Chuyển đến nội dung chính

Chương 035. Giấc mộng phù du

C35. Giấc mộng phù du
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử


Chương trước  << Danh sách chương >> Chương sau


Lễ đua thuyền ở bến Đông Bộ Đầu cuối cùng cũng kết thúc. Nghĩ đến cái hẹn của Phong Tranh ở tiệm trà Thiên Hương, Nhật Suỷ bèn sai Quách Phụ chuẩn bị cho mình một bộ quần áo bình dị. Sau đó chàng ngồi trên xe ngựa giả dạng thường dân, cùng với Quách Phụ lặng lẽ vi hành.

Vén cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trước mắt Nhật Suỷ là phong cảnh nhộn nhịp của kinh sư. Có điều trái ngược với không khí tấp nập ở trên đường, dòng sông Nhị tĩnh lặng tựa băng, giống như một mặt gương khổng lồ phản chiếu vạn vật. Trong cảnh sắc tưởng chừng như đang bất động ấy, duy chỉ có một nơi phát ra tiếng cười nói vui vẻ. Một đám trẻ quây quần bên bến sông, tất cả liên tục nhảy múa theo một điệu hát. Giọng hát đó phát ra từ chiếc thuyền con đang đậu bên dưới. Nhật Suỷ ngồi ở trên xe ngựa lặng thần lắng nghe, cuối cùng cũng nhận ra đây là bài hát xoan mang tên Mó Cá:

Ba mươi cá đi ăn khao*,
Mùng một cá ở sông Thao cá về.
Mùng hai cá đi ăn thề,
Mùng ba cá sẽ bơi về Vũ Môn.
Làm trai lấy được vợ khôn,
Khác nào cá vượt Vũ Môn hoá rồng.

*ăn khao: có nghĩa là bày tiệc ăn uống khi có chuyện vui.

Nghe hết mấy câu hát này, đám trẻ con cùng nhau vỗ tay rồi di chuyển theo hình vòng tròn:

“Tầm vông í a vông tầm, vông vông tầm í a tầm vông.
Tầm vông í a vông tầm, vông vông tầm í a tầm vong.”

Sau khi hát xong, đám trẻ con liền rủ nhau chạy đến mạn thuyền: "Hát xong rồi, hát xong rồi! Chị hãy mau cởi bỏ nón che mặt đi ạ!”

Từ trong thuyền bước ra một thiếu nữ. Đầu của nàng đội nón quai thao, xung quanh còn có màn che, khiến toàn bộ gương mặt chìm trong lớp vải trắng. Chỉ nghe thiếu nữ nhẹ giọng cất tiếng: "Nếu như ta cởi bỏ nón che mặt, sợ là mây mù sẽ kéo đến…”

Quách Phụ nghe đến đây thì phì cười: "Cô ta nghĩ mình là con gái của vua thuỷ tề đó ư?”

Nhật Suỷ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chàng cong môi mỉm cười: "Nghe hộ quân gác cổng bàn tán, gần đây kinh sư xuất hiện một thôn nữ bán muối có tài gọi mưa. Hễ nàng ta xuất hiện thì mặt trời sẽ bị mây che phủ, xem bộ lời khi nãy của cô gái này chưa chắc là giả. Quách Phụ,…” – Nhật Suỷ nói đến đó thì ghé tai Quách Phụ thì thầm.

Cùng lúc đó, cô thôn nữ bán muối đang phân phát người cỏ trong tay cho đám trẻ. Người cỏ này là đồ chơi mà tự tay nàng làm. Chúng ở đó ngộ nghĩnh, dễ thương, khiến cho đám trẻ con vô cùng thích thú. Trong lúc bọn họ đang cười đùa rôm rả, có một người tiến đến chiếc thuyền con cất tiếng: "Muối của cô bao nhiêu một cân?”

Đám trẻ con nghe đến đó thì cùng nhau tản ra, đứa nào cũng ngoan ngoãn nhường đường cho Quách Phụ. Thôn nữ bán muối dừng phân phát người cỏ trong tay, chỉ mỉm cười nhìn Quách Phụ thành thực đáp: "Muối này của ta là muối Quang Lang, giá một cân là mười hai đồng rưỡi. Không biết ngài muốn mua bao nhiêu?"

Quách Phụ cầm chắc túi tiền trong tay, chỉ ngắn gọn đáp: “Ta muốn mua hết chỗ muối của cô.”

Thôn nữ bán muối nghe đến đó thì ngờ vực không tin, chỉ đành nhỏ giọng đáp: "Ngài nói đùa rồi…”

Quách Phụ lấy từ trong túi tiền vài nén bạc trắng, sau đó hắn lắc đầu nghiêm túc nói: "Ta không hề nói đùa. Ta sẽ mua hết muối của cô, nhưng với một điều kiện…” – Quách Phụ nói đến đây thì dừng lại một nhịp, trước khi tiếp tục mở miệng nói: “Cô phải cởi bỏ nón trùm mặt của mình.”

"Hay quá, hay quá!" - đám trẻ con nghe đến đó thì liên tục reo hò. Ẩn trong lớp màn che, đôi môi của thôn nữ dường như đang cười nhạt: "Phiền đại gia đi cho, muối này ta không bán cho ngài.”

"Cô chê chỗ tiền này vẫn còn ít ư?" – Quách Phụ hỏi.

Thôn nữ chậm rãi lắc đầu đáp: "Nếu đại gia thực sự muốn mua muối, cho dù chỉ là nửa lạng, ta cũng sẽ vui vẻ bán cho ngài. Nhưng nếu đại gia nghĩ chỉ cần dùng tiền thì có thể bắt người ta làm những chuyện mà họ không muốn, vậy thì suy nghĩ này của ngài thực sự không đúng.”

Nói xong câu này, thôn nữ bán muối liền vỗ nhẹ lên đầu một đứa trẻ, sau đó nàng từ từ bước lên thuyền, cuối cùng cầm mái chèo định bụng rời đi. Thấy thế nên Nhật Suỷ liền bước khỏi xe ngựa: "Xin cô đây hãy chờ một chút! Tiết trời lúc này có phần lạnh giá, cô có thể bán cho ta một ấm trà nóng được không?"

Thôn nữ bán muối chẳng buồn quay đầu lại, chỉ lạnh lùng đáp trả ngắn gọn: "Nếu công tử không có ý trêu chọc ta, vậy thì xem như ngài đã hỏi nhầm chỗ rồi. Thuyền buôn của ta chỉ toàn muối là muối, làm gì có trà nóng cho công tử uống cơ chứ? Nếu công tử quả thật muốn uống trà, ngài chỉ cần cho xe ngựa chạy tới trước một chút, hai bên đường sẽ xuất hiện vài tiệm trà thượng hạng.”

"Chẳng phải trong khoang thuyền của cô đang có một ấm trà nóng đó ư?” – Nhật Suỷ hỏi.

Thôn nữ bán muối có chút ngạc nhiên: "Nãy giờ công tử vẫn ngồi trong xe ngựa, sao lại biết trong thuyền của ta có trà?"

"Mùi của thạch xương bồ* rất thơm, cho dù có xa cách mấy, ta vẫn có thể nghe được mùi hương này. Cô có thể bán cho ta một tách trà được không?”

*thạch xương bồ: là một loại thảo dược có tác dụng an thần với mùi thơm đặc trưng.

Thôn nữ bán muối liếc nhìn ấm trà đang nghi ngút khói trong khoang thuyền, chỉ lẳng lặng đáp: "Chẳng qua chỉ là một tách trà xương bồ, cũng không cần phải tính toán như thế, ta mời ngài là được.”

Nói xong câu này, thôn nữ bán muối bèn cẩn thận rót một tách trà đưa đến chỗ Nhật Suỷ. Đúng lúc nàng ngẩng mặt nhìn lên, lồng ngực dường như bị khựng lại một nhịp. Cùng lúc đó có một cơn sóng lớn đánh vào mạn thuyền, khiến cho chiếc thuyền con theo đó mà chao đảo liên hồi, thôn nữ bán muối cũng vì thế mà suýt nữa đã ngã.

Đám trẻ con thấy thế thì lo lắng hỏi: “Chị Nhật Ảnh không sao đấy chứ?”

Quách Phụ có chút kinh hãi: "Nhật… Nhật Ảnh ư? Chữ “Nhật” này có nghĩa là gì?”

Nhật Ảnh đâu biết tên mình đã phạm huý, chỉ thành thật nói: "Là mặt trời! Ánh mặt trời soi xuống ruộng muối.”

Quách Phụ nghe đến đó thì che miệng lại, chỉ dám âm thầm liếc nhìn Nhật Suỷ, hồi sau mới thấp giọng đáp: "Mặt trời là dương, còn phụ nữ là âm. Cha mẹ của cô lấy chữ “Nhật” đặt tên cho con gái của mình, có phải là đã lẫn lộn âm dương rồi không?”

Nhật Ảnh vội đáp: “Nghề muối cần ánh mặt trời, cho nên cha mẹ ta mới đặt cho ta cái tên này…”

Quách Phụ lắc đầu chậc lưỡi nói: “Nghe nói mỗi lần cô lộ mặt dưới ánh mặt trời, trên cao lại xuất hiện mây đen che đi vầng dương. Đoán chừng là do cái tên này mà ra… Ta nghĩ tốt nhất cô nên nhờ cha mẹ chọn ngày lành, tìm cho mình một cái tên khác.”

Nhật Ảnh cắn nhẹ đầu môi, âm thầm suy xét lời này của Quách Phụ. Nàng càng nghĩ càng thấy có lý. Giữa lúc đó chợt có một giọng con nít ngây ngô cất lên: “Nghe thầy đồ trong kinh sư nói, mặt trời là dương, còn mặt trăng là âm. Nếu như chị Nhật Ảnh không hợp với chữ “Nhật”, hay là đổi chữ “Nguyệt” đi ạ? Dù gì thì chị cũng dịu dàng và xinh đẹp giống như Hằng Nga, em thấy chữ “Nguyệt” này rất hợp với chị. Từ giờ trở đi, chúng em sẽ gọi chị là Nguyệt Ảnh, có được không?”

Đám trẻ con xung quanh cũng cùng nhau vây lấy nàng: “Phải đó! Chị Nguyệt Ảnh, em thấy cái tên này rất hợp với chị.”

Nghe qua mấy lời này, Nhật Suỷ vậy mà lại suy tư hồi lâu, chỉ lặng lẽ bắt lấy tách trà xương bồ đưa lên miệng: "Nguyệt Ảnh ư? Nguyệt Ảnh…”

Quách Phụ nhìn thấy sắc mặt của chàng biến đổi, bản thân không rõ nội tình bên trong, chỉ đành thấp giọng nói: “Công tử, người không sao chứ?”

Nhật Suỷ lúc này mới sực tỉnh, chỉ lặng lẽ nhìn về phía cô gái trước mặt mà nhẹ giọng hỏi: “Khi nãy cô nói rằng muối này là muối Quang Lang, lẽ nào cô chính là người của làng này?”

Nhìn thấy Nguyệt Ảnh gật đầu, Nhật Suỷ có hơi thắc mắc: “Quang Lang là một làng ven biển nằm rất xa Thăng Long. Thay vì phải vất vả đi đến kinh sư, sao cô không chèo thuyền đến bến Vân Đồn? Bến Vân Đồn cũng là nơi tấp nập không kém gì kinh sư, quan trọng là nơi này nằm gần quê nhà của cô. Nếu như ta là cô, ta sẽ chọn bến Vân Đồn là nơi buôn bán.”

Nguyệt Ảnh thở dài đáp: “Hiện giờ người trấn giữ Vân Đồn là Nhân Huệ Vương. Tính tình của ông ta tham lam, thô bỉ, dân nghèo bọn ta muốn làm ăn buôn bán ở đó, thực sự là không phải chuyện dễ dàng gì!"

Nhật Suỷ chau mày lẩm bẩm: "Nhân Huệ Vương tham lam lắm sao?"

Chợt nghe một bé gái cất tiếng: “Chị Nguyệt Ảnh vất vả chèo thuyền đến kinh sư, thật ra còn có lý do khác.”

Một đứa nhóc khác ôm miệng tủm tỉm cười: “Đúng! Chị Nguyệt Ảnh tốn nhiều công sức như vậy để đến được kinh sư, chính là vì chị ấy muốn được một lần gặp mặt Quan gia. Nghe nói Quan gia thường rất hay giả dạng thường dân để vi hành.”

Nguyệt Ảnh không kịp che miệng đứa nhóc kia, chỉ gượng cười rồi ngượng ngập cúi gầm mặt. Quách Phụ đứng ở bên liếc nhìn Nhật Suỷ, không nhịn nổi mà mỉm cười nói: “Nghe nói Quan gia tướng mạo khôi ngô, khí chất bất phàm, thiên hạ có biết bao cô gái âm thầm ngưỡng mộ người. Đây cũng là lẽ thường tình, cô đây cũng đừng cảm thấy xấu hổ quá!”

Nguyệt Ảnh lúc này mới ngẩng mặt lên, đôi gò má ẩn trong lớp màn che đã ửng đỏ tự lúc nào, nhưng mà bản thân vẫn cố thanh minh đáp: “Xin đừng hiểu lầm! Quan gia đã từng giúp đỡ làng Quang Lang vượt qua nạn đói, cho nên ta cũng giống như già trẻ trên dưới làng Quang Lang, ước mong một lần gặp mặt để tạ ơn người, cho dù là có đứng từ xa đi chăng nữa. Nếu như may mắn hơn, ta thực sự muốn dâng lên người đặc sản của làng Quang Lang. Bánh bột báng và chè hạt đác, hai món này ta luôn chuẩn bị sẵn ở trong khoang thuyền…”

Nhật Suỷ âm thầm nhớ lại chuyện cũ, đúng là chàng đã từng phân phát lương thực để cứu trợ dân làng Quang Lang vào nạn đói nhiều năm về trước. Ngôi làng này nằm ở ven biển, nơi người dân bám trụ bởi nghề làm muối. Nơi đây không có đồng lúa xanh tươi, chỉ có những ruộng muối khô khốc, trắng ngần. Nguồn lương thực chủ yếu của làng Quang Lang đến từ thân cây báng. Bánh bột báng hay chè hạt đác mà Nguyệt Ảnh nhắc đến chính là những món ăn làm từ loài cây này. Cây báng còn có tên chữ là “quang lang,” đó cũng là lý do tại sao ngôi làng này lại mang cái tên đó. Do nguồn lương thực bị hạn chế, vậy nên khi nạn đói xảy ra, nếu không có những chiếc xe chở gạo cứu trợ từ triều đình, xem bộ dân làng Quang Lang đã khó bề trụ nổi.

Nhật Suỷ đang nghĩ đến đó, bất giác ở trước mặt chợt xuất hiện rất nhiều con côn trùng màu trắng. Chúng bay lượn rồi đáp xuống mặt sông, tạo ra một cảnh tượng có phần choáng ngợp.

Nguyệt Ảnh đưa tay lên che miệng, điệu bộ có phần sửng sốt: “Thôi chết! Chắc là do sóng đánh mạnh quá vào mạn thuyền, cho nên đã làm đổ chậu nước đựng đám vật vờ*.”

*vật vờ: là một loài côn trùng màu trắng thuộc họ phù du.

Nhật Suỷ đưa mắt nhìn đám côn trùng kỳ lạ đang lướt trên mặt nước, không nhịn nổi mà tò mò hỏi: "Vật vờ ư?"

Giọng nói của Nguyệt Ảnh có chút thương cảm: “Vật vờ này dành cả cuộc đời sống ở dưới nước, chỉ đợi đến lúc có thể lột xác để đập cánh bay cao. Ai ngờ bọn chúng chỉ có thể có được tự do trong vài giờ ngắn ngủi, sau đó lại mất đi kiếp sống mỏng manh của mình, cuối cùng trôi dạt ở trên mặt nước, mặc cho thuỷ triều thoả sức đưa đẩy.”

Nhật Suỷ lặng lẽ đáp: “Đối với loài phù du này, trước giờ ta chỉ biết chúng qua sách vở, không ngờ vẻ ngoài của chúng lại độc đáo đến vậy!"

Nguyệt Ảnh thở dài: "Kiếp phù du sớm bay tối mất. Cho dù có xinh đẹp, lộng lẫy đến đâu, cuộc đời của chúng cũng chỉ có thể trôi qua một cách chóng vánh. Hơn nữa trước khi có thể đập cánh bay cao, đám vật vờ này còn phải vượt qua ải bị ngư dân đánh bắt. Khi nãy ta đã vớt một ít vật vờ bỏ vào trong chậu nước, định bụng sẽ đem đến một nơi vắng vẻ để cho chúng tận hưởng quãng đời còn lại. Ai ngờ sóng lại đánh quá mạnh vào mạn thuyền, khiến cho đám vật vờ này bay mất…”

Nhật Suỷ lặng thần nhìn điệu bộ thương cảm của Nguyệt Ảnh, sau đó lại nhìn về đám vật vờ trước mặt. Một trong số chúng đang cố gắng bay cao, số khác lại vùng vẫy dưới mặt nước lạnh lẽo. Cuối cùng chàng chậm rãi đọc bài Phù Du, một bài thơ nằm trong Thi Kinh của Khổng Tử:

Phù du chi vũ,
Y thường sử sử.
Tâm chi ưu hĩ,
Ư ngã quy xử.

nghĩa là:

Phù du đập cánh bay cao,
Chóng tan như áo nhuộm màu phấn tiên.
Lòng ta chỉ thấy muộn phiền,
Về đâu để sống bình yên một đời.

---oOo---

Ánh mặt trời trên cao thoáng chốc bị mây mù che phủ, khiến tiết trời lúc này càng trở nên lạnh lẽo. Công tử mặt trắng trông thấy đầu vai của Nguyên Ninh khẽ run, cho nên liền nhẹ giọng nói: "Bây giờ bên ngoài đang rất lạnh, áo choàng này của ta chẳng đáng giá bao nhiêu, vậy nên cô cứ giữ lấy nó mà dùng! Nếu như cô muốn trả nó cho ta, chỉ cần đem áo này đến tiệm trà Thiên Hương gửi cho chủ quán là được. Ông ấy là cậu ruột của ta.”

Công tử mặt trắng nói đến đây thì nhanh chân rời đi. Nguyên Ninh cúi đầu cảm ơn chàng, chỉ nghe Phong Tranh nhẹ giọng nói: "Ở bên cạnh quầy tượng gỗ khi nãy là một tiệm quần áo, chúng ta hãy đến đó tìm cho chị một bộ để thay! Nếu như chị bị cảm lạnh, Quan gia chắc chắn sẽ trách phạt em.”

Nguyên Ninh gật đầu cho là phải. Nàng cúi xuống nhặt đoá hoa bìm biếc lên tay, lặng lẽ cho nó vào túi áo rồi cất bước rời đi. Lúc hai nàng quay lại chỗ cũ, chủ quầy tượng gỗ đã đứng đó tự bao giờ. Trên tay của lão đang giữ hai gói giấy đựng hai cặp người gỗ, cứ như thế mà gấp gáp đem đến chỗ Phong Tranh: "Đây là tượng gỗ của hai vị.”

Phong Tranh nhận lấy hai gói giấy kia, tranh thủ trả tiền rồi nắm tay Nguyên Ninh đi đến tiệm quần áo. Sau đó nàng kỹ lưỡng chọn cho Nguyên Ninh một bộ quần áo màu xanh lục. Lúc này Nguyên Ninh vẫn còn cảm thấy lạnh, cho nên nàng vẫn mặc áo choàng của chàng công tử kia, cùng với Phong Tranh hướng về phía tiệm trà Thiên Hương mà cất bước.

Lúc này Phong Tranh mới có thời gian nhìn lại hai cặp người gỗ mà mình vừa mua. Tuỳ tiện lấy một con ra nhìn, Phong Tranh nhận ra hoạ tiết dưới chân của nó là do Nguyên Ninh vẽ. Vậy nên nàng liền bỏ nó vào trong túi vải của mình, sau đó đưa cho Nguyên Ninh cặp người gỗ còn lại: "Hai con người gỗ này là của chị và Quan gia!”

Nguyên Ninh giữ lấy hai con người gỗ kia, bất giác nghĩ đến những lời khi nãy mà Phong Tranh đã nói, chỉ mong bản thân cũng có thể cùng với Quan gia giống như cặp người gỗ này, vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh nhau. Nhưng mà hậu cung đông đúc là thế, làm sao nàng có thể một mình ở bên cạnh Quan gia? Nghĩ đến đây, ánh mắt của Nguyên Ninh không giấu nổi gợn sóng đượm buồn.

Nàng biết rõ bản thân sẽ không thể trọn vẹn có được Nhật Suỷ, chỉ mong có thể giữ được một phần của chàng ở bên mình. Thế mà giọt máu của hai người cũng đã vì sự ghen tuông, oán hận ở trong cung làm mất đi. Tối đêm qua Nguyên Ninh lại nằm mơ thấy đứa trẻ của mình. Lúc nàng thức dậy, hai bên gối đã ướt đẫm nước mắt.

Lúc này Phong Tranh đã cùng Nguyên Ninh đứng trên cầu, nhìn thấy Nguyên Ninh rưng rưng dòng lệ, Phong Tranh định mở miệng hỏi han. Bỗng chốc ở khu chợ bên dưới chân cầu chợt phát ra tiếng inh ỏi. Ở trước tiệm trà Thiên Hương có một đám vô lại đang vây đánh một người. Phong Tranh nhìn kỹ thêm một chút, cuối cùng nhận ra người đang bị vây đánh chính là công tử mặt trắng khi nãy. Xem bộ tên cướp vừa rồi đã kêu gọi đồng bọn quay lại để trả thù chàng.

Trong lúc hỗn loạn, công tử mặt trắng đã kịp bắt lấy một chiếc chèo gỗ làm vũ khí, cứ thế mà đánh văng gậy trúc trên tay bọn vô lại kia. Năm sáu tên cao to mặt lớn vậy mà không thể đấu lại một công tử dáng người nhỏ nhắn. Vậy nên bọn chúng bắt đầu tìm cách đê hèn để ám toán chàng. Bắt lấy một chiếc nghiên mực được bày ở bên đường, tên vô lại béo nhất đã hất nó vào mặt công tử kia, khiến cho chàng không thể mở mắt để quan sát, cứ như thế mà rơi vào thế yếu.

Giữa lúc một tên vô lại khác đang thừa cơ xông đến, bỗng dưng có một viên đá bay đến thái dương của hắn, khiến cho tên vô lại ôm mặt kêu đau. Công tử mặt trắng nhờ vậy mà có thể lùi về sau vài bước.

Ngay sau đó, một bóng người cao lớn đã lao đến trợ giúp công tử kia. Nguyên Ninh vẫn đang còn nheo mắt nhìn kỹ gương mặt của chàng, bên tai đã nghe được thanh âm vui mừng của Phong Tranh: "Người đó chính là anh Quốc Chẩn!"

Vốn dĩ từ nhỏ Quốc Chẩn đã sống ở ngoài cung, được Thái hậu đưa đến chùa Thắng Nghiêm để tu học và rèn luyện võ thuật, vậy nên võ công của chàng vô cùng siêu phàm. Đám vô lại ở đó so với rơm rạ chẳng khác là bao, trong phút chốc đã bị đánh đến mức tan đàn xẻ nghé, chỉ biết vác chân lên cổ mà bỏ chạy.

Mực đen vẫn còn lem luốc trên mặt, cho nên công tử kia vẫn chưa thể nhìn rõ người đã giúp mình. Quốc Chẩn nhìn thấy bộ dạng khổ sở đó của chàng, cho nên liền dùng tay áo để lau đi chỗ mực kia. Giữa lúc chàng đang cẩn thận lau mực, chiếc túi thơm bên hông khẽ phát ra mùi bạc hà và đinh hương. Công tử mặt trắng thế mà lại vì mùi hương này mà ngượng ngập cúi đầu, làn da trắng trên cổ cũng dần chuyển sang một màu đỏ ửng.

Phong Tranh không khỏi vui mừng khi Quốc Chẩn đánh đuổi được lũ vô lại. Nàng muốn kéo tay Nguyên Ninh chạy đến đó, nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại, hình bóng của Nguyên Ninh đã biến mất tự bao giờ. Có một nỗi bất an dần lan toả nơi lồng ngực, Phong Tranh đưa mắt nhìn quanh để tìm kiếm hình bóng của Nguyên Ninh. Bất giác nàng nhận ra áo choàng của Nguyên Ninh đang nằm trong một chiếc thuyền câu, cứ như thế mà lớn tiếng hét lên: "Anh Quốc Chẩn!"

Quốc Chẩn được gọi tên thì đưa mắt nhìn lên cầu, chỉ nghe Phong Tranh gấp gáp nói: "Anh hãy mau đuổi theo chiếc thuyền kia! Chị Nguyên Ninh đã bị bắt lên đó!"

"Em nói sao?" - Quốc Chẩn chỉ kịp thốt ra một câu ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn về chiếc câu. Chỉ thấy gã đánh cá đang nhanh tay chèo thuyền ra giữa sông, vậy nên Quốc Chẩn liền lập tức đuổi theo, bỏ lại vị công tử hãy còn dính đầy mực trên mặt.

Chàng công tử lau vội hai mắt để xem xét tình hình. Nhìn thấy Phong Tranh ở trên cầu, công tử liền nhận ra người bị bắt chính là Nguyên Ninh: "Thôi chết! Xem bộ áo choàng của ta đã làm hại nàng ấy rồi..."

Quốc Chẩn đưa mắt nhìn con thuyền câu, chỉ thấy nó lướt đi thoăn thoắt. Tên đánh cá hẳn là rất am tường về con nước ở đây, cho nên mới có thể di chuyển nhanh đến vậy. Nghĩ đến đó, Quốc Chẩn liền mượn tạm một con thuyền, cứ như thế mà dồn lực vào mái chèo để đuổi theo hắn.

Đợi đến khi Quốc Chẩn bắt kịp nó, ở bên trong chiếc thuyền vậy mà lại chẳng có Nguyên Ninh, chỉ có gã đánh cá và một chiếc áo choàng màu xanh biếc. Chàng túm lấy cổ áo của hắn, gấp gáp hỏi về tung tích của Nguyên Ninh, chỉ nghe tên đánh cá hoảng sợ nói: "Xin ngài đừng đánh, thật ra ta không biết gì cả! Vừa nãy có một người đưa cho ta chiếc áo này kèm theo một ít tiền, dặn ta phải ngay lập tức cho thuyền ra khơi!"

"Thôi chết, điệu hổ ly sơn sao?” – Quốc Chẩn khẽ run người, chỉ gặng hỏi gã đánh ca: “Ông có biết kẻ đưa tiền cho mình đã đi đâu không?"

Gã đánh cá liền trỏ tay lên đường: "Hắn đã lên chiếc xe ngựa đó rồi ạ!"

Nghe xong câu này, Quốc Chẩn liền quay đầu lên bờ xem xét tình hình. Ở đó chỉ có một chiếc xe ngựa đang chạy trên đường lớn, cho nên Quốc Chẩn liền hướng về phía Phong Tranh cao giọng nói: "Mau tìm người đuổi theo chiếc xe ngựa kia! Nguyên Ninh đang ở trên đó!"

Nói xong câu này, Quốc Chẩn cũng vung mái chèo lái chiếc thuyền vào bờ. Công tử mặt trắng nghe xong câu này thì chạy đến tiệm trà nhảy lên một con ngựa. Chủ quán trà là cậu của chàng, trông thấy thế liền hớt hải chạy đến: “Tiên… làm vậy nguy hiểm lắm!”

Công tử liền quả quyết nói: “Con biết cậu à! Nhưng mà con không thể làm liên luỵ người vô tội!”

Nói xong câu này, công tử liền siết chặt dây cương đuổi theo chiếc xe ngựa. Ở bên trong chiếc xe đó, cuối cùng thì Nguyên Ninh cũng dần tỉnh dậy. Nhận thấy tay chân bị trói chặt, nàng không giấu được sự sợ hãi: "Các người là ai? Tại sao lại bắt ta?"

"Bọn ta chỉ làm theo lệnh của đại vương, đưa cô trở lại nơi mà cô thuộc về! Tiên Nương à, mấy năm nay cô lẩn trốn cũng thật là giỏi! Cô có biết bọn ta tốn rất nhiều công sức mới tìm ra tung tích của cô hay không? Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe theo lời bọn này!"

Nguyên Ninh càng nghe càng cảm thấy thắc mắc: "Ngươi nói gì vậy? Ta vốn dĩ đâu phải Tiên Nương! Các ngươi đã bắt nhầm người rồi!"

Một tên vô lại khác cười khẩy: "Đừng có buông lời xảo trá! Bây đâu, nhét vải vào miệng cô ta rồi cho vào bao bố!"

Cứ như thế, Nguyên Ninh bị nhốt vào bao bố trong sự bất lực. Chiếc xe ngựa theo đó mà lướt đi càng lúc càng nhanh. Nhưng mà bất thình lình, hai con ngựa phía trước chợt hí lên thật to. Tên đánh ngựa cũng đột ngột cho chiếc xe phanh gấp. Đám vô lại bên trong vì lẽ đó mà ngã nhào. Một tên vô lại vén màn cửa tức giận nói: "Con bà nó! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Tên đánh ngựa cũng tức giận không kém: "Chẳng biết tên khốn nào đang dừng xe phía trước. Đường ở chỗ này hẹp như thế, xe của chúng ta không lách qua được!"

Tên vô lại đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng nhận thấy có vài người đang tụ tập dưới bến sông, cho nên hắn liền lớn tiếng quát: "Bọn kia, chiếc xe ngựa này có phải là của các ngươi không?"

Quách Phụ quay đầu lại nhìn, sau cùng nhẹ giọng nói với Nhật Suỷ: "Xem bộ xe ngựa của chúng ta đã chắn đường rồi. Nô tài sẽ lên bờ cho xe chạy đến chỗ rộng hơn, lát nữa sẽ trở lại đón công tử.”

Lúc Quách Phụ đi ngang chiếc xe ngựa của đám vô lại kia, bản thân bất giác nghe được âm thanh lạ. Tên vô lại đang ngồi ở đầu xe thấy hắn tò mò, cho nên liền nhướng mày nghiến răng nói: "Nhìn cái gì? Còn không mau cho xe vào lề để ông đây đi qua?"

Quách Phụ càng nhìn càng cảm thấy nghi ngờ, giữa lúc đó thì bỗng có một con ngựa từ xa phi tới. Người đang cưỡi trên lưng của nó không ai khác mà chính là công tử mặt trắng: "Mau thả người!"

Tên vô lại kia thấy thế thì nhảy xuống túm cổ áo của Quách Phụ ném sang một bên, sau đó cướp lấy chiếc xe ngựa của hắn rồi đánh xe vào lề, không quên quay đầu nói với tên đánh ngựa: "Mau thúc ngựa chạy đi, ta sẽ ở lại giữ chân hắn!"

Nói xong câu này, tên vô lại liền cho xe ngựa quay đầu để tông trực diện vào công tử mặt trắng kia. Chàng thấy nguy không loạn, cứ như thế mà siết chặt dây cương để điều khiển con ngựa của mình chạy theo hướng khác. Sau đó chàng dồn lực vào chân nhảy lên chiếc xe ngựa của tên vô lại kia, thuận chân đá vào mặt của hắn một cú thật mạnh.

 Chương trước  << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương