Chuyển đến nội dung chính

Chương 032. Yêu miêu độc trùng

C32. Yêu miêu độc trùng 
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Sau khi biết Nguyên Ninh có tin vui, Thanh Y đã cẩn thận đưa nàng trở về viện Nhã Cúc rồi mời ngự y đến để kiểm tra lần nữa. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Thanh Y, Nguyên Ninh thực sự đã mang thai. Vậy là trong cung hiện giờ có đến ba người mang thai, đây quả thực là một chuyện vui.

Tối đó sau khi biết tin, Nhật Suỷ đã đi một mạch đến viện Nhã Cúc. Lúc Nguyên Ninh đang định hành lễ, chàng đã bước đến đỡ nàng ngồi xuống. Không lâu sau đó, Nhật Suỷ đã áp tai xuống bụng Nguyên Ninh, chỉ nghe nàng phì cười: "Đứa trẻ vẫn còn rất nhỏ, bệ hạ không thể nghe được tiếng của nó đâu!"

Nhật Suỷ mỉm cười: "Trẫm thật sự rất mong đến ngày có thể gặp nó!"

Ánh trăng trên cao lặng lẽ rơi qua khung cửa sổ, khiến Nhật Suỷ chợt nhớ ra một chuyện quan trọng: "Nguyên Ninh à, ngày đó nàng đứng ra làm nhân chứng vạch trần tội trạng của Nguyễn Hưng, cho nên đã bị Lam Nhạn và bà mụ Lã liên tiếp hãm hại. Trẫm biết nàng đã chịu thiệt thòi, nhưng mà sự thiệt thòi này hoàn toàn có giá trị!"

Nguyên Ninh còn chưa hiểu rõ, chỉ nghe Nhật Suỷ nhẹ giọng nói tiếp: "Dựa vào lời khai của Lam Nhạn, trẫm đã sai người điều tra thế lực của họ Đinh đang làm loạn tại lộ Khoái Châu. Cuối cùng trẫm biết được trong số những tên đầu quân cho chúng có một kẻ tên là Dặc Chi. Ghép hai chữ Dặc Chi này thì sẽ được chữ Vũ!"

Nguyên Ninh đưa tay lên miệng nghi hoặc nói: "Lẽ nào hắn chính là..."

Nhật Suỷ gật đầu: "Đúng vậy! Hắn chính là Vũ Phiên, gia thần trong Hưng Nhượng vương phủ, người ngày đó tố cáo cha nàng có lòng mưu phản! Trẫm còn tưởng rằng hắn đã bỏ mạng từ lâu, không ngờ Vũ Phiên đã thay tên đổi họ, ẩn náu ở vùng Khoái Châu!"

Nguyên Ninh cắn môi nói: "Ngày đó Vũ Phiên vu cáo rằng cha của thiếp muốn noi theo gương Tống Thái Tổ, từ một nông dân biết thừa cơ dấy vận mà lấy được thiên hạ. Đây rõ ràng là chuyện bịa đặt, bởi lẽ Tống Thái Tổ vốn xuất thân từ một gia đình võ quan, còn cái người vốn là nông dân mà dần lấy được thiên hạ thực chất phải là Hán Cao Tổ!"

Nhật Suỷ gật đầu nói: "Bởi vì lời vu cáo quá đỗi ngu xuẩn đó của Vũ Phiên, cho nên trẫm vốn dĩ không tin cha nàng có lòng mưu phản. Ngặt nỗi lúc đó có lộng thần gièm pha với phụ hoàng rằng, binh quyền bấy giờ đều nằm trong tay Hưng Đạo Đại vương, mối hiềm khích giữa hai nhánh họ Trần chúng ta theo đó mà cũng bị khơi lại. Vậy nên cho dù lời vu cáo của Vũ Phiên có thật hay không, nó vẫn trở thành mồi lửa châm ngòi sự nghi ngờ của quan quân Trần triều. Chỉ khi nào Vũ Phiên khai nhận rằng hắn đã hãm hại cha nàng, sự thanh bạch của nhánh Yên Sinh mới được giãi bày, tiếc là hắn đã bị cướp khỏi ngục ngay lúc đó. Mấy năm qua trẫm luôn truy tìm tung tích của Vũ Phiên, chỉ sợ rằng hắn từ sớm đã bỏ mạng. Không ngờ lúc này trẫm lại tìm được hắn trong danh sách loạn quân ở Khoái Châu, tất cả cũng là nhờ ngày đó nàng đã khiến cho Lam Nhạn tiết lộ một manh mối quan trọng. Nàng đừng lo, trẫm nhất định sẽ tìm được hắn để minh oan cho cha nàng!"

Nhật Suỷ nói xong câu đó thì đặt Nguyên Ninh tựa vào đầu vai của mình, sau đó dịu dàng đặt cằm lên tóc của nàng, khiến cho Nguyên Ninh không giấu nổi thổn thức: "Bệ hạ..."

---oOo---

"Chủ nhân, người hãy ăn một chút cháo loãng đi! Cả ngày hôm nay người đã không đụng tới một hạt cơm rồi." – Hồng Yên lo lắng.

"Đan Thanh vẫn không chịu ăn uống ư?"

Hồng Yên quay đầu lại thì nhận ra người nói câu đó là Như Lộ, cho nên nàng liền đáp: "Chủ nhân còn không chịu uống thuốc an thần mà Thái hậu sai người đem đến. Mai Phu nhân hãy khuyên bảo chủ nhân giúp nô tỳ!"

Như Lộ nghe đến đó thì ngồi xuống nắm tay Đan Thanh: "Nếu như cô không chịu ăn uống, làm sao có thể bình phục để gặp lại con mình?"

"Tất nhiên là được... con của ta hiện giờ đang nằm trong bụng của Hạ Phu nhân... Chỉ cần ta không uống chỗ thuốc này, vậy thì sẽ sớm ngày gặp lại đứa con của mình!" – Đan Thanh vừa nói vừa ngô nghê cười, khiến cho Như Lộ càng thêm lo lắng: "Cô không uống thuốc thì làm sao khoẻ lại được?"

"Uống thuốc ư? Thái hậu lừa cô đó! Thái hậu cũng lừa ta nữa! Chén thuốc này không phải để chữa bệnh cho ta đâu! Ta không uống... không uống..." – Đan Thanh vừa nói vừa khiếp hãi chạy lên giường.

Như Lộ thấy thế thì trấn an nàng ta: "Được rồi! Cô có thể không uống thuốc, nhưng mà cô phải ăn một ít cháo lót dạ rồi ngủ, như vậy mới có thể bình phục!"

"Có thật không?" – Đan Thanh si dại nói.

Như Lộ gật đầu đáp: "Ta sẽ không gạt cô đâu!"

Sau khi cho Đan Thanh ăn và dỗ nàng ta ngủ, Như Lộ liền kéo tay Hồng Yên ra ngoài: "Có phải Hạ Phu nhân đã từng đến viện Thuý Trúc hay không?"

Nhìn thấy Hồng Yên gật đầu, Như Lộ liền nghiến răng nói: "Lần sau ngươi nhất định không được để cô ta tiếp cận Đan Thanh!"

Nói xong câu này, Như Lộ liền nắm chặt bàn tay rồi vội vàng rời khỏi viện Nhã Trúc. Lúc Như Lộ đến viện Ngọc Lan thì đã thấy một tên công công đem thuốc an thai cho Lệ Uyển. Đợi cho tên công công rời đi, Như Lộ liền trỏ tay vào mặt Lệ Uyển: "Rốt cuộc thì cô đã nói gì với Đan Thanh, tại sao nàng ta lại luôn miệng nói Thái hậu đã lừa mình? Cả gan dám vu khống Thái hậu, cô chán sống rồi ư?"

"Nếu như cô có bằng chứng rằng ta đã vu khống Thái hậu, nơi mà cô sẽ tới là cung Vạn Thọ chứ không phải viện Ngọc Lan. Bây giờ Đan Thanh đã điên điên dại dại, lời của người điên thì ai mà tin được cơ chứ? Huống hồ gì bản thân ta chưa bao giờ vu khống Thái hậu, cho nên cô đừng lớn tiếng ở đây!" – Lệ Uyển nhếch mép cười.

"Có làm hay không thì tự cô biết! Chỉ cần Đan Thanh bình tĩnh trở lại, ngày tàn của cô cũng sẽ đến!"

Lệ Uyển cười khẩy: "Nghe được mấy lời ngu xuẩn này, ta đã biết dù cho cô có nhận được ân sủng cách mấy thì cũng chẳng thể nào mang thai được!"

"Cô có biết nguyền rủa phi tần khác không thể thụ thai là trọng tội không?"

Lệ Uyển cười lạnh, sau đó cầm chén thuốc đang đặt trên bàn bước về phía cửa sổ, không nói không rằng mà đổ hết chén thuốc xuống chậu hoa gần đó.

"Ta không hề có ý nguyền rủa cô, chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhỡ cô thôi. Thật ra có một số loại thuốc uống vào chỉ có hại mà không có lợi, nhưng người khác lại gọi nó là thần dược. Ngày nào cô còn uống mấy loại thuốc này, ngày nó cô đừng mong được mang long chủng!"

Như Lộ có chút nghi hoặc: "Rốt cuộc là cô muốn nói gì?"

Chỉ nghe Lệ Uyển cong môi đáp: "Trong cung này, người mà ta tin tưởng nhất chỉ có một mình Hồ ngự y. Nhờ ngài ấy mà ta biết được loại thuốc nào mình nên uống, loại thuốc nào không nên uống, cho nên mới may mắn có được cái thai này!"

Như Lộ nghe đến đó, bản thân tựa hồ đang nghĩ ngợi chuyện gì. Chỉ thấy Bảo Tâm chậm rãi bước vào phòng, đem theo một chén thuốc bổ đưa cho Lệ Uyển: "Dạ thưa chủ nhân, đây là thuốc an thai của Hồ ngự y..."

Lệ Uyển cầm lấy chén thuốc rồi một hơi uống cạn, sau đó nàng ta quay đầu nói với Như Lộ: "Ta cảm thấy có chút buồn ngủ, cho nên không thể tiễn Mai Phu nhân được. Cô không chấp nhất chứ?"

Như Lộ không nói gì mà lặng lẽ rời đi. Có mùi hoa yên chi thoảng qua trong đêm, đem những lời khi nãy của Lệ Uyển vang lại trong đầu nàng. Như Lộ nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Lục Bình, ngươi hãy giúp ta làm một chuyện!"

Ở trong viện Ngọc Lan, Bảo Tâm không giấu nổi nghi hoặc: "Người đoán Mai Phu nhân có tin chuyện này hay không?"

"Có thể cô ta không tin, nhưng chắc chắn trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ. Chỉ cần có thể nguỵ tạo rằng chén thuốc thụ thai mà hằng ngày cô ta đang uống có tác dụng ngược lại, Như Lộ chắc chắn sẽ căm giận Thái hậu. Vậy thì chúng ta sẽ có thêm một người đối phó bà ta!" – Lệ Uyển nheo mắt nói.

Bảo Tâm lo lắng: "Có điều chén thuốc của Thái hậu quả thực là chén thuốc thụ thai..."

"Cho nên ta đã cố tình nhắc đến Hồ ngự y trước mặt cô ta. Chỉ cần Như Lộ tìm đến Hồ ngự y, chuyện này coi như đã thành. Có điều nếu như ả muốn tự mình điều tra phương thuốc, vậy thì cũng không phải là không có cách! Bảo Tâm, sáng mai ngươi hãy đến phòng ngự dược tìm cho ta một người hữu dụng. Bây giờ chúng ta có chuyện khác cần làm!"

Lúc Lệ Uyển đến viện Thuý Trúc thì đã bị Hồng Yên ngăn lại: "Chủ nhân của nô tỳ đã ngủ rồi ạ!"

Lệ Uyển liếc nhìn Bảo Tâm, chỉ thấy nàng ấy nhét vào tay Hồng Yên một túi tiền, cho nên liền cong môi nói: "Đừng lo! Ta chỉ đến thăm Đan Thanh một chút thôi, không đánh thức cô ta dậy đâu. Cô cứ lo bổn phận của mình là được!"

Hồng Yên cầm chắc túi tiền trong tay, chỉ gượng cười đáp: "Nô tỳ đã hiểu rồi ạ!"

Trong mơ mơ màng màng, Đan Thanh hình như thấy ai đó đang ngồi ở đầu giường.

"Là Hạ Phu nhân đó sao? Hai bên má của cô bị làm sao thế?"

Lệ Uyển chau mày đưa tay sờ má của mình, sau đó ôm mặt nức nở nói: "Tại sao cô lại nói với người khác là Thái hậu đã lừa mình, khiến cho ta bị tát đến nông nỗi này? Con của cô cũng chịu chung đau đớn với ta, hiện giờ nó đang gào khóc bên trong!"

"Ta không có, ta không nói cho bất kỳ ai cả!" – Đan Thanh xua tay.

"Chẳng phải cô đã đem chuyện này nói cho Như Lộ sao? Cô không nhớ chỗ mà Như Lộ thường xuyên lui tới là cung Vạn Thọ ư?"

"Ta xin lỗi! Khi nãy ta đã buộc miệng nói ra mọi chuyện..."

Lệ Uyển nghe đến đó thì nắm chặt tay Đan Thanh: "Cô phải hứa với ta, sau này cho dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng phải tỏ ra bình thường với Thái hậu, giao hảo thật tốt với Thánh Tư, vậy thì con của cô mới được bình an, cô hiểu chứ?"

"Ta hiểu rồi... tỏ ra bình thường với Thái hậu... giao hảo thật tốt với Thánh Tư..." – Đan Thanh lẩm bẩm.

"Lần trước ả Thánh Tư đó đã thoát nạn, cho nên lại tiếp tục hãm hại mẹ con ta. Bây giờ ả ta lại đang mang thai, đứa con trong bụng ả chắc chắn sẽ khắc chết con cô. Vậy nên cô phải giúp ta làm một chuyện..." – Lệ Uyển thâm độc nói. Chỉ nghe Đan Thanh gấp gáp hỏi: "Đó là gì?"

"Biến con mèo của cô thành yêu miêu độc trùng!"

---oOo---

Mấy hôm nay Nguyên Ninh thường xuyên cảm thấy khó chịu trong người, cho nên ở đầm sen mọc dại lúc này chỉ có Thanh Y ngồi cho cá ăn. Chỗ này vốn dĩ vắng vẻ, nhưng mà lúc này đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện: "Nô tỳ xin kính chào Mục Ngự nữ! Ở đây có một ít thức ăn cho cá, xin người hãy nhận lấy!"

Thanh Y nhận ra cô ta là Lục Bình bên cạnh Như Lộ, cho nên nàng có chút tò mò: "Đây là quà mà Mai Phu nhân tặng cho ta ư?"

Lục Bình chậm rãi lắc đầu: "Anh họ của nô tỳ cưới vợ đã lâu nhưng mãi mà chẳng thể có con, vậy nên đã nhờ nô tỳ tìm một phương thuốc thụ thai trong cung để cho vợ mình uống. Nô tỳ không có nhiều tiền để nhờ một vị ngự y kê đơn, chỉ có thể nhờ Tiểu Hạ Tử ở phòng ngự dược lén lút chép cho mình một thang thuốc. Nô tỳ biết Mục Ngự nữ có kiến thức về dược lý, người có thể kiểm tra qua đơn thuốc này giúp nô tỳ được không?"

Thanh Y thấy chuyện này nằm trong khả năng của mình, cho nên liền cầm lấy tờ giấy kia, cuối cùng nàng lắc đầu đáp: "Đơn thuốc này nhìn sơ qua thì có vẻ là thuốc thụ thai, bởi vì nó có thành phần của tứ vật thang. Có điều đơn thuốc này được cho thêm hai vị thuốc hàn lương là tri mẫu và hoàng bá, cho nên có tác dụng ngược lại! Ngươi chỉ cần loại bỏ hai vị thuốc này, thì có thể gửi về cho anh họ của mình!"

Lục Bình cắn môi hồi lâu, cuối cùng cúi đầu đáp: "Nô tỳ xin cảm ơn Mục Ngự nữ!"

---oOo---

"Bánh Bao, ăn đi! Ăn xong mấy món này, ngươi sẽ có thể giúp ta làm việc lớn!" – Đan Thanh vỗ nhẹ vào đầu con mèo trắng, chỉ nghe Hồng Yên nói: "Đã đến giờ uống thuốc rồi ạ!"

"Thuốc của Thái hậu sao? Ta rất thích! Nhưng mà thuốc này đắng lắm, ngươi mau đem đến đây một ít mứt ngọt!" – Đan Thanh cười nói.

Đợi đến khi Hồng Yên rời đi, Đan Thanh liền nhanh tay đổ hết chén thuốc kia vào chậu hoa gần đó, vừa đổ vừa lẩm bẩm: "Ta rất thích thuốc của Thái hậu, nhưng mà ta không uống đâu!"

"Cô làm gì vậy?"

Câu nói này khiến cho Đan Thanh hốt hoảng đến độ làm rơi chén thuốc xuống nền gạch, khiến cho nó vỡ tan tành: "Ta... ta..."

Như Lộ bước tới một bước nắm lấy tay Đan Thanh, sau đó dịu dàng nói: "Đừng sợ! Quả thật là cô không nên uống mấy loại thuốc này. Ta có đem một chén thuốc khác đến đây, chỉ khi cô uống nó thì mới mau bình phục!"

"Có thật không? Cô không lừa ta chứ?" – Đan Thanh sợ hãi nói.

Như Lộ lắc đầu, mi mắt có chút oán hận: "Đương nhiên là không! Đợi đến khi cô bình phục lại, chúng ta sẽ cùng nhau lấy lại công đạo!"

---oOo---

Cùng là mưa như nhau, nhưng mà những cơn mưa mùa hạ thường rất vội vã, trong khi mưa mùa thu thường êm đềm hơn. Lúc này Nguyên Ninh đang cùng Tố Liên và Thuỷ Linh cắt giấy đỏ. Sắp tới là Tết Trung Thu, trong cung bây giờ chỗ nào cũng tranh thủ treo đèn kết hoa.

Bất chợt có bóng ai đứng bên cửa sổ. Nàng ở đó lộ nét cười ngây ngô, bộ viên lĩnh màu đỏ khiến cho nàng xinh đẹp như một viên hồng ngọc trong tiết thu. Nguyên Ninh có chút ngạc nhiên, bởi lẽ trước giờ người trước mặt thường không mặc những bộ đồ sặc sỡ như vậy.

"Không làm phiền mọi người trò chuyện chứ?" – Đan Thanh cất tiếng, giọng của nàng vô cùng tươi tỉnh. Một tháng nay Đan Thanh đã chịu uống thuốc mà Như Lộ đưa đến, thần trí của nàng không còn bất minh như ngày trước.

Nhìn thấy thần sắc tỉnh táo của Đan Thanh, Nguyên Ninh liền mỉm cười nói: "Tất nhiên là không! Nàng đã khoẻ rồi sao?"

Đan Thanh gật đầu rồi từ từ bước vào trong, chỉ thấy Tố Liên lặng lẽ đem chiếc kéo sắc bén ở trên bàn giấu đi, dường như là sợ Đan Thanh sẽ dùng nó để tấn công Nguyên Ninh. Nhìn thấy cảnh này, Đan Thanh liền cong môi nói: "Sau khi truỵ thai, thần trí của ta có chút không ổn định. Cũng nhờ Thái hậu sai người mang thuốc đến viện Thuý Trúc, ta mới có thể nhanh chóng bình phục. Lần trước ta đã cùng Thánh Tư Phu nhân lên gác Nguyệt Bảo, gián tiếp khiến cho nàng ngã xuống đất, trong lòng ta quả thực có chút áy náy!"

Nguyên Ninh lắc đầu đáp: "Chuyện lần đó chỉ là một sự cố, ta vốn dĩ không hề trách nàng!"

"Cảm ơn Thánh Tư Phu nhân!" – nói xong câu này, Đan Thanh liền đưa tới chỗ Nguyên Ninh một chiếc bao tay màu cam: "Mùa đông năm trước, Quan gia có tặng cho ta một chiếc khăn choàng bằng lông cáo. Trước giờ ta luôn giữ nó trong tủ, chưa dùng đến dù chỉ một lần. Trời thu lúc này đã bắt đầu se lạnh, cho nên ta đã đem chiếc khăn may thành ba chiếc bao tay, một cái giữ lại cho bản thân, một cái tặng cho Như Lộ, còn một cái thì tặng cho nàng!"

Trời thu lúc này đã bắt đầu se lạnh, cho nên ta đã đem chiếc khăn may thành ba chiếc bao tay, một cái giữ lại cho bản thân, một cái tặng cho Như Lộ, còn một cái thì tặng cho nàng!"

Trời thu lúc này đã bắt đầu se lạnh, cho nên ta đã đem chiếc khăn may thành ba chiếc bao tay, một cái giữ lại cho bản thân, một cái tặng cho Như Lộ, còn một cái thì tặng cho nàng!"

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn chiếc bao tay, chỉ thấy lông cáo ở đó mịn tựa như tơ, quả thật là thứ trân phẩm: "Chiếc bao tay này quý giá quá, quả thực là ta không dám nhận!"

Đan Thanh cười đáp: "Trước đây ba chúng ta vô cùng thân thiết, nếu Phu nhân không chịu nhận nó, chẳng khác nào không chịu xem Như Lộ và ta là bạn!"

"Nếu vậy ta chỉ đành cảm ơn nàng!"

Đan Thanh nghe vậy thì mỉm cười: "Không cần cảm ơn, chỉ cần đem cho ta một ít bánh ngọt là được!"

Tố Liên nghe đến đó thì lui xuống đem một ít bánh ngọt lên, chỉ nghe Đan Thanh nói: "Nàng hãy đeo bao tay vào đi, xem xem có vừa vặn hay không?"

Nguyên Ninh gật đầu rồi mỉm cười đáp: "Đúng là đồ trân phẩm! Ở bên trong rất ấm!"

Đan Thanh đưa mắt nhìn đĩa bánh ngọt trên bàn, cuối đuôi miệng có nét cười bí ẩn: "Mấy chiếc bánh bao ngũ sắc này trông thật bắt mắt, chúng ta hãy cùng ăn đi!"

---oOo---

Không lâu sau thì đã đến Tết Trung Thu, trên dưới hậu cung cũng theo đó mà di chuyển đến cung Thánh Từ của Thái thượng hoàng. Ở giữa đại điện lúc này tiếng trống đàn phát ra không ngớt, mấy nhạc kỹ và vũ công ở đó liên tục góp vui, ngoài ra còn có tiết mục đốt đèn kéo quân mà chính tay Nhật Suỷ đã chuẩn bị. Chàng âm thầm dùng chữ đặt trong đèn, lúc đốt lên thì từng chữ bên trong dần hiện ra, ghép lại thành một bài thơ:

Thái sơn tủng đỉnh nhập thanh thiên,

Đông hải lam ba hẫn hạo nhiên.

Sơn hải nan bì công dưỡng dục,

Nguyện cầu phụ mẫu thọ diên niên.


Thái sơn đỉnh núi chạm mây trời,

Đông hải sóng xanh vỗ nơi nơi.

Núi biển sao bằng công dưỡng dục,

Chỉ mong cha mẹ thọ ngàn đời.

Sau khi đọc bài thơ này, Nhật Suỷ liền quỳ xuống bái lạy Thượng hoàng và Thái hậu. Trên dưới phi tần đều nhất nhất làm theo. Thượng hoàng thấy thế thì vuốt râu từ tốn nói: "Vốn dĩ trẫm tự xưng là Hiếu Hoàng, xét thấy phải dùng danh hiệu này để gọi Quan gia mới phải! Các con đứng lên đi!"

Nghe Thái thượng hoàng nói đùa, mọi người ở đó liền lặng lẽ mỉm cười rồi đứng lên. Lúc Nguyên Ninh ngồi xuống, bản thân đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng. Tố Liên hỏi nàng có muốn quay trở về viện Nhã Cúc nghỉ ngơi hay không, nhưng mà gần đây Nguyên Ninh thường cảm thấy chóng mặt giống như thế này, bản thân lại không muốn làm cho mọi người mất hứng, cho nên đành gắng gượng ngồi lại ở đó.

Sau tiết mục rước đèn kéo quân do Nhật Suỷ chính tay chuẩn bị, đại điện lúc này lại chìm trong tiếng kèn trống vô cùng vui vẻ. Một con lân màu đỏ bỗng dưng xuất hiện trước cửa đại điện, sau đó nó tiến nhanh vào trong, từng bước đi cử chỉ đều sống động như thật. Nhìn thấy nó thực hiện liên tiếp mấy động tác khó, mọi người trong điện đều đồng loạt tám dương. Chỉ thấy con lân đỏ chậm rãi đi về phía của Huyền Trân trưởng công chúa giống như đang rình mồi, sau cùng nó nhảy ập đến chỗ công chúa rồi nuốt nàng vào trong. Giữa lúc Nguyên Ninh còn đang hoang mang, chỉ nghe Thượng Trân trưởng công chúa cười khúc khích: "Nhã Lam bị hoàng huynh nuốt lấy rồi!"

"Thôi nào Quốc Chẩn, hãy thả hoàng muội của con ra đi!" – Thái hậu bật cười.

Lúc này người ở đó mới chịu tháo bỏ đầu lân ra, sau đó dắt Nhã Lam bước tới một bước rồi dập đầu trước mặt Thượng hoàng và Thái hậu. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn cái người đó, bản thân không giấu nổi kinh ngạc. Chỉ nghe Tố Liên khẽ thốt lên: "Đó chẳng phải là Tiểu Đức Tử sao?"

Giờ thì Nguyên Ninh mới biết tại sao giọng của Tiểu Đức Tử lại giống Nhật Suỷ như thế, tại sao khi gặp hắn lần đầu, nàng đã cảm giác đã gặp hắn từ trước. Nghĩ lại chiếc đèn đom đóm mà Quốc Chẩn đã tặng cho mình, Nguyên Ninh khẽ ghé tai Tố Liên nói nhỏ: "Chuyện hôm trước không được để lộ với bất kỳ ai, nếu không thì chúng ta sẽ gặp rắc rối!"

"Nô tỳ đã hiểu rồi ạ!"

Yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Nguyên Ninh cùng Yên Ngôn và Tuệ Doanh cùng nhau quay trở về. Bởi vì ánh trăng trên cao quá đỗi xinh đẹp, cho nên ba nàng liền quyết định đi dạo ở vườn ngự uyển. Trên đường đi, Tuệ Doanh không giấu nổi xúc động: "Cũng nhờ cha của Tĩnh Huệ Phu nhân nói đỡ vài lời trước mặt Quan gia, cha của thiếp mới được một vị ngự y họ Phạm kịp thời chữa trị. Ân tình này của Phu nhân, làm sao tần thiếp có thể quên được!"

Yên Ngôn liền đáp: "Giúp người gặp cảnh nguy khốn là chuyện nên làm! Biết được cha nàng đã thoát khỏi hiểm cảnh, ta thực sự rất vui!"

Tuệ Doanh gật đầu đáp: "Cảm ơn Tĩnh Huệ Phu nhân!"

Hôm nay là ngày trăng đẹp nhất năm, cho nên các cung nữ ở vườn ngự uyển đã tắt bớt đèn đường để mọi người dễ dàng thưởng nguyệt. Lúc này trên cao đột nhiên xuất hiện một đám mây đen, khiến cho cảnh sắc thoáng chốc chìm vào một màu u tối.

Cũng nhờ có vậy, Tố Liên mới thấy một đốm sáng phát ra bên kia hòn giả sơn. Trong lòng có chút tò mò, nàng bước tới một bước để nhìn qua khe nứt, cuối cùng phát hiện Hồng Yên đang đốt vàng mã trong một góc khuất.

Hình như nghe được tiếng người, cho nên Hồng Yên liền hoảng hốt dập tắt đống lửa, sau đó nhanh chân bỏ đi, điệu bộ có phần sợ hãi. Tố Liên quay về đem chuyện này kể lại cho mọi người nghe. Nguyên Ninh nhớ đến đứa con đã mất của Đan Thanh, đoán rằng có lẽ Hồng Yên đến đây để đốt tiền vàng cho nó. Yên Ngôn thật ra cũng có cùng suy nghĩ giống như nàng. Cả hai cảm thấy chỗ này âm khí nặng nề, không hẹn mà cùng đứng dậy kéo tay Tuệ Doanh rời đi, trên đường về thì bắt gặp một hình bóng thân thuộc.

"Đó không phải là Mục Ngự nữ sao? Bây giờ đã muộn, nàng ta còn đem thức ăn cho ai nhỉ?" – Yên Ngôn tò mò hỏi.

Nguyên Ninh có chút suy tư: "Hình như chị ấy đang đem cơm cho đàn cá chép thì phải, xem bộ thức ăn cho cá của chị ấy đã hết. Mấy hôm nay em ít khi đi ra ngoài, không biết tình hình ở gác Hạ Thảo như thế nào..."

Yên Ngôn nhẹ giọng đáp: "Ngày đó cũng nhờ Mục Ngự nữ mà ta mới thoát được nạn ở điện Sùng Uyên. Em yên tâm, ngày mai ta sẽ ghé thăm gác Hạ Thảo!"

"Nếu vậy thì thật tốt!" – Nói xong câu này, Nguyên Ninh liền nắm tay Yên Ngôn rồi cùng với Tuệ Doanh rời đi. Tiếng côn trùng phát ra trong đêm khiến người ta cảm thấy thật yên bình.

Có một bóng người đứng từ xa nhìn về phía của bọn họ, bất giác trong đêm tối phát lên một thanh âm trong trẻo: "Thánh Tư Phu nhân đã được bệ hạ sủng hạnh, hiện giờ chị ấy đang mang thai, chẳng lâu sau sẽ sinh cho Quan gia một đứa bé kháu khỉnh! Anh còn đứng đây nhìn cái gì?"

Giọng nói đó là của Phong Tranh, người đang đứng ở đó quay đầu nhìn nàng, không ai khác mà chính là Quốc Chẩn.

"Anh có nhìn gì đâu? Chỉ là tối nay trăng thanh gió mát, bản thân chỉ muốn đi dạo một chút!" - Quốc Chẩn nói rồi rảo bước rời đi.

Phong Tranh bám theo chàng không buông: "Mấy tháng nay anh đã rời cung quay trở về chùa Thắng Nghiêm, đáng lẽ phải dành nhiều thời gian cho Thượng hoàng và Thái hậu mới phải, sao lại đến đây đi dạo chứ?"

Quốc Chẩn không thèm trả trời, Phong Tranh lại luyên thuyên giống như con sáo mà mình nuôi dưỡng: "Người khác nghĩ rằng anh đến chùa Thắng Nghiêm là để tiếp tục học tập, nhưng em biết anh đến đó chỉ để tránh mặt một người. Sau khi cứu chị ta ở gác Nguyệt Bảo, anh dường như đã trở thành một con người khác!"

Phong Tranh nói đến đó thì đã chắn trước mặt Quốc Chẩn. Chàng không buồn nhìn lấy nàng ta, cứ như thế mà lạnh lùng bước qua, chuyện này vừa hay lại khiến cho thanh âm của Phong Tranh trở nên gắt gỏng: "Có phải anh đã thích chị ta rồi không?"

Quốc Chẩn khựng lại một chút, sau đó chàng lớn giọng nói với Phong Tranh: "Em nghĩ là mình thông minh lắm sao? Em có biết rằng khi tỏ ra tường tận như thế, bản thân em trở thành một người rất đáng ghét không? Ta đến chùa Thắng Nghiêm hoàn toàn là để học tập, sắp tới ta cũng sẽ quay trở lại đó, bằng không sẽ phải cưới một người mà ta không thích! Có phải em muốn ta kết hôn với Thuỵ Anh Quận chúa thì mới vừa lòng không?"

"Em... em xin lỗi!" - Phong Tranh buồn bã nói.

Quốc Chẩn nhận ra bản thân có hơi quá lời, cho nên liền nhẹ giọng nói: "Người xin lỗi phải là ta mới phải! Bỏ đi! Lời của em thật ra cũng không sai, chúng ta hãy đến cung Thánh Từ để trò chuyện cùng Thượng hoàng và Thái hậu!"

---oOo---

Một chiều thu trong lành tháng chín, Thiên Kiện mang theo một ít đồ bổ đi đến viện Nhã Cúc cùng với Nhật Suỷ. Bởi vì trời vừa mới tạnh mưa, cho nên mặt đất vẫn còn ẩm ướt. Xém chút nữa thì Thiên Kiện đã trượt chân ngã nhào. Trông thấy nền gạch của viện Nhã Cúc phủ đầy rong rêu, Nhật Suỷ liền nhẹ giọng nói: "Thánh Tư Phu nhân đang mang thai, ngươi hãy sai người làm sạch chỗ rong rêu trơn trợt này!"

Thiên Kiện nghe đến đó thì quay đầu nói với đám công công sau lưng: "Các ngươi hãy mau cạo sạch đám rêu này, sau đó đi đến phòng ngự dược lấy một ít phèn xanh, bảo rằng viện Nhã Cúc cần nó để diệt rong tảo!"

Dặn dò xong xuôi, Thiên Kiện liền nhanh chân bám theo sau Nhật Suỷ. Cả hai bước vào phòng của Nguyên Ninh, vừa hay lúc đó nàng mới vừa ngủ dậy.

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương