Chuyển đến nội dung chính

Chương 002. Phong hiệu Thánh Tư

C2. Phong hiệu Thánh Tư
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử


Viện Nhã Cúc đón cơn gió đầu hạ thoảng qua, đem mùi hương dịu nhẹ của hoa cúc xao xuyến lòng người. Nguyên Ninh quỳ xuống rồi đưa mắt nhìn vào đại sảnh, chỉ thấy bên trong được trang hoàng rất chỉn chu.

Vị nữ quan bên cạnh bước lại gần Trinh Túc Phu nhân, trên tay bà ta cầm một khay gỗ. Trinh Túc Phu nhân lúc đó mới mỉm cười: "Quan gia ban cho con chức vị Phu nhân, lại yêu quý tặng cho hai mỹ từ làm phong hiệu. Ở đây có mấy từ Quan gia để trong túi gấm, con hãy lựa chọn đi!"

Nguyên Ninh nhìn ba chiếc túi gấm đặt trên khay gỗ, chỉ thấy mỗi chiếc đều được thêu một câu thơ. Nàng đọc hết mấy câu thơ này, liền nhận ra đó là bài "Quy Thanh Chướng" của Phan Trường Nguyên, một thiền sư tu hành thời Lý.

"Quy Thanh Chướng" nghĩa là quy ẩn vào núi xanh, bản thân nó vừa là một bài thơ, vừa là lời từ chối của Phan Trường Nguyên khi ngài được Lý Anh Tông triệu về kinh thành. Nguyên văn như sau:
 
"Viên hầu bão tử quy thanh chướng
Tự cổ thánh hiền khả một lượng
Xuân lai oanh chuyển bách hoa thâm
Thu chí cúc khai một mô dạng."

"Vượn khỉ ôm nhau ẩn núi linh
Thánh nhân xưa nay khó lượng tình
Xuân sang chim hót muôn hoa thắm
Thu đến cúc khai lẻ một mình."

Có điều nếu Quan gia muốn dùng "Quy thanh chướng" thêu lên túi gấm, sao lúc này trên khay gỗ chỉ có ba chiếc mà thôi? Như vậy chẳng phải là đã thiếu một câu thơ cuối cùng hay sao?

Trinh Túc Phu nhân thấy Nguyên Ninh có chút do dự, liền nhẹ giọng hỏi: "Có chuyện gì ư?"

Nguyên Ninh lúc này mới rụt rè nói: "Dạ không, chỉ là Nguyên Ninh có một chút thắc mắc, Quan gia chỉ đưa cho Phu nhân ba chiếc túi gấm này thôi đúng không ạ?"

Lúc đó mới thấy Trinh Túc Phu nhân mỉm cười, bà đưa mắt nhìn nữ quan bên cạnh, sau đó lặng lẽ gật đầu. Vị nữ quan kia cũng mỉm cười lấy ra thêm một chiếc túi gấm, chiếc túi này có phần tinh mỹ hơn, trên đó có câu thơ cuối cùng của bài "Quy Thanh Chướng."

Trinh Túc Phu nhân đem túi gấm đưa cho Nguyên Ninh rồi khẽ nói: "Quan gia có dặn, nếu như con hỏi đến câu đó, thì người sẽ tặng cho con chiếc túi này!"

Nguyên Ninh cúi đầu cảm ơn rồi đưa tay mở chiếc túi gấm ấy, chỉ thấy bên trong có hai chữ "Thánh Tư."

Trinh Túc Phu nhân lúc đó mới tấm tắc khen: "Tâm tư của con đúng là bất phàm, hai chữ "Thánh Tư" này rất hợp với con!"

Trinh Túc Phu nhân nói xong câu đó thì cầm lấy chiếu thư làm lễ sắc phong, sau cùng lại đỡ Nguyên Ninh đứng dậy. Mấy cung nhân tay ôm lễ vật ở đó cũng nhanh chân đem vào trong viện Nhã Cúc. Chỉ thấy Trinh Túc Phu nhân nhẹ giọng khẽ nói: "Bổn phận của ta đến đây cũng đã hết rồi. Vốn dĩ muốn ở với con tâm tình một lát, nhưng quy củ trong cung không cho phép ta làm điều này. Trước lúc xuất cung, ta muốn nói vài lời với con. Tận sâu trong đáy lòng ta, thực sự rất mong những ngày tháng sau này của con luôn an yên, tốt đẹp!"

Nguyên Ninh nghe xong thì có chút xúc động: "Lần này có duyên gặp mặt, chẳng biết bao giờ mới có thể gặp lại Phu nhân. Bản thân con cũng mong Phu nhân luôn vui vẻ, khoẻ mạnh!"

Trinh Túc Phu nhân mỉm cười gật đầu, sau đó chìa tay đến cái vị nữ quan đang đứng bên cạnh: "Đây là cô Quế Lan, nữ quan đứng đầu viện thượng nghi - nơi phụ trách quy tắc, lễ nghi trong cung. Lát nữa bà ấy sẽ chỉ dạy cho con một số điều quan trọng. Con nhất định phải ghi nhớ cho thật kỹ!"

Nguyên Ninh gật đầu "dạ" một tiếng. Trinh Túc Phu nhân thấy cảnh trời đã không còn sớm, bất giác cũng đành mỉm cười rời đi. Bà đi được vài bước thì có chút luyến tiếc, theo đó mà quay đầu ngoảnh lại. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn theo, trong lòng lan toả một nỗi ấm áp.

Chiều hôm đó cô Quế Lan đã truyền đạt rất nhiều quy tắc, lễ nghi cho Nguyên Ninh. Cung nữ được sắp xếp đến viện của nàng cũng có chút lanh lợi. Người có kinh nghiệm nhất trong số bọn họ là Thuỷ Linh. Nguyên Ninh nhìn qua nàng ta, trong dạ cũng có chút hài lòng.

Trời cũng đã chập tối, cho nên cung nữ cũng tranh thủ chuẩn bị nước nóng cho Nguyên Ninh tắm gội. Đợi đến lúc trong phòng chỉ còn Tố Liên và Thuỷ Linh, Nguyên Ninh mới cẩn thận nhẹ giọng khẽ hỏi: "Thuỷ Linh, em làm việc đã lâu trong cung, không biết có gặp qua Văn Đức Phu nhân hay chưa?"

Chỉ thấy Thuỷ Linh giật mình đáp: "Chủ nhân sao lại hỏi đến cái vị đó thế ạ?"

Nguyên Ninh liền đáp: "Có chuyện gì sao?"

Thuỷ Linh ấp úng: "Dạ thưa... trong cung hiện giờ không cho phép nhắc đến vị Phu nhân đó, nếu ai vi phạm sẽ bị phạt nặng!"

Nguyên Ninh lặng lẽ gật đầu: "Có điều ở đây chỉ có chúng ta, cho nên em không cần phải sợ!"

Thuỷ Linh bất đắc dĩ phải nói: "Nô tỳ chưa từng gặp qua vị Phu nhân này. Lúc trước nô tỳ làm việc tại vườn ngự uyển, chỉ nghe mọi người to nhỏ với nhau rằng, Phu nhân ấy bị Quan gia cấm túc tại lãnh cung, không lâu sau thì đã tự vẫn!"

Nguyên Ninh có một tia đau đớn trong tim, liền chầm chậm khẽ hỏi: "Em có biết nàng ta phạm phải tội gì mà bị phế vào lãnh cung hay không?"

Thuỷ Linh xua tay nói tiếp: "Nô tỳ không biết, chuyện về Phu nhân ấy nô tỳ biết chỉ có bấy nhiêu thôi ạ..."

Nguyên Ninh nghe vậy cũng lặng lẽ gật đầu, nàng trầm mình vào thùng nước đầy những cánh hoa, trong khoảnh khắc đó chỉ vô thần nghĩ ngợi. Chị gái của nàng, rốt cuộc vì sao lại bị Quan gia ruồng bỏ?

---oOo---

Mùi hương trong cung Hàm Xuân nồng nàn mà dịu ngọt, đây có lẽ chính là nơi thơm nhất trong hậu cung hiện giờ. Ở đó có một người đang ngồi trên ghế dài, chỉ lặng thần cẩn thận bóc vỏ nhãn đặt lên trên dĩa.

"Chiều nay Thục phi điện hạ vừa mới sơn móng tay, nếu như người đích thân làm việc này, có thể sẽ khiến cho màu sơn ở đó bị tróc. Hay là hãy để nô tỳ làm thay cho ạ!" - Hạ Thuỷ ở bên cạnh Thục phi nhẹ giọng.

Người lộng lẫy ở đó thì ra chính là Thục phi. Nghe qua mấy lời này, móng tay sặc sỡ của nàng vẫn tiếp tục bóc lấy vỏ nhãn, cánh môi sắc sảo chậm rãi cất tiếng: "Trước giờ Quan gia rất thích ăn nhãn. Cho dù có phải chảy máu, đứt tay, bổn cung cũng sẽ bóc vỏ nhãn dâng cho người, tiếc chi vài mảng sơn này?"

"Ái phi một lòng với trẫm như thế, không uổng công mấy năm qua trẫm yêu thương nàng!" - một giọng trầm ấm ở ngoài cửa vọng đến.

Thục phi nghe xong thì khẩn trương quỳ xuống, cùng với Hạ Thuỷ cẩn thận hành lễ: "Thần thiếp xin kính chào bệ hạ!"

Mấy hạt phỉ thuý trên rèm cửa đã che đi phần nào gương mặt của Quan gia, nhưng chỉ cần đưa mắt nhìn thoáng qua, cũng có thể nhận ra Hoàng đế Đại Việt là một người tuấn anh, tiêu sái.

Quan gia chậm rãi bước đến đỡ Thục phi đứng lên, sau đó cùng với nàng từ từ ngồi xuống chiếc ghế dài, âm thầm bắt lấy một quả nhãn bỏ vào trong miệng: "Loại nhãn này thịt dày, hạt nhỏ, lại có vị dịu ngọt, thanh thanh, nuốt vào trong vẫn cảm nhận được mùi thơm nơi đầu lưỡi! Bây giờ chỉ mới cuối xuân, ái phi tìm được đĩa nhãn ngon thế này, hẳn đã dùng rất nhiều công sức!"

Thục phi nhoẻn miệng cười đáp trả Quan gia, như trà mi bừng nở trong nắng mai, vừa rạng rỡ vừa có nét e lệ. Mấy ngón tay mảnh khảnh của nàng khẽ nâng một quả nhãn đến trước miệng Quan gia, đôi môi nhỏ nhắn ở đó lại uyển chuyển tiếp lời: "Bản thân thần thiếp họ Đỗ, lại được Quan gia sủng ái phong làm Thục phi, vậy nên thần thiếp chỉ biết noi theo cái gương của Đỗ Thục phi triều trước, ngày đêm hầu hạ Quan gia, chẳng dám lơ là dù chỉ trong phút chốc!"

Quan gia bắt lấy quả nhãn trên tay Thục phi cho vào miệng, sau đó nắm lấy tay nàng, chỉ chậm rãi mỉm cười: "Đỗ Thục phi xuất thân không cao, còn nàng là con gái của Kinh lược sứ, thân phận vô cùng khác biệt!"

Thục phi lắc đầu đáp: "Chính vì Đỗ Thục phi từng là cung nữ, cho nên mới biết cách hầu hạ Anh Tông chu toàn. Thần thiếp ngưỡng mộ bà ta, chỉ biết dặn lòng phải học theo cái gương tốt này. Cho dù có là Thục phi đi chăng nữa, thần thiếp cũng luôn nhắc nhở bản thân chỉ là phận tôi tớ, ngày đêm xem bệ hạ như chủ nhân của mình, cứ như thế mà cẩn thận hầu hạ!"

Quan gia nghe đến đây thì đưa tay che môi Thục phi, sau đó ôm lấy nàng vào lòng, dịu dàng thủ thỉ: "Nhưng mà nàng vốn dĩ biết rõ, trẫm trước giờ luôn xem Thục phi nàng là ái phi của mình!"

Thục phi nằm cuộn tròn trong vòng tay của Quan gia, như một con thú nhỏ ngoan ngoãn, hiền lành: "Cảm ơn bệ hạ! Thần thiếp làm sao không hiểu cơ chứ! Chẳng qua thần thiếp ngưỡng mộ Đỗ Thục phi, tuy thân phận thấp hơn rất nhiều so với những người khác, nhưng rốt cuộc thì bà vẫn được Anh Tông yêu quý, sau này còn có thể ngồi lên ngôi vị Thái hậu. Thần thiếp đương nhiên không dám mơ tưởng viển vông, chỉ ước rằng bản thân có thể mãi mãi nằm trong lòng bệ hạ giống như lúc này. Cho dù bản thân lúc đó chỉ là một cung nữ đi chăng nữa, thần thiếp cũng sẽ nguyện như thế..."

Quan gia nghe đến đó thì đẩy nhẹ đôi vai của Thục phi, để gương mặt kiều diễm đang ngấn lệ của nàng hiện ra trước mắt mình, trong lòng có chút cảm động.

Đúng lúc đó thì một giọng công công ở ngoài cửa đột ngột vang lên: "Dạ thưa bệ hạ, Thánh Tư Phu nhân ở viện Nhã Cúc đang đợi người!"

"Trẫm sẽ nghỉ lại ở cung Hàm Xuân tối nay, ngươi đến viện Nhã Cúc báo lại tin này là được!" - Quan gia nhanh miệng nói.

Tên công công nghe thế thì liền "dạ" một tiếng rồi nhanh chân lui ra. Thục phi khẽ chau đôi mày, điệu bộ có phần khó xử: "Thánh Tư Phu nhân vừa mới nhập cung, bệ hạ vẫn nên đến đó một chút..."

"Nhãn này rất ngon, trẫm muốn ở đây cùng ăn với nàng!"

Thục phi nghe thế thì không dám ý kiến thêm nữa, chỉ biết ngoan ngoãn đáp một tiếng "dạ." Sau đó nàng lặng lẽ bóc tiếp vỏ nhãn, không quên liếc nhìn Hạ Thuỷ, trên đôi môi nhỏ nhắn lộ nét cười đắc ý.

---oOo---

Tối đó Nguyên Ninh ngồi đợi Quan gia ghé thăm. Chỉ thấy bên ngoài vạn phần tịch mịch, đến cả tiếng bước chân dường như cũng không có. Nàng nhẹ nhàng vân vê chuỗi hạt mà mẹ mình đã trao, trong lòng đương nhiên có chút nhớ nhà.

Sau đó chẳng biết bao lâu, trước cổng viện Nhã Cúc có một bóng người. Người ấy bước vào nhưng tiếng cười đi trước, giọng nói ngon ngọt như rót mật vào tai: "Nô tài xin kính chào Thánh Tư Phu nhân!"

Nguyên Ninh trông thấy hắn thì rời ghế đứng lên: "Ngươi là...?"

Lại nghe tên công công ấy kính cẩn nói: "Nô tài là Thiên Kiện hầu hạ bên cạnh Quan gia. Quan gia sai nô tài đến đây để báo cho Phu nhân một chuyện, đêm nay Quan gia đã nghỉ lại tại cung Hàm Xuân của Thục phi điện hạ, xin Phu nhân hãy nghỉ ngơi sớm đi ạ!"

Nguyên Ninh có chút suy nghĩ lượn qua trong đầu, nhưng cũng đành gượng cười đáp: "Ta biết rồi!"

Thiên Kiện nghe thế thì ngẩng mặt từ từ nói: "Nếu Phu nhân không có gì sai bảo, nô tài xin được phép lui xuống!"

Hắn nói xong câu đó thì lặng lẽ lui ra. Nguyên Ninh chớp mắt ngồi xuống ghế nghĩ ngợi. Nàng nhớ lại câu thơ cuối trong bài Quy Thanh Chướng: "Thu đến cúc khai lẻ một mình," đoán rằng có lẽ ngay từ đầu, Quan gia đã có ý không đến viện Nhã Cúc.

Tính ra Quan gia đã có nhiều phi tử như vậy, bản thân nàng bất quá cũng chỉ là một chậu hoa mới. Giữa vườn hoa đầy hương sắc của Quan gia, Nguyên Ninh cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Lại thêm nàng chẳng có tình cảm với Quan gia, trái lại còn vì chị gái mà đối với Quan gia có chút oán hận, vậy nên chuyện Quan gia không ghé thăm nàng lúc này, đối với Nguyên Ninh chẳng đáng bận tâm...

Nhưng dẫu sao thì nàng cũng đã là phi tử của Quan gia, cả đời sau này phải chôn thân vào chốn cung cấm. Tránh được hôm nay không có nghĩa là ngày sau không chạm mặt. Lại thêm với tình cảnh vương phủ hiện tại, nếu chẳng may Nguyên Ninh trở thành một phi tử thất sủng, sự trong sạch gia tộc làm sao sớm ngày được phân minh?

Nghĩ đến đó mà có chút ưu phiền, Nguyên Ninh quay đầu về phía Thuỷ Linh, điềm đạm khẽ nói: "Cũng không còn sớm nữa, Quan gia nếu đã không ghé thăm ta, em hãy cùng Tố Liên dọn dẹp đồ ăn trên bàn, sau đó lui xuống nghỉ ngơi đi, đêm nay chỉ cần Tố Liên hầu hạ ta là được!"

Thuỷ Linh liền "dạ" một tiếng ngoan ngoãn nghe theo. Bên ngoài trời đêm vẫn vạn phần tịch mịch. Có thanh âm thật khẽ phát ra, dường như là tiếng hoa mai rơi rụng trước sân, làm Nguyên Ninh bất giác nhớ đến cô gái áo trắng lúc chiều ở viện Thanh Mai.

Tố Liên cảm thấy có chút yên ắng, liền rót một chén trà tâm sen đưa về phía Nguyên Ninh: "Vừa nãy khi trò chuyện với Thuỷ Linh, em biết được trong viện Thanh Mai có một vị Phu nhân họ Phạm, phong hiệu của nàng ta chính là Tĩnh Huệ!"

Trong ánh mắt Nguyên Ninh không giấu nỗi vẻ vui mừng: "Chị Yên Ngôn!"

Ngoài hai vị cô ruột của mình, Nguyên Ninh còn có một người cô khác là Anh Nguyên Quận chúa. Bà vốn được Hưng Đạo Đại vương nhận làm con gái kết nghĩa. Bởi vì yêu quý nhân tài dưới trướng của mình, Hưng Đạo Đại vương đã gả bà cho Phạm Ngũ Lão.

Yên Ngôn chính là con gái của hai người bọn họ. Dựa theo vai vế mà nói, nàng chính là người chị kết nghĩa của Nguyên Ninh, nhưng mà từ nhỏ cả hai nàng đã xem nhau như chị em ruột.

Tố Liên cũng vui mừng đáp: "Viện Thanh Mai và Nhã Cúc cách nhau không xa, xem ra những tháng ngày sau này, chủ nhân đã có người bầu bạn!"

Nguyên Ninh mỉm cười e ấp, tuy nhiên trong đuôi mắt có một tia buồn bã: "Hôm nay là ngày ta nhập cung, sao chị ấy không đến để trò chuyện với ta nhỉ?"

Tố Liên gượng cười: "Chủ nhân mới vừa nhập cung, phi tần khác làm sao có thể đến đây thăm người được ạ?"

Nguyên Ninh chợt nhớ đến lời của cô Quế Lan, liền gật gù nói: "Cũng phải! Bỏ đi, ngày mai chúng ta dậy sớm ghé qua viện Thanh Mai, sau đó cùng chị ấy đến thỉnh an Nguyên phi điện hạ!"

Tố Liên liền đáp: "Chủ nhân muốn dậy sớm thì hãy lên giường đi ngủ đi ạ!"

Nguyên Ninh âm thầm gật đầu, sau đó lại nói: "Em đừng gọi ta là "chủ nhân"! Hai từ này nghe thật xa lạ. Trong cung bây giờ càng lúc càng đông người, ngoài chị Yên Ngôn, chỉ có Tố Liên em là thân cận với ta, vậy nên em cứ gọi ta một tiếng "chị" là được! Lát nữa không cần lót nệm ngủ dưới đất, em hãy lên giường ngủ chung với ta, giống như lúc chúng ta còn ở vương phủ!"

Tố Liên có chút lo lắng: "Bây giờ chủ nhân đã nhập cung, làm vậy không hợp phép tắc. Nếu có ai phát hiện, em sợ..."

Nguyên Ninh liền lắc đầu nói: "Nếu có ai hỏi đến, ta sẽ nói bản thân mới chuyển vào cung, cho nên còn lạ chỗ, phải để em ngủ bên cạnh thì mới ngon giấc được!"

Tố Liên nghe đến đó cũng ngoan ngoãn gật đầu. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn trời đêm tĩnh mịch ngoài sân, trong lòng có một thoáng nghĩ ngợi nhưng cũng đành bắt lấy chén trà tâm sen uống cạn.

Chương trước  <<< Danh sách chương >>> Chương sau


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương