C79. Chớ bảo xuân tàn
Cẩm Tú mím môi, cuối cùng chậm rãi nói: "Nô tỳ... nô tỳ chỉ nghe theo lệnh của Quỳnh Thái Phu nhân thôi ạ. Xin Quý phi điện hạ đừng trách nô tỳ... đừng trách Phu nhân. Thật ra, Phu nhân ở đằng sau lo tính mọi chuyện, tất cả cũng chỉ muốn tốt cho người."
"Im miệng! Ngươi là thị tỳ của bổn cung, hay là thị tỳ của mẹ bổn cung? Thân là thị tỳ bồi giá, vậy mà lại không hết lòng trung thành với chủ nhân mình, thế thì bổn cung còn giữ ngươi ở bên cạnh để làm gì? Mau cút về vương phủ cho bổn cung!"
"Điện hạ, xin đừng!"
Cẩm Tú biến sắc sau khi nghe câu này, chỉ biết ôm lấy một chân của Thiên Tuyết cố gắng van xin: "Cẩm Tú biết sai rồi! Mạng này của nô tỳ là do điện hạ ban cho, cho dù nô tỳ có làm thân trâu ngựa cho người cả đời cũng không thể đền hết ơn nghĩa, sao có thể rời xa điện hạ được chứ?"
Cẩm Tú cứ ở đó khóc lóc, van xin. Thiên Tuyết im lặng hồi lâu, sau cùng mới cúi người đỡ nàng ta đứng dậy: "Ngươi theo bổn cung nhiều năm như vậy, lẽ nào bổn cung không rõ tâm tư của ngươi? Có điều Cẩm Tú à, bổn cung hiện giờ đã là Quý phi của Quan gia, không còn là Quận chúa vô lo vô nghĩ ngày nào ở vương phủ. Vậy nên có một số chuyện, bổn cung có thể tự mình quyết định được. Mẹ của bổn cung tuy cơ trí hơn người, nhưng người biết rồi đấy, Thái hậu là cái gai trong tim của bà mấy chục năm nay, cũng là người duy nhất có thể khiến cho bà trở nên mất bình tĩnh, đưa ra những quyết định không sáng suốt. Nhưng mà bổn cung thì khác, bổn cung biết lúc nào nên tiến công, lúc nào nên thoái lui, lúc nào nên cuốn theo chiều gió, lúc nào nên mượn lực phản đòn. Thái hậu là kẻ địch, nhưng cũng là công cụ để bổn cung đặt chân lên phụng vị. Vậy nên việc của ngươi là hết lòng phò trợ bổn cung. Quỳnh Thái Phu nhân có giao phó chuyện gì, cứ mạnh dạn tâu lại cho bổn cung biết. Bổn cung nghe xong, bản thân tự ắt hiểu được tâm ý của mẹ, cũng sẽ đưa ra hướng giải quyết có lợi nhất cho mình. Ngươi đã hiểu rồi chứ?"
"Dạ thưa điện hạ, nô tỳ đã rõ..."
Thiên Tuyết gật đầu rồi dường như chợt nhớ ra điều gì, cho nên liền nhẹ giọng hỏi: "Chuyện khi nãy ở cung Thuý Hoa, ngươi vẫn chưa truyền tin báo lại cho mẹ biết, có đúng chứ?"
Cẩm Tú gấp gáp xua tay: "Dạ không... đối với những chuyện này, nô tỳ tự biết phải giữ bí mật thay cho người..."
Thiên Tuyết chớp nhẹ mi mắt rồi gật gù lộ vẻ yên tâm. Cẩm Tú có hơi do dự, nhưng rốt cuộc cũng lấy hết can đảm mà mở miệng: "Xin điện hạ đừng trách nô tỳ nhiều lời. Ngày đó Trần đại nhân đã anh dũng hy sinh trên trận mạc, chuyện này đã được nhân chứng xác nhận là thật. Nhưng mà người vẫn không thể buông bỏ tình cảm với ngài ấy, ngay khi nghe Thục phi bảo rằng có vài chuyện về Trần đại nhân muốn tiết lộ, người đã tức tốc đến cung Thuý Hoa mà không màn nguy hiểm. Y như rằng đây thực chất chỉ là một cái bẫy, như vậy... liệu có đáng không?"
Thiên Tuyết chau mày đáp: "Đừng gọi chàng là Trần đại nhân! Sinh thời Khắc Hàn vẫn thường nói với bổn cung, họ Trần là do Thượng hoàng ban cho cha của chàng bởi vì công lao của ông ta, chứ không phải là ban cho chàng. Vậy nên Khắc Hàn luôn muốn bổn cung gọi chàng bằng họ Đỗ, chờ đến khi chàng lập được công lớn và được ban quốc tính, vậy thì bổn cung có thể danh chính ngôn thuận gọi chàng bằng họ Trần. Chỉ tiếc là..."
Cẩm Tú thở dài: "Đỗ đại nhân quân tử, cương trực, hoàn toàn trái ngược với lão già Trần Khắc Chung đó. Có lẽ là do Đỗ đại nhân được thừa hưởng tất cả tính cách tốt đẹp từ người mẹ của ngài."
Thiên Tuyết gật đầu rồi nghiến răng nói: "Còn không phải sao? Khắc Hàn muốn xông pha trận mạc lập nhiều công lớn cho Đại Việt, một phần cũng là muốn đền đáp ơn dưỡng dục cho mẹ mình, để địa vị của bà trong nhà được tôn trọng như ban đầu, không bị khinh khi, hiếp đáp bởi vợ lẽ. Chỉ hận Trần Khắc Chung là kẻ tham lam, vốn dĩ bản thân đã có được vợ hiền con ngoan, vậy mà còn muốn nạp thêm thị thiếp, lấy về nhà một ả độc phụ như Bảo Hoàn Phu nhân, sinh ra một đàn con toàn là rắn độc. Nguyên phi gian manh, giả tạo như thế, rõ ràng chính là kết quả hoàn hảo của cặp phu phụ giảo hoạt này!"
Cẩm Tú nghe đến đây thì giận dữ thay cho chủ nhân mình: "Lần này Thục phi đem chuyện của Đỗ đại nhân làm mồi nhử để dụ Quý phi điện hạ đến cung Thuý Hoa, xem bộ đây chính là chủ ý của Nguyên phi. Cô ta đứng đằng sau dựng nên mọi chuyện, vậy mà khi nãy lại khóc lóc thảm thương ở cung Hàm Xuân, quả thực khiến cho người ta phải kinh tởm đến phát nôn!"
Thiên Tuyết cười lạnh: "Nguyên phi nghĩ chỉ có một mình cô ta mới biết đeo mặt nạ ư? Bổn cung cũng biết đóng kịch, có khi còn giỏi hơn cả cô ta nữa. Nguyên phi trước giờ vẫn nghĩ bổn cung ngây thơ, không biết đến những thủ đoạn đê hèn ở sau lưng của cô ta. Rồi sẽ có một ngày bổn cung cho cô ta nếm trải, mùi vị bị tri kỷ kim lan đâm một nhát sau lưng là như thế nào!"
Thiên Tuyết nói đến đây thì nở ra một nụ cười trào phúng: "Tính ra lần này Nguyên phi thật quá ngu xuẩn! Cô ta không những muốn bổn cung đến cung Thuý Hoa, mà còn muốn cả Đức phi đi đến đó. Vốn dĩ cô ta làm vậy là vì muốn tăng thêm cơ hội thành công trong việc vu oan, nếu không đạp đổ được bổn cung thì người bị đạp đổ sẽ là Đức phi, không biết rằng sự tham lam này của mình đã khiến cho toàn bộ kế hoạch bị thất bại. Về phần bổn cung, bổn cung đương nhiên không ngu ngốc tới mức đẩy mình vào chỗ bị hiềm nghi, vì thế đã dẫn theo tên nội thị Trương Nhị làm nhân chứng. Về phần Đức phi, quần áo dính đầy cỏ lau của Trương Nhị so với áo quần sạch sẽ của Kim Hồng chính là điểm mấu chốt giúp nàng ta thanh minh. Chung quy mà nói, Nguyên phi tự mình dựng lên màn kịch này, cũng tự mình phá hoại nó. Nếu cô ta không tham lam dẫn dụ cả bổn cung đến cung Thuý Hoa, xem bộ diễn biến khi nãy ở đại điện đã khác!"
"Tính ra tên nội thị Trương Nhị này cũng thật biết vâng lời! Khi nãy điện hạ có dặn dò, nếu có người hỏi hắn, ngoài việc phải chứng minh điện hạ trong sạch, còn phải chêm vào một vài câu nói thẳng thắn. Tuy rằng việc này ngoài mặt thì đang gây bất lợi cho điện hạ, nhưng thực chất lại giúp cho lời khai của hắn trở nên minh bạch, khách quan, khiến cho người nghe tin tưởng rằng, hắn tuyệt nhiên không phải bị mua chuộc. Vậy thì những lời lẽ chứng minh cho điện hạ càng trở nên có giá trị!"
Thiên Tuyết mỉm cười sâu xa: "Người như vậy không phải chỉ đơn thuần là "kẻ vâng lời", mà là "thông minh". Ngươi thay bổn cung âm thầm sắp xếp cho hắn một chỗ làm việc tốt. Điện Sùng Uyên không phải là nơi có thể khai thác triệt để khả năng của tên nội thị này. Quách Phụ ở bên cạnh Quan gia đã từ chức Phó chưởng nội thị thăng làm Chánh chưởng, vậy nên chức Phó chưởng hiện giờ vẫn còn trống. Nếu có kẻ đắc lực ở bên cạnh bổn cung ngồi vào cái ghế đó, vậy thì chúng ta sẽ có thể biết được tâm tư của Quan gia, khi gặp chuyện cũng có người ở bên cạnh Quan gia thỏ thẻ vài lời."
Cẩm Tú cúi đầu nói: "Nô tỳ đã hiểu rồi ạ!"
Thiên Tuyết mỉm cười đáp: "Được rồi, chúng ta mau bước ra đại điện, đừng để Mai Phu nhân chờ lâu!"
***
Lúc Như Lộ rời khỏi cung Lâm Xuân thì màn đêm đã chìm trong âm thanh miên man của dế. Lại thêm lúc này mưa lâm thâm, khiến cảnh vật trở nên não nề, giống như tâm trạng hiện giờ của Như Lộ vậy.
Trái lại Lục Bình ở bên cạnh tay đang cầm ô, ánh mắt bừng lên những tia sáng, không khỏi vui thay chủ nhân mình: "Đến bây giờ nô tỳ vẫn chưa tin chuyện này là sự thật. Chủ nhân thực sự là chị họ thất lạc của Quý phi, là hậu duệ của Chiêu Minh Đại vương ư?"
Như Lộ cười nhạt tự chế giễu bản thân mình: "Bất quá ta chỉ mang một nửa dòng máu của ngài ấy, một nửa còn lại đến từ cái người... họ Mai kia. Ngày đó Thục phi nói chữ Mai trong họ của ta đọc trại với chữ Mại trong "Mại quốc cầu vinh", không ngờ lời độc địa này của cô ta vậy mà lại nói trúng sự thật. Ta chẳng quả chỉ là hậu duệ của một kẻ mưu lợi bán nước. Có lẽ nghĩa phụ cũng biết rõ chuyện này, cho nên mới dặn dò ta sau khi nhập cung, bản thân phải âm thầm thắp hương cho các vong linh đã bỏ mạng nơi sa trường. Xem bộ nghĩa phụ muốn ta có thể thay thế cho cha của mình, thành tâm tạ lỗi trước vong linh của bọn họ!"
Lục Bình cố gắng an ủi Như Lộ: "Xin chủ nhân đừng quá đau lòng! Việc mà cha người đã làm hoàn toàn không liên quan gì đến người. Huống hồ tuy chủ nhân mang họ Mai là thật, nhưng mà người cũng chính là dòng dõi của Chiêu Minh Đại vương. Khi nãy Quý phi đã nói rồi, sau này khi có cơ hội, Quý phi nhất định sẽ tìm cách để cho cậu của hai người là Văn Túc Vương Trần Đạo Tái nhận chủ nhân làm nghĩa nữ, vậy thì chủ nhân sẽ danh chính ngôn thuận nhập tịch vào gia phả của nhánh Chiêu Minh!"
Như Lộ cười nhạt: "Lục Bình à, ngươi thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó có ngươi tìm được một người chị họ bị thất lạc của mình, giữa việc đưa cho người đó một chiếc áo và đem người đó về nhà, thông báo cho mọi người trong gia đình biết tin, ngươi thấy chuyện nào quan trọng hơn, nên làm hơn?"
Lục Bình đáp vội: "Đương nhiên là đem người đó về nhà, thông báo cho mọi người trong gia đình được biết!"
Như Lộ mỉm cười chua chát, chỉ thở dài nói: "Quý phi thì khác, nàng ấy đưa cho ta một chiếc áo!"
Lục Bình ngẩn người ra, chỉ biết "A" một tiếng. Như Lộ hít sâu một hơi rồi thở dài: "Ngoài việc đó, ngươi còn nhớ Quý phi đã nói gì với ta không?"
Lục Bình đáp: "Quý phi nói gần đây đã thấy chủ nhân thường xuyên đến cung Vạn Thọ trở lại. Thái hậu là người thông tuệ, chỉ sợ một ngày nào đó khi bắt gặp ngọc bội trên người của chủ nhân, Thái hậu sẽ biết chân tướng về nguồn gốc họ Mai của người. Chuyện này vô cùng nguy hiểm!"
Như Lộ gật đầu nói: "Ngươi thấy gần đây chúng ta có đến cung Vạn Thọ thường xuyên không?"
Lục Bình lắc đầu, chỉ nghe Như Lộ nói tiếp: "Thật ra nơi mà chúng ta ghé thăm thường xuyên là cung Hội Xuân. Quý phi thực chất là sợ ta trở thành đồng minh của Đức phi, cho nên mới nói ra sự thật để cho ta rời bỏ Đức phi, quay trở về hiệp lực với nàng ấy!"
Lục Bình ấp úng, trong lòng có chút bối rối: "Chủ nhân, thế thì chúng ta phải làm sao?"
"Quý phi đã nhận ra thân phận của ta từ trước, nhưng mà sớm không nói, muộn không nói, lại nói ngay thời điểm ta giao kết với người khác. Rõ ràng chuyện này không xuất phát từ đáy lòng. Huống hồ gì nàng ta không hề muốn ngay lập tức thay danh cải phận cho ta, mà lại nhắc đến mấy chữ "sau này khi có cơ hội". "Sau này" là đến bao giờ, có phải là đến lúc nàng ta trở thành Hoàng hậu mới chịu giúp đỡ ta? Quý phi nói như vậy, rõ ràng là đang ra điều kiện với ta, muốn ta trợ giúp nàng ta đạt được được ý nguyện mới có thể đổi lấy danh phận trong dòng tộc. Trái lại Đức phi là người có nhân nghĩa..."
"Lẽ nào chủ nhân vẫn muốn tiếp tục về phe của Đức phi?"
Như Lộ lắc đầu: "Tuy rằng Quý phi có lòng riêng, nhưng mà lời của nàng ấy cũng không sai. Tuy Đức phi là người tốt, nhưng đằng sau còn có Thái hậu suy tính mọi chuyện. Về phe Đức phi thì không được, về phe Quý phi cũng chẳng xong. Vậy nên ta chỉ đành làm con cờ ở giữa, một con cờ thông minh nhận thức được giá trị của mình, như vậy mới có thể toàn mạng!"
***
Hương kỳ nam lượn lờ bay trong điện thờ của Thái hậu. Bà nắm tay cô Tịnh Văn đến ngồi bên chiếc ghế bên cửa sổ. Mắt nhìn mưa bên ngoài rơi, Thái hậu lặng lẽ chép miệng: "Quan gia quả thực làm như vậy ư?"
Cô Tịnh Văn gật đầu: "Ném vào bãi tha ma, còn thảm hơn cả cung nữ!"
Thái hậu nhắm nghiền mắt, cuối cùng chậm rãi nói: "Ngươi còn nhớ Kim Tài chứ? Con chó ở trường săn mà ngày đó vẫn đi theo bảo vệ Quan gia và Quốc Chẩn lúc còn nhỏ."
Cô Tịnh Văn lễ phép đáp: "Nô tỳ vẫn còn nhớ thưa Thái hậu. Lúc đó Quan gia cùng với Đại vương cùng được Thượng hoàng đưa đến trường săn, cả hai nghịch ngợm chỉ mang theo Kim Tài, tách khỏi đám thị vệ chạy vào rừng. Ai ngờ trong rừng lúc đó có một con gấu. Kim Tài liều mạng bảo vệ Quan gia và Đại vương, cắn bị thương một bên vai của con gấu dữ, nhờ vậy mà có thể đuổi nó đi. Nhưng mà bản thân Kim Tài cũng bị con gấu cắn một đòn chí mạng ở cổ, nằm thoi thóp dưới đất, khắp người loang lổ máu tươi!"
Thái hậu vẫn còn nhắm mắt, chỉ gật gù đáp: "Nghe Quốc Chẩn kể lại, lúc đó Quan gia ôm xác Kim Tài khóc như mưa, còn Quốc Chẩn thì tỉnh táo hơn, không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ biết kéo Quan gia quay trở về đi tìm đám thị vệ. Nhưng mà Quan gia tuyệt nhiên không di chuyển, nhất định muốn ở lại cùng với Kim Tài, cho nên bất đắc dĩ Quốc Chẩn đành trở về một mình. Lúc Quốc Chẩn cùng với đám thị vệ quay lại nơi đó, trên tay còn mang thuốc cầm máu và băng vải định cứu con chó. Nhưng Kim Tài từ lâu đã bị Quan gia vung dao găm kết liễu sinh mạng, bởi vì Quan gia không muốn nhìn thấy nó tiếp tục đau đớn!"
Thái hậu nói đến đây thì mở mắt ra, tiếp tục nhìn ra cảnh mưa đêm ảm đạm: "Tuy Quốc Chẩn ngoài mặt lãnh đạm, nhưng thực chất là kẻ nặng tình. Trái lại Quan gia là người đa cảm, nhưng cuối cùng vẫn có thể dùng lý trí chế ngự cảm xúc của mình, đưa ra những quyết định cương quyết, cho dù có tuyệt tình như thế nào đi chăng nữa. Vậy nên kể từ lúc biết được chuyện đó, bổn cung đã nhận ra một điều, cho dù Quốc Chẩn có văn võ toàn tài như thế nào đi chăng nữa, cho dù thể chất của Quan gia có yếu ớt đến đâu, Quốc Chẩn cũng mãi mãi không thể nào thay thế Quan gia trở thành Đông cung Thái tử. Vậy nên bổn cung chỉ có thể đưa Quốc Chẩn đến chùa Thắng Nghiêm, một lòng phò trợ Quan gia ngồi lên ngai vàng của Đại Việt. Tịnh Văn à..."
Thái hậu nói xong câu này thì xoay người cầm lấy tay cô Tịnh Văn, nét mặt lộ rõ nét lo lắng: "Thật sự bổn cung vẫn còn ám ảnh về quẻ bói đó của Huệ Túc đạo cô, rằng sẽ có một ngày Quốc Chẩn phải bỏ mạng dưới vuốt rồng. Chỉ mong Quan gia sẽ vì những chuyện mà bổn cung đã làm mà chiếu cố cho Quốc Chẩn. Để cho cơn ác mộng này của bổn cung mãi mãi không trở thành hiện thực!"
Cô Tịnh Văn xoa lấy mu bàn tay của Thái hậu mà ra sức an ủi: "Đương nhiên rồi thưa Thái hậu, xin người đừng quá lo lắng!"
Thái hậu gật đầu, trong lòng có chút dằn vặt: "Lần trước vì quá nóng giận mà bổn cung đã tát Quốc Chẩn một cái mạnh tay, sau hôm ấy trên má của nó vẫn còn lưu năm vệt ngón tay của bổn cung. Thuốc tan máu bầm vẫn được đưa tới cung Vĩnh Phúc đúng cử chứ? Quốc Chẩn không thích vị đắng, cô phải nhớ đem kèm một đĩa ô mai sơn tra cho nó!"
Cô Tịnh Văn nhẹ giọng nói: "Thuốc vẫn đưa đến đều đều thưa Thái hậu, nhưng mà hôm nay đã ngưng, bởi vì vết bầm trên mặt Đại vương đã hết từ đêm hôm trước."
Thái hậu nghe vậy thì mới yên tâm: "Tính ra Quốc Chẩn thành hôn cũng đã lâu, vậy mà cái bụng của Khả Hương vẫn chưa có động tĩnh gì. Ngày mai cô sai người truyền Vương phi đến đây, bổn cung có vài lời muốn dạy bảo nó!"
***
Ngoài trời mưa hãy còn chưa ngơi, từng hạt mưa rơi trên mái ngói cong vút của cung Quan Triều, giống tiếng nhạc buồn kéo dài vô tận. Trong khung cảnh âm u, ảm đạm ấy, Nguyên Ninh cùng Tố Liên đem theo một hộp thức ăn, chậm rãi tiến vào trong tẩm điện của Quan gia.
Quách Phụ không ngăn cản nàng, bởi lẽ hắn biết ngay lúc này ở bên cạnh Quan gia, cần có một người an ủi. Nguyên Ninh quỳ xuống hành lễ, chỉ thấy Quan gia ngồi đó thả mắt vào xa xăm, chỉ vô hồn nói vỏn vẹn ba chữ: "Đứng lên đi!"
Nguyên Ninh cẩn thận mở nắp hộp thức ăn, đem đến bên cạnh Quan gia bát canh gà tử đinh hương, mùi thơm của nó phảng phất bay khắp căn phòng, đây mà món mà nàng đích thân chuẩn bị.
Nhật Suỷ đưa mắt nhìn bát canh, rồi lại ngước nhìn gương mặt hãy còn vương vài giọt mưa trên tóc của nàng, theo đó mà chau mày hỏi: "Trời vẫn còn đang mưa, sao nàng lại nhọc công đến đây? Khi nãy ở cung Thuý Hoa trẫm có hơi lớn tiếng... nàng không giận trẫm ư?
Nguyên Ninh dịu dàng đáp: "Với hoàn cảnh đó, cảm xúc ấy của bệ hạ là chuyện bình thường. Dẫu sao thì Thục phi cũng là người bệ hạ một lòng sủng ái, thế mà bây giờ lại đột ngột ra đi... Bệ hạ vì chuyện này mà đau lòng, có hơi to tiếng với thần thiếp thì cũng chẳng có gì lạ."
Nhật Suỷ thở dài, ánh mắt chàng trầm xuống: "Lúc đó trẫm quát nàng là vì không muốn người khác thấy nàng ngồi gần Thục phi, để rồi suy đoán hồ đồ, đổ oan cho nàng là hung thủ."
Lời giải thích ấy khiến Nguyên Ninh thoáng ngạc nhiên, sau đó cõi lòng nàng chợt dâng lên một cảm xúc khó tả. Nhật Suỷ chưa bao giờ nghi ngờ nàng. Tất cả những gì chàng làm đều chỉ để bảo vệ nàng.
Nguyên Ninh vẫn còn đang thổn thức chưa kịp nói gì, Nhật Suỷ đã với tay lấy từ trong hộp gỗ bên cạnh một món quà. Đó là một đôi khuyên tai bằng ngọc phỉ thuý đặt trên một tắm lụa, bên trên được điêu khắc tinh mỹ, ánh ngọc xanh biếc như nước hồ mùa thu. Nhật Suỷ lặng lẽ đặt khuyên tai vào tay Nguyên Ninh: "Trẫm vốn định lát nữa sẽ sai Quách Phụ đến cung Hội Xuân đưa cho nàng, nhưng mà nàng đến đây thì tốt, trẫm có thể đích thân tặng nó cho nàng. Chỉ mong món đồ nhỏ này có thể bù lại lời to tiếng khi nãy."
Nguyên Ninh cúi đầu, ngón tay khẽ chạm vào bề mặt mát lạnh của phỉ thuý rồi mỉm cười tạ ơn. Sau đó nàng đẩy bát canh đến gần Nhật Suỷ: "Khi nãy nhìn thấy bệ hạ dầm mưa, cho nên thần thiếp đích thân xuống bếp chuẩn bị món này. Xin người hãy uống một chút canh gà đi ạ!"
Nhật Suỷ khẽ hỏi: "Canh gà tử đinh hương ư? Sao nàng không chuẩn bị những món canh giải cảm khác mà lại chọn thứ này?
Nguyên Ninh nhẹ giọng đáp: "Những món canh giải cảm hẳn là đã có người chuẩn bị cho bệ hạ. Nhưng chứng ợ hơi sau khi cảm cúm chỉ sợ không có người để ý đến. Khi nãy thần thiếp lén nhìn bệ hạ, nhận thấy người có ợ hơi vài lần ở cung Hàm Xuân. Canh gà tử đinh hương là món chuyên trị chứng ợ này. Thần thiếp chỉ muốn chuẩn bị thứ mà người khác có thể sẽ bỏ sót."
Nhật Suỷ gật đầu, khoé miệng khẽ cong lên: "Nàng suy nghĩ thật chu đáo! Nguyên phi quả có đưa canh giải cảm cho trẫm, nhưng mà trẫm không có tâm trạng uống, khi nãy đã sai Quách Phụ đem xuống rồi!"
"Nếu bệ hạ không có tâm trạng uống canh, thần thiếp còn mang theo món này!" - Nguyên Ninh nói xong thì lấy thêm từ trong hộp đồ ăn một chiếc đĩa bánh ngọt. Trên đó có bánh tro trong suốt như màu hổ phách, bánh lá gai đen bóng như hắc diện thạch, bánh trôi trắng ngần như ngọc trai, còn có cả bánh phu thê với nhiều màu sắc khác nhau, lóng lánh như phỉ thuý, thạch anh, hồng ngọc. Tất cả được bày biện khéo léo tựa đĩa ngọc lung linh. Đến đây Nguyên Ninh mới nói khẽ: "Bệ hạ ăn chút bánh ngọt đi ạ!"
Nhật Suỷ thoáng cau mày, ngay lập tức đẩy đĩa bánh kia ra rồi lắc đầu: "Đối với những thứ này, trẫm càng không có tâm trạng ăn!"
Nguyên Ninh cúi đầu: "Thần thiếp xin lỗi... Có lẽ bệ hạ nhìn thấy bánh, trong lòng lại nhớ đến Thục phi..."
Nhật Suỷ cười nhạt: "Trẫm mà lại nhớ đến ả độc phụ đó à?"
Nguyên Ninh ngẩng đầu, ánh mắt có chút kiên nghị: "Tuy Thục phi từng làm nhiều điều ác, nhưng sinh thời luôn hầu hạ, chăm sóc bệ hạ chu toàn. Tình cảm nàng ta dành cho bệ hạ là chân tình, xin bệ hạ hãy vì điều này mà hạ lệnh chôn cất nàng ta."
"Thục phi hãm hại nàng nhiều lần như thế, khiến cho nàng sinh ra một hoàng tử chết yểu, còn đan tâm bày mưu giết chết chị em tốt của nàng là Thần phi, vậy mà nàng lại ở đây cầu xin cho ả ư?"
"Người chết không thể sống lại. Oan oan tương báo đến khi nào mới dứt? Nếu âm hồn Thục phi biết được chính miệng thần thiếp cầu xin cho cô ta, mong là sau khi chuyển kiếp đầu thai, cô ta sẽ buông bỏ mọi hận thù, sống một cuộc đời lương thiện hơn. Thần thiếp tin rằng Vân La hay đứa con tội nghiệp của thần thiếp đều hy vọng như thế..."
Sau một thoáng trầm ngâm, Nhật Suỷ gật đầu thấp giọng: "Trẫm đã âm thầm lo liệu xong rồi."
Nguyên Ninh nở một nụ cười nhẹ, giống như đoá hoa nhài bừng nở sau mưa: "Nếu vậy thì thần thiếp đã đoán đúng. Thần thiếp tin bệ hạ không phải là người tuyệt tình đến thế!"
Nhật Suỷ gặng hỏi: "Nếu như nàng sớm đã đoán được việc này, vậy thì còn ở đây cầu xin trẫm làm gì? Lẽ nào..."
Nguyên Ninh lắc đầu: "Thần thiếp không phải đang diễn cái vai phi tần bao dung cho bệ hạ xem. Chẳng qua thần thiếp muốn bản thân là người mở miệng cầu xin bệ hạ, ngộ nhỡ sau này chuyện này có lộ ra, vậy thì bệ hạ có thể danh chính ngôn thuận nói rằng tất cả là do thần thiếp cầu xin, chứ không phải là do bệ hạ nói một đường, làm một nẻo."
Nghe những lời ấy, Nhật Suỷ bỗng thấy lòng mình nhẹ bẫng. Chàng vươn tay kéo Nguyên Ninh vào lòng, ngạc nhiên tự hỏi sao lại có một người thấu hiểu tâm can và cảm thông cho mình đến thế. Đặt Nguyên Ninh nằm gọn trong lòng, Nhật Suỷ cầm bút đề thơ lên quyển "Thuỷ Vân tuỳ bút". Chàng không lật sang trang mới, thay vào đó viết ngay bên dưới bài thơ mà ngày trước đã viết cho Vân La, "Đông Kiều vãn vọng", làm thành một thất ngôn bát cú:
Bất tri thử xứ hữu hà duyên,
Kỷ độ đồng nhân thiểu bạc thuyền.
Đường tướng lịch phiên lưu bạch cốt,
Nhị giang thường nhật tống thanh yên.
Linh thần thức đắc tu hồi quốc,
Kiến quỷ lai xâm hựu hoạch an.
Dĩ định đế kinh đương kế cổ,
Tòng phong đoạn tục thính đề quyên.
dịch thơ:
Có phải nơi đây có duyên lành,
Bao lần thuyền đỗ cũng cùng khanh.
Tướng Đường mấy đợt chìm xương trắng,
Sông Nhị ngày ngày phủ khói xanh.
Đã biết thần thiêng mà chẳng chạy,
Cứng đầu ma quỷ bại tàn nhanh.
Đế kinh đã định nay theo trước,
Gió dập tiếng quyên đứt đoạn thanh.
Vốn dĩ Đàm Hoa biết rõ làm chuyện ác rồi sẽ có quả báo, nhưng nàng ta vẫn chấp mê bất ngộ, cuối cùng vì sự ngoan cố đó mà không được yên thân. Tình cảm của Nhật Suỷ dành cho nàng ta cho dù vẫn còn như ngày đầu, nhưng bây giờ chỉ còn lại tiếng đỗ quyên đứt nối, bi thương thấu tâm can.
Lúc Nhật Suỷ hoàn thành xong bài thơ thì ngoài kia mưa đã dần ngớt. Chàng đặt cằm lên búi tóc óng mượt của Nguyên Ninh, hương thơm ở đó thoang thoảng qua cánh mũi của chàng. Chiếc trâm ngọc tử đinh hương của Nguyên Ninh khẽ đung đưa, khiến ký ức ngày đó ùa về trong đầu chàng. Nhật Suỷ bèn lặng lẽ đọc lại bốn câu thơ của bài "Tích xuân" của Nguyễn Tử Thành, khi lần đầu cả hai gặp nhau bên bờ tường năm ấy:
Vắng tiếng chim oanh bướm lại tàn
Hoa thần cũng muốn phụ nhân gian
Hương thơm ngừng toả vào mộng đẹp
Chín chục ngày xuân nhiễu giọt tan.
Khi đọc đến câu cuối, giọng Nhật Suỷ chùng xuống chất chứa nỗi u buồn. Nguyên Ninh nằm ở trong lòng chàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, sau đó chậm rãi đọc tiếp hai câu thơ, dịch từ bài "Cáo tật thị chúng" của Mãn Giác thiền sư:
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng cả,
Đầu đình sân trước một nhành mai.
Nhật Suỷ bật cười lắc đầu nói: "Sai rồi! Nguyên văn phải là "Đêm qua sân trước một nhành mai".
Nguyên Ninh nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vài tia sáng nghịch ngợm: "Thần thiếp đọc như vậy để hợp tình hợp cảnh. Bệ hạ nhìn xem!"
Nàng đưa tay trỏ ra ngoài cửa sổ. Ở đó thông qua làn mưa mỏng, có một toà đình dựng tạm để che mưa, nằm gọn trong vườn hoa của cung Quan Triều. Nhật Suỷ nhìn theo ngón tay của nàng, sau đó tò mò hỏi: "Nhành mai đâu?"
Nguyên Ninh thoát khỏi vòng tay của Nhật Suỷ, chậm rãi bước tới khung cửa sổ. Ở góc nhìn của Nhật Suỷ, nàng đang đứng nép mình dưới toà đình, chỉ quay đầu mỉm cười dịu dàng nói: "Nhành mai ấy chính là thần thiếp đây! Tuy rằng mùa xuân của bệ hạ đã bị mưa cuốn đi, xin người hãy xem thần thiếp là nhành mai sót lại sau mùa xuân. Thần thiếp xin nguyện làm nhành mai kia, mãi mãi ở bên cạnh bệ hạ."
Nhật Suỷ mỉm cười rồi đứng dậy tiến đến chỗ Nguyên Ninh, cúi xuống chạm trán mình vào trán của nàng, hơi thở hai người hoà quyện, đầu mũi chạm khẽ nhau. Ngoài kia mưa cũng đã ngừng hẳn. Ánh trăng tròn sáng vằng vặc trên cao đem màu bạc trải xuống khắp nhân gian. Trong khoảnh khắc ấy, Nhật Suỷ khẽ ngâm hai câu thơ trong bài "Nhị nguyệt thập nhất nhật dạ" của Thái thượng hoàng:
Trời trong như nước, trăng ngời ngợi,
Giấc mộng xuân dài ngập bóng hoa.
***
Tối đêm đó Nguyên Ninh nghỉ lại ở cung Quan Triều, bởi vì Nhật Suỷ trông thấy ngoài trời vẫn còn sương, sợ rằng trong lúc nàng trở về cung Hội Xuân bị nhiễm phong hàn, cho nên đã giữ Nguyên Ninh ở lại. Có lẽ bởi vì ngày hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, cho nên Nguyên Ninh liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mê mộng, nàng tựa hồ thấy bóng lưng của Nhật Suỷ bên chiếc bàn đối diện, tay chàng ôm bầu rượu, cảnh vật mờ ảo đến mức Nguyên Ninh chẳng thể thấy rõ gương mặt chàng. Cho dù Nguyên Ninh có cố gắng đến mấy cũng không thể gượng dậy, chỉ ú ớ gọi hai tiếng "Bệ hạ". Giọng chàng ấm áp nói vọng lại: "Nàng đã mệt rồi, hãy nghỉ ngơi đi!"
Nguyên Ninh ngoan ngoãn nghe theo, không biết rằng kể từ thời điểm này cho đến rất lâu sau, có khi là chẳng biết đến bao giờ, nàng mới có thể nghe được những lời dịu dàng đó.
Lúc Nguyên Ninh tỉnh dậy thì mặt trời hãy còn chưa lên. Vốn dĩ nàng muốn thức sớm để hầu hạ Nhật Suỷ thay quần áo, chuẩn bị cho buổi tảo triều. Nhưng cung nữ ngự tiền ở cung Quan Triều bảo lại rằng, Nhật Suỷ dậy sớm hơn những ngày thường. Chàng đã cùng Quách Phụ tản bộ từ lâu, còn căn dặn hạ nhân hầu hạ Nguyên Ninh rửa mặt chải tóc rồi đưa tiễn về cung Hội Xuân.
Cả ngày hôm ấy cũng không có biến sự gì lớn, nhưng cứ hễ mỗi khi nhớ đến bóng lưng của Nhật Suỷ, nhớ lại cảnh chàng ngồi thẫn thờ trong cơn mơ ảo, Nguyên Ninh đều cảm thấy lòng chộn rộn không yên. Cuối cùng thì linh cảm của nàng cũng đúng. Tối đêm đó nghe Thuỷ Linh báo tin, viện thái y đang nhốn nháo cả lên, bởi vì Quan gia đột nhiên đổ bệnh nặng.
Nguyên Ninh nghe được tin này, bản thân như ngồi trên đống lửa, chỉ biết tức tốc chuẩn bị lên đường đến cung Quan Triều. Nhưng Thuỷ Linh đã ngăn cản nàng. Hiện giờ chỉ có các ngự y mới có thể ra vào săn sóc Quan gia, ngoài ngự y ra, cho dù là Nguyên phi cũng không được bước vào chân vào cung Quan Triều.
Nhận xét