Chuyển đến nội dung chính

Chương 041. Ngọc bội thất lạc

 C41. Ngọc bội thất lạc

Khi nãy Quỳnh Thái Phu nhân bị Nguyên Ninh đáp trả, trong lòng không giấu nổi buồn bực, liền quyết định di chuyển đến cung Lâm Xuân để nói lại mọi chuyện. Trên đường đi, Quỳnh Thái Phu nhân chợt thấy có hai người đang lội nước dưới suối trong vườn ngự uyển.

 

Lúc này trời đang đổ tuyết, nước suối ở đó đã đóng thành từng mảng băng nhỏ, nhìn sơ cũng nhận ra cái lạnh khi bước xuống là như thế nào, vậy mà hai người kia không ngại giá lạnh, cứ thế mà cặm cụi tìm kiếm thứ gì đó.

 

Quỳnh Thái Phu nhân định thần nhìn rõ, nhận ra cách ăn mặc của bọn họ không phải cung nữ bình thường, cho nên liền sai hai tên công công cho võng dừng lại. 

 

“Trời đang lạnh buốt như thế này, hai người tìm cái gì ở đó thế?” – Quỳnh Thái Phu nhân cao giọng hỏi.

 

Người ở đó không ai khác mà chính là chủ tớ của Như Lộ. Số lần Quỳnh Thái Phu nhân tham gia yến tiệc trong cung không ít, cho nên Như Lộ sớm đã nhận ra bà ta, liền lễ độ nói: “Kính chào Quỳnh Thái Phu nhân! Thiếp đang cùng cận tỳ tìm lại ngọc bội.”

 

Quỳnh Thái Phu nhân cười khẩy: “Đường đường là phi tần của Quan gia, chỉ vì tiếc rẻ một chiếc ngọc bội mà không ngại lạnh giá tìm kiếm cả buổi. Nếu chuyện này đồn ra bên ngoài, như thế thì còn ra thể thống gì? Rốt cuộc chiếc ngọc bội đó đáng giá bao nhiêu, bổn Phu nhân sẽ nhờ Quý phi đem đến chỗ của cô vài chiếc.”

 

Như Lộ gượng cười lắc đầu: “Bị Phu nhân chê cười rồi! Chẳng qua chiếc ngọc bội này là kỉ vật của thiếp, cho nên chủ tớ thiếp thân mới tốn công như thế!”

 

Quỳnh Thái Phu nhân chớp nhẹ mi mắt, nhận thấy nãy giờ Như Lộ vốn cung kính với mình, cho nên liền cao giọng cất tiếng: “Hãy mau lên bờ đi! Bổn Phu nhân sai hai tên công công ở đây xuống tìm hộ cho cô là được!”

 

Bà ta nói xong liền hất hàm ý bảo hai tên công công bên cạnh hãy xuống đó giúp cho Như Lộ, bản thân cũng nhanh chân bước xuống võng để nô tỳ dìu mình đến một toà đình gần đó ngồi chờ. Như Lộ cũng cảm thấy có chút buốt lạnh, chỉ nghe Lục Bình nói: “Chủ nhân hãy mau đến chiếc đình ở đó sưởi ấm đi ạ! Nô tỳ sẽ cùng hai công công kia tìm kiếm kỹ lưỡng!”

 

Như Lộ gật đầu, chỉ thở dài nói: “Hãy cố gắng tìm lại ngọc bội!” – nói xong câu này, nàng liền bước lên bờ hướng về phía toà đình mà đi tới, không quên chùng chân thi lễ trước mặt Quỳnh Thái Phu nhân: “Cảm ơn Phu nhân đã sai người giúp đỡ!”

 

Quỳnh Thái Phu nhân cười nhạt, chỉ lạnh lùng hỏi: “Là vật mà Quan gia ban tặng à?”

 

Như Lộ lắc đầu: “Không phải! Là kỉ vật mà người mẹ quá cố của thiếp để lại thôi ạ!”

 

Quỳnh Thái Phu nhân nghe đến đây thì có chút suy tư, đột nhiên từ bên suối vang lên một âm thanh hoan hỷ: “Tìm được rồi thưa chủ nhân! Vị công công này đã giúp chúng ta tìm lại ngọc bội!”

 

Như Lộ không giấu được sự vui mừng, chẳng màn tuyết lạnh mà bước vội ra ngoài, không quên móc trong túi một ít tiền đưa đến cho tên công công khiêng võng ở đó. Quỳnh Thái Phu nhân có chút tò mò, cho nên liền cùng nô tỳ bước ra ngoài nhìn qua chiếc ngọc bội kia. Bất giác sắc mặt của bà lộ rõ nét kinh ngạc khi nhìn thấy nó. Đôi môi Quỳnh Thái Phu nhân mấp máy không nên lời, khó khăn lắm mới có thể hỏi ra một câu tròn vành rõ chữ: “Cô… tên họ của cô là gì?”

 

Trong sự vui mừng, Như Lộ chỉ vân vê chiếc ngọc bội trong tay mà đáp vội: “Thiếp thân họ Mai, tên là Như Lộ!”

 

Nét mặt hân hoan này cùng với nụ cười rạng rỡ của nàng làm Quỳnh Thái Phu nhân liên tưởng đến một người. Một khi Như Lộ cười lên, bản thân thực sự rất giống với Thái hậu. Nhìn thấy cảnh này, đôi chân Quỳnh Thái Phu nhân khẽ run, bản thân phải vịn vào tay của nô tỳ bên cạnh mới có thể đứng vững.

 

***

 

Lúc Quỳnh Thái Phu nhân đến cung Lâm Xuân thì trên cao đã hửng nắng, khung cảnh ở đó cũng trở nên có chút ấm áp. Thiên Tuyết đang ngồi bên cạnh lò sưởi đọc sách, ngón tay bắt lấy hạt dẻ cho vào miệng. Bất giác nàng trông thấy mẹ mình đi thẫn thờ giữa tuyết, nhịn không nổi mà khẩn trương đứng dậy bước ra ngoài. 

 

“Có chuyện gì thế ạ?”

 

Quỳnh Thái Phu nhân nghe đến đây thì gượng cười: “Không có gì…” – nói xong câu này, bất giác bà ta đột nhiên nhớ ra một chuyện, cho nên liền nhẹ giọng hỏi: “Thiên Tuyết, cái người ở viện Hương Liên đó… cô ta có được Quan gia sủng ái hay không?”

 

Thiên Tuyết liền đáp: “Ý của mẹ là Mai Phu nhân? Cô ta vốn dĩ là nhạc kỹ trong cung, sau đó may mắn lọt vào mắt xanh của Quan gia, mấy năm qua cũng được xem như có chút ân sủng. Gần đây Thái hậu hồi cung, vẫn hay triệu kiến cô ta đến cung Vạn Thọ để đánh đàn, vậy nên Quan gia đối với cô ta càng quan tâm hơn. Có điều…”

 

“Có điều như thế nào?” – Quỳnh Thái Phu nhân gấp gáp hỏi.

 

Thiên Tuyết có chút nghi hoặc: “Mẹ đối với Mai Phu nhân này hình như có chút quan tâm?”

 

Quỳnh Thái Phu nhân cười trừ: “Chẳng qua… chẳng qua mẹ thấy cô ta khá giống một người quen của mình, cho nên bản thân có chút tò mò…”

 

Thiên Tuyết gật đầu, sau đó nắm lấy tay Quỳnh Thái Phu nhân bước vào trong phòng, không quên quay đầu nói với mấy nô tỳ đang đứng ở đó: “Tất cả lui ra ngoài, ở đây có Cẩm Tú hầu hạ là được!”

 

Đợi đến khi hết thảy bọn họ đã lui ra, Thiên Tuyết liền nhẹ giọng nói: “Mấy đêm trước con cùng Cẩm Tú đi dạo trong vườn ngự uyển, vô tình nhìn thấy Mai Phu nhân đang nguyền rủa Thái hậu.”

 

Quỳnh Thái Phu nhân thốt một câu kinh ngạc: “Có chuyện này thật sao?”

 

Thiên Tuyết gật đầu: “Quả thực là vậy! Tuy rằng con không biết chính xác nguồn căn của chuyện này, nhưng có thể mơ hồ phỏng đoán rằng, Mai Như Lộ nghi ngờ cái chết của Liễu Phu nhân có liên quan đến Thái hậu, cho nên mới làm ra chuyện dại dột như thế! Cũng không thể trách cô ta được, tình cảm giữa cô ta và họ Liễu trước giờ vô cùng sâu đậm!”

 

Quỳnh Thái Phu nhân nghe đến đây thì suy tư bước vài bước, sau cùng bà dứt khoát quay đầu nói với Thiên Tuyết: “Nếu vậy thì thật là tốt!”

 

Thiên Tuyết có chút thắc mắc, chỉ thấy Quỳnh Thái Phu nhân liếc mắt nhìn Cẩm Tú, ngụ ý bảo nàng ta hãy lui ra ngoài. Đợi đến khi Cẩm Tú rời đi, Thiên Tuyết liền gấp gáp hỏi: “Ý của mẹ là gì?”

 

Quỳnh Thái Phu nhân chậm rãi ngồi xuống ghế, sau đó lấy ra trong người một chiếc ngọc bội, ở trên đó khắc hai chữ “Thuỵ Tư” – vốn chính là khuê danh của Quỳnh Thái Phu nhân. Chỉ nghe bà chậm rãi nói: “Lúc sinh thời, ông ngoại của con tìm được một mảnh ngọc quý, sau đó chế tác thành bốn chiếc ngọc bội, ở trên đó khắc tên bốn người con gái của ông, cũng chính là các dì của con và mẹ. Không ngờ khi nãy ở trong vườn ngự uyển, mẹ lại tìm ra một trong số bốn chiếc ngọc bội ở trong tay của Mai Phu nhân, khắc tên người chị ruột Thuỵ Nhu của mình!”

 

“Làm sao mà Mai Phu nhân có thể giữ ngọc bội của mẹ cả được?” – Thiên Tuyết kinh ngạc hỏi. 

 

Nàng gọi người dì Thuỵ Nhu của mình là mẹ cả, bởi vì hai chị em Quỳnh Thái Phu nhân đều lấy chung chồng, đó chính là Thái uý Trần Đức Diệp. Chỉ thấy Quỳnh Thái Phu nhân hít một hơi thật sâu, sau đó trầm mặt nói tiếp: “Bởi vì Mai Phu nhân chính là chị họ của con!”

 

“Ý của mẹ đó chính là Mai Phu nhân là con gái của mẹ cả? Nhưng nếu quả thực là vậy, vậy thì Mai Phu nhân phải là chị cùng cha khác mẹ của con, tại sao mẹ lại bảo là chị họ?”

 

Quỳnh Thái Phu nhân nhắm nghiền mắt: “Bởi vì Mai Phu nhân không phải con ruột của cha con!”

 

Thiên Tuyết nghe đến đây thì càng thêm bối rối, nàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của mẹ mình gấp gáp hỏi: “Thật sự nãy giờ con vẫn chưa hiểu được mọi chuyện, xin mẹ hãy nói rõ hơn đi ạ!”

 

Quỳnh Thái Phu nhân gật đầu: “Chuyện này kể ra thì có chút dài dòng. Ông ngoại của con vốn có bốn người con gái, mẹ là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, mẹ cả của con là người thứ hai, ở trên hai người bọn ta còn có một người chị cả tên là Thuỵ Hữu. Ngày đó trước khi được gả cho cha của con, Thuỵ Nhu - mẹ cả của con và Chương Hiến Hầu Trần Kiện đã đem lòng yêu nhau. Nhưng mà thật không may, mối tình này đã không có một kết cục đẹp, chỉ vì một sai lầm không đáng có. Lúc đó ông ngoại của con đã đồng ý hôn sự cho hai người con gái của mình, chị cả của mẹ là Thuỵ Hữu sẽ lấy cha của con Tá Thiên Đại vương, Thuỵ Nhu thì được gả cho Chương Hiến Hầu. Ai ngờ vì nhầm kiệu hoa, chị cả Thuỵ Hữu đã bị đưa đến phủ của Chương Hiến Hầu, Thuỵ Nhu thì được đưa đến chỗ của cha của con. Trong hai cuộc hôn sự này, chỉ có Chương Hiến Hầu và Thuỵ Nhu là có tình cảm từ trước. Tá Thiên Đại vương cha của con và chị cả của ta Thuỵ Hữu chưa từng gặp mặt. Vậy nên khi gặp Thuỵ Nhu trong phòng tân hôn, cha của con chỉ đơn giản nghĩ đó là tân nương của mình, không mảy may gì tới một sự cố hy hữu đã xảy ra trước đó. Đợi đến khi mọi chuyện vỡ lẽ thì gạo đã nấu thành cơm, người trong cuộc có muốn thay đổi cũng không thể nào. Chương Hiến Hầu vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp với cha của con, hai người từ đó thành kẻ thù không đội trời chung!”

 

Quỳnh Thái Phu nhân thở dài: “Vốn dĩ Thuỵ Nhu không hề có tình cảm với cha của con, mà Chương Hiến Hầu thì cũng không đoái hoài gì đến chị Thuỵ Hữu. Cho nên cuộc hôn nhân của bọn họ không hề hạnh phúc. Người ta nói tình cũ không rủ cũng tới, Mai Phu nhân chính là kết quả của mối tình oan nghiệt này!”

 

Thiên Tuyết lấy tay che miệng: “Nói vậy Mai Phu nhân chính là con gái của mẹ cả và Chương Hiến Hầu?”

 

Quỳnh Thái Phu nhân gật đầu: “Sau khi chuyện này bị phanh phui, chị Thuỵ Hữu sinh ưu uất mà chết, Thuỵ Nhu cũng vì day dứt mà không thể sống nổi. Kết quả Chương Hiến Hầu đem con gái của bọn họ ẩn cư ở làng Nhân Mục. Khi đất nước có giặc ngoại xâm, Chương Hiến Hầu đã cùng bọn Lê Tắc bỏ vũ khí đầu hàng, trở thành kẻ bán nước cầu vinh, bản thân bị đổi từ họ Trần sang họ Mai, đó cũng là lý do tại sao chị họ của con lại mang họ này!”

 

Quỳnh Thái Phu nhân lại thở dài đáp: “Về phần Tá Thiên Đại vương cha của con, sau cái chết của Thuỵ Nhu, ông ngoại đã gả mẹ cho ngài ấy! Có điều…” – Quỳnh Thái Phu nhân cắn môi đôi lát rồi nói tiếp: “Có điều trái tim của cha con chỉ có một mình hình bóng của Thuỵ Nhu, mẹ vĩnh viễn không thể thay thế vị trí của chị ấy!”

 

Quỳnh Thái Phu nhân nói đến đây thì đôi mắt chợt hiện rõ tức giận: “Nhưng mẹ thà cha con sẽ vĩnh viễn chung tình với mẹ cả, còn hơn là có ý với ả yêu bà Thái hậu đó!”

 

Thiên Tuyết bấy giờ mới ngợi ra mọi chuyện: “Giờ thì con đã biết tại sao mỗi khi Mai Phu nhân cười lên, bản thân lại giống Thái hậu đến như thế. Mai Phu nhân là con của mẹ cả, mẹ cả lại giống Thái hậu, cho nên…”

 

Quỳnh Thái Phu nhân nghe đến đây thì giương đôi mắt sắc lạnh nhìn Thiên Tuyết: “Không phải! Sao con lại tự nói ngược như thế! Là ả yêu bà Thái hậu đó cười lên thì mới giống vài phần với mẹ cả của con. Ả ta dựa vào chuyện này mà lợi dụng tình cảm của cha con, mẹ hận không thể huỷ đi gương mặt giả tạo của ả ta để hả giận!”

 

“Khi nãy sau khi trò chuyện với Như Lộ, mẹ biết rằng nó vốn dĩ không biết thân phận thật sự của cả cha và mẹ của mình. Từ nhỏ thì Như Lộ đã được một người mẹ nuôi dưỡng dục, chỉ biết cha của mình họ Mai và thân thế thật sự có liên quan đến chiếc ngọc bội kia!” - Quỳnh Thái Phu nhân nói đến đây thì ôm lấy hai gò má của Thiên Tuyết: “Lần này ông trời đã giúp con tìm lại người chị thất lạc của mình, vừa hay chị họ của con cũng một lòng căm ghét Thái hậu. Con phải tìm cách liên thủ với chị họ của con, giúp cho mẹ lật đổ mụ yêu bà đó càng sớm càng tốt! Con có hiểu không Thiên Tuyết?”

 

Thiên Tuyết mím chặt đôi môi, trong lòng có chút sợ hãi: “Con đã hiểu rồi thưa mẹ…”

 

***

 

Kiệu của Nguyên Ninh chỉ mới đi được nửa đường thì đã bị một chiếc liễn kiệu khác cản lại, người ngồi trên đó mặc một chiếc đó mặc một chiếc áo choàng bằng lông cáo màu đỏ. Lông cáo thường chỉ có màu cam, sặc sỡ một chút thì đã quý giá lắm rồi, tìm được một bộ lông rực đỏ như thế này thì quả là hiếm thấy. Những thứ lộng lẫy như thế này thì chỉ có Đàm Hoa mới sở hữu được. Nàng ở đó diễm lệ xuất chúng, như một đoá quỳnh đỏ bật lên giữa tuyết trắng, thu hút hết thảy mọi ánh nhìn.

 

“Không gặp vài hôm người đổi khác, câu nói này dùng để nói với cô thì không gì hợp bằng. Chung quy cũng đã trở thành Đức phi, cũng bắt đầu học cách phô trương thanh thế rồi nhỉ? Nhưng mà bổn cung muốn nhắc nhỡ cô một điều, trèo càng cao thì té càng đau, cô nhất định phải ngồi ở trên kiệu đó cho vững!” – Đàm Hoa cong môi nói.

 

Nguyên Ninh nghĩ đến việc Lệ Uyển đứng sau cái chết của Đan Thanh, mà trước giờ Lệ Uyển đều hầu hạ dưới trướng của Đàm Hoa, không khỏi tiếc thương cho đứa con của mình, đối với nàng ta không nể nang gì nữa: “Cảm ơn Thục phi đã nhắc nhỡ! Bổn cung trước giờ chưa từng ngồi trên kiệu cao như thế này, đương nhiên bản thân sẽ nắm chặt thành kiệu để trụ vững. Hơn nữa chỉ khi được ngồi ở trên cao, bổn cung mới có cái nhìn sâu rộng hơn lúc trước, mọi hành động của đám tiểu nhân bên dưới đều thấy rõ mồn một, làm gì sợ bản thân bị ám toán cơ chứ?”

 

Đàm Hoa nheo mắt nghiến răng nói: “Ngươi ngồi lên phân vị Đức phi còn chưa được một canh giờ, vậy mà dám ở đó láo xược với bổn cung như vậy, không sợ bổn cung sẽ tâu lại chuyện này cho Quan gia nghe hay sao?”

 

Nguyên Ninh chậm rãi đáp: “Nếu như cô muốn tâu chuyện này cho Quan gia thì hãy cứ việc. Quan gia là người thấu tình đạt lý, đương nhiên sẽ nhận thấy câu vừa rồi của bổn cung chẳng có nửa chữ xúc phạm cô!”

 

Đàm Hoa cười khẩy: “Bổn cung là sủng phi của Quan gia, chỉ cần bổn cung thay đổi vài từ trong câu của ngươi, bản thân tỏ ra đáng thương một chút, vậy thì con đường phía trước của tiện nhân ngươi chắc chắn sẽ vô cùng tăm tối!”

 

Nguyên Ninh mỉm cười rạng rỡ: “Câu vừa rồi của Thục phi có chỗ đúng, cũng có chỗ không đúng. Đúng ở chỗ cô quả thực chính là sủng phi của Quan gia, không đúng ở chỗ bổn cung hiện giờ không phải là tiện nhân. Nếu bổn cung thấp kém như thế, bản thân đã không thể khoác áo Khuyết địch ngồi trên kiệu cao như thế này! Bổn cung thực sự cũng tò mò không kém, đợi đến lúc cô giả lả trước mặt Quan gia, người mà ngài tin tưởng là một Thục phi trước giờ vẫn luôn sinh chuyện, hay là người an phận thủ thường như bổn cung?”

 

Đàm Hoa nghe đến đây thì mạnh tay đánh vào thành kiệu trỏ tay vào mặt Nguyên Ninh, nhưng vì bản thân ra tay bất thình lình, đám công công khiêng kiệu bên dưới có chút loạng choạng. 

 

Nguyên Ninh nhìn thấy cảnh đó thì mỉm cười: “Xem bộ người phải ngồi cho vững trên kiệu không phải bổn cung rồi! Nếu Thục phi thích đi đường này như thế, vậy thì bổn cung sẽ nhường đường cho cô. Đường trong cung nhiều đến như vậy, sợ gì không có lối dẫn về cung của mình!”

 

Thuỷ Linh và Tố Liên nghe xong thì phất tay ý bảo kiệu phu hãy rẽ qua bên phải mà đi, bỏ lại một mình Đàm Hoa ở đó gặm nhấm nỗi tức tối: “Đám nô tài các ngươi thật ngu xuẩn, chỉ có khiêng kiệu mà cũng đứng không vững. Lát nữa trở về bổn cung nhất định sẽ phạt nặng các ngươi!”

 

Hạ Thuỷ thấy chủ nhân tức giận thì liền nhẹ giọng nói: “Điện hạ xin chớ tức giận! Chẳng qua Quan gia đối với cô ta chỉ là yêu thích nhất thời, ngày tháng còn dài, sợ gì không có dịp báo thù rửa hận? Bây giờ trời lạnh đường trơn, hay là chúng ta hãy về cung trước đi ạ!”

 

Đàm Hoa hít sâu một hơi để kìm lại lửa giận: “Cho người túc trực ở cung Hội Xuân theo dõi, hôm nay nếu có kẻ nào đến chúc mừng ả ta, thì chính là chống đối với Thục phi này!”

 

***

 

Yên Ngôn đang ngồi trên giường khoác chăn qua vai, đôi chân trần ngâm sâu trong chậu nước nóng bên dưới, bản thân cũng dần cảm thấy dễ chịu. Bất chợt Xuân Nhi từ bên ngoài vội vàng bước vào, hướng về phía của nàng cất tiếng: “Dạ thưa chủ nhân, viện Thanh Mai của chúng ta có khách!”

 

Yên Ngôn nghe xong thì liền cùng Mộc Miên lau vội đôi chân, sau đó nằm xuống giường quay lưng ra ngoài, điệu bộ có phần hờn dỗi: “Còn không mau gọi em ấy vào trong?”

 

Xuân Nhi đưa mắt nhìn Mộc Miên, điệu bộ không được tự nhiên cho lắm: “Dạ thưa chủ nhân… thật ra người đến viện chúng ta không phải là Đức phi điện hạ, mà là Hoàng Phu nhân!”

 

Yên Ngôn lúc này mới vỡ lẽ, sắc mặt có chút ngượng ngập, chỉ biết lặng lẽ ngồi dậy chỉnh lại tóc tai: “Vậy thì mời nàng ấy vào trong phòng khách, ta chỉnh lại tóc tai một chút rồi sẽ bước ra!”

 

Đợi đến khi Xuân Nhi rời đi, Mộc Miên liền đứng dậy cầm lược chải tóc cho Yên Ngôn, chỉ nghe nàng buồn bã nói chậm: “Còn tưởng là em ấy sẽ đến…”

 

Mộc Miên liền đáp: “Đức phi điện hạ không đến chỗ chúng ta thì chúng ta đến chỗ của Đức phi điện hạ, trước giờ hai vị chủ nhân đối với nhau vẫn luôn như vậy, có gì khác biệt đâu ạ?”

 

Yên Ngôn thở dài: “Sao mà giống nhau được chứ? Em cũng vừa gọi em ấy bằng bốn chữ Đức phi điện hạ, vậy thì cũng biết bây giờ đâu phải như xưa! Thôi, chúng ta hãy mau ra ngoài, kẻo phải để Hoàng Phu nhân đợi lâu…”

 

Lúc chủ tớ hai nàng bước ra ngoài thì đã thấy Tuệ Doanh đang xếp quà cáp đặt lên bàn. Nàng ta nhìn thấy Yên Ngôn liền mỉm cười đáp: “Lần trước Tĩnh Huệ Phu nhân đã giúp đỡ thiếp thân rất nhiều, vậy nên xin người hãy vui lòng nhận lấy một chút quà này!”

 

Yên Ngôn xua tay đáp: “Hoàng Phu nhân khách sáo quá rồi, chỗ quà ở đây nhiều quá, làm sao mà ta có thể nhận hết?”

 

Tuệ Doanh lắc đầu nói: “Tĩnh Huệ Phu nhân chê cười rồi! Chỗ quà này tuy nhiều, nhưng chẳng có món nào thật sự quý giá cả. Thiếp thân vốn dĩ hay bị đau họng, cho nên trong lễ sắc phong này, Quan gia đã tặng cho thiếp khá nhiều mật ong thượng hạng. Thiếp thấy lần trước Phu nhân chỉ ngã xuống nước một buổi, vậy mà bản thân đã nhiễm phong hàn, đoán chừng Phu nhân cũng khá nhạy cảm với căn bệnh này, cho nên mới đem đến đây một ít!”

 

Tuệ Doanh vừa nói xong câu này, đúng lúc Yên Ngôn hắt hơi hai lần liên tiếp, bởi vì khi nãy cơ thể đã phải chịu lạnh. Mộc Miên thấy thế thì lấy thêm áo choàng khoác cho chủ nhân, chỉ nghe Xuân Nhi nhanh miệng nói: “Hoàng Phu nhân đem mật ong đến đây thì quý quá, khi nãy chủ nhân của nô tỳ đã phải chịu lạnh, bởi vì bản thân đã đến…”

 

Xuân Nhi nói đến đây thì bị Yên Ngôn đưa tay cản lại: “Nếu như đã có mật ong của Hoàng Phu nhân, hay là em hãy cùng Mộc Miên pha giúp ta một ấm trà gừng?”

 

Tuệ Doanh có chút suy tư, sau đó liền nhẹ giọng nói: “Điểm Bích, cô hãy giúp Xuân Nhi và Mộc Miên một tay!”

 

Chờ đến khi bọn họ đều lui xuống, Tuệ Doanh liền nhẹ giọng hỏi: “Khi nãy trên đường thiếp thân đến đây, bản thân còn nghĩ Tĩnh Huệ Phu nhân không có ở viện Thanh Mai, mà là ở cung Hội Xuân để chúc mừng Đức phi điện hạ!”

 

Yên Ngôn nghe đến đây thì ngượng ngập nói: “Sáng hôm nay tuyết rơi trời lạnh, cho nên ta cảm thấy không khoẻ trong người, cho nên chưa thể đến đó chúc mừng em ấy!”

 

Tuệ Doanh gật đầu, có chút vô tâm nói: “Tính ra Đức phi điện hạ nhập cung chưa được một năm, vậy mà đã có được vinh hiển sớm như vậy. Bản thân thiếp hầu hạ Quan gia đã lâu, vậy mà hôm nay mới được ngồi lên chức vị Phu nhân, bản thân đối với Đức phi điện hạ vừa có chút ngưỡng mộ lại có chút xấu hổ!”

 

Lời này của Tuệ Doanh vô tình khiến cho Yên Ngôn cảm thấy có chút thấp kém, chỉ nghe nàng ta tiếp tục hỏi: “Lát nữa thiếp thân sẽ đến cung Hội Xuân, hay là chúng ta hãy cùng nhau đến đó?”

 

Yên Ngôn vội đáp: “Sợ rằng hiện giờ ta chưa thể ra ngoài, nếu lát nữa nàng đi đến đó, xin hãy thay mặt ta gửi lời chúc mừng đến Đức phi một tiếng!”

 

Tuệ Doanh lộ nét cười ở đuôi mắt: “Lát nữa thiếp thân đến cung Hội Xuân, chắc chắn sẽ nói rõ tình trạng hiện giờ của Phu nhân, đoán chắc Đức phi điện hạ sẽ đến đây thăm hỏi!”

 

Đợi đến khi Tuệ Doanh rời khỏi viện Thanh Mai, mặt trời đã lên trên đỉnh đầu, khiến người ta cảm thấy có phần dễ chịu. Điểm Bích thấy chủ nhân hướng mặt đến cổng cung Ngoạn Hoa thì nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta có đến cung Hội Xuân không chủ nhân?”

 

“Bây giờ cũng gần tới lúc dùng cơm rồi, ta không thể làm phiền Đức phi điện hạ được. Chúng ta quay về gác Xuân Hoa thôi!”

 

***

 

Lúc Vân La đến cung Hội Xuân thì đã thấy bóng lưng của Thanh Y, xem bộ nàng ta mới từ ở bên trong bước ra quay về. Vân La không mảy may suy nghĩ, cứ như thế mà bước vội vào trong. Nàng chưa rõ giờ giấc trong cung, lúc này vì sợ vướng bận mà tự mình tìm đến cung Hội Xuân, ở bên không có cận tỳ Tuyền Phát nhắc nhỡ, không biết rằng Nguyên Ninh đang ở bên trong dùng bữa.

 

Đợi đến khi Vân La bước qua bậc thềm, bản thân mới nhận ra chuyện này, cứ như thế mà ngượng ngập nói: “Xem bộ tiện nữ đến không đúng lúc rồi! Tiện nữ chỉ muốn đến đây để chúc mừng Đức phi điện hạ được tấn phong, lúc này lại làm phiền điện hạ dùng bữa, xin phép được lui xuống trước!”

 

Vân La nói xong liền quay gót rời đi, nhưng mà bản thân nghe được mùi đồ ăn, cái bụng đói theo đó mà kêu lên một tiếng. Nguyên Ninh vốn có ý giữ nàng ta ở lại, lúc này nghe được thanh âm đó, vậy nên bản thân liền đứng lên kéo tay Vân La mỉm cười: “Đã đến đây rồi thì hãy ngồi xuống dùng cơm đi! Tố Liên, em hãy giúp ta lấy thêm một bộ chén đũa!”

 

Vân La nhìn thấy thiện ý của nàng, cho nên cũng không đành từ chối. Chỉ thấy ở đó ngoài chén đũa của Nguyên Ninh ra, trên bàn còn có chén đũa của Thuỷ Linh và Tố Liên, vậy nên nàng liền cảm thán nói: “Đức phi điện hạ ăn cơm cùng với cận tỳ sao?”

 

Thuỷ Linh nghe đến đó thì mím môi đứng dậy, chỉ thấy Vân La xua tay giải thích: “Không có gì đâu! Chỉ là ngày thường tiện nữ vẫn bảo Tuyền Phát ăn cơm cùng, nhưng mà nàng ta vẫn luôn từ chối!”

 

Nguyên Ninh kéo tay Vân La và Thuỷ Linh ngồi xuống ghế, sau đó mỉm cười đáp: “Bây giờ nàng đã là Ngự nữ của Quan gia, không cần phải một câu tiện nữ, hai câu cũng là tiện nữ. Chỉ cần xưng ta gọi nàng với ta là được!” – sau đó nàng quay đầu nhìn Thuỷ Linh, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Ta xem Thuỷ Linh và Tố Liên giống như người nhà, cho nên thường ngày vẫn ngồi ăn với nhau, giống như bữa cơm gia đình vậy!”

 

Thuỷ Linh nghe đến đây thì nhẹ giọng đáp: “Thật ra nô tỳ và Tố Liên vừa mới bàn với nhau, kể từ hôm nay trở đi, chúng nô tỳ sẽ không ngồi ăn với điện hạ nữa ạ!”

 

Nguyên Ninh có chút thắc mắc, đúng lúc đó thì Tố Liên đã đem một bộ chén đũa đến cho Vân La, nhẹ giọng tiếp lời: “Bây giờ điện hạ đã dọn tới cung Hội Xuân, ngoài nô tỳ và chị Thuỷ Linh ra, còn có Hồng Thịnh công công và hai cung nữ nữa. Nếu chúng nô tỳ ngồi ăn với điện hạ thì không tiện chút nào, chuyện này truyền ra ngoài cũng không tốt cho điện hạ!”

 

Nguyên Ninh gật đầu cho là phải, chỉ nghe Vân La nhẹ giọng: “Cho dù không thể ăn cùng Đức phi điện hạ, nhưng mà hiểu được tâm ý của ngườiđoán chắc hai người Tố Liên và Thuỷ Linh đều cảm thấy vui vẻ!”

 

Cứ như thế bọn họ vừa trò chuyện vừa dùng cơm với nhau, tiếng nói cười trên bàn ăn phát ra không ngớt. Hỏi ra mới biết Vân La rất thích ăn lê, Nguyên Ninh liền sai Thuỷ Linh gọt thêm vài quả. Đang lúc say sua nói chuyện, Nguyên Ninh chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp gáp. Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy người ở đó thì ra là Hồng Thịnh.

 

Hắn hớt hải nói: “Dạ thưa Đức phi điện hạ, cận tỳ của Mục Ngự nữ vừa chạy đến báo tin, nói rằng Mục Ngự nữ đang chịu phạt ở cung Hàm Xuân, kính mong Đức phi điện hạ hãy ra tay cứu giúp!”

 

 

 Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương