Chuyển đến nội dung chính

Chương 046. Cháy nhà lộ chuột

 C46. Cháy nhà lộ chuột


"Chẳng lẽ ngươi không góp bất kỳ lời nào trong chuyện này sao?" – Thái thượng hoàng lạnh giọng đáp.


"Quả đúng là thần thiếp có góp vài lời trong chuyện này, nhưng đây cũng chỉ là những lời bộc bạch của kẻ chịu hàm oan. Suốt khoảng thời gian qua, thần thiếp không hề xúi giục hay gièm pha bất cứ điều gì. Quan gia là người đầu tiên nhắc đến chuyện này, cũng là người dốc lòng điều tra, bởi vì người vốn dĩ tin rằng, trên dưới Hưng Nhượng vương phủ đều đã chịu hàm oan, kính xin thánh thượng hãy suy xét!"


Đôi môi của Thái thượng hoàng xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt: "Đương nhiên ngươi có thể tự hào rằng, tất cả chuyện này đều do một tay Quan gia quyết định, bởi vì Quan gia có tình cảm với ngươi, muốn cho ngươi và toàn bộ Hưng Nhượng vương phủ thoát khỏi tội danh mưu phản. Nhưng mà dùng thủ đoạn gì để có thể chiếm được trái tim của Quan gia, hẳn là chỉ có một mình ngươi biết được!"


Thái thượng hoàng nói xong câu này thì phất mạnh tay áo: "Bây giờ nghĩ lại, trẫm thực sự hối hận vì ngày đó đã để cho ngươi nhập cung!"


Nguyên Ninh cắn môi rồi từ từ nhẹ giọng: "Ngày đó thánh thượng để thần thiếp vào cung, chẳng phải là vì muốn xoa dịu nhánh Yên Sinh, muốn gia tộc thần thiếp yên lòng để lộ ra sơ hở hay sao?"


Tà áo của Thái thượng hoàng khẽ lay, ông quay người nhìn về phía Nguyên Ninh bằng ánh mắt sắc như dao nhọn: "Quả đúng là nữ nhân của nhánh Yên Sinh, ngươi quả thực là thông minh hơn trẫm tưởng! Nếu như từ đầu ngươi đã biết việc bản thân có mặt trong cung chẳng khác nào một quân tốt trên bàn cờ, vậy thì hiếu đạo mà khi nãy ngươi nói, chẳng phải chỉ là lời dối trá trơ trẽn ư?"


"Thần thiếp không hề nói dối! Cho dù là hiếu đạo dành cho thánh thượng hay tình cảm đối với Quan gia, tất cả đều xuất phát từ tấm chân tình của thần thiếp. Tuy rằng thần thiếp chỉ là một quân tốt được thánh thượng dùng để duy trì thế cân bằng trên bàn cờ, nhưng nếu quân tốt có thể khiến cho bàn cờ bất phân thắng bại, vậy thì tại sao thần thiếp không dốc sức làm tròn bổn phận của mình? Bởi vì thế hoà của trận cờ này là kết cục tốt nhất!"


Thái thượng hoàng nghe đến đây thì nheo mắt suy nghĩ, chỉ thấy Nguyên Ninh tiếp tục nói: "Thần thiếp biết việc bản thân nhập cung sẽ giúp cho thánh thượng dễ dàng điều tra được, liệu những người trong nhánh Yên Sinh có mang lòng mưu phản hay không? Suốt khoảng thời gian vừa qua, những việc mà nhánh Yên Sinh đã làm chẳng phải đã là câu trả lời rõ nhất cho thánh thượng rồi ư?"


"Đúng là trẫm chưa tìm được bất kỳ điểm gì khả nghi, nhưng khoảng thời gian chưa đầy một năm này thực sự chưa đủ để chứng minh được điều gì cả! Đổi ngược lại, chính ngươi đã từng bước thăng trật trong hậu cung, muốn mơ tưởng đến cái ghế cao nhất đó. Thử hỏi bấy nhiêu đây có đủ khiến cho trẫm nghi ngờ hay không?"


Nguyên Ninh nghe đến đây thì lặng lẽ đưa thố lê trên tay cho Tố Liên, sau đó cầm lấy một túi vải từ chỗ của nàng rồi dâng lên trước mặt Thái thượng hoàng: "Xin thánh thượng hãy yên tâm!"


Thái thượng hoàng trông thấy túi vải đó thì nghi hoặc hỏi: "Đây là gì?"


Chỉ nghe Nguyên Ninh rành mạch nói: "Thần thiếp từng được cha mẹ kể lại rằng, lúc đó trong cảnh loạn lạc, nhiệm vụ của ông nội thần thiếp là hộ tống tiên hoàng Thánh Tông, cùng với thánh thượng di chuyển đến Ngọc Sơn, tránh khỏi sự truy lùng của quân địch. Khi ấy vì để bảo vệ tiên hoàng và thánh thượng, ông nội thần thiếp buộc phải cầm gậy gỗ có gắn lưỡi sắt để đề phòng bất trắc. Nhưng vì chuyện cũ giữa hai nhánh họ Trần, việc ông nội cầm vũ khí đã bị triều đình nghi ngại. Trước mọi ánh mắt đổ dồn về phía của mình, ông nội thần thiếp đã rút lưỡi sắt vứt đi, chỉ cầm gậy gỗ để bảo vệ tiên hoàng và thánh thượng. Nay thần thiếp mạo muội đến cung Thánh Từ, chính là muốn noi gương ông nội của mình, tỏ rõ lòng trung trước mặt thánh thượng!"


Thái thượng hoàng lạnh lùng nhìn Nguyên Ninh, nét mặt dửng dưng không đổi: "Ngày đó Hưng Đạo Đại vương vứt lưỡi sắt để thể hiện sự trung thành, trẫm thật sự muốn xem lúc này Đức phi ngươi có gì để vứt!"


Nói xong câu này, Thái thượng hoàng liền đưa tay mở lấy túi vải trước mặt mình. Ông xem qua những thứ trước mặt, cuối cùng lạnh giọng nói: "Khuyết địch, phụng quán, sách văn và kim bảo, những thứ này chỉ mới thuộc về ngươi chưa tới hai ngày, ngươi thực sự muốn vứt bỏ sao?"


"Thần thiếp không tài không đức, không xứng để ngồi lên Phi vị. Cho dù là Phu nhân hay là Ngự nữ, chỉ cần có thể ở bên cạnh Quan gia, thần thiếp đều sẽ an phận chấp nhận làm. Vậy nên nếu có thể từ bỏ những thứ này để tỏ rõ lòng trung, thần thiếp thật sự cam tâm tình nguyện!"


Thái thượng hoàng cười khẩy: "Như vậy mà cũng gọi là tỏ rõ lòng trung ư? Cho dù hiện giờ trẫm có tước đi phân vị Đức phi của ngươi, tịch thu Khuyết địch lẫn phụng quán, nhưng mà làm sao có thể đảm bảo trong tương lai, Quan gia sẽ không ban cho ngươi những thứ tương tự này? Lúc đó Địch y của ngươi chưa chắc là Khuyết địch, mà lại là Huy địch hay Du địch cũng chẳng chừng!"


Thái thượng hoàng nói đến đây thì nhắm nghiền mắt hít một hơi dài, sau đó quay đầu nói với Xuân Bính công công: "Ngươi hãy mau xuống bếp đem chén thuốc ở đó lên đây!"


Xuân Bính công công suy nghĩ đôi lát rồi cúi đầu "dạ" một tiếng trước khi rời đi. Nguyên Ninh nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Thái thượng hoàng, trong lòng có chút hoang mang, chỉ nghe ông chậm rãi cất tiếng: "Nếu như ngươi muốn tỏ rõ lòng trung của mình, không phải là không có cách! Lát nữa Xuân Bính sẽ đem lên đây một chén thuốc, ngươi chỉ cần uống sạch nó là được!"


Ánh mắt Nguyên Ninh lộ rõ nét sợ hãi, chỉ thấy Thái thượng hoàng nhếch mép cười nhạt: "Đừng lo! Chén thuốc này không phải là thuốc độc, chỉ là một chén thuốc giúp cho ngươi trở thành một kẻ an phận!"


Không khí trong phòng dần trở nên giá lạnh, sự sợ hãi khiến đôi vai của Nguyên Ninh khẽ run. Nàng quỳ đã lâu, cảm thấy đầu gối tê buốt vô cùng, phần chi dưới dường như không còn thuộc về bản thân nàng, cả con người của Nguyên Ninh lúc này sợ rằng cũng như vậy. Tiếng bước chân của Xuân Bính công công phát ra giữa căn phòng tĩnh lặng, giống như đang giẫm đạp lên cơ thể yếu ớt của nàng. Hương vị nồng chát của chén thuốc đen ngầu trên tay Xuân Bính công công cứ như thế mà xộc thẳng lên mũi của nàng.


"Mau uống đi! Chỉ cần ngươi uống cạn chén thuốc này, ngươi vẫn sẽ là Đức phi của Quan gia, trẫm cũng sẽ tin những lời ngươi nói là thật!" – Thái thượng hoàng cất tiếng lạnh lùng nói, sắc mặt vẫn không hề thay đổi.


"Thuốc này là..."


"Là thuốc khiến cho ngươi không thể có thai được nữa!" – Thái thượng hoàng nói ra câu đó thật nhẹ nhàng, chẳng có bất cứ một thay đổi nào trên khuôn mặt lạnh lùng kia, đây là điều còn đáng sợ hơn câu nói vừa rồi của ngài ấy. Bất giác Nguyên Ninh cảm thấy đôi tai của mình không còn có thể nghe được bất cứ âm thanh gì, chỉ có một tiếng chuông ngân dài bên trong màng nhĩ, khiến cho nàng cảm thấy đau điếng. Khoé miệng của Thái thượng hoàng dường như vẫn đang nói thêm gì đó, nhưng mà Nguyên Ninh không thể nghe được toàn bộ. Khó khăn lắm nàng mới có thể nói ra một câu rõ chữ tròn vành: "Thần thiếp xin cảm ơn thánh thượng đã tin tưởng!"


Nói xong câu này, Nguyên Ninh liền bắt lấy chén thuốc đắng chát kia uống cạn một hơi. Mãi đến khi về đến cung Hội Xuân, Nguyên Ninh mới được Tố Liên thuật lại câu cuối cùng mà Thái thượng hoàng đã nói: "Chỉ khi điện hạ không thể sinh được bất kỳ hoàng tử nào cho Quan gia, bản thân mới có thể ngừng mơ tưởng đến việc trở thành Hoàng hậu, an phận làm một phi tần hầu hạ bên cạnh người. Điện hạ à, nô tỳ thật sự không hiểu, tại sao lúc đó người lại dứt khoát uống hết chén thuốc kia? Người có biết là sau này người sẽ không thể mang thai được không?"


Mùi vị đắng chát kia dường như vẫn còn thoang thoảng trong miệng của Nguyên Ninh, khiến cho nàng cảm thấy đầu óc vô cùng choáng váng, bản thân cứ thế mà có chút buồn ngủ, chỉ biết lặng lẽ thả lưng xuống giường: "Nếu như ta không uống chén thuốc đó, Thái thượng hoàng sẽ không tin lòng thành của ta. Quan trọng hơn, người sẽ nghĩ những gì Quan gia đã làm cho vương phủ chúng ta là do ta xui khiến. Chỉ cần ta uống cạn chén thuốc đó, mọi chuyện sẽ được hoá giải, Quan gia sẽ không bị Thái thượng hoàng nghi ngờ. Bản thân ta có thể mang thai hay không, vốn dĩ không quan trọng bằng chuyện này..."


"Nhưng mà..."


Nguyên Ninh thở dài: "Được rồi! Thái thượng hoàng đã dặn kỹ, chuyện này không được để lộ ra ngoài. Em nhất định phải giữ kín mọi chuyện, đến cả Thuỷ Linh cũng không được nói, có hiểu không?"


Tố Liên nhìn giọt nước mắt đang lăn dài trên thái dương của Nguyên Ninh, bản thân không giấu được nỗi thương cảm trong lòng: "Nô tỳ đã hiểu rồi ạ..."


Tố Liên nói đến đó, bất chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Nàng ngoảnh mặt nhìn ra, chỉ thấy người ở bước vào đại điện không ai khác mà chính là Xuân Bính công công. Ngay sau đó, Nguyên Ninh liền cùng Tố Liên gấp gáp bước ra ngoài, chỉ thấy Xuân Bính công công đang cầm một bức thư pháp viết một chữ "Đức."


"Bẩm Đức phi điện hạ, Thái thượng hoàng đích thân viết một chữ tặng cho người, mong rằng người sẽ khắc ghi nhớ chữ này trong lòng, ghi nhớ những gì mà bản thân đã hứa ở cung Thánh Từ!"


Nguyên Ninh quỳ xuống cung kính nhận lấy bức thư pháp, chỉ nhẹ giọng đáp: "Thần thiếp xin cảm ơn thánh thượng đã nhắc nhỡ!"


Xuân Bính công công mỉm cười đáp: "Trời cũng không còn sớm, Đức phi điện hạ nếu đã uống thuốc ngủ thì hãy mau lên giường nghỉ ngơi đi ạ, nô tài xin được cáo lui trước!"


"Thuốc ngủ ư?" – Nguyên Ninh tò mò hỏi.


Xuân Bính công công liền đáp: "Đúng vậy! Nếu chén thuốc mà người đã uống là thuốc triệt sản, vậy thì giờ này người phải quằn quại vì đau đớn mới phải. Chén thuốc đó chỉ là thuốc an thần của Thái thượng hoàng. Nô tài hầu hạ trong cung đã lâu, chưa từng thấy một vị thiên tử nào nhân từ như Thái thượng hoàng, người sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu ạ!"


Nguyên Ninh lấy tay che miệng, bản thân không thể tin rằng đây là sự thật: "Công công nói thật ư? Nếu vậy khi nãy Thái thượng hoàng chỉ thử lòng bổn cung thôi sao?"


Xuân Bính công công gật đầu đáp: "Điện hạ đã hiểu được tâm ý của Thái thượng hoàng. Nô tài mong rằng trong tương lai, người sẽ không bao giờ phụ đi lòng tin ấy!"


Nguyên Ninh liền đáp: "Bổn cung sẽ không để Thái thượng hoàng thất vọng, phiền công công trở về cung Thánh Từ báo lại một tiếng!"


Xuân Bính công công cúi đầu cười, trước khi rời đi còn quay đầu lại nói: "Thố lê chưng kỷ tử khi nãy quả là rất có công hiệu, Thái thượng hoàng ăn xong thì cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn rất nhiều. Vẫn là tên nô tài ở cung Quan Triều đó chỉ biết nịnh nọt, không suy nghĩ thấu đáo giống như điện hạ. Hiềm một nỗi, tên của món này lại không được hay cho lắm, lần sau điện hạ muốn dâng lên món này cho Thái thượng hoàng, chỉ cần đổi kỷ tử thành táo đỏ là được!"


Xuân Bính công công nói đến đây, bất giác bên ngoài có tiếng ai oán của gió đêm. Một mảng tuyết lớn phủ trên nhành tử đinh hương theo đó mà rơi xuống, Nguyên Ninh thấy thế thì nhẹ giọng nói: "Ngoài trời lúc này đang có gió lớn, hay là công công hãy ngồi lại một chút ở cung Hội Xuân rồi hẵng về! Tố Liên, đem lên đây một ấm trà nóng!"


Xuân Bính công công thấy Tố Liên rời đi, bản thân cũng không tiện từ chối, cứ như thế mà khom người cùng Nguyên Ninh đi đến bên cửa sổ.


"Nghe ngữ khí vừa rồi của công công, có vẻ ngài không thích tên Thiên Kiện này cho lắm. Nghe nói ngày đó hắn chỉ là một công công nhỏ nhoi hầu hạ ở cung Thánh Từ, nhờ lập được đại công nên mới được di chuyển đến ngự tiền hầu hạ Quan gia. Thiên Kiện này tính ra cũng là một kẻ không đến nỗi!"


Câu này của Nguyên Ninh rõ ràng là dùng để khích tướng, chỉ nghe Xuân Bính công công cười khẩy: "Lập được đại công ư? Đức phi điện hạ hình như quá xem trọng tên nô tài này rồi!"


Nguyên Ninh cười mỉm mà lẳng lặng bóc lấy vài hạt dẻ đưa đến chỗ Xuân Bính công công, sau cùng nhẹ giọng nói: "Chuyện mà bổn cung nghe được quả thực chỉ có bấy nhiêu, nếu như công công đối với chuyện này biết được nhiều hơn, chi bằng nhân lúc đợi tuyết ngừng rơi, ngài hãy nói rõ hơn cho bổn cung, xem như là nói qua vài câu chuyện phiếm!"


Lúc này Xuân Bính công công mới một mạch đáp: "Không giấu gì Đức phi điện hạ, vốn dĩ tên Thiên Kiện này là một trong số những học trò của nô tài ở cung Thánh Từ. Xét về tư chất, tên nô tài này mặt nào cũng tệ, riêng về khoản nịnh bợ người khác thì quả thực tài tình. Ngày đó hắn từ kẻ thấp kém ở cung Thánh Từ một bước trở thành Chánh chưởng nội thị, sợ rằng hơn quá nửa là do có người chống lưng!"


"Quan gia trước giờ công minh, lẽ nào lại vì vài lời nịnh hót của tên nô tài này mà cất nhất cho hắn vị trí đó?" - Nguyên Ninh tò mò hỏi, chỉ thấy Xuân Bính công công lắc đầu đáp: "Người  giúp hắn ngồi lên vị trí Chánh chưởng nội thị đó không phải Quan gia, mà là một kẻ thân cận ở bên cạnh Thượng hoàng..."


Xuân Bính công công nói đến đây thì Tố Liên cũng đã đem một ấm trà đinh thượng hạng nghi ngút khói đặt lên bàn. Nguyên Ninh trông thấy Xuân Bính công công có chút dè chừng, liền hiểu ý mà phất tay ý bảo Tố Liên hãy cùng Thuỷ Linh lui xuống, sau đó thấp giọng hỏi: "Người mà công công đang muốn nhắc đến đó là..."


"Chính là tên nịnh thần họ Đỗ đó!" - Xuân Bính công công nhanh miệng đáp. 


Nguyên Ninh thở vội một hơi nơi đầu mũi. Người họ Đỗ trong cung không nhiều, trong lúc nàng vẫn đang phỏng đoán danh tính của người đó, chỉ nghe Xuân Bính công công chậm rãi đáp: "Ngày đó đám người ở phòng quốc khố làm việc tắc trách, đúc nhầm một lượng tiền lớn định đem lưu thông. May mà có một viên quan phát hiện sai phạm, cho nên chỗ tiền kia đã bị giữ lại, xét theo lý thì sẽ bị tiêu huỷ. Họ Đỗ kia trước giờ vẫn luôn nịnh hót Thượng hoàng, cho nên việc hắn xung phong thực hiện lệnh này đã được người chấp thuận. Thiên Kiện cũng với vài tên công công khác ở cung Thánh Từ cũng được lệnh phụ giúp. Rốt cuộc sau chuyện này được cất nhắc lên vị trí Chánh chưởng nội thị. Trong chuyện này liệu có còn uẩn khúc gì hay không, nô tài chỉ có thể ở đây phỏng đoán một cách vô căn cứ. Sự thật ở bên trong như thế nào, có lẽ chỉ có trời mới biết!"


Nguyên Ninh chau mày nghĩ ngợi sâu xa, sau cùng chỉ nhẹ giọng đáp: "Có câu giấy không thể gói được lửa. Sự thật này chỉ cần ông trời biết, không sợ không có ngày bị phanh phui trước ánh sáng!"


***


Thông qua chuyện tối hôm qua, sự nghi ngờ của Thái thượng hoàng dành cho Nguyên Ninh, và sự nghi kỵ của ông dành cho gia tộc nàng, tất cả đã giảm đi rất nhiều. Sáng sớm hôm nay, sau khi Tố Liên cùng Thuỷ Linh đem đồ ăn sáng quay trở về, cả hai đều không nhịn nổi mà chạy đến bên cạnh Nguyên Ninh thuật lại mọi chuyện. Nghe Quốc Phụ nói, khi trời vẫn còn chưa sáng hẳn, Thượng hoàng đã gọi Nhật Suỷ đến cung Thánh Từ từ sớm, bảo chàng điều thêm hai trăm tinh binh đi theo Hưng Nhượng Vương đến sách A Lộc, còn đem một bình rượu thuốc mấy chục năm tuổi tặng cho Hưng Nhượng Vương, để ông ấy xoa dịu những chấn thương trong quá khứ.


Giữa lúc Nguyên Ninh vẫn đang cùng Tố Liên cười nói vui vẻ, chỉ thấy ở ngoài cửa có một bóng áo xanh. Người ở đó không khỏi tò mò: "Cha của Đức phi điện hạ sẽ đến sách A Lộc để diệt trừ phân nhánh của đám giặc họ Đinh đó ư? Vậy còn sào huyệt của chúng ở Vĩnh Động thì sao?"


Sau khi biết Nhật Suỷ sẽ sai người bình định bọn phản tặc, Vân La liền vội vàng rời đi, nhưng mà cổ tay đã bị Nguyên Ninh giữ lại: "Nàng muốn làm gì?"


"Đám giặc họ Đinh này rất gian xảo, hạ thiếp là người ở Vĩnh Động, bản thân am tường địa lý nơi này, cho nên hạ thiếp muốn cầu xin Quan gia, cho hạ thiếp đi cùng với cánh quân được cử đến đó!"


Nguyên Ninh liền đáp: "Chỗ đó là hang ổ của đám phản tặc, nàng không sợ nguy hiểm sao?"


Vân La lắc đầu: "Chỗ đó đúng là sào huyệt của chúng, nhưng cũng là nơi chôn rau cắt rốn của hạ thiếp, hạ thiếp thật sự muốn góp một ít công sức cho quê hương của mình!"


Nguyên Ninh khẽ chau mày, sau cùng nhẹ giọng nói: "Lúc này Quan gia vẫn đang thiết triều, nếu như nàng muốn đi tìm ngài, sợ rằng trong nhất thời chưa thể gặp mặt được. Hay là nàng hãy trở về gác Đông Sương trước, lát nữa chúng ta sẽ cùng đi đến điện Thiên Khánh!"


Vân La có chút vui vẻ: "Có Đức phi điện hạ nói giúp, chắc chắn Quan gia sẽ cho phép hạ thiếp được đi đến đó!"


Nói xong câu này, Vân La cũng đành lặng lẽ trở về. Tố Liên đứng ở một bên, trông thấy Nguyên Ninh chau mày thì nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ định sẽ nói giúp Nguyễn Ngự nữ thật sao?"


"Em nghĩ sao?"


"Thái thượng hoàng vừa nhắc nhỡ điện hạ không nên can dự nhiều quá vào chuyện triều chính. Nếu như lần này người nói giúp Nguyễn Ngự nữ, chuyện này chẳng may truyền đến tai Thượng hoàng, sợ rằng..."


Nguyên Ninh gật đầu đáp: "Thật ra câu vừa rồi mà ta nói chỉ là kế nghi binh. Ngoài việc này ra, vẫn còn một chuyện khác khiến cho ta không muốn để Nguyễn Ngự nữ đi đến Vĩnh Động. Tuy rằng nàng ta thân mang võ nghệ, nhưng đám lâu la ở dưới trướng của tên Đinh Hoàng kia cũng không phải bọn tầm thường. Nguyễn Ngự nữ lại là mục tiêu truy bắt của chúng, nếu như nàng ấy lộ mặt ở Vĩnh Động, sợ rằng sẽ bứt dây động rừng! Lát nữa ta sẽ tìm cách khuyên giải nàng ấy!"


Bên ngoài có cánh chim lướt qua bụi tử đinh hương, khiến đám tuyết ở đó khẽ lay động, rơi xuống tà áo xanh biếc của một người đang đứng ở đó...


***


Điểm Bích vốn quen với vài cung nữ theo hầu Quan gia, chuyện sáng nay ở cung Thánh Từ, Điểm Bích đã sớm nói lại cho Tuệ Doanh biết. Nghe được tin này, Tuệ Doanh liền đi một mạch đến viện Thanh Mai, muốn dùng chuyện này để khích bác Yên Ngôn. Ai ngờ sau khi nghe xong, Yên Ngôn không những không vì chuyện này mà sinh lòng tức giận, trái lại còn vui mừng thay cho Nguyên Ninh. Hỏi ra mới biết hiểu lầm giữa hai nàng đã được hoá giải, Yên Ngôn còn nhờ Nguyên Ninh khéo léo nhắc đến vụ án ngựa trắng trước mặt Quan gia. Nghe đến đoạn này, Tuệ Doanh âm thầm nuốt một hơi kinh sợ, sau đó gấp gáp quỳ xuống nói: "Hôm qua hạ thiếp đến đây nói nhiều lời bộc trực như vậy, hoàn toàn không phải là vì bản thân nghĩ xấu cho Đức phi điện hạ, mà chỉ là lo lắng thay cho Tĩnh Huệ Phu nhân. Từ trước đến giờ, chỉ có Tĩnh Huệ Phu nhân mới sẵn sàng giúp đỡ hạ thiếp, vậy nên hạ thiếp lúc nào cũng đặt người lên trên, sợ rằng người sẽ bị thiệt thòi. Có điều tuy hạ thiếp không có ý xấu đối với Đức phi điện hạ, nhưng nếu chẳng may điện hạ biết được chuyện này, vậy thì..."


Yên Ngôn nắm tay Tuệ Doanh đỡ nàng ta đứng dậy rồi nhẹ giọng nói: "Tấm lòng của nàng như thế nào, ta vẫn còn chưa hiểu rõ sao? Nàng yên tâm, ta chưa từng, và cũng sẽ không bao giờ đem chuyện này nói lại cho Nguyên Ninh biết!"


Tuệ Doanh nghe đến đây thì không ngừng cảm ơn Yên Ngôn, nhưng ánh mắt của nàng lại dừng ở chỗ Mộc Miên, khiến nàng ta bất giác phải cúi đầu nhìn xuống đất.


Yên Ngôn thấy thế thì nhẹ giọng nói: "Đừng lo! Chưa có sự cho phép của ta, bất cứ ai ở viện Thanh Mai cũng không dám tiết lộ chuyện này. Giờ này có lẽ Nguyên Ninh vừa mới dùng cơm sáng xong, lát nữa chúng ta hãy đến cung Hội Xuân hỏi thăm tin tức!"


Lúc Yên Ngôn cùng Tuệ Doanh đi đến nơi thì đã thấy một cái bóng khá quen thuộc vừa mới rời đi chưa lâu. Ở bên trong cung Hội Xuân, Nguyên Ninh đang ngồi đọc sách bên cửa sổ. Trông thấy Yên Ngôn bước vào sân, nàng liền bước xuống ghế đi ra ngoài, chỉ nghe Tuệ Doanh lễ phép thưa: "Hạ thiếp xin kính chào Đức phi điện hạ!"


Nguyên Ninh liền đáp: "Mau đứng lên đi! Dưới đất lúc này chỉ toàn tuyết lạnh, nàng cũng quá khách sáo rồi!"


"Nghe nói điện hạ đã vì cha của thiếp mà nói vài lời trước mặt Quan gia, hạ thiếp quả thực cảm kích bất tận!"


Nguyên Ninh đỡ Tuệ Doanh đứng dậy, chỉ nhẹ giọng nói: "Vương phủ của ta cũng từng chịu hàm oan, tình cảnh của chúng ta chẳng khác là bao. Vậy nên ta giúp nàng là chuyện đương nhiên. Ở ngoài đây lạnh quá, chúng ta hãy vào trong uống tách trà nóng rồi trò chuyện tiếp!"


"Nếu không phải Tĩnh Huệ Phu nhân mở miệng nói giúp cho ta, cô làm gì chịu đến cung Quan Triều nói ra mấy lời này?" – Tuệ Doanh thầm nghĩ những câu này trong đầu, nhưng vẻ mặt không lộ một chút sơ hở, chỉ lễ phép cùng Nguyên Ninh và Yên Ngôn đi vào trong ngồi xuống ghế, lúc đó thì Nguyên Ninh mới cất tiếng tiếp lời: "Khi nãy mọi người đến đây, không biết có nhìn thấy ai vừa rời khỏi cung Hội Xuân không?"


Yên Ngôn liền đáp: "Ý của em là Quốc Phụ ư?"


Nguyên Ninh gật đầu: "Mấy ngày qua em điều tra từ hắn, biết được vụ án ngựa trắng của Hoàng đại nhân mơ hồ có liên quan đến Thiên Kiện!"


"Đức phi điện hạ nói gì cơ?" – Tuệ Doanh ngạc nhiên hỏi, chỉ nghe Nguyên Ninh nhẹ giọng đáp: "Đầu đuôi mọi chuyện kể ra có chút dài dòng. Có điều chỉ cần tối nay lửa trong phòng nô tài ở cung Quan Triều cháy lớn một chút, chắc chắn cái đuôi chuột của Thiên Kiện sẽ bị lòi ra! Án oan của cha Phu nhân rất có thể sẽ được rửa sạch!"


***


Sau khi rời khỏi cung Hội Xuân, nửa đêm hôm đó Quốc Phụ đã theo kế của Nguyên Ninh mà làm. Trước khi hắn rời đi để đến phòng Nhật Suỷ trực đêm, ngọn nến trong phòng của hắn được đặt lên một mớ bùi nhùi dễ cháy. Một khi thân nến dần tan chảy, mớ bùi nhùi sẽ bị tim đèn làm cho bùng cháy dữ dội. Người ta nói cháy nhà mới lòi mặt chuột, Quốc Phụ thật sự muốn xem xem, ngọn lửa trong phòng mà mình đã dàn xếp, rốt cuộc sẽ có uy lực đến mức nào.


"Cháy to rồi! Người đâu! Hãy mau chữa cháy! Phòng của Phó chưởng nội thị đã bị cháy quá nửa, ngọn lửa đang lan sang phòng của Chánh chưởng nội thị..." – một tên công công nào đó hét toán lên giữa màn đêm, khiến cho đám nô tài khác trong cung Quan Triều dù đang say ngủ cũng không khỏi nhốn nháo cả lên: "Cháy ư? Trời đông lạnh giá như thế này, cháy làm sao được cơ chứ?"


Quốc Phụ nghe thấy âm thanh này từ phòng ngủ của Nhật Suỷ, bản thân liền giả vờ hốt hoảng. Nhật Suỷ đang ngồi xem tấu chương đến tận khuya, nghe thấy tiếng huyên náo liền nhanh giọng hỏi: "Có chuyện gì thế?"


"Dạ thưa bệ hạ, phòng của nô tài đột nhiên bị cháy!"


Nhật Suỷ nói vội: "Không cần ở đây hầu hạ trẫm, mau đến đó chữa cháy nhanh lên!"


Quốc Phụ chỉ kịp "dạ" một tiếng, ấy vậy mà lại từ chỗ của Nhật Suỷ chạy một mạch về căn phòng đang bốc cháy của mình, từ bên ngoài liều mạng xông vào trước sự ngăn cản của đám công công ở đó. 


Quân Thánh Dực bảo vệ Nhật Suỷ cũng nhanh chóng nhận ra vụ hoả hoạn. Người đi đầu trong việc chữa cháy không ai khác mà chính là Quốc Tú. Với sự điều động của chàng, đám cháy đã nhanh chóng bị khống chế bởi cấm vệ quân. Lúc này Quốc Phụ mới được chàng cõng ra ngoài. Quần áo của hắn đã bị cháy xén loang lổ, gương mặt chỉ toàn tro đen, cho dù bản thân đang bị ngất xỉu, nhưng mà bàn tay vẫn nắm chặt một bức tranh bị cháy một góc.


Cùng lúc đó thì Thiên Kiện cũng vội vã chạy từ trong phòng ra ngoài, trên người vẫn còn chưa kịp ăn mặc chỉnh tề, chỉ khư khư giữ trong người một chiếc rương gỗ.


Đợi đến khi đám lửa đã bị dập tắt hoàn toàn, Nhật Suỷ mới cùng một vài cung nữ ngự tiền đi đến xem xét tình hình, chỉ thấy Quốc Tú quỳ xuống cúi đầu nói: "Hạ thần làm việc chậm trễ, khiến cho căn phòng của Phó chưởng nội thị cháy hơn quá nửa. Kính xin bệ hạ hãy trách tội!"


Đúng lúc đó thì trên dưới phi tần cũng lũ lượt kéo đến trước cung Quan Triều vì lo lắng cho Nhật Suỷ, dẫn đầu ngoài Huyền Dao ra thì còn có Đàm Hoa và Thiên Tuyết. Chỉ nghe ba nàng cùng nhau cất tiếng tưởng chừng như là cùng lúc: "Rốt cuộc thì đám cháy này từ đâu mà có?"


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương