Chuyển đến nội dung chính

Phụng Vũ Trần Triều - chương 72

C72. Nương nhờ cửa Phật

Phụng Vũ Trần Triều - Tiểu Thọ Tử


Tối đêm đó Thái hậu chép kinh trong điện thờ, hương hoa nhài bên ngoài lẫn vào trong gió đêm, hoà với tiếng dế kêu làm buổi tối trở nên có phần dễ chịu. Giữa lúc cô Tịnh Văn đem đến cho bà một chén chè hạt sen, Thái hậu nghe có tiếng bước chân bên ngoài. Bà đưa mắt nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy người bước vào cửa cung chính là Quan gia. 

 

Nhật Suỷ bước qua thềm cửa tiến vào trong hành lễ. Thái hậu khom người đỡ chàng đứng dậy, trong lòng không khỏi có chút thắc mắc: “Trời lúc này đã muộn, sao Quan gia lại cất công đến cung Vạn Thọ?” 

 

“Hoàng nhi chỉ muốn thăm Mẫu hậu thôi ạ!” 

 

Thái hậu nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cố tìm ra điểm bất thường trên người Nhật Suỷ, điệu bộ không giấu được sự lo lắng: “Mẫu hậu nghe được mùi thuốc rượu phát ra từ trên người của con. Sao thế? Quan gia bị thương chỗ nào ư?” 

 

Nhật Suỷ rút tay lại, mỉm cười ngượng ngập nói: “Không có gì đâu ạ…” 

 

Thái hậu lặng lẽ liếc nhìn Quách Phụ, ánh mắt sắc lạnh tựa như băng, khiến cho hắn cúi đầu lộ ra vẻ khó xử. Nhật Suỷ thấy vậy bèn nhẹ giọng nói: “Sáng nay hoàng nhi đến Ngự mã giám, trong lúc cưỡi ngựa có bị thương chút đỉnh, xin Mẫu hậu đừng lo lắng quá!” 

 

Thái hậu nghe xong câu này, sao lại có thể không lo lắng được? Bà tiến sát lại gần Nhật Suỷ cầm tay hỏi: “Cưỡi ngựa? Đang yên đang lành sao con lại cưỡi ngựa? Chẳng phải trước giờ con…” 

 

Nhật Suỷ mỉm cười hiền lành, sau đó chậm rãi dìu Thái hậu ngồi xuống ghế: “Mẫu hậu yên tâm! Bây giờ hoàng nhi đã khác xưa, bản thân có thể tự mình ngồi được trên lưng ngựa. Tất cả cũng là nhờ Đức phi không ngại khó khăn, tận tình giúp đỡ cho con đấy ạ!” 

 

“Nguyên Ninh?” 

 

Nhật Suỷ gật đầu nói: “Không phải chính là người đã kể cho Nguyên Ninh biết những lời Mẫu hậu đã nói với con lúc lâm chung sao? Nguyên Ninh biết được chuyện này, cho nên mới quyết tâm giúp cho con cưỡi được ngựa.” 

 

Đôi mày của Thái hậu phút chốc khẽ chau, người đã đem những lời đó nói cho Nguyên Ninh vốn dĩ đâu phải bà. Nhưng Thái hậu nhanh chóng đã lấy lại vẻ bình hoà, chỉ gượng cười khẽ đáp: “Con nhóc này cũng thật là… không biết đã suy nghĩ như thế nào, mà lại dám cả gan đưa long thể ngàn vàng của Quan gia vào chỗ nguy hiểm. Nhưng mà bây giờ Quan gia ở đây nói cười vui vẻ, lẽ nào đúng thật là đã có thể vượt qua nỗi ám ảnh ngày trước? Nếu vậy thì Mẫu hậu quả thực là vui mừng không thôi!” 

 

“Dạ đúng thưa Mẫu hậu! Tất cả cũng là nhờ Nguyên Ninh…” - Nhật Suỷ nói đến đây, trong ánh mắt dần tái hiện chuyện sáng nay xảy ra ở sân ngựa. 

 

“Nguyên Ninhkhông đượcchân của trẫm… chân của trẫm không có lực…” - Nhật Suỷ nói xong câu này thì loạng choạng lui về sau ngã xuống đất, khuỷu tay cũng va vào đá mà bị thương. 

 

Nguyên Ninh thấy thế thì hốt hoảng chạy đến, dịu dàng ôm lấy bờ vai của Nhật Suỷ: “Bệ hạ không sao chứ? Xin người hãy tin ở thần thiếp! Con ngựa này ngoài mặt ương ngạnh, bất kham, nhưng thực chất cũng có cùng nỗi sợ giống như bệ hạ!” 

 

Gương mặt Nhật Suỷ lộ ra nét tò mò. Thấy thế nên Nguyên Ninh liền nói: “Con ngựa này từ nhỏ đã được đem về từ thảo nguyên. Nghe Vương Tự khanh nói, con ngựa ban đầu mà người ta tìm thấy không phải là Bán Dạ Bảo Câu, mà là Thiều Quang Bảo Mã. Nhưng khi Thiều Quang Bảo Mã bị tóm gọn bởi thòng lọng, nó vẫn bán mạng chạy về phía chân đồi, muốn cứu lấy người anh em của mình. Tại đó, người ta mới phát hiện Hắc Dạ Bảo Câu đang nằm thoi thóp. Tại sao con ngựa quý với tư chất bất phàm này lại nằm thoi thóp dưới chân đồi cơ chứ? Nguyên là vì buổi tối trên thảo nguyên có rất nhiều dơi. Những con dơi này thích hút máu ngựa, hẳn là Hắc Dạ Bảo Câu đã bị chúng hút máu, cho nên nó mới hoảng loạn phi nước đại liên tục, chạy đến mức bản thân kiệt sức sắp chết. Vậy nên Vương Tự khanh có nói, muốn thuần phục con ngựa này, nhất định không được dùng lực tác động lên cơ thể của nó khiến cho nó bị đau. Bởi vì khi con ngựa này đau, nó sẽ nhớ lại nỗi ám ảnh trên thảo nguyên ngày trước.” 

 

Nhìn thấy sắc mặt của Nhật Suỷ lộ vẻ tư lự, Nguyên Ninh liền dịu dàng nói: “Lượng máu mà Hắc Dạ Bảo Câu bị lũ dơi hút không đủ khiến cho nó bỏ mạng, chỉ có việc hoảng loạn chạy liên tục mới khiến cho nó bị kiệt sức đến mức thoi thóp. Bệ hạ, con ngựa này cũng giống như người. Việc cưỡi ngựa thất bại ngày trước của người cũng giống như việc Hắc Dạ Bảo Câu bị lũ dơi hút máu vậy, nó chẳng qua chỉ là chút thương tích nhỏ mà thôi, xin người hãy dũng cảm đối mặt và vượt qua sự đau đớn trong phút chốc đó, đừng mất sức trốn chạy nỗi sợ hãi, để rồi sau này phải sống trong sự ám ảnh đen tối đó mãi mãi. Bệ hạ, người hãy cùng thần thiếp ngồi trên lưng Hắc Dạ Bảo Câu. Yên ngựa này đã được thiết kế để phân tán lực, chỉ cần chúng ta đạp chân lên bàn đạp, không kẹp đùi vào người của con ngựa, nó nhất định sẽ ngoan ngoãn hiền lành giống như bao con ngựa đã được thuần phục khác!” 

 

Nguyên Ninh nói xong thì bước lên yên ngựa, sau đó cúi người chìa tay hướng về phía Nhật Suỷ: “Bệ hạ, người hãy yên tâm lên đây cùng thần thiếp đi!” 

 

Nhật Suỷ nhìn bộ dạng thong dong của con ngựa, hoàn toàn không có vẻ đáng sợ giống như mình tưởng tượng, lại nghĩ đến những lời mà Nguyên Ninh vừa nói, trong lòng dần lấy lại nỗi can đảm. 

 

“Được rồi bệ hạ, người đạp chân vào đây. Nhẹ nhàng thôi ạ, chân còn lại của người thì vòng qua bên kia đạp vào chỗ này, đừng để đùi của người chạm vào cơ thể của con ngựa nhé! Người thấy chưa…” - Nguyên Ninh không giấu được sự mừng rỡ: “Người thấy chưa bệ hạ? Có phải là không có chuyện gì xảy ra không?” 

 

Nhật Suỷ ngồi phía sau lặng lẽ mỉm cười rồi chậm rãi gật đầu. Nguyên Ninh ngồi phía trước ở trong lòng Nhật Suỷ, cứ thế mà kéo nhẹ dây cương, con Bán Dạ Bảo Câu bắt đầu thong thả đi từng bước.  

 

“Bệ hạ, người thích chứ?” 

 

Nhật Suỷ gật đầu, sau đó chàng nói khẽ: “Chúng ta có thểtăng tốc một chút được không?” 

 

Nguyên Ninh bật cười: “Được chứ ạ! Con Bán Dạ Bảo Câu này là tuấn mã bậc nhất ở Ngự mã giám, người chắc chắn sẽ bất ngờ về tốc độ của nó! Đi thôi Bán Dạ Bảo Câu, chúng ta hãy trổ tài cho bệ hạ thấy nhé!” 

 

Nhật Suỷ không nhớ mình đã cùng Nguyên Ninh cười trên lưng ngựa suốt bao lâu. Nghĩ đến chuyện này, bất giác đôi môi của chàng khẽ cong. Cứ như vậy, Nhật Suỷ cười ngây ngốc 

 

Thái hậu thấy thế thì mỉm cười ôn hậu: “Xem bộ Quan gia không những không còn cảm thấy sợ ngựa nữa, trái lại còn cảm thấy thích thú đối với chuyện này!” 

 

Nhật Suỷ lúc này mới ngượng ngập nói: “Dạ đúng thưa Mẫu hậu. Hoàng nhi vừa nhớ đến cái hẹn ngày mai cùng Nguyên Ninh, bọn con sẽ cùng nhau thả diều trên lưng ngựa, con diều này là do Nguyên Ninh tự tay làm để tặng cho Thần phi. Lúc sinh thời, Thần phi cũng muốn được cùng hoàng nhi thả diều trên lưng ngựa. Nguyên Ninh tốn biết bao công sức làm được chuyện này, tin là Thần phi dưới suối vàng cũng sẽ được an ủi…” 

 

Thái hậu nghe đến chuyện của Vân La thì chậm rãi gật gù, sau đó bà thở dài nói: “Nhắc đến Thần phi, Mẫu hậu cũng có vài chuyện muốn nói với Quan gia.” 

 

Nhật Suỷ có chút tò mò: “Chẳng hay đó là chuyện gì thưa Mẫu hậu?” 

 

“Là việc xử trí Trần Khắc Chung!” 

 

Đôi mày của Nhật Suỷ chậm rãi chau vào nhau, chỉ nghe Thái hậu lặng lẽ nói tiếp: “Nghe nói Thục phi luôn miệng cầu xin trước mặt Quan gia, mong rằng Trần Khắc Chung sẽ được định tội nhẹ?” 

 

Nhật Suỷ gượng cười đáp: “Việc triều chính hệ trọng như thế, sao có thể để những lời xàm tấu của Thục phi lay động được ?” 

 

Thái hậu nở một nụ cười nhàn nhạt: “Chỉ sợ đó chỉ là chiêu dương đông kích tây của kẻ khác.  

 

Nhật Suỷ có chút mơ hồ: “Ý của Mẫu hậu…” 

 

Thái hậu thấp giọng đáp: “Khi nãy Mẫu hậu đến cung Thánh Từ, phụ hoàng của con đã nói rõ. Lần này Khắc Chung gây hoạ, nhưng có thể dùng công để chuộc tội. Tiền triều đã là như vậy, hậu cung cũng buộc phải như thế. Quan gia, con hiểu được ý của Mẫu hậu không?” 

 

Nhật Suỷ tư lự hồi lâu, sau cùng chàng đáp: “Lần này Thần phi một xác hai mạng, con nghĩ đây đã là giọt nước tràn ly rồi…” 

 

Thái hậu thở dài: “Hiềm một nỗi bậc quân vương phải nghĩ đến chuyện lớn” – Thái hậu nói đến đây, trong ánh mặt lộ ra một tia vui vẻ: “Có điều giờ đây Quan gia đã dũng cảm vượt qua nỗi ám ảnh thuở thiếu thời, bản thân thật sự đã trưởng thành rồi. Chuyện này Mẫu hậu không xen vào nữa, để cho con tự mình quyết định.”  

 

---oOo--- 

 

Sáng hôm sau vẫn như thường lệ, chúng phi tần tụ họp tại cung Vĩnh Xuân để thỉnh an Huyền Dao, nhưng không khó để Nguyên Ninh nhận ra có sự bất thường: dãy ghế bên trong sảnh lớn của cung Vĩnh Xuân có đến hai chỗ trống.  

 

Bình thường Thanh Y luôn là người giữ kẻ, còn Tuệ Doanh sau khi được bãi bỏ lệnh cấm, bản thân cũng cẩn thận vô cùng, sao giờ này cả hai người bọn họ lại chưa có mặt tại cung Vĩnh Xuân? Đây quả thật đúng là chuyện lạ! Nghe thấy tiếng người hầu bên dưới hô vang mấy tiếng “Lệ Anh Nguyên phi điện hạ tới”, trong lòng Nguyên Ninh càng cảm thấy vô cùng lo lắng. 

 

Huyền Dao hiền từ ngồi gọn gàng xuống ghế, bàn tay uyển chuyển ra hiệu cho chúng phi tần miễn lễ đứng dậy. Cũng không để cho mọi người chờ lâu, Huyền Dao bắt đầu cong môi cất tiếng đi vào vấn đề chính: “Hôm nay không thấy Hoàng Phu nhân và Mục Phu nhân có mặt tại đây, mọi người cũng không cần cảm thấy làm lạ. Sáng sớm hôm nay, Quách Phụ có đến cung Vĩnh Xuân truyền tin cho bổn cung, nói rằng Hoàng Phu nhân và Mục Phu nhân nhận thấy gần đây trong cung liên tiếp xảy ra chuyện không hay, cho nên muốn noi theo gương phi tần của Thượng hoàng là Đặng Đức phi, xuất cung để cầu phúc cho non sông Đại Việt. Quan gia sau khi nghĩ kỹ đã đồng ý với nguyện vọng này. Từ nay Hoàng Phu nhân sẽ đến đền Quán Thánh xuất gia tu đạo, còn Mục Phu nhân thì xuống tóc làm ni tại chùa Tư Phúc. Mong rằng từ nay điều lành mang đến, điều dữ mang đi, nếu quả thật như thế thì công lao của hai nàng ấy thực sự to lớn!” 

 

Nguyên Ninh đưa mắt nhìn Yên Ngôn, trong lòng không giấu được sự bất ngờ. Nàng nhớ lại những lời mà Thanh Y đã nói với mình vài ngày trước đó, lúc này mới hiểu được ý nghĩa đằng sau. Nghĩ đến đây, Nguyên Ninh không giấu được nỗi thắc mắc, nhưng lúc này ngoài gặp mặt trực tiếp Thanh Y ra, nàng cũng chẳng biết phải tìm đến ai để nhận được lời giải thích. Nghĩ đến đó, Nguyên Ninh liền nôn nóng hỏi: “Không biết hai vị Phu nhân đã lên đường rời cung hay chưa thưa điện hạ?” 

 

Huyền Dao dịu dàng đáp: “Theo như bổn cung biết, sáng nay hai người bọn họ sẽ lên đường rời cung, giờ này có lẽ cũng đã đến cửa Diệu Đức.” 

 

Nguyên Ninh nghe thế bèn đứng dậy thành khẩn nói: “Tần thiếp đối với Mục Phu nhân có chút thân tình, lần này chia ly không biết khi nào mới có dịp gặp lại, cả hai cũng chưa kịp nói với nhau lời từ biệt. Kính mong Lệ Anh Nguyên phi điện hạ hãy cho phép tần thiếp đến cửa Diệu Đức nói vài lời với nàng ấy!” 

 

Huyền Dao còn chưa trả lời, Đàm Hoa đã tức giận nói: “Láo xược! Hiện giờ trên dưới hậu cung đang đồng lòng thỉnh an Nguyên phi, Đức phi lại muốn tự mình rời khỏi cung Vĩnh Xuân, đến gặp một kẻ sắp cắt tóc đi tu? Lẽ nào đối với ngươi mà nói, một ả đàn bà không còn tư cách là phi tần của Quan gia lại có trọng lượng hơn cả Nguyên phi?” 

 

Nguyên Ninh quay đầu nhìn Đàm Hoa, cứ như thế mà điềm tĩnh đáp: “Thục phi nói vậy có hơi nặng lời! Theo như lời Lệ Anh Nguyên phi điện hạ nói, Hoàng Phu nhân và Mục Phu nhân là vì nghĩa lớn mà quên thân, chẳng thà từ bỏ vinh hoa phú quýtìm đến chỗ đơn sơ đạm bạc để cầu phúc cho non sông Đại Việt. Nghĩa cử ấy lớn lao vô cùng, vậy nên Đức phi thiếp chỉ muốn gặp mặt các nàng ấy nói ra những lời sau cuối, đồng thời khi nãy cũng thật lòng xin phép Nguyên phi điện hạ, không hề có lòng bất kính như Thục phi nói.” 

 

Đàm Hoa nghe xong câu đó liền đập vào thành ghế đứng dậy: “Nguyên phi còn chưa nâng gót ngọc để gặp mặt bọn chúng, đâu tới lượt Đức phi ngươi tự ý làm càn. Trong cung vốn dĩ có tôn ti trật tự, không có Nguyên phi thì còn có bổn cung. Ngươi đứng lên ở đây nói ra những lời nhân nghĩa, lẽ nào là có ý nói Nguyên phi cùng với bổn cung không có trước có sao, buộc ngươi phải đích thân ra mặt làm tròn đạo nghĩa? Hơn nữa ngươi ở trước mặt mọi người xin xỏ Nguyên phi, đấy không phải là cầu khẩn mà là ép buộc. Nguyên phi đối với lời đề nghị này của ngươi đồng ý cũng không xong, mà từ chối thì lại càng quá đáng! Ngươi nói xem, ngươi có quá thâm độc rồi không?” 

 

Nguyên Ninh đối với những lời cay nghiệt của Đàm Hoa dần có chút chán nản, lại thêm bản thân còn đang sửng sốt về chuyện của Thanh Y, cho nên trong phút chốc nàng không có hơi sức cãi lý với Đàm Hoa, chỉ mong sao Huyền Dao sẽ đứng ra nói vài lời công bằng. Nhưng mà hình như Huyền Dao không có ý định đó. 

 

Thiên Tuyết ở bên này dường như cũng đang bất ngờ trước việc có hai vị Phu nhân bất thình lình rời khỏi hậu cung, cho nên cũng chẳng kịp nói đỡ cho Nguyên Ninh. Tình thế lúc này có chút gay go. May là vẫn có người chị Yên Ngôn vẫn luôn mực ở bên cạnh nàng. 

 

Nhưng ngay lúc Yên Ngôn đang đứng dậy, định mở miệng nói đỡ vài lời cho Nguyên Ninh, trước cửa đại điện đã xuất hiện một hình bóng quen thuộc. Người bước vào chính là Nhật Suỷ. 

 

Trong lúc chúng phi tần đang quỳ xuống hành lễ kính cẩn, Nhật Suỷ chỉ một lòng tiến đến chỗ của Nguyên Ninh đỡ nàng đứng dậy, sau đó dịu dàng nói: “Đến cửa Diệu Đức đi! Giờ này xem bộ vẫn còn kịp!” 

 

Nghe xong câu này, Đàm Hoa liền cắn môi ngẩng mặt ấm ức nói: “Dạ thưa bệ hạ, như vậy không được!” 

 

Nhật Suỷ lạnh lùng đáp: “Không được là như thế nào? Đây là ý của trẫm! Đêm hôm qua nàng vẫn còn ngoan ngoãn ở bên gối của trẫm khẩn cầu vài chuyện, vậy mà bây giờ lại trở nên ương ngạnh rồi sao?” 

 

Huyền Dao giương mi mắt hướng lên một chút, xem bộ chuyện mà hôm qua Đàm Hoa cầu khẩn chính là nói đỡ thay cho cha mình, vậy nên nét mặt nàng ta liền trở nên hiền từ hơn bao giờ hết: “Thục phi không có ý đó thưa bệ hạ! Thật ra không cần Đức phi lên tiếng, tần thiếp cũng định lệnh cho trên dưới hậu cung đến đưa tiễn Mục Phu nhân và Hoàng Phu nhân!” 

 

Nhật Suỷ phất tay nói: “Không cần phải linh đình, rền vang như thế. Vốn dĩ ý muốn của hai nàng ấy là muốn xuất cung trong thầm lặng để non nước được yên ổn, một mình Đức phi đến đó đưa tiễn hai người bọn họ là được.” – sau đó Nhật Suỷ đem kim bài đưa về phía Nguyên Ninh dịu dàng nói: “Nàng cầm cái này mau đi đi!” 

 

“Thần thiếpxin cảm ơn bệ hạ! Nhưng mà bệ hạ… vì sao thế? 

 

Nhật Suỷ trầm tĩnh đáp: “Đây là ý muốn của hai người bọn họ!” 

 

Nguyên Ninh có chút nghẹn ngào, nhưng cũng không tiện nói thêm lâu, chỉ vội vàng hành lễ rồi cùng Tố Liên nhanh chân rời đi. Cũng nhờ các công công khuân kiệu nhanh chân, Nguyên Ninh mới kịp đi đến cửa Diệu Đức, ngay lúc hai chiếc xe ngựa chở Thanh Y và Tuệ Doanh sắp rời khỏi cổng thành. 

 

“Đợi một chút!” 

 

Hộ vệ gác cổng nghe thấy tiếng Nguyên Ninh thì có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy tấm kim bài của Quan gia, bọn chúng liền hiểu ý nán lại xe ngựa. 

 

Nguyên Ninh tìm đến xe ngựa của Thanh Y, trông thấy nàng đang ngồi trong xe thì không giấu được nỗi xúc động: “Sao chị phải khổ như thế? Tuy rằng em chưa rõ nguồn cơn như thế nào, nhưng trong cung còn có chùa Cảnh Linh, chúng ta hoàn toàn có thể ở trong cung cầu phúc kia mà, cần gì phải xuất cung đến chùa Tư Phúc?” 

 

Thanh Y vừa bất ngờ vừa nghẹn ngào nói: “Có thể gặp mặt em lần cuối tại đây… ta thực sự cảm thấy vui lắm…” 

 

Nguyên Ninh hỏi tiếp: “Có phải là vì cái chết của Vân La, cho nên mới khiến cho chị cảm thấy dằn vặt và quyết định xuất gia hay không?” 

 

Thanh Y cúi mặt lặng lẽ gật đầu: “Đây chỉ là một lý do… ngoài chuyện đó racòn có nhiều chuyện khác nữa… Nguyên Ninh à, em đừng lo cho ta! Đối với một người mang nhiều tội nghiệt như ta, xuất gia làm ni đã là sự ân huệ!” 

 

“Chị hiền lành, tốt bụng như thế, sao lại nói là mang nhiều tội nghiệt cơ chứ?” 

 

Thanh Y mím môi đáp: “Ta… ta không như em nghĩ đâu! Tóm lại một ngày nào đó em sẽ hiểu tại sao ta buộc phải rời cung. Nguyên Ninh à… hy vọng rằng… lúc mà em biết rõ toàn bộ chân tướng… em… em sẽ tha thứ cho ta… Ta… ta thực sự có nỗi khổ riêng…” 

 

Nguyên Ninh còn định nói thêm mấy lời nữa, nhưng bên chiếc xe ngựa thứ hai đã vang lên tiếng cầu khẩn. Chùa Tư Phúc nằm ở phía nam, còn đền Quán Thánh thì nằm ở phía Bắc, cho nên Thanh Y và Tuệ Doanh được sắp xếp ngồi trên hai chiếc xe ngựa khác nhau. Nguyên Ninh nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy Tuệ Doanh đã lật đật ló đầu ra cửa sổ: “Đức phi điện hạ, tần thiếp có chuyện này mong người giúp đỡ!” 

 

Nguyên Ninh nhìn thấy bộ dạng khổ sở của nàng ta, tuy rằng bản thân vẫn còn muốn khuyên ngăn Thanh Y, nhưng vẫn cố dành chút thời gian đáp lại lời nhờ cậy đó. Chỉ nghe Tuệ Doanh thấp giọng nói: “Lần này tần thiếp và Mục Phu nhân buộc phải rời khỏi cung, đây thật sự không đơn giản là nguyện vọng của bọn thiếp?” 

 

Nguyên Ninh thở ra một hơi kinh ngạc: “Nàng nói sao?” 

 

Tuệ Doanh càng nhỏ giọng hơn: “Đức phi nghĩ cái chết của Thần phi hoàn toàn là do thiên tai ư, trong chuyện này lẽ nào không hề có một chút gì gọi là nhân hoạ sao?” 

 

Nguyên Ninh lẩm bẩm: “Ý của nàng chính là chuyện này còn có ẩn khuất?” 

 

Tuệ Doanh gật đầu: “Tuy tần thiếp không rõ lý do Mục Phu nhân buộc phải rời cung, nhưng chắc chắn chuyện này cũng liên quan đến cái chết của Thần phi. Bởi vì lý do tần thiếp phải xuất gia tu đạo cũng giống như vậy…” 

 

Thanh Y ở bên này cảm thấy không ổn, cho nên liền cao giọng gọi Nguyên Ninh quay trở về. Nhưng đối với những lời dang dở vẫn còn bỏ ngỏ của Tuệ Doanh, sao Nguyên Ninh có thể rời đi lúc này được. 

 

“Ngày đó trên bờ sông Nhị, sau khi tần thiếp trở về từ đền Quán Thánh, bản thân đã nhìn thấy một gã thợ lặn trò chuyện với Hạ Thuỷ, kẻ hầu cận bên cạnh Thục phi. Có điều khoảng cách lúc đó quá xa, tần thiếp không thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện bên trong, cũng mảy may không đem chuyện này tâu lại bên trên, cứ nghĩ là không có chuyện gì… Sau này tần thiếp nghĩ lại, cảm thấy chuyện này vô cùng khả nghi, cho nên mới đem chuyện này nói lại cho Thái hậu biết. Lúc tần thiếp đến cung Vạn Thọ thì Mục Phu nhân cũng vừa rời đi, tần thiếp đoán rằng lý do nàng ta đến gặp Thái hậu cũng giống như tần thiếp, chính vì thế mà bọn thiếp mới buộc phải rời cung…” 

 

“Sao Thái hậu lại làm như thế?” – Nguyên Ninh tự vấn. Chỉ nghe Thanh Y nói vọng tới: “Nguyên Ninh, em lại đây. Đừng nghe những lời Hoàng Phu nhân nói!” 

 

Tuệ Doanh thấy thế thì mượn nước đẩy thuyền: “Đức phi nghe thấy chưa? Tuy rằng bọn thiếp phải rời cung, nhưng phải lấy danh nghĩa là xuất gia cầu phúc, bản thân phải giữ bí mật chuyện này, bằng không… Đức phi biết đấy, hậu cung với tiền triều tuy rằng cách biệt, nhưng vẫn có mối liên hệ ngầm ở đằng sau. Giật một sợi tóc cả đầu đau điếng, cho nên chuyện ác của kẻ xấu mới được nhắm mắt làm ngơ. Đáng lý tần thiếp sẽ không dám mở miệng tiết lộ ra nửa chữ, nhưng nghĩ đến Thần phi một xác hai mạng, tần thiếp thật sự không thể yên giấc được, đành phải mạo hiểm nhờ Đức phi điều tra thêm chuyện này, bắt kẻ thủ ác phải chịu tội, để mẹ con Thần phi được yên nghỉ ở suối vàng. Có điều chuyện này quả thực hung hiểm, trước khi tìm được chứng cứ xác đáng vạch tội kẻ ác, Đức phi người nhất định không được để Thái hậu và Quan gia biết rằng người đã biết chuyện này. Bằng không, kết cục của người sợ rằng cũng sẽ giống như tần thiếp…” 

 

“Nguyên Ninh, mau quay lại đây!” – Thanh Y gào lên. Lúc này thì Nguyên Ninh mới trở lại xe ngựa của nàng: “Chị Thanh Y, những lời mà Hoàng Phu nhân nói là thật chứ? Chị buộc phải xuất cung vì biết rằng cái chết của Vân La là do có kẻ hãm hại sao?” 

 

“Không phải như em nghĩ đâu! Xuất cung là nguyện vọng của chịchị thấy bản thân chỉ là một phi tần bị thất sủng, không hợp với chỗ tường vàng bao quanh này… Quan gia đồng ý cho chị xuất cung, đây thực sự là ân huệ mà chị có được. Em đừng nghe những lời Hoàng Phu nhân nói! Quan gia rất tốt với em, từ nay em chỉ cần một lòng đối đãi với ngài ấy, ngài ấy nhất định sẽ yêu thương em, bảo vệ em. Nếu như em vì những lời gièm pha chưa rõ thực hư mà làm chuyện gì đó khiến cho người hiểu lầm, thì quả thật là điều không nên. Nguyên Ninh, em hãy tin ta lần này đi!” 

 

Nhìn thấy Nguyên Ninh tư lự, Thanh Y liền bồi thêm vài lời: “Em có thể không tin ta, nhưng nhất định phải tin lời Thái hậu. Trước khi em muốn làm chuyện gì, nhất định phải bàn bạc với Thái hậu!” 

 

Người đánh xe ngựa thấy nắng đã lên cao, cho nên liền cất giọng hối thúc: “Giờ lành không được bỏ lỡ, hai vị chủ nhân buộc phải lên đường rồi!” 

 

Hộ vệ gác cửa cũng tiến đến bên cạnh Nguyên Ninh đôn đốc: “Đã đến lúc xe ngựa phải thông hành qua cửa, xin điện hạ hãy thứ lỗi!” 

 

Nguyên Ninh nắm tay Thanh Y chẳng muốn rời xa, chỉ thấy nàng ngậm ngùi nói: “Nguyên Ninh, hãy nhớ kỹ những lời của ta! Ngoài ra Ngự y Phạm Công Bân là người tốt, nếu như em cảm thấy chỗ nào không khoẻ, nhất định phải đến tìm ngài ấy. Nếu cần thiết, em chỉ cần nói rõ mối quan hệ của chúng ta, Phạm ngự y nghe xong sẽ một lòng phò trợ!” 

 

“Chị Thanh Y…” 

 

Bên xe ngựa bên kia, Tuệ Doanh nói vọng lại: “Đức phi, người nhất định không được để cho kẻ xấu sống nhởn nhơ, nhất định phải để cho mẹ con Thần phi được nhắm mắt nơi chín suối, rửa đi nỗi oan khuất của mẹ con nàng ấy, của tần thiếp và Mục Phu nhân, còn có cả nỗi oan của chị ruột người…” 

 

Khi hai tiếng “chị ruột” vang lên, Nguyên Ninh mới sực nhớ bấy lâu nay mình đã bỏ qua một chuyện quan trọng. Vân La bất thình lình bỏ mạng, Thanh Y buộc phải rời cung, nàng và Yên Ngôn bị hãm hại không biết bao nhiêu lần. Giữa chốn thâm cung đầy đấu đá này, cái chết của chị nàng chỉ đơn giản là do chị ấy tự làm tự chịu như lời Thái hậu nói ư? Tại sao trước giờ Thái hậu luôn can ngăn nàng đi tìm lý do thật sự ẩn đằng sau cái chết của chị Nguyệt? Có phải đúng như lời Tuệ Doanh nói, bởi vì sợ ảnh hưởng đến thế cục ở tiền triều, cho nên Thái hậu buộc phải ém nhẹm mọi chuyện.  

 

“Không, nhất định không thể như thế được!” – Nguyên Ninh lẩm bẩm rồi xoay người rời đi. Nàng không ngồi lên kiệu mà lặng lẽ đi từng bước trong Cấm Thành, cảm thấy không khí xung quanh thật khô khốc, ngột ngạt, càng cảm thấy bản thân lạc lỏng, lẻ loi giữa những bức tường thành.  

 

Tố Liên có chút lo lắng hỏi: “Điện hạ không sao chứ?” 

 

“Không sao! Tố Liên, chuyện khi nãy ở cửa Diệu Đức, em nghe rồi thì bỏ ngoài tai là được!” 

 

Tố Liên không giấu được sự vui mừng: “Tốt quá! Rốt cuộc thì điện hạ cũng nghe theo lời của Mục Phu nhân, nô tỳ còn sợ…” 

 

Tố Liên à, em thay ta mời Phạm ngự y đến cung Hội Xuân, ta đi về một mình cũng được.” 

 

“Điện hạ cảm thấy chỗ nào không khoẻ ư?” – Tố Liên không khỏi lo lắng. 

 

“Không phải, chẳng qua ta chỉ muốn nhờ ngài ấy làm một số chuyện!” 

 

Nói xong câu này, Nguyên Ninh lặng lẽ tiến về phía trước, do dự đôi lát rồi bước qua thềm cửa rẽ vào đường lớn dẫn đến hậu cung. Con đường ở phía trước thật dài, có vài cung nữ và nội thị đang lặng lẽ làm việc. Mọi chuyện vẫn diễn ra giống như thường ngày, nhưng chỉ có Nguyên Ninh biết được rằng, khi mà nàng bước chân qua thềm cửa ban nãy, bản thân đã không còn là chính mình lúc trước. 

 

Lúc Công Bân đến cung Hội Xuân thì Thuỷ Linh đã chuẩn bị xong một túi đồ. Nguyên Ninh ra hiệu miễn lễ cho Công Bân, sau đó xoay người nói với Tố Liên: “Khi nãy Thuỷ Linh mới làm xong một ít bánh đậu xanh, em đến cung Thưởng Xuân mời Hiền phi đến đây, lát nữa ta muốn trò chuyện cùng chị ấy!” 

 

Đợi đến khi Thuỷ Linh rời đi, Nguyên Ninh mới cất tiếng nhẹ giọng hỏi: “Mạo muội mời Phạm ngự y đến đây là vì muốn nhờ cậy ngài một chuyện, không biết tối nay ngự y có phải ở lại trong cung trực đêm hay không?” 

 

Công Bân kính cẩn lắc đầu đáp: “Dạ không thưa Đức phi điện hạ, chẳng biết việc mà người muốn nhờ hạ quan là gì?” 

 

Nguyên Ninh cầm lấy túi đồ mà Thuỷ Linh đưa tới, sau đó chậm rãi đáp: “Bổn cung không thể tuỳ tiện xuất cung, chỉ có thể nhờ ngài đem một số nhu yếu phẩm đến chùa Tư Phúc, thay bổn cung trao cho một người bạn. Ở đây có một ít tiền, không biết ngự y có phiền lòng giúp bổn cung làm chuyện này hay không?” 

 

Nhìn chỗ tiền mà Thuỷ Linh đưa tới, sắc mặt Công Bân thế mà lại có chút lạnh lùng. Việc tiện tay chuyển đồ không phải việc khó, nhưng Công Bân không thích bản thân bị sai khiến bởi đồng tiền, vậy nên chàng liền lãnh đạm đáp: “Kẻ có thể ra vào hoàng cung không chỉ có đám ngự y nồng nặc mùi thuốc như hạ quan. Không giấu gì Đức phi điện hạ, tệ xá của hạ quan có mở một phòng mạch nho nhỏ dùng để bốc thuốc, chữa bệnh miễn phí cho dân nghèo. Hằng ngày sau khi rời khỏi hoàng cung, hạ quan liền trở về đó làm việc đến khuya muộn, sợ rằng không có thời gian nhận lời uỷ thác này của Đức phi điện hạ. Kính xin điện hạ hãy nhờ người khác giúp đỡ, nếu túi đồ của quý nhân phải đổi bằng tính mạng của dân cỏ, hạ quan sợ là mình không thể yên giấc được!” 

 

Thuỷ Linh nghe trong lời nói của Công Bân có bảy phần vô lễ, nhịn không nổi mà cất giọng nói: “Phạm ngự y, ngài đã quá trớn rồi đấy!” 

 

Không sao đâu Thuỷ Linh! Phạm ngự y nói rất đúng!” – Nguyên Ninh đứng dậy, không giấu được vẻ kính phục: “Ngài ấy nhân nghĩa như thế, quả đúng là bậc lương y như từ mẫu. Thứ lỗi cho bổn cung không biết đầu đuôi sự việc, không ngờ rằng sau khi làm tròn trách nhiệm ở viện thái y, ngài vẫn còn nhọc lòng như thế vì dân nghèo. Có câu kẻ không biết không đáng tội, kính xin Phạm ngự y hãy bỏ qua cho bổn cung. Thuỷ Linh, rót cho ngự y đại nhân một tách trà!” 

 

Công Bân nghe thế thì giọng điệu cũng bắt đầu dịu lại: “Hạ quan không dám!” 

 

Nguyên Ninh chìa tay xuống ghế: “Đại nhân, ngài ngồi đi!” – sau đó Nguyên Ninh ngồi xuống ghế, chậm rãi thở dài đáp: “Không giấu gì đại nhân, bổn cung tuy rằng đã ngồi lên chức Phi, nhưng mà mối quan hệ trong cung không nhiều, người bổn cung có thể tin cậy ở trong cung càng ít. Cho nên đối với chuyện chuyển đồ ra ngoài cung lần này, ngoài đại nhân ra, bổn cung thực sự không biết nhờ cậy ai cả. Nếu như đại nhân không có thời gian làm chuyện này, không biết sau khi về đến nhà, ngài có thể nhờ một thư đồng nào đó thay mình chuyển đồ đến chùa Tư Phúc được không? Thật ra người bạn này của bổn cung cũng là người mà đại nhân quen biết.” 

 

Công Bân lẩm bẩm đáp: “Chùa Tư Phúc ư? Không biết có hiểu lầm nào ở đây không, hạ quan nhớ là mình khôngbạn bè nào là người xuất gia cả!” 

 

“Vậy còn Mục Phu nhân thì sao?” 

 

“Mục Phu nhân? Không phải sau khi viện Nhã Cúc bị cháy, Mục Phu nhân đã dời đến viện Thanh Mai sống yên ổn tại đó rồi sao?” 

 

Nguyên Ninh chậm rãi lắc đầu đáp: “Từ nay trong cung không còn Mục Phu nhân nào cả, mà sẽ có thêm một người tu hành ở chùa Tư Phúc!” 

 

Công Bân nghe đến đó thì đứng dậy, hộp thuốc đang đeo trên vai cũng rớt xuống nền gạch: “Điện hạ nói sao?” 

 

“Đại nhân không nghe lầm đâu, chị Thanh Y đã thỉnh cầu Quan gia cho mình được xuống tóc làm ni, sáng sớm hôm nay xe ngựa đã đưa chị ấy từ hoàng cung đến chùa Tư Phúc. Bổn cung cùng với chị ấy là chỗ thân tình, có điều mọi chuyện gấp gáp quá, bổn cung vẫn chưa kịp chuẩn bị hành trang đưa tiễn chị ấy, vậy nên mới mạo muội nhờ đại nhân thay mình đem một ít nhu yếu phẩm đến chùa Tư Phúc. Không biết sau khi hiểu đầu đuôi mọi chuyện, đại nhân có bằng lòng giúp đỡ bổn cung hay không?” 

 

Công Bân suy tư hồi lâu rồi mới chợt nhận ra bản thân thất lễ, cho nên liền chắp tay cúi đầu nói: “Khi nãy hạ quan đã quá lời, kính xin Đức phi điện hạ hãy tha tội! Thành thật mà nói, phòng mạch của hạ quan còn có mấy học trò. Xin Đức phi điện hạ hãy yên tâm, hạ quan sẽ thay người chuyển túi đồ này mang đến chùa Tư Phúc!” 

 

Nguyên Ninh mỉm cười đáp: “Nếu vậy thì thật là tốt!” – sau đó sắc mặt của nàng có hơi u ám: “Ngoài chuyện này ra, bổn cung vẫn còn một chuyện khác muốn hỏi ngàiChuyện này liên quan đến giảo nghiệm*.” 

 

*giảo nghiệm: khám nghiệm tử thi. 


Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương