Chuyển đến nội dung chính

Chương 027. Vương Mẫu hiến đào

C27. Vương mẫu hiến đào
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

U ám cả một buổi tối, rốt cuộc ông Trời cũng đổ mưa lớn. Sau khi cơn mưa qua đi, ánh trăng cuối cùng cũng hiện ra, tuy khuyết mà lại chẳng tàn, cứ như thế soi sáng cả một vùng thoáng đãng. Cảnh sắc thế này thật khớp với hai câu thơ mà Nguyên Ninh đã từng đọc cho Đan Thanh và Như Lộ nghe, cho nên lúc này nàng lại ngâm nó một lần nữa:

"Gió đưa mây dạt thành muôn vẻ,
Mưa tạnh trăng lên sáng bội phần."

Cánh cổng của viện Nhã Cúc dần mở ra, một toán người chậm rãi bước vào trong. Dẫn đầu bọn họ là một người mặc áo viên lĩnh màu trắng có thêu hình rồng, không ai khác mà chính là Quan gia - Nhật Suỷ.

Có cánh vẹt uyên ương lướt qua cửa sổ. Chỗ này không phải cung Hàm Xuân, không hề treo giá gỗ cho chim, cho nên con vẹt bay lượn quanh trong phòng, cuối cùng quay trở lại đậu trên vai của Nhật Suỷ.

Người đã đến bên cửa, có muốn trốn tránh cũng chẳng thể nào, cho nên Nguyên Ninh liền quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp xin kính chào bệ hạ!"

Nhật Suỷ nghe xong câu này liền phất tay cho phép Nguyên Ninh đứng lên. Sau đó chàng hất hàm đuổi đám hạ nhân lui ra, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Trẫm đã cố tình đem loài hoa mà nàng yêu thích đến viện Nhã Cúc. Nàng thích chúng chứ, Đinh Hương?"

Nguyên Ninh nghe đến đó thì lặng lẽ mím môi, chỉ biết chậm rãi đáp: "Cảm ơn bệ hạ đã đem loài hoa này đến viện Nhã Cúc. Lần đó ở vườn ngự uyển, thần thiếp buộc phải nói dối tên mình trước mặt bệ hạ, nhưng mà bản thân không hề có ý khi quân, kính xin bệ hạ rộng lượng bỏ qua!"

Nhật Suỷ mỉm cười: "Trong chuyện này, vốn dĩ trẫm là người che giấu thân phận của mình trước, cho nên trẫm không hề trách nàng. Huống hồ gì nhờ có như vậy, chúng ta mới có cơ hội được trò chuyện cùng nhau. Thật ra bây giờ nghĩ lại, sau khi trẫm nghe nàng ngâm bài thơ đó, bản thân phải sớm nhận ra nàng vốn dĩ không phải là một cung nữ bình thường mới phải!"

Nãy giờ Nguyên Ninh vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn Nhật Suỷ, chỉ biết cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Vết thương của bệ hạ đã khỏi rồi chứ?"

Nhật Suỷ có chút ngượng ngập: "Thật ra chuyện bị rắn cắn cũng là lời nói dối của trẫm. Trẫm chỉ định dùng cách đó để có thể gặp mặt nàng, nhưng mà nàng đã gọi thị vệ đến thay vì chạy qua cung Quan Triều!"

Nguyên Ninh liền đáp: "Cung Quan Triều là tẩm cung của bệ hạ, thần thiếp là Phu nhân vừa mới nhập cung, bản thân vẫn còn chưa được bệ hạ triệu kiến, cho nên không dám tuỳ tiện bước qua đó!"

Nhật Suỷ nghe xong liền chậm rãi gật gù: "Tính ra thì nàng nhập cung cũng đã lâu, nhưng mà bản thân vẫn chưa được trẫm triệu kiến, tất cả là vì dạo này ở tiền triều có nhiều chính sự. Thánh Tư, nàng không trách trẫm chứ?"

Nguyên Ninh lắc đầu đáp: "Thần thiếp không hề có tâm tư đó thưa bệ hạ!"

Nhật Suỷ gật đầu rồi nhanh tay lấy trong người một chiếc túi thơm, sau cùng mỉm cười nói với Nguyên Ninh: "Chiều nay trẫm có việc đột xuất phải đến cung Lâm Xuân của Quý phi, cho nên đã vô tình lỡ hẹn với nàng. Cũng may lúc đó ở cung Quan Triều còn có Thượng Trân trưởng công chúa, cho nên em ấy đã sai nô tài nhận thay trẫm chiếc túi thơm này. Trẫm thực sự rất thích nó, bản thân cũng không quên đem đến đây món quà mà mình đã hứa!"

Nhật Suỷ nói đến đó thì lấy tiếp trong người một chiếc trâm bạc. Thiết kế của nó so với chiếc trâm vàng mà Nguyên Ninh đã nhìn thấy trước đó không hề khác biệt. Cả hai đều vô cùng tinh mỹ và sang trọng.

"Lại đây! Để trẫm cài nó lên tóc nàng!"

Lúc này Nguyên Ninh mới dám ngẩng mặt nhìn lên, chỉ thấy trước mắt mình là một người con trai dịu dàng, ấm áp. Nàng thực sự không thể tưởng tượng ra được, lúc mà chàng trở nên tuyệt tình, rốt cuộc sẽ có bộ dạng như thế nào, cũng chẳng biết bộ dạng của hắn sẽ tàn nhẫn ra sao, khi khiến cho chị nàng tìm đến cái chết. Nghĩ đến đó, lòng của Nguyên Ninh đột nhiên se thắt lại.

"Nàng không sao chứ?" – Nhật Suỷ hỏi.

Câu hỏi này khiến Nguyên Ninh sực tỉnh dậy trong mớ hồi ức về người chị Nguyên Nguyệt. Chỉ thấy bóng trăng trước mắt dần khuất mờ, Nguyên Ninh chậm rãi đáp: "Thần thiếp không dám làm phiền bệ hạ, xin người hãy để thần thiếp tự cài nó!"

Nhật Suỷ không ngờ Nguyên Ninh lại nói ra câu này, chỉ biết gượng cười nhẹ giọng đáp: "Như vậy cũng được!"

Nguyên Ninh nhẹ nhàng bắt lấy chiếc trâm bạc rồi cài lên tóc. Xung quanh ngoài tiếng ngọc va vào nhau làm phát ra thanh âm "leng keng" thì không còn gì khác. Không khí trong phòng dần trở nên bức bối, cho nên Nhật Suỷ liền cất tiếng mở chuyện: "Bây giờ cũng đã trễ rồi. Khi nãy xảy ra nhiều chuyện như vậy, trẫm đoán rằng nàng vẫn chưa ăn tối, cho nên đã sai người chuẩn bị một số món ăn đem đến viện Nhã Cúc. Chúng ta hãy cùng nhau ngồi xuống ăn cơm!"

Ngay sau đó, Thiên Kiện liền cùng đám hạ nhân bày biện các món ăn lên bàn. Những món ăn ở đó được chế biến một cách công phu, chiếm đa số vẫn là các món làm từ hải sản, bởi lẽ hoàng tộc Đông A vốn xuất thân từ nghề chài lưới, cho nên trong bữa ăn nhất định phải có các món này.

Nhật Suỷ đưa mắt nhìn một đĩa thức ăn nằm bên cạnh mình, bản thân chợt nảy ra một ý, cho nên chàng liền ngâm hai câu thơ:

"Hồng thấp bác quy cước,
Hoàng hương chích mã an."

Bài thơ này là do Thái thượng hoàng sáng tác khi ngồi ăn cùng với Văn Túc Vương Trần Đạo Tái. Lúc đó Thái thượng hoàng đã bắt đầu ăn chay, cho nên không thể cùng ăn những món mặn với Văn Túc Vương. "Quy cước" có nghĩa là chân rùa, ám chỉ món sò huyết, còn "mã an" là yên ngựa, ý nói món hào sữa. Chính vì hình ảnh so sánh thú vị đó mà Nhật Suỷ rất thích bài thơ này. Nguyên văn của bài thơ như sau:

"Hồng thấp bác quy cước,
Hoàng hương chích mã an.
Sơn tăng trì tịnh giới,
Đồng tọa bất đồng xan.

Có nghĩa là:

"Sò huyết bóc đỏ ướt,
Hào sữa nướng vàng thơm.
Sơn tăng giữ trai giới,
Cùng ngồi chẳng cùng ăn."

Nguyên Ninh trầm tư đôi lát sau khi nghe hai câu thơ này. Bấy giờ ánh trăng ở bên ngoài đang men theo cửa sổ, lặng lẽ rơi xuống mặt bàn gần chỗ Nguyên Ninh, đem cái bóng của hoa cúc lặng lẽ đung đưa. Nhìn thấy cảnh này, Nguyên Ninh chỉ kịp thở dài một tiếng rồi chậm rãi đáp:

"Âm dương hoàn nhị giới
Đồng toạ bất đồng xan."

Nghĩa là:

"Âm dương cõi hai giới
Cùng ngồi chẳng cùng ăn."

Không khó để Nhật Suỷ nhận ra Nguyên Ninh đã thay câu "Sơn tăng trì tịnh giới" bằng câu "Âm dương hoàn nhị giới," cũng không khó để chàng nhận ra Nguyên Ninh đang nhắc đến chuyện gì. Nghĩ đến đó, Nhật Suỷ liền liếc mắt về phía của Thiên Kiện, ý bảo hắn hãy cùng đám nô tài lui xuống.

Ở trên bàn bấy giờ ngoài sò huyết và hàu sữa thì vẫn còn nhiều món hấp dẫn khác. Một trong số đó là "mẫu đơn hải dương," mỗi cánh hoa được trang trí bởi tôm tươi, cá ngừ và bạch tuộc.

Nhật Suỷ kéo ống tay áo lên cao, đích thân gắp một miếng cá ngừ cho vào chén của Nguyên Ninh, sau cùng nhẹ giọng nói: "Nàng đang vì chuyện của Nguyên Nguyệt mà trách trẫm ư?"

Nguyên Ninh chớp nhẹ mi mắt để tự vấn bản thân mình. Đối với câu này của Nhật Suỷ, nàng vốn dĩ không thể phủ nhận. Bởi lẽ thâm tâm nàng vẫn cho rằng, nguyên nhân gián tiếp dẫn đến cái chết của Nguyên Nguyệt chính là sự bạc tình của Nhật Suỷ. Nhưng thực tình mà nói, Nguyên Ninh cũng không thể khẳng định là mình đúng, bởi lẽ người con trai ấm áp trước mặt hoàn toàn không có vẻ là hạng người đó. Hơn nữa cả Thái hậu và Yên Ngôn đều đứng ra nói đỡ cho chàng. Lúc này ở trong lòng Nguyên Ninh, có chăng chỉ là một chút khuất mắt.

"Thần thiếp biết từ lâu bệ hạ đã không cho bất kỳ ai nhắc đến chị Nguyệt, nhưng thần thiếp vẫn mang nỗi canh cánh trong lòng, chẳng biết ngày đó tại sao chị ruột của mình lại tìm đến cái chết!"

Nhật Suỷ hít sâu một hơi rồi thở ra từ từ, cuối cùng chàng bỏ đũa xuống rồi chậm rãi nói: "Vậy thì hãy để trẫm kể lại tất cả cho nàng! Ngày đó Nguyên Nguyệt đã âm thầm bỏ lô hội vào chén canh của Nguyên phi trong thời gian dài, kết quả khiến cái thai của Nguyên phi bị sảy tại hành cung Lỗ Giang. Sau chuyện đó, Nguyên Nguyệt đã bị đưa về cung cấm túc nhưng nàng ấy suy nghĩ không thông, cuối cùng tự mình chọn lấy cái chết!"

"Không thể nào... chị của thiếp không thể nào làm ra những chuyện này! Bệ hạ, chắc chắn chị của thiếp đã chịu hàm oan!" – Nguyên Ninh không thể tin vào những lời mà mình vừa nghe.

"Lúc đó mẹ ruột của trẫm là Tiên Thái hậu đang lâm trọng bệnh, cho nên trẫm vẫn chưa định tội nàng ấy. Mọi chuyện đều để đương kim Thái hậu điều tra lại một lần nữa, nhưng mọi chứng cứ đều cho thấy Nguyên Nguyệt là kẻ đứng đằng sau. Thái hậu là người công tâm như thế nào, chắc chắn nàng là người hiểu rõ!" – Nhật Suỷ nói đến đây thì dừng lại một nhịp trước khi tiếp lời: "Có lẽ nàng nói đúng, Nguyên Nguyệt vốn dĩ không thể làm ra những chuyện như thế này. Nhưng dòng máu Yên Sinh đã khiến cho Nguyên Nguyệt luôn ám ảnh về ngôi vị Hoàng hậu. Nếu có thể chính miệng nói với nàng một lời, trẫm nghĩ câu mà Nguyên Nguyệt sẽ nói đó chính là đừng đi theo vết xe đổ của nàng ấy!"

Nhật Suỷ nói xong câu đó thì lạnh lùng rời đi. Ánh trăng bên ngoài dần trở nên thê lương. Mấy giọt nước mắt rơi trên bàn làm phản chiếu một bóng nguyệt đang mờ ảo. Trong phòng bây giờ chỉ có tiếng khóc nghẹn của Nguyên Ninh.

Lúc Nhật Suỷ rời khỏi viện Nhã Cúc thì mới sực nhớ ra một điều, chàng đã quên trả lại cho Nguyên Ninh chiếc ngọc bội uyên ương lấy ở chỗ Lam Nhạn. Đưa ngón cái chạm lấy mảnh ngọc đẹp nhưng lạnh lẽo, Nhật Suỷ chỉ thở dài nói: "Đến cung Nghênh Xuân!"

---oOo---

Trong nhà lao tối tăm, ẩm thấp của viện Đình Ngọ, Lam Nhạn đang rên rỉ vì vết thương trên người. Cánh cổng ngục dần mở ra, từ chỗ đó xuất hiện một bóng người thân thuộc đem đồ ăn cho nàng.

"Sao chị lại dại dột như vậy?"

Lam Nhạn nghe xong câu này thì ngẩng mặt lên, đôi môi khô ráp nở một nụ cười: "Em đến đây thì thật tốt!"

Lúc đó Thái Bình vẫn chưa hiểu hết ý của Lam Nhạn, cho đến khi nàng bước ra khỏi nhà lao và đi đến vườn nhài trong vườn ngự uyển. Y theo lời của Lam Nhạn, Thái Bình tìm được một lọ gốm chôn dưới khóm hoa nhài thứ năm. Đôi mắt của Thái Bình sáng lên khi mở nắp lọ gốm. Ở bên trong có rất nhiều tiền, đây là tiền mà Nguyễn Hưng đã trộm để đưa cho Lam Nhạn cất giữ.

Thái Bình nhớ đến lời của Lam Nhạn, cẩn thận lấy hết tiền trong lọ rồi đi đến viện Kim Hoa, tìm một bà mụ họ Lã đang làm việc tại đó.

Bà mụ Lã vốn là đồng hương của Lam Nhạn, vậy nên Lam Nhạn đã nhờ Thái Bình giúp mình làm một chuyện, đó chính là nhờ bà ta thay mình chuyển tiền về quê.

"Bà nói gì chứ? Bà muốn lấy một nửa chỗ tiền này sao? Bà có thấy là mình tham lam quá không?" – Thái Bình thốt lên.

Bà mụ Lã nghe đến đó thì chậc lưỡi lắc đầu: "Nhỏ tiếng thôi, cô muốn người khác nghe được chuyện này ư?"

Bà ta nói xong thì lạnh lùng liếc nhìn Thái Bình trước khi tiếp lời: "Chuyển tiền khỏi cung vốn dĩ là chuyện mạo hiểm, đó là lý do tại sao Lam Nhạn không đến bưu cục mà phải tìm đến ta. Những lần trước Lam Nhạn đều đã đồng ý trả cái giá này, lần này ta vẫn giữ nguyên giá đó, đáng lý cô phải cảm ơn mới phải."

Thái Bình nghe đến đó thì chau mày đáp: "Trong cung này đâu phải chỉ có mỗi mình bà là có thể xuất cung! Không có bà, ta vẫn có cách giúp Lam Nhạn chuyển tiền về quê!"

Thái Bình nói xong câu này liền quay người bỏ đi, giữa lúc đó thì đã bị bà mụ Lã giữ tay lại. Thái Bình vùng vẫy muốn thoát ra, vô tình làm rơi vài nén bạc giấu trong người, chỉ biết vội vã nhặt chúng lên. Bà mụ Lã thấy thế thì cười khẩy: "Ta còn tưởng là cô thanh cao lắm, hoá ra Lam Nhạn cũng đã nhờ nhầm người. Nếu cô cũng tốt đẹp giống như lời mình nói, cần gì phải lấy trộm mấy nén bạc này?"

Thái Bình trợn mắt biện minh: "Ai bảo đây là tiền của Lam Nhạn... đó thực chất là tiền của ta!"

Bà mụ Lã cười nhạt rồi cúi xuống nhặt giúp chỗ bạc đó, sau cùng cong môi nói: "Đây là tiền của ai, vốn dĩ ta không hề quan tâm. Ta chỉ biết chỗ bạc trong túi vải này là loại tiền bất chính, nếu như cô dám nhờ người khác chuyển chúng ra ngoài, ta không thể đảm bảo là cô có bị bắt tại trận hay không!"

Thái Bình có chút tức giận: "Bà dám uy hiếp ta?"

Bà mụ Lã vẫn giữ nụ cười gian xảo trên môi: "Đây không phải là uy hiếp, mà là thương lượng. Cô nghĩ sao nếu tiếp tục đưa túi tiền này cho ta, để Lam Nhạn chịu mất một nửa làm chi phí, còn bản thân cô thì có thể nhận về một số tiền kha khá?"

Trong ánh mắt Thái Bình có một tia tư lự. Cuối cùng cô ta không trả lời, chỉ lặng lẽ giao túi tiền vào trong tay bà mụ.

---oOo---

Lúc Huyền Dao mở mắt ra thì đã thấy Nhật Suỷ ngồi đọc sách bên cửa sổ. Nàng gắng gượng ngồi dậy, nhưng chợt nghe Nhật Suỷ điềm đạm nói: "Nàng vừa mới bị ngã, hãy nghỉ ngơi thêm chút nữa đi!"

Huyền Dao liền nhẹ giọng đáp: "Khi nãy Tiêu Thoa đã thuật lại mọi chuyện cho thần thiếp nghe. Trong chuyện này Đàm Hoa không chỉ sơ suất mà còn quá nóng tính, cho nên bệ hạ ra lệnh cấm túc em ấy cũng phải. Có điều sắp tới là Tết Đoan Ngọ, kính xin bệ hạ hãy rộng lòng tha lỗi cho em ấy!"

Nhật Suỷ suy tư đôi lát rồi gật gù: "Nàng nói đúng! Tết Đoan Ngọ là lúc mọi người tề tựu đông đủ. Nếu lúc đó vắng mặt Thục phi, mọi người sẽ đặt ra nghi vấn trong đầu. Vậy thì lệnh cấm túc sẽ được dời lại sau Tết Đoan Ngọ!"

Huyền Dao nghe xong câu này, chân mày khẽ chau một cách lo lắng, chỉ biết dịu dàng "Dạ" một tiếng rồi quay đầu nhìn về phía của Tiêu Thoa. Tiêu Thoa hiểu ý của chủ nhân mình, liền lui xuống để đích thân đi thông truyền tin tức cho Đàm Hoa.

Đàm Hoa nghe xong thì vô thần ngồi xuống ghế: "Lần này Quan gia muốn trách phạt bổn cung thật sao? Trước giờ dù cho bổn cung có quá đáng đến đâu, Quan gia đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho bổn cung, vậy mà giờ đây..." – Đàm Hoa nói đến đó thì nghiến răng đập tay xuống thành ghế: "Là vì con tiện nhân Thánh Tư đó sao?"

Hạ Thuỷ vẫn còn đang bị nhốt ở viện Đình Ngọ chịu phạt. Đám cung nữ trong cung Hàm Xuân ai cũng khiếp sợ Đàm Hoa, chỉ có Tiêu Thoa mạnh dạn tiến đến xoa nhẹ vào lòng bàn tay của nàng: "Dù có tức giận đến đâu, điện hạ cũng không nên làm đau cơ thể ngọc ngà của mình! Khi nãy nô tỳ đã hỏi qua Thiên Kiện, quả thực tối hôm nay Quan gia đã đến viện Nhã Cúc. Tuy nhiên chẳng biết tốt xấu thế nào, sau khi Quan gia rời khỏi chỗ đó, vẻ mặt lộ rõ nét không vui. Chính miệng Thiên Kiện đã nói rằng, nguyên nhân của chuyện này xuất phát từ việc Thánh Tư Phu nhân không biết cư xử!"

Đàm Hoa nghe đến đó thì nheo mắt hả hê nói: "Đúng là quả báo!"

Tiêu Thoa lúc này lại tiếp lời: "Khi nãy Nguyên phi điện hạ đã mở lời nói giúp cho người, tuy không thể khiến Quan gia xoá bỏ lệnh cấm túc, nhưng mà ngài vẫn cho phép điện hạ tham gia vào buổi yến tiệc. Thục phi điện hạ trước giờ giỏi ca múa, nếu như người có thể biểu diễn xuất thần trong tiết mục góp vui hôm đó, nô tỳ dám chắc Quan gia sẽ suy nghĩ lại!"

Đàm Hoa nghe đến đó thì lượn mắt suy tư, cuối cùng trên môi nở một nụ cười đắc ý: "Ngươi trở về nói với Nguyên phi, bổn cung nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của chị ấy!"

---oOo---

Viện Ngọc Lan lúc này tràn ngập hương thơm. Lệ Uyển đang ngồi bên cạnh chiếc lư đồng cùng làn khói mờ ảo, trong lòng không giấu được sự lo lắng. Nếu như Thục phi bị cấm túc, vậy thì cô ta sẽ mất một người chống lưng. Lúc này trong cung còn có Thái hậu, ngày tháng sau này của Lệ Uyển xem bộ chỉ chìm trong một màu u tối. Nghĩ đến đó, Lệ Uyển bỗng nghe được thanh âm lo lắng của Bảo Tâm: "Nô tỳ vừa mới hay tin, Thục phi sẽ diễn vở tuồng "Vương Mẫu hiến bàn đào" vào ngày Tết Đoan Ngọ!"

Đôi mắt Lệ Uyển đang nhắm nghiền, nghe đến câu này liền lộ nét kinh hãi: "Ngươi nói sao?"

Cùng lúc đó ở cung Lâm Xuân, Thiên Tuyết cảm thấy vô cùng đắc ý: "Lần này xem ra cô ta đã tự mình tìm đến chỗ chết!"

Cẩm Tú lộ ánh cười ở đuôi mắt: "Tây Vương Mẫu là chủ quản của tiên nữ trên thiên giới. Thục phi muốn dùng chút tài mọn của mình để lấy lại tình cảm của Quan gia, nhưng mà lại chọn trúng vở tuồng này, quả thực là vô cùng ngu ngốc! Thục phi muốn làm Tây Vương Mẫu, vậy thì mặt mũi của Thái hậu phải để ở đâu?"

Thiên Tuyết phất mạnh tay áo, đôi môi không giấu nổi đắc ý: "Ngày mai đại điện sẽ tề tựu đông đủ hoàng thất, chỉ cần bổn cung nhờ mẹ của mình nói thêm vài lời, để xem cô ta có thể xoay chuyển tình thế như thế nào?"

---oOo---

Cuối cùng cũng đến Tết Đoan Ngọ, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, không khí vui vẻ không kém hơn Tết Nguyên Đán là bao. Mối quan hệ giữa quan quân Trần triều vốn vô cùng thân mật, cho nên lúc này ở điện Thiên An, ngoài phi tần ở hậu cung và các vị tông thất trong hoàng tộc, các quan văn tướng võ cũng đang nhập tiệc cùng với thiên tử.

Lúc này bọn họ đang lần lượt làm lễ bái hạ rồi đem ba tuần rượu kính dâng Thái thượng hoàng và Quan gia. Các quan nội thần thì ngồi ở phía Tây, các quan ngoại thần thì ngồi ở phía Đông, phân ra quan văn tướng võ ngay ngắn chỉnh tề.

Để góp vui cho buổi yến tiệc, Đàm Hoa liền ra lệnh cho viện thượng yến nổi nhạc lên. Sau vài tiết mục mở màn, Đàm Hoa đích thân lui xuống để chuẩn bị cho vở "Vương Mẫu hiến bàn đào."

Vở tuồng này du nhập vào Đại Việt thông qua một tù binh nhà Nguyên là Lý Nguyên Cát. Nội dung của nó liên quan đến việc Tây Vương Mẫu tặng bàn đào cho Hán Vũ Đế.

Lúc này đây ở trên sân khấu, vở tuồng đã được diễn đến đoạn Vương Mẫu hạ phàm. Thiên Tuyết nheo mắt nhìn lên đó, nghĩ đến chuyện Thục phi sắp sửa đào mộ tự chôn mình, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Nàng đưa mắt nhìn một người phụ nữ đang ngồi ở hàng ghế dành cho hoàng thất, chỉ thấy bà ta cong miệng nhìn mình. Bà ấy không ai khác mà chính là mẹ ruột của Thiên Tuyết – Quỳnh Thái Phu nhân, con gái của cố Thái sư Trần Quang Khải.

“Thiếp nghe nói Tây Vương Mẫu là chủ quản của tiên nữ trên thiên giới. Hôm nay Thục phi dùng vở này để diễn, chắc chắn đã tốn công chuẩn bị kỹ càng, xem chừng sẽ có thể tái hiện được phần nào phong thái của đương kim Thái hậu! Có câu “sóng sau xô sóng trước,” không biết chừng Thục phi còn có thể xuất chúng hơn cả Thái hậu!”

Câu này phát ra từ miệng của Quỳnh Thái Phu nhân, khiến chân mày của Thái hậu khẽ chau, đôi môi khép hờ cũng đột ngột buông xuống. Nhưng nét mặt của Thái hậu nhanh chóng trở nên hoà hoãn, bản thân không hề muốn trách cứ Thục phi, chỉ quay sang mỉm cười với Quỳnh Thái Phu nhân: “Hình như Phu nhân nhớ lầm rồi, bổn cung trước giờ chưa từng diễn vào vai Vương Mẫu. Hơn nữa đây bất quá chỉ là một vở kịch, Quỳnh Thái Phu nhân nói ra mấy lời như thế, có phải là đã quá suy diễn sâu xa rồi không?”

Quỳnh Thái Phu nhân nghe xong câu này chợt lấy tay che miệng: “Thiếp thân đãng trí quá! Thái hậu nói không sai, rõ ràng là trước giờ người chưa từng diễn vào vai Tây Vương Mẫu. Nếu có đi chăng nữa, bất quá thì cũng chỉ là một màn kịch. Trước giờ người có thể toát ra phong thái của Tây Vương Mẫu chỉ có một người, đó chính là Tiên Thái hậu! Vậy nên cho dù là Thục phi, hay là bất kỳ một ai khác cố tỏ ra bản thân là Tây Vương Mẫu, bất quá cũng chỉ là mô phỏng mà thôi! Cái này người ta gọi là hữu danh vô thực!”

Câu này của Quỳnh Thái Phu nhân đã quá rõ ràng. Ý của bà ta đó chính là cho dù Thái hậu có ngồi lên vị trí cao nhất trong hậu cung đi chăng nữa, bất quá vị trí này cũng giống như vai diễn Tây Vương Mẫu của Thục phi mà thôi.

Thái thượng hoàng nghe đến đó thì khẽ chau mày, nhưng mà cũng không muốn làm mất mặt em trai của mình là Tá Thiên Thái uý Trần Đức Diệp, cho nên ông lặng lẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Thái hậu, sau cùng mới từ tốn nói: “Quỳnh Thái Phu nhân nói không sai! Tiên Thái hậu là người diễn vở “Vương Mẫu hiến bàn đào” xuất sắc nhất, cũng là người duy nhất thể hiện thành công thần thái của Tây Vương Mẫu. Nhưng nếu đặt lên bàn cân để so sánh, Tiên Thái hậu và đương kim Thái hậu có thể nói là mười phân vẹn mười. Vậy nên cho dù trước giờ Thái hậu chưa từng diển vở kịch này, trẫm vẫn tin Thái hậu hoàn toàn có thể toát ra được thần thái ấy!”

Thái hậu trìu mến nhìn Thái thượng hoàng, trong lòng thầm cảm ơn ngài đã nói giúp mình. Cô Tịnh Văn đứng một bên có hơi thống khoái, chỉ liếc nhìn Quỳnh Thái Phu nhân xem xem thái độ của bà ta sẽ như thế nào.

Quỳnh Thái Phu nhân còn định nói thêm câu gì, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của chồng mình là Tá Thiên Thái uý đang giương về phía mình, cổ họng theo đó mà bị nghẹn lại. Ở bên này Thiên Tuyết cũng có chút lo lắng, chỉ nghe Cẩm Tú khẽ thấp giọng: "Quả thật là Phu nhân đã hơi quá lời!"

"Bây giờ Vương Mẫu cũng đã sắp xuất hiện, thay vì ở đây bàn tán tiếp, thiếp thân nghĩ chúng ta vẫn nên tập trung theo dõi vở kịch này thì hơn!" – Trinh Túc Phu nhân cất tiếng nói.

Thái hậu đưa mắt nhìn Trinh Túc Phu nhân lặng lẽ mỉm cười. Có thể nói việc bản thân chiến thắng kẻ khác khiến người ta vô cùng thống khoái, nhưng mà việc bản thân được người khác công nhận là kẻ chiến thắng còn thống khoái hơn gấp nhiều lần. Nãy giờ Thái hậu không hề phản bác gì đối với câu nói của Quỳnh Thái Phu nhân, nhưng những người xung quanh đã thay Thái hậu làm điều này. Cái này cũng có thể được xem là chưa đánh đã thắng!

Mọi người ở đó nghe xong câu vừa rồi của Trinh Túc Phu nhân thì cũng đổ dồn ánh mắt về phía sân kịch, cuối cùng cũng thấy Tây Vương Mẫu cùng tiên nữ hầu cận xuất hiện. Có điều cơ thể của Vương Mẫu có chút kỳ lạ. Đó không phải Thục phi hay bất kỳ ai khác, chỉ là một hình nhân mặc quần áo của Tây Vương Mẫu, được hai vị tiên nữ đỡ lấy. Tất cả lời thoại mà vốn dĩ Vương Mẫu sẽ hát cũng được chuyển cho tiên nữ hầu cận.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Tuyết không giấu nổi thắc mắc trong lòng: "Thục phi đang làm trò gì vậy?"

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương