Chuyển đến nội dung chính

Chương 043. Đồng bệnh tương liên

 C43. Đồng bệnh tương liên

Nguyên Ninh nghe đến đây thì ôm chặt Nhật Suỷ, mềm mỏng tựa tơ tằm, ngọt ngào tựa hương mật: “Cảm ơn bệ hạ, nếu như không có người, chẳng biết án oan của cha thiếp đến khi nào mới được rửa sạch!”

 

Nhật Suỷ gật đầu, sắc mặt có hơi tư lự: “Lần này vô tình bắt gặp Vũ Phiên ở kinh sư là thiên thời, điều tra ra được gia quyến của hắn ở Vĩnh Động là địa lợi, có được những cánh tay đắc lực ở bên cạnh trợ giúp là nhân hoà. Phải hội tụ đủ ba yếu tố này thì mọi việc mới thành!”

 

Nhật Suỷ vừa nói đến đây, bất giác bên ngoài vang lên giọng nói của Thiên Kiện: “Dạ thưa bệ hạ, người ở cung Thánh Từ đến báo, Thái thượng hoàng cho gọi bệ hạ đến đó dùng bữa!”

 

Nhật Suỷ chau mày suy tư, sau đó quay đầu mỉm cười nói với Nguyên Ninh: “Vốn dĩ còn định dùng cơm với nàng, nhưng mà Phụ hoàng đã gọi trẫm rồi. Thôi thì tối nay trẫm sẽ quay trở lại cung của nàng!”

 

Nguyên Ninh ngoan ngoãn gật đầu rồi đứng dậy tiễn Nhật Suỷ ra tới cửa cung. Chàng vẫn chưa đi được bao xa, một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trước mặt Nguyên Ninh, người đó là cô Tịnh Văn bên cạnh Thái hậu: “Chúc mừng Đức phi điện hạ vừa mới được tấn phong, Thái hậu đang đợi người dùng cơm ở cung Vạn Thọ!”

 

Màn đêm dần buông, tuyết trên cao rơi xuống càng lúc càng nặng hạt. Nguyên Ninh đành phải ngồi trong xe ngựa để tránh mưa tuyết, chỉ thấy tốc độ của xe ngựa càng lúc càng chậm. Mấy năm gần đây kinh thành không đổ tuyết, lúc này thời tiết bỗng dưng thay đổi, cho nên đám ngựa vẫn chưa kịp thích nghi, cứ chần chừ khi gặp tuyết lớn.

 

Tên công công dắt ngựa giục thêm vài tiếng, nhưng mà con ngựa chẳng chịu đi, bởi lẽ con đường ở phía trước đã phủ đầy tuyết. Nguyên Ninh vén cửa sổ trông ra ngoài, chỉ thấy một bóng người dùng xẻng xúc tuyết. Hắn đang mặc một bộ đồng phục của quân cấm vệ, gương mặt có chút quen thuộc, chẳng mấy chốc mà đã khai thông lối đi. 

 

Lúc này Nguyên Ninh mới nhận ra diện mạo của hắn, nhanh tay cầm lấy túi tiền, nàng vén cửa bước xuống xe ngựa: “Cảm ơn Nghi Võ Hầu đã ra tay giúp đỡ. Lần này ngài đã vì trên dưới Hưng Nhượng vương phủ mà chịu nhiều khổ sở. Ở đây có một chút thành ý của bổn cung, mong rằng ngài sẽ vui vẻ nhận nó!”

 

Quốc Tú xua tay từ chối: “Đức phi điện hạ xin đừng khách sáo, mọi chuyện lần này đều nằm trong bổn phận của vi thần. Hiện giờ vi thần cũng đã được khôi phục tước vị, Đức phi điện hạ không cần phải nhọc lòng thêm nữa!”

 

“Đành rằng là vậy, nhưng lần này sau khi đã lộ thân phận ở kinh sư, Nghi Võ Hầu vẫn không màn nguy hiểm mà tiếp tục quay lại hang hổ để tìm ra gia quyến của Vũ Phiên, bổn cung chỉ muốn đền đáp một chút ân tình của ngài!”

 

Quốc Tú nghe đến đây thì cúi đầu chắp tay cung kính nói: “Nói ra có chút xấu hổ. Trong chuyện này, người có công lớn nhất không phải vi thần mà chính là Huệ Vũ Đại vương. Huệ Vũ Đại vương lo lắng cho an nguy của vi thần, cho nên đã âm thầm đi theo, không những thế còn đích thân tra ra gia quyến của Vũ Phiên, tìm cách đem chúng về kinh sư mà không làm kinh động đến lũ phản tặc. Vi thần chỉ là người cung cấp vài thông tin cơ bản để hỗ trợ ngài ấy trong nhiệm vụ lần này!”

 

Nguyên Ninh có chút suy tư, sau cùng chậm rãi gật đầu đáp: “Thì ra là vậy! Nhưng mà nói đi nói lại, vẫn là vương phủ chúng ta đã nợ ngài một ân tình, ngày sau nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, ngài cứ việc đi tìm bổn cung, bổn cung sẽ cố gắng hết sức để hỗ trợ ngài!”

 

Quốc Tú nghe đến đây thì cúi đầu cung kính “dạ” một tiếng. Nguyên Ninh cũng đành thi lễ bái chào chàng rồi quay về xe ngựa. Nàng thẫn thờ vân vê tay áo, trong lòng đối với Quốc Chẩn có chút cảm kích. 

 

Chờ đến khi xe ngựa của Nguyên Ninh rời đi, Quốc Tú mới tiếp tục tuần tra để tìm người cần mình giúp đỡ. Chỉ thấy đằng xa có một gương mặt khá quen thuộc đang đội tuyết di chuyển, điệu bộ của nàng tuy vội nhưng khó có thể đi nhanh hơn, bởi vì con đường trước mặt đã bị tuyết bao phủ.

 

“Mộc Miên, có chuyện gì mà gấp gáp thế?” – Quốc Tú cao giọng hỏi.

 

“Ồ, ngài là Nghi Võ Hầu đây mà! Không ngờ nô tỳ lại có thể gặp ngài trong cung!” – Mộc Miên lộ rõ nét kinh ngạc, nhưng mà sực nhớ lại chuyện gì, nàng ta gấp gáp nói: “Nô tỳ đang trên đường đến viện thái y, chủ nhân của nô tỳ đang bị sốt cao lắm ạ!” 

 

“Yên Ngôn không sao chứ?” – Quốc Tú sốt sắng hỏi, chỉ thấy Mộc Miên mím môi nói: “Hiện giờ chủ nhân đang sốt cao lắm ạ! Có điều chỗ này là trong cung, ngài vẫn nên gọi chủ nhân của nô tỳ là Tĩnh Huệ Phu nhân thì hơn…”

 

Quốc Tú liền ngượng ngập nói: “Là ta sơ ý! Lúc này tuyết lớn như vậy, ngươi hãy mau trở về viện Thanh Mai trước đi. Ta sẽ đến viện thái y báo lại một tiếng, tiện thể hộ tống thật nhanh một ngự y đến đó!”

 

“Tốt quá! Nô tỳ xin cảm ơn Nghi Võ Hầu!”

 

Lúc Nguyên Ninh đến cung Vạn Thọ thì Thái hậu đang ở trong phòng cho cá ăn. Lũ cá này vốn dĩ được nuôi ở chậu gốm bên ngoài, khi mùa đông đến, cô Tịnh Văn đã đem chúng vào phòng đặt bên cạnh lò sưởi. Nhờ có hơi ấm, lũ cá này mới có thể tung tăng trong trời đông. Bất giác Nguyên Ninh nhớ đến đàn cá chép ở đầm sen mọc dại. Hôm nay trời đổ mưa tuyết, không biết đầm sen có bị đóng băng hay không. Nếu quả thực là có, e rằng bọn cá chép đã chết hết thảy.

 

Trông thấy Nguyên Ninh bước vào trong, Thái hậu liền bước tới nắm lấy tay nàng: “Hôm nay là ngày con được tấn phong, cũng là ngày oan ức của trên dưới Hưng Nhượng vương phủ được rửa sạch, quả đúng là song hỷ lâm môn, còn có thể có gì vui bằng?”

 

Nguyên Ninh liền mỉm cười đáp: “Tất cả cũng là nhờ ân trạch của bệ hạ, ngoài ra còn có sự giúp đỡ của Huệ Vũ Đại vương nữa ạ!”

 

Thái hậu có chút ngạc nhiên: “Ồ! Quốc Chẩn cũng có công trong chuyện này sao?”

 

Nguyên Ninh gật đầu đáp: “Dạ đúng! Huệ Vũ Đại vương đã âm thầm tìm ra gia quyến của Vũ Phiên, nhờ vậy mới khiến cho hắn chịu khai ra sự thật. Theo như Quan gia nói, vốn dĩ ban đầu tên Vũ Phiên này không chịu khai bất cứ chuyện gì!”

 

Thái hậu gật gù: “Thật ra việc minh oan cho cha con lần này không hề dễ dàng. Tuy rằng chúng ta đã bắt được Vũ Phiên, nhưng mà giống như con vừa nói, nếu không thể nắm cán khiến cho hắn khai ra sự thật, vậy thì việc bắt được Vũ Phiên chẳng có ý nghĩa gì. Hơn nữa cho dù Vũ Phiên có khai ra sự thật, nếu sáng nay không có Chiêu Văn Vương dùng tính mạng và danh dự đứng ra bảo đảm cho cha con, mọi chuyện cũng sẽ không kết thúc êm đẹp như thế!”

 

Nguyên Ninh chẳng ngờ mọi chuyện lại khó khăn hơn gấp nhiều lần so với nàng tưởng tượng, đối với những cái tên đã giúp đỡ mình càng thêm cảm kích, chỉ là nàng vẫn có chút thắc mắc: “Nguyên Ninh ngu muội, chẳng hiểu tại sao mọi chuyện đã rõ rành rành như vậy, mà phải nhờ đến sự đảm bảo của Chiêu Văn Vương thì án oan của cha con mới được rửa sạch?”

 

Thái hậu thở dài: “Chuyện này chắc hẳn con cũng đã biết. Sinh thời ông nội của cô mẫu, cũng tức là ông cố nội của con đối với việc vợ mình bị ép phải trở thành Hoàng hậu cho Thái tông vô cùng phẫn uất. Lúc đó ông vẫn còn là Hoài Vương, vì chuyện này mà dấy binh tạo phản ở sông Cái. Sự việc không thành, suýt nữa thì ông đã bị Thái sư toan giết chết, may nhờ có Thái tông dùng thân bảo vệ, tính mạng của ông mới được giữ lại, sau đó thì bị giáng làm Yên Sinh Vương. Cho dù đã được tha mạng, ông cố nội của con vẫn giữ nỗi hiềm khích này trong lòng. Trước lúc lâm chung, ông đã dặn con trai của mình, cũng tức là cha của cô mẫu và ông nội con phải thay ông chiếm lấy thiên hạ. Bởi vì chuyện này, ông nội của con mặc nhiên trở thành mối lo ngại của hoàng tộc nhà Trần, đặc biệt là trong lúc vận nước lung lay. Nhưng vì ông nội của con là bậc trung thần, cho nên mấy năm qua dù bị nghi ngờ, bản thân ông vẫn cống hiến hết mình cho đất nước, an phận trở thành một dũng tướng trung quân ái quốc, rốt cuộc cũng dần dần nhận được sự tín nhiệm của quan quân Trần triều!” 

 

Thái hậu nói đến đây thì tiếp tục thở dài: “Có điều lời trăn trối mà ngày đó ông cố nội đã nói với ông nội con vẫn luôn là nỗi ám ảnh đối với những người ở trong hoàng tộc. Đặc biệt là khi bên cạnh còn có bọn tiểu nhân buông lời gièm pha, lời trăn trối đó giống như một chiếc gai đâm sâu vào lòng bàn chân của hoàng tộc nhà Trần, thỉnh thoảng lại nhói lên khiến bọn họ tìm đủ trăm phương ngàn kế để loại bỏ! Tuy lần này án oan của cha con đã được rửa sạch, nhưng không thể đoán chắc tương lai sẽ không có những chuyện tương tự tái diễn. Nếu muốn chuyện này không thể lặp lại, cách duy nhất đó chính là tiêu diệt bọn gian thần buông lời xàm tấu. Chuyện này có thành hay không, chính là nhờ vào con đấy Nguyên Ninh ạ!”

 

“Nhờ vào con sao thưa cô mẫu?”

 

Thái hậu gật đầu rồi chậm rãi nói: “Lúc này Quan gia đã được Thái thượng hoàng triệu đến cung Thánh Từ, đoán chắc là do con cáo già luôn nịnh hót bên cạnh ngài ấy đã tâu lại mọi chuyện! Xem bộ Quan gia đang phải vất vả đối phó những lời gièm pha của con cáo già kia. Lát nữa khi Quan gia quay trở lại cung Hội Xuân, con phải biết ân cần hầu hạ, giúp Quan gia giải toả sự mệt nhọc này có hiểu không?”

 

“Dạ thưa con đã hiểu rồi ạ! Có điều người mà người nhắc đến có phải là…”

 

Thái hậu cười lạnh: “Còn ai vào đây nữa! Người muốn ép cha con vào chỗ chết chỉ có tên miệng lưỡi xảo trá đó thôi!”

 

Lúc Nguyên Ninh rời khỏi cung Vạn Thọ thì trời đã ngừng tuyết. Bóng trăng huyền ảo trên cao dần hiện ra, tuy ảm đạm nhưng vẫn đủ sáng để có thể soi rọi những đoá hoa tuyết trên cỏ cây. Đứng từ đây nhìn đến cuối đường, chỉ thấy khắp nơi lấp lánh, trông giống như những đốm sáng của đom đóm. 

 

Trong lòng Nguyên Ninh bỗng nhớ đến chiếc đèn hắc dạ thiều quang mà ngày đó Quốc Chẩn đã tặng cho mình, mảnh vải lưu hình mặt trăng làm từ mật hoa vẫn được nàng cất giữ kỹ lưỡng. “Chị Nguyệt, chị có thấy hay không? Rốt cuộc thì án oan của cha cũng đã được rửa sạch, cuối cùng thì chị cũng có thể mỉm cười nơi chín suối rồi!”

 

Tố Liên thấy Nguyên Ninh rơi lệ thì gấp gáp giúp nàng lau nước mắt, sợ rằng giọt lệ kia sẽ nhanh chóng bị đóng băng, chỉ biết nhẹ giọng an ủi: “Chúng ta hồi cung thôi điện hạ, giờ này có lẽ Quan gia cũng đã sắp trở về!”

 

Nguyên Ninh chậm rãi gật đầu, bất giác nàng đưa tay che miệng nhớ ra một điều. Cả ngày hôm nay có nhiều chuyện ập đến, trước là lễ sắc phong, sau đó là việc giúp đỡ Thanh Y thoát khỏi cung Hàm Xuân, rồi là kiểm tra trà đinh lục bảo, đón tiếp Quan gia, ăn tối cùng Thái hậu. Đợi đến khi nàng nhớ sực bản thân vẫn còn chưa đến gặp Yên Ngôn thì trời đã khuya. Lúc này Nhật Suỷ lại sắp trở về cung Hội Xuân, xem bộ Nguyên Ninh không thể đi đến viện Thanh Mai được. 

 

“Tố Liên, lát nữa em hãy giúp ta chuẩn bị một phần quà cáp. Sáng mai chúng ta sẽ đến viện của chị Yên Ngôn!”

 

Lúc này Yên Ngôn đã tỉnh lại, nhờ có Quốc Tú đưa Huỳnh ngự y đến viện Thanh Mai, cơn sốt cao của nàng mới nhanh chóng được hạ. Có điều giờ đây cơ thể của Yên Ngôn rất yếu, chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng có thể khiến toàn thân của nàng buốt giá. 

 

Mộc Miên nhìn thấy chủ nhân tỉnh lại thì đưa đến một ấm trà gừng cho nàng uống. Yên Ngôn đưa mắt nhìn ra ngoài sân, chỉ thấy một bóng đen đang gia cố lại cửa sổ bị hỏng, cho nên liền tò mò hỏi: “Ai đang đứng ở đó thế?”

 

Mộc Miên liền đáp: “Dạ thưa chủ nhân… đó chính là Nghi Võ Hầu. Bên ngoài tuyết lớn, nếu không nhờ ngài ấy giúp nô tỳ gọi người ở viện thái y tới đây, có lẽ giờ này nô tỳ chỉ kịp đặt chân tới đó. Nghi Võ Hầu thấy cửa sổ bị hở, sợ rằng gió lạnh sẽ thấm vào phòng, cho nên ngài ấy đã giúp chúng ta sửa lại!”

 

Yên Ngôn thẫn thờ nhìn hình thêu trên chăn, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngoài trời lúc này giá lạnh, chúng ta không thể tiếp tục làm phiền Nghi Võ Hầu được. Em hãy ra ngoài thay mặt ta cảm ơn ngài ấy, sau đó tiễn ngài ấy rời khỏi viện Thanh Mai, sáng mai tự khắc sẽ có người đến sửa chữa!”

 

Mộc Miên có chút khó xử, nhưng cũng đành ngoan ngoãn nghe theo. Yên Ngôn đưa mắt nhìn cái bóng của chàng in trên cửa sổ, chỉ thấy sau khi Mộc Miên nói y lời mình, Quốc Tú đã đứng đó suy tư một lát, sau cùng vẫn tiếp tục công việc gia cố.

 

Mộc Miên bất đắc dĩ phải quay trở lại phòng, thông qua hình bóng bên cửa sổ, Yên Ngôn chỉ nghe chàng cất tiếng: “Lần này Tĩnh Huệ Phu nhân đã tiến cử vi thần trước mặt Quan gia, giúp vi thần có cơ hội đoái công chuộc tội. Vi thần mới từ biên ải trở về, bản thân không có gì quý giá, còn Phu nhân thì cái gì cũng không thiếu, chỉ có cái cửa sổ này cần gia cố lại. Mong người hãy để vi thần làm việc này để đền đáp!”

 

Yên Ngôn thở dài, chỉ nhẹ giọng đáp: “Thật ra ta nhắc đến ngài là một chuyện, việc thành hay bại lại là một chuyện khác. Nhờ vào bản lĩnh của chính mình, Nghi Võ Hầu mới có thể lập được công lớn, xin ngài đừng vì chuyện này mà khách sáo quá. Thật ra ngày đó Nghi Võ Hầu mất đi phong hiệu rồi bị đày ra vùng biên ải, tính ra ta cũng có một phần trách nhiệm. Vậy nên lần này ta đã nhắc đến ngài trước mặt Quan gia, chỉ mong bản thân bớt phần day dứt. Huống hồ gì thông qua chuyện này, ngoài việc giúp được ngài thì cũng giúp được Quan gia. Bản thân ta là Phu nhân của người, đương nhiên phải vì người mà mưu toan, suy tính!”

 

Yên Ngôn nói đến đây thì chợt thấy Quốc Tú đánh một búa trật nhịp, xem bộ đã vì chuyện này mà khiến cho ngón tay bị thương, bản thân không kìm được lo lắng, cứ như thế mà ngồi bật dậy: “Ngài không sao chứ?”

 

“Không sao! Một vết thương cỏn con thế này, so với những khó nhọc của công việc khổ sai ở ngoài biên ải thì có sá gì! Phu nhân đừng lo, vi thần từ lâu đã quen rồi!”

 

Yên Ngôn mím môi đáp: “Xin lỗi… cũng tại ta đã phá huỷ tiền đồ của ngài…”

 

Quốc Tú không trả lời, chỉ tập trung gia cố cửa sổ. Đợi đến khi mọi việc hoàn thành, chàng chỉ lạnh lùng đáp: “Hiện vi thần đã được Quan gia khôi phục chức tước, còn cất nhắc giao cho vị trí Phó chỉ huy Thánh Dực Quân, nằm dưới trướng của Phạm tướng quân cha của Phu nhân. Việc này xem như một khởi đầu mới, Phu nhân cũng đừng ray rứt về chuyện cũ vì sự xuất hiện của vi thần, chỉ cần dứt khoát giống như hai năm trước là được, quên hết những gì đáng quên, vi thần cũng sẽ học theo chuyện đó. Hiện giờ vi thần vẫn còn nhiệm vụ cần làm, xin phép Phu nhân cho vi thần được cáo lui trước!”

 

Nói xong câu này, Quốc Tú liền dứt khoát rời đi. Yên Ngôn hít sâu một hơi, sau cùng nhẹ giọng hỏi: “Đức phi có đến viện chúng ta không?”

 

Mộc Miên liền đáp: “Tối nay Quan gia đã nghỉ lại ở cung Hội Xuân, xem bộ Đức phi điện hạ không thể đến đây được ạ!”

 

Xuân Nhi thở dài: “Đáng lý sau khi biết chủ nhân bị bệnh thông qua lời kể của Hoàng Phu nhân, Đức phi phải nhanh chóng đến đây mới phải!”

 

Yên Ngôn không trả lời mà lặng lẽ lau đi giọt nước mắt đang vương trên khoé mi, chỉ một mạch uống cạn chén trà gừng trên tay Mộc Miên, chậm rãi thả lưng xuống giường.

 

***

 

Sáng sớm hôm sau, sau khi đã hoàn thành mọi nhiệm vụ được giao, Thái Bình tranh thủ đến phòng hoa để tìm mẹ nuôi của mình. Lần đó sau khi đứng ra minh oan cho Nguyên Ninh, Thái Bình đã van xin Thái hậu giữ mình trong cung Vạn Thọ. Bởi lẽ tuy lần đó Thái Bình không khai ra bất kỳ chuyện gì về người áo đen đã truy sát mình, nhưng mà nàng biết rõ kẻ đó sẽ không bỏ qua chuyện này một cách dễ dàng, cho nên chỉ biết cầu xin sự che chở của Thái hậu.

 

Gần đây Thái Bình đột nhiên gặp ác mộng, cứ thường xuyên trông thấy Lam Nhạn trong mơ. Sau khi nói rõ mọi chuyện với mẹ nuôi, Thái Bình đã quyết định tìm đến gác Xuân Hoa để nói rõ cái chết của cha mẹ cô ta cho Tuệ Doanh biết. Sau khi làm xong chuyện này, Thái Bình sẽ có thể làm một cung nữ an phận trong cung Vạn Thọ, bình an sống qua ngày cho đến khi được xuất cung, đây quả thực là những gì mẹ nuôi của nàng mong muốn.

 

"Không được! Cô nhất định không được nói chuyện này cho Lam Nhạn biết!" – Tuệ Doanh lớn tiếng.

 

Thái Bình cắn môi đáp: "Nhưng mà đây là sự thật... giấy không thể gói được lửa..."

 

Tuệ Doanh lượn mắt suy nghĩ. Nếu Lam Nhạn biết cha mẹ của cô ta đã chết, rất có thể Lam Nhạn sẽ không còn thiết sống. Vậy thì ở biên thuỳ xa xôi, không còn ai có thể chuyên tâm chăm sóc cho cha của nàng. Bệnh tình của ông chỉ vừa mới được cải thiện một chút...

 

"Đúng là sớm muộn gì Lam Nhạn cũng biết! Nhưng cô ấy càng biết trễ, thời gian đau khổ của cô ấy sẽ ít hơn. Bằng cách tiếp tục giấu kín chuyện này thêm một thời gian, Lam Nhạn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn từ chỗ của ta. Sau khi cô ấy mãn hạn tù, bản thân sẽ có một khoản tiền lớn để làm lại cuộc đời. Cô không thấy như vậy sẽ tốt hơn ư? Vả lại..." – Tuệ Doanh nói đến đó thì nhấn mạnh: "Vả lại chỉ cần giấu kín chuyện này, hằng tháng cô đều sẽ nhận được một khoản tiền từ chỗ của ta. Chuyện này vừa có lợi cho Lam Nhạn, vừa có lợi cho cô, cô có nên suy nghĩ lại không?"

 

Thái Bình mím môi, trong phút chốc không thể trả lời Tuệ Doanh, nhưng nhìn thấy chỗ bạc mà Tuệ Doanh đưa tới, nàng ta thực sự không thể từ chối…

 

Giải quyết xong chuyện của Thái Bình, Tuệ Doanh liền đi một mạch đến cung Hội Xuân, muốn đem một ít trà quý tặng cho Nguyên Ninh. Khi nãy thông qua Điểm Bích, Tuệ Doanh đã biết qua chuyện của Hưng Nhượng Vương, vậy nên nàng mong rằng Nguyên Ninh sẽ giúp cha mình, bởi vì cả hai có cùng cảnh ngộ.

 

Lúc này Nguyên Ninh đang cùng Tố Liên chuẩn bị đến viện Thanh Mai, chỉ thấy một bóng áo vàng đã đứng giữa đại điện cúi chào mình: “Hạ thiếp xin kính chào Đức phi điện hạ!”

 

Nguyên Ninh thấy ngoài trời giá lạnh, mà Tuệ Doanh thì ăn mặc mỏng manh, cho nên liền bảo Tố Liên dừng tay mà đi pha một ấm trà nóng. Sau đó nàng bước ra ngoài đại điện kéo tay Tuệ Doanh đi vào trong phòng đứng cạnh lò sưởi, trong lòng không khỏi có chút thắc mắc: “Trời lúc này hãy còn sớm, Hoàng Phu nhân không màn sương lạnh mà đi đến cung của ta, không biết là có chuyện gì?”

 

Tuệ Doanh đang định nói thẳng mọi chuyện, bất giác cảm thấy có chút gượng gạo, đành phải bỏ gần lấy xa, đưa đến chỗ Nguyên Ninh hai hộp trà quý: “Hạ thiếp vừa mới biết chuyện Hưng Nhượng Vương, cha của Đức phi điện hạ vừa được minh oan, cho nên muốn đến đây để chúc mừng người! Hạ thiếp trước giờ không có thứ gì quý, chỗ này là trà sen thượng hạng của Tây Hồ mà Quan gia đã tặng cho thiếp trong lễ sắc phong, xin điện hạ hãy vui lòng nhận lấy!”

 

Nguyên Ninh chưa rõ ý tứ của Tuệ Doanh, cho nên chỉ thật thà nói: “Cảm ơn Hoàng Phu nhân! Không ngờ tin tức ở chỗ của nàng lại được truyền nhanh đến thế. Quả thực là cha của ta vừa được minh oan, bản thân ta thực sự vui mừng khôn xiết. Được Phu nhân đến đây chúc mừng thì ta đã vui rồi, nàng không cần phải khách sáo như thế, thật ra hôm qua Quan gia cũng đã ban tặng cho ta một vài hộp trà quý!”

 

Tuệ Doanh gượng cười đáp: “Hạ thiếp quên mất! Hiện giờ điện hạ đã là Đức phi, trong cung Hội Xuân có thiếu thứ gì đâu chứ. Thật ra ngoài việc chúc mừng điện hạ, hôm nay hạ thiếp đến đây còn là vì một chuyện khác…”

 

Tuệ Doanh nói đến đây thì liếc nhìn Thuỷ Linh. Nguyên Ninh đã hiểu được ý nàng ta. Vừa hay lúc đó Tố Liên đang đem một bình trà lên, đợi đến khi nàng cẩn thận rót xong hai tách trà, Nguyên Ninh liền lệnh cho tất cả bọn họ ra ngoài. 

 

“Lúc này trong phòng chỉ còn lại chúng ta, vậy nên nàng cứ tự nhiên nói!”

 

Tuệ Doanh gật đầu định nói ra ý muốn của mình, chỉ biết đưa môi uống một ngụm trà cho đỡ ngượng ngập. Bất giác nàng nhận ra hương vị của tách trà trước mặt. Đây vốn dĩ là trà đinh lục bảo, thứ có tác dụng ngừa thai, vậy mà lúc này Nguyên Ninh lại sai Tố Liên mang ra cho nàng uống, Tuệ Doanh theo đó mà sặc nước ho khan nhiều tiếng.

 

Nguyên Ninh thấy thế thì đứng dậy vỗ lưng nàng, điệu bộ quan tâm hỏi: “Hoàng Phu nhân không sao chứ?”

 

“Hạ thiếp không sao… loại trà đinh lục bảo này là do Quan gia mới ban thưởng cho Đức phi điện hạ sao?”

 

Nguyên Ninh có chút ngạc nhiên hỏi: “Ồ! Nàng biết tên của nó ư?”

 

Tuệ Doanh trầm giọng đáp: “Quan gia cũng thưởng cho hạ thiếp loại trà này…”

 

Nguyên Ninh gật gù nói: “Thì ra là thế! Phải rồi, nàng trước giờ vẫn mắc chứng hay ho, loại trà này lại có tác dụng tiêu đàm, thanh nhiệt, vậy nên Quan gia mới thưởng nó cho nàng. Nếu vậy thì thường ngày nàng vẫn nên uống nhiều một chút, vậy thì sức khoẻ sẽ được cải thiện!”

 

Tuệ Doanh cảm nhận được một luồng khí nóng vừa được thở hắt ra từ mũi của mình, nàng lạnh giọng lẩm bẩm: “Nên uống nhiều một chút ư?”

 

Nguyên Ninh không nghe rõ câu này, chỉ tròn mắt khẽ hỏi: “Nàng nói sao?”

 

Chỉ thấy Tuệ Doanh nhìn về phía tách trà vẫn còn đầy ở phía đối diện mà cười lạnh: “Chỉ là hạ thiếp thắc mắc, nếu loại trà này tốt như vậy, tại sao Đức phi điện hạ không uống?”

 

Nguyên Ninh vừa mới ăn sáng xong, vốn định đi đến viện Thanh Mai để uống trà đàm đạo với Yên Ngôn, cho nên nàng muốn chừa lại một ít khoảng trống  ở trong bụng, cho nên liền thành thật nói: “Bụng ta vẫn còn no, không thể uống thêm trà được nữa!”

 

Tuệ Doanh cười nhạt: “Vừa hay hạ thiếp cũng mới ăn xong, xem bộ không thể tiếp tục uống tách trà này!”

 

Nguyên Ninh gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy! Chẳng qua ta thấy nàng vừa chịu lạnh đến đây, cho nên mới dùng trà nóng để mời nàng…”

 

Nguyên Ninh nói đến đó thì bất chợt trông thấy một cái bóng quen thuộc đứng ở bên ngoài. Người đó không ai khác mà chính là cô Tịnh Văn, đứng ở trong sân còn có Thanh Y. Nhìn thấy hai người bọn họ đang trò chuyện trong cung của mình, Nguyên Ninh không khỏi có chút lo lắng, cho nên liền nhẹ giọng nói: “Chẳng hay chuyện mà Hoàng Phu nhân muốn nói với ta là gì?”

 

Tuệ Doanh nãy giờ cũng đã dõi theo hướng mắt của Nguyên Ninh, nghe đến đây, nàng liền cố gắng bình tĩnh nói: “Thật ra cũng không có gì quan trọng! Điện hạ không cần phải bận tâm đâu! Chúng ta hãy ra đó hỏi xem có chuyện gì?”

 

Nguyên Ninh gật đầu đồng ý, sau đó gấp gáp bước ra ngoài. Tố Liên đã đứng sẵn ngoài cửa, trông thấy Nguyên Ninh lo lắng thì nhanh miệng nói: “Mấy hôm nay tiết trời liên tục lạnh lẽo, khiến cho chứng đau khớp của Thái hậu điện hạ tái phát dữ dội. Viện thái y đã sai vài ngự y tài giỏi đến cung Vạn Thọ, tuy rằng thuốc do bọn họ sắc có công hiệu. Nhưng sau khi uống thuốc một hai canh giờ, cơn đau của Thái hậu điện hạ lại tái phát âm ỉ. Cô Tịnh Văn biết Mục Ngự nữ từng học qua phương pháp bấm huyệt của một vị ngự y xuất chúng vốn đã xuất cung, cho nên đã đến gác Hạ Thảo tìm nàng ta. Hỏi ra mới biết Mục Ngự nữ đã đến cung Hội Xuân để gặp điện hạ, cho nên cô Tịnh Văn liền di chuyển đến đây!”

 

Nghe qua mấy lời này, Nguyên Ninh không khỏi có chút lo lắng: “Chứng đau khớp của cô mẫu trở nặng đến vậy sao? Vậy mà tối qua ta lại không nhận ra mọi chuyện, bản thân quả thực là có chút vô tâm. Không được rồi, chúng ta phải cùng chị Thanh Y đến cung Vạn Thọ!”

 

Mặc dù Tuệ Doanh đang vô cùng thắc mắc về việc Nguyên Ninh không nói rõ tác dụng thật sự của tách trà kia, thay vào đó còn muốn nàng uống nó nhiều hơn, nhưng mà bây giờ hay tin Thái hậu đang lâm bệnh, nàng buộc phải thể hiện thành ý, cùng với mọi người đến cung Vạn Thọ.


Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương