Chuyển đến nội dung chính

Chương 031. Trong cung có hỷ

C31. Trong cung có hỷ
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Huyền Dao nói xong câu này thì bất giác nhìn thấy sắc mặt nhợt nhạt của Lệ Uyển, nàng quan tâm hỏi: "Hạ Phu nhân không sao chứ?"

"Thiếp chỉ thấy có hơi chóng mặt..." – Lệ Uyển chưa kịp nói hết câu thì đã buồn nôn. Chuyện này xảy ra trước mặt Thái hậu, đương nhiên Lệ Uyển có chút khiếp sợ: "Tần thiếp thất thố, kính xin Thái hậu điện hạ tha tội..."

Thái hậu tựa hồ đang phỏng đoán chuyện gì, cho nên không vì chuyện này mà tức giận, chỉ chậm rãi đáp: "Không sao! Nếu Hạ Phu nhân đã không được khoẻ, Nguyên phi hãy sai hạ nhân gọi thái y đến đây!"

Huyền Dao liền "dạ" một tiếng rồi lệnh cho Trí Toàn đi gọi thái y. Không lâu sau đó, Hồ thái y đã có mặt ở cung Nghênh Xuân để bắt mạch cho Lệ Uyển. Cuối cùng ông ta mừng rỡ nói: "Hạ Phu nhân đã có thai được gần hai tháng!"

"Cái gì chứ?" – Đàm Hoa buột miệng thốt.

Mi mắt của Thái hậu lúc này cũng lay động. Giữa lúc đám phi tần đang phản ứng khác nhau trước câu nói kia, chỉ thấy Thái hậu khẽ gật gù: "Trời cao vẫn còn thương xót cho hậu cung chúng ta, cho nên cái thai của Liễu Phu nhân vừa mới mất, Hạ Phu nhân liền có tin vui. Chuyện này đối với Quan gia là một sự an ủi!" – Thái hậu nói đến đó thì hướng mắt về phía Hồ thái y: "Từ đây về sau, cái thai của Hạ Phu nhân sẽ do ngươi trông nom. Ngươi nhất định phải tận lực bảo vệ mẹ con nàng ấy, có hiểu không?"

"Dạ thưa..." – Hồ thái y nghe đến đó thì có chút khó xử, chỉ biết đưa mắt nhìn Huyền Dao, chưa kịp đáp trả Thái hậu. Huyền Dao trông thấy ánh nhìn đó thì lặng lẽ nói: "Nhân đây con cũng có một tin muốn báo với mọi người. Tối hôm qua sau khi thẩm vấn bà mụ Lã, con đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, cho nên đã sai Tiêu Thoa đi mời thái y đến. Sau khi kiểm tra, Hồ thái y báo rằng trong bụng con đã có huyết mạch của Quan gia được hơn hai tháng!"

Thái hậu ngạc nhiên hỏi: "Nếu như con đã biết tin vui này, tại sao lại không thông báo cho mọi người?"

Không chỉ có Thái hậu, tất cả phi tần bên dưới đều xôn xao trước tin này. Chỉ thấy Huyền Dao cúi đầu đáp: "Bởi vì trước mắt có chuyện không vui của Liễu Phu nhân, cho nên con đã dặn Hồ thái y giữ kín chuyện này, chỉ âm thầm trông nom cái thai của mình. Đợi đến lúc thích hợp, con mới định thông báo tin này cho mọi người biết!"

Thái hậu mỉm cười nói: "Thì ra là thế! Trong cung bây giờ có hai người đồng loạt mang thai, đây quả thực là một chuyện vui! Nếu Hồ thái y đã được chọn để săn sóc Nguyên phi, già này đành chọn một vị thái y khác để chăm nom Hạ Phu nhân vậy!"

---oOo---

Trên đường trở về cung Hàm Xuân, xém chút nữa thì Đàm Hoa đã vấp phải một hòn đá. Hạ Thuỷ thấy chủ nhân có chút thất thần, liền quan tâm hỏi: "Điện hạ không sao chứ?"

"Nguyên phi đã mang thai, Hạ Phu nhân cũng mang thai. Trước giờ bổn cung là người nhận nhiều ân sủng nhất, vậy mà đến giờ vẫn chưa có mang..."

"Điện hạ đừng lo! Anh của nô tỳ tuy chỉ có duy nhất một người vợ, nhưng chị ta làm dâu ở nhà nô tỳ sáu bảy năm thì mới sinh được con đầu lòng. Điện hạ chỉ mới làm phi tử của Quan gia được vài năm, sớm muộn gì thì người cũng sẽ có con thôi ạ!"

"Thật ư? Bổn cung rồi cũng có thai ư..." – Đàm Hoa lẩm bẩm hồi lâu, sau cùng nàng lo sợ nói: "Có phải là vì bổn cung đã tính kế với nhiều người như vậy, cho nên ông trời không cho phép bổn cung được mang thai hay không?"

Hạ Thuỷ lắc đầu: "Không có đâu ạ! Người trước giờ luôn dâng hoa lễ phật, chắc chắn sẽ được trời cao ban cho một vị hoàng tử."

Đàm Hoa gật đầu tự trấn an bản thân: "Đúng vậy! Trước giờ tuy bổn cung có hơi hà khắc, nhưng chưa làm ra chuyện thiên lý bất dung nào cả. Là do đám người đó tự mình làm ra những chuyện xấu trước, bổn cung mới thay trời hành đạo xử trí bọn họ. Chuyện gần đây nhất cũng vậy, bổn cung không hề sai khiến mụ đàn bà đó dùng nguyên hoa trộn với tử đinh hương, là do mụ ta tự mình hãm hại Thánh Tư và Liễu Phu nhân thôi!"

Hạ Thuỷ nghe đến đây thì quay đầu nhìn xung quanh, sau đó mím môi nói: "Chuyện này đã êm xuôi rồi, điện hạ không nên nhắc về nó ở đây nữa!"

Đàm Hoa gật gù: "Bỏ đi! Sau này bổn cung sẽ không tính kế với đám người đó nữa. Bổn cung thật sự chỉ mong có thể sinh cho Quan gia một đứa con. Cho dù là trai hay gái, bổn cung cũng đều yêu thương nó, nhất định sẽ đem cho nó những thứ tốt nhất của mình..."

Tối đó trong cung tổ chức một buổi yến tiệc để chúc mừng Huyền Dao và Lệ Uyển. Trong không khí vui tươi của bữa tiệc, có một người không giấu nổi sự lo âu. Nhật Suỷ bắt gặp được cảnh này, cho nên liền gọi một tiếng "Như Lộ". Vì mải mê nghĩ đến Đan Thanh, cho nên Như Lộ không nhận ra chuyện này. Chỉ đến khi một nhạc kỹ đánh đàn ra hiệu với nàng, Như Lộ mới biết là Quan gia đang gọi tên mình: "Vừa rồi thiếp có hơi lơ đãng, kính xin bệ hạ tha tội!"

Vốn dĩ Nhật Suỷ đã biết Như Lộ đang vì chuyện gì mà ưu tư, cho nên chàng liền xoay người lấy một bức tranh trong tay Thiên Kiện: "Sau khi sảy thai, cơ thể của Liễu Phu nhân vẫn chưa bình phục, không thể đến đây dự tiệc với chúng ta được. Vậy nên trẫm đã đích thân vẽ một bức "Lý ngư vọng nguyệt" cho nàng ấy. Lúc này nàng có thể thay trẫm đem bức tranh này cùng với một ít thức ăn đến viện Thuý Trúc được không?"

Biết Nhật Suỷ vẫn nghĩ đến Đan Thanh, Như Lộ không giấu nổi vui mừng: "Tần thiếp nhất định sẽ thay bệ hạ chuyển bức tranh này đến đó!"

Bảo Tâm nhìn thấy cảnh này thì ghé tai Lệ Uyển nói nhỏ: "Nghe nói sau khi Liễu Phu nhân bị sảy thai, suốt ngày chỉ ngồi lặng trong phòng giống như kẻ vô hồn. Khi màn đêm buông xuống, trong viện Thuý Trúc thường xuyên phát ra tiếng ru ngủ, bởi vì Liễu Phu nhân cho rằng con của mình vẫn chưa chết!"

Lệ Uyển nghe đến đó thì dõi theo cái bóng của Như Lộ, cuối đuôi mắt có một tia suy tính.

Đợi đến khi tiệc tàn thì trời cũng đã khuya. Nhật Suỷ cùng Thiên Kiện đưa Huyền Dao về cung, còn Lệ Uyển thì được Quách Phụ đưa về. Khi đã đặt chân vào viện của mình, Lệ Uyển đưa mắt nhìn vườn hoa đang nở, cuối cùng cong môi nói: "Ta vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ. Bảo Tâm, chúng ta hãy đến viện Thuý Trúc!"

Lúc này Hồng Yên vừa mới tiễn Như Lộ ra về. Khi cô ta quay trở về phòng ngủ của Đan Thanh, chỉ thấy nàng ấy đang ngồi si ngốc bên chiếc nôi dành cho trẻ nhỏ. Ở trong đó có một cái gối hoa, thứ mà Đan Thanh xem là bảo vật. Hồng Yên chau mày thở dài, bất chợt nghe được một thanh âm lảnh lót sau lưng: "Đó vốn dĩ chỉ là một cái gối hoa, đâu phải là con của cô!"

Đan Thanh ngẩng đầu lên rồi trông thấy Lệ Uyển, theo phản xạ mà ôm lấy cái gối hoa vào lòng: "Cô cũng giống như bọn họ, muốn đến đây để bắt con của ta ư?"

Lệ Uyển đưa một ít trầm hương cho Hồng Yên, sau đó sai cô ta chuẩn bị lư đồng để đốt nó lên, giúp Đan Thanh tỉnh táo trở lại. Đợi đến khi Hồng Yên rời đi, nàng ta lặng lẽ bước đến chỗ của Đan Thanh rồi trấn an: "Tất nhiên là ta sẽ không đem con của cô đi đâu cả! Trái lại, ta sẽ đem con cô trở về thế gian này, hiện giờ nó đang nằm trong bụng của ta!"

Lệ Uyển vừa nói vừa cẩn thận nắm lấy tay của Đan Thanh, chỉ nghe nàng ta chau mày nói: "Cô nói dối! Cái bụng của cô rất nhỏ, con của ta đã lớn, nó làm sao có thể chui vào bụng của cô?"

"Con của cô đã bị kẻ khác lấy đi rồi! Bây giờ nó đã đầu thai chuyển kiếp vào bụng của ta, cho nên sẽ bắt đầu lớn lên từng ngày. Cẩn thận sờ bụng của ta xem, cô không cảm nhận được nhịp tim của nó ư?"

Đan Thanh ngây người làm theo, cuối cùng si ngốc cười hê hê: "Đúng vậy! Trong bụng của cô quả là có một đứa con nít nhỏ!"

Lệ Uyển nghe đến đó thì hất tay Đan Thanh ra, sau đó ngã về phía của Bảo Tâm mà gào khóc: "Đau quá! Bụng của ta đau quá! Có kẻ đã cho ta uống nguyên hoa trộn với tử đinh hương!"

Đan Thanh thấy thế thì chạy đến nắm lấy tay của Lệ Uyển: "Vậy ư? Chắc chắn là tiện phụ ác độc kia rồi! Mụ ta đã hại chết con ta rồi đổ cho Thánh Tư Phu nhân!"

Lệ Uyển liên tục lắc đầu: "Bà mụ Lã chỉ là người chết thay cho tiện phụ Thánh Tư đó thôi, chính ả ta mới là kẻ đã mang nguyên hoa cho ta uống!"

"Cô nói sao? Thánh Tư Phu nhân không làm chuyện này đâu! Như Lộ đã kể hết mọi chuyện cho ta nghe, có một cung nữ phòng hoa đã minh oan cho Phu nhân ấy!"

Lệ Uyển nghiến răng nói: "Cung nữ đó là do Thái hậu mua chuộc nên mới khai ra những lời dối trá đó! Nếu quả thật hung thủ là bà mụ Lã, tại sao mặc dù mụ ta chết đi rồi, ta vẫn bị nguyên hoa làm cho đau bụng?"

Lệ Uyển càng nói càng rên rỉ một cách đau đớn, khiến Đan Thanh cảm thấy phát hoảng: "Đợi một chút, ta sẽ gọi thái y đến đây giúp cô!"

Đan Thanh nói xong liền rời đi, nhưng Lệ Uyển đã giữ chặt cánh tay cô ta: "Đừng đi! Thái y cũng đã bị Thái hậu mua chuộc rồi! Bây giờ chỉ có cô mới có thể giúp được ta, chỉ có cô mới có thể đem đứa con của mình quay trở về! Cô có thể giúp ta làm chuyện này được không?"

"Thật sao? Nếu vậy thì việc gì ta cũng có thể làm!" – Đan Thanh gấp gáp nói.

Lệ Uyển mỉm cười rồi ghé tai Đan Thanh nói nhỏ: "Vậy thì cô hãy..."

---oOo---

Bấy giờ Nguyên Ninh vừa rời khỏi phòng ngủ của Thái hậu, bên tai vẫn nghe được những lời mà bà vừa nói. Nếu lần này không có Yên Ngôn kịp thời báo tin, Thái hậu sẽ không sai cô Tịnh Văn đến viện Đình Ngọ, như thế sẽ không thể gặp được Thái Bình. Nếu quả thực là như vậy, sau khi bà mụ Lã vong mạng, hàm oan của Nguyên Ninh sẽ khó bề rửa sạch. Thái hậu còn nói, lần này nếu không phải Quan gia đứng ra che chở cho Nguyên Ninh, với lời khai độc địa của mụ đàn bà kia, Nguyên Ninh chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản là bị cấm túc. Có điều sự tin tưởng của đế vương không phải lúc nào cũng tồn tại mãi mãi. Nếu Nguyên Ninh không biết cân nhắc nặng nhẹ, sớm muộn gì thì cũng có kết cục giống như Nguyên Nguyệt.

Lúc trở về viện Nhã Cúc, Nguyên Ninh chợt thấy Tố Liên cầm trên tay một chiếc đèn lồng: "Chiếc đèn này là do Tiểu Đức Tử bên cạnh Huyền Trân trưởng công chúa mang đến cho người. Hắn nói rằng tên của nó là "Hắc dạ thiều quang". Trước hết chúng ta cần đóng hết cửa sổ và tắt đèn trong phòng. Sau khi đem tấm vải phủ bên ngoài chiếc đèn này treo lên một góc, sẽ có điều kỳ diệu xảy ra!"

Nguyên Ninh lẩm bẩm: "Hắc dạ thiều quang – trong đêm tối phát ra ánh xuân?"

"Chị Thuỷ Linh, chúng ta hãy mau đóng cửa sổ và tắt đèn đi!" – Tố Liên hối thúc.

Sau khi ba người bọn họ sắp xếp mọi chuyện giống như lời Tiểu Đức Tử nói, Nguyên Ninh liền lặng lẽ tháo tấm vải trắng đang phủ lấy chiếc đèn rồi treo lên. Bất chợt từ bên trong chiếc đèn phát ra hàng trăm ánh đom đóm, khiến căn phòng tối tăm trở nên sáng lung linh. Mấy con đom đóm ở đó thi nhau bay khắp phòng, khung cảnh ở đó huyền ảo không thể tả. Nguyên Ninh cảm thấy lòng mình có chút xao xuyến, chỉ nghe Tố Liên nhẹ giọng khen: "Đẹp quá đi mất!"

Đúng lúc đó thì Thuỷ Linh cũng thốt lên: "Chủ nhân, người nhìn xem!"

Đưa mắt theo hướng mà Thủy Linh trỏ tay, Nguyên Ninh chỉ thấy hàng chục con đom đóm đang bám vào tấm vải được treo, tạo thành một ánh trăng huyền ảo. Đó là vì Tiểu Đức Tử đã dùng mật hoa vẽ ánh trăng trên tấm vải, cho nên đám đom đóm mới bị thu hút.

Ánh trăng này hiện ra giữa căn phòng tràn ngập ánh lung linh, khung cảnh ở đó khiến người ta có chút mê mẩn. Đom đóm được xem là linh hồn của người mà mình đang mong nhớ, Nguyên Ninh dần hiểu được tâm ý của Tiểu Đức Tử. Cho dù Nguyên Nguyệt đã ra đi mãi mãi, nhưng cũng sẽ giống như ánh trăng đom đóm này, ở trên cao dõi theo bước đi của nàng.

"Cảm ơn ngươi, Tiểu Đức Tử!"

Ở đây chỉ toàn những con vật thấp kém! Đám hạ nhân trong cung Nghênh Xuân tắc trách như vậy sao?"

Sáng hôm sau ngoại trừ Đan Thanh, chúng phi tần lại có mặt đầy đủ tại cung Nghênh Xuân, chỉ thấy bức bình phong sau lưng Huyền Dao có chút mới mẻ. Ở đó có treo bốn bức tranh, vẽ cảnh bốn đứa trẻ ôm gà, vịt, rùa, cóc. Đàm Hoa đưa mắt nhìn bốn bức tranh này, trong lòng có chút khó hiểu: "Trong lúc mang thai, người ta thường treo bức "Kỳ lân tống tử" để có thể sớm ngày sinh được lân nhi. Nhưng mà đám nô tỳ hầu hạ Nguyên phi lại treo bốn bức tranh tầm thường này. Ở đây chỉ toàn những con vật thấp kém! Đám hạ nhân trong cung Nghênh Xuân tắc trách như vậy sao?"

Ở đây chỉ toàn những con vật thấp kém! Đám hạ nhân trong cung Nghênh Xuân tắc trách như vậy sao?"

Thiên Tuyết nhìn sơ qua thì đã biết mấy bức này là do ai vẽ. Khi nàng nghe mấy lời thiển cận vừa rồi của Đàm Hoa, không nhịn được nổi mà phá lên cười: "Thục phi không biết hay là đang đùa đây? Bốn bức tranh ở đó lần lượt là "Vinh hoa – Phú quý – Lễ trí – Nhân nghĩa", tất cả đều do Quan gia đích thân vẽ tặng Nguyên phi. Mỗi con vật ở đó đều mang một ý nghĩa riêng, làm gì có chuyện thấp kém như Thục phi nói!"

Thiên Tuyết nói đến đó thì trông thấy Nguyên Ninh mỉm cười, cho nên liền đem cơ hội hạ nhục Đàm Hoa đưa cho nàng: "Thánh Tư Phu nhân nói xem có phải không?"

Nguyên Ninh cười đáp: "Quý phi điện hạ nói rất phải! Bé trai trong bức tranh "Vinh hoa" ôm một con gà. Gà lớn gọi là "đại kê", chữ này đồng âm với "đại cát", có nghĩa là tốt lành. Bé gái trong bức tranh "Phú quý" thì ôm một con vịt. Vịt lớn gọi là "đại áp", chữ này đồng âm với "đại yêm", nghĩa là no đủ. Về bức tranh "Lễ trí", mai rùa hay còn gọi là "quy giáp" là thứ được dùng để lưu giữ văn tự. Vậy nên bé gái ôm rùa tượng trưng cho trí tuệ. Còn bé trai ôm cóc trong bức tranh "Nhân nghĩa" thì lại tượng trưng cho sự dũng cảm. Bởi lẽ chỉ có cóc mới dám lên trời kiện Ngọc Hoàng, giúp muôn loài thoát khỏi nạn hạn hán! Quan gia đích thân vẽ tặng Nguyên phi bốn bức tranh này, ngụ ý rằng cho dù đứa bé trong bụng của người là trai hay gái thì cũng đều có đủ lễ trí và nhân nghĩa, sau này sẽ sống trong vinh hoa phú quý! Đây cũng là mong mỏi của tất cả chúng thiếp!"

Nghe Nguyên Ninh nói đến đó, trên dưới phi tần liền đồng loạt nói: "Chúc Nguyên phi điện hạ sinh được quý tử!"

Huyền Dao nghe thế thì có chút vui lòng: "Bây giờ không chỉ có bổn cung mang thai mà còn có Hạ Phu nhân. Sắp tới bất kỳ ai đang ngồi ở đây đều sẽ có cơ hội mang được long chủng! Đến lúc đó, tất cả đứa trẻ trong bụng chúng ta đều sẽ là quý tử!"

Sau đó mọi người trong điện cũng nói với nhau vài câu chuyện phiếm. Bởi vì Lệ Uyển thấy không khoẻ trong người, cho nên Huyền Dao đã cho phép chúng phi tần lui xuống.

Nguyên Ninh muốn cảm ơn Tiểu Đức Tử, cho nên đã sai Tố Liên mang một hộp bánh ngọt cho hai vị trưởng công chúa và hắn ăn. Tố Liên trở về viện Nhã Cúc, báo lại rằng Nhã Lam muốn hẹn nàng ở hồ Lạc Thanh trò chuyện. Trên đường đi, Nguyên Ninh nhận ra một cái bóng quen thuộc đứng trong vườn ngự uyển.

---oOo---

Điện Ỷ Vân là nơi mà Thiên Trân trưởng công chúa vừa mới chuyển đến. Tên của nàng là Hạo Tuyết. Bởi vì cùng tên với Quý phi, cho nên hai người đã thân thiết với nhau từ nhỏ. Sáng nay Hạo Tuyết có sai Tử Vi mang một bức "Quan âm tống tử" mà chính tay mình vẽ đến tặng Nguyên phi, chẳng hiểu sao lúc này Tử Vi còn chưa trở về.

Vừa mới nghĩ đến cô ta, Hạo Tuyết đã thấy Tử Vi đứng ở trước cửa. "Sao hôm nay ra ngoài lâu thế?" – Hạo Tuyết hỏi.

"Thời cơ của chúng ta đã đến rồi thưa chủ nhân!"

---oOo---

Bây giờ đã là giữa hạ, cho nên thời tiết lúc này có chút oi bức. Có một tên nội thị đang đứng chờ ở điện Lạc Thanh, không ai khác mà chính là Tiểu Đức Tử. Thật ra cái tên này là do Nhã Lam đặt cho hắn, thân phận nội thị này cũng là do nàng ấy nguỵ tạo. Người có giọng giống như Nhật Suỷ trong cung này chỉ có một người, đó chính là Quốc Chẩn.

Sau cái lần Quốc Chẩn trò chuyện cùng cung nữ Đinh Hương kia, Nhã Lam đã biết chàng rất muốn gặp lại nàng. Vậy nên vào cái đêm ba mươi đầy đom đóm nọ, Nhã Lam đã để Quốc Chẩn gặp mặt Nguyên Ninh dưới thân phận nội thị.

Lần này sau khi thông qua Tố Liên, Nhã Lam đã biết đến chuyện chiếc đèn, vậy nên nàng muốn để Nguyên Ninh và chàng được hội ngộ. Có điều đối với Quốc Chẩn, lần gặp mặt này là chuyện không nên làm. Lần trước chàng tặng đèn đom đóm cho Nguyên Ninh chỉ vì một lý do duy nhất, đó chính là muốn nàng gạt bỏ những khúc mắc trong lòng để có thể toàn tâm toàn ý với Quan gia, không phải dựa vào nó để có thêm cơ hội gặp lại nàng. Có điều chính Quốc Chẩn cũng không biết tại sao lúc này mình lại có mặt tại điện Lạc Thanh. Có lẽ chàng vẫn muốn gặp lại người con gái đó thêm một lần nữa. Là một lần nữa hay là lần sau cuối? Quốc Chẩn thật sự cũng không biết rõ...

Nghĩ đến đó, bất chợt chàng nhìn thấy trên toà các xa xa có một bóng người. Hai mắt của người đó đã bị vải trắng bịt lại, nhưng mà dù như thế, Quốc Chẩn vẫn nhận ra đó là Nguyên Ninh. Nhận thấy nàng đang mò mẫm đi tới trước một chiếc lan can đã bị tháo dở một nửa, Quốc Chẩn không thể đứng yên ở điện Lạc Thanh thêm một khắc nào nữa, cứ như thế mà dồn lực vào chân chạy đến toà các kia, không biết rằng ở sau lưng có một người đang dõi theo mình.

Lúc Quốc Chẩn chạy đến đó thì mới biết Nguyên Ninh đang đứng cùng một người trên gác Nguyệt Bảo. Quốc Chẩn nheo mắt nhìn kỹ người đó, nhận ra nàng ta chính là Đan Thanh. Chỉ thấy sắc mặt của Đan Thanh lộ rõ sát khí, bởi lẽ nàng đang đợi Nguyên Ninh đi về phía chiếc lan can bị hỏng. Mãi không thấy Nguyên Ninh lọt lưới, cho nên Đan Thanh đã mất kiên nhẫn mà tiến đến một bước đẩy vào vai nàng.

Nguyên Ninh bị ngã vào chiếc lan can vốn dĩ đã bị tháo dở, cứ như thế mà chỉ kịp hét lên một tiếng rồi rơi cùng với nó. Cũng may là chiếc lan can này chỉ bị tháo dở một nửa, cho nên vẫn còn một đầu bị dính vào cột.

Nguyên Ninh đưa tay nắm chặt thành lan can. Dù đôi mắt vẫn bị vải trắng bịt kín, nàng cũng biết tình thế của mình lúc này chẳng khác nào ngàn cân treo sợi tóc.

Ở dưới thềm, Quốc Chẩn đã nhảy qua hành lang Kim Tinh từ lâu, sau đó dùng toàn bộ sức lực chạy đến chỗ Nguyên Ninh. Nhìn thấy nàng lơ lửng trên không, xem chừng chỉ chốc nữa sẽ rơi xuống đất, Quốc Chẩn liền hét: "Hãy buông tay đừng sợ! Đã có ta ở bên dưới đỡ lấy!"

Dẫu có lời này của Quốc Chẩn, Nguyên Ninh vẫn không dám buông tay. Một người ở tình thế lơ lửng trên không như nàng, hoàn toàn không thể có can đảm buông một thứ mình đang nắm chắc. Có điều chiếc lan can kia không ngừng phát ra thanh âm "răng rắc", chỉ vài khắc nữa thôi thì nó sẽ đổ ngay xuống. Cùng lúc đó thì giọng nói của Quốc Chẩn lại vang lên. Biết mình không còn lựa chọn nào, cho nên Nguyên Ninh liền phó mặc buông tay. Nàng chỉ kịp thốt lên một tiếng kéo dài, gió bên tai không ngừng gào thét. Chẳng lâu sau đó, Nguyên Ninh đã nằm gọn trong một vòng tay ấm áp. Nàng chỉ nghe vài tiếng gỗ rơi xuống đất, có lẽ chiếc lan can kia cũng đã đổ ập xuống.

Nguyên Ninh vẫn chưa kịp tháo bỏ chiếc khăn trắng bịt mắt, chỉ cảm giác rằng mình đang được đặt xuống bãi cỏ. Trong lòng vẫn còn khiếp sợ, cho nên nàng chỉ biết nằm co ro ở đó. Đợi đến khi người đó một lần nữa ôm Nguyên Ninh vào lòng, nàng mới từ từ mở khăn bịt mắt ra. Chỉ thấy trước mắt là gương mặt lo lắng của Nhật Suỷ, cõi lòng Nguyên Ninh không giấu nổi xúc động: "Là bệ hạ đó sao? Cảm ơn người đã cứu mạng thiếp!"

Nguyên Ninh nói xong câu đó thì ôm choàng lấy Nhật Suỷ, chỉ nghe chàng nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ! Nàng đã an toàn rồi!"

Nhìn thấy cảnh này, Hạo Tuyết có chút thắc mắc: "Tử Vi, không phải ngươi nói hắn ta ở đây sao?"

Tử Vi mím môi nói: "Quả thật nô tỳ là nô tỳ đã thấy hắn thưa chủ nhân..."

Nép mình sau gác Nhật Kim, Quốc Chẩn âm thầm nhìn về phía của Nguyên Ninh và Nhật Suỷ. Thì ra khi nãy sau khi cứu Nguyên Ninh, Quốc Chẩn đã nhìn thấy Hạo Tuyết cùng Nhật Suỷ thấp thoáng ở hành lang Kim Tinh, cho nên chàng đành đặt Nguyên Ninh xuống bãi cỏ rồi nhanh chân rời đi. Lúc này nhìn Nguyên Ninh nằm gọn trong lòng của Nhật Suỷ, bất giác Quốc Chẩn cảm thấy có một chút cay cay nơi sống mũi.

"Chị ấy là Phu nhân của Quan gia, vẫn nên được Quan gia giải cứu mới phải!"

Quốc Chẩn nghe được thanh âm này thì giật mình quay đầu lại, chỉ thấy người trước mắt không ai khác mà chính là Phong Tranh.

"Em doạ ta rồi..."

Phong Tranh nhìn Quốc Chẩn một cách lo lắng: "Bị chiếc lan can đó đập trúng, có lẽ lưng của anh đã bị thương rồi. Chúng ta mau về cung Vĩnh Phúc thôi, em sẽ xoa thuốc cho anh!"

Phong Tranh thấy Quốc Chẩn suy tư hồi lâu, sau cùng nàng mỉm cười: "Đừng lo! Em sẽ không nói với ai chuyện này đâu!"

Hôm đó Nhật Suỷ đã nghỉ lại ở viện Nhã Cúc. Tại đây theo lời Nguyên Ninh kể, Nhật Suỷ đã biết đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra trên đường đến điện Lạc Thanh, Nguyên Ninh đã gặp Đan Thanh ở vườn ngự uyển. Nhìn thấy điệu bộ đáng thương của nàng ta, Nguyên Ninh không thể không hỏi han vài câu. Sau khi trò chuyện cùng Nguyên Ninh, Đan Thanh đột nhiên muốn vẽ tranh, cho nên nàng đã sai Hồng Yên và Tố Liên về viện Thuý Trúc để đem bút mực và giấy vẽ đến. Trong lúc đợi hai người bọn họ đi lấy hoạ cụ, Đan Thanh bỗng dưng muốn cùng Nguyên Ninh chơi bịt mắt trên gác Nguyệt Bảo. Ai ngờ chuyện không may đã xảy ra, Nguyên Ninh bị ngã xuống đất cùng với chiếc lan can bị hỏng, Đan Thanh cũng vì chuyện này mà hoảng hốt. Tình trạng thần trí điên đảo của nàng ta theo đó mà trở nên trầm trọng hơn. May mà Nhật Suỷ đã đến kịp.

Về phần Nhật Suỷ, nguyên do chàng có mặt tại đó là vì Hạo Tuyết nói bản thân muốn đi dạo cùng chàng. Nhật Suỷ vốn không biết rằng, trước đó nô tỳ thân cận của nàng là Tử Vi đã trông thấy Quốc Chẩn mặc áo nội thị tiến vào cấm địa hậu cung. Vậy nên Tử Vi đã hiến kế cho chủ nhân mình dẫn dụ Nhật Suỷ đến đó để bắt tại trận. Có điều khi nàng ta cùng Nhật Suỷ đến nơi, bản thân không hề thấy Quốc Chẩn ở đó mà chỉ có Nguyên Ninh nằm dưới nền cỏ. Cũng nhờ như vậy mà Nguyên Ninh mới có cơ hội được Nhật Suỷ săn sóc.

Trời cũng đã dần tối, mùi hoa đinh hương càng toát ra ngào ngạt, không ngừng len lỏi vào phòng của Nguyên Ninh. Trông thấy chiếc trâm cài hình tử đinh hương trên tóc của nàng, Nhật Suỷ nhẹ giọng hỏi: "Nàng thích chiếc trâm này chứ?"

Nguyên Ninh dịu dàng đáp: "Đó là quà mà bệ hạ đã tặng cho thiếp, cho nên lúc nào thiếp cũng cài trên tóc."

Nhật Suỷ nở một nụ cười ấm áp, sau đó lặng lẽ lấy từ trong túi áo chiếc ngọc bội uyên ương mà ngày đó Nguyên Ninh đã đánh rơi, cuối cùng chậm rãi nói: "Trẫm còn nghĩ nàng sẽ vì chuyện của Nguyên Nguyệt mà canh cánh trong lòng..."

Nguyên Ninh nắm chặt chiếc ngọc bội mát lạnh trong lòng bàn tay, nghĩ đến chuyện Nhật Suỷ đã dốc công đem loài hoa mà nàng yêu thích đến viện Nhã Cúc, còn tốn công sai người chế tác chiếc trâm trên đầu và mảnh ngọc uyên ương trong tay nàng nữa. Không chỉ có thế, Nhật Suỷ chưa bao giờ nghi ngờ nàng hãm hại Đan Thanh, còn kịp thời cứu nàng ở gác Nguyệt Bảo. Nghĩ đến mấy chuyện này, cùng với việc mình đã lạnh nhạt với Nhật Suỷ trong thời gian qua, Nguyên Ninh biết mình đã sai rất nhiều. Nàng không chỉ phụ lòng cha mẹ, phụ lòng Thái hậu, phụ lòng người chị đã mất của mình, nàng còn phụ cả Nhật Suỷ và chính bản thân. Nghĩ đến đó, Nguyên Ninh liền nhẹ giọng nói: "Trước đây là thiếp không đúng! Tối nay bệ hạ có thể cùng thiếp dùng bữa được không?"

---oOo---

Thời gian lặng lẽ trôi đi, mùa hạ cứ như thế mà dần qua. Vào một buổi sáng đầu thu mát mẻ nọ, Nguyên Ninh đang cùng Thanh Y thong thả cho cá ăn, chỉ thấy Thuỷ Linh đem một ít trái cây đến. Tố Liên trông thấy đĩa trái cây có mấy quả mận đỏ, trong lòng có chút vui vẻ: "Chị Thuỷ Linh thật chu đáo, biết gần đây chủ nhân thích ăn mận, cho nên đã chọn thêm vài trái căng mọng!"

Thanh Y nghe đến đó thì tò mò nói: "Dạo gần đây hình như em rất thích ăn mận thì phải..."

Nguyên Ninh suy nghĩ đôi lát rồi lặng lẽ gật đầu. Thanh Y tựa hồ đang phỏng đoán chuyện gì, chỉ chậm rãi lấy ngón trỏ đặt lên cổ tay của Nguyên Ninh, bản thân không giấu nổi vui mừng: "Chúc mừng em, Nguyên Ninh!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương