối phó chàng. 


Nhật Ảnh bắt lấy cơ hội này mà âm thầm bước ra từ rặng lau cởi trói cho Nguyên Ninh. Vừa mới được cứu thoát, trước mặt Nguyên Ninh là hình ảnh Nhật Suỷ bị một tên vô lại đẩy xuống bờ sông, cho nên nàng liền hốt hoảng hét lên: “Bệ hạ!”


Nghe được câu này, hai tên vô lại bỗng khựng lại một lúc. Sau đó bọn chúng nhìn nhau phì cười, không quên nói những lời châm chọc: “Bệ hạ ư? Nếu như tên thư sinh này là Quan gia, vậy thì ta chẳng phải là Ngọc Hoàng đại đế hay sao? Con đàn bà này thật xảo quyệt, dám mượn danh thiên tử hù doạ bọn ta!”


Nhật Ảnh nhìn thấy sắc mặt của Nguyên Ninh không có vẻ gì là giả dối, cho nên liền thấp giọng hỏi: “Người ở đó là Quan gia sao?”


Nguyên Ninh không có thời gian trả lời, chỉ biết gấp gáp chạy về phía của Nhật Suỷ. Nhật Ảnh vẫn còn nghi hoặc trong lòng, cứ như thế mà bước vội theo nàng. Nhưng mà chạy chưa được bao xa, cả hai nàng đã bị bọn vô lại bắt lấy.


“Cô em này trùm kín mặt mày như thế, xem chừng cũng là một mỹ nhân có dung mạo xuất chúng!”


Giữa lúc bọn vô lại đang thoả sức cười cợt, bất giác chúng cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, cảnh vật trước mắt theo đó mà tối sầm. Cả hai tên vô lại lăn ra đất dường như là cùng lúc.


Nhật Ảnh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Ninh đang chạy đến sa vào lòng của Nhật Suỷ. Trên tay chàng là chiếc ná bắn chim, tuy Nhật Suỷ không giỏi võ nghệ nhưng mà tài thiện xạ của chàng thì khó có ai bì kịp. Đôi chân mày đen láy của chàng chau vào nhau một cách kiên định, chẳng hiểu sao lại khiến thứ bên trong lồng ngực Nhật Ảnh đập loạn không ngừng. 


“Bệ hạ không sao chứ?” – Nguyên Ninh gấp gáp hỏi.


Nhật Suỷ liền lo lắng đáp: “Người phải hỏi câu này là trẫm mới phải! Không ngờ nàng lại bị đám vô lại này bắt. Chẳng phải nàng đang cùng Phong Tranh dạo phố hay sao?”


“Chuyện này nói ra có chút dài dòng, nhưng mà quả thực thì thần thiếp cũng không biết tại sao đám lâu la này lại bắt mình. Có lẽ là chúng đã nhầm lẫn thần thiếp với một người khác. Tên của nàng ta là Tiên Nương thì phải! Nếu không có bệ hạ, e là thần thiếp…” – Nguyên Ninh nói đến đó thì cổ họng đã nghẹn lại. Nhật Suỷ vỗ nhẹ đầu vai của nàng, nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng sợ! Bây giờ nàng đã được an toàn rồi! Cũng tại trẫm không tốt, không theo sát bên nàng từ đầu!”


Ánh sáng của thanh đao dưới đất phản chiếu lên mặt của Nhật Suỷ, khiến cho chàng chú ý đến một chữ “Đinh” được khắc sâu trên đó. Nhật Suỷ bước đến nhặt thanh đao kia lên, trong lòng có chút nghi hoặc: “Bọn vô lại này là thuộc hạ của tên phản tặc họ Đinh đó sao?”


“Dân nữ có mắt như mù! Nếu có làm chuyện gì mạo phạm đến thánh giá, xin bệ hạ hãy thương tình tha tội!” 


Nghe mấy lời này của Nhật Ảnh, Nhật Suỷ liền xua tay nói: “Đừng nói như vậy! Nhờ có chiếc thuyền của cô mà trẫm mới thuận lợi đuổi kịp đám vô lại này. Lát nữa sau khi trở về, trẫm nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho cô!”


Nhật Ảnh xúc động nói: “Không cần đâu ạ! Bệ hạ là ân nhân cứu mạng của dân làng Quang Lang. Hôm nay dân nữ có cơ hội được gặp mặt người, quả thật là không uổng cho một kiếp người!”


Nguyên Ninh thấy mặt mũi nàng ta chìm trong khăn lụa, bản thân có chút tò mò. Giữa lúc đó thì có một bóng ngựa phi đến như bay từ phía xa, trên yên ngựa còn có một người bị bắt trong bao bố.


Dù đang ở khoảng cách rất xa, Nguyên Ninh vẫn nhận ra mặt mũi của tên gia thần đã phản bội cha mình. Nàng nắm chặt cánh tay của Nhật Suỷ, nhưng mà chàng đã đẩy lưng nàng về phía của Nhật Ảnh: “Nguyên Ninh, nàng hãy theo cô ta trở về bến thuyền trước. Trẫm sẽ ở đây cầm chân Vũ Phiên!”


“Không được, như vậy nguy hiểm lắm!” - cả Nguyên Ninh và Nhật Ảnh đều đồng thanh nói, chỉ nghe Nhật Suỷ thúc giục: “Mau đi đi! Nếu không sẽ không kịp!”


Nhìn thấy thái độ kiên quyết của chàng, Nguyên Ninh đành cùng Nhật Ảnh rời đi. Ở trên bờ, Nhật Suỷ mặc vội bộ quần áo của tên vô lại đang nằm bất tỉnh dưới đất, sau đó nằm gục xuống bôi bùn lên mặt, vừa cẩn thận chờ Vũ Phiên chạy đến, vừa nghĩ ngợi kế sách để đối phó với hắn.


Chẳng lâu sau đó thì Vũ Phiên đã phi ngựa đến. Nhìn thấy cảnh tượng ngổn ngang trước mắt, Vũ Phiên không giấu được sự nghi hoặc, cứ như thế mà cho ngựa chạy chậm để kiểm tra tình hình. Nhật Suỷ chớp ngay cơ hội này mà bò dậy chạy đến chỗ của hắn, sau đó chàng gấp gáp nói: “Có đại ca đến đây thì may quá! Quân cấm vệ ở kinh thành đang mai phục đằng trước, xin đại ca hãy cho thuộc hạ lên ngựa, chúng ta đi về hướng ngược lại để tránh quan binh!”


Vũ Phiên không nhận ra thân phận thực sự của Nhật Suỷ, cứ như thế mà có chút tức giận: “Bọn ngu xuẩn các ngươi không chỉ bắt lầm người mà còn kinh động đến quan binh, vậy mà còn muốn ta giúp các ngươi ư?”


Vũ Phiên nói xong câu này thì nhảy ngay xuống đất, sau đó hắn đem chiếc bao bố trên lưng ngựa vác lên vai. Nhận thấy Tiên Nương khá nặng, cho nên Vũ Phiên liền quay mặt về phía của Nhật Suỷ: “Mau lại đây lấy công chuộc tội!”


Đợi đến lúc Nhật Suỷ chạy đến, Vũ Phiên đã vỗ mông con ngựa đuổi nó chạy đi. Nhật Suỷ thấy thế thì có chút thắc mắc: “Sao đại ca không dùng ngựa để chạy về hướng ngược lại!”


Vũ Phiên nghiến răng quát: “Tên Huệ Vũ đại vương khốn kiếp đang ở đằng sau, nếu như ngươi muốn nộp mạng thì hãy đi đến đó. Lúc này hai phía đều có địch, chúng ta đành phải đi đường rừng để thoát khỏi chỗ này. Chỉ cần thuận lợi đem Tiên Nương về đến Vĩnh Động, mạng của ngươi sẽ được đại vương giữ lại!”


Vũ Phiên nói đến đó thì đẩy đầu Nhật Suỷ qua một bên để nhìn kỹ một thứ đang di chuyển dưới sông. Trông thấy chiếc thuyền vẫn còn chưa xa bờ, hắn nhếch môi mỉm cười: “Trời giúp chúng ta rồi, mau vác Tiên Nương đi theo ta!”


Chiếc thuyền lọt vào mắt của Vũ Phiên chính là thuyền của Nhật Ảnh. Bởi vì nàng và Nguyên Ninh đều lo lắng cho an nguy của Nhật Suỷ, cho nên cả hai đã không cho thuyền đi xa bờ. 


Nhìn thấy Vũ Phiên càng lúc càng đuổi gần đến chỗ của mình, Nguyên Ninh liền gấp gáp nói: “Cô có thể cho ta mượn nón trùm mặt được không? Nếu như hắn nhận ra ta thì không hay chút nào!”


Dù Nhật Ảnh không hiểu đầu đuôi mọi chuyện, nhưng khi nghe mấy lời khẩn thiết này, nàng không suy nghĩ nhiều mà gấp gáp cởi bỏ nón cho Nguyên Ninh. Đúng lúc gương mặt của nàng bị lộ ra, ánh nắng trên cao cũng đột ngột tắt hẳn. Chỉ nghe Nguyên Ninh khẽ thốt lên: “Chị…”


Nhật Ảnh có chút ngạc nhiên: “Cô gọi ta là gì?”


Nguyên Ninh lấy lại chút bình tĩnh. Ngoài đôi mắt và hai hàng lông mày, gương mặt của Nhật Ảnh quả thật rất giống chị ruột của nàng. Đó là lý do tại sao khi nhìn thấy gương mặt của Nhật Ảnh, Nhật Suỷ cũng thốt lên một chữ “Nguyệt.”


Có điều lúc này không phải lúc giải thích mọi chuyện, Nguyên Ninh gấp gáp đội chiếc nón có mành che lên đầu, chỉ nghe Vũ Phiên cao giọng nói: “Này! Ta muốn mua muối!”


“Đại ca định cướp thuyền của bọn họ ư?” - Nhật Suỷ hỏi.

Vũ Phiên nắm chặt thanh đao đang giấu sau lưng, chẳng buồn quay đầu mà khịt mũi nói: “Ngươi hỏi dư thừa quá!”


Nhật Suỷ nhìn thấy lưỡi đao sắc bén thì lo lắng cho an nguy của Nguyên Ninh và Nhật Ảnh, bất chợt trong đầu chàng nảy ra một ý: “Bây giờ khắp nơi đều có địch, chúng ta không thể lộ mặt chèo thuyền được. Vậy nên thay vì cướp thuyền, chúng ta hãy thuê nó để trở về kinh sư. Đại ca yên tâm, thuộc hạ đã có cách!”


Nhật Suỷ nói đến đó thì bước tới hô lớn: “Mau cho thuyền vào bờ đi!”


Nghe thấy câu này, Nguyên Ninh đành cùng Nhật Ảnh cho thuyền tắp vào bờ. Vũ Phiên thấy mấy lời vừa rồi của Nhật Suỷ có lý, vậy nên chỉ âm thầm đứng một bên nhìn Nhật Suỷ thương lượng to nhỏ với Nhật Ảnh. Không lâu sau đó thì nàng đã mỉm cười gật đầu.


Trông thấy chàng thuận lợi thuyết phục hai thôn nữ bán muối, Vũ Phiên cảm thấy có chút hài lòng. Đợi đến khi Nhật Suỷ quay trở về ôm lấy bao bố, hắn liền vỗ nhẹ vai chàng: “Xem ra ngươi cũng không tệ!”


“Mời đại ca lên thuyền trước!” - Nhật Suỷ tươi cười nói.


Lúc đó thì trên cao đã xuất hiện mưa phùn, Vũ Phiên bước vội vào trong khoang thuyền, chỉ nghe mùi thạch xương bồ thơm thoang thoảng. Nhật Ảnh đã đem đến trước mặt hắn một ấm trà nóng, sau đó lui về phía đuôi thuyền vừa chèo vừa hát: 


“Mò đây ta lại mò đây,

Mò đây không được lại đây ta mò.

Lưới này là lưới Phù Ninh,

Cá này Đức Bác cá rình cá ra.”


“Ả ta ồn ào thế này, xem chừng hành tung của chúng ta sẽ bị lộ!” - Vũ Phiên chau mày nói.


Nhật Suỷ xua tay đáp: “Bài mà cô ta đang hát là “Mò cá” - khúc dân ca quen thuộc ở lộ Tam Giang, từ lâu đã phổ biến ở những vùng lân cận. Ngay cả trẻ con ở kinh sư cũng thuộc lòng bài hát xoan này! Cho dù cô ta có hát lớn hơn nữa, cũng sẽ chẳng có ai cảm thấy làm lạ! Trái lại bài hát này sẽ giúp chúng ta “Giấu trời qua biển”, quân cấm vệ trên bờ chắc chắn sẽ không nghi ngờ!”


Nhật Suỷ nói đến đó thì rót một tách trà đưa đến chỗ của Vũ Phiên: “Trời vốn dĩ đã lạnh, lại còn có mưa phùn lất phất bên ngoài. Có một tách trà nóng trong tay thì còn gì bằng?”


Vũ Phiên liếc nhìn làn khói đang toả ra bên miệng tách trà, sau đó hắn mỉm cười: “Không ngờ trại Kỳ Lân lại có một tên thuộc hạ thông minh như ngươi. Tiếc rằng trại chủ của ngươi là một tên vô dụng! Lần này nếu như ngươi giúp ta đem Tiên Nương thuận lợi trở về, ta sẽ xin đại vương cho ngươi gia nhập trại Thanh Long. Ta cam đoan sau khi ngươi gia nhập trại của ta, tương lai của ngươi sẽ vô cùng xán lạn!”


Nhật Suỷ liền tươi cười rót thêm một tách trà cho Vũ Phiên: “Được vậy thì còn gì bằng? Xin cảm ơn đại ca đã chiếu cố!”


Vũ Phiên lộ ánh cười ở đuôi mắt, sau đó hắn bắt lấy tách trà kia uống cạn. Thạch xương bồ vốn có tác dụng an thần, uống nhiều cùng một lúc sẽ giống như một liều thuốc ngủ. Ngoài trời lúc này lất phất mưa, gió thổi vào trong khoang thuyền từng đợt buốt lạnh, giọng hát của Nhật Ảnh lại ngọt ngào, trong trẻo. Mắt của Vũ Phiên đã bắt đầu lim dim. Không lâu sau đó, hắn chậm rãi tựa lưng vào mui thuyền, cuối cùng thiếp đi lúc nào chẳng hay.


Nãy giờ Nhật Suỷ chỉ giả vờ uống trà, bản thân đương nhiên là vẫn còn tỉnh táo. Chàng vỗ nhẹ lên vai của Vũ Phiên: “Đại ca… đại ca…”


Không thấy hắn trả lời, Nhật Suỷ liền cẩn thận cởi bỏ chiếc dây đang buộc miệng bao bố, muốn dùng nó để trói tay Vũ Phiên. Nhưng khi chàng quay đầu nhìn lại, Vũ Phiên đã ở đó trừng mắt nhìn chàng: “Ngươi làm cái gì vậy?”

“Thuộc hạ…”


Chỉ nghe Vũ Phiên cười lạnh: “Dưới trướng của đại vương vốn dĩ không có trại nào tên là Kỳ Lân cả. Đám ngốc ở trên xe ngựa ban nãy vốn là thuộc hạ của trại Bạch Hổ. Nếu như ngươi là người của chúng, tại sao lại không sớm nhận ra ta đã nói sai? Huống hồ gì ngươi lại muốn dùng thạch xương bồ để chuốc ngủ ta, ngươi tưởng ta không biết dược tính của nó ư? Rốt cuộc thì thân phận của ngươi là gì!”


Vũ Phiên nói xong câu đó thì vung mạnh một đấm đến trước mặt của Nhật Suỷ. Chàng quay đầu né được chiêu đó, nhưng Vũ Phiên giống như một con hổ hung hãn, Nhật Suỷ căn bản không phải đối thủ của hắn. Cứ như thế chàng rơi vào thế yếu, bị Vũ Phiên đánh văng ra mũi thuyền.


“Cho dù thân phận của ngươi là gì, phàm là những kẻ muốn ám hại Dặc Chi này, tất cả đều phải chết!” - Vũ Phiên hét lên rồi rút nhanh thanh đao đang giắt sau lưng ra.


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương