Phụng Vũ Trần Triều - Chương 75

C75. Nụ cười giấu dao


Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử



Lúc này Đàm Hoa đang ngồi trên ghế cẩn thận sắp xếp bánh phu thê cho vào đĩa. Đây có lẽ là một trong những khoảnh khắc hiếm hoi mà tỳ nữ trong cung Hàm Xuân có thể trông thấy điệu bộ hiền lành và dịu dàng đến thế của nàng. Đàm Hoa tựa như trà mi buổi sớm mai, rạng rỡ nhưng không quá kiêu sa, ẩn trong nét kiều diễm là sự ngọt ngào mà khó có ai bì kịp. Nàng nghiêng đầu thầm thưởng thức vẻ đẹp của đĩa bánh mà mình vừa xếp, bất giác trông thấy một bóng người đang lóng ngóng đứng bên hành lang, không nhịn nổi mà buông giọng hỏi: "Kim Hồng, ngươi làm cái gì mà thập thò ở đó thế?"


Kim Hồng nghe đến đó thì chợt giật mình, chỉ biết vội vàng xoay người lễ phép nói: "Dạ thưa Thục phi điện hạ, hình như nô tỳ trông thấy Quan gia đứng trước cổng cung Hàm Xuân..."


Đàm Hoa lộ nụ cười vui sướng: "Quan gia đến rồi sao? Các ngươi còn không mau chỉnh trang lại cho bổn cung?"


Nói xong Đàm Hoa liền dang rộng hai tay, để cho mấy cung nữ đứng hầu gần đó chỉnh lại xiêm y và trang sức cho mình. Nhưng mà Kim Hồng vẫn còn đứng bên ngoài cắn môi, do dự nói: "Dạ thưa điện hạ... Quan gia chỉ đứng ở đó một lát, sau đó thì xoay người bỏ đi... chỉ để lại Quách Phụ công công thôi ạ..."


Đàm Hoa chau mày: "Ngươi nói gì cơ?"


Nói xong nàng bước vội ra ngoài cửa điện, vừa đúng lúc Quách Phụ đang gấp gáp bước vào sân trước của cung Hàm Xuân. Giống như lời mà Kim Hồng nói, người ở đó không hề có Nhật Suỷ, mà chỉ có mỗi một mình Quách Phụ cùng với vài tên nội thị ngự tiền.


Đàm Hoa chưa kịp đưa miệng hỏi, Quách Phụ đã phất tay lạnh lùng nói: "Mau! Đưa tất cả những người có liên can đến viện Đình Ngọ!"


Đàm Hoa không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng mà sau đó liền định thần trở lại rồi tức giận nói: "To gan! Kẻ nào dám tự tiện đem người của bổn cung đi?"


Quách Phụ nghe đến đó thì cúi đầu cung kính bước đến trước mặt Đàm Hoa: "Dạ thưa Thục phi điện hạ, đây chính là ý của Quan gia."


"Vô lý! Đang yên đang lành, sao Quan gia lại ra lệnh đem người của bổn cung đi?"


Quách Phụ từ từ ngẩng mặt lên, dẫu sao cũng không dám hỗn láo trước mặt Đàm Hoa: "Nô tài hèn mọn, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của thiên tử. Nội tình ở bên trong như thế nào, nô tài vốn dĩ không rõ, cũng không có lá gan để tự tiện phỏng đoán, kính xin Thục phi điện hạ hãy lượng thứ!"


Nói xong Quách Phụ liền hô lớn: "Các ngươi còn không mau áp giải bọn họ đi đến viện Đình Ngọ? Đây chính là ý chỉ của Quan gia! Nếu có ai khán chỉ, thì chính là khi quân phạm thượng!"


"Ngươi..." - Đàm Hoa nghiến răng nói, sau đó liền phất tay áo vùng vằng rời đi: "Bổn cung sẽ đích thân đi tìm Quan gia hỏi rõ ngọn ngành!"


Quách Phụ vẫn chưa thôi cung kính, chỉ biết đứng khom người từ phía sau nói vọng tới: "Xin điện hạ chậm bước! Thứ cho nô tài nhiều lời, người mà Quan gia không muốn gặp nhất lúc này đó chính là Thục phi điện hạ, bởi vì Quan gia còn có chuyện khác cần phải làm!"


Trông thấy Đàm Hoa đứng khựng lại, Quách Phụ tiến thêm vài bước đến ngay sau lưng nàng, cứ thế mà cẩn thận nói rõ từng chữ, xem như muốn tìm đường lui cho mình: "Vụ án tiêu huỷ tiền lỗi ngày trước có liên quan đến Đỗ đại nhân đang bị lật lại để điều tra. Quan gia lúc này đang bận bàn luận với viện Tam Ty ở cung Quan Triều, sợ rằng không thể gặp mặt người!"


Đàm Hoa cả kinh, chỉ biết quay người hốt hoảng hỏi: "Ngươi nói sao?"


Quách Phụ cúi đầu tìm cớ lui xuống: "Nô tài chỉ nhận mệnh hành sự, bản thân không thể kéo dài thêm thời gian. Xin Thục phi điện hạ thứ lỗi!" - nói xong hắn quay người hô vang: "Mau, đi thôi!"


Quách Phụ cùng với đám nội thị ngự tiền cứ thế mà đem những người thân cận bên cạnh Đàm Hoa rời khỏi cung Hàm Xuân. Trong lòng hắn vẫn có chút niềm tin mong manh rằng, Đàm Hoa sẽ có thể xoay chuyển tình hình, cho nên khi nãy mới nhiều lời nói ra những câu đó. Có điều khi nhìn sắc mặt hiện tại của Đàm Hoa, hy vọng này của Quách Phụ có chút lung lay. Nhưng mà biết sao được, bất quá hắn chỉ là phận nô tài hèn mọn, thứ gì nên làm thứ gì không nên làm, Quách Phụ xem như đã khôn ngoan thực hiện.


Đàm Hoa lạc trong nỗi hoang mang và kinh sợ tột cùng, nơi mà nàng nghĩ đến trong đầu lúc này chỉ có mỗi một mình cung Vĩnh Xuân. Con đường dẫn từ chỗ của nàng đến cung điện của Nguyên phi, chẳng hiểu sao lúc này lại kéo dài thênh thang đến thế. Bấy giờ ở bên cạnh đã không còn đám công công khiên kiệu, Đàm Hoa phải đi bộ đến cung Vĩnh Xuân, sau bao nhiêu vất vả thì cuối cùng cũng đã tới nơi. Mang theo quần áo xộc xệch bước vào trong, Đàm Hoa liên tục gọi khuê danh của Huyền Dao: "Chị Huyền Dao, chị Huyền Dao ơi!"


Huyền Dao đang ngồi ung dung bên cửa sổ, đích thân dùng móng tay tách bỏ tim sen ra khỏi hạt. Cứ thế nàng bắt lấy hạt sen sạch sẽ đó đưa lên miệng, mỉm cười thong thả nhai nhẹ nhàng, vị ngọt bùi của nó hẳn là thứ mà đã lâu Huyền Dao chưa được thưởng thức dễ chịu như lúc này. Chẳng lâu sau đó, Đàm Hoa đã phủ phục quỳ trước mặt nàng. Huyền Dao cũng không vội sai người đỡ Đàm Hoa ngồi lên, chỉ phất lấy khăn tay treo bên áo cẩn thận lau sạch chút vết bẩn đang vương trên móng tay đầy đá quý của mình.


Còn Đàm Hoa lúc này thì đã giàn giụa nước mắt quỳ khóc ở bên dưới: "Chẳng hiểu sao Quan gia lại sai người đem hết hạ nhân trong cung Hàm Xuân đến viện Đình Ngọ. Em còn nghe nói vụ án tiền lỗi ngày đó có liên quan đến cha đang bị lật lại để điều tra, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"


Huyền Dao lạnh lùng đáp: "Chẳng phải trước giờ cô vẫn luôn hiểu rõ tâm ý của Quan gia sao? Chuyện này cô không rõ nguồn cơn, sao bổn cung có thể biết được?"


Đàm Hoa thấy giọng điệu của Huyền Dao lạnh lẽo tựa băng sương, chỉ biết bò tới nắm lấy chân nàng buông giọng điệu van nài: "Chị biết, em biết là chị biết! Mấy hôm trước nghe nói Quan gia đã được Thái thượng hoàng gọi đến cung Thánh Từ. Sau đó không lâu, Quan gia liền đem người trong cung của em đi điều tra, xem bộ đây chính là ý của Thái thượng hoàng... Trước giờ chị vốn được lòng Thái thượng hoàng và hiểu rõ tâm ý của người, chắc chắn là có thể đoán được lý do đằng sau."


Huyền Dao gật đầu nói: "Xem ra cô vẫn còn tỉnh táo lắm! Đúng vậy, Quan gia đem người ở cung Hàm Xuân đi tra hỏi, còn lật lại vụ án có liên can đến cha của cô xảy ra nhiều năm trước, hai chuyện này quả thật có lý do đằng sau. Đó chính là chuyện tốt mà cô đã làm với mẹ con Thần phi!"


"Chuyện này vốn dĩ chỉ có một mình chị biết. Lẽ nào..."


Huyền Dao "hừ" một tiếng rồi nheo mắt nói: "Nếu bổn cung muốn phanh phui chuyện này thì từ đầu đã nói rõ cho Quan gia biết rồi, đâu cần phải tốn công bưng bít mọi chuyện. Kẻ đã dồn Thục phi cô đến bước đường này đó chính là Đức phi! Suốt khoảng thời gian vừa qua, ả ta đã tốn công phí sức nhờ cậy Đại an phủ kinh sư lật lại vụ án của Thần phi. Không lâu nữa thôi, chuyện tốt mà cô đã làm sẽ bị vạch trần thông qua những đòn roi ở viện Đình Ngọ!"


Đàm Hoa nghiến răng nói: "Đức phi, con tiện nhân đó cũng dám ư?" - nhưng ngay sau đó nét mặt của nàng đã chuyển thành bộ dạng đáng thương vô hạn: "Không được... lần đó sau khi bãi bỏ lệnh cấm túc, Quan gia đã nói đây chính là lần cuối ngài chấp nhận bỏ qua lỗi lầm của em. Nếu Quan gia biết được chuyện này... Chị Huyền Dao! Xin chị hãy cứu em lần này đi ạ!"


Huyền Dao dửng dưng cúi đầu nhìn tà váy rồi thong thả hít sâu một hơi, vẻ mặt chẳng có đến một chút đoái hoài: "Chuyện đã đến nước này, bổn cung cũng không thể giúp được gì cho cô. Hãy tự mình cầu may đi!"


Đàm Hoa nghe xong câu này thì nắm lấy bàn tay của Huyền Dao: "Xin chị hãy rộng lòng cứu em! Chúng ta là người thân của nhau... lần trước trong vụ việc vỡ đê, em đã nói đỡ cho cha của chị, xin chị hãy giúp cho em và cha của em lần này đi ạ!"


Huyền Dao cười khẩy, gương mặt lộ rõ nét khó hiểu: "Người thân ư? Thục phi cô xem bổn cung là người thân khi nào cơ chứ?"


"Chị Huyền Dao..."


Huyền Dao gạt tay Đàm Hoa ra, sau đó đứng dậy bước từng bước ngạo nghễ trong căn phòng được khảm đầy vỏ trai và ngọc ngà, châu báu. 


"Bắt đầu từ lúc cô tranh giành, chiếm trọn tình cảm của Quan gia từ chỗ của bổn cung, cô đã không còn xem bổn cung là chị họ của mình. Thế thì hà cớ gì bổn cung phải xem cô là người thân của mình cơ chứ?"


Giống như bị một thanh gươm sắc lạnh đâm xuyên qua người, Đàm Hoa cảm nhận được sự hụt hẫng lan toả trong tim mình: "Thì ra chị vẫn luôn để tâm chuyện này ư? Nhưng mà chẳng phải mỗi khi em nhắc đến, chị vẫn luôn bảo rằng em không cần bận tâm ư?"


Huyền Dao phất tay áo giận dữ đáp: "Bổn cung kêu cô chết thì cô sẽ chết thật ư? Bổn cung giả vờ nói như thế, chính là đang thử xem giữa tình nghĩa chị em và ân sủng của Quan gia, Thục phi cô sẽ chọn cái nào? Ai ngờ cô làm bổn cung quá thất vọng!"


"Thất vọng ư? Chẳng qua em chỉ đang nhận lại thứ đáng lẽ sẽ thuộc về mình thôi!"


Huyền Dao kinh ngạc quay đầu nhìn lại, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười đầy chế giễu: "Được lắm! Cuối cùng cô cũng chịu nói ra những lời thật lòng, không vòng vo giả tạo nữa rồi ư?"


Đàm Hoa đứng dậy quay lưng về phía Huyền Dao lạnh lùng nói: "Thật lòng là trước giờ em vẫn luôn một lòng cung kính đối với chị, cho nên mới để yên cho chị ngồi vững trên chiếc ghế Nguyên phi này. Nếu quả thực em không xem chị là người thân, những lời xảo trá mà ngày đó chị đã nói với Quan gia vẫn đủ để tước đi vị trí đệ nhất giai phi này của chị, nói không chừng còn khiến chị bị đày vào lãnh cung!"


Huyền Dao nắm lấy cánh tay của Đàm Hoa rồi xoay nàng quay lại nhìn trực diện vào mắt của mình: "Cô đang uy hiếp bổn cung đó ư?"


Đàm Hoa gạt tay Huyền Dao ra: "Uy hiếp? Em chỉ đang nói sự thật mà thôi!"


Thấy Huyền Dao im lặng, Đàm Hoa liền cười nhạt nói tiếp: "Ngày đó Quan gia bị mắc bệnh đậu mùa, buộc phải chuyển đến điện Huy Dương cách ly điều trị. Trong lúc người tuyệt vọng nhung nhớ Mẫu hậu, đã có một cô bé đang cùng với chị họ của mình đi theo vào cung để hầu việc bút mực cho bác ruột, vô tình lạc vào điện Huy Dương, thông qua khe cửa tặng cho Quan gia một chiếc bánh chim gâu làm từ cỏ. Bánh chim gâu tượng trưng cho tình mẫu tử của người Cao Lan, nhìn thấy nó như là nhìn thấy mẹ. Chính vì có chiếc bánh chim gâu giả làm từ cỏ này, Quan gia đã vực dậy tinh thần chống chọi lại bệnh tật. Cô bé mà ngày đó tặng bánh cho Quan gia chính là em, còn bản thân em thì không biết người mà mình tặng bánh lại là Đông cung Thái tử, mãi cho đến nhiều năm sau đó em mới biết..."


Đàm Hoa nói đến đây thì trỏ tay vào mặt Huyền Dao: "Chính là bởi vì chị! Sau khi được em kể lại đầu đuôi mọi chuyện, chị đã dặn em phải giấu nhẹm chuyện này, bởi vì tự tiện xông vào điện Huy Dương là tội chết. Khi Thái hậu sai người hỏi đến, chị đã thay em đứng ra nhận mình chính là người đã lẻn vào điện Huy Dương. Lúc đó em ngây thơ tưởng rằng chị đang nhận tội giúp mình, đâu biết rằng thì ra từ đầu chị đã biết người đang bị cách ly ở điện Huy Dương là Đông cung Thái tử, người trữ quân sắp tiếp quản giang sơn Đại Việt. Em cũng đâu biết rằng chị đang ấp ủ âm mưu sẽ mạo danh là người tặng bánh cho Quan gia để chiếm lấy tình cảm của người? Sau chuyện này, chị đã được cho phép nhập cung cùng với cha mình thường xuyên hơn, thuận lợi trở thành mối tình thanh mai trúc mã của Quan gia. Thậm chí đến khi người từ vị trí Thái tử chính thức đăng cơ, người cũng vì mối tình đầu này mà thiên vị, bất chấp sự phản đối của Thái hậu mà ban cho cái ả họ Trần kia phân vị Văn Đức Phu nhân, vị trí không hề xứng đáng dành cho Thái tử phi, để cho ả ngang hàng với phân vị Lệ Anh Phu nhân của chị."


Đàm Hoa nói đến đây thì cười khẩy: "Nhưng mà giấy không gói được lửa, cây kim trong bọc cuối cùng cũng có ngày lộ ra. Trời cao an bài dẫn lối, giúp cho em có cơ hội một lần nữa làm ra bánh chim gâu bằng cỏ tặng cho Quan gia. Sau đó Quan gia đã cho em nhập cung rồi nạp làm Lan Ý Phu nhân, còn hỏi rõ nguyên nhân tại sao ngày đó không đứng ra thừa nhận việc tặng bánh cho người, mà lại để cho chị nhận thay. Lúc đó bởi vì nghĩ chị là người thân, cho nên em đã nói tất cả là do chị thật lòng muốn giúp em tránh tội, vậy nên mới đánh liều mạo nhận. Cứ như thế Quan gia đã nhận định đầu đuôi sự việc là xuất phát từ lòng tốt của chị, cộng với tình cảm thanh mai trúc mã của hai người, cho nên dù biết được chị không phải là người tặng bánh chim gâu cho mình, tình cảm của Quan gia vẫn không thay đổi! Nếu lúc này Quan gia biết được thực chất từ đầu chị đã có âm mưu muốn mạo nhận em, thử hỏi Quan gia sẽ phản ứng đối với chuyện này như thế nào?"


Huyền Dao ngửa mặt lên cao nở một tràng cười: "Bổn cung trước giờ luôn nghĩ cô ngu xuẩn đến mức không biết được nguồn cơn chuyện này, nhưng mà không ngờ từ lâu cô đã tự mình biết được. Nhưng biết được mà không đem chuyện này nói lại cho Quan gia, chỉ riêng điểm này đã chứng minh quả thật cô là một kẻ ngu xuẩn không tả nổi!"


Huyền Dao nói đến đây thì nheo mắt thâm hiểm: "Muốn thành đại sự thì ngoài việc cân nhắc kỹ lưỡng bản thân sẽ quyết định làm gì, còn phải suy xét phải thực hiện tại thời điểm nào. Nếu như lúc trước cô đem chuyện này nói lại cho Quan gia biết, bổn cung quả thật là không biết Quan gia sẽ đối với chuyện này phản ứng như thế nào. Nhưng mà nay đã khác xưa, lẽ nào cô thật sự nghĩ rằng nếu như lúc này cô nói ra sự thật, bản thân sẽ có thể làm lung lay địa vị hiện tại của bổn cung ư? Thứ nhất, bản thân cô đang dính phải hiềm nghi, thân mang trọng tội, Quan gia chán ghét cô còn không hết, huống hồ gì là bỏ vào tai những lời xàm tấu của cô? Thứ hai, bổn cung hiện giờ đã có Ý Trinh công chúa. Mấy năm qua bổn cung ở trước mặt Quan gia luôn là người hiền từ, nhân hậu, cho dù Quan gia có giận đến mức nào, cũng không nỡ phế bỏ vị trí Nguyên phi của bổn cung. Thứ ba và cũng là điều quan trọng nhất, vụ án ngày đó của cha cô đã bị lật lại, chỉ có cha của bổn cung mới có thể nói đỡ giúp cho ông ta. Nếu như cô làm xấu hình tượng của bổn cung trước mặt Quan gia, khiến cho người giận lây đến cha của bổn cung, ai sẽ là người ở tiền triều giúp cho cha của cô? Hơn nữa trước giờ cả cha lẫn bổn cung đều được lòng của Thái thượng hoàng, vị trí Nguyên phi của bổn cung làm sao có thể bị lay chuyển được? Vậy nên cô đừng hoang tưởng nữa, hãy dành một chút hơi tàn tự cầu may đi!"


Trông thấy bộ dạng sửng sốt của Đàm Hoa, Huyền Dao tiếp tục đắc ý nói: "Không ngại nói cho cô biết, mấy năm qua bổn cung vẫn luôn mắt nhắm mắt mở để cho cô cậy sủng làm bậy, không phải là bổn cung xem trọng tình nghĩa chị em, mà chính là cố tình để cho hình tượng của cô càng ngày càng trở nên xấu xí trước mặt Quan gia. Những kẻ thân cận ở bên cạnh của cô, hầu hết đều là người mà bổn cung đã cài cắm vào, hoặc là mua chuộc, tất cả dùng để xui khiến cô làm bậy. Cho nên cô cũng đừng hy vọng bọn chúng sẽ trung thành chết vì chủ ở viện Đình Ngọ. Có lẽ lúc này Bạch Lãng ở đó đã khai rõ toàn bộ chuyện tốt của cô rồi!"


Huyền Dao nói xong câu đó thì chậm rãi tiến đến bên cạnh vỗ về cái bụng của Đàm Hoa: "Ngoài ra mấy năm qua cô chiếm trọn ân sủng, còn mưa móc của Quan gia chỉ thi thoảng được ban phát đây đó trong hậu cung, thế mà đến cả kẻ ngu ngốc như Liễu Đan Thanh, hay thô kệch như Nguyễn Vân La cũng có thể hoài thai, còn cái bụng của cô thì cứ mãi phẳng lì, lẽ nào cô không nghĩ đằng sau còn có nguyên do ư?"


Đàm Hoa gạt tay của Huyền Dao ra, loạng choạng lùi về sau về bước, tròng đen cứ thế mà liên tục lay động trong mắt: "Là cô..."


Huyền Dao hất hàm lên cao ngạo mạn nói: "Đương nhiên! Bổn cung có thể để cho cô chiếm lấy ân sủng của Quan gia, nhưng nhất định không thể để cho cô mang trong mình giọt máu của người! Chỗ trà đinh lục bảo mà Quan gia đã tặng cho cô, thứ mà cô xem như báu vật, vốn dĩ đã được bổn cung sai người trộn lẫn một chút nguyên liệu tốt lành vào, đó chính là ngải cứu có hình dạng giống như tần ô. Ngải cứu tuy rằng rất tốt cho phụ nữ, giúp khí huyết lưu thông đến dạ con, nhưng riêng ba tháng đầu mang thai thì không được dùng, nếu không sẽ khiến dạ con co bóp quá mạnh mà làm sảy thai. Vậy nên cho dù cô có hoài thai, uống trà này liên tục, từ lúc chỉ là một giọt máu nhỏ, thai của cô cũng đã bị sảy mà bản thân người mẹ như cô không hề hay biết. Chiêu "thay xà đổi cột" này cũng giống như ngày đó bà mụ Lã đã trộn nguyên hoa vào trong tử đinh hương cho Liễu Đan Thanh uống. Khác ở chỗ tay chân của bổn cung ở phòng ngự trà làm việc cẩn thận hơn bà mụ Lã nhiều, biết đong đo cân lượng để mùi vị của trà không thay đổi rõ rệt, cho nên nếu bổn cung không tự mình nói ra, hẳn là cô mãi mãi cũng không biết đến chuyện này!"


Đàm Hoa cắn chặt môi, một giọt lệ tức tưởi lăn dài xuống gò má: "Cô độc ác lắm!"


Huyền Dao cười khinh mạn đứng quay lưng về phía Đàm Hoa, chỉ xoay đầu lạnh lùng nói: "Bổn cung còn có chuyện này muốn nói rõ với cô. Vụ án liên can đến cha của cô, vốn dĩ đâu phải khi không mà bị khơi lại? Con đàn bà của nhánh Yên Sinh đó quả thực không tầm thường, vụ đắm thuyền của Nguyễn Vân La vốn dĩ đã được viện Tam Ty đưa ra kết luận, tưởng chừng như đã đến hồi kết, vậy mà ả ta vẫn có bản lĩnh khiến Quan gia sai Trần Thì Kiến lật lại vụ án. Con đàn bà này thâm độc như vậy, lại có giao hảo với Nguyễn Vân La, biết không chừng một ngày nào đó sẽ lật lại vụ án của cha cô, tìm ra được chân tướng đằng sau. Vậy nên bổn cung liền nói với cha của mình ra tay trước, chủ động lật lại vụ án này để tự mình khống chế kết quả. Nếu như cô không muốn cha mình phải bỏ mạng, vậy thì nhất định phải nghe theo lời sắp đặt của bổn cung! Lệ Uyển!"


Lệ Uyển được Huyền Dao gọi đến tên mình, lặng lẽ bước ra từ trong tấm bình phong "Dạ" một tiếng, chỉ nghe Huyền Dao nói: "Bổn cung phải bận đến cung Quan Triều, tìm cách tham gia vào cuộc bàn luận giữa Quan gia và viện Tam Ty, ngươi ở đây chỉ bảo Thục phi phải nên làm gì đi!"


Đợi đến khi Huyền Dao đắc ý rời đi, Đàm Hoa mới bước tới một bước định tát vào mặt Lệ Uyển, nhưng cánh tay đã bị nàng ta giữ chặt lấy. Đàm Hoa tức giận nghiến răng nói: "Con tiện nhân "ăn cây táo rào cây sung" nhà ngươi chính là tay chân của Nguyên phi gửi đến bên cạnh bổn cung có đúng không? Bổn cung đối xử với ngươi tốt như vậy, thế mà ngươi lại cắn ngược bổn cung, còn không bằng loài súc sinh, cầm thú!"


Lệ Uyển hạ cánh tay Đàm Hoa xuống, cứ thế mà thở dài đáp: "Thục phi điện hạ xin bớt giận! Chính vì tần thiếp tận trung với người, cho nên mới lâm vào tình cảnh bi đát như thế này."


"Tận trung?"


Lệ Uyển gật đầu rồi bước đến cửa phòng, cẩn thận nhìn xung quanh để chắc rằng không có người của Huyền Dao ở đó. Cứ như thế Lệ Uyển thấp giọng: "Trời sinh tần thiếp có cái mũi nhạy hơn bình thường. Lúc tần thiếp còn là thị tỳ ở bên cạnh điện hạ, bản thân đã phát hiện trà đinh lục bảo đem đến cho điện hạ có vấn đề. Nếu như người vẫn còn nhớ, tần thiếp đã có lần khuyên điện hạ đừng nên tiếp tục uống loại trà này. Không ngờ Nguyên phi vô tình nghe được, ngoài mặt thì ngỏ ý đem tần thiếp từ chỗ của điện hạ về cung của mình, nhưng thực chất bên trong là muốn đoạt người để âm thầm diệt khẩu. Cũng may tần thiếp nhanh trí ứng phó, bảo rằng lý do khuyên điện hạ đừng nên uống trà là bởi vì chỗ trà này đã bị mốc, cho nên mới qua mặt được Nguyên phi. Suốt khoảng thời gian hầu hạ ở cung Nghênh Xuân, tần thiếp luôn sống trong nơm nớp lo sợ, cho nên mới liều mạng tìm cách chuốc say Quan gia, may mắn được trở thành phi tần của người. Thục phi điện hạ hẳn cũng biết, giết một phi tần của Quan gia so với việc giết một cung nữ thấp kém để bịt miệng sẽ khó hơn rất nhiều!"


Đàm Hoa chau mày nghi hoặc nói: "Nếu như ngươi trung thành với bổn cung, sau khi trở thành phi tần của Quan gia, sao không mạnh dạn nói chuyện này cho bổn cung biết?"


Lệ Uyển cười khổ: "Hai người là chị em họ của nhau, lại đứng đầu hậu cung làm rạng danh gia tộc, còn tần thiếp thì bất quá chỉ là một phi tần thấp kém, sao có thể chắc chắn được những gì sẽ xảy ra với mình sau khi tiết lộ mọi chuyện? Giả sử điện hạ vì tình cảm chị em họ hay lợi ích của gia tộc mà bỏ qua chuyện này, tần thiếp chỉ có con đường chết. Còn như Thục phi điện hạ biết được sự thật và muốn đối đầu với Nguyên phi, người nghĩ rằng người sẽ thắng cô ta sao? Nguyên phi có người cha như vậy chống lưng đằng sau, kiểu gì sau khi nói ra sự thật, tần thiếp cũng không thể tránh được cửa tử. Huống hồ gì gia đình của tần thiếp trên dưới già trẻ, cho dù là gái hay trai đều đã được Nguyên phi tra rõ ngọn ngành. Tần thiếp quả thực là không thể không giấu kín chuyện này!"


Lệ Uyển nói đến đây thì liếc nhìn gương mặt lạnh lẽo của Đàm Hoa: "Vốn dĩ tần thiếp cũng oán giận Thục phi điện hạ, oán giận sự hà khắc mà người đối với tần thiếp bấy lâu nay, nhưng khi nãy đứng bên trong bức bình phong nghe được đầu đuôi mọi chuyện, biết rõ thêm về con người tàn độc của Nguyên phi, tần thiếp đối với người không còn chút gì là oán giận nữa. Tần thiếp kính mong Thục phi điện hạ thấu hiểu cho sự bất lực của tần thiếp. Bấy lâu nay tần thiếp cùng với người làm ra bao nhiêu điều xấu, quả thực là thân bất do kỷ. Tất cả đều là do Nguyên phi đứng đằng sau sai khiến, điều khiển. Ngay cả đứa con của tần thiếp ngày đó bị chết yểu..."


Lệ Uyển nói đến đây thì bật khóc nức nở. Đàm Hoa nắm chặt lòng bàn tay để bốn chiếc móng của mình hằn sâu vào da thịt: "Nguyên phi tàn độc như thế, cho dù bổn cung có thất sủng, cũng phải kéo cô ta xuống vũng bùn này!"


Lệ Uyển xua tay: "Không được đâu, điện hạ! Chúng ta mãi mãi không thể đấu lại cô ta! Hơn nữa không phải khi nãy người đã nghe cô ta nói rõ rồi sao, an nguy của Đỗ đại nhân bây giờ đều phụ thuộc vào cha con của Nguyên phi. Lúc này có lẽ Bạch Lãng đã khai ra tất cả mọi chuyện theo lời căn dặn của Nguyên phi rồi, Thục phi người không thể tránh khỏi tội hãm hại phi tần và long duệ, bản thân không thể tự mình xin tội cho Đỗ đại nhân được. Muốn giúp đỡ cho tình hình khó khăn này của ngài ấy... Thục phi người chỉ còn một cách!"


Đàm Hoa gấp gáp hỏi: "Đó là gì?"


---oOo---


Nguyên Ninh ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra bầu trời xám xịt ở bên ngoài. Trên cao lúc này mây đen tầng tầng bao phủ, thi thoảng còn có gió lốc kéo theo cành lá khô, xem chừng là chốc nữa sẽ có mưa giông kéo đến. Nàng lật thêm một trang sách trong tay, nhận ra rằng mình đã đọc hết nội dung của phần món chay trong quyển Ẩm thiện Đông A mượn từ chỗ cô Phi Yến, phần tiếp theo nói về bánh ngọt.


Nãy giờ Tố Liên đang đứng nghiêng đầu dõi theo từng trang sách trong tay Nguyên Ninh, nhìn thấy hình vẽ của mấy chiếc bánh ngọt thì không khỏi hứng khởi: "Em thấy phần này rất thú vị!"


Nguyên Ninh mỉm cười tò mò hỏi: "Tại sao?"


Tố Liên đáp: "Vì em thấy các trưởng công chúa rất thích bánh ngọt, đặc biệt là Huyền Trân trưởng công chúa. Điện hạ đọc kỹ phần này thì có thể làm nhiều loại bánh đem đến cung Vạn Thọ."


Nguyên Ninh gật đầu: "Đúng vậy! Nhưng mà không chỉ có trưởng công chúa thích bánh ngọt, ta thấy Quan gia cũng thích."


Tố Liên chu môi nói: "Thật ư? Nhưng mà hình như mấy lần đến cung Hội Xuân, em thấy Quan gia ít ăn bánh ngọt lắm!"


Nguyên Ninh lật thêm vài trang sách, cuối cùng dừng lại ở trang có vẽ hình bánh tro, bánh trôi nước và bánh phu thê, sau đó nàng nhẹ giọng đáp: "Quan gia không thích ăn mấy chiếc bánh ngọt đó bởi vì chúng được làm bởi đầu bếp của phòng ngự trù, nhưng mà bánh ngọt do đích thân Thục phi làm thì khác..."


Chủ tớ Nguyên Ninh đang nói đến đó, ở bên ngoài bỗng xuất hiện một bóng áo trắng quen thuộc. Nguyên Ninh thấy thế thì đặt quyển sách trong tay xuống: "Trời đang chuyển mưa, lá bụi mịt mù, sao khi không chị lại cất công đến cung Hội Xuân?"


Yên Ngôn cởi áo choàng ngồi xuống bên cạnh Nguyên Ninh, nét mặt vui vẻ nói: "Viện Đình Ngọ ầm ĩ suốt cả ngày hôm nay, cuối cùng Thục phi đã bị Quan gia ban chiếu định tội rồi! Nào là sai khiến Nguyễn Hưng giở trò đối với sổ sách ở viện thượng khố để hãm hại Quý phi, nào là mua chuộc bà mụ Lã làm hại cái thai của Liễu Đan Thanh, gần đây nhất là trộn bột nghệ vào thức ăn của Thần phi, sự việc không thành thì lại sai Hạ Thuỷ tìm người đục thủng thuyền ngự của nàng, khiến mẹ con Thần phi chết oan dưới lòng sông Nhị, ngay cả chuyện bỏ thuốc ngủ vào thức  ăn của viện Thanh Mai hãm hại ta ngày trước, tất cả cũng là do Thục phi sai người làm ra. Quan gia tước bỏ chức vị Thục phi của ả ta, phế ả làm thường dân, giam lỏng suốt đời ở cung Thuý Hoa! Hình phạt này xem ra vẫn còn quá nhẹ!"


Nguyên Ninh chớp mắt thở dài nhìn xuống sàn nhà, xem bộ đối với chuyện này không quá bất ngờ, chỉ chậm rãi đáp: "Thục phi tự mình làm ra việc ác, kết quả này là chuyện sớm muộn!"


Yên Ngôn có chút thắc mắc: "Lúc này Thục phi đã bị trừng trị, xem như cái chết đầy oan khuất của Vân La phần nào được nguôi ngoai. Nhưng mà nhìn em có vẻ không vui lắm?"


Nguyên Ninh đáp: "Người chết không thể sống lại! Thục phi bị trừng phạt là lẽ đương nhiên, nhưng em chỉ mong từ nay trong cung không còn cảnh đấu đá, hãm hại nhau nữa. Hơn nữa Thục phi không bị ban chết, xem ra Quan gia vẫn còn tình cảm với nàng ta. Có thể đưa ra quyết định này, hẳn là Quan gia đã cân nhắc kỹ lưỡng và đấu tranh nội tâm nhiều lắm. Cho nên em có chút không vui, đó là vì em đang lo lắng cho chàng..."


---oOo---


Lúc Huyền Dao trở về cung Vĩnh Xuân thì Lệ Uyển vẫn còn ngồi trong phòng của Ý Trinh công chúa. Như Hằng nằm ngủ say trong nôi, vườn hoa cẩm tú cầu không ngừng lay động theo những cơn gió bụi mịt mù. Huyền Dao bước vào trong rồi nhanh tay cởi áo choàng đưa nó cho Tiêu Thoa. Nhìn thấy Lệ Uyển kính cẩn chào hỏi mình, nàng cũng không buồn đưa mắt nhìn nàng ta: "Mọi chuyện thế nào rồi?"


"Dạ thưa Lệ Anh Nguyên phi điện hạ, Thục phi xem như đã thông suốt rồi."


Huyền Dao cười nhạt rồi bắt lấy tách tuyết trà trong tay Tiêu Thoa đưa lên miệng uống một ngụm, sau đó chép miệng nói: "Lẽ nào Thục phi lại dám không thông suốt? Cô ta ngu xuẩn là thế, bổn cung không để cô ở lại nói nhiều lời như vậy với cô ta, dùng khổ nhục kế khiến cho cô ta cảm thấy đồng bệnh tương liên, sao cô ta có thể vừa ngoan ngoãn làm theo ý của bổn cung, vừa kín miệng không khai ra cô chính là đồng bọn giúp sức cho mình?"


Lệ Uyển cúi đầu đáp: "Quan trọng là Thục phi đã hiểu bản thân mình buộc phải cân nhắc nặng nhẹ, biết rằng mình bất quá chỉ là đoá hoa tàn, sắc hương đã cạn. Dẫu cho có vùng vẫy thì cũng chẳng có tích sự gì, còn làm liên luỵ đến cha ruột!"


Huyền Dao lượn mắt một tí rồi mỉm cười thâm sâu nói: "Khi nãy để thuyết phục Thục phi, hẳn là cô đã ở trước mặt ả ta nói nhiều điều không tốt về bổn cung nhỉ? Bổn cung thắc mắc những lời đó là gì, cân lượng đến bao nhiêu, mà có thể khiến cho Thục phi dễ dàng bị thao túng như thế?"


Lệ Uyển có chút biến sắc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh mà đáp: "Bất quá cũng chỉ là những lời nói với kẻ sắp chết, Lệ Anh Nguyên phi điện hạ không cần bận tâm đến làm gì đâu ạ! Điện hạ chỉ cần biết tần thiếp đối với người một lòng trung thành, không có người sẽ không có tần thiếp của hiện tại!"


Huyền Dao nhìn ánh sáng phản chiếu của đá quý trên móng tay, sau cùng đi về phía chiếc nôi của công chúa mỉm cười rạng rỡ nói: "Cô yên tâm! Bổn cung biết rằng cô luôn có tình cảm với Ý Trinh công chúa. Đợi đến khi bổn cung có hoàng tử trong tay, chỉ cần cô vẫn luôn một lòng trung thành với bổn cung, bổn cung nhất định sẽ để Như Hằng cho cô nuôi dưỡng. Sau này công chúa lớn lên, xem như cô cũng có chỗ dựa để nương nhờ, sống một đời còn lại vô lo vô nghĩ!"


Lệ Uyển nghe đến đây thì quỳ rập xuống nói: "Tần thiếp xin nguyện lòng tận trung với Lệ Anh Nguyên phi điện hạ!"


Huyền Dao bật cười khúc khích, cứ thế mà đưa tay nựng má công chúa. Lệ Uyển đưa mắt nhìn lên, sắc mặt nửa mừng nửa lo sợ.



Nhận xét