Chuyển đến nội dung chính

Chương 029. Thay xà đổi cột

C29. Thay xà đổi cột
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Như Lộ cúi thấp đầu, chỉ mỉm cười chậm rãi đáp: "Như Lộ vốn học ít, tuy có thể tìm ra câu đối nhưng đoán chắc không thể nào so sánh với câu vừa rồi của Thục phi điện hạ, kính mong mọi người đừng chê cười!"

Đàm Hoa chẳng ngờ Như Lộ sẽ nghĩ được câu đối, cho nên gương mặt lúc này có chút biến sắc, bản thân không tiện nói thêm lời gì. Bấy giờ thì Như Lộ mới lặng lẽ đọc: "Linh lung ngọc hoàng phò tứ vương."

Câu này có nghĩa là "Phượng ngọc long lanh phò bốn vua," hay ở chỗ bốn chữ linh, lung, ngọc, hoàng đều có chứa chữ vương, vừa có thể dùng để đối với chữ khuyển của cuồng, hung, mãnh, hồ, vừa có thể dùng hình ảnh phượng hoàng và phong thái vương giả để khen ngợi xuất thân của Thiên Tuyết. Câu đối này khiến Lệ Uyển lẫn Đàm Hoa đều cảm thấy tức giận, nhưng cả hai lại chẳng thể làm gì. Nhìn thấy cảnh này, Thiên Tuyết chỉ cong môi mỉm cười, sắc mặt không giấu nổi sự đắc ý.

Tiệc trà cuối cùng cũng kết thúc. Trên đường Nguyên Ninh quay trở về viện Nhã Cúc, nàng nhận ra có hai người ở đằng sau lưng mình. Đợi đến lúc Nguyên Ninh quay đầu nhìn lại, trước mắt đã nhìn thấy chủ tớ của Như Lộ.

"Cảm ơn Thánh Tư Phu nhân khi nãy đã giải vây cho ta!" – Như Lộ cúi đầu nói. Nguyên Ninh nghe xong câu này thì ôn hậu mỉm cười: "Mai Phu nhân nhận ra sao?"

Như Lộ gật đầu đáp: "Thánh Tư Phu nhân nói rằng "mấy viên ngọc long lanh trên đuôi công khiến cho nó kiêu sa chẳng kém gì phượng hoàng," giúp cho ta nghĩ ra bốn chữ "phượng ngọc long lanh" hay chính là "linh lung ngọc hoàng" đều chứa chữ "vương," nhờ đó mà có thể nghĩ ra câu đối để đáp trả Thục phi!"

Nguyên Ninh gật gù đáp: "Thật ra cũng là do Mai Phu nhân thường xuyên học hỏi thi thư mới có thể nghĩ ra được câu đối đó. Nếu như ta có nói câu này với một người bình thường, người đó chắc chắn cũng không lãnh hội được tâm ý bên trong!"

Như Lộ có chút vui vẻ khi được khen, cho nên nàng liền cao hứng nói: "Ta đang định đến viện Thuý Trúc của Đan Thanh để thăm cô ta, hay là chúng ta hãy cùng đi cho vui?"

Nguyên Ninh mỉm cười đáp: "Như vậy cũng được!"

Lúc Nguyên Ninh và Như Lộ đến viện Thuý Trúc của Đan Thanh thì đã thấy nàng ta ăn trái cây bên cửa sổ. Trông thấy Như Lộ, Đan Thanh có chút vui vẻ: "Ta còn tưởng hôm nay cô sẽ bận học chữ mà không thèm đến thăm ta nữa đó!"

Như Lộ cười trừ, sau đó chìa tay đến chỗ của Nguyên Ninh nói: "Biết cô buồn chán vì phải ở mãi trong cung dưỡng thai, cho nên hôm nay ta đã mời đến đây thêm một người!"

Nguyên Ninh mỉm cười chào Đan Thanh rồi tò mò hỏi: "Thường ngày vẫn hay thấy nàng ôm con mèo Bánh Bao trên tay, nhưng mà lúc này ta lại không thấy nó."

Đan Thanh tỏ vẻ không đành lòng: "Như Lộ nói thai phụ không được chơi với mèo, cho nên đã sai Hồng Yên đem Bánh Bao đến gian phòng phía tây!"

Như Lộ gật đầu đáp: "Không chỉ có mèo thôi đâu, cô còn phải né tránh nhiều điều cấm kỵ khác nữa. Cô chỉ mới mang thai được hai tháng, đứa trẻ trong bụng vẫn còn chưa ổn định. Chỉ khi thai nhi của cô trải qua tháng thứ ba thì ta mới yên tâm!"

Nguyên Ninh nghiêng nghiêng đầu nhìn cái cách Như Lộ vỗ về cái bụng của Đan Thanh, trong lòng có chút vui vẻ. Chợt thấy Hồng Yên dâng lên một đĩa trái cây mùa hè, khoe rằng đây là thứ mà nô tài ở viện thượng thiện vừa mang đến. Mấy loại trái cây ở đó khá bắt mắt, ngoài nhãn, vải, xoài, mít thì còn có chôm chôm. Như Lộ trông thấy nó thì mỉm cười nói với Đan Thanh: "Loại quả này là đặc sản của Chiêm Thành, ta còn tưởng chỉ có thể nhìn thấy nó ở cung Hàm Xuân. Không ngờ hôm nay viện Thuý Trúc của cô cũng có, xem ra đám người ở viện thượng thiện cũng thật biết lấy lòng!"

Ban đầu khi Nguyên Ninh nhìn sơ qua đĩa trái cây đó, bản thân cũng không mấy để tâm. Bây giờ khi Như Lộ nói ra câu này, nàng liền đưa mắt nhìn lại đĩa trái cây một lần nữa, chỉ thấy mấy loại trái cây này toàn là đồ nóng.

Lại nghe Đan Thanh trả lời Như Lộ: "Đúng vậy! Mới nãy trong giờ trưa bọn họ đã đem đến viện của ta một mâm trái cây, bây giờ chỉ mới đầu giờ chiều mà đã đem đến thêm một đĩa trái cây nữa!"

"Thật ra đây toàn là những loại trái cây nóng không tốt cho thai phụ. Liễu Phu nhân không nên ăn mấy loại này nhiều đâu!" – Nguyên Ninh cất tiếng.

Như Lộ nghe đến đó thì mới sực nhớ ra mọi chuyện, cho nên liền thu lại một loại trái cây ở trên tay Đan Thanh: "Một quả lệ chi ba ngọn lửa. Hiện giờ đang là mùa hè, cô lại đang có mang, quả thật là không nên ăn mấy loại trái cây này!"

Đan Thanh liền đáp: "Hình như là đúng! Vốn dĩ ta rất thích mấy loại trái cây này, cho nên trước đó đã ăn khá nhiều. Vậy nên gần đây ta rất hay bị nổi mụn nhọt và cảm thấy nóng bức trong người. Xem ra ta không thể ăn thêm mấy loại trái cây này nữa, may mà có Thánh Tư Phu nhân nhắc nhỡ!"

Như Lộ gật đầu đáp: "Thánh Tư Phu nhân rất tốt! Khi nãy ở vườn Quỳnh Lâm, Thục phi đã làm khó ta trước mặt nhiều người. Nhờ có Thánh Tư Phu nhân giải vây, ta mới giữ được một chút thể diện để đến đây gặp cô!"

Đan Thanh nghe thế thì liền đáp: "Bởi vì ta đang mang thai, cho nên Nguyên phi điện hạ đã miễn lễ thỉnh an cho ta. Suốt ngày chỉ quanh quẩn ở viện Thuý Trúc, bản thân ta cảm thấy vô cùng buồn chán. Nếu Thánh Tư Phu nhân có thể cùng Như Lộ đến đây thường xuyên trò chuyện cùng ta, vậy thì còn gì bằng!"

Nguyên Ninh vốn thích tính cách đơn thuần của Đan Thanh, cho nên nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ mỉm cười đồng ý.

Bởi vì thường xuyên lui tới viện Thuý Trúc, cho nên Nguyên Ninh còn biết dạo gần đây Đan Thanh thường bị đau dạ dày. Lần trước trò chuyện cùng Thanh Y, Nguyên Ninh biết được tử đinh hương không chỉ đơn thuần là một loài hoa mà còn có công dụng chữa bệnh. Nếu đem bột phơi khô của tử đinh hương trộn với mật ong thì không những chữa được chứng đau dạ dày mà còn hỗ trợ việc tiêu hóa. Tuy nhiên để chắc chắn chuyện này, Nguyên Ninh đã mời ngự y đến viện Thuý Trúc để hỏi rằng liệu Đan Thanh có dùng được tử đinh hương hay không. Sau khi ngự y xác nhận rằng tử đinh hương lành tính đối với thai phụ, đồng thời cũng chữa được chứng đau dạ dày, Nguyên Ninh đã sai Tố Liên đem vài nhánh tử đinh hương đến viện Thuý Trúc, bởi lẽ trong cung bây giờ chỉ có tử đinh hương ở chỗ của nàng là còn nở hoa. Sau khi phục dùng loại thảo dược này cùng với mật ong, chứng đau dạ dày của Đan Thanh đã nhanh chóng thuyên giảm.

Một ngày nọ trong lúc cùng Nguyên Ninh vẽ tranh, Đan Thanh đã tò mò hỏi: "Nghe nói sau khi cô bị Thục phi vu oan ở cung Nghênh Xuân, Quan gia đã ghé thăm viện Nhã Cúc. Nhưng mà kể từ hôm đó, Quan gia đã không còn lui tới chỗ của cô thêm một lần nào nữa. Chuyện này có thật không?"

Chiếc bút của Nguyên Ninh khẽ run, khiến nét vẽ ở đó bị lệch đi một chút. Nàng lấy bút chấm vào nghiên mực rồi vẽ tiếp một nét, cuối cùng lặng lẽ gật đầu đáp: "Là do ta không biết hầu hạ Quan gia, cho nên người không muốn đến viện Nhã Cúc nữa!"

Đan Thanh lắc đầu nói: "Tính tình của cô rất tốt! Cô không hề xem thường xuất thân của ta và Như Lộ, còn sẵn sàng giúp đỡ hai người bọn ta hết chuyện này đến chuyện khác! Ta quả thật không thể tin rằng cô không biết cách hầu hạ Quan gia. Chắc chắn là giữa cô và người đã xảy ra hiểu lầm nào đó! Ta sẽ nói giúp cô một tiếng để hai người hoá giải hiểu lầm này, đồng thời mời Quan gia đến viện Nhã Cúc một chuyến!"

Nguyên Ninh suy tư đôi lát rồi nhớ đến lời mà Nhật Suỷ đã nói với mình: "Nếu có thể chính miệng nói với nàng một lời, trẫm nghĩ câu mà Nguyên Nguyệt sẽ nói đó chính là đừng đi theo vết xe đổ của nàng ấy!"

Nghĩ đến đây, Nguyên Ninh chợt lặng lẽ mỉm cười: "Cảm ơn cô, Đan Thanh! Nếu Quan gia muốn đến chỗ của ta, ngài ấy sẽ tự mình tìm đến. Ngược lại nếu như cô nói giúp ta, sợ là Quan gia sẽ tưởng rằng ta vì muốn tranh sủng mà lợi dụng cô!"

Đan Thanh xua tay đáp: "Tuy rằng ta có chút ngốc nghếch, nhưng tâm ý của cô như thế nào, ta làm sao không hiểu được?"

"Chính vì cô đơn thuần, ngây thơ, cho nên sẽ rất dễ để người khác nghĩ rằng cô bị ta lợi dụng. Thật ra tâm ý của cô ta cũng đã hiểu. Thay vì giúp ta nhận được ân sủng của Quan gia, cô có thể giúp ta làm một chuyện khác không?"

Đan Thanh tò mò hỏi: "Đó là chuyện gì?"

"Chính là giúp một người rời khỏi cung Thuý Hoa!"

---oOo---

"Choảng" một tiếng, tách trà bên tay của Tuệ Doanh đã rơi xuống nền gạch vỡ tan tành. Giữa lúc nàng đang cầm bức thư ôm vào ngực gọi một tiếng "Cha ơi," chỉ nghe Điểm Bích lo lắng hỏi: "Người không sao chứ? Rốt cuộc là trong thư đã nói gì?"

Khi dòng lệ vẫn đang tuôn trào nơi khoé mắt, Tuệ Doanh cố gắng nói không nên lời: "Cha của ta bị ngất trong lúc khuân đá, sợ rằng bây giờ vẫn đang nằm bất tỉnh trên giường. Thầy lang nói đây là do cha ta bị can hoả vượng lâu ngày sinh ra. Nghĩ lại thì cha ta phải chịu hàm oan nên mới bị lưu đày ra biên ải, đương nhiên là ưu uất đến nỗi sinh ra chứng bệnh này. Cũng tại ta quá vô dụng, bấy lâu nay không thể giúp cho cha gột rửa hàm oan! Đi thôi Điểm Bích, chúng ta mau đến cung Quan Triều!"

"Chủ nhân muốn xin tội cho cha mình trước mặt Quan gia cũng được, chỉ là Quan gia trước giờ luôn công chính liêm minh. Nếu như người mở miệng xin tội cho cha mình khi bản thân chưa tìm được chứng cớ minh oan cho ngài ấy, sợ là..." – Điểm Bích nói.

Tuệ Doanh nghe đến đây thì cắn chặt môi: "Vậy chẳng lẽ ta lại đứng trơ ra nhìn cha mình bỏ mạng oan ức ở chỗ lạnh lẽo đó sao?"

Điểm Bích liền đáp: "Chuyện đến nước này, ở trong cung chỉ có một người có thể giúp chủ nhân!"

---oOo---

Mộc Miên đang vén tấm màn bên cửa sổ, để ánh nắng rơi vào phòng ngủ của Yên Ngôn. Lúc này chứng cảm mạo của nàng đã thuyên giảm, cho nên nàng cũng muốn đi lại để nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài. Chỉ nghe Mộc Miên nói: "Đây là bình tử đinh hương mà Thuỷ Linh vừa mới mang đến. Thánh Tư Phu nhân nói mùi hương của nó có thể giúp chủ nhân thư giãn và cải thiện giấc ngủ!"

Yên Ngôn gật đầu: "Tính ra loài hoa này không chỉ đẹp mà còn có rất nhiều công dụng. Lần trước Nguyên Ninh đem bột của nó trộn với mật ong rồi cho ta ngậm, quả nhiên là có thể giúp cơn ho của ta thuyên giảm!"

Xuân Nhi nghe đến đó thì cất tiếng góp thêm một chuyện: "Mấy đoá hoa này làm nô tỳ nhớ đến chuyện Thánh Tư Phu nhân ngày đó bị vu oan. Nghe nói ngày mai Lam Nhạn sẽ bị đưa lên đường đày ra biên ải. Nơi mà cô ta sẽ đến là nhà tù khổ sai ở châu Đà Giang!"

Yên Ngôn lặng lẽ gật đầu: "Đây hình như cũng là nơi mà cha của Hoàng Ngự nữ đang chịu lưu đày!"

Mộc Miên nghe thế thì liền đáp: "Vừa mới nhắc đến Hoàng Ngự nữ, chủ tớ nàng ta đã có mặt trong viện chúng ta!"

Xuân Nhi đưa mắt nhìn ra ngoài, chỉ thấy Tuệ Doanh đang cùng Điểm Bích đi vào phòng của Yên Ngôn. Trên tay của Tuệ Doanh có một bình mật ong, sau khi nàng ta hành lễ chào Yên Ngôn thì nhẹ giọng nói: "Đây là bình mật ong hoa nhãn mà ngày đó Thục phi đã tặng cho thiếp. Đồ của Thục phi toàn là những thứ thượng hạng. Loại mật này có công dụng chữa chứng đau họng rất hiệu quả. Mấy ngày nay Tĩnh Huệ Phu nhân bị cảm mạo chưa khỏi, cho nên thiếp muốn đem nó đến tặng cho người!"

Yên Ngôn liền đáp: "Hoàng Ngự nữ thật có lòng! Chúng ta đã biết nhau từ trước, nàng không cần phải xưng hô khách sáo như thế với ta đâu! Thật ra bệnh của ta cũng mới vừa khỏi, còn nàng thì vẫn hay đau họng, cho nên nàng hãy giữ lại bình mật này để phòng khi dùng đến!"

Tuệ Doanh nghĩ đến việc cha mình đang bất tỉnh trên giường, cho nên không thể giấu nổi cảm xúc, cứ như thế mà khiến cho giọt lệ rơi xuống gò má.

Yên Ngôn trông thấy cảnh này thì nháy mắt ý bảo tất cả nô tỳ trong phòng hãy lui xuống, cuối cùng nàng nắm lấy tay của Tuệ Doanh quan tâm hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trong phòng bây giờ chỉ có hai người, cho nên Tuệ Doanh liền lập tức quỳ xuống nền đất nức nở nói: "Xin Tĩnh Huệ Phu nhân hãy cứu mạng của cha thiếp!"

Yên Ngôn càng thêm lo lắng, chỉ biết cúi xuống đỡ lấy Tuệ Doanh ngồi vào ghế: "Ta vẫn chưa biết rõ sự tình, nàng hãy bình tĩnh lại mà nói rõ hơn!"

Tuệ Doanh cố nín khóc để rành mạch nói: "Cha của thiếp tên là Hoàng Nghệ, vốn là thổ quan châu Tư Lang, bình sinh yêu quý nhất con ngựa trắng trong tay của mình..."

Yên Ngôn gật đầu đáp: "Chuyện này ta có nghe cha mình kể lại. Ngày đó trong trận chiến chống quân Mông Nguyên lần thứ ba, sau khi thua trận, Thoát Hoan đã dẫn theo tàn binh bỏ chạy về phủ Tư Minh. Trên đường tháo chạy, chúng phải băng qua châu Tư Lang, nơi mà cha của Hoàng Ngự nữ đang chiếm đóng. Tại đây, Hoàng đại nhân đã sai con ngựa quý của mình dẫn một đàn ngựa cái vào doanh trại của địch, cứ thế mà lùa hết chiến mã của Thoát Hoan ra ngoài. Hoàng đại nhân sau đó tiến đánh tàn quân của hắn, bắt sống được tướng A Thai, khiến Thoát Hoan phải chịu nhục chạy bộ thoát thân!"

Tuệ Doanh gật đầu đáp: "Giặc Nguyên vô cùng tàn ác! Nếu như xét về tình, chuyện truy sát chúng là lẽ dĩ nhiên. Nhưng nếu xét về lý, lúc đó triều đình đã ban chiếu dặn dò tướng lĩnh các nơi phải cho phép giặc Nguyên về nước. Bởi vì đuổi đánh tàn quân của chúng, cho nên cha của thiếp cũng giống như chú của Thánh Tư Phu nhân – Hưng Trí vương, không được luận công thăng trật. Lại thêm trước đó vì quá yêu thích con ngựa trắng mà cha thiếp đã đắc tội với một người trong tộc là Hoàng Hộc. Cho nên nhân chuyện này, hắn đã nghĩ kế lừa cha thiếp thu nhận binh lính, sau đó chính tay gửi sớ vu oan, gán cho cha thiếp tội tạo binh phản nghịch vì mối hận không được thăng trật. Bởi vì lúc đó mọi chứng cứ đều chĩa mũi dùi về phía cha thiếp, cho nên ông đã bị đày đến vùng Đà Giang mấy năm qua, hiện giờ tình trạng sức khoẻ của ông đã rất nguy kịch... Tĩnh Huệ Phu nhân, bây giờ chỉ có người mới có thể cứu được mạng của cha thiếp!"

Yên Ngôn rất thương cảm cho hoàn cảnh của Tuệ Doanh, nhưng nàng lại lực bất tòng tâm đáp: "Nàng hãy bớt đau buồn! Ta rất muốn giúp nàng, nhưng mà bất quá chỉ là một Phu nhân trong cung, sao có thể can dự vào chuyện triều chính?"

Tuệ Doanh liền đáp: "Cha của Phu nhân là Chỉ huy Hữu vệ Thánh Dực Quân, nếu ngài ấy có thể mở miệng trước mặt Quan gia, hoàn cảnh khó khăn trước mắt của cha thiếp sẽ được giải quyết!"

"Chuyện này..." – Yên Ngôn cắn môi lưỡng lự. Lại nghe Tuệ Doanh nài nỉ nói: "Thiếp biết trước giờ Phu nhân luôn được Quan gia yêu quý, ân sủng của người sợ là không kém hơn Thục phi bao nhiêu. Có điều Phu nhân luôn tìm cách an phận, giữ mình, để tránh cho chuyện này ảnh hưởng đến tiền đồ của Phạm đại nhân! Thực tình mà nói, lần này thiếp không hề muốn Phạm đại nhân xin tội thay cho cha mình, mà chỉ muốn ngài ấy ở trước mặt Quan gia nhắc đến bệnh tình của ông. Hơn nữa nếu sau khi Phu nhân đem chuyện này nói với Phạm đại nhân, dù cho ngài ấy không đồng ý, thiếp cũng sẽ hiểu chuyện mà không dám buông lời ai oán! Kính mong Tĩnh Huệ Phu nhân cho cha thiếp một cơ hội sống!"

Yên Ngôn trông thấy Tuệ Doanh phủ phục dưới nền gạch lạnh lẽo thì thở dài nói: "Nàng mau đứng lên đi! Cứu người gặp nạn là chuyện nên làm, ta nhất định sẽ đem chuyện này nói lại với cha mình!"

"Ân tình này của Tĩnh Huệ Phu nhân, thiếp đây sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng!"

Lúc Tuệ Doanh cùng Điểm Bích đến trước cửa của viện Đình Ngọ thì trời đã tắt nắng, nhưng mà sự lo lắng trong lòng Tuệ Doanh thì vẫn còn: "Điểm Bích! Cô nói chuyện này sẽ thành chứ?"

Điểm Bích liền đáp: "Phạm đại nhân là người trọng nghĩa, sau khi ngài ấy nghe Tĩnh Huệ Phu nhân nói rõ mọi chuyện, cho dù không mở miệng trước mặt Quan gia, chắc chắn cũng âm thầm lo liệu cho bệnh tình của Hoàng đại nhân. Hiện tại việc chúng ta cần làm đó chính là tìm đến viện Đình Ngọ trước khi Lam Nhạn lên đường chịu lưu đày, nhờ cô ta chăm sóc cho cha của người ở chốn biên ải, đổi lại hằng tháng cha mẹ cô ta sẽ nhận được tiền từ chỗ của người!"

Tuệ Doanh gật đầu: "Chuyện đến nước này chỉ có thể tính toán như vậy! Cũng may bên cạnh ta còn có cô, Điểm Bích!"

---oOo---

Bởi vì đã hết cảm mạo, cho nên Yên Ngôn cũng rời khỏi giường bệnh mà đi đến cung Nghênh Xuân thỉnh an. Hôm nay ngoài nàng ra thì còn có Đan Thanh, thì ra nàng ấy cũng không còn bị cái thai làm cho bức bối, cho nên muốn ra ngoài gặp gỡ mọi người. Bởi vì có Đan Thanh và Yên Ngôn cùng tham gia thỉnh an, cho nên đại điện ở đó có phần đông đúc giống như thường ngày. Nên nói là hơn thường ngày thì mới phải, bởi vì hôm nay cùng tham gia thỉnh an ở đó còn có một Ngự nữ bị quên lãng từ lâu, đó chính là Thanh Y.

Nguyên là vì Đan Thanh đã nhắc về Thanh Y trước mặt Nhật Suỷ thay cho Nguyên Ninh, cho nên chàng đã đồng ý để nàng ấy chuyển đến gác Hạ Thảo. Vốn dĩ Thanh Y còn nghĩ sẽ bị người khác cười nhạo về chuyện thất sủng trước đây, nhưng mà bây giờ mọi người đang đổ dồn sự quan tâm về phía của Đan Thanh, cho nên nàng may mắn bị gạt sang một bên. Lúc này chỉ nghe Đàm Hoa cong môi nói: "Còn tưởng Liễu Phu nhân sẽ õng ẹo nằm mãi trên giường, không ngờ cô vẫn còn nhớ đến phép tắc!"

Đan Thanh ngượng ngập nói: "Trước đây không lâu, quả thật là thiếp thường xuyên cảm thấy khó chịu. Nhưng gần đây nghe theo lời của Thánh Tư Phu nhân, thiếp đã kiêng vài loại trái cây và sử dụng tử đinh hương mà nàng ấy đem đến. Kết quả là thiếp đã ăn ngon, ngủ yên, sức khoẻ cải thiện lên rất nhiều, cho nên mới có thể đến đây thỉnh an Nguyên phi điện hạ!"

Đàm Hoa có chút tức giận, thì ra chuyện tốt mà nàng ta và Lệ Uyển âm thầm tính toán đã bị Nguyên Ninh phá hỏng. Chỉ nghe Huyền Dao tươi cười nói: "Nếu vậy thì thật tốt! Bổn cung thực sự mong rằng Liễu Phu nhân sẽ có thể thuận lợi sinh ra đứa con này. Cho dù là hoàng tử hay công chúa, Quan gia đều sẽ vô cùng vui sướng. Hôm nay bổn cung không có chuyện gì muốn bàn bạc với mọi người, tất cả hãy trở về nghỉ ngơi đi!"

Về đến cung Hàm Xuân, Đàm Hoa không giấu nổi tức giận. Nàng hất chén trà bên tay đổ xuống nền đất, khiến Lệ Uyển cảm thấy có chút kinh hãi.

"Lại là con tiện nhân đó!"

"Điện hạ bớt giận! Chuyện quan trọng bây giờ không phải là xử tội cái ả nhiều chuyện đó, mà chính là cái thai của họ Liễu kia đang dần lớn lên!" – Lệ Uyển nhẹ giọng đáp.

Đàm Hoa liếc mắt nhìn nàng ta, sau cùng lạnh giọng nói: "Chẳng phải ngươi có nhiều kế lắm sao? Sao không tìm được cách nào xử lý mọi chuyện nhanh gọn, ổn thoả hơn?"

Lệ Uyển mím môi nói: "Chuyện này..."

Lúc này Hạ Thuỷ đã dọn xong mấy mảnh vỡ dưới đất, trông thấy gương mặt khó xử của Lệ Uyển thì có chút đắc ý. Bản thân cô ta muốn lấy lại uy tín trước mặt Đàm Hoa sau vụ việc của Lam Nhạn, cho nên liền nhẹ giọng nói: "Nô tỳ có ý này không biết có nên nói ra hay không?"

Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm như mũi dao từ chỗ của Đàm Hoa nhìn về phía mình, Hạ Thuỷ liền rụt đầu rồi hiểu ý nói tiếp: "Lúc vẫn còn bị nhốt trong viện Đình Ngọ, nô tỳ biết Lam Nhạn có nhờ một ả cung nữ thay mình tìm người chuyển tiền về quê. Nô tỳ không nhớ rõ gương mặt của ả cung nữ kia, chỉ nhớ rằng người chuyển tiền giúp Lam Nhạn là một bà mụ họ Lã!"

Lệ Uyển nghe đến đó thì sáng mắt lên: "Tiền mà Lam Nhạn muốn chuyển về quê chắc chắn không phải là loại tiền sạch sẽ gì. Chúng ta có thể dựa vào chuyện này mà uy hiếp bà ta!"

Đàm Hoa nghe đến đó thì nhếch mép cười: "Xem bộ tay chân của bà mụ đang chăm sóc họ Liễu kia quá vụng về, bổn cung phải thay bà ta bằng một kẻ khác được việc hơn!"

---oOo---

Mấy ngày sau đó, lúc này Thái Bình vừa mới hoàn thành công việc ở phòng hoa, cho nên nàng liền đến viện Kim Hoa để tìm một người. Dì Thuỷ Điệp là cung nữ lớn tuổi ở phòng hoa, đồng thời cũng là mẹ nuôi của Thái Bình, trông thấy gần đây con gái có một vài biểu hiện lạ, cho nên mà liền tò mò gặng hỏi.

Nhưng mà Thái Bình không tiết lộ nửa chữ cho bà biết. Ngày đó sau khi Tuệ Doanh tìm Lam Nhạn để thương lượng mọi chuyện, cô ta đã nhờ Tuệ Doanh tạo điều kiện cho mình và Thái Bình gặp nhau lần cuối. Sau đó Lam Nhạn nhờ Thái Bình nhận tiền ở chỗ Tuệ Doanh, thông qua bà mụ Lã để gửi nó về quê, cuối cùng nhận lại thư bình an của gia đình từ chỗ bà ta để gửi cho Lam Nhạn. Tuy mọi chuyện có chút rắc rối, nhưng Lam Nhạn nói bản thân sẽ cho Thái Bình một khoản tiền tương xứng với công sức của cô ta, cộng với một chút tình nghĩa giữa hai người, cho nên Thái Bình đã đồng ý.

Lúc này Thái Bình đang có hẹn với bà mụ Lã để nhận thấy bức thư bình an, nhưng mà nàng đến sớm một bước, cho nên đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bà ta cùng với một người. Thì ra bà mụ Lã đã nhờ một tên công công biết chữ để nguỵ tạo bức thư. Nhìn thấy cảnh đó, Thái Bình liền tức giận bước đến vạch mặt bà ta. Chỉ thấy bà mụ Lã cẩn thận đuổi khéo tên công công kia, cuối cùng lật bài ngửa nói hết sự thật trước mặt Thái Bình: "Cô ở đây tức giận làm gì? Lam Nhạn muốn nhận một lá thư bình an từ gia đình, nhưng mà ta lại không có bản lĩnh xuống âm phủ nhờ cha mẹ cô ta tự viết, cho nên mới nhờ tên công công kia!"

"Bà nói sao? Cha mẹ của chị Lam Nhạn đã chết?"

"Chuyện này không phải là gần đây, mà là hai năm trước. Hai năm qua Lam Nhạn chỉ tốn một chút tiền, đổi lại bản thân không biết đến sự thật đau lòng này, tính ra thì cái giá này cũng không quá đắt!"

Thái Bình nghe đến đó thì tức giận nắm áo của bà mụ Lã: "Bà đã lừa chị Lam Nhạn để chiếm đoạt tiền của chị ấy, vậy mà bà còn tỏ ra mình là người tốt ư?"

Bà mụ Lã mạnh tay đẩy Thái Bình ra, cuối cùng tức giận nói: "Loại tiền dơ bẩn này, ta dùng nó cũng không sung sướng gì! Nếu không có nó thì ta đâu cần phải..."

Bà mụ Lã nói đến đó thì cắn môi để dừng lại kịp, cuối cùng bà ta lạnh lùng cầm lá thư đưa cho Thái Bình: "Thư bình an mà Lam Nhạn muốn đọc cũng đã viết xong rồi! Muốn cô ta biết được sự thật đau lòng kia hay không là lựa chọn của cô! À không... nên nói là muốn tiếp tục nhận tiền từ Lam Nhạn hay không là lựa chọn của cô mới phải!"

Bà mụ Lã nói xong thì lạnh lùng rời đi. Thái Bình đưa mắt nhìn bức thư dưới chân mình, trong lòng có chút tư lự.

---oOo---

Gần đây Đan Thanh lại cảm thấy không khoẻ trong người. Chỉ còn vài ngày nữa thì đã qua kỳ tam cá nguyệt thứ nhất, cho nên nàng cũng cố gắng uống ngủ đúng giờ để cái thai trong bụng khoẻ mạnh.

Nghĩ đến sự hiệu nghiệm của tử đinh hương trộn với mật ong theo phương thuốc của Nguyên Ninh, cho nên Đan Thanh liền sai Hồng Yên đi chuẩn bị. Lúc Hồng Yên xuống bếp thì đã thấy bà mụ Lã đang hầm canh cho Đan Thanh ở đó. Nhìn thấy Hồng Yên loay hoay với túi hoa tử đinh hương phơi khô, cho nên bà mụ Lã liền cong miệng dẻo ngọt nói: "Móng tay của cô Hồng Yên rất đẹp. Mấy chuyện bếp núc thế này hãy để bà già này đụng đến, cô hãy mau quay về hầu hạ chủ nhân đi!"

Hồng Yên giơ năm ngón tay lên mặt ngắm nghía một lúc rồi cong miệng nói: "Xem như bà cũng rất siêng năng! Ta nhất định sẽ nói với chủ nhân thưởng thêm tiền cho bà!"

Bà mụ Lã cúi đầu cười rồi chờ cho Hồng Yên rời đi. Sau đó bà ta mở một ngăn bếp để lấy thêm một túi hoa khô khác, cuối cùng nở một nụ cười: "Thuốc bổ đã gần hết rồi, xong lần này ta phải đi tìm thêm mới được!"

Trưa hôm đó bà mụ Lã đi đến vườn ngự uyển. Đúng lúc Thái Bình đang có việc phải hái hoa tại đây. Nhìn thấy điệu bộ lén lút của bà ta, cho nên Thái Bình đã lặng lẽ theo sau. Chỉ thấy bà mụ Lã dừng lại ở một bụi hoa dại màu tím. Loài hoa này nhìn sơ qua thì khá giống với tử đinh hương, nhưng thực chất không phải. Lại nghe bà mụ Lã mỉm cười nói: "Cái này gọi là thay xà đổi cột!"

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương