Chuyển đến nội dung chính

Chương 024. Giông tố sắp đến

C24. Giông tố sắp đến
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhật Suỷ suy tư đôi lát rồi lắc đầu: "Lúc điều tra ra được chuyện này, trẫm chỉ nói cho Đại hành khiển và Thái trưởng công chúa biết, đồng thời cũng dặn họ không được tiết lộ chuyện này. Nguyên phi là người ở bên cạnh trẫm, Đại hành khiển là người biết phân nặng nhẹ, có lẽ ông ta không dám để lộ chuyện này cho nàng ta biết!"

Đôi mắt Thiên Tuyết ẩn chứa suy tính, chỉ nghe Nhật Suỷ gặng hỏi: "Hoàng muội không sao chứ?"

Thiên Tuyết nghe đến đây thì lắc đầu đáp: "Không có gì đâu ạ! Chẳng qua Thiên Tuyết đang nhớ lại chuyện cũ. Lúc chúng ta còn nhỏ, nếu không phải là trường săn này là phòng sách, nhìn thấy bệ hạ vất vả như thế, Thiên Tuyết đã từng ước mình cũng là đàn ông, để có thể chia sẻ bớt gánh nặng cho người. Năm tháng qua đi, mong ước ấy vẫn tồn tại ở đó, tiếc là giờ đây Thiên Tuyết chỉ là gánh nặng của bệ hạ, bản thân quả thực cảm thấy có chút xấu hổ!"

Nhật Suỷ mỉm cười: "Nếu mong ước đó trở thành hiện thực, với tư chất thông minh của mình, chắc chắn hoàng muội sẽ trở thành một cánh tay đắc lực của trẫm, cũng giống như Quốc Chẩn hiện giờ. Bên cạnh trẫm lúc đó sẽ có một người giỏi văn, một người giỏi võ, như vậy thì còn gì bằng?"

Thiên Tuyết cúi thấp đầu, sắc mặt có chút ngượng ngập: "Tiếc rằng mong ước này mãi mãi sẽ không thể trở thành hiện thực. Chỉ là Thiên Tuyết thắc mắc, cho dù không phải là đàn ông, liệu Thiên Tuyết có thể mãi mãi ở bên người?"

Nụ cười trên môi của Nhật Suỷ dần tắt hẳn: "Ý của hoàng muội đó là?"

"Mấy năm qua không có Khắc Hàn ở bên, Thiên Tuyết không biết từ lúc nào, bản thân đã dần dần quen với chuyện này, đồng thời cũng dần quen với việc được bệ hạ che chở. Lúc này không biết xấu hổ nói một câu, ngoài bệ hạ ra, Thiên Tuyết không còn chỗ nào có thể dựa vào. Không biết bệ hạ có thể làm chỗ dựa cho Thiên Tuyết suốt quãng đời còn lại hay không?"

Nhật Suỷ liếc nhìn đoá hoa tuyết mong manh trước mắt, tưởng chừng như chỉ dùng hơi ấm của lòng bàn tay cũng có thể khiến nàng tan chảy, cuối cùng không suy nghĩ nhiều mà lặng lẽ gật đầu.

---oOo---

Sắp tới là Tết Đoan Ngọ, cho nên không khí trong cung có phần vui vẻ. Trái với khung cảnh tấp nập bên ngoài, Nguyên Ninh cảm thấy có chút nhớ nhà. Nàng muốn gửi một bức gia thư về cho cha mẹ, liền sai Thủy Linh đi làm việc này.

Thủy Linh rời đi đã lâu, lúc trở về vẫn còn giữ bức gia thư bên mình. Thì ra bưu cục trong cung vô cùng hách dịch, muốn trót lọt gửi thư phải đút lót rất nhiều tiền, hơn nữa còn phải dựa vào sắc mặt của đám người ở đó, cho nên chuyện này không phải lúc nào cũng có thể giải quyết bằng tiền.

Vậy nên hầu hết đám nô tài trong cung đều rủ nhau tìm cách khác, đó chính là giao phó bức thư cho thị vệ gác cổng Diệu Đức. Có điều Nguyên Ninh vừa mới nhập cung không lâu, đương nhiên không thể mạo hiểm dùng cách này. Huống hồ gì tuy rằng nàng vẫn chưa được diện kiến Quan gia, nhưng dẫu sao bản thân cũng là một Phu nhân có phong hiệu. Đám hạ nhân ở bưu cục tuy có gan làm khó Thủy Linh, lý nào cũng có gan để làm khó nàng?

Nghĩ đến đó, Nguyên Ninh liền quyết định đích thân đến bưu cục gửi thư. Mọi chuyện sau đó giống như nàng dự liệu. Sau khi trông thấy Nguyên Ninh, dẫu cho nàng chưa kịp nhắc đến chuyện đúng sai, kẻ đứng đầu bưu cục đã thúc giục đám hạ nhân tạ tội, cũng không quên nhanh tay hoàn tất các thủ tục để chuyển ngay bức thư.

Rời khỏi bưu cục, Thủy Linh mới dám nhẹ giọng nói: "Nếu nô tỳ không hầu hạ chủ nhân, bản thân sẽ không biết đám người kia thì ra cũng có bộ mặt này!"

Nguyên Ninh mỉm cười, nhưng mà trong lòng cũng có chút thắc mắc: "Chỗ này hách dịch như vậy, lý nào Thục phi lại để cho chúng tác quai tác quái?"

Thủy Linh nghe đến đó thì quay đầu phòng bị xung quanh, cuối cùng hạ giọng nói: "Dạ thưa chủ nhân, chỗ này là do Chi hậu cục thủ quản lý! Ngài ấy vốn dĩ là anh trai của Nguyên phi!"

"Chính là người khi nãy cứ nhìn chằm chằm ta?"

Thuỷ Linh liền lặng lẽ gật đầu. Nguyên Ninh nhìn quanh để chắc rằng chỗ đó không có ai khác, cuối cùng nàng nhẹ giọng tiếp lời: "Nguyên phi hiền đức như vậy, người đằng sau chống lưng cho hắn chắc chắn là một người khác. Cũng phải, Đại hành khiển Trần đại nhân quyền cao chức trọng, khó trách bưu cục mà con trai ông ta quản lý lại có thể ngang nhiên hống hách thế này! Có điều hiện tại ông ta là tâm phúc bên cạnh Thái thượng hoàng, chuyện này chúng ta không nên bàn nữa!"

Thủy Linh nghe đến đó liền ngoan ngoãn "dạ" một tiếng. Nhận thấy sắc trời vẫn còn sớm, cho nên Nguyên Ninh liền cùng Thuỷ Linh đi dạo trong vườn ngự uyển.

Hôm nay thời tiết có chút thất thường, mới sáng ra còn vô cùng mát mẻ, vậy mà lúc này đã oi bức đến độ làm người ta khó chịu. Nguyên Ninh lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, thanh âm của nàng có chút ngượng ngập: "Khi nãy vì quá gấp gáp, cho nên ta đã ngăn em mang theo dù. Ai ngờ ánh nắng lúc này lại chói chang như vậy!"

Thuỷ Linh thấy chủ nhân lấm tấm mồ hôi, liền nhanh chân đưa nàng đến đồi thông trước mặt.

"Chủ nhân hãy ngồi nghỉ tại toà đình này. Nô tỳ sẽ nhanh chân trở về viện Nhã Cúc để đem dù đến đây!"

Nguyên Ninh gật đầu rồi nhanh tay đưa quạt cho Thuỷ Linh: "Vậy thì em hãy dùng tạm chiếc quạt này để che nắng!"

Thuỷ Linh vâng lời rồi nhanh chân rời đi. Nguyên Ninh dõi theo cái bóng của nàng, chỉ thấy Thuỷ Linh dừng lại đôi lát ở bụi hoa tử đinh hương, bản thân theo đó mà có chút tò mò.

Đợi Thủy Linh rời đi, Nguyên Ninh mới lặng lẽ bước về phía đó, chỉ nghe phía bên kia phát ra một thanh âm quen thuộc: "Là cô có phải không? Người hôm qua đưa cho ta lọ thuốc hùng hoàng?"

Nguyên Ninh nhận ra đó là ai, cho nên liền cúi người đáp: "Ngươi đã khoẻ rồi à?"

Thanh âm của tên công công bên kia có chút vui vẻ: "Rốt cuộc thì cũng gặp được cô! Ta đợi cô từ sáng đến giờ!"

Lúc này Nguyên Ninh mới hiểu tại sao khi nãy Thủy Linh lại dừng lại một lát ở chỗ này. Nghĩ đến đó, nàng chau mày thắc mắc: "Ngươi đợi ta làm gì? Hôm nay tiết trời oi bức như thế, ngươi không sợ bị say nắng hay sao?"

"Trước khi nói cho cô lý do, ta có thể biết tên của cô được không?"

Nguyên Ninh có chút lo lắng: "Để làm gì?"

Tên công công bên kia liền đáp: "Thì để tiện xưng hô thôi mà! Ta tên là Tiểu Thọ Tử, còn cô?"

Nói xong câu đó, Tiểu Thọ Tử liền đem chiếc mũ của mình đưa qua lỗ hổng ở bên dưới: "Chỗ của cô không có bóng râm, cô hãy đội chiếc mũ của ta để tránh nắng!"

Nguyên Ninh vì hành động này của Tiểu Thọ Tử mà có chút cảm kích. Nghĩ đến chuyện hắn không phải là đàn ông thực sự, cho nên sự dè chừng của nàng cũng dần dần tan biến.

Có điều Nguyên Ninh vẫn không muốn để lộ thân phận của mình. Nhìn cánh hoa màu tím đang nằm rải rác, Nguyên Ninh liền tuỳ tiện nói một cái tên: "Đinh Hương!"

Tiểu Thọ Tử nghe đến đó liền "A" một tiếng rồi nhanh miệng nói: "Hèn gì cô lại thích loài hoa này đến vậy!"

Nguyên Ninh liền đáp: "Ngươi vẫn chưa nói lý do cho ta nghe!"

Tiểu Thọ Tử từ từ đáp: "Hôm nay ta đến đây là để tặng cho cô cái này! Nhìn xem!"

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn xuống cái lỗ hổng ở dưới, chỉ thấy chỗ đó phát ra ánh kim quang. Lòng bàn tay của Tiểu Thọ Tử đang giữ một chiếc trâm bằng vàng. Nó được làm theo hình dáng của đoá hoa tử đinh hương, không những thế còn được điểm xuyết rất nhiều thạch anh và tử ngọc, rõ ràng là một món trang sức vô cùng quý giá.

Mãi không thấy Nguyên Ninh hồi đáp, cho nên Tiểu Thọ Tử có chút tò mò: "Cô không thích chiếc trâm này ư? Tên của cô là Đinh Hương, bản thân lại vì loài hoa này mà xúc động ngâm thơ, ta đoán cô rất thích loài hoa này mới phải!"

Nguyên Ninh liền đáp: "Ngươi nói không sai! Ta rất thích loài hoa này, nhưng chiếc trâm trong tay ngươi lại quá quý giá, cho nên ta không thể nhận nó!"

Chỉ nghe Tiểu Thọ Tử thật lòng giải thích: "Hôm qua cô đã cứu mạng ta, cho dù chiếc trâm này có quý giá đến đâu cũng không đủ đền đáp ân tình đó!"

Nguyên Ninh nghe được sự chân thành trong lời nói của Tiểu Thọ Tử, cho nên liền nhẹ giọng nói: "Có điều giá trị của chiếc trâm này thực sự rất cao. Bất quá thân phận của ngươi cũng giống như ta, nếu như ta đồng ý nhận nó, bản thân sẽ cảm thấy không đành lòng. Giúp người gặp nạn là chuyện nên làm. Vậy nên ngươi không cần phải khách sáo tặng quà cho ta, cứ giữ lấy thứ giá trị này để phòng thân khi cần dùng đến!"

Tiểu Thọ Tử liền nhanh miệng đáp: "Cô đừng lo! Tuy thân phận của ta chỉ là nô tài, nhưng là một nô tài hầu hạ Quan gia, cho nên ta vẫn có khả năng tặng cho cô chiếc trâm này!"

Nguyên Ninh nghiêng đầu nhìn chiếc trâm tinh xảo kia, bản thân cũng bị nét đẹp của nó làm cho mê mẩn. Nhưng mà trong viện của nàng cũng đã có khá nhiều trang sức quý báu, nàng thực sự không muốn tên công công này tốn một số tiền lớn vì mình.

"Ngươi có khả năng tặng nó cho ta, nhưng mà ta lại không có bản lĩnh cài nó lên tóc. Một cung nữ thấp hèn như ta thì làm sao dám cài một chiếc trâm quý giá thế này. Ngươi không sợ người khác sẽ cho rằng ta ăn cắp nó ư? Được rồi! Tấm lòng của ngươi ta đã hiểu! Bây giờ ta vẫn còn nhiều việc để làm, không thể ở đây trò chuyện với ngươi được nữa!"

Chỉ nghe Tiểu Thọ Tử nhanh miệng đáp: "Nếu vậy ta có thể tặng cho cô một chiếc trâm khác được không?"

Nguyên Ninh liền đáp: "Không cần đâu!"

Nói xong nàng liền đứng dậy rồi rời đi. Tiểu Thọ Tử liền gấp gáp nói vọng theo: "Đợi đã! Cô đừng đi!"

Nguyên Ninh không để lời đó rơi vào tai, cứ dồn lực vào chân mà thẳng bước.

"Ta đã biết tên cô, nếu như cô rời đi, ta sẽ đến phòng hoa tìm cô vậy!"

Nguyên Ninh nghe đến đây thì có chút hoảng hốt. Nàng chỉ sợ chuyện này sẽ bị xé ra to, cho nên liền gấp gáp quay trở lại chỗ cũ: "Ngươi nhất định không được đến phòng hoa tìm ta!"

"Tại sao?"

Nguyên Ninh mím môi đáp: "Tại vì... tại vì hôm qua ta đã trốn việc để đến đây. Nếu như ngươi đến phòng hoa tìm ta, chuyện này mà vỡ lẽ ra, chắc chắn ta sẽ bị phạt. Không lẽ ngươi muốn lấy oán báo ân?"

Tiểu Thọ Tử liền đáp: "Đương nhiên là không, nhưng mà..."

Nguyên Ninh khẽ chau mày: "Vậy thì ngươi không được đi tìm ta, nhớ đấy!"

Tiểu Thọ Tử chỉ sợ Nguyên Ninh rời đi, cho nên nhanh miệng gấp gáp nói: "Khoan đã! Thật ra ta chỉ muốn gọi cô quay lại để trả mũ thôi mà!"

Nguyên Ninh lúc này mới nhận ra mình vẫn đội trên đầu chiếc mũ của hắn, cho nên liền ngượng ngập cởi nó ra, sau cùng đưa lại cho Tiểu Thọ Tử: "Thì ra là thế! Ta xin lỗi..."

Chỉ nghe Tiểu Thọ Tử cười cười: "Nếu như cô cảm thấy có lỗi, chi bằng hãy nhận một chiếc trâm bạc ở chỗ của ta?"

Nguyên Ninh thở dài, chỉ đành chậc lưỡi nói: "Được rồi! Ta đồng ý nhận chiếc trâm đó là được!"

Tiểu Thọ Tử không giấu nổi sự vui mừng: "Vậy thì ta sẽ quay về chuẩn bị, tối nay cô hãy quay lại đây, ta sẽ đem chiếc trâm bạc đó tặng cho cô!"

Nguyên Ninh suy nghĩ đôi lát rồi gật đầu đáp: "Cũng được! Trời nắng thế này không tiện nói chuyện, ngươi hãy mau trở về đi!"

Nàng nói xong câu đó thì cũng rời đi. Vườn hoa nhài gần đó hình như có bóng ai, lòng bàn tay của y nắm chặt mấy đóa hoa, khiến cho chúng nát vụn rơi xuống nền cỏ.

---oOo---

Bởi vì sắp đến Tết Đoan Ngọ, cho nên đám cung nữ trong cung cũng được lệ ăn mặc tươi tắn hơn. Thái Bình đưa tay sờ nhẹ đoá thủy tiên trên đầu, bất chợt cảm thấy cổ tay mình có chút mát lạnh. Chiếc vòng bạch ngọc ở đó quả là vật quý giá, có điều sự tinh mỹ của nó lại vô tình làm cho nước da cháy nắng của nàng lộ rõ. Vậy nên Thái Bình đã lặng lẽ kéo tà áo che cổ tay lại, cũng che luôn chiếc vòng ngọc được Nguyên Ninh ban tặng. Nàng cắn môi thở ra một hơi chán nản, lúc ngẩng đầu nhìn lên đã bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

"Lam Nhạn à, dạo này chị cứ hay ngồi tư lự một mình, thần sắc lúc nào cũng như kẻ vô hồn cả. Chị không sao chứ?"

Lam Nhạn nghe đến câu đó thì khẽ giật mình, chỉ đành gượng cười: "Có lẽ gần đây ta không ngủ đủ giấc, cho nên sắc mặt có hơi tiều tụy..."

Thái Bình nắm lấy tay Lam Nhạn mà chau mày hỏi: "Chủ nợ lại làm khó cha mẹ của chị ư?"

Ánh mắt của Lam Nhạn phảng phất nỗi thê lương, sau đó nàng chậm rãi lắc đầu nói: "Không phải! Thật ra số nợ kia đó đã được xóa từ lâu. Ta thực sự chỉ đang rất nhớ..."

Lam Nhạn nói đến đây thì bật khóc nức nở, chiếc giỏ hoa trong tay nàng xém chút nữa thì đã bị rơi xuống, cũng may là Thái Bình đã nhanh tay giữ nó lại, chỉ làm rơi một nhánh thu hải đường.

"Chị đừng buồn! Đợi thêm vài năm nữa, chẳng phải chị đã có thể đoàn tụ với gia đình sao?"

Lam Nhạn nghe đến đó thì lặng lẽ lau nước mắt, sau cùng nàng từ từ đưa giỏ hoa trong tay cho Thái Bình, nét mặt lộ vẻ nhờ cậy: "Em có thể giúp ta đem chúng về phòng hoa được không? Lúc này tâm trạng của ta không tốt, chỉ sợ sẽ bị trách phạt!"

Thái Bình suy tư đôi lát rồi lẳng lặng gật đầu. Lam Nhạn nói một tiếng cảm ơn rồi nhanh chân rời đi. Thái Bình dõi theo cái bóng của nàng dần khuất xa, ánh mắt có một tia nghi hoặc.

---oOo---

Tối đó Nguyên Ninh theo hẹn mà bước đến chỗ cũ ở vườn ngự uyển, chỉ thấy trên cao mây đen mịt mù, có lẽ lát nữa sẽ có mưa lớn.

Trước khi cùng Nguyên Ninh đến đây, Tố Liên đã được nàng cho biết lý do. Trông thấy cảnh trời u ám, Tố Liên liền đưa tay lên ngực lo sợ nói: "Chủ nhân, hay là chúng ta hãy về thôi! Thời tiết thế này, tên công công đó sẽ không đến đâu!"

Nguyên Ninh cắn môi suy nghĩ, đoán chắc thế nào Tiểu Thọ Tử cũng sẽ y hẹn. Nếu như nàng bỏ về giữa chừng, hắn chắc chắn sẽ dầm mưa để đợi. Giữa lúc Nguyên Ninh còn đang phân vân không biết có nên trở về hay không, bỗng dưng có một đợt kình phong ập đến chỗ nàng, mạnh đến nỗi cuốn đóa hoa cài tóc của Tố Liên bay đi, còn kéo cả chiếc ngọc bội của Nguyên Ninh bay mất. Hai thứ này đều bay vào cửa sổ sau lưng bọn họ, rơi xuống vườn Quỳnh Lâm bên cạnh.

Đó là ngọc bội uyên ương mà Quan gia ban tặng. Lỡ như lúc này làm tổn hại nó, ngày sau nếu Quan gia hỏi đến, Nguyên Ninh sẽ khó bề biện bạch.

Nghĩ đến đó, cả Nguyên Ninh và Tố Liên đều vô cùng hốt hoảng. Hai nàng chạy về phía cửa sổ để nhìn qua, chỉ thấy chiếc ngọc bội uyên ương vẫn may mắn còn nguyên vẹn, chỉ bị treo lơ lửng trên một bụi lan.

Tố Liên ngoảnh đầu nhìn sắc trời mười phần u ám, cho nên liền nhanh miệng nói: "Nô tỳ sẽ đi qua vườn Quỳnh Lâm để tìm lại ngọc bội! Bây giờ không biết khi nào trời sẽ mưa, chủ nhân hãy đi đến tòa đình phía trước để trú tạm. Sau khi nhặt lại ngọc bội, nô tỳ sẽ lập tức chạy đến đó với người!"

Nguyên Ninh gật đầu nhưng có chút lo lắng: "Vậy thì em hãy cầm dù theo!"

Tố Liên gật đầu rồi nhanh chân chạy qua vườn Quỳnh Lâm, có điều lúc nàng tìm đến gốc lan kia, bản thân chẳng thấy chiếc ngọc bội đâu, cho nên liền lo lắng đi tìm xung quanh...

Ở bên này, vốn dĩ Nguyên Ninh vẫn còn đang phân vân không biết có nên đến chỗ hẹn hay không, nhưng mà bây giờ nàng đã bước đến đồi thông, cách đó không xa chính là nơi mà mấy bụi tử đinh hương đang mọc. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy mấy đợt kình phong đã làm một nhánh cây đổ ập xuống, đè lên mấy bụi hoa tử đinh hương, cả khóm hoa dừa cạn cũng không thoát khỏi.

Nhanh chân bước về phía đó, Nguyên Ninh liền dùng sức kéo mạnh nhánh cây kia. Có điều nó quá nặng, cho nên một mình nàng không thể tự làm được. Đoán rằng Tiểu Thọ Tử đã đến chỗ hẹn từ trước, cho nên Nguyên Ninh liền cao giọng gọi: "Tiểu Thọ Tử! Tiểu Thọ Tử!"

Không thấy có tiếng đáp lại, Nguyên Ninh liền thở dài lẩm bẩm: "Không ngờ Tố Liên lại nói đúng!"

Nhìn mấy đoá dừa cạn bị nhánh cây làm rách nát, Nguyên Ninh buột miệng buông một câu thương tiếc: "Các ngươi thật tội nghiệp! Trước thì bị bức tường này đè lên, giờ lại bị nhánh cây kia đè nát. Tiếc là ta quá vô dụng, không thể giúp ngươi thoát khỏi tình cảnh này..."

Vừa nói mấy lời đó, Nguyên Ninh vừa cố sức kéo nhánh cây kia ra. Giữa lúc nàng đang tuyệt vọng, bất chợt từ bên kia bờ tường phát ra một thanh âm quen thuộc: "Hãy lùi về phía sau một chút!"

Nguyên Ninh không giấu nổi sự kinh ngạc, trong thâm tâm cũng có chút vui mừng. Nàng lui về phía sau, thanh âm có chút vui vẻ: "Là Tiểu Thọ Tử sao? Ta còn tưởng là ngươi không đến!"

Chỉ thấy một bàn tay luồng qua đẩy mạnh nhánh cây kia, cuối cùng thì khóm hoa dừa cạn cũng được giải thoát.

Nguyên Ninh bước đến chỗ đó, lấy bên hông một chiếc túi thơm đưa sang bên kia: "Hôm nay ta không hề đi tay không đến đây. Sắp tới là Tết Đoan Ngọ, cũng là lúc côn trùng sâu bọ hoành hành, vậy nên ta đã thêu thứ này cho ngươi. Ở trong đó có mấy loại thảo dược như bạc hà, thương truật, đinh hương, đeo thứ này bên mình thì có thể đuổi được bọ trùng. Cộng với việc ở đây có mấy lọ thuốc hùng hoàng, ngươi mang chúng theo bên người sẽ không sợ rắn rết như lần trước!"

Nguyên Ninh đưa túi thơm và mấy lọ thuốc hùng hoàng sang bên kia chân tường, cuối cùng không rút tay lại, chỉ chau mày thắc mắc hỏi: "Nó đâu?"

Người bên kia có chút ngạc nhiên: "Nó?"

Nguyên Ninh liền đáp: "Thì là chiếc trâm bạc mà ngươi hứa sẽ tặng cho ta!"

"À... ta... ta chưa chuẩn bị kịp! Sáng mai ta sẽ..."

Nguyên Ninh nghe đến đó thì lắc đầu: "Thật ra cũng không cần đâu! Sắp tới ta sẽ chuyển đến nơi khác làm việc, có lẽ sẽ không còn có cơ hội gặp ngươi nữa. Tấm lòng tri ân đồ báo của ngươi ta đã hiểu. Lúc này trời sắp mưa to, chúng ta không tiện nói chuyện lâu hơn nữa. Ngươi hãy mau trở về đi!"

"Chờ đã! Ta vẫn chưa biết tên của cô..."

Nguyên Ninh ngạc nhiên đáp: "Mới đó mà ngươi đã quên rồi sao? Tên của ta là Đinh Hươ..."

Trên cao có ánh chớp rực lên, khiến Nguyên Ninh cảm thấy có chút bất an. Vậy nên dù chưa nói hết câu, nàng cũng đã nhanh chân rời đi. Có điều người bên kia bờ tường vẫn đang còn đứng sững ở đó.

"Đinh Hương..." - hắn lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng chợt cảm thấy có thứ gì mềm mại dưới chân mình, lúc quay lại thì đã thấy một bộ lông trắng muốt.

"Võ công của anh trước giờ lợi hại, tại sao khi nãy không dồn lực vào chân nhảy qua đó gặp mặt giai nhân?"

"Giai nhân ư? Em thì biết cái gì cơ chứ!"

Chàng trai ở đó nói xong câu này thì mỉm cười rời đi, chỉ nghe thanh âm nghịch ngợm kia tiếp tục cất lên sau lưng mình: "Nếu như anh không tự đi tìm, sẽ có người thay anh làm chuyện đó!"

---oOo---

Cung Vạn Thọ có chút an tĩnh. Lúc này Thái hậu đang đọc sách gần cửa sổ, trông thấy bầu trời sắp nổi cơn mưa, cho nên bà liền xoay người hỏi nhỏ: "Thiết Trâm đã đưa công chúa về rồi chứ?"

Cô Tịnh Văn cúi đầu đáp: "Chủ tớ bọn họ mới về thưa Thái hậu! Khi nãy ở cung Quan Triều, hình như Huyền Trân trưởng công chúa đã nhờ Quan gia dạy một ít chữ, cho nên tay áo có lem một ít mực!"

Thái hậu lắc đầu nói: "Con nhóc này cũng thật là... Giá như nó cũng có vài nét giống Nhược Thảo thì thật tốt!"

Thái hậu nói đến đó thì đưa mắt nhìn về cái người đang ngồi bên cạnh. Nhẹ nhàng lấy lại khung thêu, bà tiếp tục dịu dàng nói: "Thêu từ chiều đến giờ, chắc hẳn con cũng đã mỏi tay lắm rồi! Nhược Thảo, con hãy cùng Nhã Lam chuẩn bị tắm rửa đi! Chẳng phải tối nay bạn tốt của các con sẽ vào cung hay sao?"

Nhược Thảo nghe đến đó thì cúi đầu gượng cười, nét mặt của nàng càng e thẹn càng trở nên diễm lệ.

Mai này khi Nhược Thảo lớn lên, chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân xuất chúng, cũng giống như mẹ ruột của nàng ấy. Trong khoảnh khắc thoáng qua thật nhanh, suy nghĩ này chợt loé lên trong đầu của Thái hậu.

"Chiếc khăn này con định thêu để tặng cho Phong Tranh. Nếu bây giờ mà bỏ đi tắm, có lẽ sẽ không thể thêu kịp! Vậy thì nàng Chiêu Hiến Quận chúa này chắc chắn sẽ giận dỗi!" - Nhược Thảo nói.

Thái hậu đưa mắt nhìn hình thêu con diều ở đó, cuối cùng đưa ngón trỏ đặt lên miệng rồi mỉm cười đáp: "Vậy thì để Mẫu hậu thêu nốt vài đường còn lại cho con. Đường thêu của con là do Mẫu hậu dạy, Chiêu Hiến sẽ không thể nhận ra đâu!"

Nhược Thảo nghe đến đó thì rời ghế chùng chân thi lễ: "Vậy thì con xin cảm ơn Mẫu hậu!"

Đợi đến khi Nhược Thảo cùng nô tỳ rời đi, cô Tịnh Văn mới nhẹ giọng cất tiếng: "Huyền Trân trưởng công chúa thích học thi thư, điều này thật giống với Thái hậu. Như vậy thì có gì không tốt ạ?"

Thái hậu lắc đầu cười: "Thân là con gái thì chỉ cần tam tòng tứ đức là đã đủ. Cũng giống như Nhược Thảo vậy, sau này khi lớn lên, chắc chắn sẽ có thể tìm được một người thật lòng yêu thương mình, cũng giống như Mẫu phi của nó vậy!"

Cô Tịnh Văn nghe đến đó thì tắt hẳn nụ cười trên môi, chỉ nhẹ giọng thổn thức gọi một tiếng: "Thái hậu..."

Chợt nghe ngoài sân vang lên nhiều tiếng cười khúc khích. Thái hậu đưa mắt nhìn ra, chỉ thấy Nhược Thảo đang cùng Nhã Lam đuổi theo một người. Ba nụ cười tươi vui ở đó khiến cho bà cảm thấy vô cùng ấm áp.

Thái hậu mải mê nhìn bọn họ một lúc, cuối cùng đưa mắt về khung thêu trong tay mình, chỉ thấy chiếc đuôi của con diều được đính nhiều viên ngọc, cho nên bà lặng lẽ mỉm cười: "Ngọc nặng diều nhẹ, như thế này thì làm sao bay cao được?"

Nói đến đó, Thái hậu liền ưu tư tiếp lời: "Tính ra Quốc Chẩn cũng đã thành niên. Ở độ tuổi này của nó, Quan gia đã cưới Thái tử phi, hay là chúng ta cũng tìm một Vương phi cho Quốc Chẩn?"

Người bên ngoài đang nô đùa cùng với hai vị công chúa thì ra chính là Huệ Vũ Đại vương Trần Quốc Chẩn. Chỉ thấy chàng tuấn anh tiêu soái, tuy tướng mạo đem so với Quan gia thì không nho nhã bằng, nhưng xét về tư thái lại có chút phong trần hơn. Cô Tịnh Văn cúi thấp đầu, kính cẩn nghe Thái hậu nói tiếp: "Chiêu Văn Vương từng có ý để con gái của ngài ấy là Thuỵ Anh Quận chúa kết duyên cùng Quốc Chẩn, cô thấy sao?"

Cô Tịnh Văn suy tư đôi lát, cuối cùng nhẹ giọng đáp: "Mận chín rồi sẽ từ chua chuyển sang ngọt! Bẫng qua một thời gian, chắc hẳn tính cách của Thuỵ Anh Quận chúa cũng đã thay đổi. Lần này nếu Huệ Vũ Đại vương gặp lại nàng ta, có lẽ sẽ có một cách nhìn khác..."

Thái hậu nghe đến đó thì lặng lẽ gật gù: "Thì ra cô vẫn còn nhớ đến chuyện lần trước. Quốc Chẩn đối với nàng Quận chúa này quả thật là không có nhiều thiện cảm. Chung quy cũng là vì con nhóc này là con gái độc nhất của Chiêu Văn Vương, tính cách đương nhiên có vài phần cao ngạo!"

Cô Tịnh Văn nghe đến đó thì cúi đầu đôi lát, sau đó bà sực nhớ ra chuyện gì, cho nên liền nhẹ giọng vui vẻ nói: "Nô tỳ biết học sĩ Nguyễn Thánh Huấn có một người con gái vô cùng đoan trang tên là Khả Hương. Nguyễn tiểu thư năm nay vừa tròn mười sáu tuổi, có vài lần tiến cung phụ giúp chuyện bút mực cho cha mình. Tại gác Thiên Chương nơi Huệ Vũ Đại vương theo học, hai người bọn họ đã đôi lần gặp gỡ. Chẳng biết Đại vương đối với Nguyễn tiểu thư như thế nào, nhưng mà nô tỳ thấy mỗi lần nàng ấy chạm mặt Đại vương, đôi má lúc nào cũng ửng đỏ..."

Thái hậu có chút hài lòng: "Có thể lọt vào mắt xanh của Tịnh Văn cô, Khả Hương này chắc chắn vô cùng hiền thục. Nguyễn học sĩ thật biết cách dạy con, xem bộ chúng ta phải hỏi thẳng Quốc Chẩn!"

Cô Tịnh Văn hiểu ý, liền bước nhanh ra ngoài gọi Quốc Chẩn vào trong. Hai vị trưởng công chúa là Nhã Lam và Nhược Thảo cũng nối gót theo sau, nhưng sớm đã bị Thái hậu đuổi khéo: "Nếu hai con không lo tắm rửa sạch sẽ, lát nữa khi Chiêu Hiến vào cung, các con sẽ không có nhiều thời gian chơi đùa!"

Nhược Thảo trước giờ vốn ngoan ngoãn, nghe đến đó liền nắm tay Nhã Lam rồi cúi đầu nói với Thái hậu: "Dạ vâng thưa Mẫu hậu! Hoàng muội, chúng ta đi thôi!"

Nhã Lam đảo mắt suy nghĩ, cuối cùng mỉm cười nói: "Cũng được! Vậy thì chúng con sẽ lui xuống trước!"

Tuy là nói vậy, nhưng mà sau khi bước ra khỏi cửa không bao xa, Nhã Lam đã kéo tay Nhược Thảo quay lại nắp đằng sau chậu hoa hạnh để nghe lén. Nô tỳ thân cận của hai nàng là Thiết Trâm và Ban Mai vốn sợ cô Tịnh Văn, trông thấy cảnh này liền thấp giọng khuyên nhủ: "Thưa công chúa..."

Nhã Lam nghe đến đó thì đưa ngón tay trỏ lên miệng: "Đừng sợ! Chuyện này đã có ta gánh vác!"

Nhược Thảo có chút lo lắng: "Nhã Lam, em thấy thế này có ổn không?"

Nhã Lam cười tít mắt:"Nếu chúng ta không ở đây nghe lén, làm sao có thể kể lại mọi chuyện cho Phong Tranh?"

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương