Chuyển đến nội dung chính

Chương 026. Trong họa có phúc

C26. Trong hoạ có phúc
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Đàm Hoa đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ nghe một thanh âm quen thuộc cất lên: "Quan gia đến!"

Trên dưới đại điện lúc này đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Chúng thần thiếp xin kính chào bệ hạ!"

Nhật Suỷ chưa bước vào đại điện, nhưng mà giọng nói đã vang vọng vào trong: "Trên đường đi đến đây trẫm đã biết mọi chuyện, chuyện này không cần phải điều tra thêm nữa!"

Nguyên Ninh nghe được mấy lời này thì ngẩn người ra, chỉ thấy thanh âm đó có chút quen thuộc.

Chợt nghe Đàm Hoa cong môi nói: "Bệ hạ anh minh! Những chuyện hạ tiện như vậy thì không cần điều tra thêm nữa, một là đày ả ta vào lãnh cung, hai là ban cho ả một dải lụa trắng!"

Lúc này Nhật Suỷ đã bước vào trong, đi bên cạnh còn có Thiên Tuyết, chỉ lạnh lùng đáp: "Tất cả đứng lên rồi nói!"

Thiên Tuyết đưa mắt nhìn quanh, rốt cuộc không thấy Huyền Dao đâu, cho nên liền sắc sảo tiếp lời: "Xem bộ Thục phi ngày càng biết phân ưu với Nguyên phi điện hạ!"

Đàm Hoa vừa mới đứng lên, nghe Thiên Tuyết nói thế thì có chút tức giận: "Cô không biết thì đừng ở đó buông lời châm chọc. Là do khi nãy Nguyên phi bị ngã, lúc này phải nằm nghỉ bên trong, cho nên bổn cung mới ở đây chủ trì mọi chuyện!"

Nhật Suỷ nghe đến đó thì liếc nhìn Thiên Tuyết: "Nàng vào trong xem Nguyên phi thế nào!"

Cùng lúc đó thì mấy vị ngự y cũng đã được nô tỳ thân cận của Như Lộ là Lục Bình mời đến. Bọn họ gấp gáp hành lễ trước mặt Nhật Suỷ, sau đó chạy ngay vào trong để kiểm tra tình trạng của Huyền Dao. Đàm Hoa nghĩ đến những chuyện khi nãy, ngay lập tức liền trỏ tay vào mặt Nguyên Ninh nói: "Dạ thưa bệ hạ, chính là vì tiện nhân này giở trò bại hoại mới gián tiếp khiến cho Nguyên phi bị té ngã! Xin bệ hạ hãy trách phạt ả ta thật nặng!"

Nhật Suỷ nghe đến đó, chỉ chậm rãi lạnh lùng gọi tên của Thiên Kiện. Thiên Kiện nghe xong thì "dạ" một tiếng rồi sai người đem Nguyên Ninh đi. Nguyên Ninh liếc nhìn Nhật Suỷ, chỉ thấy gương mặt tuấn tú kia mười phần lạnh lùng, đến cả một cái liếc nhìn cũng không thèm hướng đến chỗ nàng.

Trong lòng Nguyên Ninh bất giác cảm thấy buốt lạnh. Nét mặt này, con người này, có lẽ chính là những gì mà chị ruột của nàng – Nguyên Nguyệt đã nhìn thấy trước lúc buông xuôi...

Tố Liên thấy có người đến kéo Nguyên Ninh rời đi thì vô cùng hốt hoảng, chỉ biết liên tục kêu oan cho chủ nhân mình. Nhưng mà lúc này Nguyên Ninh sớm đã tuyệt vọng, cho nên liền lắc đầu ngăn cản nàng. Sau khi chủ tớ của Nguyên Ninh bị hạ nhân đưa đi, đại điện theo đó mà trở nên yên ắng lạ thường.

Chỉ nghe "keng" một tiếng, chiếc kim bài Long phù lại một lần nữa rơi xuống nền gạch. Nhật Suỷ đưa mắt nhìn Chiêu Hiến Quận chúa, chỉ thấy nàng khoanh tay cau có.

"Phong Tranh, em làm vậy là có ý gì?" – Nhật Suỷ nói.

Chỉ nghe Chiêu Hiến Quận chúa bĩu môi đáp: "Bệ hạ ban cho em một thứ vô dụng! Nó không thể giúp em cứu được người vô tội!"

Đàm Hoa nghe đến đó, nghĩ đến chuyện Nhật Suỷ đã sai người dẫn Nguyên Ninh đi, đoán chắc rằng trong lòng chàng vô cùng chán ghét nàng, cho nên liền muốn nhân chuyện này xử trí một cái gai trong mắt khác.

"Long phù dẫu sao cũng là vật tuỳ thân của bệ hạ, vậy mà Chiêu Hiến lại không hề tôn trọng nó, cứ tuỳ tiện vứt nó xuống đất. Thần thiếp thấy có lẽ em ấy đã bị chiều đến mức sinh hư, khi nãy còn ở đây bênh vực ả tiện phụ kia, dù thần thiếp đã có đủ nhân chứng, vật chứng kết tội ả!"

Phong Tranh nhận thấy gương mặt của Nhật Suỷ có chút lạnh lùng, cho nên bản thân cũng không dám tiếp tục ương ngạnh, ngay lập tức ngoan ngoãn đi nhặt tấm kim bài dưới đất rồi chạy đến bên cạnh Nhật Suỷ: "Xin bệ hạ thứ tội, chỉ là em thực sự tin Thánh Tư Phu nhân trong sạch!"

Nhật Suỷ trông thấy Phong Tranh xuống nước, trong lòng cũng cảm thấy có chút vui vẻ: "Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, dựa vào đâu mà em khẳng định nàng ấy trong sạch?"

Phong Tranh liền đáp: "Em biết Thánh Tư Phu nhân là người tốt bụng, đến cả một khóm hoa vô tri cũng được nàng ấy che chở. Người như thế làm sao có thể làm ra chuyện xấu này?"

Nhật Suỷ gật gù rồi đưa mắt nhìn về phía Đàm Hoa: "Khi nãy nàng nói đã có đủ nhân chứng, vật chứng để kết tội Thánh Tư?"

Đàm Hoa "dạ" một tiếng rồi đưa mắt nhìn Lam Nhạn. Cô ta hiểu được ý của nàng, ngay lập tức liền ở đó nói lại một lần nữa những lời dối trá của mình. Lam Nhạn chỉ mới vừa dứt câu, Phong Tranh đã nắm lấy cánh tay của Nhật Suỷ: "Đây chỉ là lời nói phiến diện của cô ta, hoàn toàn không thể chứng minh được gì thưa bệ hạ!"

Đàm Hoa nghe xong câu này thì cong môi giả lả nói: "Ban đầu thần thiếp cũng không thể tin được chuyện động trời này, nhưng khi nhìn thấy chiếc ngọc bội này trong tay Lam Nhạn, thần thiếp có muốn không tin cũng không thể!"

Nhật Suỷ bắt lấy chiếc ngọc bội uyên ương được Thiên Kiện đưa đến, đây vốn dĩ là thứ mà chàng đã tặng cho Nguyên Ninh, vậy mà hiện giờ lại là bằng chứng kết tội nàng. Nghĩ đến đó, gương mặt của Nhật Suỷ càng trở nên lạnh lùng: "Vậy gian phu là ai?"

Đàm Hoa nghe đến đó liền mở miệng đáp: "Gian phu là một tên thị vệ canh gác cung Quan Triều, Lam Nhạn nói khi nãy Thánh Tư đã tặng cho hắn một chiếc túi thơm, chắc hẳn bây giờ tên thị vệ đó vẫn đang mang trên người. Nhưng vì hắn là người của Thiên Tử Quân, thần thiếp muốn hỏi qua ý của bệ hạ mới dám bắt người!"

Nhật Suỷ liền chau mày đáp: "Nếu như nàng biết nể mặt trẫm, tại sao lại không có lòng này đối với Thái hậu? Thánh Tư là cháu gái của người, chẳng phải cũng bị nàng đưa đến viện Đình Ngọ hay sao?"

Đàm Hoa nghe xong liền cắn môi quỳ xuống, chỉ biết nhanh trí tìm lời giải thích: "Thần thiếp đương nhiên là một lòng hiếu kính với Thái hậu điện hạ. Nhưng mà có câu "thiên tử phạm tội, xử như thứ dân." Thánh Tư đã làm ra những chuyện nhơ nhuốc như vậy, thần thiếp chỉ thay bệ hạ xử trí nàng ta!"

Nhật Suỷ gật gù nói: "Hay cho câu "thiên tử phạm tội, xử như thứ dân"! Nếu vậy trẫm cũng sẽ đến viện Đình Ngọ một chuyến cùng với Thánh Tư!"

---oOo---

Lúc này Nguyên Ninh cùng Tố Liên đang bị hạ nhân bên cạnh Quan gia đưa đi, trong lòng nàng tràn ngập uất ức, cho nên liền hướng về một tên nội thị đi bên cạnh nhẹ giọng hỏi: "Trong số những người hầu cận Quan gia, có nội thị nào tên là Tiểu Thọ Tử hay không?"

Chỉ thấy tên nội thị ở đó chậm rãi lắc đầu. Nguyên Ninh cảm thấy lòng bàn tay tê buốt, chỉ biết tự cười bản thân mình: "Tố Liên à! Xem như ta đã hại em, cũng huỷ hoại thanh danh của gia đình mình! Ta quả là một kẻ vô dụng!"

Tố Liên liền đáp: "Chủ nhân đừng nói như thế! Chuyện này là do kẻ khác cố tình hãm hại người, vậy nên Thái hậu điện hạ sẽ có cách giúp người minh oan!"

Cổ họng của Nguyên Ninh đột nhiên run rẩy, nàng ở đó khóc không thành tiếng: "Nếu Thái hậu điện hạ đứng ra bênh vực ta, vừa hay lại rơi vào bẫy của Thục phi, mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn... tại sao ta... lại làm mọi chuyện ra nông nỗi này!"

Tố Liên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, chỉ biết nói những lời động viên, trấn an: "Chủ nhân đừng lo, Thái hậu điện hạ sẽ có cách giải quyết chuyện này! Hơn nữa ông Trời có mắt, sự thanh bạch của chủ nhân sẽ sớm được giãi bày!"

Nàng ta nói đến đó thì chủ tớ bọn họ đã được đưa đến một ngã ba đường. Ở đó có một tên công công đã chờ sẵn, chỉ đợi bọn họ đến để dẫn Tố Liên đi.

"Ngươi làm gì vậy? Sao lại tách hai người chủ tớ chúng ta ra?" – Tố Liên chống cự.

Chỉ nghe tên công công ở đó trầm tĩnh đáp: "Ta chỉ làm theo lời dặn dò của chủ nhân, cô đừng nên tiếp tục vùng vẫy, hãy mau mau cùng ta đến đó!"

Dù Tố Liên có chống cự đến mấy cũng không thể thay đổi tình hình, chủ tớ hai người cứ như thế mà bị tách rời nhau. Nguyên Ninh không biết Tố Liên sẽ bị đưa đến đâu, càng không biết bản thân sẽ bị đưa đến chốn tối tăm nào, chỉ biết thổn thức gọi một tiếng "Tố Liên..."

Trái ngược với khung cảnh hỗn loạn nãy giờ ở cung Nghênh Xuân, chỗ của Thái hậu vô cùng yên ắng. Nãy giờ bà vẫn đang tập trung thêu nốt những đường thêu cuối cùng trên khung thêu của Nhược Thảo, chỉ nghe Xuân Nhi đứng bên ngoài khẽ hỏi vị nô tỳ bên cạnh: "Em thật sự có chút thắc mắc, tại sao Thái hậu điện hạ đã biết rõ mọi chuyện, vậy mà người vẫn điềm tĩnh ngồi đây thêu hoa?"

Vị nô tỳ trẻ tuổi ở đó liền chép miệng đáp: "Thục phi làm ồn ào như vậy chỉ vì muốn Thái hậu điện hạ ra mặt, Thái hậu điện hạ đương nhiên là không để cô ta đắc ý! Hơn nữa tuy Thái hậu điện hạ ngồi yên tại cung Vạn Thọ, không có nghĩa là người không tìm cách giúp Thánh Tư Phu nhân. Khi nãy Bình Phong công công đã được sai đi xử trí mọi chuyện ổn thoả, cô chỉ cần yên tâm về hồi báo chủ nhân là được!"

Xuân Nhi lúc này mới cúi đầu hướng vào phòng Thái hậu hành lễ rồi rời đi. Lúc bước ra khỏi cổng, nàng chợt thấy Bình Phong công công quay trở về. Bình Phong công công gấp gáp bước vào phòng, cúi gập người trước mặt Thái hậu rồi từ tốn nói: "Nô tài đã y lời Thái hậu, mượn cớ Huyền Trân trưởng công chúa đánh rơi trâm ngọc để lục soát đám thị vệ của Thiên Tử Quân, rốt cuộc không hề tìm được thứ gì khả nghi!"

Thái hậu lấy kéo cắt đường chỉ cuối cùng vừa mới thêu xong, cuối cùng thong thả nói: "Cực thân ngươi rồi! Hãy lui xuống sai người đến cung Nghênh Xuân nghe ngóng!"

Cô Tịnh Văn chờ Bình Phong công công lui xuống, cuối cùng nhẹ giọng nói với Thái hậu: "Người có thể yên tâm rồi! Cung Quan Triều ngoài thị vệ thì chỉ còn đám công công hầu cận Quan gia, bất cứ ai trong số chúng là người trò chuyện với Thánh Tư Phu nhân cũng không đáng ngại!"

Thái hậu ngắm nghía chiếc khăn mà mình vừa thêu xong, chỉ mỉm cười đáp: "Ngươi nói sai rồi, cung Quan Triều ngoài thị vệ và công công ra thì vẫn còn một người!"

---oOo---

"Người trò chuyện với Thánh Tư ở đó chính là trẫm! Có phải Thục phi cũng muốn bắt trẫm đến viện Đình Ngọ hay không?" – Nhật Suỷ nói.

Đàm Hoa không tin vào những gì mà mình vừa nghe. Cũng khó trách, cả đại điện lúc này ai ai cũng không dám tin vào tai của mình. Nhưng mà trái ngược với Đàm Hoa, Yên Ngôn cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

"Là bệ hạ sao? Chuyện này sao lại..." – Đàm Hoa ấp úng hoang mang nói.

Chỉ thấy ánh mắt của Nhật Suỷ toả ra một màn sương lạnh lùng, thanh âm của chàng có chút nghiêm nghị: "Lần trước dẫu vẫn còn chưa phân phải trái, nàng đã một mực muốn bắt Tĩnh Huệ vào viện Đình Ngọ, chuyện này vốn dĩ trẫm đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho nàng. Nhưng mà nàng vẫn chứng nào tật nấy, tiếp tục chẳng biết đúng sai mà muốn dồn Thánh Tư vào cái nơi tăm tối đó! Viện Đình Ngọ là chỗ nào cơ chứ? Phi tần của trẫm sao lại xứng bị nhốt ở đó!"

Chưa bao giờ Đàm Hoa nhìn thấy Nhật Suỷ tức giận như vậy, cho nên nàng liền quỳ xuống tìm cách phân trần: "Kính xin bệ hạ bớt giận! Thần thiếp quả thật là có tội! Tất cả cũng là vì tiện tỳ Lam Nhạn này buông lời thị phi, đánh vào chuyện vụng trộm ở hậu cung, khiến thần thiếp có chút mất bình tĩnh. Thần thiếp trước giờ toàn tâm toàn ý nghĩ cho bệ hạ nên mới hấp tấp như thế, chỉ mong bệ hạ có thể tha lỗi cho thần thiếp..."

Nhật Suỷ nghe đến đây, không thể không kiềm được sự tức giận đối với ả nô tỳ Lam Nhạn. Chàng giơ chiếc ngọc bội uyên ương trong tay lên, hướng về phía ả ta nghiêm nghị chất vấn: "Đôi mắt nào của ngươi thấy Thánh Tư đưa thứ này cho trẫm? Bài "Tích xuân" mà nàng ấy đã đọc chỉ có ý tiếc thương cho bụi hoa tử đinh hương, vậy mà qua miệng ngươi đã trở thành lời tỏ tình lả lướt. Thánh Tư tốt bụng đem bột hùng hoàng để cứu người, vậy mà ngươi lại nói hành động này của nàng ta là việc làm phóng đãng. Có phải là công việc trong cung quá nhàn hạ, cho nên ngươi mới có thời gian thêu dệt những chuyện ồn ào này không?"

Lam Nhạn không ngờ có biến sự này, chỉ biết cúi rạp người run rẩy, định bụng sẽ lao đầu vào chiếc cột gỗ ở đó tự sát, nhưng lần này ả ta lại bị Ngân Diệp bên cạnh Phong Tranh ngăn cản.

"Một nô tỳ thấp bé như ả làm sao có gan hãm hại Thánh Tư Phu nhân. Hơn nữa nãy giờ ả ta lại hai lần muốn tìm đến đường chết, xem chừng là bản thân đã bị kẻ khác uy hiếp!" – Phong Tranh vừa nói vừa đưa mắt nhìn về phía của Đàm Hoa, khiến nàng ta không khỏi có chút lo lắng.

Chỉ nghe Nhật Suỷ dõng dạc nói: "Chỉ cần ngươi thành thật nói ra mọi chuyện, trẫm hứa sẽ bảo toàn cho gia đình của ngươi. Bằng không, dù cho ngươi có thí mạng tại đây đi chăng nữa, người nhà của ngươi dù có thể thoát khỏi bàn tay của kẻ đứng sau kia, cũng không thể thoát được sự trừng phạt của trẫm!"

Như có một con dao vô hình đâm xuyên qua cổ họng của Đàm Hoa lúc này. Sự khiến hãi bây giờ thật sự khiến cho nàng cảm thấy buồn nôn. Nếu Lam Nhạn chịu khai ra tất cả mọi chuyện, vậy thì chẳng phải Đàm Hoa sẽ...

Chỉ nghe Lam Nhạn gào khóc: "Bệ hạ xin bớt giận! Chuyện này hoàn toàn không hề liên quan đến người nhà của nô tỳ, xin người hãy rộng lòng bỏ qua cho bọn họ!"

Sắc mặt của Nhật Suỷ lạnh lẽo tựa hàn băng, như mặt hồ mùa thu yên ắng, tĩnh lặng: "Người hiện tại có thể giúp cả nhà ngươi được yên ổn không phải trẫm, mà chính là ngươi!"

Lam Nhạn nuốt vào một tia kinh sợ, khoé mắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng phủ phục bên dưới nền gạch: "Không hề có ai đứng sau chuyện này cả! Là vì nô tỳ căm hận Thánh Tư Phu nhân, cho nên mới đặt điều vu khống cô ta!"

Câu này của Lam Nhạn quả thực là nằm ngoài mong đợi của tất cả mọi người ở đó. Ngay cả Đàm Hoa cũng chẳng ngờ mình có thể tìm được một con đường sống trong chín cửa tử.

Chính lúc đó thì Phong Tranh đã hỏi một câu mà tất cả mọi người đều muốn biết: "Thánh Tư Phu nhân là người tốt bụng như thế, tại sao ngươi lại căm hận nàng ta?"

Lam Nhạn cười khẩy: "Tốt bụng ư? Nô tỳ thấy cô ta nhiều chuyện thì đúng hơn! Nếu cô ta không đứng ra tố giác Nguyễn Hưng, anh ấy cũng sẽ không phải bỏ mạng dưới loạn trượng!"

Như Lộ nghe đến đây thì có chút nghi hoặc: "Ngươi và hắn ta rốt cuộc là có mối quan hệ gì?"

Tuệ Doanh nhìn sắc mặt của Lam Nhạn, đoán chừng đã ngợi ra chuyện gì, cho nên liền chậm rãi tiếp lời: "Đối thực là hành vi có thể chấp nhận được, nhưng lấy trộm quốc khố rồi hãm hại Quý phi lại là tội chết! Nguyễn Hưng tự làm tự chịu, lý nào ngươi lại vì chuyện này mà hãm hại Thánh Tư Phu nhân!"

Lam Nhạn liền đáp: "Nhưng mà anh ấy làm chuyện này là vì muốn trả nợ cho cha mẹ ta!"

Như Lộ có chút buồn cười: "Việc cha mẹ của ngươi mắc nợ không phải là lỗi của ai khác, sao các ngươi lại có thể dựa vào chuyện này mà trộm lấy quốc khố? Theo như lời của ngươi nói, lẽ nào triều đình phải có trách nhiệm đem quốc khố chi trả cho những khoản nợ này?"

Lam Nhạn cười khẩy: "Đúng vậy! Các người hằng ngày mặc áo lụa, đi giày hoa, đâu biết được sự khốn khổ của dân đen chúng ta. Trùng Hưng năm thứ sáu, nạn đói xảy ra ở những ngày cuối năm đã khiến biết bao nhiêu gia đình ly tán, trong số đó có gia đình của ta và Nguyễn Hưng. Vì không muốn cả nhà bị chết đói, ta và anh ấy phải chấp nhận bán thân. Các người có biết giá để mua đám dân đen chúng ta là bao nhiêu không? Một quan tiền! Một quan tiền lúc đó chỉ mua được ba thăng gạo. Số gạo này thậm chí còn chưa đủ ba cân, chỉ có thể ăn được trong nửa tháng. Đó là tất cả những thứ mà thân phận nô tài của bọn ta có thể đổi được..."

Chỉ nghe Nhật Suỷ tò mò hỏi: "Lúc đó trẫm vẫn còn là Đông cung Thái tử, nghe được Thái thượng hoàng bàn tính với các quan trong triều, quyết định ban chiếu phát thóc cho dân nghèo đồng thời cũng miễn thuế nhân đinh, chẳng lẽ các ngươi không nhận được số thóc này ư?"

Lam Nhạn sầu não nói: "Quê hương của nô tỳ nằm ở huyện Vĩnh Động, lộ Khoái Châu, trước giờ vốn có một họ Đinh giàu có và nhiều thế lực. Số thóc mà triều đình phân phát lần đó, sợ là quá nửa đã rơi vào tay bọn chúng..."

Nhật Suỷ nghe đến đó thì đập mạnh vào thành ghế: "Lý nào là thế? Bọn chúng không còn xem quốc pháp ra gì ư?"

Lam Nhạn nghe đến đó thì dập đầu thật mạnh xuống nền gạch, đoán chắc cũng vì chuyện này mà bị thương ở trán.

"Nô tỳ biết mình đã phạm phải tội lớn, không nghĩ bản thân sẽ có thể giữ mạng. Chỉ mong bệ hạ không làm khó người nhà của nô tỳ, sớm ngày dẹp yên thế lực của họ Đinh, nô tỳ nguyện kiếp sau sẽ làm thân trâu ngựa cho người để chuộc lại lỗi lầm!"

Nhật Suỷ suy tư đôi lát rồi cất tiếng: "Trong chuyện này quả là ngươi có nỗi khổ riêng, nhưng bản thân không biết tìm người giúp đỡ, trái lại còn làm ra những chuyện dối dưới gạt trên, khi quân phạm thượng. Cho nên trẫm quyết định tuy có thể miễn tội chết cho ngươi, nhưng tội sống thì không thể tha. Phạt ngươi đến viện Đình Ngọ chịu cực hình vì tội vu khống chủ nhân, sau đó bị lưu đày đến vùng biên ải làm nô dịch mười năm. Riêng về chuyện thế lực họ Đinh, trẫm hứa với ngươi sẽ cho người điều tra, giúp người dân Vĩnh Động tìm lại công đạo!"

Lam Nhạn nghe đến đó thì phủ phục quỳ dưới nền đất: "Nô tỳ xin dập đầu cảm ơn ân điển của bệ hạ!"

Nhật Suỷ liếc mắt nhìn về phía Đàm Hoa, cuối cùng lạnh lùng đáp: "Nô tỳ thân cận của Thục phi không biết can gián chủ nhân mà lại ngu xuẩn tiếp tay cho chuyện xấu, vậy nên cũng bị mang đến viện Đình Ngọ chịu phạt. Về phần Thục phi, tuy căn nguyên của chuyện này không thực sự liên quan đến nàng, nhưng mà nàng không phân trắng đen, chỉ biết gấp gáp xử phạt người vô tội, làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ như thế này. Có lẽ là do trẫm và Nguyên phi đã quá dung túng nàng, vậy nên ba tháng tiếp theo nàng hãy tự đóng cửa hối lỗi đi!"

Đàm Hoa liền khóc lóc van xin: "Bệ hạ..."

"Thế nào? Có phải nàng thấy ba tháng quá ít, cho nên muốn trẫm đổi thành nửa năm hay không? Còn không mau lui về cung Hàm Xuân?" – Nhật Suỷ lạnh lùng nói.

Đàm Hoa biết không thể cầu xin thêm, lại cảm thấy xấu hổ trước mặt đám phi tần ở đại điện, cho nên liền lặng lẽ hành lễ rồi lui xuống. Ngay sau đó, nô tỳ thân cận của Thục phi là Hạ Thuỷ liền bị người ở cung Quan Triều áp giải đến viện Đình Ngọ.

Chợt nghe thanh âm sốt sắng của Phong Tranh: "Vậy thì rốt cuộc bệ hạ đã đưa Thánh Tư Phu nhân đi đâu?"

Nhật Suỷ còn định trả lời, chỉ nghe trong phòng Huyền Dao có tiếng trò chuyện, cho nên liền nhẹ giọng đáp: "Tất nhiên không phải là nơi để chịu phạt! Bây giờ trẫm phải vào trong xem tình trạng của Nguyên phi, em cũng mau đến cung Vạn Thọ gặp Thái hậu đi!"

---oOo---

Càng được đưa đi xa, Nguyên Ninh càng nhận thấy con đường phía trước dần quen thuộc. Đây chẳng phải là cung Ngoạn Hoa hay sao? Tại sao Quan gia lại sai người đưa nàng về đây?

Không để Nguyên Ninh nghi hoặc thêm, một công công liền nhẹ giọng nói: "Phu nhân đừng lo lắng quá! Chúng nô tài phụng mệnh Quan gia, đưa Phu nhân về viện của mình để nghỉ ngơi thôi ạ!"

"Đây là ý của Quan gia?" – Nguyên Ninh ngạc nhiên hỏi.

Tên công công liền đáp: "Dạ đúng, Phu nhân về đến viện của mình sẽ rõ!"

"Vậy còn Tố Liên?" – Nguyên Ninh hỏi.

"Cô ta đã được đưa đến phòng ngự dược để điều trị vết thương trên người!" – tên công công kia đáp.

Đợi đến khi Nguyên Ninh về đến gần cổng viện của mình, cánh mũi đã nghe được một mùi hương quen thuộc, đó chính là hương thơm của tử đinh hương. Sân trước của viện Nhã Cúc vừa mới có một bụi tử đinh hương được trồng. Tuy lúc này đã là lúc hoa tàn, nhưng bằng cách nào đó, Nhật Suỷ vẫn tìm được một bụi hoa vẫn còn xum xuê đưa đến đây.

Thuỷ Linh vốn đợi sẵn bên trong, trông thấy chủ nhân mình liền nhanh chân chạy đến lấy đỡ nàng. Đám hạ nhân ở kia cũng hành lễ lui xuống. Giữa lúc Nguyên Ninh cùng với Thuỷ Linh còn chưa cùng trò chuyện được lâu, bỗng thấy cửa sau của viện Nhã Cúc có tiếng gõ cửa, người ở đó thì ra lại là chủ tớ Yên Ngôn: "Em chịu khổ rồi!"

Nguyên Ninh trông thấy Yên Ngôn thì ôm chằm lấy nàng, sau đó xúc động nói: "Em còn tưởng mình sẽ bị đưa đến viện Đình Ngọ! Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, lúc này đây em vẫn chưa tưởng tượng được!"

Yên Ngôn nhẹ tay xoa lưng nàng để vỗ về, cuối cùng nhẹ giọng đáp: "Ta biết hiện tại em có nhiều chuyện không thể hiểu được, cho nên mới nhanh chân đến đây để giải thích tất cả. Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta hãy bước vào trong!"

---oOo---

Lúc Phong Tranh đến cung Vạn Thọ thì đã thấy Nhã Lam đứng trước cổng đợi mình, bên cạnh nàng còn có Nhược Thảo.

"Sao rồi? Mọi chuyện như thế nào?" – Nhã Lam tò mò hỏi.

Phong Tranh liền đưa chiếc kim bài lên trước mặt rồi tươi cười nói: "Có thứ này trong tay, việc mà hai cô giao cho ta làm đương nhiên là vô cùng thuận lợi!"

Nhược Thảo liền đáp: "Nói vậy Thánh Tư Phu nhân không bị tổn hại gì chứ?"

Phong Tranh lắc đầu: "Không hề! Trái lại nhân dịp này, ta còn dạy Thục phi một bài học!"

Nhược Thảo nghe đến đó thì quay người nói với Ban Mai: "Giờ thì ngươi có thể đem chiếc túi thơm này đến cho Quan gia!"

Phong Tranh chỉ nghe Ban Mai "dạ" một tiếng rồi rời đi, sau đó cánh tay đã bị Nhược Thảo nắm lấy kéo vào trong, chỉ biết gấp gáp hỏi: "Anh Quốc Chẩn đâu rồi?"

Nhã Lam phì cười: "Trong đầu cô chỉ có anh ấy thôi sao? Thôi được rồi, ta sẽ đến cung Vĩnh Phúc gọi anh ấy đến đây!"

Nói xong câu đó, Nhã Lam liền nhanh chân rời đi. Cung Vĩnh Lộc vốn liền kề với cung Vạn Thọ. Vậy nên không lâu sau đó, Nhã Lam đã đến chỗ của Quốc Chẩn.

Quốc Chẩn thì ra cũng đang đứng đợi trước cổng cung của mình, trông thấy Nhã Lam, chàng có chút khẩn trương hỏi: "Chuyện mà ta nhờ em đã ổn rồi chứ?"

Nhã Lam gật đầu: "Em đã cùng chị Nhược Thảo đến cung Lâm Xuân báo tin, hoàng huynh đã tức tốc đến cung Nghênh Xuân giải quyết mọi chuyện!"

Quốc Chẩn có chút lo lắng: "Chẳng phải ta đã nhờ hai em chia nhau ra, một người báo tin cho Quan gia, một người đến ngăn cản Thục phi sao?"

Nhã Lam liền đáp: "Em không có bản lĩnh ngăn cản Thục phi, chỉ có thể nhờ Phong Tranh làm thay, vì cô ấy có Long phù bên người. Nhưng mà anh đừng lo, Phong Tranh đã giúp Phu nhân kia yên ổn trở về viện của mình!"

Quốc Chẩn bấy giờ mới có chút yên tâm, chỉ kịp thở phào một tiếng, ngay lúc đó vật trong tay đã bị Nhã Lam giật lấy.

"Trả lại cho anh!" – Quốc Chẩn giật mình nói.

Nhã Lam cầm lấy chiếc túi thơm đưa lên mũi, sau cùng mỉm cười nói: "Đây vốn dĩ đâu phải túi thơm của anh!"

Quốc Chẩn lấy lại chiếc túi thơm kia, cuối cùng cẩn thận cất nó vào túi áo: "Chiếc túi thơm kia đã được trả cho Quan gia rồi. Cái này chỉ là một túi thơm giống y như nó mà Nhược Thảo đã thêu cho anh!"

Nói xong chàng liền xoa vào đầu của Nhã Lam: "Em nhất định phải giữ kín chuyện này! Vậy thì anh mới đồng ý cho em mượn sách để đọc!"

Nhã Lam cười thật tươi: "Đương nhiên rồi! Chúng ta hãy nhanh chân đến cung Vạn Thọ, Phong Tranh đang ở đó chờ anh đấy!"

---oOo---

Lúc này Yên Ngôn đã kể rõ sự tình bên trong cho Nguyên Ninh nghe, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng ấm áp nói: "Ta nghĩ lát nữa Quan gia sẽ đến đây, cho nên bản thân không tiện ngồi nán lại. Trước khi đi, ta chỉ muốn nói với em thêm vài lời. Tuy rằng ta không biết hiện giờ trong lòng em đối với Quan gia có còn khuất mắt nào liên quan đến cái chết của Nguyên Nguyệt hay không, nhưng hiện tại chính là lúc để em chiếm lấy ân sủng của Quan gia, giải quyết tình thế cấp bách trước mắt, có khả năng lấy lại sự trong sạch cho gia đình của mình. Cho nên ta thực sự mong em sẽ trân trọng lấy cơ hội này!"

Nguyên Ninh khẽ chớp nhẹ mi mắt, đối với mấy lời này có chút ưu tư. Yên Ngôn thấy thế thì tiến đến ôm lấy nàng, đặt nhẹ cằm của mình lên đầu vai của Nguyên Ninh, dịu dàng giống như người chị ruột: "Ta biết chuyện tình cảm không thể ép buộc, nhưng mà với tư cách là người đã tiến cung từ trước, ta biết Quan gia không phải là một kẻ vô tình. Chỉ cần em gác lại chuyện của Nguyên Nguyệt, ta tin em đối với Quan gia sẽ có một cách nhìn khác!"

Nguyên Ninh hít sâu một hơi, cũng đặt cằm trên vai của Yên Ngôn nhẹ nhàng đáp: "Cảm ơn chị, em đã hiểu rồi ạ!"

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương