Chuyển đến nội dung chính

Chương 028. Lấy vương đối khuyển

C28. Lấy vương đối khuyển
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Không đợi Thiên Tuyết chờ lâu, cuối cùng Đàm Hoa cũng xuất hiện bằng một vai diễn khác, đó chính là Thượng Nguyên Phu nhân. Thì ra vở tuồng mà Đàm Hoa chuẩn bị có chút sáng tạo. Theo vở tuồng gốc, sau khi nhận đào ở chỗ của Tây Vương Mẫu, Hán Vũ Đế có ý giữ lại hạt để trồng. Tây Vương Mẫu bật cười, nói rằng loại đào này ba ngàn năm mới có thể kết quả, đất ở hạ giới lại mỏng, có muốn trồng cũng chẳng thể được. Bà hứa rằng sau khi Hán Vũ Đế dẹp loạn giặc Hung Nô, bản thân sẽ hạ phàm một lần nữa để đem bí quyết luyện thuốc trường sinh tặng cho ngài.

Tuy nhiên vở tuồng mà Đàm Hoa chuẩn bị lại được cải biên một chút. Tình tiết trên được vai diễn Thượng Nguyên Phu nhân đảm nhận thay cho Tây Vương Mẫu.

Sau khi Hán Vũ Đế ngỏ ý muốn trồng bàn đào ở hạ giới, Tây Vương Mẫu đã sai tiên nữ đi mời con gái của mình là Thượng Nguyên Phu nhân, nhờ nàng giảng đạo cho Hán Vũ Đế. Tình tiết này tuy có chút mới lạ, nhưng lại khớp với nguyên bản của câu chuyện tặng đào, đây thực ra là ý của Lệ Uyển.

Vốn dĩ Thượng Nguyên Phu nhân là con gái của Tây Vương Mẫu, cũng đồng thời là người giúp bà chủ quản tiên nữ trên cõi thiên giới. Chỉ khi Đàm Hoa diễn vai này thì mới không bất kính với Thái hậu. Thái hậu cũng nhận ra ý này, cho nên cũng nở một nụ cười hài lòng. Đợi đến khi vở tuồng kết thúc, chỉ nghe Quỳnh Thái Phu nhân cong môi nói: "Đúng là có chút mới mẻ! Có điều theo như vở tuồng này, Tây Vương Mẫu chỉ là một con rối bù nhìn! Tất cả điểm sáng đều dồn về chỗ Thượng Nguyên Phu nhân. Lẽ nào đây chính là minh chứng cho câu nói sóng sau xô sóng trước?"

Đàm Hoa nghe đến đó thì lặng lẽ chau mày, sau đó nàng liền xoay vài vòng đến chỗ của Thái hậu, đem chiếc giỏ đựng đào dâng lên cho bà: "Vừa rồi chỉ là đoạn mở đầu, lúc này mới là lúc phần chính của vở tuồng diễn ra thưa "Vương Mẫu." Tiếp sau đây sẽ là khúc "Yến hội cung Diêu Trì," chúng tiên nữ xin kính dâng bàn đào cho người!"

Trước mặt đông đủ mọi người, Thái hậu đương nhiên không muốn làm bẻ mặt Đàm Hoa. Vậy nên bà liền đưa tay bắt lấy chỗ đào kia để diễn giúp nàng ta một đoạn: "Thục phi có lòng! Có điều con ở đây ví bổn cung như Tây Vương Mẫu, bổn cung tự thấy bản thân mình không bằng!"

Huyền Dao muốn vở tuồng của Đàm Hoa diễn ra trót lọt, cho nên liền rời ghế chùng chân khẽ nói: "Thật ra không phải chỉ có mỗi Thục phi xem Thái hậu điện hạ như Tây Vương Mẫu, tất cả chúng thiếp đều nghĩ như vậy!"

Chúng phi tần nghe Huyền Dao nói câu này, không hẹn mà cùng rời ghế đồng thanh nói: "Nguyên phi điện hạ nói đúng, tất cả chúng thiếp đều nghĩ như vậy ạ!"

Thái thượng hoàng nghe đến đó thì bật cười: "Xem bộ cả hậu cung đều đồng lòng tôn kính Thái hậu, chúng ta hãy vì chuyện này mà nâng ly!"

Đàm Hoa theo đó xoay vài vòng quay trở lại chính điện, nơi các vũ nữ đang đứng ở đó đợi mình. Trong tiếng nhạc tươi vui chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, nàng ở đó tiếp tục múa trọn khúc "Yến hội cung Diêu Trì." Chỉ thấy ánh mắt của Nhật Suỷ nhìn nàng với nét hài lòng.

Giữa lúc đó thì chợt nghe tiếng ly sành bị vỡ, tất cả ánh mắt trong đại điện đều đổ dồn về phía của Đan Thanh, bởi vì nàng ta đang ngất xỉu ở trên bàn. Ngự y nhanh chóng chạy đến chỗ của nàng ta để bắt mạch. Đan Thanh cũng từ từ tỉnh lại, chỉ nghe bên tai mình là thanh âm mừng rỡ của vị ngự y kia: "Chúc mừng Thánh thượng và bệ hạ, Phu nhân đây đã mang thai được hơn hai tháng!"

Không đợi Nhật Suỷ vui mừng, các quan văn tướng võ đã đồng loạt reo lên. Đám nhạc kỹ ở đó cũng vung tay đánh tiếp mấy khúc nhạc tươi vui. Đàm Hoa dẫu hụt hẫng trong lòng nhưng cũng buộc phải gượng cười múa tiếp. Chỉ nghe Thái thượng hoàng nói: "Lúc này vui lại chồng vui, vậy nên trẫm sẽ để yến tiệc kéo dài đến tận khuya. Hôm nay chúng khanh gia không say không về!"

Các quan văn tướng võ nghe đến đó thì liên tục reo hò, không khí ở đó vui tươi không thể tả. Người vui sướng nhất bây giờ có lẽ chính là Đan Thanh, bởi vì nàng ta đang mang trong bụng giọt máu của thiên tử.

Yến tiệc sau đó chỉ toàn tiếng nâng ly của quan quân, cho nên đám phi tần cũng rủ nhau lui xuống dần dần. Huyền Dao muốn đến chúc mừng Đan Thanh, chợt nghe Tiêu Thoa nhẹ giọng nói với mình: "Dạ thưa điện hạ, khi nãy Tử Vi có gặp nô tỳ, chuyển lời rằng Thiên Trân trưởng công chúa muốn mời người đến điện Ỷ Vân để thưởng trà, tiện thể cảm ơn người vì đã ngỏ lời xin Quan gia ban cho nàng ta một chỗ riêng để ở!"

Huyền Dao nghe xong thì gật đầu đáp: "Vậy thì chúng ta hãy đi đến đó!"

Cùng lúc này, Thiên Tuyết đang đi dạo ở vườn ngự uyển. Nàng quay đầu nhìn xung quanh để phòng bị, cuối cùng thấp giọng nói: "Mẹ cũng thật là... khi nãy ở trên đại điện, sao mẹ lại nói mấy lời đó với Thái hậu?"

Chỉ thấy Quỳnh Thái Phu nhân thở dài đáp: "Có phải là con cũng bắt đầu giống như cha con, chỉ biết bênh vực người ngoài hay không?"

Thiên Tuyết nghe đến đó thì lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ biết nắm lấy tay của mẹ mình, điệu bộ có chút hối lỗi: "Con gái không hề có ý đó! Có điều ban đầu chúng ta chỉ muốn mượn tay Thái hậu để xử trí Thục phi, nhưng mà mẹ lại nói những lời đó trước mặt Thái hậu, con chỉ sợ bà ta sẽ chĩa mũi dao về phía chúng ta!"

Quỳnh Thái Phu nhân vỗ lấy mu bàn tay của Thiên Tuyết, nét mặt có chút lo lắng, cũng có chút đắc ý: "Con yên tâm! Thân phận của mẹ vô cùng cao quý. Nếu dựa vào vai vế, Thái thượng hoàng còn phải nể mặt gọi ta một tiếng "hoàng cô." Cái người mang hư danh Thái hậu kia làm sao có gan đụng đến mẹ con chúng ta. Thứ mà ta đang lo là chuyện khác!"

Thiên Tuyết đưa mắt nhìn mẹ mình, dường như cũng đã đọc được suy nghĩ trong đầu bà. "Ý của mẹ đó chính là cái thai của Liễu Phu nhân?"

Quỳnh Thái Phu nhân gật đầu nói: "Con nhập cung đã lâu, vậy mà trước giờ vẫn chưa có tin vui, gián tiếp tạo cơ hội cho một ả Phu nhân có xuất thân ti tiện được lợi, chuyện này mẹ quả thực là nhịn không nổi!"

Thiên Tuyết thở dài đáp: "Ngự y có nói, cơ thể của con vẫn cần điều dưỡng, hiện giờ chưa thích hợp để mang thai!"

Quỳnh Thái Phu nhân nghe vậy liền có chút lo lắng: "Vậy là mỗi tháng con vẫn chịu khổ sở khi đến nguyệt kỳ sao? Nhưng lần trước khi mẹ hỏi đến, con đã nói bản thân đã khoẻ!"

Thiên Tuyết có chút xấu hổ, trong lòng cũng không muốn mẹ mình lo lắng, cho nên liền mím môi nói: "Tình trạng đó... quả thực là đã có thuyên giảm, nhưng ngự y nói con vẫn phải điều dưỡng thêm!"

Quỳnh Thái Phu nhân thở dài: "Nếu ngự y trong cung vô dụng như thế, mẹ có thể tìm thầy lang bên ngoài chẩn trị cho con!"

Thiên Tuyết lắc đầu đáp: "Trước giờ trong số các ngự y chữa trị cho con, chỉ có một vị ngự y họ Hồ có khả năng làm bệnh tình của con thuyên giảm. Ngài ấy nói chỉ cần con được điều trị theo phương pháp của ngài ấy thêm một thời gian nữa, cơ thể sẽ có khả năng mang long chủng. Nếu gấp gáp dùng các loại thảo dược khác, tất cả nỗ lực trong thời gian qua sẽ đổ sông đổ bể..."

Quỳnh Thái Phu nhân gật gù: "Nếu như con đã không thể mang thai ngay lúc này, tại sao không tìm một kẻ hữu dụng để chiêu nạp về phía của mình?"

Thiên Tuyết liền nói: "Chuyện này con cũng đã nghĩ đến. Trong cung hiện giờ chỉ có Mai Như Lộ là có thể chiêu dụ, gần đây cô ta cũng thường xuyên được Quan gia triệu hạnh. Vốn biết họ Mai này muốn học thi thư, cho nên gần đây con đã sai Cẩm Tú mời cô ta đến cung của mình! Họ Mai này cũng là một kẻ dễ bảo!"

Quỳnh Thái Phu nhân liền gật đầu nói: "Biết được con đã có tính toán như vậy, trong lòng mẹ cũng yên tâm phần nào! Chỉ cần con có thể trở thành Hoàng hậu của Quan gia, vậy thì mẹ đã có thể ngồi cùng hàng với cái ả yêu bà kia!"

Thiên Tuyết có chút lo lắng: "Chỗ này là vườn ngự uyển, mẹ không nên nói những lời này lớn tiếng như vậy!"

Quỳnh Thái Phu nhân gật đầu: "Mẹ biết rồi! Chúng ta tiếp tục đi dạo thôi!"

Lúc đó Nguyên Ninh cũng đang đi dạo trong vườn ngự uyển, nhìn thấy bóng dáng hai mẹ con Thiên Tuyết từ xa, trong lòng nàng có chút nhớ nhà: "Hiện tại hàm oan của gia đình ta vẫn chưa được rửa sạch, cho nên cha mẹ ta không thể tham gia vào buổi yến tiệc này. Không biết bây giờ trong vương phủ đang đón tết như thế nào rồi..."

Tố Liên nhẹ giọng đáp: "Chủ nhân yên tâm! Tuy thiếu gia còn nhỏ nhưng rất hiếu thuận, chắc chắn sẽ có thể làm vui lòng vương gia và phu nhân!"

Nguyên Ninh gật đầu, bất giác trong lòng nhớ đến một người khác, cho nên liền nhẹ giọng nói: "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, chúng ta hãy đem một ít bánh trái và quà cáp đến cho chị Thanh Y!"

Tố Liên định đáp một tiếng "dạ" thì nghe được có thứ gì đó vừa rơi xuống nước. Chủ tớ hai nàng đưa mắt nhìn về phía mặt hồ, nhận ra đó chính là một quả bóng vải. Chỉ nghe một thanh âm phát ra trên cầu: "Phong Tranh ném quá mạnh, làm quả bóng rơi xuống nước luôn rồi!"

Bỗng nghe "ùm" một tiếng, có bóng người nhảy từ trên cầu xuống hồ để nhặt lấy quả bóng. Nguyên Ninh gấp gáp chạy về hướng đó, nhận ra gương mặt kia có chút quen thuộc.

"Chiêu Hiến Quận chúa cẩn thận, hãy để ta giúp em lên bờ!"

Lúc này Nhã Lam và Nhược Thảo đang đứng ở trên cầu, trông thấy cảnh đó liền gấp gáp chạy xuống. "Chị đừng lo! Trước giờ Phong Tranh giỏi nhất là bơi lội, ngay cả Quan gia cũng đã từng được cô ta cứu sống một mạng!"

Nguyên Ninh đỡ lấy Phong Tranh lên bờ rồi quay lại nhìn hai vị công chúa, sau đó mỉm cười đáp: "Hai em lớn nhanh quá! Mới ngày nào còn nằm ở trong nôi, lúc này đây đã sắp sửa trở thành thiếu nữ!"

"Chị biết bọn em sao?" – Nhược Thảo ngạc nhiên hỏi, chỉ nghe Phong Tranh tò mò nói: "Lần trước các cô nhờ ta đến cung Nghênh Xuân để ngăn cản Thục phi, còn mình thì đi đến cung Lâm Xuân để báo tin cho Quan gia. Ta còn tưởng các cô đã biết Thánh Tư Phu nhân rồi!"

Nhã Lam liền "A" một tiếng rồi gật gù đáp: "Thảo nào giọng của chị ấy lại quen đến vậy! Tuy rằng vẫn chưa gặp mặt, nhưng ta biết chị ấy là một người tốt, bởi vì đến cả khóm hoa dại mà chị ấy cũng muốn giúp đỡ!"

Nguyên Ninh nghe đến đây thì có chút ngượng ngập: "Thì ra ngoài Chiêu Hiến Quận chúa thì hai em cũng là ân nhân của ta. Lần trước mọi chuyện ồn ào, cho nên ta vẫn chưa chính thức cảm ơn Chiêu Hiến Quận chúa. Nhân lúc này có cơ hội gặp lại và biết rõ mọi chuyện, ta xin phép được cúi đầu nói với ba người các em một tiếng cảm ơn! Nếu các em thích thứ gì thì hãy nói cho ta biết, ta sẽ cố gắng tặng những món quà đó cho các em!"

Nhã Lam mỉm cười đáp: "Không có gì đâu ạ! Thật ra ngoài bọn em, còn có một người ở đằng sau muốn giúp chị..."

Nguyên Ninh ngạc nhiên hỏi: "Người đó là ai?"

Nhã Lam đang định đáp, nhưng Nhược Thảo chợt nhận ra có một bóng người quen thuộc đang tiến lại chỗ của bọn họ, cho nên liền nhanh miệng đáp: "Nếu Mẫu hậu biết Phong Tranh bị ướt thì không ổn chút nào! Chúng em phải đi trước đây ạ!"

Nói xong câu đó thì ba người bọn họ cũng nhanh chân rời đi, chỉ nghe Nhã Lam ngoáy đầu nói vọng lại: "Cuối tháng này, chị có thể đem một ít bánh ngọt đến điện Lạc Thanh được không?"

Nguyên Ninh còn chưa kịp đáp, bất giác nhận thấy có một người đã đứng sau lưng mình, không ai khác mà chính là cô Tịnh Văn.

Lúc Nguyên Ninh cùng bà ta đi đến hồ Phượng Liên thì đã thấy Thái hậu đứng trên cầu. Trông thấy Nguyên Ninh, Thái hậu liền trỏ tay xuống hồ sen rồi gấp gáp nói: "Mau cứu người!"

Nguyên Ninh nghe thế thì nhìn xuống hồ, chỉ thấy Yên Ngôn đang vùng vẫy dưới nước, cho nên liền nhanh chân nhảy xuống đó cứu nàng ấy lên. Đợi đến khi Nguyên Ninh đem Yên Ngôn lên cầu, Huyền Dao đã cùng hầu hết các phi tần trong cung có mặt tại đó. Trông thấy cả người Nguyên Ninh và Yên Ngôn đều ướt sũng, cho nên Huyền Dao liền tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Thái hậu liền đáp: "Vốn dĩ già này muốn cùng các con thưởng trà tại điện Sùng Uyên, cho nên mới sai người đi mời bọn con. Ai ngờ lúc già này đặt chân đến đây thì đã thấy Tĩnh Huệ bị rơi xuống hồ, bên cạnh lại không có một nô tỳ nào giúp đỡ! May mà Thánh Tư đã xuất hiện kịp lúc, cho nên Tĩnh Huệ mới được cứu sống..."

Chỉ nghe cô Tịnh Văn gằn giọng trách cứ Mộc Miên: "Ngươi hầu hạ chủ nhân kiểu gì vậy?"

Mộc Miên liền quỳ xuống đáp: "Thái hậu điện hạ xin tha tội! Khi nãy chủ nhân thấy hoa sen trong hồ nở đẹp, cho nên đã sai nô tỳ về viện Thanh Mai đem một chiếc bình tới, muốn đích thân cắm một bình ngọc liên dâng cho Thái hậu. Cho nên nô tỳ..."

Sắc mặt Yên Ngôn vì đuối nước mà có phần nhợt nhạt, nhưng mà cũng cố gắng hết sức để xin tội cho Mộc Miên: "Xin Thái hậu điện hạ đừng trách tội em ấy! Tất cả là vì con hoa mắt nên mới tự mình trượt chân ngã xuống hồ..."

Đôi mày của Thái hậu khẽ chau: "Chắc hẳn là do lần trước Tĩnh Huệ đã phí sức chép kinh nhưng chưa được bồi bổ cẩn thận, cho nên đôi mắt mới trở nên yếu ớt như thế. Tịnh Văn, sai người chuẩn bị một bình hạ thủ ô quyết minh tử đem đến viện Thanh Mai!"

Thái hậu nói xong câu này thì liếc nhìn Đàm Hoa. Nàng ta đang vì chuyện này mà nép mình đứng sau Huyền Dao, chỉ sợ sẽ bị Thái hậu trách phạt. Thái hậu thấy thế thì nhẹ giọng nói: "Thục phi đừng lo! Vừa rồi già này không phải đang khơi lại chuyện đó để trách cứ bất kỳ ai. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, cho nên tất cả chuyện cũ cần được bỏ qua, cũng giống như Thánh Tư đã bỏ qua hiềm khích mà xả thân cứu mạng Tĩnh Huệ. Già này thực sự mong từ đây về sau, các con sẽ có thể đối đãi tốt với nhau, đặc biệt là với Liễu Phu nhân, bởi vì nàng ta đang mang long thai trong người. Nếu quả thực được như thế, thì cho dù không có bàn đào, già này cũng sẽ vui vẻ để có thể sống đến trăm tuổi!"

Chúng phi tần nghe đến đó thì cúi đầu đồng thanh đáp: "Chúng thiếp xin kính cẩn nghe theo lời dạy bảo của Thái hậu điện hạ!"

Sau khi đưa Yên Ngôn về viện Thanh Mai, Nguyên Ninh mới biết chuyện mà nàng ngã xuống hồ nước thực chất là do Thái hậu sắp xếp. Bằng cách để Nguyên Ninh cứu Yên Ngôn một mạng, hai nàng mới có thể kết thúc việc giả vờ tranh đấu tại đây. Đây quả thực là lúc thích hợp nhất để làm chuyện này, bởi lẽ mọi người đang đổ dồn sự quan tâm đến cái thai của Đan Thanh. Cho dù là thế, nhìn thấy Yên Ngôn nằm phờ phạc trên giường vì đuối nước, Nguyên Ninh không thể giấu nổi sự lo lắng trong lòng: "Lần này thật khó cho chị! Từ nhỏ chị đã sợ nước, vậy mà khi nãy lại liều mạng rơi xuống hồ sen. Chị không sao chứ?"

Yên Ngôn hiền lành đáp: "Chị không sao, em đừng lo! Bây giờ cũng đã muộn rồi, hãy về viện Nhã Cúc nghỉ ngơi đi!"

Nguyên Ninh nắm chặt lòng bàn tay của Yên Ngôn mà xúc động nói: "Sự việc này làm em nhớ lại chuyện lúc nhỏ. Lúc đó em rất thích một chiếc trâm của mẹ chị, cho nên chị đã âm thầm lấy nó cho em xem. Có điều em lại quá bất cẩn, vô tình đánh rơi chiếc trâm xuống bờ hồ. Lúc đó em không biết bơi, chị cũng không biết bơi, nhưng mà chị sợ em bị phạt, cho nên đã liều mình bò xuống bờ hồ để nhặt lại chiếc trâm, cuối cùng bị trượt chân ngã xuống hồ nước. Nếu lúc đó chị Nguyệt không đến kịp, e là..."

Trong lòng Yên Ngôn có chút bồi hồi khi nhớ lại chuyện cũ, nàng mỉm cười: "Sau chuyện đó, bởi vì phát hiện ta lấy cắp chiếc trâm, cho nên ta đã bị cha mình phạt quỳ ở ngoài sân đến giữa đêm. Lúc đó tuy rằng em không bị phạt, nhưng cũng đến nhà ta để quỳ chung. Cả hai chúng ta đều dầm mưa, nhưng bởi vì cùng với em chịu phạt, cho nên ta không hề cảm thấy khổ sở..."

Nguyên Ninh nghe đến đó thì nhẹ giọng: "Bây giờ mọi sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn về chuyện khác, em có thể ở lại đây ngủ chung với chị giống như ngày trước không?"

Yên Ngôn mỉm cười dịu dàng mà lặng lẽ gật đầu, sau đó nhích người sang một bên, chừa chỗ cho Nguyên Ninh nằm chung với mình. Chăn trên nệm rất ấm, Nguyên Ninh khẽ đặt cằm lên đầu vai Yên Ngôn, như một con mèo con thấp giọng: "Trước giờ em vẫn coi chị như chị ruột của mình. Bây giờ chị Nguyệt đã không còn, cho dù là trong cung này hay trên đời này, chỉ có mỗi mình chị là chị của em. Những thiệt thòi mà chị đã chịu vì em, em thực sự rất mong một ngày nào đó sẽ có thể đền đáp!"

Yên Ngôn nhẹ nhàng vuốt tóc của Nguyên Ninh rồi dịu dàng đáp: "Chị thực sự không mong gì khác, chỉ muốn nửa đời sau này bình an. Chỉ như vậy là đủ!"

---oOo---

Bởi vì trước đó đã hứng chịu sương lạnh một thời gian dài, cho nên cơ thể của Yên Ngôn cũng đặc biệt mẫn cảm với cái lạnh. Vậy nên sau khi đuối nước, Yên Ngôn đã mắc bệnh cảm khá lâu. Trong thời gian này, Nguyên Ninh thường xuyên lui tới viện Thanh Mai. Nhưng để người khác không nhận ra bọn họ quá thân thiết, gần đây Nguyên Ninh chỉ sai Thuỷ Linh đến đó thăm hỏi.

Về phía Đàm Hoa, sau khi nhận thấy nàng ta có màn trình diễn xuất sắc trong vở "Vương Mẫu hiến bàn đào" làm Thái hậu vui lòng, cộng với việc vừa nhận được tin vui trong ngày Tết Đoan Ngọ, cho nên Nhật Suỷ đã đồng ý bỏ qua việc cấm túc nàng ấy. Có điều cái thai của Đan Thanh thực sự khiến Đàm Hoa cảm thấy chán ghét. Vốn dĩ nàng ta là người nhận được nhiều ân sủng nhất, vậy mà Đan Thanh lại vượt mặt nàng ta để có thai, đây là chuyện khiến Đàm Hoa không thể chấp nhận được. Tuy nhiên vì vừa mới được Quan gia tha tội, cho nên Đàm Hoa không dám tiếp tục làm loạn, chỉ đành sai Hạ Thuỷ đem một ít đồ bổ đến viện Thuý Trúc, tỏ ra bản thân là người đức độ. Ai ngờ vốn dĩ Lệ Uyển cũng chán ghét cái thai của Đan Thanh, cho nên liền quay về nói dối rằng sau khi nhận được chỗ quà của Đàm Hoa, Đan Thanh chẳng xem chúng ra gì. Chuyện này thật giống như thêm dầu vào lửa, khiến sự tức giận của Đàm Hoa lên đến đỉnh điểm. Mượn nước đẩy thuyền, Lệ Uyển liền hiến cho Đàm Hoa một kế để giải toả cơn giận này, đó là nhờ bản lĩnh của đám người ở viện thượng thiện.

Trên đường đi cùng Đàm Hoa từ viện thượng thiện trở về, Lệ Uyển trông thấy Như Lộ đang sánh bước cùng với Thiên Tuyết, cử chỉ của hai người vô cùng thân mật, cho nên Lệ Uyển liền cong môi nói: "Mai Phu nhân này quả thật là một kẻ gió chiều nào theo chiều nấy. Trước đây nàng ta luôn răm rắp nghe lời của Thục phi điện hạ. Nhưng mà sau khi Thái hậu hồi cung, ả ta lại thường xuyên đến cung Vạn Thọ để nịnh hót. Bây giờ khi Quý phi có thể quản lý vài ba viện trong hậu cung, ả ta lại giống như một con chó bám theo đuôi của Quý phi, đúng thật là chướng mắt!"

Đàm Hoa nghe đến đây thì thở ra một hơi chán ghét: "Nghe nói ả ta vẫn thường hay ra vào cung Lâm Xuân để học hỏi thi thư đúng chứ?"

Lệ Uyển liền đáp: "Điện hạ nói đúng! Liễu Đan Thanh đã mang thai, cho nên Như Lộ này cũng muốn dựa vào thi thư để chiếm lấy trái tim của Quan gia, mong bản thân sớm ngày được mang long chủng!"

Ánh mắt Đàm Hoa có chút lạnh lẽo: "Hình như ngươi cũng biết một ít chữ thì phải. Bổn cung muốn mời ả ta đến thưởng trà, để xem mấy ngày qua ả ta đã học được gì!"

Lệ Uyển nghe đến đó thì mỉm cười sâu xa: "Tần thiếp đã hiểu ý của Thục phi điện hạ!"

Lúc đó Thiên Tuyết đang cùng Như Lộ bàn luận về bài thơ "Mai" của Thái thượng hoàng, bất chợt nhìn thấy Nguyên Ninh đi dạo theo hướng ngược lại, cho nên ba người liền vui vẻ chào hỏi rồi trò chuyện cùng nhau, cho đến khi Hạ Thuỷ xuất hiện: "Thục phi điện hạ đang chuẩn bị tiệc trà bên vườn Quỳnh Lâm, người muốn mời các vị chủ nhân đến đó một chút. Các vị chủ nhân sẽ nể mặt Thục phi điện hạ chứ ạ?"

Thiên Tuyết nghe đến đây thì lặng lẽ mỉm cười: "Xem bộ Thục phi đã răm rắp nghe theo lời dặn dò của Thái hậu điện hạ, muốn chung sống ôn hoà với tất cả mọi người. Vậy thì bổn cung sẽ đến đó thưởng trà cùng cô ta một lát!"

Đợi đến khi ba người bọn họ đến toà đình dựng trong vườn Quỳnh Lâm, bàn tiệc trà cùng với bánh trái ở đó cũng đã được bày biện một cách chu đáo. Chào hỏi gượng gạo vài câu, cuối cùng thì Đàm Hoa cũng kéo đĩa bánh trôi ở trước mặt về phía của mình, dừng mắt tại một mảnh giấy nhỏ được Lệ Uyển khéo léo giấu trong đó.

"Nghe nói gần đây Mai Phu nhân có lòng học hỏi thi thư, bổn cung thực sự tò mò khả năng hiện tại của cô. Bây giờ bổn cung ra một câu đề, xem thử Mai Phu nhân có tìm được câu đối hay không!"

Như Lộ không tiện từ chối, chỉ đành cúi đầu ngoan ngoãn "dạ" một tiếng. Đàm Hoa lộ vẻ hài lòng, theo đó mà giả vờ suy nghĩ, thực chất là dựa vào mảnh giấy của Lệ Uyển để đọc: "Câu đề của bổn cung đó chính là: "Cuồng hung mãnh hồ địch tứ khuyển."

Đàm Hoa vừa nhìn chăm chăm Thiên Tuyết vừa đọc câu này, khiến cho Nguyên Ninh bất giác biến sắc, bởi vì câu mà Đàm Hoa vừa đọc có nghĩa là: "Cáo điên hung hãn cắn bốn chó." Thâm thuý ở chỗ bốn chữ cuồng, hung, mãnh, hồ đều có bộ khuyển. Lệ Uyển cố tình sử dụng mấy từ này, chính là có ý so sánh Thiên Tuyết với hồ ly, còn Như Lộ thì giống như con chó theo đuôi nàng ấy. Thiên Tuyết làm gì không hiểu ra ý tứ của câu này, nhưng mà nàng không tiện cất tiếng. Giữa lúc đó thì đã nghe Lệ Uyển cong môi nói: "Mấy hôm nay Mai Phu nhân vẫn luôn học hỏi thi thư tại cung Lâm Xuân, chẳng lẽ không thể đối lại câu thơ này hay sao?"

Câu nói này khiến Như Lộ càng thêm căng thẳng. Nếu như nàng không thể tìm ra câu đối thích hợp, không những bản thân sẽ phải chịu nhục nhã, mà Thiên Tuyết cũng sẽ bị mất mặt vì nàng. Thiên Tuyết nhìn thấy cảnh này thì lạnh lùng mỉm cười: "Mới ngày nào Hạ Phu nhân vẫn còn là một nô tỳ hầu hạ Thục phi, vậy mà lúc này đây đã có thể đường hoàng ngồi trên chiếc ghế dành cho phi tần. Quá trình này không phải ngày một ngày hai. Hạ Phu nhân là người từng trải, sao lúc này lại gấp gáp hối thúc Mai Phu nhân?"

Lệ Uyển vẫn còn đang dương dương tự đắc, nghe xong câu này thì chỉ thấy cơ mặt của mình chợt đanh lại. Đàm Hoa đoán chắc Như Lộ sẽ không thể đối lại câu này, cho nên liền ngạo mạn nói: "Vậy thì để nhạc kỹ đánh thêm một bài trong lúc Mai Phu nhân nghĩ ra câu đối!"

Đám nhạc kỹ liền vâng lời đánh thêm một khúc. Bọn họ không ai bảo ai, chọn lấy một bài có thời lượng dài nhất để chơi, giúp Như Lộ có thêm thời gian suy nghĩ. Trong tiếng nhạc tươi vui như tiết xuân, Nguyên Ninh cũng dần nghĩ ra được câu đối. Nàng đưa mắt nhìn về phía Như Lộ, cuối cùng liền quyết định khéo léo mách nước cho nàng ấy. Vậy nên Nguyên Ninh liền cong môi nói với Thiên Tuyết: "Chiếc trâm ngọc của Quý phi điện hạ thật tinh xảo. Mấy viên ngọc trên đuôi công vô cùng long lanh, khiến cho nó kiêu sa chẳng kém gì phượng hoàng!"

Lúc này Thiên Tuyết đang tìm cách giúp đỡ Như Lộ, cho nên nàng chỉ muốn đáp lại câu này một cách qua loa. Nhưng chẳng lâu sau đó, Thiên Tuyết đã hiểu được tâm ý bên trong của Nguyên Ninh, cứ như thế mà rạng rỡ mỉm cười: "Chiếc trâm này là do Quan gia tặng cho bổn cung. Mấy viên ngọc ở đây tất nhiên là đồ trân phẩm, nhưng so với đôi mắt tinh tường của Thánh Tư Phu nhân, chúng vẫn còn kém hơn một bậc! Bổn cung mời nàng một ly!"

Nguyên Ninh nghe đến đó thì nâng ly mỉm cười: "Kính Quý phi điện hạ!"

Lúc tiếng đàn vừa dứt cũng là lúc mọi ánh mắt trong toà đình đổ dồn về phía của Như Lộ. Vốn dĩ Đàm Hoa đã nắm chắc phần thắng, cho nên nàng ta liền kênh kiệu nói: "Xem ra cho dù đám nhạc kỹ có đánh thêm ba bốn bài nữa, Mai Phu nhân cũng chẳng thể đối được với câu vừa nãy của bổn cung!"

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương