Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 56

C56. Âm thầm đứng sau
Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử

Cho dù khá bận rộn lo lắng cho Vân La, Nguyên Ninh cũng hay cùng Yên Ngôn đến đến thăm Tuệ Doanh. Nói là đến thăm, thực tế hai nàng chỉ có thể đứng ở ngoài cổng để trò chuyện cùng Điểm Bích, bởi vì luôn có hai tên nội thị canh giữ ở bên ngoài.

Theo lý thì Nhật Suỷ cũng không dặn bọn chúng phải gò bó chủ tớ Tuệ Doanh như thế. Nhưng kẻ mà bọn họ đắc tội là Đàm Hoa, đám nội thị này vì thế mà hưởng lợi từ cung Hàm Xuân, một con ruồi con muỗi cũng không thể lọt qua thềm cửa.

Hôm nay Tuệ Doanh không thể ra đây trò chuyện cùng Nguyên Ninh và Yên Ngôn. Nghe Điểm Bích nói, dạo gần đây trời đổ mưa xuân, cổ họng của Tuệ Doanh trước giờ không tốt, lại thêm thường hay u uất vì chuyện bản thân bị cấm túc, cho nên cơ thể đã nhanh chóng đổ bệnh.

Lúc này Tuệ Doanh đang bị giữ trong viện Yên Đào, ngay cả việc ăn uống còn không được đầy đủ, huống hồ gì là chuyện thuốc thang. Thầm nghĩ đến đây, Yên Ngôn chỉ đành nhờ Điểm Bích thay mình nói vài lời động viên cho Tuệ Doanh nghe, sau cùng lặng lẽ cầm tay Nguyên Ninh chậm rãi trở về.

Có vài cánh anh đào rơi rải rác trên đường đi, Yên Ngôn chợt nhận ra hoa mai trong viện của mình cũng đang dần tàn lụi. Trong lòng vẫn đang còn suy tư, bên tai nàng đã nghe thấy tiếng của Nguyên Ninh: "Từ xưa đến nay, bệnh nặng là từ bệnh nhẹ mà ra. Chứng bệnh mà Tuệ Doanh đang mắc sợ là không chỉ có cảm mạo, mà còn có cả tâm bệnh. Bây giờ nàng ta đang bị cấm túc, khó tránh sẽ nhận được thái độ hời hợt của viện thái y. Em nghĩ chúng ta vẫn nên sắp xếp một người đến viện Yên Đào!"

Yên Ngôn liền gật đầu đáp: "Suy nghĩ của em thật giống ý ta. Trong cung bây giờ, người có thể nhờ cậy chỉ có Phạm ngự y. Ngài ấy trước giờ nổi tiếng là một vị lương y có tấm lòng từ mẫu!"

Nguyên Ninh chậm rãi gật đầu rồi siết chặt lấy tay Yên Ngôn. Ráng chiều dần buông, chiếu sáng gương mặt vốn dĩ đã thánh thoát của hai nàng. Lớp tường thành trước mắt như dần cao lên, cuối cùng cũng gần như che lấp vầng dương. Ánh sáng ở đó xuyên qua mái ngói uyên ương, dẫu chói chang nhưng lại khiến cảnh vật trước mắt rơi vào thế ngược sáng, cứ như vậy mà chìm vào tối tăm, mù mịt. Nguyên Ninh hít sâu một hơi, sau cùng nàng chậm rãi nói: "Rời khỏi viện Yên Đào, chẳng hiểu tại sao lòng của em chợt dấy lên một nỗi lo sợ. Không biết liệu một ngày nào đó, bản thân mình có rơi vào tình cảnh như Tuệ Doanh hay không?"

Yên Ngôn chau mày đáp: "Đừng có nói gỡ! Quan gia đối xử rất tốt với em, chuyện này sao có thể xảy ra cơ chứ?"

"Chuyện tương lai có ai mà biết được? Nếu quả thực có ngày đó xảy ra, em chỉ mong bản thân vẫn còn chị ở ngay bên cạnh!"

Rõ ràng là Yên Ngôn cũng đang đầy bất an, chỉ biết cắn môi nói vài lời trấn an Nguyên Ninh, đồng thời cũng chính là trấn an bản thân mình: "Cho dù có chuyện gì xảy ra, chị em mình cũng sẽ mãi ở bên cạnh nhau!"

***

Đầy tháng của Ý Trinh công chúa vừa qua, loay hoay thì đã đến ngày vui của Quốc Chẩn và Khả Hương. Nhật Suỷ chỉ có một vị hoàng đệ này, cho nên hôn sự của Quốc Chẩn được chuẩn bị vô cùng long trọng.

Theo lý thì sau khi thành gia lập thất, Quốc Chẩn buộc phải dời đến phủ đệ ở Chí Linh. Nhưng bởi vì chàng đã sống ngoài cung từ nhỏ, cho nên được phá lệ tiếp tục ở trong cung, ngày đêm thân cận với Thái hậu.

Sáu viện lục thượng chiếu theo lý mà làm, cùng nhau hợp sức để chuẩn bị một đám cưới linh đình dành cho Quốc Chẩn. Nhưng cho dù ngày vui có náo nhiệt đến đâu, nụ cười trên đôi môi của chàng cũng vô cùng gượng gạo.

Phong Tranh là Chiêu Hiến Quận chúa, cũng cùng với mẹ mình và hoàng thân quốc thích tham dự ngày lành. Không khó để cho nàng nhận ra nụ cười gượng gạo đó. Đợi đến khi có cơ hội thích hợp, nàng liền nhờ Nhã Lam hẹn Quốc Chẩn đến bên bờ hồ.

"Nhã Lam nói có người hẹn ta ra đây, thì ra lại là em!" – Quốc Chẩn nhẹ giọng nói rồi chậm rãi bước đến gốc liễu nơi Phong Tranh đang đứng, chỉ thấy nàng đang cầm một cặp người gỗ chìa về phía mình. Ban đầu Quốc Chẩn lưỡng lự không nhận, nhưng Phong Tranh đã nhanh tay dúi chúng vào tay của chàng.

"Hai con người gỗ này không phải là anh và em đâu! Kể từ lúc biết anh sẽ lấy người khác, em đã bỏ bọn chúng đi rồi. Hai con người gỗ ở đây là anh và tiểu thư Khả Hương... Không đúng, phải gọi là Huệ Vũ Vương Phu nhân mới phải... Mong hai người sẽ sống với nhau đến răng long đầu bạc!"

Quốc Chẩn suy tư đôi lát rồi liếc nhìn hai con người gỗ trong tay, cuối cùng cũng lộ ra nét cười nhàn nhạt: "Xem ra em cũng đã trưởng thành rồi!"

Phong Tranh gượng cười rồi lặng lẽ thở dài. Nàng nhặt lấy một hòn sỏi ném ra giữa hồ, cuối cùng ngồi xuống đưa hai tay ôm má: "Có lẽ là vậy! Con người ta đến một lúc thích hợp, bắt buộc phải học cách buông bỏ để có thể bước tiếp. Gần đây em đọc qua sách sử, biết được ngoài Huệ Tông và Thượng phụ Thái sư ra, vẫn còn có một người chung tình với Linh Từ Quốc mẫu..."

Quốc Chẩn chớp nhẹ làn mi, đối với câu này của Phong Tranh chưa biết phải đáp trả như thế nào, chỉ nghe nàng thẫn thờ nói tiếp: "Nghe nói trước khi vua Huệ Tông chạy đến Hải Ấp, không phải Thượng phụ Thái sư, Phụ quốc Thái phó mới là mối tình đầu của Linh Từ Quốc mẫu. Nhưng binh biến xảy ra, lệnh cha khó cãi, đứng ở giữa chữ hiếu và chữ tình, phận làm con buộc phải biết chữ nào là trọng. Cũng vì lẽ đó, đoạn tình của Linh Từ Quốc mẫu và Phụ quốc Thái phó đành phải kết thúc!"

Phong Tranh dừng lại đôi lát rồi tự cười bản thân mình: "Thật lòng mà nói, đem mối quan hệ giữa anh và em để so sánh với hai người bọn họ quả thật là vô cùng khập khiễng! Có điều em thực sự ngưỡng mộ tình cảm mà Phụ quốc Thái phó dành cho Quốc mẫu, cho nên mới dặn lòng học theo ngài ấy. Cho dù đoạn tình của bọn họ buộc phải chấm dứt, Thái phó vẫn luôn đứng bên cạnh âm thầm bảo vệ Quốc mẫu! Khi Quốc mẫu cùng với vua Huệ Tông buộc phải chia ly, chính Thái phó là người đã không ngại hiểm nguy, hộ tống Quốc mẫu về kinh thành từ Hải Ấp!"

Quốc Chẩn nghĩ ngợi đôi lát rồi cũng ngồi xuống đất bên cạnh Phong Tranh. Chàng nhặt một mảnh đá dẹt rồi ném nó xuống hồ. Mảnh đá lướt trên sóng nước đôi ba lần, cuối cùng chìm sâu dưới mặt nước lạnh lẽo.

"Phải! Đối mặt với nanh vuốt của Đàm Thái hậu, người ta biết đến một Huệ Tông luôn che chở cho Trần Ngự nữ, không biết rằng sau lưng bọn họ, cũng có một Phùng Tá Chu luôn giúp đỡ thầm lặng."

Phong Tranh tiếp tục gật đầu, trong đôi mắt dường như có chút gợn sóng: "Em biết anh từ sớm đã hiểu rằng "người đó" sẽ mãi mãi thuộc về Quan gia, cho nên luôn đứng ở đằng sau âm thầm giúp đỡ. Nhưng mà kể từ hôm nay, bên cạnh anh đã có một người con gái khác. Trong cung vốn có nhiều thị phi, nếu như anh một lòng hướng đến "người đó", quả thực là hết sức hung hiểm!"

Phong Tranh nói đến đây, chút gợn sóng trong mi mắt dần trở nên lấp lánh dưới bóng trăng: "Nhưng mà anh đừng lo! Việc mà anh không thể làm, em nhất định sẽ làm thay anh. Chí ít là sau khi làm thế, em cũng sẽ giống như anh và Phùng Thái phó..."

"Ý của em là gì?"

Phong Tranh thở dài, sau cùng cũng cố gắng trút bỏ bầu tâm sự: "Mẹ của em từ lâu đã muốn em trở thành phi tần của Quan gia. Chỉ cần em đồng ý, mẹ sẽ đem chuyện này tâu với Thái thượng hoàng. Với thân phận phi tần của mình, em nhất định sẽ thay anh bảo vệ người con gái đó!"

"Không! Em không cần phải làm như thế, không cần làm những chuyện mà mình không muốn!"

Phong Tranh ngước mặt lên cao rồi thở ra một hơi thật mạnh, không quên lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má của mình, cuối cùng rời đi sau những rặng liễu xanh u ám, ảm đạm.

"Chuyện mà em mong muốn nhất, bản thân đã không thể làm được, đành phải làm những chuyện mà người quan trọng mong muốn thôi!"

***

Lúc này đã là nửa đêm, phòng ngự trù sau một ngày tất bật chuẩn bị món ăn lại trở về vẻ vắng lặng như thường ngày. Khung cảnh ở đây yên tĩnh hơn bình thường, bởi lẽ sau một ngày vất vả làm việc, mọi người đã sớm chìm vào giấc ngủ. Đây quả thực là một cơ hội hiếm có!

Một bóng đen lấy trong người một gói giấy xếp gọn, đem chất bột màu vàng đổ vào trong hủ gốm. Những tưởng mọi chuyện sẽ không bị bại lộ, nhưng đột nhiên từ sau lưng người đó lại truyền tới một âm thanh thật khẽ, khiến cho từng sợi tóc của y dựng đứng cả lên.

"Thái Bình, cô đang làm gì đó?"

Hoảng sợ đến mức xém chút nữa đã khiến cho hủ gia vị rơi xuống nền gạch. Thái Bình nhanh tay giữ lại nó, chỉ biết sợ hãi lắp bắp nói: "Là cô ư?"

Nguyệt Ảnh không vội trả lời mà bước tới một bước kiểm tra chất bột. Nàng đưa nó lên mũi rồi lạnh lùng gặng hỏi: "Đương lúc đêm hôm khuya khoắt, cô trộn bột nghệ vào bột dành dành để làm gì?"

"Ta... ta..."

Giữa lúc Thái Bình vẫn còn đang ấp úng, Nguyệt Ảnh đã dần dà hiểu ra mọi chuyện: "Chỗ gia vị này là để dành riêng cho viện Xích Tùng. Bình thường người mang thai không thể dùng nhiều bột nghệ, hơn nữa cái thai của Thần Vũ Phu nhân lại không ổn định. Lẽ nào cô muốn..." 

Thái Bình nghe đến đó thì quỳ sụp xuống: "Chuyện này không phải là ta cố ý. Nguyệt Ảnh, cô nhất định phải giúp ta giấu nhẹm chuyện này!"

Nguyệt Ảnh không giấu được nỗi nghi hoặc đang dấy lên trong lòng: "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Cô phải nói rõ ràng thì ta mới có thể giúp cô được!"

Thái Bình lắp bắp: "Là... là... Thục phi ép ta phải làm chuyện này..."

"Cô nói gì cơ? Thục phi..." - Nguyệt Ảnh đang ngạc nhiên lẩm bẩm, chỉ thấy đôi bàn tay lạnh buốt của Thái Bình đang nắm chặt mình: "Nguyệt Ảnh à, ta... ta không muốn chết! Ta đã từng bị Thục phi giết hụt một lần!"

Nguyệt Ảnh quay đầu nhìn cảnh đêm heo hút bên cửa sổ, trong lòng lúc này bỗng dấy lên nỗi lo sợ tốt cùng, chỉ đành đẩy lọ gia vị bên tay về lại chỗ cũ, sau đó nắm lấy tay Thái Bình kéo đi một mạch: "Chỗ này không tiện nói chuyện!"

Rời khỏi phòng bếp nhưng trái tim vẫn đang đập loạn xạ, Thái Bình vừa thở hỗn hển vừa nói: "Là Quỳnh Phương Phu nhân sai ta làm chuyện này, cô ta nói nếu như ta không tuân lệnh, bản thân sẽ không có cơ hội thoát chết lần thứ hai!"

Thái Bình nói đến đây thì cắn môi giải thích: "Lúc đó cô vẫn chưa nhập cung nên không biết. Có người đã mua chuộc bà mụ trong cung để hãm hại phi tần của Quan gia. Bởi vì ta chứng kiến cảnh người đó giết bà mụ để diệt khẩu, cho nên ta đã bị truy sát, may mà được cô Tịnh Văn ở bên cạnh Thái hậu ra tay giúp đỡ. Lúc đó tuy rằng ta không thể nhìn rõ gương mặt của kẻ đó, nhưng có thể làm ra chuyện tày trời này, ta đoán thân phận của y chắc chắn không tầm thường. Cho nên ta sợ rằng nếu tâu lại chuyện này cho Thái hậu, bản thân chắc chắn sẽ bị thế lực đứng sau lưng kẻ đó trả thù. Giờ thì ta đã biết người đứng sau cái chết của bà mụ Lã là Thục phi, không uổng công bấy lâu nay ta ngoan ngoãn giữ kín bí mật này!"

"Không phải Quỳnh Phương Phu nhân mới là người uy hiếp cô sao?"

Thái Bình liền đáp: "Cô ta là tâm phúc của Thục phi, hơn nữa chỉ là một Phu nhân, căn bản không có đủ lá gan để tự làm chuyện này. Nói cô ta nghĩ ra kế này để mách nước cho Thục phi thì có lý hơn!"

Nguyệt Ảnh nghe đến đây thì cắn môi nói: "Nếu bây giờ cô đã xác định rõ người đó là Thục phi, sao không tìm Thái hậu và Quan gia vạch trần mưu kế này?"

"Không được! Thục phi là con gái của Kinh lược sư, em họ của Nguyên phi, cháu họ Trần Đại hành khiển - người đang được Thượng hoàng vô cùng yêu mến. Thục phi có bị hạch tội thì Nguyên phi cũng không bị ảnh hưởng gì, Trần Đại hành khiển lại càng như thế, ông ta sẽ không tha cho ta đâu! Đó chính là lí do bấy lâu nay ta giấu nhẽm chuyện này!"

Nguyệt Ảnh nắm chặt tay Thái Bình để giúp cho cô ta bừng tỉnh: "Nhưng mà cô vừa mới tiếp tay cho Thục phi hãm hại long thai, đây cũng là tội chết!"

Thái Bình nghe xong liền đảo ngược nắm chặt tay Nguyệt Ảnh: "Cái thai của Thần Vũ Phu nhân vốn dĩ rất yếu, cho dù có sảy cũng không ai mảy may nghi ngờ là có kẻ hãm hại. Ta không nói, cô không nói, vậy thì sẽ không có ai phát hiện chuyện này!"

"Nhưng mà Vân La là một người hiệp nghĩa... ta đã từng quen biết cô ta, không thể xem như không biết gì mà để mặc cho cô ta sảy thai được!"

Thái Bình ngạc nhiên hỏi: "Vân La? Là tên của Thần Vũ Phu nhân ư? Hai người làm thế nào mà quen được nhau?"

Nguyệt Ảnh gật đầu đáp: "Lần đó Quan gia xuất cung vi hành, ta đã cùng với Vân La trợ giúp ngài ấy. Cả hai bọn ta đều là dân nữ ở ngoài cung, nhưng mà Vân La may mắn hơn ta..."

Trong ánh mắt của Thái Bình vậy mà lại ánh lên một tia sắc sảo: "Chính vì cô ấy cũng giống như cô, đều có công trợ giúp Quan gia trong lúc vi hành, nhưng mà người được Quan gia nạp làm phi tần lại chỉ có một mình cô ta mà thôi. Cô không thấy chuyện này có chút bất công ư?"

"Cô nói sao?"

Thái Bình liền đưa tay đặt lên vai Nguyệt Ảnh: "Nếu như cô tố giác Thục phi, khó tránh mạng của cô sẽ bị thế lực nhà mẹ đẻ của Thục phi đoạt mất, hơn nữa còn sẽ liên luỵ đến người nhà. Nếu như cô im lặng, bất quá Thần Vũ Phu nhân chỉ bị sảy thai, tính mạng của cô ta vẫn sẽ còn. Hơn nữa cũng không có lí do gì để cô đối tốt với cô ta bằng cả tính mạng như thế. Nếu cô ta đối tốt với cô, ngày đó đã cầu xin Quan gia cùng nạp cô trở thành phi tần giống như mình. Lẽ nào cô lại vì một người dưng mà hại chết bản thân và người nhà ư?"

Nghe mấy lời này của Thái Bình, phút chốc Nguyệt Ảnh đứng sững người ra, cơ thể như bị biến thành một pho tượng đá. Có tia chớp rực lên giữa trời đêm ảm đạm, khiến cho nàng cảm thấy toàn thân buốt lạnh. Tiếng mưa rơi lớn dần lên trên mái ngói, Nguyệt Ảnh chỉ đành bước theo cái kéo tay của Thái Bình: "Hãy xem như tối đêm nay cô chưa nhìn thấy chuyện gì! Trời mưa rồi, nếu không về phòng thì sẽ ướt, nhanh lên!"

—-oOo—-

Gần đây trời hay đổ mưa xuân. Nguyên Ninh vừa trang điểm xong, chỉ chờ mưa ngớt một chút sẽ cùng Tố Liên đến cung Vĩnh Xuân.

Lúc này trời vừa hửng sáng, nhưng lại gặp phải mưa sớm, cho nên cảnh sắc có phần ảm đạm. Nguyên Ninh cảm thấy có chút buồn tẻ, chỉ đành bâng quơ liếc nhìn giá bút bên cạnh. Bất chợt nàng nhớ đến tình cảnh ngày đó gặp mặt Nhật Suỷ, không suy nghĩ nhiều mà bước đến viết bốn câu thơ:

Vắng tiếng chim oanh, bướm lại tàn,
Thần hoa cũng muốn phụ nhân gian.
Hương thơm ngừng toả vào cơn mộng,
Chín chục ngày xuân nhiễu giọt tan.

Tố Liên biết vài mặt chữ, xem đến đây liền mỉm cười nói: "Bài thơ này tiếc thương mùa xuân, ý tứ vốn dĩ không vui vẻ gì mấy. Nhưng mà nó lại gắn liền với kỉ niệm lần đầu gặp mặt của điện hạ và Quan gia, cho nên thơ buồn cũng trở nên không buồn, mỗi lần điện hạ nghĩ đến đều mỉm cười tủm tỉm!"

Nguyên Ninh nghe đến đó thì đánh nhẹ đầu bút lên mũi Tố Liên, khiến cho nàng trở thành một con mèo con nghịch ngợm. Vừa hay lúc đó Thuỷ Linh đang từ đằng sau cầm ô bước đến, chỉ mỉm cười đưa tay trỏ ra ngoài: "Mưa đã ngớt rồi ạ, điện hạ hãy cùng Tố Liên đi nhanh kẻo ướt!"

Nguyên Ninh kéo tay Thuỷ Linh về phía mình, sau đó cười cợt nói: "Tố Liên hư lắm, mới khi nãy còn buông lời giễu cợt ta. Phạt em ấy ở lại cung Hội Xuân đóng khung bài thơ này, để trưa nay ta đem nó để cung Quan Triều cho Quan gia bình phẩm!"

Tố Liên cười khúc khích rồi khuỵu gối hành lễ: "Xin tuân mệnh Đức phi điện hạ! Chữ của bài thơ này vô cùng đẹp, khi đem nó đến cung Quan Triều, nô tỳ nghĩ Quan gia sẽ không bình phẩm gì, thay vào đó người sẽ dùng ngự bút vẽ thêm vài nét hoạ, gọi là... thêu hoa lên gấm!"

Nguyên Ninh bật cười: "Mau đi thôi Thuỷ Linh, đừng ở đây nghe Tố Liên khua môi múa mép!"

Chủ tớ ba người bọn họ vừa cười nói đến đây, bỗng chốc bên ngoài mưa đột nhiên to hơn gấp bội. Thuỷ Linh lo lắng nhìn chiếc ô trong tay, cuối cùng chau mày đáp: "Mưa to gió dữ như thế này, dẫu có dùng ô bước lên xe ngựa thì điện hạ vẫn bị ướt đôi chút. Còn như đợi thêm chốc lát nữa, chỉ sợ chúng ta sẽ chậm trễ trong việc thỉnh an..."

Nguyên Ninh gật đầu cho là phải, bất chợt nàng nhớ đến chuyện gì, liền lập tức mở miệng cất tiếng. Không ngờ Tố Liên cũng cùng lúc phát ra câu nói giống hệt y nàng: "Chẳng phải chúng ta có áo tơi hay sao?"

Chủ tớ hai nàng nói xong thì ôm bụng phì cười, chỉ nghe bên tai là tiếng Thuỷ Linh nói: "Điện hạ và Tố Liên quả đúng là tâm ý tương thông, hãy để em vào trong lấy áo!"

Đợi đến khi Thuỷ Linh lướt qua, Nguyên Ninh mới bước tới nắm lấy tay Tố Liên: "Mấy ngày qua mưa nhiều, trời ẩm thấp, ta để ý thấy Quan gia có dấu hiệu cảm cúm đi kèm với ợ hơi. Lát nữa em đến phòng ngự trù lấy về một con gà ác. Sẵn trong cung đang có tử đinh hương, ta muốn hầm một thố canh gà để Quan gia giải cảm. Nếu cần thì dúi vào tay bọn họ một ít tiền, để lựa về một con gà tốt, có hiểu không?"

"Điện hạ yên tâm! Em sẽ đem về đây một con gà mềm ngọt!"

***

Xe ngựa của Yên Ngôn băng qua màn mưa, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng cung Vĩnh Xuân. Lệ từ bậc Phi vị trở lên đã có thể dùng kiệu, nhưng xe ngựa vẫn được xem là lựa chọn an toàn để tránh bị ướt. Không chỉ có Yên Ngôn, vị sủng phi ở cung Hàm Xuân cũng đang dùng xe ngựa để di chuyển đến đây.

Vén cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Đàm Hoa trông thấy Yên Ngôn đang nắm tay Xuân Nhi bước xuống xe ngựa, nhịn không nổi mà nở ra một nụ cười thâm hiểm, chỉ lặng lẽ tháo chiếc trâm hình hoa quỳnh trên búi tóc xuống.

Đợi đến khi tên nội thị dừng xe lại hẳn, Đàm Hoa mới tiện tay vứt ngay chiếc trâm vàng xuống nền gạch, sau đó thì giả vờ như hoảng hốt, miệng không ngừng kêu lên: "Ôi thôi chết, trâm cài của bổn cung..."

Nói xong câu này, Đàm Hoa đưa mắt liếc nhìn Hạ Thuỷ rồi hất hàm về phía tên nội thị đánh ngựa. Bạch Lãng đang đứng hầu bên ngoài hầu, nhưng Đàm Hoa lại muốn tên đánh ngựa nhặt lại trâm vàng cho mình. Hạ Thuỷ chớp nhẹ làn mi, ngay lập tức hiểu được ý nàng ta, liền mỉm cười cao giọng nói với tên nội thị: "Còn không mau nhảy xuống nhặt lại trâm cho Thục phi điện hạ? Nhớ là phải nhảy cho dứt khoát vào!"

Tên nội thị cắn nhẹ môi trông, biết không thể cãi lệnh Thục phi, chỉ ngoan ngoãn nhảy thật mạnh xuống vũng nước ở đó. Ngay lập tức nước văng tung toé, bắn vào cả tà váy của Yên Ngôn trong sự bàng hoàng của Mộc Miên.

Đàm Hoa không khỏi đắc ý, không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng rồi nắm tay Hạ Thuỷ bước xuống xe ngựa. Tên nội thị đem trâm vàng dâng hai tay đưa về phía Đàm Hoa, không những không được khen ngợi mà còn bị nàng đẩy một cái. Hắn không nghĩ đến biến sự này, bất thình lình bị ngã về sau ướt hết quần áo.

Chỉ thấy Đàm Hoa ngạo mạn liếc mắt nhìn về phía Yên Ngôn, cứ như thế mà cong miệng nói: "Nô tài đúng là nô tài, vừa thấp kém lại vừa ngu xuẩn. Bảo ngươi bước xuống nhặt trâm cho bổn cung, ngươi lại làm quần áo của Hiền phi bị bẩn như thế, có biết tội của mình chưa hả?"

Tên nội thị liều mạng ngồi dậy rồi quỳ gối dưới trời mưa, chỉ biết dập đầu van xin tạ tội. Đàm Hoa cũng không để Yên Ngôn nói thêm lời gì, chỉ cong môi thao thao nói tiếp: "Sao Hiền phi chỉ lặng im thế? Bụng dạ ngươi đang trách tên nô tài này, hay thực chất là đang oán bổn cung?"

Nãy giờ Yên Ngôn vẫn luôn nghiến chặt răng, nhưng mà nét mặt vẫn giữ vẻ bình thản, lúc này chỉ mở miệng điềm đạm nói: "Thục phi điện hạ nghĩ nhiều rồi! Chuyện này chẳng qua chỉ là một sự cố cỏn con, tần thiếp sao lại nhỏ nhen chấp nhất với... phường tiểu nhân chứ?"

Ba chữ "phường tiểu nhân" đó Yên Ngôn đang ám chỉ tên nội thị đang quỳ dưới đất, hay vốn dĩ là ám chỉ Thục phi, trong lòng Xuân Nhi cũng đã hiểu rõ. Nhưng Đàm Hoa chỉ nghe Yên Ngôn chêm vào hai chữ "điện hạ" khi gọi tước vị của mình, lại xưng là "tần thiếp" chứ không phải "bổn cung", trong phút chốc chỉ mải mê vui vẻ trước chiến thắng phù phiếm của mình.

"Xem như ngươi cũng hiểu được như thế nào là tôn ti trật tự, như thế nào là có tiếng không có miếng. Ngươi phải biết việc bản thân được đặt chân lên hàng Phi là dựa vào công trạng của người cha có xuất thân nông dân của ngươi, chứ không phải là vì tình cảm của Quan gia."

Yên Ngôn cười lạnh trong lòng, nhưng không để cảm xúc đó bộc lộ ra ngoài, chỉ lặng lẽ bước đến bắt lấy chiếc trâm cài từ chỗ tên nội thị, rồi xoay người đưa về phía Đàm Hoa: "Sao tần thiếp không biết được chứ, trong cung này hiện giờ, người chiếm trọn ân sủng chỉ có một mình điện hạ thôi!"

Đàm Hoa cảm thấy có chút tẻ nhạt trước chiến thắng bất ngờ này, chỉ đưa tay lên búi tóc ngạo mạn nói: "Trước đây là vậy, bây giờ là vậy, sao này cũng là vậy! Với thái độ luồn cúi hèn hạ này của ngươi, bổn cung xem qua cũng khá vui mắt. Chuyện quá khứ bổn cung sẽ không tính toán với ngươi nữa, chỉ cần sau này ngươi biết thân biết phận, bổn cung sẽ cho ngươi sống yên ổn trong cung!"

Yên Ngôn nửa cười nửa như không cười: "Nếu vậy thì thật là tốt! Thục phi điện hạ hãy để tần thiếp cài lại chiếc trâm cài này cho người, xem như bày tỏ một chút thành ý."

Hạ Thuỷ nghe đến đó thì mở miệng định ngăn cản, nhưng mà Đàm Hoa đã chặn họng cô ta, chỉ đắc ý bật cười ngạo: "Mấy công việc này trước giờ bổn cung vẫn để đám hạ nhân như Hạ Thuỷ làm. Nếu Hiền phi ngươi đã thấy không ngại, vậy thì cứ làm thay cho bọn chúng!"

Yên Ngôn lộ nét cười thoả mãn bên cánh môi, chỉ nhẹ giọng "dạ" một tiếng rồi bước đến cài trâm lên búi tóc Đàm Hoa. Ở bên này xe ngựa của Thiên Tuyết cũng đã đến từ lâu, từ cửa sổ vén màn nhìn ra bên ngoài, Thiên Tuyết chỉ cười lạnh buông một câu "Ngu xuẩn!"

Cẩm Tú cũng đắc ý không kém: "Thục phi dùng mưu hèn kế bẩn làm dơ tà váy của Hiền phi, Hiền phi lại đường đường chính chính đem chiếc trâm vấy bẩn đó cài lại lên tóc Thục phi. Xem bộ kịch trong cung càng lúc càng hay!"

Thiên Tuyết đưa tay mân mê viên huyền thiên bảo thạch trên vòng cổ, chỉ mỉm cười sâu xa nói: "Cao trào thế này, không biết bao giờ đào chính mới xuất hiện đây?"

Càng lúc càng có đông phi tần có mặt tại cung Vĩnh Xuân. Cho dù đã đi xe ngựa, nhưng mà đám người Đàm Hoa và Yên Ngôn vẫn bị ướt đôi chút. Bậc Phu nhân trở xuống thì còn ướt nhiều hơn, do chẳng có xe ngựa mà buộc phải cầm ô đi bộ đến đây.

Riêng chỉ có Nguyên Ninh là khô ráo hơn hẳn, bởi vì nàng có mặc áo tơi bên ngoài. Ngay cả Thuỷ Linh và Hồng Thịnh cũng thế. Có điều chiếc áo này lại khiến cho trên dưới hậu cung đưa tay lên mũi phì cười. Chanh chua nhất vẫn là Đàm Hoa: "Ăn mặc kiểu gì thế này? Sặc mùi bùn đất của bọn nông dân, quả thực là quê mùa không thể tả!"

Lệ Uyển bật cười thành tiếng: "Nếu bộ dạng này của Đức phi bị đồn ra ngoài cung, vậy thì quả thực là trò cười của thiên hạ!"

Nguyên Ninh không thèm quan tâm đến mấy lời đó, chỉ lặng lẽ cởi bỏ áo tơi đặt ở ngoài điện rồi thong dong đi về phía chiếc ghế của mình. Nàng tinh ý bắt được khoảnh khắc Yên Ngôn lắc nhẹ đầu, ý bảo nàng không cần phải để bụng mấy lời chanh chua đó, cũng nghe được giọng điệu nhẹ nhàng của Thiên Tuyết: "Đức phi cũng đã quá cẩn thận rồi! Lần sau nàng hãy đem theo hai chiếc áo khoác giống bổn cung, một chiếc mặc trên đường, khi đến đây thì thay một chiếc khác, như vậy sẽ không sợ bị ướt!"

Nguyên Ninh cười đáp: "Đa tạ Quý phi đã có lòng nhắc nhỡ!"

Đàm Hoa vẫn luôn đổ dồn ánh mắt về phía Nguyên Ninh, nghe xong câu này liền lộ ra nét cười nhàn nhạt, chỉ đưa năm móng tay ra trước mặt vừa ngắm nghía vừa nói: "Cốt cách hạ tiện thì chỉ làm ra chuyện hạ tiện, dẫu có ngồi lên cao thì bản chất vẫn không đổi! Chỉ tội cho đám hạ nhân được dịp cười vỡ bụng!"

Bỗng chốc trong hậu điện phát ra tiếng khóc của trẻ con. Chúng phi tần gấp gáp đứng chỉnh tề, chờ Huyền Dao xuất hiện rồi đồng thanh hành lễ: "Chúng thiếp xin kính chào Lệ Anh Nguyên phi điện hạ!"

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương