Chuyển đến nội dung chính

Chương 044. Vết nứt đầu tiên

 C44. Vết nứt đầu tiên

Lúc Nguyên Ninh bước vào phòng ngủ của Thái hậu thì chỉ thấy bà nằm cuộn tròn trong chăn, mấy cung nữ trong cung Vạn Thọ đang đứng xung quanh cầm lò sưởi thủ lô để làm ấm căn phòng. Đây là lần đầu tiên Nguyên Ninh nhìn thấy Thái hậu yếu ớt như vậy, bản thân không giấu được xúc động: "Cô mẫu!"


Thái hậu mở mắt ra rồi chậm rãi cất tiếng: "Là Nguyên Ninh đó sao? Còn có cả Mục Ngự nữ và Hoàng Phu nhân!"


"Hạ thiếp xin kính chào Thái hậu điện hạ!" – Thanh Y cùng Tuệ Doanh đồng thanh chào, sau đó nàng bước đến quỳ bên cạnh Thái hậu, điệu bộ quan tâm hỏi: "Tay nghề xoa bóp và bấm huyệt của hạ thiếp không thực sự giỏi, nhưng mà bản thân sẽ cố gắng hết sức, chỉ mong có thể hầu hạ người!"


Thái hậu gật đầu nhẹ giọng nói: "Làm phiền con rồi!"


Câu nói vừa rồi của Thanh Y quả thực là lời khiêm tốn. Trước khi trở thành Ngự nữ của Quan gia, nàng vốn dĩ là cung nữ hầu hạ ở phòng ngự dược, từ lâu đã được học qua những thủ thuật này. Lại thêm Thanh Y từng được một ngự y xuất sắc chính tay truyền thụ cho công phu bấm huyệt, ngón tay của nàng lúc này như cánh bướm vờn hoa, mềm mại mà đủ lực, khiến cho Thái hậu cảm thấy vô cùng dễ chịu, đầu khớp gối như được tiếp thêm sinh khí. Cả Nguyên Ninh và Tuệ Doanh đều âm thầm ngưỡng mộ, chỉ nghe Thanh Y dịu dàng nói: "Bệnh đau khớp gối của Thái hậu điện hạ là do tà khí phong hàn xâm nhập vào cơ thể khiến cho khí huyết bị tắc nghẽn, không thể lưu thông đến các chi, dần dần sinh ra đau nhức. Việc xoa bóp, bấm huyệt kết hợp với châm cứu và ngâm chân bằng thảo dược có thể giúp điện hạ giảm đau, tiếc rằng đây chỉ là phương pháp chữa phần ngọn. Muốn chữa phần gốc của bệnh, cần phải dùng những loại thuốc bồi bổ khí huyết, can thận và gân xương,..."


Thanh Y nói đến đây thì bất giác trông thấy Thái hậu đã nhắm mắt ngủ, nàng tiếp tục xoa bóp nhẹ nhàng rồi cùng với Nguyên Ninh đỡ Thái hậu nằm xuống. Mọi người cũng lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ của Thái hậu. Đợi đến khi bọn họ bước ra ngoài đại điện, cô Tịnh Văn liền nhanh miệng hỏi: "Nô tỳ nhớ ngày đó Mục Ngự nữ cũng đã bị đau nhức xương khớp đến mức không thể đi đứng, vậy mà giờ đây lại có thể bình phục đứng ở đây. Không biết Mục Ngự nữ có thang thuốc nào tốt hơn chỗ thuốc của đám ngự y trong cung không?"


Thanh Y nhẹ giọng trả lời cô Tịnh Văn, cũng là nói cho Nguyên Ninh và Tuệ Doanh nghe: "Ngày đó bệnh tình của thiếp còn nặng hơn Thái hậu điện hạ, nhờ việc chữa bệnh từ gốc lẫn ngọn mới có thể sớm ngày bình phục. Có điều bởi vì thiếp còn trẻ, cho nên chỉ cần dùng những thang thuốc bình thường là được. Nhưng mà Thái hậu điện hạ thì... Có lẽ đây cũng là lý do tại sao người đã uống nhiều thuốc đến thế mà vẫn không thuyên giảm. Tiếc là trước đây thiếp chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, bản thân không được học qua nhiều phương thuốc quý. Nếu như có người đó ở đây thì tốt rồi..."


Nguyên Ninh gấp gáp hỏi: "Người đó là ai?"


Thanh Y chầm chậm đáp: "Tên của ngài ấy là Phạm Công Bân, người từng là một trong những ngự y tài giỏi nhất trong cung. Tiếc rằng nhiều năm trước, ngài ấy đã từ quan về quê, không còn hầu hạ ở trong cung nữa!"


"Phạm Công Bân ư?" – cô Tịnh Văn lẩm bẩm: "Ồ, nô tỳ nhớ rồi! Hiện giờ Phạm đại nhân đang vân du khắp nơi để chữa trị miễn phí cho dân nghèo. Nghe nói ngài ấy đang có mặt ở vùng Tây Bắc!"


Nguyên Ninh liền nói: "Nếu đã biết Phạm đại nhân có thể chữa được bệnh cho Thái hậu, vậy thì chúng ta hãy tâu lại chuyện này với Quan gia một tiếng, nhờ người triệu Phạm đại nhân về kinh!"


Tuệ Doanh nghe đến đây thì bàn tay khẽ run: "Vị lang y họ Phạm đang ở vùng Tây Bắc kia, chẳng phải là người đang chữa trị cho cha nàng sao?"


***


Tuệ Doanh thẫn thờ đi về viện của mình, nàng vẫn còn chưa giúp cha mình rửa oan, vậy mà giờ đây người lang y chữa bệnh cho cha nàng lại phải vì Thái hậu mà bị triệu về cung. Sự lo lắng xen lẫn tuyệt vọng khiến Tuệ Doanh bước hụt xuống bậc tam cấp trong vườn ngự uyển. Nếu không có Điểm Bích kéo tay nàng lại, Tuệ Doanh đã va vào hòn giả sơn ở đó mà bị thương. 


"Chủ nhân, xin người hãy cẩn thận!"


"Tại sao chứ? Tại sao cùng bị oan như nhau, vậy mà cha của cô ta lại được Quan gia rửa sạch hàm oan, còn cha ta thì không? Tại sao cô mẫu của cô ta đã sống trong vinh hoa phú quý sung sướng đến như thế, vậy mà cô ta còn muốn triệu lang y họ Phạm về cung, để cha ta ở chốn biên thuỳ không ai cứu chữa? Tại sao cô ta biết rõ Quan gia đem loại trà lục bảo đó đến gác Xuân Hoa là vì không muốn ta mang thai, vậy mà không nói cho ta biết sự thật, lại còn khuyên ta uống nhiều hơn? Rốt cuộc là ta đã đắc tội gì với cô ta mà phải bị đối xử như thế này?"


Điểm Bích nghe chủ nhân nói ra những lời không nên nói ở một nơi không hề riêng tư như vườn ngự uyển, trong lòng không khỏi có chút lo sợ: "Chủ nhân à, những lời này không nên nói ở đây..."


Tuệ Doanh nghe đến đó thì nghiến răng nói: "Chuyện đến nước này, chỉ có Tĩnh Huệ Phu nhân là có thể giúp ta được thôi! Mau đến viện Thanh Mai!"


Bất giác Tuệ Doanh nghe được ở bên kia hòn giả sơn có tiếng xì xầm: "Dạ thưa Huỳnh ngự y, màu của chén thuốc này nhạt quá, hình như là chỉ có năm phần dược lực, sao có thể giúp cho Tĩnh Huệ Phu nhân bình phục được?"


Thanh âm này là của Tiểu Hạ Tử ở phòng ngự dược. Huỳnh ngự y nghe đến đó thì đánh mạnh lên nón của hắn: "Bé cái miệng của ngươi lại thôi! Ngươi muốn hại chết bổn ngự y đó à? Ai bảo Tĩnh Huệ Phu nhân này giao hảo tốt với người ở cung Hội Xuân đó làm gì? Phàm những ai liên quan đến ả độc phụ này, bổn ngự y đều sẽ cho kẻ đó nếm mùi đau khổ. Thái hậu cũng vậy mà Tĩnh Huệ Phu nhân gì gì đó cũng vậy, bổn ngự y đều sẽ không để bất cứ ai được yên!"


Thì ra chứng đau khớp mấy ngày qua của Thái hậu không thuyên giảm mấy là do tên khốn Huỳnh ngự y này bỏ bớt dược lực trong thuốc, nhưng rốt cuộc giữa hắn và Nguyên Ninh có mối thâm thù gì, Tuệ Doanh thật sự rất muốn biết. Nghĩ đến đó, nàng ta liền lộ mặt hướng về phía Huỳnh ngự y nói lớn: "Người ta nói ếch chết tại mõm, không biết ngự y ông đã nghe qua câu này hay chưa?"


***


Lúc chủ tớ của Tuệ Doanh đến viện Thanh Mai thì Yên Ngôn vẫn nằm trên giường bệnh. Bởi vì thuốc mà Huỳnh ngự y đem đến đã bị xén bớt năm phần dược tính, cho nên triệu chứng cảm sốt của nàng chẳng thuyên giảm bao nhiêu.


Mệt mỏi xen lẫn buồn bã, Yên Ngôn không thèm bước xuống giường chào Tuệ Doanh, chỉ ngồi dậy chỉnh lại tóc tai: "Thì ra là nàng sao?"


Tuệ Doanh thở dài: "Trong cung bây giờ, sợ là chỉ có mỗi mình ta tìm đến viện Thanh Mai. Những người khác thì không nói, ngay cả Mục Ngự nữ thường ngày an phận, vậy mà cũng đã chạy đến cung Hội Xuân từ sớm!"


Tuệ Doanh nói đến đây thì có chút ưu tư: "Khi nãy ở trong vườn ngự uyển, ta bắt gặp được một nhành mai nở sớm trong tuyết trắng, bản thân bất giác nghĩ đến một vị thi sĩ. Không biết Tĩnh Huệ Phu nhân có biết Lư Mai Pha hay không?"


Yên Ngôn lặng lẽ lắc đầu, khiến đôi mày của Tuệ Doanh lộ rõ nét ưu buồn: "Phu nhân đọc nhiều thi thư đến thế, vậy mà cũng chưa từng nghe qua cái tên này, âu cũng là chuyện bình thường. Lư Mai Pha này là thi sĩ sống dưới thời Nam Tống, tài liệu ghi chép về ông rất ít, gần như không có. Nhưng mà thơ của ông rất hay, nổi tiếng nhất là hai bài Tuyết mai. Thật uổng cho một thi sĩ tài năng, dẫu xuất chúng đến vậy nhưng chỉ vì không gặp thời, cứ như thế mà giống như nhành mai nở sớm trong trời đông, dù xinh đẹp nhưng chẳng có ai thưởng thức. Đợi đến khi mùa xuân đi tới, thì nhành mai kia đã lụi tàn mất rồi, lúc này chỉ có những đoá hoa khác chiếm phần xuân sắc..."


Tuệ Doanh nói đến đây thì thở dài, sau đó nàng chậm rãi ngâm bài thơ Mạt lị, tức Hoa lài của Lư Mai Pha:


Kinh trần tiểu ải mộng văn đa,

Bỉ mỹ phồn anh ngọc tuyết khoa.

Kiến vị kiều nhu năng đặc lập,

Khẳng bằng tha vật học đằng la.


Nghĩa là:


Bụi trần chật hẹp, muỗi trong mơ,

Tuyết ngọc bên kia đẹp rạng ngời.

Dẫu biết thân mềm vẫn đứng vững,

Sao không bám dựa tựa như người.


Yên Ngôn mơ hồ đoán ra được ý tứ của nàng, nhưng mà bản thân vẫn chưa chắc chắn, chỉ chậm rãi nói: "Nàng đội tuyết đến đây nói cả buổi, lời nào cũng là lời than oán, rốt cuộc là có ý gì?"


Tuệ Doanh lắc đầu: "Ta nào có than oán cho bản thân mình, ta chỉ là cảm thấy thiệt thòi thay cho Phu nhân!"


"Cảm thấy thiệt thòi cho ta ư?"


"Bất luận là xét về dung mạo hay tài nghệ, Tĩnh Huệ Phu nhân nàng so với Đức phi đều không hề thua kém. Nhưng thứ mà nàng không thể sánh với nàng ấy, chính là việc luôn có quý nhân ở bên cạnh. Nàng giống như nhành mai nở trong trời đông kia vậy, thanh tao mà gai góc, tuy mềm mại nhưng vẫn tự đứng vững. Trái lại Đức phi giống như gốc hoa lài kia, biết dựa dẫm vào những người bên cạnh mà từng bước vươn cao. Thái hậu, Liễu Phu nhân, Mai Phu nhân, Mục Ngự nữ, Phu nhân nàng, luôn cả ta và có thể còn có nhiều người khác, tất cả chúng ta đều lần lượt giúp cho Đức phi bước vào cung Hội Xuân. Nhưng mà đổi lại..."


Tuệ Doanh nói đến đây thì liếc nhìn Yên Ngôn, trông thấy nàng vẫn còn chưa bị mình thuyết phục, Tuệ Doanh liền tung ra một đòn chí mạng: "Đổi lại sau khi bước lên đỉnh vinh quang, Đức phi đã không thèm đoái hoài gì đến chúng ta nữa!"


Tuy rằng Yên Ngôn đang giận Nguyên Ninh, nhưng cũng cảm thấy những lời mà Tuệ Doanh vừa nói với mình có chút chói tai: "Hoàng Phu nhân có nói quá rồi không?"


Tuệ Doanh lắc đầu: "Thật ra ta không hề oán trách Đức phi vì bản thân mình, mà chỉ thấy thiệt thòi thay cho Phu nhân. Có lẽ chính Phu nhân là người biết rõ, bản thân nàng phải nằm trên giường bệnh thế này, tất cả mọi chuyện là vì ai?"


Nhìn thấy Yên Ngôn lặng thần suy nghĩ, Tuệ Doanh liền nhẹ giọng nói tiếp: "Thật ra sáng hôm qua sau khi từ viện thượng nghi đi ra, ta đã tình cờ chứng kiến mọi chuyện, biết được tại sao Phu nhân lại nằm ở trên giường lúc này. Trước đây cũng vậy, ta nhớ ngày đó chỉ vì muốn hai người danh chính ngôn thuận kết thúc vở tuồng đấu đá kia, Phu nhân nàng đã bị Thái hậu đẩy xuống hồ dù không biết bơi, cuối cùng phải vì chuyện đó mà nhiễm phong hàn. Nàng vì Đức phi mà chịu nhiều khổ sở như thế, vậy mà nàng ta lại... lại cùng Quan gia âm thầm xuất cung, không thèm nói với nàng một tiếng. Ta đương nhiên vì chuyện này mà cảm thấy thiệt thòi cho nàng!"


Yên Ngôn nghe đến mấy câu cuối của Tuệ Doanh nhưng vẫn không tin vào tai của mình: "Cô nói gì cơ?"


Huỳnh ngự y thật ra là người nhà của tiệm thuốc Huỳnh Tràng ở kinh thành, hắn đã được người thân mô tả diện mạo của Nguyên Ninh, cho nên biết được việc ngày đó nàng là người xuất cung cùng Nhật Suỷ. Cho rằng hiệu thuốc Huỳnh Tràng bị dẹp tiệm là do Nguyên Ninh, cho nên Huỳnh ngự y đối với nàng vạn phần chán ghét.


Những chuyện này khi nãy Tuệ Doanh đã tra ra được. Lúc này nghe Yên Ngôn hỏi vội câu đó, Tuệ Doanh liền cong môi nói: "Đức phi đã giả vờ mắc bệnh để dọn đến điện Ánh Thiềm. Trong lúc chúng ta vẫn đang lo lắng, nàng ta thực chất lại cùng Quan gia xuất cung đến bến Đông Bộ Đầu, cùng với ngài xem đua thuyền tại đây, lại còn dạo chơi thoả thích ở kinh sư, sau đó thì hồi cung với phân vị Đức phi. Chuyến đi này quả thực là có nhiều thu hoạch!"


***


Nguyên Ninh vừa cùng Thanh Y đến đầm sen mọc dại. Cũng may mấy hôm nay dù trời đổ tuyết lớn, nhưng đầm sen chỉ bị đóng một lớp băng mỏng ở trên bề mặt. Mỗi ngày Thanh Y đều đến đây cùng Bích Vân phá một hố băng nhỏ, để cho bọn cá chép ngoi lên đớp nước, bằng không thì chúng sẽ bị ngợp mà chết.


Sau khi biết chuyện, Nguyên Ninh liền cùng hạ nhân ở cung Hội Xuân đem thùng gỗ đến đây để đem cá về, không muốn Thanh Y phải vất vả như vậy.


"Nếu không có em, ngày ngày chị đều sẽ đến đây làm việc này sao?" – Nguyên Ninh nắm tay Thanh Y nhẹ giọng hỏi, chỉ nghe nàng dịu dàng đáp: "Tính ra bọn cá chép này cũng được xem là bạn của ta trong cung. Nếu không phải gác Hạ Thảo không có chỗ chứa, ta cũng sẽ đem chúng về chỗ của mình, may mà còn có em. Bọn cá này được nuôi trong cung Hội Xuân, chắc chắn sẽ trở nên béo tốt!"


Nguyên Ninh gật gù rồi đưa tới chỗ Thanh Y một túi tiền: "Từ trước đến giờ, bất luận là khổ sở ở cung Thuý Hoa, hay là sống tốt hơn ở gác Hạ Thảo, chị đều vẫn tự mình làm hết mọi chuyện. Nghe nói gần đây ngoài việc thêu khăn, chị còn làm túi thơm để đổi lấy một ít tiền. Thật ra bây giờ em đã là Đức phi, nếu như chị cần em giúp đỡ về chuyện tiền bạc thì hãy nói một tiếng, em hoàn toàn có thể giúp chị!"


Thanh Y xua tay nói: "Không cần đâu Nguyên Ninh! Ta biết vương phủ của em trước đây phải chịu án oan, chuyện tiền bạc đối với gia đình em cũng là một vấn đề. Bây giờ em đã trở thành Đức phi, cũng đã đến lúc báo đáp cha mẹ mình, không cần phải lo cho ta! Thật ra được sống ở gác Hạ Thảo đối với ta đã là may mắn lắm rồi. Ta làm nhiều chuyện như vậy, chỉ mong kiếm thêm một ít tiền để gửi về cho bà ngoại ở quê!"


Nguyên Ninh gật đầu nắm chặt tay nàng: "Chị Thanh Y thật tốt! Nhưng ngày sau nếu như có bất kỳ khó khăn gì, chị nhất định phải tâm sự cùng em!"


Thanh Y có một tia suy tư ở đuôi mắt, sau cùng chỉ chậm rãi gật đầu.


Chia tay Thanh Y ở đầm sen mọc dại, Nguyên Ninh liền dặn Hồng Thịnh đem cá chép về cung Hội Xuân, còn bản thân thì cùng Tố Liên đi đến viện Thanh Mai. Cuối cùng thì nàng cũng có cơ hội để gặp mặt nghĩa tỷ của mình.


Lúc Nguyên Ninh bước vào phòng thì Yên Ngôn vẫn đang chợp mắt ở trên giường. Nguyên Ninh sai Tố Liên đưa quà đến cho Mộc Miên, không khỏi có chút lo lắng mà nói nhỏ với nàng: "Nhìn sắc mặt của chị Yên Ngôn hình như không tốt lắm.”


Mộc Miên liền đáp: "Hôm qua chủ nhân của nô tỳ bị sốt, Đức phi điện hạ không biết sao? Hoàng Phu nhân không nói với người ư?"


Nguyên Ninh lắc đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Ta không biết, bằng không đã đến đây thăm chị ấy từ sớm rồi!"


Mộc Miên chau mày gật đầu đáp: "Nô tỳ cũng tin điện hạ không phải là người như vậy!"


Nguyên Ninh liền hỏi: "Em nói sao?"


Mộc Miên nhẹ giọng: "Hôm qua chủ nhân của nô tỳ đã cố tình đến viện thượng nghi, đợi đến lúc điện hạ làm lễ sắc phong xong sẽ gặp mặt chúc mừng. Nhưng khi điện hạ rời khỏi viện thượng nghi, đám công công khiêng kiệu của điện hạ đã một mạch rời đi. Chủ nhân của nô tỳ có muốn đuổi theo cũng không kịp, còn vì chuyện này mà trượt chân ngã vào đống tuyết, dẫn đến việc bản thân bị nhiễm phong hàn. Chủ nhân đã sốt rất cao suốt buổi tối hôm qua, đến hôm nay vẫn còn chưa hết sốt, cho nên không thể đến cung Hội Xuân của người được, chỉ có thể chờ người ở viện Thanh Mai..."


Nguyên Ninh đưa mắt nhìn gương mặt nhợt nhạt của Yên Ngôn, chậm rãi cắn môi nói: "Là ta sơ ý, không sớm nhận ra chị ấy đã chờ mình ở viện thượng nghi. Mộc Miên, cảm ơn em vì đã tin tưởng ta. Lát nữa khi chị Yên Ngôn tỉnh lại, ta sẽ giải thích tất cả mọi chuyện!"


Sau đó Nguyên Ninh ngồi trên bàn đọc sách chờ Yên Ngôn tỉnh dậy. Thỉnh thoảng nàng lại thay Mộc Miên dùng khăn chườm lên trán Yên Ngôn, thân nhiệt của nàng ta cũng dần dần hạ xuống. Cuối cùng thì Yên Ngôn cũng mở mắt, chỉ nghe Nguyên Ninh quan tâm hỏi: “Chị không sao chứ?"


Yên Ngôn chớp nhẹ mi mắt, chỉ lạnh lùng nói: "Ta bị tuyết làm ướt là thật, bị nhiễm phong hàn cũng là thật, bản thân đương nhiên là cảm thấy không khoẻ trong người, sao lại là không sao như Đức phi nói? Chẳng lẽ nàng nghĩ rằng ngay lúc này đây, ta nằm trên giường bệnh chỉ là giả vờ sao?"


Nguyên Ninh có chút ngượng ngập: "Em không có ý đó! Ý của em là chị đã cảm thấy khoẻ hơn hay chưa thôi ạ!"


"Cảm ơn Đức phi đã quan tâm! Tuy rằng ta bị bệnh, nhưng cũng không yếu đến mức phải dời đến chỗ khác để cách ly chữa trị! Nàng cũng đừng hao tâm quá!"


Nguyên Ninh mím môi, bản thân đoán rằng có lẽ Yên Ngôn đã vì chuyện hôm qua mà giận mình, cho nên liền hối lỗi nói: "Tất cả là do em không tốt, không sớm nhận ra chị đã nhọc công đến viện thượng nghi để chúc mừng em, còn khiến chị bị ngã vào tuyết mà nhiễm phong hàn. Lúc đó quả thực em không hề biết đến sự hiện diện của chị, lại thêm có nhiều chuyện xảy ra trong suốt hôm qua và sáng hôm nay, cho nên em không thể đến viện Thanh Mai để gặp chị được, xin chị hãy tha lỗi cho em nhé! Em biết chị thích nhất là trà sen, cho nên đã đem vài hộp đến đây để chuộc lỗi!"


Yên Ngôn cười nhạt: "Nàng bây giờ đã là Đức phi, bản thân bận rộn cũng là lẽ thường tình, cần gì phải xin lỗi một Phu nhân thấp kém như ta chứ? Ta là người vừa mới khỏi bệnh, bản thân muốn nghỉ ngơi một chút, không thể tiếp tục trò chuyện với Đức phi nữa rồi. Mộc Miên, tiễn Đức phi điện hạ hồi cung!"


Nguyên Ninh nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Yên Ngôn mà chau mày nói: "Tình cảm của chúng ta trước giờ sâu đậm, em luôn xem chị là chị ruột của mình, lẽ nào chị thật sự vì chuyện này mà giận em sao?"


Yên Ngôn liếc mắt nhìn Nguyên Ninh, chỉ lạnh lùng nói: "Nếu Đức phi vẫn xem ta như chị ruột của mình, vậy thì Đức phi hãy nhìn thẳng vào mắt của ta mà nói. Trước giờ nàng có chuyện gì giấu ta hay không?"


Đôi mắt của Yên Ngôn sắc lạnh tựa băng, giống như đang đâm thấu cõi lòng của Nguyên Ninh. Nàng không dám tiếp tục nhìn vào gương mặt kia, chỉ đành cắn môi nói: "Em đã cùng Quan gia xuất cung đến bến Đông Bộ Đầu... chị đã biết chuyện này rồi sao?"


"Nếu quả thực Đức phi xem ta như chị ruột, nàng đã không đóng một màn kịch giỏi như vậy. Giả vờ bị bệnh ở điện Ánh Thiềm, khiến cho ta phí tâm lo lắng!"


"Chị Yên Ngôn à, em thực sự xin lỗi! Nhưng em muốn giải thích cho chị hiểu rằng, chuyện này hoàn toàn là do Quan gia sắp xếp, bản thân em vốn dĩ không phải là người nghĩ ra việc giả bệnh này! Sau khi hồi cung, em cũng không thể ngay lập tức nói rõ mọi chuyện cho chị. Bởi vì lúc đó em đang bị thương, chị xem..." – Nguyên Ninh nói đến đây thì vạch áo để lộ một vết sẹo trên vai, chỉ nhẹ giọng nói tiếp: "Vết sẹo ở đây tuy mờ, nhưng mà nó đã từng là một vết thương khá nặng. Lần xuất cung này của em và Quan gia đã gặp phải biến cố. Em bị một đám vô lại lầm tưởng là Nguyễn Ngự nữ, mục tiêu bắt cóc của chúng, cho nên bản thân đã bị đám vô lại này bắt đi. Nếu không có sự giúp đỡ của Quan gia, cùng Huệ Vũ Đại vương và Nguyễn Ngự nữ, em có lẽ chẳng thể hồi cung ngồi đây trước mặt chị. Cũng trong lần xuất cung đó, em và Quan gia cũng đã tình cờ bắt gặp Vũ Phiên. Trong lúc giao đấu với hắn, Quan gia đã vì em mà bị thương ở đầu, em cũng vì ngài mà bị chém một đao ở vai. Đó cũng là lý do tại sao Quan gia muốn ban cho em phân vị Đức phi! Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn là tình cờ, nếu như vì chuyện này mà tình cảm của chúng ta bị rạn nứt, em thật sự cảm thấy buồn lắm..."


Yên Ngôn kéo vai áo của Nguyên Ninh để che lại phần da thịt kia, chỉ thở dài sầu não nói: "Nguyên Ninh à, kể từ lúc ta lên tám tuổi, ngày nào mẹ ta cũng nói với ta rằng, mặc dù bà chỉ là nghĩa nữ của Hưng Đạo Đại vương, nhưng lúc nào cũng xem bản thân như con gái ruột của ngài ấy, dốc sức rèn luyện cho bản thân, quyết không thể để ngài ấy vì mình mà mất mặt! Bà dặn ta cũng phải giống như thế, phải xem mình là cháu ruột của Hưng Đạo Đại vương, không được lười biếng ham chơi, không được thua kém những người đồng trang lứa ở trong tộc! Vậy nên từ nhỏ ta đã xem muội và Nguyên Nguyệt là đối thủ của mình, dù bản thân không muốn vượt mặt bọn em, nhưng cũng không để bản thân bị thua kém!"


"Trước giờ tình cảm của chúng ta luôn rất tốt, nếu như chị không nói ra lời này, em cũng sẽ không thể tưởng tượng được, bấy lâu nay giữa chúng ta lại có sự hơn thua vô hình như thế!"


Yên Ngôn gật đầu: "Ta biết em cùng với Nguyên Nguyệt luôn xem ta là chị ruột, cho nên chỉ âm thầm giữ kín chuyện này. Mãi đến lúc Nguyên Nguyệt trở thành Thái tử phi, ta cuối cùng cũng có thể gạt đi sự hơn thua đó, chấp nhận việc bản thân là kẻ thua cuộc. Nhưng mà không lâu sau, Nguyên Nguyệt bị Quan gia phế đi, ta cũng có cơ hội nhập cung vì công lao của cha... Lúc đó ta mới biết, việc hơn thua trước giờ mà ta đã làm với bọn em chẳng có nghĩa lý gì, nếu so với những tranh đấu hiểm ác trong chốn hậu cung này. Vậy nên ta đành phải lui về phía sau, âm thầm nhận lấy ân sủng của Quan gia, chỉ mong sẽ có thể bảo toàn cho cha ở tiền triều..."


Yên Ngôn thở dài: "Nhưng rồi em tiến cung... hai chúng ta dần bị cuốn vào vòng xoáy đấu đá lúc nào chẳng hay. Từ cùng nhau chung sức chống lại Thục phi, dần dần ta thấy mình bị bỏ lại ở phía sau lúc nào không biết, chỉ còn lại mình em ở trong trận chiến này, còn ta chỉ là một cái bóng lưu mờ ở bên cạnh em. Bản thân ta cũng không biết từ lúc nào, ý niệm hơn thua ngày trước lại trỗi dậy trong ta, có khi còn mãnh liệt hơn ngày trước..."


Nguyên Ninh ôm lấy Yên Ngôn vào lòng, chỉ nhẹ giọng nói: "Em không hề xem chị là cái bóng của mình, từ trước đến giờ, em vẫn luôn xem chị là chị ruột. Nhưng mà giống như chị nói, trong cung này ngoài chúng ta ra, thì vẫn còn có nhiều người khác. Có người yêu quý, giúp đỡ chúng ta, cũng có người lôi kéo chúng ta về phe của họ, muốn chúng ta trở thành những món vũ khí của riêng mình. Em và chị muốn tồn tại trong cung, có lúc phải hiệp lực với nhau, cũng có lúc phải chia ra để hành động riêng lẻ, cũng giống như vở kịch mà chúng ta đã từng diễn ngày trước. Nhưng mà em muốn nói với chị một điều thật lòng, cho dù chúng ta có ở bên nhau hay không, cho dù địa vị hay ân sủng của chúng ta có cách biệt đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ chĩa mũi dao về phía của chị, không bao giờ xem chị là đối thủ của mình, cũng không bao giờ xem chị là con cờ để lợi dụng! Bởi vì ngoài Nguyên Nguyệt, chị chính là người chị duy nhất của em, em sẽ không làm điều gì tổn hại đến chị!"


"Nguyên Ninh, là ta đã hiểu lầm em...”


Hai nàng nói đến đây thì ôm chằm lấy nhau trong nước mắt, tất cả hiểu lầm cứ như thế mà rơi theo những giọt lệ nóng hổi.


***


Trưa hôm đó, bởi vì biết được lời nhờ cậy mà Tuệ Doanh đã gửi gấm cho Yên Ngôn, cho nên Nguyên Ninh liền vẽ một bức hoạ đem đến cung Quan Triều. Lúc nàng tới nơi thì đã thấy Quốc Phụ đứng trước cửa điện, vẻ mặt của hắn có chút âu lo. Trông thấy Nguyên Ninh, Quốc Phụ liền lễ phép nói: "Hiện giờ Quan gia đang... bàn chuyện với Nhân Huệ Vương, xin Đức phi điện hạ hãy chờ một chút!"


Nguyên Ninh nghe qua ba chữ Nhân Huệ Vương liền cảm thấy có chút quen thuộc. Người này chính là dũng tướng của Đại Việt Trần Khánh Dư, được Thánh Tông nhận làm Thiên tử nghĩa nam, tuy có tài nhưng cũng lắm tật. Mối quan hệ giữa ông ta và bác ruột của nàng là Hưng Vũ Vương không tốt cho lắm, nếu không phải nói là có chút tệ hại. Nghĩ đến đó, Nguyên Ninh liền muốn quên đi mọi chuyện, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Hai người bọn họ đã trò chuyện lâu chưa?"


Quốc Phụ nghe đến đây thì thấp giọng nói: "Thật ra Quan gia không phải đang trò chuyện với Nhân Huệ Vương, mà là... trách phạt! Nhân Huệ Vương trấn giữ ở bến Vân Đồn, bị người dân tố cáo là tham lam, thô bỉ. Nghe nói dân ở đây vì giao thương với khách buôn phương Bắc nên kiểu cách ăn mặc cũng giống như bọn họ. Vậy nên Nhân Huệ Vương đã lệnh cho dân ở đây phải đội nón Ma Lôi, phòng khi binh đao xảy ra thì có thể phân biệt đâu là giặc, đâu là người của mình!"


Nguyên Ninh nghe đến đây thì nhẹ giọng cảm thán: "Hành động của Nhân Huệ Vương mưu trí như thế, sao lại nói là tham lam, thô bỉ?"


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương