Chuyển đến nội dung chính

Chương 006. Họp cung thỉnh an

C6. Họp cung thỉnh an
Phụng vũ Trần triều - Tiểu Thọ Tử


Thục phi nói xong câu đó thì chau mày: "Ngươi chào hai người bổn cung một cách qua loa, đến cả hai từ "Thục, Quý" cũng không nhắc đến. Có phải trong lòng của ngươi nghĩ rằng chúng ta không xứng với những mỹ từ này không?"

Câu chào này của Nguyên Ninh vốn dĩ dựa vào lời của Lệ Uyển, nhưng mà Thục phi chỉ muốn làm khó một mình nàng. Nghĩ đến đó, Nguyên Ninh liền điềm tĩnh trả lời: "Thiếp không hề có ý này thưa Thục phi điện hạ!"

Thục phi vân vê búi tóc đầy trang sức mà ngạo mạn nói: "Bổn cung chính là thấy ngươi có lá gan này! Ngươi là con gái của Hưng Nhượng vương, gọi Quan gia một tiếng "anh họ," xuất thân cũng hiển hách không kém gì Quý phi cả. Vậy nên tâm tư của ngươi chắc chắn cũng giống như cô ta, một câu nửa chữ cũng ẩn chứa dao sắc!"

Quý phi nãy giờ vẫn đang nhìn Nguyên Ninh, nghe xong câu này liền chớp mắt nhìn lên, sau đó hướng về phía Thục phi lộ nét cười sâu xa: "Thục phi nên cẩn thận cái miệng của mình. Người xuất thân hiển hách trong cung này đâu chỉ có bổn cung và Thánh Tư Phu nhân. Mấy lời này nói với chúng ta thì được, nếu truyền đến tai Thái hậu điện hạ, e là mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy đâu!"

Thục phi lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, nhưng mà nàng không cảm thấy lo lắng lắm, chỉ liếc mắt nhìn Quý phi lạnh lùng nói: "Thái hậu điện hạ là bề trên, đương nhiên sẽ không có tâm tư nhỏ nhen như cô. Huống hồ bổn cung cũng chỉ muốn tìm hiểu Thánh Tư một chút, cô không cần đem uy danh của Thái hậu điện hạ doạ nạt bổn cung!"

Nói xong câu này, Thục phi liền quay đầu về phía của Nguyên Ninh tiếp tục gặng hỏi: "Rốt cuộc là ngươi có tâm tư đó hay không?"

Nguyên Ninh suy nghĩ đôi lát rồi cẩn thận nói: "Đứng từ xa, hai vị điện hạ đã bật lên với khí chất bất phàm, mỗi bước đi đều toát ra nét thục đức đoan trang, thanh cao quý phái. Tần thiếp vừa mới nhập cung, lần đầu có cơ hội được chiêm ngưỡng phong thái ấy của hai vị điện hạ, bản thân thực sự vô cùng ngưỡng mộ. Vậy nên khi nãy tần thiếp đã sơ ý quên mất hai mỹ từ "Thục, Quý" trong câu chào. Nhưng mà dẫu cho tần thiếp có sơ ý đến đâu, hai mỹ từ này vốn dĩ đã thể hiện trong phong thái của hai vị điện hạ. Nếu thêm vào thì như thêu hoa lên gấm, nếu không thêm vào thì như trăng sáng giữa trời đêm, vốn dĩ không có gì khác biệt!"

Chỉ thấy Thục phi nheo mắt ngạo mạn cười: "Cái miệng của ngươi thật là biết lấy lòng người khác. Tiếc rằng hậu cung vốn dĩ có tôn ti trật tự. Quý phi là con gái độc nhất của Trần Thái uý - hoàng thúc của Quan gia. Cho dù trước giờ Quan gia không thường xuyên lui tới cung Lâm Xuân của cô ta, nhưng mà dựa vào xuất thân hiển hách này, bổn cung không dám để bản thân xếp cùng hàng với Quý phi đâu! Ngươi gộp hai người bổn cung thành một từ "điện hạ," chẳng phải là đang xếp chúng ta cùng hàng ngang vế hay sao? Như thế thì sẽ làm phật lòng Quý phi đấy!"

Thục phi vừa nói câu đó vừa vân vê búi tóc, cuối cùng chạm tay vào một đóa hoa tươi ở đó: "Giống như đóa trà mi này vậy! Tuy rằng nó rất đẹp, nhưng không thể so với mẫu đơn được!"

Lệ Uyển nghe đến đó thì cong môi cười: "Người ta thường khen mẫu đơn là quốc sắc thiên hương, nhưng mà tần thiếp thấy trà mi cũng không hề thua kém. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể thấy, mấy cánh hoa trà mi ở đó mạnh mẽ, đồng đều, không giống như mẫu đơn, mảnh mai, tuỳ tiện!"

Lệ Uyển nói đến mấy từ cuối thì lặng lẽ liếc mắt nhìn Quý phi. Mẫu đơn là loài hoa chỉ có bậc vương giả mới có thể trồng. Còn trà mi tuy cũng quý hiếm, nhưng chỉ có quan lại mới yêu thích, chung quy vẫn kém hơn mẫu đơn một bậc. Lệ Uyển dùng sự tương đồng của mẫu đơn và trà mi để nói ra câu này, rõ ràng là đang hạ thấp Quý phi, tôn vinh Thục phi. Đám Phu nhân và Ngự nữ ở phía sau đều dễ dàng nhận ra điều đó.

Chỉ thấy Quý phi điềm nhiên khẽ nói: "Trà mi tuy đẹp, nhưng chỉ có mẫu đơn mới có thể hứng nắng hoàng cung. Loài hoa này may mắn có mặt ở đây, tất cả cũng là nhờ được Thục phi cài trên tóc."

Quý phi nói đến đó thì đưa tay che miệng, điệu bộ giống như là vừa mới lỡ lời: "Bổn cung nói sai rồi! Đoá trà mi này có thể ở trong cung, tất cả là nhờ cha ruột của Nguyên phi. Tuy hiện giờ Thục phi chiếm trọn ân sủng, nhưng bất quá Đỗ đại nhân cha của cô cũng chỉ là Kinh lược sứ. Chức võ ban chánh lục phẩm này vốn dĩ không cao, nếu không nhờ bác ruột của cô là Đại hành khiển Trần đại nhân ngày đó tiến cử, e rằng không chỉ mấy đóa trà mi này, mà ngay cả Thục phi cũng không thể có mặt trong cung!"

Có một tia lạnh lẽo ánh lên trong mắt của Thục phi: "Mẫu đơn cũng tốt, trà mi cũng tốt! Phàm là hoa cỏ, tự khắc sẽ có người thưởng thức! Không giống như mấy loại trang sức sắc sảo, quý trọng thì đúng là quý trọng, nhưng cho dù có mang hình dáng hoa cỏ, đêm xuống cũng chỉ có thể nằm yên trong hộp gỗ mà thôi!"

Quý phi cười nhạt: "Chung quy hoa cũng là hoa, có nở thì cũng sẽ có tàn. Chỉ có vàng ròng mới là thứ tồn tại vĩnh cửu! Xuất thân là thứ không thể thay đổi, nhưng mà dung mạo lại là thứ sẽ mờ phai qua năm tháng. Nếu Thục phi tự tin ân sủng của Quan gia đối với mình sẽ không đổi theo thời gian, bổn cung đương nhiên bằng lòng bái phục!"

Thục phi thở ra một hơi chán ghét, nhưng lại cố nhẫn nhịn đưa mắt cười: "Quý phi lo xa như thế, chi bằng bây giờ hãy tìm cách nào để chiếm trọn trái tim của Quan gia. Trong hậu cung này, thành hay bại đâu thể dựa vào xuất thân! Dẫu xuất thân có hiển hách đến đâu, nhưng mà không nhận được ân sủng của Quan gia, sớm muộn gì cũng sẽ có kết cuộc như ả phế Phu nhân đó!"

Nguyên Ninh nghe đến đó thì mi tâm chợt động, phế Phu nhân mà Thục phi vừa nhắc đến, không ai khác mà chính là chị ruột của nàng. Chỉ thấy Quý phi nhanh miệng đáp: "Trong cung trước giờ không cho phép nhắc đến người này, Thục phi xem ra cũng quá ngông cuồng rồi!"

Thục phi cười lạnh: "Bổn cung chỉ dùng ba chữ "phế Phu nhân," hoàn toàn không nhắc đến đích danh phong hiệu của ả! Nếu như cô có bản lĩnh, có thể tự mình đem chuyện này nói lại cho Quan gia nghe. Bổn cung muốn biết sau khi nghe được chuyện này, người mà Quan gia chán ghét là cô, hay là bổn cung?"

Quý phi nghe xong câu này thì lặng lẽ hất cằm lên, chỉ điềm nhiên khẽ nói: "Quan gia trước giờ đối với Nguyên phi nghĩa nặng tình sâu. Người thường xuyên ghé đến cung Hàm Xuân, sợ rằng chỉ là một thoáng lưu luyến nhất thời! Khi nãy cô khuyên ta hãy tìm cách chiếm trọn trái tim của Quan gia, nhưng mà người cần phải tính toán lúc này e là không chỉ có một mình bổn cung."

Thục phi nghe đến đó thì có chút suy tư. Lệ Uyển lúc đó liền nói đỡ cho Thục phi: "Nguyên phi điện hạ và Thục phi điện hạ là chị em họ. Người một nhà thì làm gì có chuyện tính toán ạ?"

Thục phi nghe xong câu đó thì đưa mặt nhìn về phía khác, trông thấy Nguyên Ninh, nàng ta lạnh giọng mắng: "Đang yên đang lành bỗng dưng lại sinh chuyện, tất cả cũng là tại ngươi. Quy tắc trong cung ngươi còn chưa hiểu rõ, lát nữa khi thỉnh an Nguyên phi xong, ngươi lập tức đến viện thượng nghi nghe giáo huấn cho bổn cung!"

Quý phi thấy chuyện bất bình, liền chớp nhẹ mi mắt đáp: "Chuyện này vốn dĩ Thánh Tư không có lỗi, Thục phi chẳng có lý do gì để bắt nàng ta đến viện thượng nghi cả!"

Thục phi nghe đến đó thì chau mày: "Nhiếp sự lục cung trước giờ vốn do bổn cung chấp quản, từ bao giờ cô đã được chen chân vào? Chuyện này bổn cung đã quyết định, cô đừng ở đây nhiều lời!"

Quý phi nhoẻn miệng cười: "Bổn cung không hề chen chân vào chuyện quản lý lục cung mà chỉ đứng ở đây để nói rõ công đạo. Nếu Thục phi cứ khăng khăng cho rằng cách chào khi nãy của Thánh Tư không đúng, bản thân chỉ cần trách phạt một mình Hạ Phu nhân là đủ!"

Hạ Lệ Uyển nghe đến đó thì chau mày thắc mắc, chỉ nghe Quý phi lạnh lùng nói: "Đừng tỏ ra bản thân vô tội! Chẳng phải khi nãy ngươi cũng dùng một chữ "điện hạ" để chào bổn cung và Thục phi ư? Nếu như đây quả thực là lỗi, vậy thì lỗi là do ngươi không biết làm gương cho ngươi mới. Nếu Thục phi chỉ trách phạt một mình Thánh Tư, người khác sẽ cho rằng Thục phi niệm tình người cũ trong cung của mình mà thiên vị! Chẳng lẽ ngươi muốn chủ nhân cũ của mình mang tiếng xấu như thế ư?"

Lệ Uyển thấy tình thế bất lợi cho Thục phi, liền cắn môi nhịn nhục cúi đầu đáp: "Chuyện này đúng là..."

Thục phi thấy Lệ Uyển định nhận lỗi, liền xua tay nói: "Giống như bổn cung đã nói, chuyện này là do Thánh Tư không hiểu phép tắc. Những người không liên can nếu như cố tình xen chân vào, bổn cung nhất định sẽ làm lớn chuyện!"

Nói xong câu này, Thục phi liền lạnh lùng rời đi. Một làn gió khô khốc thổi đến gương mặt nhợt nhạt của Nguyên Ninh. Đám Phu nhân và Ngự nữ ở phía sau cũng từ từ bước vào cung Nghênh Xuân. Một trong số bọn họ lặng lẽ đưa mắt nhìn Nguyên Ninh, trong lòng không giấu được sự thương cảm.

Đợi đến khi tất cả những người ở đó bước vào trong. Nguyên Ninh mới hít sâu một hơi rồi từ từ đứng lên đi theo bọn họ. Bên tai chỉ nghe thanh âm dịu dàng của Quý phi: "Đừng sợ! Lát nữa sau khi gặp Nguyên phi điện hạ, bổn cung sẽ lấy lại công đạo cho cô!"

Nguyên Ninh không giấu được sự xúc động, chỉ biết gấp gáp cảm ơn Quý phi rồi cùng nàng bước vào trong. Trước cửa đại điện của cung Nghênh Xuân lúc này có vài nô tỳ đang đợi, đứng đầu bọn họ là Tiêu Thoa - nô tỳ thân cận của Nguyên phi.

Chúng phi tần theo đó mà bước vào bên trong đại điện, trừ Quý phi và Thục phi ra, những người còn lại chỉ biết đứng cạnh chiếc ghế của mình chưa dám ngồi xuống. Chẳng lâu sau đó thì giờ Thìn đã điểm, trước cửa đại điện có một bóng người điềm đạm bước vào. Lúc đó Quý phi và Thục phi mới đứng dậy, cùng với chúng phi tần chùng chân thi lễ: "Chúng thiếp xin kính chào Nguyên phi điện hạ!"

Chỉ nghe một thanh âm nhẹ nhàng vang lên: "Mọi người đứng dậy cả đi!"

Mọi người ở đó liền đồng thanh: "Xin cảm ơn Nguyên phi điện hạ!"

Tiêu Thoa đỡ tay Nguyên phi, dìu nàng chậm rãi bước đến chiếc ghế trên cao ngồi xuống. Sau đó mọi người trong điện mới dám ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình. Nguyên Ninh theo lời dạy của cô Quế Lan, không bước về ghế mà bước đến giữa điện quỳ xuống hành lễ: "Tần thiếp xin ra mắt Nguyên phi điện hạ. Tần thiếp vừa mới nhập cung, chỉ mong Nguyên phi điện hạ tận tình dạy bảo!"

Chỉ nghe Nguyên phi ấm áp nói: "Được rồi, Thánh Tư đã nhập cung thì xem như chúng ta là người một nhà. Nàng mau ngồi vào ghế đi!"

Nguyên Ninh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cô gái ngồi trên cao mi thanh mục tú, dung mạo cũng Nguyên phi đúng là thánh thoát bất phàm. Tuy nhiên ánh mắt của nàng có chút mông lung. Thuỷ Linh có nói Nguyên phi vốn bị bệnh mắt, lời này quả nhiên là thật.

Tố Liên nhẹ nhàng dìu Nguyên Ninh ngồi xuống, chỉ nghe Nguyên phi đưa mắt về phía chúng phi tần nói: "Đã là người một nhà thì mọi người phải đối tốt với Thánh Tư Phu nhân, nàng ấy theo đó mà cũng sẽ tôn trọng và đối tốt với mọi người. Chúng ta phải cùng nhau chung sống hoà thuận, dốc hết sức mình hầu hạ Quan gia!"

Nguyên Ninh liền cúi đầu đáp: "Tần thiếp nhất định sẽ nghe theo lời dặn dò của Nguyên phi điện hạ!"

Trong điện vang lên tiếng cười từ chỗ Thục phi: "Nguyên phi đừng đặt nhiều kỳ vọng vào Thánh Tư này. Vừa mới nhập cung chưa lâu, cô ta đã vô cùng vô lễ!"

Nguyên phi chau mày: "Có chuyện đó sao?"

Nguyên Ninh nghe đến đó thì bước ra quỳ xuống, đang lúc định mở miệng phân trần thì đã nghe Quý phi nói đỡ: "Khi nãy Thánh Tư chạm mặt thiếp và Thục phi, dựa vào câu chào của Hạ Phu nhân mà dùng chung một tiếng "điện hạ." Vậy mà Thục phi chuyện bé xé ra to, phạt Thánh Tư đến viện thượng nghi nghe giáo huấn!"

Nguyên phi nghe đến đó thì đuôi mày giãn ra, chỉ nhẹ nhàng phất tay nói: "Thánh Tư mau đứng lên đi! Hai chữ "điện hạ" này được dùng để gọi chủ vị một cung, chỉ có bậc Phi vị mới có thể dùng. Thánh Tư dùng từ này để gọi Quý phi và Thục phi, xét ra cũng không phạm bất cứ lỗi nào!"

Thục phi nghe đến đó thì tròn mắt: "Có câu "uốn cây từ thuở còn non," Thánh Tư vừa mới nhập cung đã lười nhác lược bỏ cách xưng hô đầy đủ. Sau này ở lâu trong cung, không biết chừng càng ngày càng trở nên không biết phép tắc! Vậy nên thiếp mới bắt cô ta đến viện thượng nghi để các nữ quan ở đó dạy bảo đàng hoàng!"

Nguyên phi nghe xong cũng không thể nói thêm câu gì. Giữa lúc đó thì đã nghe Thục phi nói tiếp: "Nghĩ lại cũng đúng! Thánh Tư và Tĩnh Huệ là chị em kết nghĩa, cách hành xử có lẽ cũng sẽ tương đồng! Thiếp càng nghĩ càng thấy quyết định này của mình là đúng, tránh việc một ngày nào đó Thánh Tư sẽ học theo thói xấu của Tĩnh Huệ!"

Yên Ngôn nghe đến đó thì đưa ánh mắt thành khẩn nhìn Nguyên phi: "Mấy hôm nay tần thiếp cũng đã nhận ra lỗi lầm của mình, mong rằng Nguyên phi điện hạ sẽ nhìn ra được lòng thành của thiếp!"

Nàng nói đến đó thì quay đầu nhìn Nguyên Ninh, đôi mắt lộ vẻ chán ghét: "Có điều mấy chữ "chị em kết nghĩa" này, quả thực đã quá nặng để mô tả mối quan hệ giữa thiếp và Thánh Tư Phu nhân đây. Tần thiếp chỉ sợ là mình sẽ gánh không nổi!"


Chương trước <<< Danh sách chương >>> Chương sau

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Danh sách chương