Chuyển đến nội dung chính

Chương 042. Trà đinh lục bảo

 C42. Trà đinh lục bảo

Ngay khi hay tin, Nguyên Ninh không chậm một khắc mà cùng với Bích Vân đi đến cung Hàm Xuân. Vân La đối với chuyện này có chút lo lắng, cho nên đã âm thầm theo sau liễn kiệu của nàng. Lúc Nguyên Ninh bước vào trong đại điện của cung Hàm Xuân thì chỉ thấy Đàm Hoa ngồi chễm chệ ở đó. Nàng lo lắng cho an nguy của Thanh Y, cho nên liền cất tiếng hỏi: “Xin chào Thục phi! Nghe nói Mục Ngự nữ phạm lỗi ở cung của nàng, không biết đầu đuôi chuyện này là như thế nào? Hiện giờ nàng ấy đang ở đâu?”

Đàm Hoa không thèm liếc nhìn Nguyên Ninh, chỉ mải mê nhìn bộ móng tay sặc sỡ của mình, sau đó cầm lên một quả mận chuông màu đỏ cong môi nói: “Mận chuông này là đặc sản của nước Trảo Oa*, vượt qua mấy ngàn dặm trùng khơi mới tới được Đại Việt. Viện thượng thiện kỹ lưỡng chọn ra được chín quả ngọt nhất, bổn cung còn đang định chia ra để dâng cho Quan gia cùng với Thượng hoàng và Thái hậu. Vậy mà chỉ sơ sảy một chút, tiện nhân đó đã lấy cắp một quả! Mận chuông này còn có tên là roi, thấy ả ta thích ăn roi như thế, bổn cung đã sai người bắt ả đến viện Đình Ngọ để ăn roi cho thoả thích!”

*Trảo Oa: tức Java, một đảo lớn của Indonesia ngày nay.

Nguyên Ninh nghe đến đây thì tức tốc rời đi, chỉ nghe Đàm Hoa hét: “Đứng lại!”

Nguyên Ninh bất đắc dĩ phải dừng chân, chỉ thấy Đàm Hoa đứng phắt dậy chậm rãi bước xuống bậc tam cấp: “Ngươi nghỉ cung Hàm Xuân của bổn cung là chỗ nào mà muốn đến là đến, muốn đi là đi?”

Nguyên Ninh liền đáp: “Mục Ngự nữ trước giờ là người trung thực, nàng ta sẽ không làm ra những chuyện này. Xem chừng là đã có hiểu lầm gì đó, bổn cung muốn đến viện Đình Ngọ làm rõ mọi chuyện, tránh việc có người phải chịu hàm oan?”

Đàm Hoa cười khẩy: “Ý của ngươi chính là bổn cung đã vu oan cho ả ta?”

Nguyên Ninh bình tĩnh trả lời: “Bổn cung chỉ nói trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, Thục phi chức cao vọng trọng, đương nhiên sẽ không làm những chuyện thế này!”

Đàm Hoa gật gù đáp: “Coi như ngươi cũng biết điều! Thật ra bổn cung đã cố tình thả cận tỳ của tiện nhân này ra, để cho ả đến cung Hội Xuân báo lại mọi chuyện cho ngươi biết. Vậy mà ngươi lại có mặt ở đây muộn như vậy, uổng cho tiện nhân này một lòng nịnh bợ ngươi. Nếu quả thực bổn cung đã đưa ả ta đến viện Đình Ngọ, vậy thì có lẽ giờ này, cơ thể của ả đã tan nát dưới roi da mất rồi!”

“Nói vậy Mục Ngự nữ vẫn còn ở cung Hàm Xuân?” – Nguyên Ninh lập tức hỏi.

Đàm Hoa cười lạnh rồi liếc mắt nhìn Bạch Lãng, chẳng lâu sau đó thì Thanh Y đã được giải lên, may sao thân thể của nàng ta vẫn chưa bị thương tổn.

“Thiếp thân không hề lấy cắp quả mận chuông đó, xin Thục phi điện hạ hãy suy xét lại!” – Thanh Y quỳ xuống tiếp tục giải thích: “Đức phi điện hạ, thiếp thân quả thực không làm ra chuyện đó…”

Đàm Hoa nhăn mặt che tai, điệu bộ có phần chán ghét: “Mấy lời này ngươi đã nói đến khô hết cổ họng, bổn cung cũng nghe đến đau đầu nhức tai, không cần phải ở đây thanh minh thêm nữa. Bởi lẽ…” – nàng ta cười khẩy: “Bởi lẽ hiện giờ đã có Đức phi ở đây, cô ta sẽ thay ngươi sửa chữa lỗi lầm!”

Hạ Thuỷ nghe Đàm Hoa nói xong câu này thì bưng lên một rổ mận chuông. Giữa lúc Nguyên Ninh còn chưa hiểu rõ đầu đuôi, Đàm Hoa đã cong môi tiếp lời: “Mận chuông tuy ngon, nhưng rất dễ bị sâu, lại dễ bị hư hỏng trên đường vận chuyển. Khi nãy sau khi bị phát giác lấy trộm, ả ta đã làm rơi một quả mận ngon xuống rổ mận hỏng. Nếu bây giờ Đức phi ngươi có thể tìm lại được quả mận ngon đó, vậy thì mọi chuyện xem như không có gì!”

Nguyên Ninh liếc nhìn Đàm Hoa, sau đó nhìn lại bộ dạng đáng thương của Thanh Y, chỉ thấy nàng ta liên tục lắc đầu: “Thiếp thân không hề đụng tay đến đĩa mận chuông đó, cũng không hề đánh rơi quả nào xuống rổ mận kia…”

“Rốt cuộc thì ngươi có làm hay không?” – Đàm Hoa cắt ngang lời của Thanh Y mà hối thúc. Nguyên Ninh nghe thế thì liền đáp: “Có phải chỉ cần tìm lại được quả mận chuông đó, mọi chuyện sẽ kết thúc êm xuôi hay không?”

Đàm Hoa cong môi gật đầu, đợi đến khi Nguyên Ninh đặt tay đến rổ mận chuông đó, Đàm Hoa liền tuỳ tiện chọn một quả đưa đến chỗ Hạ Thuỷ dùng dao xẻ ra. Chỉ thấy phần ruột mận ở đó hư thối nặng nề, một đám sâu lúc nhúc bò ra, Đàm Hoa kinh tởm nhìn đi chỗ khác, sau đó quay về phía Nguyên Ninh nhếch mép cười: “Có điều nếu như ngươi chọn nhầm một quả mận hỏng, vậy thì ngươi phải ăn hết quả mận đó trước mặt bổn cung!”

Thanh Y nghe đến đó thì quay mặt nhìn về phía rổ mận bị hỏng kia. Chỉ thấy quả mận nào ở đó cũng căng mọng giống hệt nhau, ngay cả quả mận mà Hạ Thuỷ vừa xẻ ra cũng thế, ấy vậy mà phần ruột bên trong lại thối nát, kinh tởm. Nếu chẳng may Nguyên Ninh vì nàng mà chọn sai, thì bản thân sẽ buộc phải ăn hết quả mận đó. Nghĩ đến đây, Thanh Y không thể tiếp tục quỳ yên được: “Chuyện này… chuyện này không được đâu Đức phi điện hạ…”

“Nếu như ngươi không làm, bổn cung sẽ đem ả tiện nhân ở đó đến viện Đình Ngọ chịu phạt. Ở đây đã có nhân chứng, vật chứng đầy đủ, chỉ là trách phạt một ả Ngự nữ bị thất sủng thôi mà, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn trách phạt ngươi có phải không, Đức phi?”

Nguyên Ninh liếc mắt nhìn Đàm Hoa, sau cùng chậm rãi nói: “Điều bổn cung muốn biết ngay tại lúc này nhất đó chính là, rổ mận này quả thực có chứa một quả mận ngon, hay thực chất chỉ toàn mận hỏng?”

Đàm Hoa cười khẩy, sau đó giơ tay lên cao, chắc như đinh đóng cột từ từ cất tiếng: “Bổn cung xin thề, rổ mận này quả thực là có một quả thượng hạng, bằng không bổn cung sẽ bị thiên lôi đánh chết. Đức phi ngươi yên tâm rồi chứ?”

Nguyên Ninh nghe xong câu này thì bước tới rổ mận đỏ au kia, sau đó cẩn thận tìm kiếm. Thú thật mà nói, chỗ mận này quả nào cũng giống quả nào, chắc chắn nó đã được Đàm Hoa chuẩn bị từ trước, cốt để gây khó dễ cho Nguyên Ninh và Thanh Y. Bắt được một quả căng mọng, rắn chắc nhất trong số những quả ở đó, Nguyên Ninh đưa mắt nhìn kỹ một lần nữa, có nhìn kiểu gì thì quả mận này cũng không giống quả mận bị hỏng. Nguyên Ninh run run cầm nó lên, chưa kịp nói gì thì đã bị Đàm Hoa cướp lấy đưa cho Hạ Thuỷ: “Bổ nó ra nhanh lên!”

Chiếc dao trong tay Hạ Thuỷ nhỏ mà rất sắc. Không khí trong phòng vô cùng tĩnh lặng, bởi vì mọi người đang lặng thần quan sát quả mận kia. Tiếng con dao sắc bén xẻ đôi quả mận phát ra thật ngọt, Nguyên Ninh hồi hộp đưa mắt nhìn kỹ, tuy phần lớn quả mận đều vô cùng tươi ngon, nhưng một góc gần cuống đã hỏng nặng nề. 

Đàm Hoa không khỏi đắc ý, cứ như thế mà phá lên cười rồi quay sang nói với Hạ Thuỷ: “Còn đứng đó làm gì, mau hầu hạ Đức phi dùng mận!”

Hạ Thuỷ “dạ” một tiếng rồi cầm lấy hai miếng mận bị hỏng đó đưa đến miệng Nguyên Ninh. Tố Liên trông thấy Hạ Thuỷ hung hãn thì đưa tay cản lại, chỉ nghe Đàm Hoa cong môi nói: “Từ đầu chúng ta đã giao kèo rõ, nếu như ngươi chọn sai thì phải ăn hết quả mận bị hỏng đó. Sao hả, có phải bây giờ Đức phi ngươi muốn nuốt lời hay không?”

Nguyên Ninh nghe xong câu này thì nhẹ nhàng kéo tay Tố Liên lại, sau đó nàng cầm lấy quả mận trong tay Hạ Thuỷ. Thanh Y thấy thế thì đứng dậy can ngăn: “Đừng mà… đừng mà Đức phi điện hạ! Hay là hãy để thiếp thân ăn chỗ mận này cho!”

Đàm Hoa thấy thế thì liếc nhìn Bạch Lãng hung hăng nói: “Mau lôi con tiện nhân đó ra! Nếu như ả tiếp tục làm càn ở đây, cứ thẳng tay lôi đến viện Đình Ngọ!”

Nguyên Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt đưa quả mận ở đó lên miệng định nhai, nhưng nàng bỗng thấy có một luồng gió lướt mạnh qua người, phần mận trên tay đã bị cướp mất. Người đó lao vào đại điện quá nhanh, Đàm Hoa vẫn còn chưa định thần nhìn rõ, lúc bình tĩnh nhìn lại thì đã thấy Vân La đang đứng ở đó,  trong miệng còn đang nhai nhồm nhoàm quả mận. 

Đàm Hoa thấy vậy thì vô cùng tức giận, cứ như thế mà liếc nhìn Bạch Lãng: “Còn không mau bắt ả lại?”

Với võ nghệ của Vân La, Bạch Lãng làm sao có thể chạm tay vào người nàng. Vân La lướt thoăn thoắt từ bên này sang bên kia, sau cùng quay trở lại trước mặt Đàm Hoa nói: “Khi nãy Thục phi điện hạ có nói, nếu chọn trúng quả mận bị hỏng thì chỉ cần ăn hết nó là được. Bây giờ thiếp đã ăn hết quả mận hỏng đó rồi, người hãy cho Đức phi điện hạ thêm một cơ hội đi!”

Đàm Hoa nhớ lại hình ảnh quả mận bị hỏng kia, bản thân bất giác cảm thấy vô cùng kinh tởm. Nàng không ngờ khi nãy Vân La lại có thể ăn nó một cách ngon lành như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy buồn nôn, cứ như thế mà cố gắng tránh xa Vân La, lui về phía đằng sau hai bước. 

Hạ Thuỷ thấy thế thì đỡ lấy lưng của chủ nhân mình, liếc nhìn rổ mận vẫn còn rất nhiều quả, nàng ta cười khẩy nói: “Cứ mặc kệ ả Ngự nữ không biết phép tắc này đi điện hạ, cho dù cô ta có cẩn thận lựa chọn thêm một lần nữa, cơ hội tìm được quả mận ngon cũng vô cùng thấp!”

Đàm Hoa gật đầu cười khẩy: “Coi như vừa nãy Đức phi ngươi đã gặp may mắn! Lần này nếu chẳng may chọn được quả mận hỏng, ngươi nhất định phải là người ăn nó!”

Vân La mỉm cười đắc ý, âm thầm nói nhỏ vài câu với Nguyên Ninh, không để Đàm Hoa nhận ra sơ hở. Nguyên Ninh nghe xong câu này, đuôi mày của nàng giãn ra, bản thân như trút bỏ được một tảng đá trong lòng, cứ như thế mà bước lên một bước nói: “Mận ở đây được xếp chồng lên nhau trong một cái rổ chật hẹp, như vậy thực sự rất khó quan sát. Thục phi hãy cho bổn cung một cái chậu to hơn để bày mận ra, như vậy thì dễ dàng quan sát hơn nhiều!”

Đàm Hoa nheo mắt nghi hoặc, chỉ thấy Hạ Thuỷ khinh thường gật đầu, cho nên liền cong môi nói: “Làm chuyện vô ích! Bổn cung thực sự muốn xem sau khi ngươi tốn công như thế, bụng của ngươi có bị căng tròn vì ăn quá nhiều mận hỏng hay không? Hạ Thuỷ, mau xuống bếp đem chậu lên đây!”

Nguyên Ninh liền quay đầu nói với Tố Liên: “Em hãy giúp Hạ Thuỷ một tay, những lời khi nãy của Nguyễn Ngự nữ, em đã nghe rõ rồi chứ?”

Tố Liên gật đầu rời đi, đợi đến khi nàng cùng Hạ Thuỷ quay trở lại, Đàm Hoa chỉ thấy trên tay của nàng là một cái chậu chứa đầy nước.

“Làm trò gì vậy?” – Đàm Hoa chau mày hỏi, chỉ nghe Nguyên Ninh cười đáp: “Lát nữa Thục phi sẽ biết!”

Nói xong nàng liền cùng Tố Liên cẩn thận đổ hết chỗ mận vào chậu. Mấy quả mận chuông ở đó nổi bồng bềnh trên nước, Nguyên Ninh vờ như quan sát hồi lâu, cuối cùng thò tay xuống đáy chậu đem lên trước mặt Đàm Hoa một quả mận chuông căng mọng.

Đàm Hoa cười lạnh, theo đó mà đưa cho Hạ Thuỷ gấp gáp nói: “Mau xẻ nó ra!”

Hạ Thuỷ nhận lấy quả mận trong tay Đàm Hoa, ban đầu còn có thái độ khinh thường, nhưng sau đó thần sắc của cô ta đã nhanh chóng thay đổi. Đàm Hoa nhận thấy Hạ Thuỷ cứ đứng lặng ở đó, cho nên liền nhanh miệng hỏi: “Còn không mau xẻ nó ra?”

“Mận này không thể xẻ được thưa Thục phi điện hạ…”

“Tại sao?”

“Bởi vì nó… chính là quả mận thượng hạng!” – Hạ Thuỷ cắn môi nói, sau khi nhìn thấy vết móng tay mà mình đã âm thầm đánh dấu trên phần cuống của quả mận. 

Nguyên Ninh nghe xong liền chậm rãi nói: “Bổn cung cũng đã tìm được quả mận đó rồi, Thục phi cũng sẽ không nuốt lời chứ?”

***

Trên đường từ cung Hàm Xuân quay trở về, Thanh Y nhịn không nổi mà quỳ xuống cảm ơn Nguyên Ninh và Vân La. 

“Chị hãy mau đứng lên! Thật ra người có công lớn nhất trong chuyện này là Nguyễn Ngự nữ! Chính nàng ấy đã bày cho em cách đem mận bỏ vào nước muối, những quả hỏng sẽ nổi lên trên, chỉ có mình quả mận thượng hạng là bị chìm bên dưới. Khi nãy nàng ấy đã thay em ăn quả mận bị hỏng kia, sợ rằng bản thân sẽ bị đau bụng. Trước giờ chị am hiểu y lý, nếu biết được loại thuốc nào giúp được nàng ấy thì thật là tốt!”

Nguyên Ninh nói xong câu này, chỉ thấy Vân La lấy ra từ bên trong cổ áo một quả mận hỏng, bản thân không khỏi ngạc nhiên: “Thì ra là nàng đã đem nó giấu vào trong áo ư?”

Vân La mỉm cười: “Đức phi điện hạ quên rằng thiếp thân cũng biết một ít công phu hay sao?”

Thanh Y không giấu nổi sự vui mừng, nhưng mà cũng có chút tò mò: “Có điều khi nãy ở cung Lâm Xuân, rõ ràng chúng ta đã nghe Nguyễn Ngự nữ nhai thứ gì đó ở trong miệng!”

Vân La lấy thêm từ trong tay áo một loại quả: “Đó chẳng qua chỉ là miếng lê mà khi nãy Thuỷ Linh đã gọt!”

Nguyên Ninh cùng Thanh Y nghe đến đây thì không khỏi bật cười, chỉ nghe Vân La tò mò hỏi: “Nhưng mà rốt cuộc tại sao Mục Ngự nữ lại bị Thục phi hãm hại?”

Thanh Y liền thở dài đáp: “Thục phi mời ta đến cung Lâm Xuân, sau đó sai Hạ Thuỷ đưa ta đến phòng ngủ của mình, cuối cùng để ta một mình ở đó uống trà chờ đợi. Đến khi Thục phi bước vào phòng, thứ đầu tiên cô ta làm đó chính là gán cho ta tội ăn cắp mận quý! Cũng may mà nàng và Nguyên Ninh đã đến đó kịp lúc giải cứu cho ta!”

Nguyên Ninh nghe đến đây thì nắm tay Thanh Y, buồn bã chậc lưỡi nói: “Thật ra nguồn cơn chuyện này là do em, chính vì em đã đắc tội với Thục phi, cho nên cô ta mới tìm cách làm khó những người ở xung quanh em. Xin lỗi chị Thanh Y, là em đã liên luỵ chị!”

Thanh Y nghe đến đó thì lắc đầu nói: “Em đừng nói như thế. Nếu như không có em, có lẽ hiện giờ ta đã là một người tàn phế ở cung Thuý Hoa rồi! Lần này là do ta không cẩn thận nên mới bị Thục phi gài bẫy, lần sau ta nhất định sẽ không ở một mình trong phòng của Thục phi!”

Nguyên Ninh thở dài: “Lần sau ư? Đúng vậy… chỉ sợ là vẫn còn có lần sau nữa…”

Bỗng dưng Thanh Y chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: “Nhưng mà lần này ta đến cung của Thục phi, bản thân còn tình cờ phát hiện ra một bí mật khác…”

Lúc này ở bên kia bờ tường còn có một người đang đi song song với ba người bọn họ. Tuệ Doanh đang định đi đến cung Hội Xuân, nghe được mấy câu này thì cẩn thận nghe ngóng. 

Cả Nguyên Ninh và Vân La ở bên đây cũng tò mò không kém. Thanh Y không để họ chờ lâu, chỉ quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Khi nãy ở trong phòng riêng của Thục phi, Hạ Thuỷ đã đem loại trà thượng hạng mà Quan gia thưởng cho Thục phi để chiêu đãi ta. Loại trà này gọi là trà đinh lục bảo. Nhưng sau khi nếm qua loại trà này, ta có thể phỏng đoán công dụng thật sự của nó… đó chính là dùng để tránh thai!”

Vân La nghe đến đây thì thốt lên: “Trước giờ Thục phi luôn làm loạn ở hậu cung, lẽ nào Quan gia không muốn cô ta mang được long chủng cho nên mới thưởng cho cô ta loại trà này?”

Nguyên Ninh cắn môi đáp: “Quan gia không phải là người như vậy đâu…”

Ở bên kia bờ tường, Tuệ Doanh không giấu nổi kinh ngạc, cứ như thế mà loạng choạng bước một bước, vô tình đạp phải một nhành cây khô, bất đắc dĩ phải cùng Điểm Bích âm thầm rời đi.

Tố Liên nhanh chân chạy qua hướng đó để xem xét, rốt cuộc không bắt gặp ai, cho nên đành phải quay về. Chỉ nghe Nguyên Ninh nhẹ giọng nói: “Chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó! Thật ra Quan gia cũng từng ban loại trà này cho em, thường ngày Tố Liên vẫn pha nó cho em uống, chẳng phải em vẫn có thai đó sao?”

Thanh Y liền đáp: “Lúc này em vẫn còn hộp trà đó chứ? Chị muốn kiểm tra nó thêm một lần nữa!”

Sau khi kiểm tra hộp trà của Nguyên Ninh ở cung Hội Xuân, Thanh Y liền chậm rãi nói: “Ngoài nguyên liệu chính là trà đinh, sáu loại thảo dược trong loại trà này gồm có hoa cúc, sơn tra, củ gừng, lá sen, hoa lài, tần ô. Khá giống nhưng cũng khác với loại trà đinh lục bảo trong cung của Thục phi!”

Thanh Y dừng lại một chút trước khi tiếp lời: “Trà trong cung Thục phi cũng có hoa cúc, sơn tra, củ gừng, lá sen, hoa lài, nhưng không có tần ô - vốn có tác dụng giảm ho, thanh nhiệt, thay vào đó là ngải cứu. Ngải cứu tuy có nhiều công dụng tốt, nhưng nếu sử dụng liên tiếp trong thời gian dài sẽ khiến cho người uống không thể mang thai!”

Nguyên Ninh lẩm bẩm: “Không có tần ô nhưng lại có ngải cứu ư?”

Trong đầu Nguyên Ninh sực nghĩ đến một chuyện: “Mọi người có thấy tần ô và ngải cứu khá giống với nhau hay không? Ngày đó bà mụ Lã đã âm thầm đánh tráo tử đinh hương bằng nguyên hoa, bởi vì hai loại thảo dược này có hình dáng tương tự. Lần này trà lục bảo của em và Thục phi lại khác nhau ở một loại thảo dược duy nhất, mà giữa hình dáng của chúng cũng khá tương đồng. Xem bộ người muốn hại Thục phi chưa hẳn là Quan gia! Hiện giờ người vẫn chưa có bất cứ hoàng tử hay công chúa nào, sao có thể nghĩ ra chuyện nhẫn tâm đó?”

“Ý của Đức phi điện hạ chính là hộp trà mà Quan gia đem đến cho Thục phi đã bị người khác giở trò?” – Vân La ngạc nhiên hỏi.

Nguyên Ninh gật đầu: “Trước giờ Thục phi rất ngang tàn, kẻ thù của cô ta ở trong cung sợ là không ít. Nếu cô ta có thể mang thai, chẳng phải là giống như hổ mọc thêm cánh hay sao?”

Nguyên Ninh nói đến đó thì chớp nhẹ làn mi, giọng điệu có ba phần thương cảm: “Thục phi đã uống nhiều trà như vậy, bây giờ cho dù có ngưng uống, chỉ sợ bản thân đã không còn khả năng sinh sản. Cô ta hống hách một đời, cuối cùng lại bị người ta ám hại không thể mang thai, kể ra cũng là một kẻ tội nghiệp!”

Ở bên kia bờ tường, Tuệ Doanh đã cùng Điểm Bích chạy được một khoảng xa. Tay chân của nàng dường như đã không còn thuộc về mình, Tuệ Doanh thầm mong những lời mà mình vừa nghe không phải sự thật, bởi vì Nhật Suỷ cũng đưa đến chỗ của nàng loại trà đinh lục bảo đó.

Nhìn thấy chủ nhân sắp ngã đến nơi, Điểm Bích liền đưa tay đỡ lấy, chỉ nghe Tuệ Doanh thẫn thờ nói: “Hèn gì mấy năm qua ta có cố cách mấy cũng chẳng thể mang thai. Lẽ nào bởi vì ta mang thân phận con gái của tội thần, cho nên Quan gia không muốn ta mang thai cho người?”

Điểm Bích thấy chủ nhân thương cảm, chỉ biết cắn môi đáp: “Chủ nhân xin đừng đau lòng quá!”

Tuệ Doanh tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, sau đó tự cười bản thân mình: “Mấy năm qua ta an phận thủ thường, cho dù có chịu thiệt như thế nào, kết cuộc cũng giống như ả độc phụ ngang tàn kia sao?”

Tuệ Doanh nói đến đó thì sầu não lắc đầu: “Không! Ít ra ả ta vẫn chễm chệ ngồi trên phân vị Thục phi mấy năm qua. Còn ta bất quá cũng chỉ là một Ngự nữ vừa thấp kém vừa ngu ngốc!”

Điểm Bích cắn răng nói: “Chủ nhân đừng buồn, chẳng phải người vừa được Quan gia phong làm Phu nhân hay sao?”

“Phu nhân và Ngự nữ thì có gì khác biệt cơ chứ?” – Tuệ Doanh nói đến đó thì nhận thấy có một đoá lan rơi lên tay áo. Nàng chậm rãi nhặt đoá lan kia lê, đưa đến trước mặt mình, cuối cùng nheo mắt cứng rắn nói: “Chim vàng anh đã giúp ta có cơ hội nhập cung, cũng giống như Ỷ Lan Nguyên phi ngày đó. Khác một chỗ mấy năm qua ta chỉ là một Ngự nữ nhỏ nhoi, còn nàng ta đã từng bước trở thành Thái hậu. Trước giờ ta vẫn nghĩ đây chỉ là một câu chuyện cổ tích. Thục phi cũng nghĩ như vậy, còn doạ ta không nên ôm theo giấc mộng này! Điểm Bích cô nói xem, nếu như ta dụng tâm một chút, liệu rằng một ngày nào đó, ta cũng có thể giống như Ỷ Lan?”

***

Chiều hôm đó Nhật Suỷ ghé qua cung Hội Xuân. Hai khóm tử đinh hương đã sớm được chàng sai người di chuyển từ viện Nhã Cúc đến đây, chỉ chờ xuân tới sẽ đơm hoa thơm ngát. Lúc này tuyết phủ trên những tán cây, ánh tà dương chiếu qua mái ngói rơi xuống những bông hoa tuyết, khiến khung cảnh ở đó có phần lung linh.

Nguyên Ninh từ sớm đã hay tin Quan gia sẽ đến, lúc này nàng đang mặc áo choàng cùng Tố Liên và Thuỷ Linh chơi đùa với tuyết. Bởi vì mãi lo né tránh một quả tuyết cầu, Nguyên Ninh vô ý va vào người Nhật Suỷ, chỉ biết nắm vội cánh tay của chàng để bản thân không ngã, nhanh chóng quay đầu bỡ ngỡ thốt lên: “Bệ hạ?”

“Coi nàng kìa! Bây giờ đã là Đức phi, vậy mà chẳng khác nào trẻ con, chơi đùa đến ướt cả giày!” – nói xong câu này, Nhật Suỷ liền bế Nguyên Ninh lên tay, sau đó hướng về phía đại điện bước vào. 

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn gương mặt anh tuấn có ba phần lạnh lùng kia, lồng ngực có chút nóng ran, cũng bất giác có chút e sợ. Nàng sợ một ngày nào đó sẽ mất đi người nam nhân trước mặt, mất đi tình ý đượm nồng này, hoặc giả sẽ giống như Đàm Hoa, bị người khác toan tính, hãm hại.

“Sao thế?” – Nhật Suỷ nhìn nàng mỉm cười hỏi.

Hình như Nguyên Ninh đang rớm nước mắt, vậy nên nàng không dám nhìn thẳng vào mặt Nhật Suỷ, chỉ lặng lẽ áp má vào vai chàng, chầm chậm trả lời: “Chẳng qua thần thiếp đang ước rằng, bản thân sẽ có thể được nằm trong lòng bệ hạ mãi mãi!”

Nhật Suỷ suy nghĩ đôi lát rồi mỉm cười: “Cũng dễ thôi mà! Nàng may một cái áo cho trẫm, vậy thì coi như đã ở trong lòng của trẫm rồi!”

Nguyên Ninh phì cười: “Nếu vậy thần thiếp phải may thật nhiều áo cho bệ hạ, để cho người luân phiên thay đổi, có vậy mới mãi mãi ở trong lòng của người!”

Nhật Suỷ bế Nguyên Ninh vào phòng, đặt nàng xuống ghế rồi tò mò hỏi: “Chuyển đến đây có quen không?”

“Cảm ơn bệ hạ, thần thiếp đối với cung Hội Xuân mà nói, vừa quen, vừa có chút không quen! Quen là bởi vì bệ hạ đã sai người bày trí nội thất bên trong nơi này giống với viện Nhã Cúc. Không quen là vì chỗ này rộng lớn hơn nhiều, đồ dùng cũng chỉ toàn là đồ tốt. Chắc hẳn bệ hạ đã vì chuyện này mà hao tốn rất nhiều tâm tư!”

Nhật Suỷ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nguyên Ninh, ấm áp mỉm cười: “Chỉ cần có thể khiến cho nàng thích, tốn nhiều tâm tư hơn nữa trẫm cũng sẽ làm! Nhắc tới mới nhớ, hôm nay trẫm có một tin vui muốn báo cho nàng! Sau bao nhiêu ngày điều tra, nhờ sự giúp đỡ của Nghi Võ Hầu Trần Quốc Tú, trẫm đã phát hiện trong thời gian Vũ Phiên cải danh thành Dặc Chi, hắn đã có hai người thiếp cùng với ba đứa con trai. Vốn dĩ sau khi bị bắt, Vũ Phiên thừa biết rằng hắn sẽ chết, đối với chuyện vu oan cha nàng một mực chối bỏ. Nhưng mà sau khi biết bản thân sẽ liên luỵ cả nhà nếu tiếp tục che giấu sự thật, Vũ Phiên đã khai nhận ngày đó hắn vì bất mãn mà buông lời xàm tấu hãm hại cha nàng. Hiện giờ án oan của cha nàng căn bản đã được rửa sạch!”

Nguyên Ninh nghe xong, bản thân không giấu được xúc động, cứ như thế mà nước mắt giàn giụa, chỉ biết che miệng nức nở khóc, cổ họng run bật không thành tiếng: “Bệ hạ… thần thiếp… xin đội ơn người…”

Nhật Suỷ thấy nàng khóc thương thì không khỏi có chút đau lòng, đôi mày của chàng khẽ chau, chỉ biết ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn đang run bần bật của Nguyên Ninh mà an ủi: “Đừng khóc nữa, đây rõ ràng là chuyện vui kia mà!”

Nguyên Ninh vội lau nước mắt, cố gắng bình tĩnh nói: “Xin lỗi bệ hạ, chẳng qua thần thiếp vui mừng khôn tả, nước mắt theo đó mà tự động tuôn rơi. Đây có lẽ chính là những giọt nước mắt hạnh phúc!”

Nhật Suỷ gật đầu: “Đáng lý trẫm có thể lấy mạng Vũ Phiên, nhưng xét thấy ngày nào hắn còn sống, ngày đó còn có kẻ chứng minh cha nàng bị hãm hại, vậy nên trẫm đã đày hắn ra biên ải làm khổ sai cả đời. Đợi đến khi cha nàng bình định phân nhánh của đám phản tặc họ Đinh ở sách Sầm Tử trở về, trẫm nhất định sẽ khôi phục lại chức vị Tiết độ sứ cho ông ấy!”

Nguyên Ninh có chút kinh ngạc: “Dẹp loạn ở sách Sầm Tử sao?”

Nhật Suỷ gật đầu: “Ngoài căn cứ chính là Vĩnh Động, lũ giặc họ Đinh còn có hai phân nhánh ở sách A Lộc và sách Sầm Tử. Sáng nay sau khi được minh oan, biết trẫm đang canh cánh chuyện này, Hưng Nhượng Vương đã không ngần ngại xung phong đi dẹp loạn bọn chúng. Lúc đó Chiêu Văn Vương cũng có mặt và có cùng quan điểm. Không thể cản được những dũng tướng này, trẫm đã đồng ý cho Chiêu Văn Vương đi đánh sách A Lộc, Hưng Nhượng Vương đi đánh sách Sầm Tử. Sau khi tiêu diệt hai cánh chính này, tất cả sẽ hội tụ với Nghi Võ Hầu và Huệ Vũ Đại vương ở Vĩnh Động để tiêu diệt tổng đà của chúng!”

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương