Chuyển đến nội dung chính

Chương 033. Đánh cỏ dọa rắn

C33. Đánh cỏ doạ rắn
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử


Cuối cùng thì mùa đông cũng đến. Sáng hôm nay tiết trời giá rét hơn thường ngày, sương muối phủ khắp cỏ cây, đứng trong phòng nhìn ra cửa sổ không thể thấy được cổng.

Vào những ngày lạnh giá như thế này, trước giờ Huyền Dao luôn miễn lễ thỉnh an cho mọi người. Sống ở cung Thuý Hoa một thời gian dài, cho nên Thanh Y không biết chuyện này, cứ như thế mà chịu lạnh đến cung Nghênh Xuân. Chỉ đến khi được Tiêu Thoa nói rõ sự tình, nàng mới cùng Bích Vân lặng lẽ trở về. Nghĩ đến mấy gói thuốc đang giữ trong người, Thanh Y liền quay bước đi đến viện Thuý Trúc.

"Cái người ở gác Hạ Thảo lại đem thuốc đến, vừa nãy nô tỳ đã thẳng thừng từ chối rồi ạ!" - Hồng Yên cất tiếng.

"Thuốc mà Mục Ngự nữ đem đến là gì?" - Như Lộ tò mò hỏi, chỉ nghe Đan Thanh đáp: "Cô ta nói đó là thuốc bồi dưỡng cơ thể sau khi truỵ thai. Sau khi ta mất con, thỉnh thoảng cô ta lại đem thuốc đến viện Thuý Trúc. Nhưng mà ta không đụng đến chỗ thuốc này, đâu phải ngự y trong cung không biết bốc thuốc! Hơn nữa, chắc gì mấy thang thuốc này của cô ta đã là thứ tốt lành!"

Nghe xong câu này, Như Lộ liền quay sang nói với Lục Bình: "Mau ra ngoài đưa Mục Ngự nữ vào trong!"

"Gọi cô ta vào đây làm gì? Thường ngày cô ta vẫn qua lại với cái người ở viện Nhã Cúc, xem chừng cũng không phải hạng người tốt đẹp gì!" - Đan Thanh chau mày nói.

Nhớ đến việc được Thanh Y nói rõ dược tính của chén thuốc an thai, Như Lộ liền lắc đầu đáp: "Nếu như Mục Ngự nữ muốn ám hại cô, cần gì phải dầm sương đến đây cực khổ như thế? Vốn dĩ cô đã giúp Mục Ngự nữ dọn đến gác Hạ Thảo, cho nên nàng ta mới dùng thuốc để đền đáp ân tình này. Bây giờ bên ngoài giá rét như vậy, chúng ta cũng không nên để nàng ta chịu lạnh trở về!"

"Xin kính chào hai vị Phu nhân!" - cuối cùng thì Thanh Y cũng bước vào trong, chỉ nghe Như Lộ đáp: "Mục Ngự nữ đừng khách sáo, nàng hãy mau ngồi xuống đi! Hồng Yên, mau xuống bếp pha cho ta một ấm trà gừng!"

Thanh Y chậm rãi ngồi xuống ghế mà Lục Bình đưa tới, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Khí sắc của Liễu Phu nhân đã khá hơn nhiều, xem bộ sức khoẻ của người đã dần cải thiện, đây quả là chuyện tốt!"

Đan Thanh cười nhạt: "Cho dù sức khoẻ của ta bình phục, nhưng bản thân đã mất đi đứa con của mình, đây mà là chuyện tốt sao?"

"Tần thiếp lỡ lời! Tần thiếp không có ý đó..." - Thanh Y xua tay phân trần, chỉ nghe Như Lộ gấp gáp nói: "Cũng nhờ thuốc bổ của Mục Ngự nữ, sức khoẻ của Đan Thanh mới sớm ngày bình phục!"

Đan Thanh nghe đến đây thì liếc mắt nhìn Như Lộ, chỉ thấy nàng nheo mắt khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không nên nói thêm điều gì. Thanh Y nghe thế thì cúi đầu ngượng ngập đáp: "Có thể giúp được Liễu Phu nhân, tần thiếp thực sự cảm thấy vui trong lòng. Thật ra thang thuốc này là do tần thiếp học được từ một ngự y đã xuất cung. Ngoài những loại thảo dược tự trồng này, tần thiếp không còn thứ khác có giá trị hơn. Ân tình ngày trước của Liễu Phu nhân, tần thiếp chỉ có thể dùng chỗ thuốc này để đền đáp, quả thực có chút xấu hổ..."

"Vật nhẹ, tình ý trọng! Tấm lòng này của Mục Ngự nữ, Đan Thanh làm gì không hiểu cơ chứ?" - Như Lộ vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu với Đan Thanh, chỉ thấy nàng ta chau mày rồi đột ngột cười lạnh: "Thật ra sức khoẻ của ta đã bình phục từ lâu, Mục Ngự nữ không cần đem thuốc đến đây làm gì. Thay vào đó, cô vẫn nên giữ thuốc này ở chỗ của mình, xem chừng sẽ có dịp dùng đến để giúp đỡ người khác!"

Đôi mày của Bích Vân khẽ chau khi nghe xong câu này. Bất chợt từ bên ngoài vang lên tiếng đổ vỡ, thì ra Hồng Yên đã đánh rơi bộ ấm trà trên tay. Như Lộ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy một bóng đen nhỏ bé vụt qua, thanh âm của nàng có chút trách móc: "Chỉ là một con mèo thôi mà, Hồng Yên trở nên nhát gan như vậy từ bao giờ thế? Lục Bình, mau xuống bếp pha cho ta một ấm trà khác!"

---oOo---

Trời đã đến gần trưa mà sương mù vẫn dày đặc. Lúc này Nhật Suỷ vừa mới thiết triều xong, trông thấy khắp nơi trong cung chìm trong làn sương trắng, cho nên chàng quyết định đến thăm một người.

Viện Thanh Mai lúc này có chút ấm cúng. Yên Ngôn đang bày biện thức ăn lên bàn. Sau cái lần bị bỏ thuốc vào trong cơm canh, chủ tớ bọn nàng chỉ đến viện thượng thiện để lấy nguyên liệu, sau đó sẽ nấu ăn trong viện của mình.

Đứng ở ngoài cửa, Nhật Suỷ đã nghe được những hương vị quen thuộc: "Thơm quá!"

Yên Ngôn không giấu nổi vui vẻ: "Thần thiếp xin kính chào bệ hạ!"

Nhật Suỷ đỡ nàng đứng dậy, sau đó mỉm cười hỏi: "Ở đây toàn những món mà trẫm thích ăn, sao nàng lại biết hôm nay trẫm sẽ đến?"

Yên Ngôn chậm rãi lắc đầu: "Vốn dĩ thần thiếp không hề biết bệ hạ sẽ đến, chỉ là bữa cơm nào thần thiếp cũng làm những món mà người thích, lại bày sẵn hai bộ chén đũa, như vậy thì bản thân sẽ có cảm giác được dùng cơm cùng người..."

Nhật Suỷ dìu Yên Ngôn ngồi xuống ghế, sau đó gắp vào chén của nàng một con tôm, đích thân lột vỏ thay cho nàng.

"Bệ hạ, chuyện này..."

"Đây là chuyện mà trẫm nên làm! Thời gian qua nàng đã thiệt thòi rồi!" - Nhật Suỷ nhẹ giọng đáp.

Trong lòng Yên Ngôn dần lan toả một nỗi ấm áp, nàng đưa mắt nhìn Nhật Suỷ, chỉ chậm rãi lắc đầu: "Thần thiếp không hề cảm thấy thiệt thòi. Tuy bệ hạ không đến viện Thanh Mai, nhưng mà người vẫn âm thầm quan tâm thần thiếp. Lần trước cũng là nhờ bệ hạ sai người mang thuốc đến, bệnh cảm của thiếp mới nhanh chóng thuyên giảm. Mấy năm qua cha thần thiếp đảm nhận vị trí quan trọng ở tiền triều, nếu không nhờ bệ hạ âm thầm bảo vệ, e là thần thiếp đã gục ngã trước nanh vuốt của bọn họ!"

Nhật Suỷ đã bóc vỏ được vài con tôm, chỉ hiền lành mỉm cười đáp: "Mau ăn đi!"

Sau đó chàng quay người nhúng tay vào chậu nước mà Xuân Nhi đang cầm, tiến đến lấy chiếc khăn của Mộc Miên lau tay, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống ghế: "Thật ra hôm nay trẫm đến đây, ngoài việc muốn ghé thăm nàng một lát, bản thân còn có chuyện muốn bàn bạc. Sau khi điều tra, trẫm biết Vũ Phiên vẫn còn sống, không những thế còn đầu quân cho bọn Đinh Hoàng làm loạn ở Vĩnh Động. Sắp tới sẽ có người bình định bọn phản tặc này, nhưng mà gươm dao không có mắt, trẫm chỉ sợ sẽ ném chuột vỡ lọ!"

Yên Ngôn suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng đáp: "Nếu thần thiếp đoán không lầm, bệ hạ đang muốn tìm người trà trộn vào sào huyệt của chúng để bắt sống Vũ Phiên!"

"Nàng nói không sai! Có điều nếu chuyện này bị lộ, rất có thể sẽ bứt dây động rừng. Cho nên trẫm đang cần một người có đủ bản lĩnh và kinh nghiệm để làm chuyện này. Nhưng mà trẫm không thể dùng lão tướng được, bởi vì bọn họ rất dễ bị nghi ngờ. Trong số những người trẻ có thể đảm đương chuyện này, ngoài Quốc Chẩn, trẫm chưa nghĩ được cái tên khác!"

Yên Ngôn có chút suy tư: "Thần thiếp hiểu được phần nào nỗi băn khoăn của bệ hạ. Huệ Vũ Đại vương có thân phận cao quý, vốn dĩ không thể mạo hiểm làm chuyện này. Thay vào đó, thần thiếp biết một người có thể thay thế ngài ấy!"

Nhật Suỷ liền gấp gáp hỏi: "Đó là ai?"

"Con trai của Minh Hiến Vương, Trần Quang Tú!"

Yên Ngôn vừa nói đến đó, bỗng chốc bên ngoài vang lên tiếng hớt hải: "Không xong rồi bệ hạ, viện Nhã Cúc đã xảy ra chuyện..."

Lúc Nhật Suỷ và Yên Ngôn đến nơi thì đã thấy Nguyên Ninh nằm bất động trên giường, người đang bắt mạch cho nàng là Dương ngự y, ngồi bên cạnh còn có bà mụ Trịnh.

"Vi thần xin kính chào..."

"Không cần nhiều lời, sức khoẻ của mẹ con nàng ấy như thế nào?" – Nhật Suỷ gấp gáp hỏi.

"Xin bệ hạ tha tội... mạch đập của thai nhi trong bụng Thánh Tư Phu nhân đã tắt..." – Dương ngự y ngập ngừng nói.

Giống như bị sét đánh ngang tai, Nhật Suỷ vô thần ngồi bệch xuống ghế. Yên Ngôn vừa đỡ lấy chàng, vừa cắn môi gặng hỏi: "Mau nói rõ hơn đi!"

"Mấy hôm nay trời bắt đầu chuyển lạnh, Thánh Tư Phu nhân vì lẽ đó mà không may bị cảm sốt. Vi thần dốc toàn lực chữa trị cho Thánh Tư Phu nhân, rốt cuộc đã có thể đẩy lùi chứng bệnh này. Xét theo lý mà nói, trong thời gian nhiễm bệnh ngắn như thế, thai nhi trong bụng của Thánh Tư Phu nhân sẽ không bị ảnh hưởng. Nhưng mà chẳng hiểu tại sao sáng nay khi vi thần bắt mạch lại cho Phu nhân, bản thân lại phát hiện thai nhi trong bụng của người... đã chết lưu rồi ạ..."

Nhật Suỷ nghe đến đó thì tức giận quát: "Ngươi là ngự y trong cung, hằng tháng đều nhận được bổng lộc không thiếu một đồng. Vậy mà bây giờ ngươi lại nói những lời vô nghĩa đó, có phải ngươi chán sống rồi không?"

Dương ngự y nghe đến đó thì chỉ biết dập đầu xin tội. Chỉ nghe bà mụ Trịnh nhẹ giọng nói: "Dạ thưa bệ hạ, tuy hiện giờ thai nhi không còn mạch tượng, nhưng vẫn còn nằm trong bụng của Thánh Tư Phu nhân. Nếu không sớm đem thai nhi ra khỏi bụng mẹ, Thánh Tư Phu nhân sẽ gặp nguy hiểm. Kính xin bệ hạ hãy giữ mạng của Dương ngự y cho đến lúc đó!"

Nghe mấy lời này, Nhật Suỷ cũng kìm được lửa giận. Chàng buông cổ áo của Dương ngự y xuống, cuối cùng lạnh lùng nói: "Hiện giờ con của trẫm đã không còn, nếu phi tần của trẫm có mệnh hệ gì, trẫm sẽ đem nhà ngươi theo bồi táng!"

Mấy canh giờ đã trôi qua, nhưng đứa trẻ trong bụng Nguyên Ninh vẫn chưa sinh ra được. Lúc này Thái hậu đã biết chuyện, bà buồn bã đến viện Nhã Cúc, cùng Nhật Suỷ và Yên Ngôn lo lắng đợi bên ngoài.

"Đem kéo và nước nóng đến đây!" – bà mụ Trịnh cất tiếng.

"Sinh được rồi!" – Thái hậu nói xong câu này thì đứng dậy bước vào trong. Nhật Suỷ cũng muốn theo sau, nhưng mà cánh tay đã bị Yên Ngôn giữ lại: "Phòng sanh toàn là mùi máu, xin bệ hạ hãy nhẫn nại thêm chút nữa..."

Nhật Suỷ thở dài, cứ như thế mà đi đi lại lại trong phòng, vẻ mặt không giấu được sự lo âu. Mãi một lúc sau, Thái hậu mới lặng lẽ bước ra ngoài, trên tay còn mang theo một đứa trẻ. Tuy chỉ mới được vài tháng tuổi, nhưng đứa trẻ đã sớm thành hình. Nhìn kỹ lại thì là một bé trai, gương mặt kháu khỉnh đáng yêu, nhưng mà chỉ có thể nằm yên, không thể phát ra tiếng khóc chào đời.

"Hiện giờ sức khoẻ của Nguyên Ninh đã ổn, chỉ tiếc rằng đứa trẻ này không có duyên với chúng ta!" – Thái hậu sầu não nói.

Lúc Nhật Suỷ nhìn thấy con của mình, bản thân không thể nào kìm được nước mắt. Nhưng Nhật Suỷ không thể khóc trước mặt mọi người, cứ như thế mà lẳng lặng quay mặt đi chỗ khác. Yên Ngôn thấy thế thì bước đến bế đứa trẻ từ chỗ của Thái hậu, sau đó nàng đem nó đến trước mặt Nhật Suỷ. Lúc đó thì chợt nghe từ trong phòng sinh vang lên tiếng khóc thương: "Con của ta đâu rồi..."

Nhật Suỷ nghe đến đó thì đi vội vào trong. Đám nô tài đang quỳ rạp ở đó lặng lẽ lui ra ngoài.

"Thì ra bệ hạ đang giữ con của chúng ta sao? Hãy để thần thiếp ôm nó một lát!"

Nhật Suỷ đưa đứa bé đến trước mặt Nguyên Ninh, sau đó gạt lấy phần tóc mai đang ướt đẫm mồ hôi trên trán của nàng, cuối cùng nhẹ giọng: "Con của chúng ta rất đáng yêu! Cái mũi của nó rất giống trẫm, còn miệng thì nhỏ nhắn giống nàng! Đứa bé này chính là hoàng trưởng tử đầu tiên của trẫm!"

Nguyên Ninh nghe đến đó thì bật khóc nức nở: "Nhưng mà... thần thiếp vô dụng quá... thần thiếp đã hại chết con trai của chúng ta..."

Nhật Suỷ nghe đến đó thì nhanh chóng nắm lấy tay Nguyên Ninh đặt lên má mình: "Không phải! Là do đứa bé này không có duyên với chúng ta, mọi chuyện không phải là lỗi của nàng. Nàng đừng lo! Rồi chúng ta sẽ lại có những đứa con khác!"

"Bệ hạ..." – Nguyên Ninh chỉ kịp thốt ra câu đó rồi khóc nghẹn không thành tiếng. Nàng không nhớ mình đã khóc bao lâu, chỉ biết rằng sau đó mình đã ngất đi, lúc mở mắt ra thì đứa con đã được an táng một cách long trọng.

Mấy ngày sau đó Nguyên Ninh đều không màn ăn uống, chỉ biết chép kinh cầu siêu cho đứa con đã mất, mong sao nó có thể sớm ngày chuyển kiếp làm người.

"Em ấy vẫn chưa chịu ăn uống sao?" – Yên Ngôn hỏi Tố Liên, chỉ nghe nàng nhẹ giọng đáp: "Dạ đúng, người hãy khuyên bảo chủ nhân vài câu đi ạ!"

Yên Ngôn đem một thố canh gà hạt sen đến bên cạnh Nguyên Ninh, sau đó nhẹ giọng nói: "Nghe nói sáng nay Quan gia đã ghé thăm em, nhưng mà em không có tâm trạng trò chuyện cùng người..."

Nguyên Ninh vẫn ngồi ở đó lặng lẽ chép kinh, trong đầu của nàng hiện giờ chỉ có mỗi một việc quan trọng đó chính là cầu siêu cho đứa con đã mất.

Yên Ngôn biết mình không hiểu được tâm trạng của nàng, chỉ thở dài nói: "Đứa con là máu thịt của cả cha và mẹ. Trong lúc em vì chuyện này mà đau lòng, tâm trạng của Quan gia cũng không khá hơn là bao. Có điều Quan gia vẫn buộc phải giải quyết chính sự, gần đây người còn phải lo nghĩ đến việc truy bắt Vũ Phiên để minh oan cho cha của em. Nếu như em hiểu được nỗi khổ của Quan gia, em phải biết quý trọng cơ thể của mình!"

Chiếc bút trong tay của Nguyên Ninh vô lực rơi xuống bàn, nàng ôm chằm lấy Yên Ngôn, sau đó nức nở khóc: "Em đã hiểu rồi ạ..."

Yên Ngôn xoa nhẹ vào lưng của Nguyên Ninh rồi nhẹ giọng đáp: "Hiểu được thì tốt! Em hãy ăn một chút gì đi! Mục Ngự nữ cũng đã đến thăm em kìa!"

Nguyên Ninh nghe đến đó thì lau nhẹ mi mắt rồi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên tay của Thanh Y là một vài gói thuốc.

"Thang thuốc này là do ta học được từ một vị ngự y rất giỏi. Ngày trước ta đã từng đem nó đến viện Thuý Trúc, Liễu Phu nhân dùng xong thì phục hồi rất tốt!"

Nguyên Ninh gượng cười: "Cảm ơn chị! Phải lâm vào tình cảnh thế này, em mới hiểu được sự mất mác của nàng ta!"

Tố Liên chợt thở dài nói: "Ngày đó chúng ta bắt gặp Hồng Yên đốt vàng mã ở vườn ngự uyển, đây quả thực là chuyện không may mắn gì. Hơn nữa vàng mã mà lần đó cô ta đốt cũng rất kỳ dị. Nó không phải là tiền, mà hình như là những con cá bằng giấy!"

Bích Vân nghe xong thì có chút lưỡng lự, sau cùng vẫn quyết định nói: "Ngày đó chủ tớ nô tỳ có dịp đến viện Thuý Trúc, tình cờ phát hiện Hồng Yên rất sợ mèo. Liễu Phu nhân còn khuyên chủ nhân của nô tỳ nên để dành mấy thang thuốc này lại, sẽ có dịp dùng nó cho người khác uống..."

Tố Liên chau mày nghi hoặc nói: "Hồng Yên sợ mèo ư? Mấy lần đi đến viện Thuý Trúc, chúng ta đều thấy cô ta ôm trên tay một con mèo trắng!"

Chỉ thấy Nguyên Ninh quay đầu nhìn Thuỷ Linh nhẹ giọng nói: "Em hãy mau đem chiếc bao tay mà Liễu Phu nhân tặng ta đến đây!"

Đợi đến khi Thuỷ Linh quay trở lại, Yên Ngôn liền cầm lấy chiếc bao tay đeo vào. Không nhận ra sự khác thường, cho nên nàng liền đưa nó cho Thanh Y. Giữa lúc Thanh Y còn đang kiểm tra, Yên Ngôn chợt nhận thấy móng tay của mình có một sợi lông trắng: "Mọi người nhìn xem!"

Nguyên Ninh nghi hoặc nói: "Đây hình như không phải là lông cáo!"

Thanh Y cẩn thận bắt lấy sợi lông kia, cuối cùng nàng chậm rãi đáp: "Đây là lông mèo, nhưng không phải là mèo bình thường, mà là yêu miêu độc trùng – một trong những thuật vu cổ của người xưa, sự lợi hại của nó chỉ xếp sau cổ trùng!"

Yên Ngôn chau mày đáp: "Cổ trùng thì ta có nghe qua. Để tạo được nó, người ta sẽ đem năm loại côn trùng có độc bỏ vào một cái vò, sau đó dùng máu của mình khiến cho chúng cắn xé lẫn nhau, cuối cùng sẽ chỉ còn một con sống sót. Đem cổ trùng nghiền thành bột rồi âm thầm để vào trong thức ăn, sẽ có thể dựa vào đó mà hãm hại người khác!"

Thanh Y gật đầu đáp: "Để tạo ra yêu miêu độc trùng thì đơn giản hơn nhiều. Trước hết cần cho một con mèo ăn thức ăn có máu để cho nó bị bệnh. Sau khi con mèo chết đi, nó sẽ trở thành yêu miêu độc trùng. Dùng lông của nó sẽ có thể hãm hại người khác!"

Tố Liên có chút nghi hoặc: "Thuật vu cổ trước giờ vốn huyền bí! Có người tin là có, cũng có người không tin chuyện này là thật!"

Thanh Y liền đáp: "Thứ gọi là vu cổ thực chất là dùng độc của một vật để gián tiếp hãm hại người khác. Việc này cũng giống như tẩm độc lên vũ khí để săn bắn. Khác ở chỗ nọc độc thì phát tác một cách nhanh chóng, còn vu cổ thì diễn ra một cách chậm rãi. Đối với yêu miêu độc trùng, loại độc này sẽ phát huy tác dụng lên những người có cơ thể yếu ớt như người già và trẻ nhỏ. Đặc biệt nếu dùng với thai phụ, cái thai sẽ rất dễ bị sảy và chết lưu!"

Yên Ngôn liền đưa tay lên miệng lo sợ nói: "Tại sao cô ta lại hãm hại Nguyên Ninh?"

Nguyên Ninh cắn môi đáp: "Thứ này đã ở chỗ của em được một thời gian, cho nên chúng ta không thể dùng nó để tố cáo cô ta được. Xem ra chúng ta buộc phải dùng cách khác!"

---oOo---

Hôm nay là ngày mười lăm, nhận thấy sức khoẻ của mình đã ổn, Nguyên Ninh liền đến cung Nghênh Xuân để thỉnh an như thường lệ. Khi gặp mặt nàng, Huyền Dao đã thăm hỏi vài câu, còn dặn dò Tiêu Thoa đem đến viện Nhã Cúc vài loại thuốc bổ. Nguyên Ninh cúi đầu cảm ơn Huyền Dao, tiện thể nói rằng gần đây nàng thường gặp nhiều cơn ác mộng, trong giấc mơ luôn có một con dã thú rình rập đòi mạng mình.

Huyền Dao thấy đây là điềm chẳng lành, chỉ biết nhẹ giọng trấn an nàng, bảo rằng tối nay sẽ tổ chức một buổi pháp sự ở chùa Cảnh Linh, nhờ các vị sư tăng hoá giải những chuyện không hay. Nguyên Ninh vì thế mà tỏ ra an tâm phần nào.

Tối đó chúng phi tần đã có mặt đầy đủ ở chùa Cảnh Linh để tham gia vào buổi pháp sự. Bởi vì sáng nay nghe được chuyện Nguyên Ninh gặp phải dã thú đòi mạng, sau khi đưa Đan Thanh trở về viện, Hồng Yên đã một mình đi đến vườn ngự uyển, trong tay còn mang theo một xấp vàng mã.

Tiết trời lúc này vô cùng lạnh lẽo, ánh lửa lập loè phát ra trong đêm tối giúp Hồng Yên cảm nhận được một chút hơi ấm. Cùng lúc đó, vách đá sau lưng của nàng ta chợt phát ra tiếng động. Ban đầu Hồng Yên còn định dập lửa rời đi, nhưng sau khi nghe được cuộc trò chuyện từ bên đó, cô ta đã nán lại nghe ngóng.

"Vị sư tăng đó thật có bản lĩnh, chỉ cần nhìn sơ qua thì đã biết nguồn cơn của chuyện này. Quả thực từ lúc chủ nhân đánh rơi thứ đó ở giếng Nghiêm Quang, những cơn ác mộng mới bắt đầu xuất hiện!" – Tố Liên thấp giọng.

Thuỷ Linh gật đầu: "Thứ đó vốn dĩ được làm từ lông cáo, xem chừng ở bên trong chứa vong hồn hồ ly. Giếng Nghiêm Quang trước giờ nổi tiếng ma mị, cho nên oan hồn trong đó đã biến thành quỷ!"

Tố Liên ôm ngực đáp: "Cũng may chủ nhân không phải là đối tượng mà con quỷ này muốn tìm. Giống như vị sư tăng ở đó đã nói, "oan có đầu nợ có chủ," chỉ cần chúng ta đem một chiếc đèn lồng đến giếng Nghiêm Quang, sau đó thắp ba nén nhang trong đó, con quỷ đó sẽ tìm được đúng người để báo oán!"

Hai nàng nói xong câu đó thì lặng lẽ cầm đèn rời đi. Hồng Yên nghe được chuyện này, bản thân không giấu nổi sự khiếp hãi. Nàng nhanh chóng đốt hết chỗ vàng mã trong tay, sau đó trở về viện của mình.

Tối hôm đó, Hồng Yên bị đánh thức bởi một thanh âm lạ. Ngoài tiếng gió thê lương phát ra không ngừng bên cửa sổ, đêm tối còn tràn ngập tiếng ai oán. Lúc thì là tiếng trẻ con khóc than, lúc thì là tiếng mèo kêu não ruột. Hồng Yên trùm chăn kín đầu để cố gắng ngủ lại, nhưng mà chẳng thể nào thoát khỏi nỗi sợ hãi đang bao trùm toàn thân. Nhớ đến những lời khi nãy của Tố Liên và Thuỷ Linh, Hồng Yên thầm nghĩ lẽ nào Bánh Bao đang tìm đến viện Thuý Trúc?

Nghĩ đến đó, Hồng Yên không ngừng chắp tay niệm kinh. Bấy giờ thì tiếng gào khóc bên ngoài mới dần tắt, chỉ còn có tiếng gió thổi heo hút. Lúc này một bóng đen đứng bên ngoài viện Thuý Trúc mới lặng lẽ rời đi, trên tay nàng có ôm một con mèo.

Bởi vì tối qua đã mất ngủ cả đêm, cho nên sáng nay sắc mặt của Hồng Yên vô cùng tiều tuỵ. Nhìn thấy nàng ta thẫn thờ đi lấy cơm sáng, Mộc Miên và Xuân Nhi liền bước tới hỏi han vài câu. Không muốn để lộ mọi chuyện, Hồng Yên liền gượng gạo lấp liếm. Bất chợt Mộc Miên lại thốt lên: "Vạt áo của cô có gì vậy?"

Hồng Yên ngoáy đầu nhìn lại, ngay lập tức tá hoả vì những vết chân mèo lưu lại trên đó. Cô ta gấp gáp phủi những vết dơ này rồi nhanh chân rời đi. Lúc này Xuân Nhi mới lặng lẽ lấy thanh gỗ trong tay ra. Ở đó có nhiều vết chân mèo được chạm trổ, chính là thứ đã được dùng để tạo ra vết bẩn.

---oOo---

Lại là một đêm buốt lạnh, có một người lén lút đi đến giếng Nghiêm Quang, không ai khác mà chính là Hồng Yên, trên tay còn mang theo một chiếc đèn lồng. Lúc này mọi thứ đã chìm trong màn sương trắng ngần, cảnh vật ở ngoài hai thước đã không còn có thể nhìn thấy rõ.

Hồng Yên lặng lẽ đốt nén nhang trong tay rồi đặt vào đèn lồng, bên mũi thi thoảng vẫn nghe được một mùi hương thơm nồng. Cô ta chỉ biết chắp tay lẩm bẩm, mong Bánh Bao sẽ không tìm đến mình thêm một lần nào nữa.

Gió lạnh vẫn không ngừng thổi ra từng cơn, khiến Hồng Yên bất giác sởn gai ốc. Hồng Yên từ từ quay đầu lại, bất giác nhìn thấy ẩn bên trong màn sương có hình bóng một con mèo. Mùi thơm phát ra quanh mũi khiến đầu óc của Hồng Yên càng trở nên hoảng loạn. Cô ta không giấu được vẻ mặt khiếp hãi, cứ như thế mà chống tay xuống đất lui về sau. Đợi đến khi tấm lưng đụng vào thành giếng, bên tai Hồng Yên bỗng vang lên một thanh âm rợn người: "Trả mạng cho ta!"

Hồng Yên hét lên một tiếng kinh hồn rồi quay đầu bỏ chạy, nhưng mà một bóng trắng đã đứng chắn ở trước mặt cô ta. Thứ ở đó là người hay quỷ, vốn dĩ Hồng Yên đã không còn hồn vía để xác định.

"Đừng đến đây... tất cả mọi thứ ta làm đều là do chủ nhân sai khiến! Ngươi muốn tìm người báo oán thì hãy tìm chủ nhân của ta..." – Hồng Yên hét lên, chỉ thấy cái bóng trắng dần chìm trong màn sương mờ ảo. Lúc cô ta đưa mắt về phía trước để nhìn kỹ một lần nữa, cổ họng đã bị bóp chặt từ sau lưng.

"Ngươi còn nhớ những gì mà mình đã làm chứ?"

Hồng Yên bị siết chặt cổ, có muốn mở miệng cũng chẳng thể phát ra một thanh âm gì. Một lúc sau thì cô ta mới bị vứt xuống đất. Cái bóng trắng lại tiếp tục lẫn vào màn sương. Con mèo khi nãy lại nhảy lên thành giếng, trên miệng của nó còn đang gặm chiếc bao tay màu cam. Hồng Yên không ngừng ho khan dưới đất, mùi hương lạ cứ như thế mà tiếp tục xộc vào mũi cô ta. Đưa mắt nhìn cảnh tượng đáng sợ đó, Hồng Yên lại nghe thấy con mèo quát lớn: "Nói mau!"

"Ta thực sự không muốn làm chuyện này, tất cả là do chủ nhân ép ta làm... Từ chuyện bắt ngươi ăn thịt sống khiến cho ngươi bị bệnh, sau đó giết chết ngươi, lột da ngươi, cuối cùng đem lông của ngươi giấu trong chiếc bao tay rồi đưa cho Thánh Tư Phu nhân, tất cả đều là do chủ nhân ép buộc ta làm. Ta biết ngươi chết rất oan ức, cho nên hằng tháng đều đến vườn ngự uyển để đốt cá cho ngươi ăn. Oan có đầu nợ có chủ, nếu như ngươi muốn tìm người để báo oán, ngươi hãy đến viện Thuý Trúc mà tìm chủ nhân ta..." – Hồng Yên khóc lóc nói.

"Tất cả những gì ngươi nói là thật chứ?"

Hồng Yên hốt hoảng quay đầu lại, chỉ thấy từ bên trong màn sương xuất hiện rất nhiều người. Hồng Yên lúc này mới định thần ngợi ra mọi chuyện.

"Giống như ngươi vừa nói, tất cả chuyện này là do Liễu Phu nhân sai ngươi làm, nếu như ngươi khai hết mọi chuyện, trẫm nhất định sẽ tha chết cho ngươi!" – Nhật Suỷ tiếp tục nói.

Biết bản thân không thể chối tội, Hồng Yên liền dập đầu kể hết đầu đuôi mọi chuyện. Thanh Y đã nói rõ sự lợi hại của yêu miêu độc trùng cho Nhật Suỷ nghe, khi chàng biết chuyện này là do Đan Thanh làm, bản thân thực sự không thể tin là thật.

Nghĩ đến việc Đan Thanh chỉ là một người ngờ nghệch, Nhật Suỷ cho rằng đây chỉ là một phút nông nỗi của nàng ta, cho nên không muốn lấy đi mạng của nàng. Nhưng mà cả đời sau, Nhật Suỷ cũng không muốn gặp lại nàng ta, vậy nên trong đêm đó, Đan Thanh đã bị đưa đến cung Thuý Hoa lạnh lẽo. Hồng Yên cũng được tha mạng mà đi theo nàng ta. Nguyên Ninh không vì chuyện này mà cảm thấy vui vẻ một chút nào...

Chương trước << Danh sách chương >> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương