Phụng Vũ Trần Triều - chương 78

C78. Đế vương vô tình

Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử


Nguyên Ninh tự biết lời biện minh của mình chưa đủ thuyết phục, vậy nên nàng liền quay sang hỏi Kim Hồng: "Ngươi nói bản thân chứng kiến bổn cung ép Thục phi uống thuốc độc. Bổn cung hỏi ngươi, lúc đó bên ngoài trời đã mưa hay chưa?"


Trông thấy Kim Hồng lượn mắt suy nghĩ, Nguyên Ninh liền lập tức gặng hỏi: "Trả lời mau!"


Kim Hồng vội đáp: "Chưa có mưa... Lúc đó trời vẫn chưa có mưa!"


"Nói bậy! Ngay khi bổn cung đến cung Thuý Hoa thì mưa đã bắt đầu rơi. Vậy mà ngươi lại nói lúc bổn cung ép Thục phi uống thuốc độc, trời vẫn chưa có mưa ư?"


Kim Hồng nhắm chặt hai mắt, lặng lẽ xoay đầu như thể đang nhớ lại cảnh tượng chiều hôm nay, sau đó ả ta dập đầu nói: "Nô tỳ nhớ nhầm! Mọi việc xảy ra nhanh quá cho nên những chi tiết ngoài lề nô tỳ chưa nhớ lại kịp. Bây giờ cố gắng nghĩ lại, lúc đó quả thật là trời đã mưa..."




Nãy giờ Nhật Suỷ vẫn đang chống tay lên đầu gối, chồm người về phía trước để chăm chú lắng nghe, nhưng mà đến đoạn này, chàng bất giác ngả lưng về phía sau, chớp mắt buông một câu lạnh lùng: "Lúc trẫm đến cung Thuý Hoa thì Thục phi đã nôn ra máu độc, nhưng mà khi đó trời vẫn còn chưa mưa. Ngươi nói trước đó có mưa, thế thì mưa là từ ở đâu rơi xuống?"


Kim Hồng nghe thế thì kinh hãi dập đầu liên tục xuống nền gạch: "Quả thật lúc đó nhìn thấy Đức phi cùng thị tỳ bức ép Thục phi uống thuốc độc, nô tỳ chỉ biết bịt chặt miệng kinh hãi, không còn tâm trí nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này! Kính mong bệ hạ hãy soi xét!"


Yên Ngôn cười lạnh: "Khi nãy ngươi nói trước đó bản thân đang ở hậu viện đun nước. Cung Thuý Hoa mái ngói dột khắp nơi. Cho dù ngươi không quan tâm thời tiết bên ngoài thế nào, bản thân cũng phải lo cho lò lửa đang đun của mình chứ? Chuyện có mưa hay không đối với ngươi rõ ràng là chuyện lớn chứ không phải chi tiết nhỏ nhặt. Lẽ nào tâm trí của ngươi không đặt ở chuyện đun nước?"


Kim Hồng cắn môi đáp: "Lúc đó quả thật là nô tỳ đang đun nước, nhưng mà nghe được tiếng động lạ phát ra từ trong phòng, nô tỳ liền bán mạng chạy vào trong kiểm tra. Tâm trí của nô tỳ chỉ đặt ở chỗ lo lắng cho chủ nhân mình, không để ý nhiều đến cảnh tượng bên ngoài thêm nữa." – Kim Hồng nói đến đây thì nhìn thẳng vào mặt Nguyên Ninh: "Là Đức phi... mọi chuyện là do Đức phi. Vốn dĩ từ đầu nô tỳ đã trả lời là "không có mưa", nhưng mà Đức phi lại giả vờ nói là "lúc đó có mưa". Nô tỳ không để ý đến thời tiết, cho nên đã mắc bẫy của Đức phi thưa bệ hạ!"


Lệ Uyển nghe đến đó liền đưa tay lên môi chau mày nói: "Chuyện có mưa hay không, quả thật là khi nãy Kim Hồng đã trả lời đúng từ đầu, đến khi Đức phi lớn giọng làm cô ta hoảng hốt, Kim Hồng mới sợ hãi nói sai sự thật. Đức phi nhắm vào việc Kim Hồng không để ý đến khung cảnh bên ngoài mà nói sai tình tiết, rồi dựa vào đây mà bác bỏ lời khai của Kim Hồng, sợ rằng trong chuyện này còn có suy tính sâu xa! Nếu Đức phi không có lòng riêng, sao lại dám nói dối trước mặt bệ hạ?"


Nguyên Ninh nghe đến đây liền cười lạnh đáp: "Quỳnh Phương Phu nhân ngây thơ quá! Nếu quả thật lời khai của ả ta là thật, sao lại có thể vì một hai câu nói của bổn cung mà lay chuyển được chứ?" – Nói xong nàng quay đầu nhìn Nhật Suỷ: "Xin bệ hạ hãy thứ lỗi cho thần thiếp vì đã dùng đến cách vừa rồi để thử lời khai của Kim Hồng. Nhưng mà thần thiếp quyết định dùng cách đó, quả thật là không phải không có nguyên do!"


Không thấy Nhật Suỷ nói thêm gì, Nguyên Ninh liền tiếp tục giải thích: "Khi nãy ở cung Thuý Hoa gió lớn như vậy, cỏ lau mọc dại trong sân bay tứ tung, đến cả long bào của bệ hạ cũng còn vương vài sợi bông. Mọi người nhìn nhân chứng của Quý phi xem, quần áo của hắn cũng dính đầy bông lau, minh chứng cho lời khai khi nãy là thật. Nói đến đây cũng thật là lạ, người nội thị này chỉ mới đứng chờ Quý phi trong sân của cung Thuý Hoa trong chốc lát, vậy mà khắp người đã dính đầy cỏ lau. Còn Kim Hồng ở hậu viện đun nước cho Thục phi, vậy mà quần áo lại sạch tinh tươm, đến cả một sợi bông lau cũng không có. Rõ ràng là cô ta không hề có mặt ở cung Thuý Hoa, vậy thì làm sao có thể nhìn thấy thần thiếp cùng với Thục phi đã làm gì ở đó thưa bệ hạ? Kim Hồng nói thần thiếp ép Thục phi uống thuốc độc, đây rõ ràng là lời lẽ vu oan, không có căn cứ!"


Quách Phụ bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Nhật Suỷ, ngay lập tức liền tiến đến kiểm tra quần áo của Kim Hồng, sau cùng quay về đáp: "Dạ thưa bệ hạ, đúng thật là không hề có một cọng cỏ lau!"


Kim Hồng hết xua tay rồi đến dập đầu, vẻ mặt khổ sở nói: "Dạ thưa bệ hạ... chuyện này... chuyện này là do từ nhỏ nô tỳ nếu tiếp xúc với cỏ lau thì sẽ bị ngứa ngáy vô cùng, vậy nên trước lúc đến đây nô tỳ đã phủi hết đám cỏ lau này..."


Yên Ngôn cười lạnh: "Chẳng phải đối với ngươi mà nói, sống chết của Thục phi mới là chuyện hệ trọng ư? Làm sao mà một nô tỳ trung thành đang lo cho sự an nguy của chủ nhân mình lại có thời gian phủi sạch cỏ lau dính trên áo?" – Yên Ngôn nói đến đây thì hướng mắt về phía Nhật Suỷ thành khẩn nói: "Ả tiện tỳ này nói câu trước không ăn nhập gì đến câu sau, rõ ràng là đã ăn gan hùm mật gấu mới có thể đứng ở trước mặt Quan gia nói dối! Nhưng mà qua chuyện này càng chứng minh được một chuyện, đó chính là Đức phi không hề liên quan gì đến cái chết của Thục phi, tất cả đều là do Đức phi bị vu khống, hãm hại. Hơn nữa thần thiếp thấy ả ta chẳng qua chỉ là một nô tỳ thấp kém, dám cả gan nói ra những lời này, sợ rằng đứng đằng sau còn có kẻ điều khiển con rối!"


Nhật Suỷ nhắm nghiền mắt hít sâu một hơi, sau đó đưa ngón trỏ phẩy một cái: "Tra! Đưa đến viện Đình Ngọ tra cho ra!"


Kim Hồng cứ như thế bị kéo lê ra ngoài, chỉ biết vọng lại vài tiếng kêu thảm thiết: "Bệ hạ tha mạng! Xin bệ hạ tha mạng!"


Cùng lúc đó, Nhật Suỷ cũng liếc mắt lạnh lùng nhìn Quách Phụ: "Còn không mau đỡ Đức phi lên?"


Đợi đến khi Nguyên Ninh ngồi xuống ghế, Như Lộ mới cong môi nói: "Thần thiếp thấy không cần vất vả như vậy, mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi. Nãy giờ Quỳnh Phương Phu nhân một câu cũng đổ dồn nghi ngờ của mọi người về chỗ của Đức phi điện hạ, hai câu cũng có cùng ý tứ như thế. Nói cô ta không hề liên can một chút gì đến chuyện này, quả thật là không thể tin được!"


Lệ Uyển chỉ kịp thốt lên một tiếng "Cô", bản thân cũng không dám thất thố trước mặt thiên tử, cho nên liền kính cẩn quỳ xuống rồi cố gắng phân trần: "Bệ hạ thánh minh! Thần thiếp chỉ một lòng xót thương cho Thục phi điện hạ, cho nên trong lúc nôn nóng đã giận quá mất khôn, hoàn toàn không có lòng dạ độc địa như lời Mai Phu nhân nói."


Như Lộ cũng quỳ xuống: "Bây giờ sự thể đã rõ, cái chết của Thục phi không liên quan gì đến hai vị Quý phi và Đức phi điện hạ. Nhưng mà chuyện nàng ta trúng độc vẫn là sự thật, chắc chắn có kẻ đứng đằng sau muốn giết chết Thục phi. Thần thiếp có thứ này muốn dâng lên bệ hạ, để cho người có thêm bằng chứng để suy xét!"


Lục Bình đang quỳ bên cạnh Như Lộ, nhanh tay mở ra một bức tranh, nằm trong bốn bức Mai Trúc Cúc Lan của Đan Thanh ngày trước. Như Lộ trỏ tay vào vết máu đã ố nâu trên đó, sau cùng rành mạch nói: "Dạ thưa bệ hạ, bức Trúc này là một trong số những bức tranh mà ngày đó Đan Thanh đã đem theo khi bản thân dọn đến cung Thuý Hoa, đồng thời cũng là bằng chứng vạch tội kẻ đứng sau hãm hại mình. Ngày đó Đan Thanh trúng độc phèn xanh, khiến cơ thể nôn ra máu đờm màu xanh lục. Vậy nên vết máu này ban đầu có màu trùng với màu xanh của lá trúc, cho nên kẻ thủ ác đã không nhận ra để tiêu huỷ. Có điều nếu như máu để lâu bên ngoài sẽ chuyển sang màu nâu, vậy nên chỗ lá xanh này đã đổi màu. Người ở phòng tranh Thuỷ Vân trông thấy thế thì sợ loạn cả lên, đồn đoán rằng Đan Thanh đã thành dạ quỷ hiện hồn về làm héo úa lá trúc, xém chút thì đã tiêu huỷ nó. May mà sau cùng bức tranh này cũng được Quý phi điện hạ giữ lại trao cho thần thiếp làm kỉ vật. Thần thiếp nhìn tranh mà nhớ đến người, nghĩ rằng tại sao bức tranh này nằm xa giường ngủ của Đan Thanh đến vậy, thế mà nàng vẫn dùng chút hơi tàn bò về phía của nó rồi cố gắng phun máu độc lên? Thần thiếp suy nghĩ một thời gian dài, cuối cùng nhận ra bức tranh này vốn dĩ chính là bức tranh vẽ cho mùa Hạ. Chữ Hạ này với họ Hạ của Quỳnh Phương Phu nhân đồng âm với nhau. Lúc sinh thời người mà Đan Thanh giao du ngoài thần thiếp ra còn có Quỳnh Phương Phu nhân, xem chừng việc Đan Thanh hồ đồ làm bậy với Đức phi điện hạ là do cô ta sai khiến. Cho nên khi mọi chuyện vỡ lẽ, Quỳnh Phương Phu nhân mới sai người đầu độc Đan Thanh để giết người diệt khẩu."


Lệ Uyển nghe đến đó thì đưa tay ôm ngực đáp: "Mai Phu nhân, cô ở đây dùng những lời suy đoán không bằng không cứ để nói nhăng nói cuội cái gì thế? Những lời cô nói chỉ là lời phỏng đoán một phía của cô. Theo như lời Thục phi đã khai nhận, Thục phi chính là người đứng đằng sau cái chết của Đan Thanh. Ta không thù chẳng oán với cô, sao cô lại đem tội ác tày trời như vậy gán lên đầu của ta?"


Như Lộ vẫn bình tĩnh nói tiếp, không vì những lời đó của Lệ Uyển mà lung lay chút nào: "Thục phi làm nhiều chuyện xấu, mỗi một tội trạng đều là trọng tội, vậy nên có nhận thêm hai ba tội trạng thì có sá gì. Huống hồ gì Quỳnh Phương Phu nhân là người thân cận của Thục phi, lý nào lại không dính dán đến những chuyện xấu xa của cô ta. Thế mà Thục phi lại giữ chặt kẻ răng, không hề khai ra Quỳnh Phương Phu nhân có liên quan một chút gì đến những tội trạng này. Chuyện này quả thật khả nghi, nhưng ngẫm nghĩ lại thì cũng có lý do dễ hiểu. Đó chính là vì thực chất Thục phi muốn Quỳnh Phương Phu nhân ở bên ngoài thay mình trả thù. Ai ngờ Thục phi đã lầm, không ngờ người mà Quỳnh Phương Phu nhân muốn đối phó đầu tiên lại là chính bản thân cô ta. Thục phi mà chết đi, vậy thì không còn có ai biết được chuyện xấu của Quỳnh Phương Phu nhân, lẽ nào cô ta lại bỏ qua cơ hội này chứ?"


"Mai Như Lộ, cô!" – Lệ Uyển nghe đến đây thì bò đến chân Nhật Suỷ liên tục dập đầu: "Thần thiếp quả thật vô cùng oan ức thưa bệ hạ! Đúng là bình thường thần thiếp vẫn luôn thân cận với Thục phi, nhưng mà chỉ vì một lý do duy nhất đó chính là Thục phi trước đây là chủ cũ của thần thiếp. Những chuyện xấu mà Thục phi đã làm, thần thiếp hoàn toàn không hề liên can đến. Nếu như thần thiếp có liên can, Thục phi hận thần thiếp đến như vậy, sao có thể dễ dàng để cho thần thiếp bình an sống tiếp?"


Lệ Uyển nói đến đó thì liếc nhìn Huyền Dao, Huyền Dao hiểu ý liền hỏi dò một câu: "Thục phi hận nàng ư? Vì lý do gì mà hận nàng?"


Lệ Uyển bắt lấy cơ hội này mà mạnh bạo cắn môi, đem đau đớn từ chỗ đó để đổi lại hàng lệ dần trực chào trên mi mắt: "Thục phi hận tần thiếp xuất thân là nô tỳ, vậy mà có thể trèo lên long sàn, cho nên cô ta căm ghét tần thiếp đến tận xương tuỷ. Công chúa yểu mệnh của tần thiếp vừa chào đời đã chết, chính là do một tay Thục phi mua chuộc cung nữ bóp mũi công chúa thưa bệ hạ..." – Lệ Uyển nói đến đó thì ngã lăn ra khóc, điệu bộ thảm thương vô cùng.


Huyền Dao không giấu được thương cảm, nhưng cũng không tin đây là sự thật: "Nói bậy! Thục phi sao lại làm ra chuyện độc địa như thế? Nhân chứng, bằng chứng ở đâu? Tuy rằng Thục phi đã không còn, thân mang trọng tội, nhưng mà nàng cũng không thể tuỳ tiện vu khống em ấy!"


Lệ Uyển cười ngây dại, đầu tóc rối bời: "Bằng chứng, nhân chứng ư? Bằng chứng chính là vết bằm trên mũi của công chúa nhỏ tội nghiệp, điện hạ không tin thì khai quan thi thể của công chúa đi. Nhân chứng chính là tận mắt tần thiếp đã nhìn thấy cảnh đó, còn có cả Bảo Tâm nữa."


Bảo Tâm nghe đến đó thì dập đầu nói: "Chuyện này quả thực là sự thật thưa bệ hạ. Kể từ lúc chủ nhân mang thai, Thục phi đã nhiều lần ép chủ nhân nô tỳ phải sảy thai rồi đổ hết tội trạng cho một vị phi tần khác. Người đó là Đức phi điện hạ cũng được, Hiền phi điện hạ cũng được, Quý phi điện hạ thì lại càng tốt, chung quy là bất kỳ ai cũng được, bởi lẽ mục đích chính của Thục phi chính là cái thai của chủ nhân nô tỳ sẽ không còn! Nhưng mà chủ nhân của nô tỳ làm sao có thể làm chuyện độc địa đó, cho nên đã nhiều lần dập đầu cầu xin, dùng hết lời lẽ để giữ cho cái thai được yên ổn. Tưởng chừng như chín tháng trong bụng mẹ của công chúa đã nhờ vậy mà trôi qua bình an, ai ngờ trước khi chủ nhân sinh, Thục phi vừa mua chuộc vừa đe doạ Bảo Hoán trong viện Ngọc Lan, tìm mọi cách để công chúa chết yểu."


Như Lộ nghe đến cái tên Bảo Hoán thì lặng lẽ chớp nhẹ mắt, chẳng phải Bảo Hoán chính là cung nữ mà ngày đó nàng đã gặp tại chùa Cảnh Linh hay sao? Chỉ nghe Bảo Tâm nói tiếp: "Lúc đó Lệ Anh Nguyên phi điện hạ sinh khó, hầu hết các bà mụ đã chia nhau qua phòng sanh của điện hạ để trợ giúp. Trong phòng sanh của chủ nhân nô tỳ chỉ còn có một bà mụ. Sau khi chủ nhân sinh hạ công chúa thành công, nhân lúc bà mụ bận bịu chăm sóc hậu sản cho chủ nhân rồi gấp gáp chạy qua phòng sanh của Nguyên phi, Bảo Hoán đã bóp mũi... công chúa điện hạ. Sau đó Bảo Hoán cũng quỳ xuống khóc lóc thú tội trước mặt chủ nhân, rằng mọi việc hoàn toàn là do Thục phi sai khiến. Bảo Hoán cũng chìa ra một gói thuốc, vốn được chuẩn bị để pha vào chén canh dưỡng sức cho chủ nhân, khai rằng nếu không phải công chúa điện hạ chết thì là chủ nhân của nô tỳ chết, Bảo Hoán chỉ có một lựa chọn!"


Huyền Dao lấy khăn tay che mũi, cố gắng giấu đi sự kinh tởm: "Thục phi thực sự làm ra chuyện này ư? Nếu quả thật như vậy, Lệ Uyển, tại sao nàng không tâu lại mọi chuyện cho bổn cung hay bệ hạ?"


Lệ Uyển cười lạnh: "Tần thiếp cũng đã nghĩ đến chuyện đó! Nhưng Bảo Hoán nói người nhà đều đã bị Thục phi uy hiếp, cho dù đứng trước mặt bệ hạ cũng sẽ không dám nói ra sự thật. Bảo Hoán sau đó đã chạy ra ngoài chẳng rõ tung tích. Về sau tần thiếp mới biết, cô ta đã bỏ mạng tại một cái giếng khô, không biết là do tự vẫn hay bị thủ tiêu. Không có Bảo Hoán, tần thiếp biết bản thân mình hay Bảo Tâm đều không thể làm nhân chứng cho người khác tin được, bởi vì cả hai là chủ tớ của nhau. Thục phi lại là sủng phi của bệ hạ, còn có gia thế, còn tần thiếp thì sao chứ? Tuy rằng tần thiếp may mắn có được long chủng nhưng bất quá chỉ là một Phu nhân thấp kém được bệ hạ thương hại. Tần thiếp vốn dĩ không đấu lại Thục phi, nếu như tố cáo, vị trí của Thục phi bất quá chỉ bị lung lay, còn tần thiếp sợ rằng cũng sống không yên, có khi còn phải bỏ mạng. Cho nên tần thiếp chọn cách hèn hạ để sống tiếp, chí ít cũng có thể chờ đến ngày Thục phi nhận quả báo, lại còn có thể bảo vệ người khác. Không giấu gì điện hạ, tần thiếp biết được tâm địa độc ác của Thục phi, sợ rằng cô ta cũng sẽ giở trò tương tự để ám hại Ý Trinh công chúa, đó cũng chính là lý do tần thiếp cầu xin bệ hạ cho tần thiếp được phép đến cung Vĩnh Xuân, phụ giúp điện hạ chăm sóc công chúa!"


Lệ Uyển vừa nói đến đây, Ý Trinh công chúa nằm trong tay bà vú đã khóc oà lên, có dỗ đến mấy cũng không nín. Ngay cả khi Huyền Dao vỗ về hát ru, đứa trẻ này vẫn khóc nấc khiến cho người khác thương cảm. Đúng lúc Lệ Uyển đang quỳ dưới chân Nhật Suỷ và Huyền Dao, nhìn thấy cảnh đó bèn bạo gan thẳng lưng ngồi dậy dỗ nín công chúa. Giống như có phép màu xảy ra, Như Hằng vừa nằm trong tay Lệ Uyển thì cơn quấy khóc giống như thể ngọn lửa gặp nước, nhanh chóng bị đổi thành tiếng trẻ con mếu máo, ngoan ngoãn.


"Như Hằng ngoan, Như Hằng ngoan! Để Phu nhân hát ru cho con nghe nha!"


Thiên Tuyết ngồi bên này nhìn thấy cảnh tượng đó, rồi lặng lẽ quan sát nét mặt từ giận dữ dần trở nên hoà nhã của Nhật Suỷ, bất giác nàng nở ra một nụ cười nhàn nhạt, chỉ nhẹ giọng nói với Cẩm Tú: "Xem bộ mọi công sức của Mai Phu nhân sắp đổ sông đổ biển rồi!"


Lệ Uyển ru ngủ công chúa rồi nhanh tay trả lại cho bà vú, sau đó dập đầu nói: "Kính xin bệ hạ hãy suy xét! Lúc Đức phi điện hạ mang thai, thần thiếp cũng đang có thai, sao lại không sợ báo ứng mà có lòng ác độc sai khiến Liễu Đan Thanh hãm hại điện hạ cơ chứ? Lúc Thần phi điện hạ mang thai, thần thiếp cũng đã trải qua cảnh mất con, sao lại nhẫn tâm đẩy kẻ khác vào tình thế tương tự? Khi nãy lời phỏng đoán của Mai Phu nhân cũng có phần đúng, Đan Thanh có lẽ đã muốn ám chỉ kẻ giết mình có mang chữ Hạ trong tên. Nhưng mà ngoài tần thiếp ra, thị tỳ thân cận của Thục phi là Hạ Thuỷ cũng mang chữ Hạ. Những gì thần thiếp có thể giải thích cũng đã giải thích, chuyện định đoạt còn lại chỉ đành trông cậy vào bệ hạ!"


Nhật Suỷ còn chưa trả lời, ở bên ngoài đã xuất hiện bóng dáng một tên nội thị, chính là một trong hai kẻ khi nãy đã lôi Kim Hồng xuống. Hắn bước vào đại điện thì phủ phục quỳ xuống rồi tâu lên: "Dạ thưa bệ hạ, tiện tỳ đó đi được vài bước thì đã sợ tội khai nhận, nói rằng chuyện vu oan cho Đức phi điện hạ là do Thục phi trước lúc chết đã sai khiến ả ta. Thuốc độc cũng là do Thục phi chuẩn bị từ trước, sau đó hẹn Đức phi điện hạ đến để giá hoạ cho người..."


Nhật Suỷ trầm ngâm hồi lâu, lặng lẽ suy nghĩ, xâu chuỗi lại mọi chuyện, cuối cùng chàng hất văng chén trà bên tay xuống đất vỡ tan tành, trước khi lạnh lùng, nghiêm giọng nói: "Thục phi cái gì chứ? Họ Đỗ đó là độc phụ lòng dạ rắn rết, hãm hại phi tần, mưu hại long chủng, vậy mà cũng xứng làm Thục phi của trẫm ư? Lập tức truyền ý chỉ của trẫm, sai người ở Viện Quốc Sử xoá hết mọi hành trạng của ả khỏi ghi chép về hậu cung của trẫm, để cho hậu thế khỏi chê cười. Xác của ả quăng ra bãi tha ma là được! Có người cho tiện nhân này uống thuốc độc hay là ả tự mình tìm đường chết, lẽ nào còn quan trọng sao? Mau lui xuống hết cho trẫm, mọi chuyện kết thúc từ đây!"


Nhật Suỷ nói xong câu đó thì lạnh lùng rời đi, bỏ lại một màn sương lạnh lẽo phủ khắp trên dưới hậu cung đang kính cẩn hành lễ. Người bất ngờ nhất có lẽ là Nguyên Ninh, nàng thực sự không ngờ mới trước đó Nhật Suỷ đối với Đàm Hoa nặng tình là thế, mà hiện giờ lại trở nên tuyệt tình như vậy! Rốt cuộc là Đàm Hoa phạm tội tày trời, tự mình tìm đến đường chết, hay vốn dĩ bản chất đế vương là vô tình như vậy? Một chút tình cảm tưởng chừng là sâu nặng, đối với thiên tử sợ rằng chỉ là đoá hoa quỳnh nở thoáng qua mà thôi, cho đến cùng chỉ có lễ quân thần và danh dự hoàng tộc mới là cốt lõi. Suy cho cùng Đàm Hoa nở vì Vi Đà, lụi tàn cũng bởi lòng Vi Đà không lung lay.


Chờ đến khi hết thảy phi tần lùi xuống, Huyền Dao mới cùng Tiêu Thoa vào trong phòng ngủ. Quan sát kỹ không còn một ai, Huyền Dao mới mạnh bạo hất văng bộ ấm chén trên bàn vỡ tan tành dưới đất, cứ thế mà nghiến răng nói: "Tốn nhiều công sức như thế, vậy mà không thể kéo chân ả ta xuống!"




Tiêu Thoa vừa sợ hãi vừa lo lắng xem xét các ngón tay của Huyền Dao, chỉ sợ vô tình miệng chén khiến cho nàng bị thương, sau cùng nàng ta nói: "Xin điện hạ đừng quá tức giận! Chí ít... chúng ta cũng thuận lợi loại bỏ Thục phi, còn khiến Quan gia chán ghét ả, ngay cả được an táng theo thân phận cung nữ ả ta cũng chẳng có được, phải nằm lạnh lẽo ở bãi tha ma cho chuột cắn xé. Có điều nô tỳ vẫn có một thắc mắc. Thục phi đã bị loại trừ, giá trị của Hạ Lệ Uyển coi như đã hết. Huống hồ gì giữ ả ta ở lại có thể đe doạ đến bí mật của điện hạ, sao khi nãy điện hạ vẫn giúp đỡ cho ả ta?"


Huyền Dao thở hắt một hơi: "Ngu xuẩn! Ai nói là giá trị của Hạ Lệ Uyển đã hết? Trong cung vẫn còn những ả tiện nhân kia, bổn cung đương nhiên còn phải dùng Hạ Lệ Uyển làm lưỡi dao và bia đỡ cho mình, thay thế cho con tiện nhân Đàm Hoa đó!"


"Nô tỳ quả là ngu ngốc quá..."


Huyền Dao cầm cái trống trong nôi lắc nhẹ vài cái: "Khi nãy ả ta đã chiếm trọn lòng thương hại của Quan gia, trở thành một người mẹ đáng thương mất con, một vị phi tần dốc lòng chăm sóc cho Ý Trinh công chúa dù không cùng máu mủ. Chỉ cần bổn cung nói thêm vài lời tốt đẹp, cô ta đương nhiên có chỗ đứng trong lòng Quan gia."


Tiêu Thoa thuận miệng vô tư nói: "Hạ Lệ Uyển này xem như cũng có một chút tư sắc, nếu được Quan gia để mắt tới, xem chừng còn có thể trở thành sủng phi, vậy thì bên cạnh điện hạ sẽ có thêm một con cờ hữu dụng... điện hạ..."


Tiêu Thoa ấp úng chẳng nói nên lời, bởi lẽ bản thân đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng, sắc lẹm của Huyền Dao, chỉ biết gấp gáp quỳ xuống nói: "Nô tỳ lỡ lời... nô tỳ nói sai rồi... xin Lệ Anh Nguyên phi điện hạ hãy tha tội!"


Huyền Dao nhoẻn miệng cười, chậm rãi chồm người tới vuốt tóc Tiêu Thoa, khiến gương mặt nàng ta tái xanh không còn một giọt máu. Huyền Dao cười nhạt nói: "Cho dù xinh đẹp cách mấy đi chăng nữa thì xuất thân của ả cũng chỉ là tiện tỳ thấp hèn. Quỳnh Phương Phu nhân, ả ta xứng sao? Bổn cung để mặc cho ả ta yên ổn ngồi ở phân vị này đã là rộng lượng lắm rồi. Muốn ngồi lên bậc sủng phi, ả ta xứng sao? Lẽ nào ngươi thật sự nghĩ rằng, một ả tiện tỳ cũng sẽ có cơ hội bay lên cành cao, trở thành quý phi của Quan gia ư?"


Tiêu Thoa sợ hãi cực độ, chỉ biết tự đưa tay vả hai bên miệng: "Điện hạ nói phải, điện hạ nói rất phải! Là do khi nãy nô tỳ đã lỡ lời, nô tỳ quả đúng là ngu ngốc không thể tả!"


Huyền Dao nghe đến đây thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, chỉ chau mày đặt chiếc trống lắc xuống: "Bỏ đi! Khi nãy vì muốn giúp cho Hạ Lệ Uyển, bổn cung bất đắc dĩ phải lệnh cho bà vú phải véo chân cho công chúa khóc. Mau đến phòng công chúa kiểm tra nhanh lên, nhất định không để lại một vết bầm nào trên người công chúa! Nếu công chúa của thương tổn gì, bổn cung sẽ đau xót lắm! Có hiểu không?"


"Dạ... dạ vâng!"


Ở trong hậu cung bây giờ, nơi to nhỏ toan tính không chỉ có một mình cung Vĩnh Xuân. Thiên Tuyết đang nhúng bàn tay thon dài vào trong chậu nước rải đầy hoa hồng, quay đầu nói với Cẩm Tú: "Ngươi nói xem, Mai Phu nhân đã có được bốn bức tranh đó từ lâu, sao bây giờ mới nhận ra chân tướng?"


Cẩm Tú chuẩn bị khăn lau tay cho Thiên Tuyết, chỉ đoán mò đáp: "Có lẽ Mai Phu nhân đã biết từ lâu, nhưng phải chờ đến lúc có cơ hội chín muồi mới nói ra thưa điện hạ."


Thiên Tuyết bắt lấy tấm khăn lụa để lau tay, sau cùng lắc đầu đáp: "Với bản tính của Như Lộ khi biết được sự thật, nàng ta sẽ không kiên nhẫn lâu được đến thế! Chẳng phải ngày đó sau khi hay tin cái chết của Liễu Đan Thanh có liên quan đến Thái hậu, nàng ta liền nhịn không nổi mà nguyền rủa Thái hậu ngay trong vườn ngự ư? Bổn cung chỉ sợ chuyện này là do có người khác chỉ điểm cho Mai Phu nhân."


Cẩm Tú dừng lau tay cho Thiên Tuyết, sau đó chậm rãi đáp: "Ý của điện hạ là Đức phi ư? Gần đây Mai Phu nhân đã bắt đầu giao du trở lại với Đức phi, xem bộ chuyện Đức phi nói ra sự thật này cho nàng ta cũng có khả năng."


Thiên Tuyết trầm mặt: "Đức phi tư chất thông minh, ở bên cạnh còn có người chị em thân thiết là Hiền phi, sau lưng còn Thái hậu hậu thuẫn, bây giờ lại có Mai Phu nhân là bạn bè giúp đỡ một tay. Bổn cung không thể để cô ta chiếm nhiều lợi thế như vậy, xem bộ phải tìm cách chiêu dụ Mai Phu nhân về phe của mình!"


Cẩm Tú trầm tư đôi lát: "Có điều Mai Phu nhân quá trọng tình nghĩa. Bắt cô ta rời bỏ Đức phi, xem bộ cũng có chút khó khăn."


Thiên Tuyết mỉm cười: "Mai Phu nhân trọng tình nghĩa thì càng tốt. Tuy là bạn bè, nhưng thực chất nàng ta với Đức phi chỉ là người dưng, còn bổn cung với nàng ta lại là máu mủ. Có câu "một giọt máu đào hơn ao nước lả", Mai Phu nhân tự khắc nên biết thân thiết với ai hơn!"


Cẩm Tú có chút kinh sợ: "Điện hạ, người định nói rõ chân tướng cho Mai Phu nhân nghe sao? Nhưng mà Quỳnh Thái Phu nhân đã nói..."


Thiên Tuyết gật đầu bình thản đáp: "Ngươi yên tâm, bổn cung đưa ra quyết định này, đương nhiên là đã tính toán chu toàn. Chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì xấu đến con đường ngồi lên phụng vị của bổn cung đâu, ngược lại nó còn là một viên gạch vững chắc, để bổn cung sớm ngày ngồi trên địa vị đó!"


Thiên Tuyết vừa nói xong câu đó thì đã có một cung nữ bên ngoài bước vào kính cẩn nói: "Dạ thưa Quý phi điện hạ, Mai Phu nhân đã đứng ở đại điện chờ người!"


Cẩm Tú có chút không ngờ khi Thiên Tuyết đã âm thầm suy tính chuyện này từ trước, lại còn tự mình quyết định mà không nói cho nàng giống như thường ngày. Nhưng mà lúc này Cẩm Tú không tiện nói nhiều, chỉ quay đầu nói với cung nữ kia: "Vậy thì hãy mời Mai Phu nhân vào đây!"


Thiên Tuyết xua tay đáp: "Không cần phải bí mật trò truyện trong phòng ngủ, chúng ta cứ đường đường chính chính bước ra ngoài đại điện tiếp chuyện Mai Phu nhân!"


Cẩm Tú lo lắng như ngồi trên đống lửa: "Quý phi điện hạ, người hãy suy xét lại thêm!"


"To gan!" – Thiên Tuyết giương ngón trỏ với chiếc móng bóng bẩy, nhọn hoắt về phía Cẩm Tú, cứ thế mà tiếp tục quát: "Từ lúc nào mà ngươi đã được quyền quyết định thay cho bổn cung? Lẽ nào quả thực ngươi không xem bổn cung là chủ nhân, một lòng phò trợ bổn cung, trái lại nhận lệnh của một kẻ khác, làm nội gián trong cung Lâm Xuân?"


Cẩm Tú nghe đến đó thì sợ hãi ôm lấy bàn tay thon dài của Thiên Tuyết: "Dạ thưa Quý phi điện hạ, nô tỳ không có!"


Thiên Tuyết thở hắt một hơi rồi hất tay khiến Cẩm Tú ngã nhào xuống đất: "Việc này bổn cung rõ hơn bất kỳ ai, ngươi đừng hòng qua mặt bổn cung! Bổn cung cho ngươi tự mình thú nhận, rốt cuộc là có hay không?"


Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau



Nhận xét