Chuyển đến nội dung chính

Chương 047. Vụ án ngựa trắng

 C47. Vụ án ngựa trắng

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn bộ dạng thảm hại của Quốc Phụ, vừa nãy chính hắn đã liều mạng xông vào bên trong đám cháy, bàn tay lại còn nắm chặt một bức hoạ không buông. Nếu như nàng không phải là người bày cho Quốc Phụ việc châm lửa tự thiêu, có lẽ nàng cũng giống như những người khác đang có mặt tại đây, tin rằng phòng của hắn bị cháy thực sự là do biến cố.

Nhưng mà Nhật Suỷ thì không nghĩ như thế, chàng tin chắc chuyện này là do người làm. Có điều người mà chàng nghi ngờ lại không phải Quốc Phụ.

Bức hoạ trong tay của hắn đối với chàng mà nói vô cùng quen thuộc. Trong lòng vẫn còn ngờ vực, chàng chậm rãi bước đến chỗ của Quốc Phụ mở nó ra xem. Quả đúng như Nhật Suỷ dự đoán, bức hoạ này là do chính tay chàng vẽ, vài tháng trước đã ban cho Quốc Phụ. Trùng hợp thay, bức hoạ này cũng là thứ mà Thiên Kiện thích nhất. Chuyện Quốc Phụ trước giờ bị Thiên Kiện chèn ép, Nhật Suỷ không phải không biết. Vậy nên giờ đây, sự nghi ngờ của chàng chỉ đổ dồn về phía tên Chánh chưởng nội thị này. Lại thấy trong tay Thiên Kiện là một chiếc hộp gỗ vô cùng tinh xảo, Nhật Suỷ không khỏi có chút nghi hoặc: "Trên tay ngươi đang cầm thứ gì?"

Kể từ lúc xảy ra hoả hoạn, Thiên Kiện vẫn luôn lo bảo vật trong tay bị cháy. Vậy nên cả người của hắn lúc này chỉ có vỏn vẹn một bộ đồ ngủ, bản thân chỉ lo khăng khăng giữ lấy chiếc hộp gỗ này. Bây giờ nghe Nhật Suỷ chất vấn lạnh lùng như thế, Thiên Kiện cảm thấy dường như có một tảng đá chèn qua cổ họng. Giữa lúc hắn không thể nói thêm lời gì, hộp gỗ trong tay trong phút chốc đã bị Quốc Tú cướp lấy. 

Nhật Suỷ nhận lấy chiếc hộp gỗ từ chỗ của Quốc Tú, chàng đảo mắt nhìn qua những thứ bên trong, gân trán bất giác nổi lên, ánh mắt lộ rõ nét giận dữ. Chiếc hộp gỗ cứ như thế mà bị hất văng xuống đất, mớ kim ngân châu báu ở đó nằm vương vãi dưới nền gạch. Một đồng tiền có giá một tiễn chậm rãi lăn đến chỗ của Nguyên Ninh. Nàng lặng lẽ cúi xuống nhặt nó lên, chỉ thấy hoa văn ở đó có một chỗ bị khuyết. Đồng tiền này rõ ràng bị lỗi, hết thảy chỗ tiền đang nằm dưới đất sợ là cũng cùng chung một giuộc.

"Tạm thời hãy bỏ qua nguyên nhân đám cháy bùng phát. Lôi Thiên Kiện vào trong đại điện, trẫm muốn biết tại sao chỗ tiền đáng nhẽ phải bị tiêu huỷ này lại xuất hiện trong tay của hắn!" – Nhật Suỷ lạnh lùng nói. 

Trước khi rời đi, chàng không quên quay đầu nhìn về phía chúng phi tần đang kinh ngạc ở đó: "Đêm đã khuya! Các nàng cũng hãy quay về chỗ của mình đi!"

Huyền Dao nghe đến đó thì nhẹ giọng nói: "Chuyện này có chút hệ trọng, hay là hãy để thần thiếp ở lại cùng với bệ hạ?"

"Nàng đang mang thai, sao có thể cùng trẫm hao tâm lao lực như thế?"

Huyền Dao liền đáp: "Thần thiếp chỉ sợ bây giờ đã khuya, một mình bệ hạ xử lý chuyện này sẽ cảm thấy mệt mỏi!"

Nhật Suỷ thuận miệng đáp: "Nếu vậy thì hãy để Quý phi ở lại cung Quan Triều!" – chàng nói đến đó thì liếc mắt nhìn đến chỗ Đàm Hoa và Nguyên Ninh, sau cùng chậm rãi tiếp lời: "Đường khuya khó đi, Thục phi hãy giúp trẫm đưa Nguyên phi về đến cung Nghênh Xuân. Ngoại trừ Đức phi, các Phu nhân và Ngự nữ khác hãy trở về nghỉ ngơi đi!"

Nghe xong câu này, Huyền Dao bất đắc dĩ phải cùng Đàm Hoa rời đi. Ánh đèn ở cung Quan Triều dần khuất xa trong tầm mắt của nàng. Nắm chặt lấy bàn tay của Đàm Hoa, Huyền Dao nhẹ giọng nói: "Khoan hãy về cung Nghênh Xuân!"

***

Bên trong đại điện ở cung Quan Triều, tấm lưng của Thiên Kiện đã bị roi da đánh đến mức chẳng còn nguyên vẹn, nhưng mà hắn chỉ khăng khăng là mình vô tội, kiên quyết nói rằng đã có người lén lút bỏ chỗ tiền phi pháp này vào phòng của hắn. Có điều hộp gỗ này là bảo vật mà Thiên Kiện liều mạng để bảo vệ, kẻ khác làm cách nào để chạm tay vào nó được cơ chứ! Lời nói dối nhảm nhí này đương nhiên không thể lọt vào tai Nhật Suỷ.

Thiên Tuyết đưa khăn lên mũi để che đi sự kinh tởm giữa khuôn mặt thanh tú, sau cùng nàng nhẹ giọng cất tiếng: "Thưa bệ hạ, miệng của tên nô tài này kín bưng như thế, nếu chúng ta tiếp tục đánh, sợ là cũng chẳng thu hoạch được gì. Chi bằng hãy đưa hắn đến một nơi an toàn tạm thời giam lại, đợi đến khi tìm được một vài manh mối thì mới tính tiếp?"

Nhật Suỷ chậm rãi gật đầu, chờ đến lúc Thiên Kiện đã được hạ nhân kéo xuống, chàng mới quay đầu nhìn Thiên Tuyết nhẹ giọng hỏi: "Nàng sắp xếp kỹ lưỡng như thế, hẳn là không tin những lời khi nãy mà hắn đã nói?"

"Một tên nô tài cỏn con như hắn làm gì có lá gan to như thế? Thần thiếp đương nhiên cũng giống như bệ hạ, tin rằng sau lưng của hắn còn có kẻ sai khiến. Nếu thần thiếp nhớ không lầm, người ngày đó được giao nhiệm vụ tiêu huỷ số tiền này chính là cha của Thục phi, Đỗ Thiên Hư. Xem chừng hắn ta chính là kẻ đứng đằng sau sai khiến mọi chuyện!"

Nhật Suỷ chau mày nghi hoặc, một luồng hơi ngờ vực thoát ra từ cánh mũi của chàng: "Quý phi nghi ngờ hắn cũng không phải không có nguyên do, nhưng mà theo như trẫm thấy, Đỗ Thiên Hư trước giờ không giống với kẻ tham lam cho lắm..."

Thiên Tuyết trông thấy Nhật Suỷ lộ vẻ ngờ vực, bản thân liền chớp nhẹ mắt, sực nhớ rằng lúc này trong đại điện ngoài hai người ra thì còn có Nguyên Ninh, cho nên nàng liền nhẹ giọng cất tiếng: "Đức phi nãy giờ vẫn luôn im lặng, nàng đối với chuyện này có suy nghĩ gì?"

Nguyên Ninh lúc này mới chậm rãi đáp: "Nếu như chỗ tiền này đã được vận chuyển đến một nơi khác, vậy thì người liên quan sợ rằng không chỉ có Thiên Kiện và cha của Thục phi!"

Thiên Tuyết lượn mắt suy nghĩ đôi lát, sau cùng nàng gật đầu đáp: "Chỗ tiền này đã được vận chuyển đến châu Tư Lang, không khéo thì cha của Hoàng Phu nhân là Hoàng Nghệ cũng liên can đến vụ án này!"
"Không đúng! Nếu như trẫm nhớ không lầm, thời điểm đó Hoàng Nghệ đang nhận lệnh bình định phiến quân phản loạn ở vùng Đông Bắc. Mọi sự vụ của châu Tư Lang lúc đó được xử lý bởi kẻ khác - một người họ hàng xa của Hoàng Nghệ, Hoàng Hộc!"

Nguyên Ninh nghe đến đây thì chậm rãi đáp: "Nghe nói thời điểm Hoàng Nghệ bị tố cáo tạo phản diễn ra gần như là đồng thời đối với chuyện tiền lỗi này, rốt cuộc thì hai sự kiện trên có mối liên hệ gì hay không?"

Nhật Suỷ suy tư một lát rồi gật gù đáp: "Trước giờ trẫm vẫn luôn không tìm được bất kì sơ hở nào trong lời khai và hành vi của Hoàng Hộc, cho nên không thể tiếp tục điều tra vụ án của Hoàng Nghệ. Hôm nay nhân đám cháy trong phòng của Quốc Phụ, chỗ tiền phi pháp của Thiên Kiện mới bị lộ ra, sơ hở của Hoàng Hộc cũng bị phơi bày, trẫm nhất định sẽ điều tra chuyện này cho ra lẽ!"

Nhật Suỷ nói đến đó thì cao giọng gọi Phó chỉ huy Thánh Dực Quân là Quốc Tú đang đứng hầu bên ngoài, sau đó ban kim bài hình sóng nước đưa cho chàng, cẩn thận dặn dò: "Tạm thời khanh chưa cần đến phủ Xích Đằng tiếp ứng cho Quốc Chẩn. Mấy ngày tới khanh hãy trà trộn vào phủ đệ của Hoàng Hộc ở châu Tư Lang. Trẫm tin là hắn vẫn chưa tuồng được hết chỗ tiền phi pháp này ra ngoài. Chỉ cần tìm ra được chứng cứ, cho dù chỉ là một đồng tiền lỗi, khanh đã có thể dùng ngay chiếc Thuỷ phù này áp giải hắn trở về kinh sư!"

Quốc Tú đáp một tiếng "Thần tuân lệnh" rồi gấp gáp rời đi. Đến đây thì Nhật Suỷ mới nhẹ giọng cất tiếng: "Giống như lời khi nãy mà trẫm vừa nói, trẫm vẫn tin cha của Thục phi không hề can dự đến vụ án này. Vậy nên hai nàng hãy giữ kín chuyện tối hôm nay, tránh bứt dây động rừng mà làm hư việc!"

Thiên Tuyết nghe đến đó thì âm thầm liếc nhìn Nguyên Ninh, sau cùng cả hai nàng đều đồng thanh đáp: "Thần thiếp đã hiểu!"

Nguyên Ninh cùng Thiên Tuyết rời khỏi đại điện ở cung Quan Triều, ánh mắt của nàng dừng lại một chút ở hậu viện, nơi căn phòng của Quốc Phụ đã cháy xén đến quá nửa. Màn kịch này của Quốc Phụ diễn thật là tốt, còn viên mãn hơn cả mong đợi của nàng, chỉ mong án oan mà cha của Tuệ Doanh đã chịu mấy năm qua sẽ được rửa sạch, còn kẻ hãm hại cả nhà nàng ấy cũng sẽ bị trừng trị thích đáng. Bất giác Nguyên Ninh sực nhớ đến một chuyện, liền quay đầu nói với Tố Liên: "Nghe Thuỷ Linh nói, người ở gác Đông Phong có đến báo tin, nói rằng Nguyễn Ngự nữ đã mắc bệnh ngoài da. Từ chiều đến giờ ta vẫn luôn ở cung Vạn Thọ cùng chị Thanh Y chăm sóc cô mẫu, cho nên vẫn chưa có thời gian hỏi rõ chuyện này."

"Dạ đúng thưa điện hạ! Cung nữ ở gác Đông Phong nói rằng, gần đây Nguyễn Ngự nữ ăn nhiều đồ ăn có tính hàn, lại không quen với thuỷ thổ lạnh giá ở kinh sư vào mùa đông, cho nên đã mắc chứng phong ngật tháp, toàn thân nổi đầy mẩn đỏ. Ngự y có nói, Nguyễn Ngự nữ cần phải ở yên trong gác Đông Phong, sợ rằng không thể ra gió cho đến khi tuyết tan. Nguyên phi sau khi hay tin cũng đã miễn lễ thỉnh an cho nàng ấy!"

Nguyên Ninh có chút lo lắng: "Chứng bệnh này của Nguyễn Ngự nữ nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ. Ngày mai em thay ta đến phòng ngự dược, dùng một ít tiền nhờ người ở đó chuẩn bị thuốc tốt cho Nguyễn Ngự nữ, nhất định phải chữa dứt điểm chứng bệnh này cho nàng ta càng sớm càng tốt!"

Tố Liên liền ngoan ngoãn đáp: "Nô tỳ đã nhớ rồi ạ!"

***

Nhân quả báo ứng quả thật đến nhanh hơn Nguyên Ninh thầm nghĩ. Chỉ cỡ vài ngày sau đó, Hoàng Hộc đã bị Quốc Tú áp giải về kinh sư. Tuy chứng cứ đã rành rành ở đó, nhưng mà hắn vẫn dùng cái lưỡi xảo trá của mình chối bỏ mọi tội trạng, còn đem sự minh bạch của Thái thượng hoàng ra nói trước mặt Nhật Suỷ, hòng âm thầm ám chỉ với chàng rằng, nếu Nhật Suỷ xử trí mọi việc theo cảm tính, nhất định sẽ bị Thái thượng hoàng quở trách. 

Lời lẽ của Hoàng Hộc vẫn sắc bén giống như lần hắn đứng ra tố cáo Hoàng Nghệ, đến cả một chút sơ hở cũng chẳng có. Nhưng mà lúc này đã khác xưa một chỗ, Nhật Suỷ đã biết kẻ cùng chung một giuộc với hắn là Thiên Kiện.

Vậy nên chàng liền dùng kế lừa Thiên Kiện, sai hình quan trong ngục nói với hắn rằng, Hoàng Hộc đã khai ra tất cả đầu đuôi sự việc. Thiên Kiện bản tính nhát gan, nhìn thấy bản khai tội được nguỵ tạo thì gương mặt tái xanh cả lên, chỉ biết lắp ba lắp bắp tâu hết mọi tội trạng. Bản khai tội của Thiên Kiện cuối cùng lại được đưa đến chỗ của Hoàng Hộc, ngay cả Thái thượng hoàng cũng được mời đến để chứng kiến. Chuyện đã đến nước này, Hoàng Hộc cũng không thể chối tội, chỉ sợ bản thân sẽ liên luỵ mấy chục mạng người trong gia đình, cho nên liền ngoan ngoãn khai ra tất cả.

Đến đây thì Nhật Suỷ mới biết, thì ra ngày đó trong lúc tạm thời thay Hoàng Nghệ cai quản châu Tư Lang, Hoàng Hộc đã âm thầm muốn chiếm lấy chỗ tiền bị lỗi kia làm của riêng. Ai ngờ mọi chuyện lại bị tên nô tài Thiên Kiện âm thầm phát giác được, cho nên Hoàng Hộc buộc phải dùng phân nửa chỗ tiền kia để bịt miệng tên nô tài này, còn bị Thiên Kiện ép phải đem con ngựa quý của Hoàng Nghệ đưa cho hắn, hòng giúp hắn đút lót cho chiếc ghế Chánh chưởng nội thị. Giữa lúc chưa kịp làm gì, Hoàng Nghệ đã từ biên giới Đông Bắc quay trở về châu Tư Lang. Sẵn mối hiềm khích ngày trước, Hoàng Hộc liền nghĩ ra kế vu tội cho Hoàng Nghệ, vừa thuận lợi trả thù riêng, vừa chiếm được chức thổ quan lẫn con ngựa quý để che giấu tội trạng của mình.

Sau khi đã tìm ra chân tướng, Thiên Kiện và Hoàng Hộc ngay lập tức đã bị Thái thượng hoàng ban chết, chỉ có thể bảo vệ toàn mạng cho gia đình. Đối với chúng mà nói, đây có lẽ đã là ân huệ.

Cha của Tuệ Doanh là Hoàng Nghệ rốt cuộc cũng được rửa oan, Nhật Suỷ đã sai người đưa ông ta từ vùng biên ải trở về châu Tư Lang phục chức. Ngay trưa hôm đó, Tuệ Doanh đã không màn gió lớn, một mạch chạy vội đến cung Quan Triều, ngoài việc tạ ơn Nhật Suỷ, trong lòng nàng vẫn còn một nguyện vọng khác.

"Nền gạch lạnh lẽo, nàng hãy mau đứng lên đi! Khoảng thời gian vừa qua, cha nàng đã chịu thiệt thòi rồi!"

Tuệ Doanh nắm tay Nhật Suỷ chầm chậm đứng dậy, khoé môi có chút an ủi: "Bệ hạ đừng nói như vậy, tất cả cũng là do mưu kế của tiểu nhân quá đỗi thâm sâu. Mấy năm qua cha thần thiếp đã chịu mọi khổ sở, còn đám tiểu nhân kia cũng hả hê trước tội ác của mình. Giờ đây khi đã biết được nguồn cơn mọi chuyện, thần thiếp chỉ mong bệ hạ sẽ thẳng tay trừng trị kẻ ác!"

Nhật Suỷ gật đầu nói: "Cả Thiên Kiện và Hoàng Hộc đều đã bị chém. Thái thượng hoàng trước giờ không thích kẻ dối trên lừa dưới, cho nên đã đem đầu của chúng bêu ngoài tường thành, cốt để răn đe đám nô tài trong cung!"

Tuệ Doanh liền đáp: "Đám tay chân liên quan đến chuyện này đã được xử trí, bệ hạ cũng đừng tha cho kẻ chủ mưu!"

"Kẻ chủ mưu ư?" – Nhật Suỷ có chút ngạc nhiên, chỉ nghe Tuệ Doanh gật đầu tiếp tục nói: "Chẳng phải đứng đằng sau Thiên Kiện còn có Đỗ Thiên Hư ư? Bệ hạ không định xử trí tên cáo già này sao?"

"Sao nàng lại biết Đỗ Thiên Hư có liên quan đến chuyện này?"

Tuệ Doanh trông thấy sắc mặt lạnh lùng đó của Nhật Suỷ, dường như đối với việc tại sao nàng lại biết chuyện này còn quan trọng hơn việc xử trí Đỗ Thiên Hư, bản thân có chút hụt hẫng: "Muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Chuyện này là do thần thiếp tự mình điều tra nên mới biết được..."

Nhật Suỷ chớp nhẹ làn mi, sau cùng chậm rãi đáp: "Quả thật là Đỗ Thiên Hư đã được giao cho nhiệm vụ tiêu huỷ chỗ tiền này, nhưng trẫm biết hắn không hề liên quan đến chuyện tham ô của Thiên Kiện và Hoàng Hộc. Lỗi duy nhất mà Đỗ Thiên Hư đã phạm chính là sơ suất trong lúc thi hành nhiệm vụ, để cho đám tiểu nhân nhởn nhơ làm bậy. Hắn đã bị trẫm cắt đi một năm bổng lộc, chỗ tiền này trẫm sẽ đưa đến chỗ cha nàng, dẫu sao thì ông ấy cũng đã..."

Nhật Suỷ còn chưa nói hết câu, bản thân đã bị Tuệ Doanh chen ngang: "Mấy năm qua cha thần thiếp chịu oan uổng ở ngoài biên thuỳ, đến cả tính mạng cũng suýt không thể giữ nổi. Chỗ tiền kia liệu có xứng đáng với những khổ sở mà cha thần thiếp phải chịu hay không?"

Điểm Bích không ngờ chủ nhân mình lại nói ra mấy lời mất chừng mực như vậy, bản thân chỉ dám kéo nhẹ tay áo của nàng, lại nghe Nhật Suỷ nhẹ giọng: "Nàng nói đúng! Mấy năm qua trẫm đã khiến cha nàng chịu thiệt thòi. Nàng yên tâm, sắp tới trẫm sẽ thưởng nhiều thứ để bù đắp cho nỗi oan ức của ông ấy!"

Tuệ Doanh chau mày lạnh giọng: "Thứ mà cha thần thiếp muốn không phải là tiền bạc hay địa vị, mà chính là bệ hạ có thể thưởng đúng công, phạt đúng tội!"

Có một hơi thở hắt phát ra nhè nhẹ ở đầu mũi Nhật Suỷ: "Chẳng phải khi nãy trẫm đã nói rồi sao? Hoàng Hộc và Thiên Kiện đã bị xử tử, Đỗ Thiên Hư cũng bị phạt một năm bổng lộc bởi vì tội tắc trách lần đó, trẫm cũng sẽ bù đắp thoả đáng cho cha nàng trong thời gian sắp tới."

Tuệ Doanh cắn nhẹ làn môi, nét mặt có ba phần cương nghị: "Lẽ nào bởi vì Đỗ Thiên Hư là cha của Thục phi, phi tần được bệ hạ trước giờ sủng ái nhất, cho nên người mới mắt nhắm mắt mở bỏ qua tội trạng của hắn , mặc cho cha thần thiếp đã chịu khổ mấy năm qua?"

Câu đó quả thật là có hơi nặng nề. Nhật Suỷ nghe qua lời này, lại nhìn thấy gương mặt bất tuân của Tuệ Doanh, trong phút chốc chỉ sững người đứng đó, không ngờ một người trước giờ an phận, điềm đạm như nàng ta lại có thể phát ra những lời ai oán này. 

Chính Tuệ Doanh cũng biết rõ bản thân đã vô lễ trước mặt Nhật Suỷ, tà áo của nàng bị Điểm Bích nắm chặt để nhắc nhỡ, nhưng Tuệ Doanh vẫn nghĩ là mình đã làm đúng. Nghĩ đến chuyện bản thân đã bị Nhật Suỷ ban cho trà tránh thai, cha lại bị oan ức mấy năm qua, Tuệ Doanh không khỏi có chút ấm ức: "Mấy năm qua không chỉ có cha thần thiếp chịu khổ sở ngoài biên thuỳ, ngay cả thần thiếp cũng sống như giun dế ở trong cung. Nhưng mà thần thiếp đến cả nửa câu than oán cũng không nói ra trước mặt bệ hạ. Thần thiếp nhẫn nhịn như thế, an phận như thế, bởi vì thần thiếp tin rằng bệ hạ sẽ sớm ngày lấy lại công đạo cho cha và thần thiếp. Nhưng thần thiếp vạn lần cũng không thể tin, kết cục của chuyện này lại bất công như thế! Rốt cuộc thì nỗi oan ức của cha con thần thiếp chẳng là gì trong mắt của bệ hạ, đem so với một góc ân sủng mà người dành cho Thục phi, sợ rằng cũng không bằng!"

"Chỉ mới được phong làm Phu nhân chưa lâu, vậy mà họ Hoàng ngươi lại to gan như vậy ư?" – một giọng nói sắc lạnh phát ra từ ngoài cửa. 

Nhật Suỷ đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy một sắc áo đỏ tươi tắn bước vào bên trong đại điện. "Thần thiếp xin kính chào bệ hạ!"

Người ở đó không ai khác mà chính là Đàm Hoa. Sau khi hành lễ trước mặt Nhật Suỷ, nàng liền liếc nhìn đến chỗ của Tuệ Doanh bằng ánh mắt sắc như dao nhọn: "Chưa tính đến chuyện ngươi vu oan cho cha của bổn cung, việc ngươi ở đây xúc phạm đến sự anh minh của bệ hạ cũng đáng cho ngươi phải bị xử chết. Vậy mà ngươi còn dám đứng ở đó phô ra bộ dạng bất tuân như thế, rốt cuộc có phải là ngươi đã mất trí rồi không?"

Tuệ Doanh cười lạnh: "Thục phi cô cũng có hơn gì ta? Cha của cô đã gây tội tày trời, vì lòng riêng mà hãm hại lang trung, vậy mà cô vẫn không biết xấu hổ đứng ở đây dương dương tự đắc ư? Quả thật là mặt dày hết chỗ nói!"

"Chát" hai tiếng thật to, đôi gò má của Tuệ Doanh đã bị Đàm Hoa tát đến sưng đỏ, thân người cũng vì thế mà ngã xuống nền gạch.

"Tiện nhân to gan, dám ở đây buông lời hỗn xược? Hai cái tát này, một cái bổn cung thay mặt bệ hạ dạy dỗ ngươi vì tội khi quân, một cái là đánh thay cho sự thanh bạch của cha mình!"

Tuệ Doanh nằm dưới nền gạch lạnh lẽo, chỉ thấy Nhật Suỷ đối với chuyện này không có thêm bất kỳ ý kiến gì, hẳn là đã âm thầm đồng tình với hành động vừa rồi của Đàm Hoa. Nàng nghĩ đến đây, nhớ lại việc cha mình đã chịu mọi khổ sở ở vùng biên ải, nhớ lại việc bản thân đã phải chịu nhục nhã trong suốt khoảng thời gian qua, bất giác cõi lòng chỉ toàn nỗi chua xót. Sự ấm ức của nàng dần chuyển sang uất hận: "Người đang làm trời đang nhìn. Mấy năm qua cha con ngươi đã làm ra không ít chuyện ác, vậy thì ngươi đừng thắc mắc tại sao dù chiếm trọn ân sủng, cái bụng của ngươi vẫn phẳng lì như thế!"

Đàm Hoa nghe đến đây thì không kìm được lửa giận, cứ như thế mà vung ngay năm ngón tay sắc nhọn đến mặt Tuệ Doanh, may mà Nhật Suỷ đã giữ cánh tay của nàng lại. 

"Bệ hạ, người không thấy ả ta quá đáng hay sao?" – Đàm Hoa chau mày nũng nịu nói.

Nhật Suỷ thở dài, chỉ lạnh lùng nhìn về phía Tuệ Doanh: "Trẫm biết lúc này nàng đã mất bình tĩnh, cho nên mới phát ra những lời không chừng mực như thế. Nhưng mà kẻ say thì cũng phải chịu trách nhiệm trước mọi hành vi của mình. Nàng hãy mau về viện Yên Đào đóng cửa tự hối lỗi đi!"

Cõi lòng Tuệ Doanh lúc này ngoài nỗi thê lương thì chỉ còn tuyệt vọng. Nền gạch dưới đất thấm vài giọt nước mắt của Tuệ Doanh, đôi vai nàng khẽ run khi Đàm Hoa cay nghiệt thốt ra từng chữ: "Sao ngươi còn ngồi ở đây? Rốt cuộc là ngươi muốn trở về viện Yên Đào, hay là muốn cha mình trở về vùng biên ải?"

Đầu mũi Tuệ Doanh thở hắt ra vài hơi vô thức, nàng lau vội dòng lệ đang lăn trên má, chỉ dám gấp gáp quỳ xuống rồi hành lễ lui ra. Đàm Hoa nheo mắt nhìn điệu bộ khúm núm của nàng dần khuất xa, sau cùng nắm lấy cánh tay của Nhật Suỷ khẽ lay: "Cô ta hỗn xược như vậy mà chỉ bị cấm túc ở trong viện thôi sao? Thần thiếp thấy tốt nhất là tước đi chức vị Phu nhân của cô ta, vậy thì những phi tần khác sẽ không thể làm càn!"

Nhật Suỷ giương ánh mắt vô cảm nhìn Đàm Hoa, chỉ lạnh lùng nói: "Mấy năm qua nàng vẫn luôn làm khó nàng ta, lúc này vẫn cảm thấy chưa đủ hay sao?"

Đàm Hoa mím chặt đôi môi căng mọng, ánh mắt tựa như con mèo con ngây thơ, vô hại: "Thần thiếp chỉ thấy tức giận thay cho bệ hạ thôi ạ! Cổ áo của người bị gấp nếp thế này, Hoàng Phu nhân không thay người chỉnh sửa thì thôi đi, lại cứ khăng khăng rằng người đã thiên vị cha con thần thiếp. Như vậy không những đạo vua tôi chưa tròn, ngay cả phận làm thiếp cũng không xứng!"

Đàm Hoa vừa nói vừa ân cần chỉnh sửa cổ áo cho Nhật Suỷ. Nàng trước giờ vẫn hầu hạ chu toàn như thế, nếu không phải thường ngày vẫn luôn hống hách, chắc hẳn Nhật Suỷ đã giành nhiều tình cảm cho nàng nhiều hơn lúc này. Trông thấy điệu bộ đó của Đàm Hoa, Nhật Suỷ cũng dần nguôi đi cơn giận: "Nàng chạy đến đây, không phải là muốn xin tội thay cho cha mình đấy chứ?"

Tuệ Doanh vừa bị đuổi khỏi cung Quan Triều chưa lâu, chính là bài học trước mắt của Đàm Hoa, nàng ta làm gì muốn giữ nguyên ý định của mình. "Bệ hạ đã hiểu lầm rồi ạ, thần thiếp đến đây không phải cầu xin thay cho cha mình, mà chỉ muốn cảm tạ bệ hạ vì đã xử nhẹ cho cha thần thiếp!"

Nhật Suỷ chớp nhẹ làn mi, đôi mắt có chút đăm chiêu: "Nàng không cần phải tạ ơn! Trong chuyện này, trẫm thực sự tin rằng cha của nàng không hề dính vào vụ án này, nhưng mà bản thân cũng không tránh khỏi liên can. Có câu này trẫm muốn nàng nói lại cho cha mình biết. Người xưa nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Ông ta tốt nhất là nên biết ngày sau mình nên làm gì và không nên làm gì, tránh ngày bản thân phải chịu oan uổng!"

Đàm Hoa nhìn ánh mắt kiên định của Nhật Suỷ, chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút sợ hãi: "Thần thiếp đã nhớ rồi ạ!"

Nàng ta nói xong câu này thì bên ngoài có tiếng bước chân, người tiến vào chính là Quốc Tú. Đàm Hoa biết sắp tới đây Nhật Suỷ sẽ bàn chuyện chính sự, cho nên liền hiểu chuyện lui xuống trước. Lúc này thì Quốc Tú mới mở miệng nói: "Bồ câu đưa tin, hai cánh quân của Hưng Nhượng Vương và Chiêu Văn Vương đã diệt sạch phân đà của đám phản tặc họ Đinh ở sách A Lộc và Sầm Tử!"

Nhật Suỷ nắm chặt bàn tay thốt lên hai chữ "Tốt lắm," sau đó chàng vỗ vai Quốc Tú: "Khanh hãy thay trẫm truyền tin đến chỗ Quốc Chẩn, đêm nay toàn quân mai phục ở lộ Xích Đằng sẽ chờ hai cánh quân của hai lão tướng kéo tới rồi đồng loạt tấn công. Lúc đó đám giặc họ Đinh này chỉ có nước mọc cánh thì mới mong thoát được!"

Quốc Tú nghe đến đây thì quỳ xuống nói: "Lần trước trong lúc tìm gia quyến của Vũ Phiên ở sào huyệt của bọn phản tặc họ Đinh, Huệ Vũ Đại vương đã tiếp ứng cho hạ thần. Vậy nên lần này xin bệ hạ cho phép hạ thần được đến đó để tiếp ứng cho ngài ấy!"

Nhật Suỷ có chút suy tư: "Vốn dĩ lần này khanh đã lặn lội đến châu Tư Lang, cho nên trẫm không định cử khanh đến Xích Đằng. Có điều nếu như khanh đã chính miệng lên tiếng, trẫm sẽ giao cho khanh một ngàn binh sĩ đến đó làm trung quân, hộ thuẫn hậu quân của Quốc Chẩn!"

"Hạ thần tuân lệnh!"

***

"Ngươi chắc chắn chuyện này chứ?" – một giọng nữ nhân kiên định hỏi. 

"Tin tức này là do Thuý Ngọc hầu hạ ở ngự tiền nói lại cho nô tỳ biết. Chủ nhân đã đưa nhiều tiền như vậy cho cô ta, không lý nào lời này lại là lời giả dối!"

Có cơn gió thoảng qua làm cửa sổ trên gác Đông Phong phát ra âm thanh "lách cách." Nữ nhân ở đó không ai khác mà chính là Vân La. Nàng nghe đến đây, chỉ cẩn thận thấp giọng nói với cận tỳ Điêu Tường: "Mấy ngày tới nếu ngự y đưa thuốc tới, chỉ cần hé cửa nhận lấy giống như mấy ngày nay là được. Những chuyện khác mà ta đã dặn ngươi, ngươi đều đã ghi nhớ cả rồi chứ?"

"Nô tỳ đã nhớ rồi ạ! Có điều chuyện này vô cùng mạo hiểm... nếu như bị phát hiện, cái mạng quèn này của nô tỳ..." – Điêu Tường lo lắng.

Vân La lắc đầu trấn an nàng ta: "Đừng lo! Nếu có gì bất trắc, ngươi cứ việc cầm bức thư của ta đến cung Hội Xuân tìm Đức phi điện hạ cầu cứu là được!”

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương