Chuyển đến nội dung chính

Chương 023. Manh mối quan trọng

C23. Manh mối quan trọng
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nguyên Ninh không ngờ mũi dao lúc này lại chĩa về phía của mình, liền cúi đầu về phía Huyền Dao nói: "Quả thực chính mắt thiếp đã nhìn thấy Nguyễn Hưng có mặt tại vườn hoa nhài sáng nay. Thiếp vừa mới nhập cung không lâu, đối với Nguyễn Hưng không thù chẳng oán, hoàn toàn không có lý do gì để vu tội cho hắn!"

Nguyễn Hưng nhìn thấy đại điện im lặng hồi lâu, chỉ sợ câu này của Nguyên Ninh sẽ khiến cho mọi người xung quanh tiếp tục nghi ngờ, cho nên hắn liền chau mày nói: "Quả thực ở trong cung có rất nhiều người, Thánh Tư Phu nhân vừa mới nhập cung không lâu, nhìn lầm người khác thành nô tài cũng rất có khả năng. Thực sự sáng nay nô tài không hề đi đến vườn hoa nhài đó, làm sao có thể cất giấu những món đồ này?"

Nguyên Ninh nghe đến đây thì cười nhạt, không ngờ Nguyễn Hưng lại đào mộ tự chôn mình: "Thật sao? Nếu như ngươi không đến vườn hoa nhài kia, tại sao trên mũi giày lại dính nhiều bùn đất và cánh hoa hoa như vậy?"

Nguyễn Hưng nghe đến đây thì đã kinh hồn bạt vía, hắn liếc nhìn những cánh hoa trắng trên giày của mình, lúc này chỉ biết ấp úng nói: "Chuyện này... chuyện này..."

Thiên Tuyết không cho hắn nói thêm lời nào, ngay lập tức đập tay xuống bàn tức giận nói: "Nô tài to gan, ngươi còn dám ở đây buông lời xảo trá? Cấm địa hoàng cung là chỗ nào cơ chứ, chẳng lẽ việc ngươi đi lại trong cung chẳng có ai phát hiện được ư? Bây giờ bổn cung cho ngươi một cơ hội để khai ra tất cả. Nếu như ngươi có nửa lời giả dối, vậy thì hãy để người ở viện Đình Ngọ dùng cực hình trả hỏi!"

Nhìn thấy Nguyễn Hưng vẫn cứ trơ trơ ra, Thiên Tuyết liền nghiến răng nói: "Người đâu! Mau đem tên nô tài này đến viện Đình Ngọ!"

Nguyễn Hưng cắn môi, bản thân thực sự chẳng tìm được lý do nào để biện bạch, chỉ sợ lát nữa cơ thể sẽ tan nát tại viện Đình Ngọ, cho nên liền gấp gáp dập đầu tạ tội: "Nô tài đã biết tội, kính xin các vị điện hạ hãy tha cho cái mạng quèn này!"

Thiên Tuyết cười lạnh: "Người bây giờ có thể giữ được cái mạng cho ngươi chỉ có bản thân ngươi mà thôi! Nói mau! Rốt cuộc thì tại sao ngươi lại muốn ám hại bổn cung?"

Nguyễn Hưng nghe Thiên Tuyết hỏi câu này, bản thân theo đó mà từ từ ngẩng mặt lên, lặng lẽ nhìn về phía Đàm Hoa giương ánh mắt cầu khẩn. Đàm Hoa cả kinh, liền thở ra một hơi chán ghét: "Quý phi đang hỏi ngươi, ngươi nhìn về phía của bổn cung làm gì?"

Nguyễn Hưng nghe xong câu đó liền sợ hãi quay mặt đi, cuối cùng chỉ biết liếm môi để lấy thêm một chút can đảm: "Là vì... là vì..."

Hạ Thủy nhìn Nguyễn Hưng ấp úng như thế thì vô cùng lo lắng, chỉ biết gấp gáp uỳ xuống nhanh miệng nói: "Dạ thưa Nguyên phi điện hạ, nô tỳ có chuyện này muốn bẩm báo. Mấy tháng trước nô tỳ phát hiện Nguyễn Hưng tổ chức đánh bạc trong cung, chắc chắn hắn đã vì chuyện này mà nảy sinh lòng tham, thay đổi một vài số liệu trong sổ sách để chiếm lấy quốc khố!"

Đàm Hoa nghe xong câu này liền nhanh trí nói: "Quan gia từ lâu đã nghiêm cấm không cho đánh bạc trong cung, nếu kẻ nào cố tình vi phạm, đầu tiên sẽ chịu trượng hình, sau đó thì bị tịch thu tài sản. Chịu trượng hình thì thôi đi, nhưng bị tịch thu hết tài sản thì là chuyện lớn, đến lúc đó người nhà sẽ bị liên lụy! Lẽ nào tên nô tài này lại cả gan như vậy?"

Mấy lời này của Đàm Hoa, từng câu nửa chữ cũng đều cho một mình Nguyễn Hưng nghe. Thực ra vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã biết, nếu bản thân nói ra những chuyện không nên nói, người nhà của hắn sẽ không thể yên thân.

Cẩm Tú nhìn thấy Hạ Thủy gấp gáp như vậy, cho nên liền cong môi đáp: "Quý phi điện hạ đang tra hỏi Nguyễn Hưng, khi không Hạ Thủy lại chen ngang cướp lời của hắn. Chuyện này quả thực có chút không bình thường. Huống hồ gì đánh bạc là chuyện cấm kỵ trong cung, Hạ Thủy phải tố cáo ngay lúc phát hiện mới phải, tại sao lại đợi đến lúc này?"

Biết Hạ Thủy đã rơi vào thế đuối lý, cho nên Đàm Hoa liền giương mắt nhìn về phía Cẩm Tú: "Chuyện tại sao Nguyễn Hưng lại cả gan ám hại Quý phi là chuyện vô cùng lớn. Người quan tâm đến nó không chỉ có một mình Quý phi mà có Nguyên phi và bổn cung. Hạ Thủy lại là người theo hầu bổn cung, biết được chuyện gì liên quan đến việc này sẽ tự động khai ra, cũng giống như Thánh Tư Phu nhân khi nãy. Sao hả? Lẽ nào trước khi mở miệng, người bên cạnh bổn cung phải hỏi qua ý kiến của ngươi?"

Với thân phận của mình, Cẩm Tú đương nhiên không thể phản bác. Giữa lúc Thiên Tuyết định nói giúp cho nàng, bất chợt bên tai đã nghe được thanh âm của Nguyên phi: "Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?"

Nguyễn Hưng lúc này mới ngẩng mặt lên nói: "Đúng... đúng vậy! Là do nô tài đánh bạc thua, cho nên mới nảy sinh ý định chiếm lấy quốc khố, kính mong Nguyên phi điện hạ nhân từ bỏ qua cho nô tài!"

Nét mặt của Thiên Tuyết có chút đăm chiêu: "Đánh bạc là tội nặng, nhưng bất quá cũng chỉ bị phạt trượng hình và mất hết tài sản. Nhưng còn tham ô thì lại là tội chết. Bổn cung thấy thủ đoạn của ngươi vô cùng thâm hiểm, lại nhắm vào một mình bổn cung. Nếu như ở đằng sau có ai xúi giục, ngươi có thể mạnh dạn khai ra. Bổn cung xin cam đoan sẽ có thể giữ lại tính mạng cho ngươi!"

Đàm Hoa nghe xong thì cảm thấy nhịp tim của mình có chút gián đoạn, theo đó mà chỉ biết cố gắng hít vào một hơi thật sâu. Lại nghe Nguyễn Hưng dập đầu nói: "Là do nô tài tự làm, hoàn toàn không hề có ai đứng đằng sau sai khiến!"

Lúc này thì Đàm Hoa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thiên Tuyết biết nếu có ép nữa thì hắn cũng sẽ không khai, cho nên cũng đành bỏ qua chuyện này.

***

Chiều hôm đó mưa rơi tầm tã, Nguyễn Hưng can tội đánh bạc và tham ô, cuối cùng bỏ mạng dưới loạn trượng tại viện Đình Ngọ. Nguyên Ninh ngồi bó gối bên cửa sổ, sương mưa bên ngoài đang chạm vào vai nàng, khiến sự lạnh lẽo lan tỏa khắp toàn thân.

"Khi không lại bị lôi vào vũng bùn kia, có lẽ là chủ nhân đang cảm thấy sợ hãi lắm..." - Tố Liên có chút lo lắng.

Nguyên Ninh siết chặt tay hơn, để đầu vai áp mạnh vào má, cuối cùng lặng lẽ gật đầu: "Trong hậu cung này, sinh mạng mỗi người mỏng như sợi tơ nhện. Ta thấy bản thân như đứng giữa vách núi cheo leo, sảy chân một cái sẽ tan xác dưới vực sâu vạn trượng..."

Thời gian lặng lẽ trôi qua, ngoài tiếng mưa đều đều bên ngoài thì không còn gì khác. Mãi một lúc sau mới nghe Thủy Linh cất tiếng: "Quý phi điện hạ là một sợi dây leo vững chắc..."

Nguyên Ninh chậm rãi gật đầu: "Thật ra bây giờ nghĩ lại, lúc đó dù không có ta đứng ra tố giác Nguyễn Hưng làm chuyện mờ ám ở vườn hoa nhài, Quý phi điện hạ cũng có thể tự giải vây cho mình!"

Tố Liên vô cùng tò mò: "Chủ nhân nói sao?"

Nguyên Ninh chậm rãi đáp: "Chính Cẩm Tú đã nói rằng, sáng nay cô ta cũng giống như ta, đều bị những cánh hoa nhài ở vườn ngự uyển đeo bám. Xem chừng trong lúc Cẩm Tú theo dõi Nguyễn Hưng, bản thân đã phát hiện ra ta và em đứng cách đó không xa."

Tố Liên lúc này mới ngợi ra mọi chuyện: "Thì ra là thế! Cẩm Tú là người của Quý phi điện hạ, nếu cô ta đứng ra vạch tội Nguyễn Hưng, làm gì có thể thuyết phục bằng lời của chủ nhân cơ chứ?"

Thuỷ Linh gật đầu: "Chẳng trách khi nãy Cẩm Tú đã không ngại đường xa mà băng mưa đến đây, đích thân giao cho chủ nhân chiếc hộp khảm loa điền vô cùng tinh mỹ. Ngoài thứ này ra, quà cáp mà Quý phi điện hạ đưa tới còn có hai thanh mực mỡ hươu. Chỉ là chủ nhân đã từ chối nhận chúng..."

Nguyên Ninh gật đầu rồi nhẹ giọng đáp: "Khi nãy ta cũng đã giải thích cho Cẩm Tú, rằng tại sao bản thân lại từ chối nhận món quà này. Thứ nhất, ta không giỏi thư pháp. Nếu có được thứ mực thượng hạng này, bản thân cũng chỉ có thể lãng phí nó mà thôi. Thứ hai, thanh mực này làm ta nhớ đến Nguyễn Hưng, bản thân không khỏi có chút hoảng hốt khi nhìn thấy nó. Mặc dù lời này của ta có hơi quá, nhưng nếu kết hợp với ý thứ nhất, Quý phi điện hạ sẽ nghĩ rằng ta là kẻ vừa vô dụng vừa nhát gan, từ đó bỏ đi ý định lôi kéo ta về phía của mình, vậy thì ta mới có thể dễ dàng sống tiếp trong hậu cung này. Giống như cô mẫu của ta đã nói, cuộc chiến bây giờ là của Quý phi và Thục phi. Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi như chúng ta chỉ cần an phận là được!"

Tố Liên cúi đầu đáp: "Thì ra là thế, nô tỳ đã hiểu rồi ạ!"

Nguyên Ninh gật đầu rồi đưa mắt nhìn màn mưa, bất chợt nhận ra khóe mi của mình đã ướt tự bao giờ. Khung cảnh trước mắt dần nhoè đi, đâu đó có hình ảnh một nữ nhân hiện lên trước mặt Nguyên Ninh, đó chính là người chị bạc mệnh của nàng.

Hậu cung này đầy rẫy mưu mô, có lẽ trước lúc ra đi, Nguyên Nguyệt đã cảm thấy mệt mỏi lắm...

***

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, khiến cho đất trời chìm trong cảnh tịt mịt. Những tưởng mọi ngóc ngách trong cung đều bị sự ảm đạm ấy bao trùm, ai ngờ vẫn có một nơi vang lên tiếng cười nói vui vẻ: "Cơn mưa này đến rất đúng lúc, đủ lớn để dội vào mặt Thục phi vài gáo nước lạnh!" - Cẩm Tú đắc ý nói.

Thiên Tuyết nghe xong câu này thì chậm rãi cong môi, để lộ hàm răng sáng như sương ngọc: "Thục phi nói đúng! Ở cung Lâm Xuân này loại mực nào cũng có. Cho dù là loại mực thượng hạng như mực mỡ hươu, hay những loại rẻ tiền bày bán khắp phố chợ, thậm chí là loại mực có thể dùng thay gậy để đập lưng ông, bổn cung cũng có thể sở hữu!"

Cẩm Tú tiếp lời: "Công phu "trộm long tráo phụng" của Nguyễn Hưng cũng có chút cao siêu, tiếc là chỉ có thể dùng trong bóng tối. Chúng ta dùng chữ tiền thay cho chữ điền, cuối cùng cũng thuận lợi đem nó ra chỗ sáng, vừa có thể tạo ra một màn kịch hay ở cung Nghênh Xuân, vừa có thể tìm được một người hữu dụng!"

"Ngươi đang nhắc đến Thánh Tư?" - Thiên Tuyết tò mò hỏi.

Cẩm Tú nghe đến đó thì lặng lẽ gật đầu, chỉ thấy Thiên Tuyết cầm lên một thanh mực rồi chậm rãi nói: "Chẳng phải hai thanh mực này đã được trả về cung Lâm Xuân hay sao? Thánh Tư này đúng là người thông minh, không những thế còn biết cách tỏ ra ngu ngốc! Chỉ tiếc là hiện giờ chúng ta không thể dùng nàng ấy!"

Cẩm Tú nghe đến đây thì lặng lẽ gật đầu, sau đó nàng liếc nhìn chiếc bảng tính bóng loáng trên bàn, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Đồ của Thái hậu quả thật rất tốt! Đứng ở xa thế này, nô tỳ vẫn nghe được hương thơm tinh tế dịu nhẹ. Khi nãy cô Tịnh Văn có nói, tất cả hạt của chiếc bảng tính này đều làm từ gỗ kỳ nam mà Chiêm Thành tiến cống. Lần này Thục phi muốn hạ bệ Quý phi điện hạ trước mặt Thái hậu, không ngờ lại tạo cơ hội để Thái hậu xem trọng người!"

Thiên Tuyết cong môi nói: "Tính ra thì tay chân của Thái hậu làm việc cũng thật nhanh nhẹn, mới đó mà đã đem sự tình trong cung của Nguyên phi đến cung Vạn Thọ."

Cẩm Tú chau mày đoán mò: "Người thông truyền tin tức đến tai của Thái hậu là Thánh Tư Phu nhân, hay là Mai Phu nhân?"

Thiên Tuyết cong môi đáp: "Là ai cũng không quan trọng! Quan trọng là gần đây Mai Phu nhân thường xuyên được Quan gia triệu kiến. Nếu Thục phi không vì chuyện này mà tức giận, chuyện này quả thực không giống với bản tính trước giờ của cô ta!"

Cẩm Tú nghe đến đó thì cười mỉm: "Nô tỳ đã biết bản thân nên làm gì rồi ạ!"

Thiên Tuyết không trả lời, chỉ tập trung dùng bút viết cho xong chữ "Thành", trên miệng không giấu nổi một nụ cười đắc ý.

***

Mưa đến lúc chập tối vẫn chưa tạnh hẳn. Huyền Dao vừa chợp mắt không lâu trên giường, cho nên Tiêu Thoa liền lặng lẽ thổi tắt một ngọn đèn, cốt để căn phòng trở nên tối hơn. Bất chợt bên ngoài có tiếng sấm vang lên, khiến cho Huyền Dao ở đó cũng bừng tỉnh. Lấy hai ngón tay khẽ day vào thái dương, Huyền Dao nhẹ giọng hỏi Tiêu Thoa: "Bổn cung đã ngủ bao lâu rồi?"

Tiêu Thoa ngồi xuống bên cạnh Huyền Dao rồi xoa bóp vai gáy cho nàng, sau cùng lặng lẽ đáp: "Điện hạ chỉ mới chợp mắt được một lúc. Người hãy nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi ạ!"

Huyền Dao lắc đầu nói: "Bây giờ có lẽ cũng đã gần đến giờ cơm tối. Ngươi đã dặn đầu bếp chuẩn bị mấy món mà trước giờ Quan gia vẫn thích hay chưa?"

Đôi môi của Tiêu Thoa đang chạm vào nhau, nghe xong câu này liền nhanh chóng tách rời: "Khi nãy trong lúc điện hạ chợp mắt, Thiên Kiện đã đến đây truyền tin, bảo rằng hôm nay trời mưa quá to, cho nên Quan gia sẽ không ghé qua cung Nghênh Xuân như dự định..."

Huyền Dao thẫn thờ hồi lâu, cuối cùng cũng đành lặng lẽ gật đầu, nhưng bất chợt nàng lại chau mày nói: "Nếu Quan gia đã không đến đây, vậy thì chúng ta hãy đến cung Quan Triều!"

***

Lúc Huyền Dao bước vào phòng sách của cung Quan Triều quỳ xuống, Nhật Sủy hãy còn đang mải mê viết chữ, cho nên chưa nhận ra sự hiện diện của nàng. Đợi đến khi Nhật Sủy đề thêm một nét nữa, Huyền Dao đã nhẹ giọng cất tiếng: "Thần thiếp có tội!"

Nhật Sủy nhận ra thanh âm của Huyền Dao, liền ngẩng mặt lên nói: "Là Nguyên phi đấy à? Bên ngoài mưa đang rơi, dưới đất lúc này vô cùng ẩm thấp. Nàng hãy mau đứng dậy đi!"

Huyền Dao vẫn còn quỳ ở đó, chỉ dám cúi đầu đáp: "Quả thực thần thiếp không còn mặt mũi nào để nhìn mặt bệ hạ!"

Nhật Sủy không đổi sắc diện, chỉ chậm rãi nói: "Lại gần đây mài mực cho trẫm!"

Huyền Dao nghe đến đó, bản thân dù có chút chần chừ nhưng cũng đành lẳng lặng đứng lên, tiến về phía Nhật Sủy mà đưa tay mài nhẹ thanh mực. Nàng khẽ nhìn trộm Nhật Sủy, chỉ thấy chàng thần thái điềm nhiên, trong lòng đương nhiên là có chút lo lắng: "Bệ hạ không thắc mắc tại sao thần thiếp lại tạ tội ư?"

Nhật Sủy gật đầu nói: "Trẫm biết chuyện mà nàng muốn nói là gì. Thủ đoạn của tên Nguyễn Hưng đó vô cùng ma mãnh, nếu không phải Quý phi thiên tư thông minh, chuyện này chắc chắn sẽ khó bề phanh phui. Vậy nên nàng không cần vì chuyện này mà cảm thấy áy náy!"

Nhật Sủy nói đén đó thì chau mày tiếp lời: "Nguyễn Hưng là nô tài đứng đầu viện Thượng khố, vậy mà lại cả gan dám làm ra những chuyện này. Tuy luật pháp của triều ta dựa theo Phật giáo, trước giờ luôn coi trọng nhân mạng, nhưng mà nàng trừng trị Nguyễn Hưng thẳng tay cũng tốt, vậy thì sẽ khiến cho những kẻ khác khiếp sợ mà không dám làm càn!"

Huyền Dao không ngờ Nhật Sủy đã sớm biết mọi chuyện, vậy nên liền gượng gạo đáp: "Không ngờ bệ hạ đã biết hết mọi chuyện! Quý phi đúng là nhanh nhẹn, nàng ấy thay thần thiếp quản lý viện Thượng khố, đây quả thực là một chuyện tốt!"

Nhật Sủy nghe xong câu này thì quay đầu nhìn Huyền Dao tròn mắt hỏi: "Nàng nghĩ chuyện này là do Quý phi nói với trẫm sao?"

Huyền Dao liền chột dạ đáp: "Xem bộ thần thiếp đã đoán bừa rồi!"

Nhật Sủy gật đầu rồi tiếp tục dùng bút đề thư, sau cùng nhẹ giọng nói: "Nàng và Quý phi là tri kỉ từ nhỏ. Tính cách của Quý phi thế nào, nàng phải là người hiểu rõ nhất mới phải!"

Huyền Dao nghe xong câu này liền có chút ngượng ngập: "Bệ hạ nói đúng! Quý phi trước giờ vốn là người kiệm lời, thần thiếp không nên phỏng đoán như vậy! Bản thân lúc này quả thực có chút áy náy..."

Nhật Sủy nghe đến đó thì lắc đầu cười: "Được rồi! Đừng hở một chút là cảm thấy áy náy. Trẫm biết mối quan hệ giữa nàng và Quý phi trước giờ rất tốt. Trẫm còn nhớ lúc nhỏ nàng đã vì Quý phi mà giả mạo làm Thiên Trân, để Quý phi và em ấy trốn khỏi hoàng cung!"

Huyền Dao nghe đến đó thì cúi đầu mỉm cười: "Lúc đó cha thần thiếp ngoài việc là Chi hậu cục thủ hầu cận Thái thượng hoàng, còn được phong thêm chức Nhập nội Giảng quan, dạy học cho các hoàng nữ trong tông thất. Thỉnh thoảng thần thiếp vẫn hay cùng cha mình vào cung, cho nên có cơ hội làm quen với Quý phi và Thiên Trân trưởng công chúa. Lúc đó Quý phi mang thân phận quận chúa, bản thân có thể dễ dàng rời khỏi cung cấm, nhưng còn Thiên Trân trưởng công chúa thì không, cho nên Quý phi mới nghĩ đến chuyện bắt thần thiếp giả mạo làm Thiên Trân!"

Huyền Dao nói đến đây, trong ánh mắt đã tràn ngập hoài niệm: "Có lần trò giả danh của thần thiếp suýt chút nữa đã bị Thái hậu điện hạ phát hiện, may nhờ bệ hạ xuất hiện kịp lúc rồi tiện tay kéo thần thiếp rời đi, thần thiếp mới thuận lợi thoát khỏi trọng tội! Cũng nhờ chuyện này, cho nên..."

Giữa lúc Huyền Dao đang bồi hồi nhớ lại chuyện cũ, Nhật Sủy đã lạnh lùng cất tiếng chen ngang: "Nhắc đến Thiên Trân, trẫm đột nhiên nhớ ra một chuyện..."

Khoảnh khắc này đối với Huyền Dao thật khó tả! Dường như có gì đó trong tim nàng dần vỡ vụn. Huyền Dao lặng lẽ nuốt vào một hơi, không muốn cổ họng của mình uất nghẹn thêm nữa. Lúc đó nàng mới sực nhận ra, bản thân đối với loại cảm giác này, dường như đã học cách làm quen tự bao giờ...

"Nguyên phi! Nàng không sao chứ?"

Huyền Dao thở vội ra một hơi thật, bản thân chỉ biết gượng cười đáp: "Bệ hạ tha tội, thần thiếp mãi lo hoài niệm chuyện cũ, cho nên không nghe thấy những lời mà người vừa nói!"

Chân mày của Nhật Suỷ dần giãn ra, theo đó mà nhẹ giọng đem những lời vừa nói nhắc lại một lần nữa: "Không sao! Trẫm chỉ muốn nói rằng, sắp tới là Tết Đoan Ngọ, vốn dĩ là ngày gia đình sum họp, nhưng mà ngày này lại trùng vào ngày giỗ của mẫu phi Thiên Trân. Từ nhỏ Thiên Trân đã chịu cảnh mồ côi, trẫm luôn mong muốn sẽ có thể bù đắp cho em ấy!"

Huyền Dao suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: "Ngoài Thái hậu, ba vị trưởng công chúa là Thiên Trân, Thượng Trân và Huyền Trân cũng đang ở tại cung Vạn Thọ. Thượng Trân và Huyền Trân tuổi hãy còn nhỏ, nhưng Thiên Trân năm nay cũng đã tròn mười sáu tuổi. Chi bằng giống như Huệ Vũ Đại vương, bệ hạ cũng ban cho Thiên Trân một chỗ ở riêng. Đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện, có thể giúp cho cả Thái hậu và Thiên Trân cảm thấy thoải mái!"

Nhật Suỷ suy tư đôi lát rồi gật gù đáp: "Nàng nói rất phải! Trẫm sẽ bàn chuyện này lại với Mẫu hậu!"

Huyền Dao nghe thế thì dịu dàng nói tiếp: "Về chỗ ở mới của Thiên Trân, thần thiếp nghĩ điện Ỷ Vân là nơi thích hợp nhất. Chỗ này nằm không xa cung Lâm Xuân, nếu Thiên Trân chuyển đến đó, nàng ấy sẽ có thể dễ dàng gặp mặt Quý phi, tình cảm của bọn họ trước giờ vô cùng thân thiết!"

Đuôi miệng Nhật Suỷ lộ nét cười: "Vẫn là nàng tinh tế, cẩn thận, chẳng những biết quan tâm đến Phụ hoàng và Mẫu hậu, mà còn biết suy nghĩ cho Thiên Trân và Quý phi! Nếu như nàng có thể tự mình quản lý hậu cung, trẫm chắc chắn sẽ yên tâm vô cùng!"

Ánh mắt Huyền Dao có một chút lay động, chỉ nghe Nhật Sủy nhẹ giọng nói tiếp: "Có điều sức khoẻ của nàng hiện giờ vẫn chưa bình phục, mọi việc vẫn cần Thục phi và Quý phi phụ giúp một tay!"

Huyền Dao thở ra một hơi thật khẽ ở đầu mũi, nhẹ nhàng đến mức chỉ có mỗi một mình nàng biết. Trong ánh mắt mờ ảo kia của Huyền Dao, dường như đâu đó có một tia an ủi. Nàng âm thầm đưa tay sờ vào vòng kim xuyến đang đeo trên cổ, nơi có mấy viên đá huyền thiên bảo thạch được điểm xuyết bên trên, cuối cùng lặng lẽ mỉm cười: "Cảm ơn bệ hạ đã quan tâm thần thiếp!"

***

Mưa đến dần khuya thì mới tạnh hẳn, lúc này Thiên Tuyết đang ngồi trong phòng đọc sách, bất giác nghe được bên ngoài có tiếng hô lớn: "Quan gia giá đáo!"

Đã lâu rồi Nhật Suỷ không ghé đến cung Lâm Xuân, vậy nên Cẩm Tú không giấu được sự vui mừng, cứ như thế mà gấp gáp chỉnh trang lại cho chủ nhân, cùng Thiên Tuyết bước ra ngoài khẩn trương hành lễ.

Nhật Suỷ đưa tay đỡ Thiên Tuyết đứng dậy, sau đó đuổi hết thảy hạ nhân ra ngoài, cuối cùng cầm lấy bức thi hoạ mà khi nãy đã đề cho Thiên Tuyết đưa đến trước mặt nàng: "Lần này hoàng muội đã vất vả rồi! Đáng lý trẫm phải để hoàng muội tham gia vào việc quản lý hậu cung từ sớm mới phải, vậy thì những chuyện này sẽ không diễn ra!"

Nhật Suỷ vẫn gọi Thiên Tuyết là "hoàng muội," bởi lẽ Thiên Tuyết là em họ của chàng, cả hai cùng lớn lên ở trong hoàng cung, tình cảm vô cùng khắn khít. Cho dù đã nạp Thiên Tuyết làm phi tử, Nhật Suỷ vẫn đối với Thiên Tuyết như ngày trước. Đó chính là lý do chàng hiếm khi nghỉ lại ở cung Lâm Xuân, còn Thiên Tuyết vẫn luôn giấu đi vết thủ cung sa trên cánh tay của mình.

Nhưng mà ngay lúc này đây, đối với Thiên Tuyết mà nói, hai tiếng "hoàng muội" đó không hề thân quen, trái lại còn có chút xa lạ. Thiên Tuyết chỉ mong Nhật Suỷ có thể thay đổi cách xưng hô, vậy thì nàng sẽ có thể đường đường là phi tử. Tiếc là có lẽ Nhật Suỷ vẫn xem nàng như đứa em ngày nào.

"Bệ hạ không cần phải cảm thấy áy náy, Thiên Tuyết biết rõ nỗi khó xử của người. Thật ra được quản lý hậu cung hay không không quan trọng, quan trọng là Thiên Tuyết có thể chia sẻ được những khó khăn cho người. Vậy thì Thiên Tuyết đã có thể đền đáp ơn cứu mạng của bệ hạ ngày trước!" - Thiên Tuyết nói đến đây, bất giác cảm thấy vết sẹo nơi cổ tay chợt đau nhói lên, gương mặt quen thuộc kia bỗng hiện ra trước mắt của nàng.

Chỉ thấy Nhật Suỷ gật đầu đáp: "Mấy năm qua trẫm chuyên sủng Thục phi, không phải không biết những việc xấu mà nàng ấy phạm phải. Nhưng mà vì ân tình ngày trước, cho nên trẫm đã cho nàng ấy cơ hội để sửa sai. Ai ngờ Thục phi càng lúc càng quá đáng, rốt cuộc trẫm cũng không biết rõ việc bỏ qua cho nàng ấy là đúng hay sai?"

Thiên Tuyết ngước nhìn đôi mày sầu não của Nhật Suỷ, đôi mắt của nàng lộ chút suy tư, cuối cùng chỉ mỉm cười đáp: "Mọi chuyện cũng đã qua rồi, hay là bệ hạ hãy cho Thục phi thêm một cơ hội nữa. Nếu nàng ta vẫn phạm phải lỗi cũ, vậy thì lần sau sẽ tính một lượt!"

Nhật Suỷ chậm rãi gật đầu, sau đó chàng nhìn bức hoạ trong tay Thiên Tuyết khẽ nói: "Hãy mở bức hoạ ở đó ra đi!"

Thiên Tuyết nghe theo, chỉ thấy ở đó vẽ một người cưỡi ngựa ngắm tuyết, ở bên cạnh còn có một bài thơ do chính tay Nhật Suỷ đã đề:

"Bình sinh đảm khí ngạc hoành thu,

Hàn mặc trường trung nhất chiến thu."

nghĩa là:

"Bình sinh chí dũng toạc trời thu,

Trong cuộc văn chương chẳng kẻ thù."

Thiên Tuyết biết rõ mấy câu thơ này không phải khen nàng, mà chính là khen cái người ở trong tranh đó. Chữ "Hàn" ở đó làm cho tim nàng chợt nhói lên, cái tên này nàng đã muốn quên đi từ lâu, vậy mà mấy năm qua Nhật Suỷ vẫn luôn gieo hy vọng cho nàng.

Vứt bỏ bức tranh ở trong tay xuống đất, trong sự bàng hoàng của Nhật Suỷ, Thiên Tuyết ôm chặt lấy chàng: "Bệ hạ không cần phải che giấu thêm nữa, Thiên Tuyết biết Khắc Hàn đã chết!"

Nhật Suỷ chau mày đáp: "Không hề có chuyện đó! Trẫm vẫn đang truy tìm tung tích của Khắc Hàn, nay mai sẽ có thể tìm được tin tức của hắn..."

"Không cần đâu! Vào đêm trừ tịch năm ngoái, vì không nỡ nhìn thấy Thiên Tuyết tiếp tục si dại, Chiêu Chinh Thái trưởng công chúa đã nói ra sự thật. Bệ hạ đừng cố gắng che giấu chuyện này nữa, Thiên Tuyết sẽ không vì chuyện này mà tự vẫn giống như lần trước nữa đâu..."

Nhật Suỷ thở dài: "Thì ra nàng đã biết rồi ư? Nếu như nàng đã biết chuyện này từ lâu, suốt khoảng thời gian qua, tại sao nàng không vạch trần những lời nói dối của trẫm?"

Dòng lệ trên mi mắt của Thiên Tuyết chậm rãi rơi xuống, chậm rãi thấm vào long bào, đôi vai nhỏ nhắn của nàng run lên theo từng lời uất nghẹn: "Vốn dĩ Thiên Tuyết nghĩ sẽ không bao giờ nói ra chân tướng, để bản thân có thể ở mãi trong vở kịch này, tiếp tục lừa dối bản thân, tin rằng một ngày nào đó Khắc Hàn sẽ quay trở lại. Nhưng mà Thiên Tuyết đã sớm nhận ra đây là điều không thể. Sự thật rốt cuộc cũng là sự thật, Khắc Hàn thực sự đã hy sinh trong cuộc chiến chống giặc ngoại xâm. Thiên Tuyết không muốn trở thành một kẻ đáng thương trong mắt bệ hạ nữa!"

"Trẫm... trẫm thật sự rất tiếc cho mối tình của hoàng muội và Khắc Hàn. Nếu ngày đó trẫm nhận ra chuyện này sớm hơn, kịp thời tâu lại chuyện này cho Phụ hoàng biết, có lẽ mối hôn sự của Khắc Hàn và Chiêu Chinh Thái trưởng công chúa cũng sẽ không diễn ra. Khắc Hàn cũng sẽ không u buồn khi bước ra chiến trận, vậy thì có lẽ giờ ngay lúc này đây, hoàng muội và hắn đã có thể hạnh phúc bên nhau!"

Thiên Tuyết nghe đến đây thì mi mắt chợt lộ ra một tia uất hận. Nàng lau vội dòng lệ đang lăn dài trên má, sau đó thoát khỏi lồng ngực của Nhật Suỷ, chỉ nhẹ giọng đáp: "Xin bệ hạ đừng tự trách bản thân, Thiên Tuyết biết rõ chuyện này không liên quan đến người. Chỉ là Thiên Tuyết có chút thắc mắc, ngoài Chiêu Chinh Thái trưởng công chúa, còn có ai biết được chuyện này hay không?"

"Khắc Hàn là trưởng tử của Trần Đại hành khiển, cho nên trẫm không thể giấu ông ta chuyện này!"

"Nói vậy Nguyên phi cũng đã biết chuyện này?" - Thiên Tuyết liền hỏi.

Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương